Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 3



Khi Phó Tư tỉnh lại, dưới người cậu đã biến thành nệm giường mềm mãi, xung quanh là một mùi vị thanh tân thoải mái. Một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có dâng lên, khiến cậu không đành lòng rời khỏi giường.

Giang Vô Ngôn thu được gợi ý từ hệ thống, bật đèn đi vào gian phòng chào hỏi cậu, “Tỉnh rồi.”

Bởi vì ngủ rất ngon, mặt thiếu niên hơi dại ra, vẫn chưa dám tin vào hiện thực, “Tiên sinh?” Cậu nhanh chóng nhớ lại đầu đuôi câu chuyện vì sao mình lại ở đây, không khống chế được bản thân mà hỏi ra, “Nơi này là nhà ngài sao?”

“Ừm, tôi không ngủ khách sạn.” Giang Vô Ngôn quen thuộc lấy ra mấy bộ quần áo từ trong tủ ra, đưa cho cậu, “Thay xong thì xuống dùng cơm.”

Nuôi trẻ phải bỏ công sức vào ăn, mặc, ở, đi lại. Giang Vô Ngôn đã chuẩn bị xong vào một tháng trước, có cái máy thông tin như hệ thống ở đây, cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Phó Tư không biết điều này, lúc ăn cơm nhìn thấy một bàn toàn món mình thích còn thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn hơi bất an, “Tiên sinh, đây đều là chuẩn bị cho tôi sao?” Nếu như là đúng, vậy chẳng phải là quá tốn tâm tư rồi.

Giang Vô Ngôn không trực tiếp trả lời cậu mà rót cho mình nửa ly rượu đỏ, chậm rãi uống, “Cậu cứ ăn là được rồi.”

Do sở thích của Giang tiên sinh nên người hầu trong nhà ngoài lúc dọn dẹp ra thì hầu như không xuất hiện trước mặt chủ nhân, nấu cơm xong là lui ra. Điều này cũng rất có lợi cho bản thân Giang Vô Ngôn, khi anh ăn cơm và làm việc cũng không thích có người quấy rối.

Trong phòng ăn rộng rãi không có những người khác, chỉ có mình và thần tượng, Phó Tư bắt đầu thả lỏng, không kiềm chế bản thân nữa, ăn thật no. Nhà cậu luôn túng quẫn, cứ có tiền là dùng để khám bệnh hoặc bồi bổ cho thân thể của mẹ cậu, bản thân cậu lại có triệu chứng hơi thiếu dinh dưỡng, rất ít khi được tiếp xúc những món ăn sang trọng như thế.

“Được rồi, no rồi thì đừng ăn nữa.” Sợ thiếu niên còn ăn nữa sẽ ảnh hưởng tới dạ dày, Giang Vô Ngôn đúng lúc nhắc nhở, “Buổi chiều thu thập xong thì theo tôi ra ngoài.”

Phó Tư ngẩng đầu lên từ những món ănrực rỡ muôn màu trên bàn, nghe lời dừng đũa, sốt sắng hỏi tiên sinh, “Đi, đi đâu ạ?” Cậu nhớ tới điều kiện trao đổi với Giang Vô Ngôn ngày hôm qua, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Giang Vô Ngôn nói, “Cậu đã đáp ứng tôi, nếu rôi chữa bệnh cho mẹ cậu thì cậu sẽ làm việc cho tôi, sao, định đổi ý?”

“Không không, không đâu!” Phó Tư vội vàng lắc đầu, “Tiên sinh có thể coi trọng tôi là vinh hạnh lớn lao của tôi, người vĩ đại như tiên sinh, tôi có thể làm được việc gì giúp tiên sinh là quá tốt rồi, hy vọng tiên sinh đừng ghét bỏ tôi...”

Tiếp tục nghe cậu thổi phồng thì đến đêm mất, Giang Vô Ngôn để chén rượu xuống, đứng dậy, “Được, vậy thì đi thôi.”

[ hệ thống: Đứa nhỏ này thật sùng bái anh nha, khởi đầu tốt đó. ]

Giang Vô Ngôn không để ý đến nó, cùng Phó Tư lên chiếc xe đã đợi cửa biệt thự xin từ lâu.

Đích đến của hai người chính là một nhà kho nhỏ ngay sát biên nội thành, nhôm thủ lĩnh của Hoa Diệu bang đứng thành một hàng, nghênh tiếp đầu lĩnh đến.

Giang Vô Ngôn đi trước, có thể cảm giác Phó Tư phía sau đang cách mình rất gần, đồng thời kéo vạt áo của anh lại.

Đây là một động tác tìm kiếm sự bảo vệ, Giang Vô Ngôn cũng đơn giản kéo thiếu niên đứng bên cạnh mình, ngồi lên chủ vị, cũng làm cậu đứng ở bên người mình.

Các thuộc hạ xung quanh nghị luận sôi nổi, không suy đoán được thân phận của Phó Tư, những chắc trước đó đã được nhắc nhở không được để lộ, vì lẽ đó nghị luận đến đâu cũng không có kết quả.

[ hệ thống: Anh nhìn xem, Phó Tư hình như đang rất hồi hộp, anh còn chưa bảo bọn họ dừng lại. ]

[ Giang Vô Ngôn: Sau này cậu ấy còn cần gặp thêm những tính cảnh to lớn hơn nhiều, một chút căng thẳng thế này đã không chịu được thì bảo tôi phải nuôi dạy làm sao? ]

Chờ một lúc, Giang tiên sinh cuối cùng cũng giơ tay ý bảo mọi người im lặng, ” Dẫn người tới đi.”

Tất cả đã sắp xếp thỏa đáng từ lâu, rất nhanh, có hai hộ vệ áo đen dẫn một người đàn ông hung hãn bị trói gô lên chỗ đất trống ở giữa. Khắp toàn thân người này, từ trên xuống dưới đều có thương tích, tai, mắt và miệng đều bị bịt, suy yếu nằm trên mặt đất hít thở.

Bốn phía yên tĩnh, Giang Vô Ngôn nói trước, “Chắc mọi người đều biết vị này là ai, cộng sự nhiều năm, chắc cũng đã quen thuộc lẫn nhau. Nào, cùng nhau làm quen lại lần nữa đi, Phó Tư, cậu đi cởi thứ trên mặt hắn ta xuống”

Phó Tư hơi sợ hãi, nhưng cậu nhìn thấy ánh mắt động viên của Giang tiên sinh, cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.

[ hệ thống: Trẻ nhỏ dễ dạy. ]

Những cảm quan bị tước đoạt lại trở về, Tương Đào mở mắt thích ứng tất cả những thứ này, không nói gì, tiếng bàn luận từ những anh em từng là cộng sự từ bốn phía, hoặc kinh ngạc, đều không hề ảnh hưởng đến hắn, hắn nhìn người đàn ông ngồi trên chủ vị, thời khắc này, nội tâm lại là cảm kích đầy cõi lòng.

Giang Vô Ngôn nói, “Mọi người đều biết, nửa tháng trước tôi bị bắt cóc, cửu tử nhất sinh, nhưng hành trình của tôi đều là bảo mật, người bình thường không thể biết được, bởi vậy tôi đã nghi ngờ, có phải là bên trong có nội gián.” Anh nói một cách thông thuận tự nhiên, nguy cơ suýt mất mạng mà chỉ đơn giản tóm tắt như thế, nếu không phải người từng trải, chỉ sợ sẽ không thật sự biết được câu cửu tử nhất sinh đại diện cho điều gì.

Giang Vô Ngôn tiếp tục, “Cũng may các anh em nỗ lực phi thường trong thời gian tôi hôn mê, rất nhanh đào được tên nội gián này, Tương Đào, cậu còn có gì muốn nói?”

Tương Đào dán sát cằm xuống đất – biểu thị phục tùng với Giang tiên sinh, “Là tôi làm, tôi không có gì muốn phản biện”

“Từ năm năm trước tôi đã bắt đầu kế hoạch, Giang tiên sinh.” Hắn nói, “Ba tháng trước có người tới tìm tôi, tôi nhận thấy cơ hội cuối cùng đã đến rồi, bèn đưa hành tung của ngài tiết lộ cho hắn, không ngờ Giang tiên sinh phúc lớn mạng lớn, né được.”

“Nhìn thấy tôi chưa chết, cậu rất vui vẻ?” Đối phương không trả lời.

Vấn đề này vốn không có ý nghĩa gì lớn, Giang Vô Ngôn tiếp tục, “Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân, tại sao cậu lại muốn giết tôi?”

“Tôi...” Tương Đào thở một hơi, “Em trai của tôi, năm năm trước chết ở trên tay ngài, ngay vào ngày ngài tàn sát Hoa Diệu bang, lên làm bang chủ.”

“Có lẽ ngài không nhớ rõ, em ấy bị người ủng hộ buộc tranh quyền, mà ngài bảo vệ lão Bang chủ, dễ như ăn cháo đã được ngồi lên vị trí kia.”

Giang Vô Ngôn cực kỹ bình tĩnh, “Trách tôi?”

Tương Đào cười khổ, “Không, không phải là ngài sai, là em ấy bị quyền lực làm tâm trí mê muội, ngài mới là người quản lý thích hợp nhất, tôi muốn giết ngài, chỉ là vì nuốt không trôi cơn giận này, em ấy luôn vào trong mộng tìm tôi, muốn tôi báo thù cho em ấy.”

“Tôi là anh trai của em ấy, chung quy phải... làm gì đó cho em trai mình.”

“Hỏi lý do chỉ là hi vọng cậu ra đi càng thêm tỉnh táo thôi, Tương Đào, cậu biết hậu quả của việc phản bội.” Giang Vô Ngôn đưa tay, có người lập tức dâng súng lên cho anh. Truyện Ngôn Tình

Tương Đào đương nhiên biết, câu cuối cùng, hắn chân thành nói, “Có thể chết dưới tay ngài, là vinh hạnh của tôi.”

“Người giết cậu không phải tôi.” Giang Vô Ngôn đưa khẩu súng cho Phó Tư đang bên người, nói với cậu, “Cậu nổ súng, giết hắn.”

Toàn trường ồ lên, không biết Giang tiên sinh định làm gì.

Nắm tay cứng nhắc của Phó Tư Giang bị Vô Ngôn bẻ ra, ép buộc cậu nắm lấy khẩu súng, Giang Vô Ngôn dạy cậu, “Kéo chan toàn, bắn vào mũi ít đau đớn nhất, bắn vào phổi hoặc là gan và dạ dày là đau nhất, tùy cậu chọn.”

Phó Tư cả người đều dọa sợ, cầm súng không dám bước ra một bước.

Giang Vô Ngôn xoay cậu lại, mặt hướng Tương Đào, làm công tác tư tưởng cuối cùng cho cậu, “Hắn là kẻ cầm đầu suýt chút nữa giết chết tôi, nếu như không có tôi, cậu cũng sẽ chết, không có cậu, mẹ của cậu cũng sẽ chết, hiện tại chỉ cần nhắm ngay hắn nổ súng, phần thống khổ và tội ác này sẽ biến mất.”

“Nhưng tôi vẫn....”

“Không, đối với sinh mạng mà nói, cơ hội sẽ không có lần sau.”

Dứt lời, Giang Vô Ngôn đẩy cậu lên phía trước, lấy thời gian để cho thiếu niên giãy dụa.

[ hệ thống: Tôi cảm thấy anh như vậy... hơi tàn nhẫn. ]

[ Giang Vô Ngôn: Lẽ nào chờ cậu ta mấy năm sau bị người uy hiếp xuống đài chà đạp, truyền đi làm chuyện cười. ]

[ hệ thống:... ]

[ hệ thống: Liệu có quá sốt ruột không? Những đứa trẻ tầm tuổi này, đều là ngoài miệng tàn nhẫn, có ai dám nổ súng thật chứ. ]

[ Giang Vô Ngôn: Chuyện đó không liên quan đến tôi, nếu lần này cậu ta không dám, lần sau hoặc là lần sau nữa, sẽ có một lần dám làm thôi. ]

Hệ thống bắt đầu hơi sợ hãi, nó cuối cùng cũng nhận ra rằng, ký chủ có lẽ không phải người dễ chọc.

Ngoài ra, nó càng hiếu kỳ nhiều hơn, [ Cuối cùng thì trước kia anh làm nghề gì vậy? Làm tổng giám đốc cũng sẽ giết người sao? ]

[ tổng giám đốc là xí nghiệp của gia tộc, trước đó tôi  là là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học y] Giang Vô Ngôn nói, [ Bên trong nhà người có tiền không hề an bình. ]

[ hệ thống:... ]

Hệ thống còn muốn nói gì đó, đột nhiên một tiếng súng vang, vị thuốc súng nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn không gian nhỏ hẹp này, gương mặt Tương Đào đã bị đạn nổ tan, một con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm về hướng Giang tiên sinh, như muốn đem người khắc tiến vào linh hồn.

“Hắn... Chết rồi.” Phó Tư quay đầu lại, trên chiếc quần mới thấm ướt không ít tuỷ não và vết máu, cậu run rẩy môi, gương mặt lại tươi cười với Giang Vô Ngôn, “Giang tiên sinh, tôi báo thù cho ngài, Giang tiên sinh, chỉ cần là vì ngài, cái gì tôi cũng đồng ý làm.”

Ngữ khí nói chuyện của cậu chân thành như vậy, phối hợp với sự sùng bái gần như điên cuồng trên mặt, khiến không ít người đang ngồi không rét mà run lên.

“Rất tốt, lại đây.” Giang Vô Ngôn vẫn rất bình tĩnh, hắn khoanh hai tay, chờ Phó Tư đi đến trước mặt thì đột nhiên đứng lên, giới thiệu với mọi người, “Vị thiếu niên này gọi là Phó Tư, từ nay về sau, cậu ấy chính là con trai của tôi, cũng là người thừa kế duy nhất của Hoa Diệu sau này.”

Dường như bị tin tức bất ngờ này gây chấn động, toàn hiện trường yên tĩnh một giây, tiếp theo đó là tiếng ồn ào.

Giang Vô Ngôn còn đứng tại chỗ, anh nhìn về phía thiếu niên vẫn còn đang sững sờ, “Cậu có điều gì không hài lòng sao?”

“Không có, tiên sinh.” Thiếu niên quỳ một chân xuống, nắm chặt Giang Vô Ngôn tay phải, hôn xuống mu bàn tay, “Chỉ cần là vì tiên sinh, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý làm.”

Hôn môi kết thúc, cậu lưu luyến không rời vuốt nhẹ bàn tay Giang Vô Ngôn, sau đó mới hai tay nâng khẩu súng đã lau chùi sạch sẽ.

“Cho con.” Giang Vô Ngôn không nhận khẩu súng kia “Xem như lễ thành nhân sớm của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện