Lâu Lan Giai Nhân
Chương 65
Lâu lan giai nhân_C10.2
Edit:Qu33njc3
Trên đại điện Vương Cung Lâu Lan, không khí hết sức trang trọng.
Hoàng Phủ Giác ngồi ở trên vương tọa , Thương Nguyệt thì ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay trắng nõn nhỏ và dài vỗ vềtrước ngực hắn. Nàng có vẻ có chút mệt mỏi, đôi môi đỏ mọng như mèo con ở cần cổ Hoàng Phủ Giác cà cọ qua lại. Chẳng qua là, hôm nay bên trong cặp mị nhãn kia tựa hồ nhiễm chút ít phiền não, thỉnh thoảng có hơi thở dài .
Hoàng Phủ Giác nhíu mày, cúi đầu nhìn Thương Nguyệt. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng có loại vẻ mặt này, giống như là đụng phải vấn đề gì khó khăn, đang rất ảo não. Thật là trên đời còn có chuyện gì làm khó được nữ nhân mỹ lệ to gan này?
Cửa đá khổng lồ mở ra, bóng dáng cao lớn Hàn Chấn Dạ giẫm chận tại chỗ mà vào; hai bên thị vệ nhìn thấy Thương Nguyệt vung tay lên, tất cả đều chủ động lui ra. Hàn Chấn Dạ mắt thấy hai ngườiở trên vương tọa sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Mấy ngày qua tâm tình của hắn vô cùng ác liệt, Băng Nhi vội vàng la lên muốn vĩnh rời đi khỏi của hắn, quanh quanh ở trong đầu hắn. Bên trong đôi mắt đen kia có ngọn lửa tức giận, nhưng cẩn thận chú ý một chút còn có thể thấy chút dấu vết bị thương.
tiểu nữ nhân mỹ lệ kia, không ngờ hung hăng lại làm hắn bị thương một lần nữa. Khi hắn lòng như lửa đốt chạy tới cứu nàng, chuẩn bị cứu nàng trở về sau đó sẽ nói nàng nói hết thảy chân tướng, mà nàng lại muốn la hét với hắn, tuyên bố giữa hai người sẽ chỉ là quan hệ chủ nô.
Sự phản kháng kịch liệt như thế của Băng Nhi,hắn lúc trước sẽ không thèm quan tâm nhưng khi nghe nàng kiên quyết la lên, hắn vẫn là khắc chế không được trong lòng trở nên nôn nóng.
Nàng muốn hắn, mà hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Cuối cùng chỉ có thể chọn dùng phương pháp ngu dốt nhất, đem nàng nhốt lại, mà hắn thậm chí không dám đến tìm Băng Nhi ,chỉ có thể ở bên ngoài cánh cửa đá đó .
“Tìm ta có chuyện gì?”Hàn Chấn Dạ lạnh lùng hỏi, trừng mắt nhìn Thương Nguyệt. Hắn còn không có tha thứ cho Thương Nguyệt chuyện lúc trước tự tiện đem Băng Nhi tặng cho sứ giả ,nếu không phải hắn cùng với Thương Nguyệt có quan hệ huyết thống, hắn nhất định sẽ dùng kiếm rồng trong tay bổ đôi Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt từtrong ngực Hoàng Phủ Giác ngẩngđầu lên, bất đắc dĩ mà nhìn Hàn Chấn Dạ.”Dạ nhi, ngươi đứa nhỏ này, chọc cho ta làm ra bao nhiêu chuyện a!”Nàng vẻ mặt khốn nhiễu.”Ngươi đi tẩm cung Nguy Tu Vương, đoạt lại lễ vật ta đưa cho nguy tu Vương, còn giết mấy chục binh lính, ngay cả nguy tu Vương cũng bị ngươi đánh cho thành trọng thương. Ngươi làm cái gì vậy, có chủ tâm gây sự với ta sao?”
“Thương thế của Băng Nhi.”Hàn Chấn Dạ đơn giản trả lời, ngũ quan tuấn mỹ không có vẻ mặt gì, giống như là những lời này cũng đủ để giải thích hết thảy.
“Nàng bất quá là nữ nô a! Ngươi thế nhưng lại vì một nữ đầy tớ, làm ra những chuyện náo lọa này . nguy tu Vương có thể đối vớiLâu Lan lấy cớ điều binh, mà ngươi cũng là cho hắn một cơ hội tốt nhất.”Thương Nguyệt thở dài nói, mệt mỏi mà xoa bóp huyệt Thái dương.
Mấy ngày nay tới Nguy Tu đang tụ họp trọng binh, ở nơi cách mười dặm bờ Khổng Tước Hà Đông khiêu chiến, đang chuẩn bị mọi thứ xâm lấn thành Lâu Lan. Hàn Chấn Dạ mấy ngày nay đợi ở trong quân doanh, cũng là vì ổn định lòng quân.
Hàn Chấn Dạ vẻ mặt trở nên âm lãnh, khóe miệng thậm chí có vẻ cười.”Để cho ta đi giết hắn, nước Nguy Tu sẽ bận về việc.. Nước tế, không có thời gian tớixâm chiếm Lâu Lan .”Muốn lấy thủ cấp nguy tu Vương, đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay. Hắn giờ phút này tâm phiền ý loạn, một cuộc giết chóc càng tốt để cho hắn giảm lửa giận trong lòng .
“Đứng lại cho ta!”Thương Nguyệt quát một tiếng, thân thể yểu điệu từ trên đùi Hoàng Phủ Giác trượt xuống.”Đủ rồi! Không cho ngươi bởi vì cái nữ nô kia nữa, chọc phiền toái cho ta. Nếu hết thảy bởi vì do nàng dựng lên, thì sẽ tùy nàng chịu trách nhiệm.Lần này, không cho cãi lời ta, nàng phải trở thành nữ nô nguy tu Vương, coi như là đ nguy tu Vương muốn cho bọn lính hưởng dụng nàng cũng được.”
“Không thể nào!”Hàn Chấn Dạ rống giận, tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Thương Nguyệt. Tất cả cảm xúc lạnh lùng, chẳng qua là vì mấy câu nói của Thương Nguyệt.
“Tại sao không được?”Thương Nguyệt ép hỏi, trừng mắt ngược lại nhìn Hàn Chấn Dạ.”Nàng chỉ là nữ nô bé nhỏ không đáng kể, hy sinh một mình nàng, là có thể đổi được hòa bình cho Lâu Lan.”
“Thu hồi mệnh lệnh cùng ý niệm trong đầu của ngươi, nếu không ta giờ phút này sẽ giết ngươi.” Giọng nói lạnh như băng, nói ra lời của không chỉ là uy hiếp, mà là tuyên cáo thật.
“Dạ nhi, ta là dì nhỏ của ngươi nha! Nhưng ngươi lại vì một nữ đầy tớ, uy hiếp muốn giết ta?”Thương Nguyệt giọng nói cường ngạnh, một giọng bức bách , hai mắt lóe tia sáng.
“Câm mồm !”
“Ngươi không phải là căn bản không cầnnàng sao? Không phải nói muốn hành hạ nàng sao? Đề nghị của ta chẳng phải là vẹn toàn cho đôi bên? Ngươi có thể báo thù rồi !”Thương Nguyệt vẫn ngay lập tức vừa nói, tay ngọc thon thon mở ra giấy nháp mỏng một bên, thậm chí bắt đầu viết cho quốc thư cho nguy tu Vương.
Một đạo thanh quang hiện lên, trong tay nàng bút lông bị kiếm phong chợt quét đánh gãy, chỉ kém nửa tấc sẽ phải gọt sạch tay nàng.
“Đừng nghĩ động vào Băng Nhi, ta sẽ dẫn nàng rời đi Lâu Lan.” kiếm trong tay Hàn Chấn Dạ đưa lại càng gần , cố ý không cho Thương Nguyệt viết loạn .
“Chỉ là một nữ nô…”
“Sai! Nàng không chỉ là nữ nô.”Hàn Chấn Dạ rốt cục bộc phát, bị Thương Nguyệt ép đến điểm giới hạn. Sự phẫn nộ của hắn giống như là ngọn lửa, đem lý trí đốt cháy.”Chết tiệt! Ta yêu nàng! Nàng cả đời nàychỉ có thể là nữ nhân của ta!”Hắn tức giận quát, hai tay cầm thật chặt.”Ai dám đụng nàng thì phải hỏi kiếm trong tay ta trước .”
Vẻ do dự trên mặt Thương Nguyệt nhất thời đảo cái quét sạch, trong hai mắt là sự kiều mỵ cũng là lúm đồng tiền. Nàng hai tay buông lỏng hơi cười duyên .” Người cố chấp, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn không nói ra miệng nữa chứ !” bộ dáng lúc trước, lại đều giống như giả vờ.
Hàn Chấn Dạ còn không có kịp phản ứng, góc màn che chậm chạp được kéo ra, một bóng dáng xinh xắn đứng ở chỗ kia, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, mơ hồ có lệ quang.
Hắn cứng ngắc mà nhìn Băng Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận nàng đã nghe hết mọi chuyện, ngũ quan tuấn mỹ căng thẳng .
Thương Nguyệt giật Hoàng Phủ Giác đứng dậy, hướngngoài đại sảnh đi tới.”Đi thôi! Đem không gian trả lại cho bọn họ, ta không dễ dàng chút nào mới để cho người cố chấp này nói ra khỏi miệng, chúng ta đợi ở chỗ này, hắn sợ sẽ thẹn quá thành giận, đem chúng ta chém mất .”Nàng cười duyên nói, đẩy Hoàng Phủ Giác hướngngoài cửa đi.
Đi ra ngoài cửa đá, Thương Nguyệt lúc này mới phát ra thanh âm cười khẽ.
Hoàng Phủ Giác than thở lắc đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười Thương Nguyệt.”Lại bức tên kia nói ra những lời thật tâm , nếu không bọn họ còn không biết muốn hành hạ nhau tới khi nào?”
“Đúng a!”Thương Nguyệt mỉm cười nói, áp vào trong ngực Hoàng Phủ Giác, nhẹ vỗ về cằm của hắn.”Chuyện của bọn hắn đã giải quyết, nên nói tới chính sự một chút. nguy tu Vương đóng quân ở bờ Khổng Tước Hà Đông, mà Dạ nhi lại không chịu dâng người nữ nô kia ra, ta xem nguy tu đánh vào Lâu Lan chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.”Nụ cười của nàng trở nên bất đắc dĩ.
Hoàng Phủ Giác nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm bất tường.
” Quân Lâu Lan coi giữ sẽ đối phó được.”Hắn chậm chạp nói, biết tuy nói như thế một cuộc huyết chiến vẫn là tránh không khỏi.
Thương Nguyệt hai tay khoanh lại bộ dáng kiều mỵ.”Nhưng là để cho con dân vì hỏa chiến này bị liên lụy , trong lòng ta rất băn khoăn ! Không bằng ta đầu hàng, hai tay dâng lên nước Lâu Lan. Giác đệ, bên cạnh chỉ cần có ngươi, có làm nữ vương hay không đối với ta mà nói không còn trọng yếu a!”Hai tay của nàng quấn lên cổ Hoàng Phủ Giác, mà sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên trắng bệch.”Chỉ cần có thể đi theo ngươi một đời một thế, coi như là lưu lạc thiên nhai cũng không sao.”
“Một… Một đời một thế?”Hắn nuốt nước miếng, không dám tưởng tượng tiếp .
“Đúng vậy a, không làm nữ vương, ta liền ở cùng ngươi, ngươi nói có được hay không đâu?”Thương Nguyệt cười tươi như hoa.
Không tốt! Không tốt! Dĩ nhiên không tốt! Hoàng Phủ Giác ở trong lòng la lên , lại chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ, ngây ngốc nhìn Thương Nguyệt, nếu để cho Thương Nguyệt đi theo hắn trở về Trung Nguyên, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khổ sở .
Bình ổn lại trái tim , hắn hai tay nắm ở bả vai Thương Nguyệt, thu hồi tất cảvẻ mặt kinh hoảng, thận trọng mà nhìn Thương Nguyệt.”Ta tại sao có thể trơ mắt nhìn quốc gia của ngươi bị đoạt? Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ triệu hoả tốc quân đội , bức lui quân của nguy tu Vương, hơn nữa lấy binh lực cường đại bức nguy tu Vương đưa ra hiệp nghị, đến lúc đó ngươi sẽ không cần bỏ xuống vương vị .”Hắn trịnh trọng nói. Chỉ cần có thể để cho Thương Nguyệt bỏ đi cái ý niệm đáng sợ trong đầu này, muốn hắn làm cái gì cũng có thể.
Thương Nguyệt khẽ mỉm cười, vỗ vềlồng ngực của hắn.”Có Nhật Đế đồng ý cho mượn quân tương trợ , Thương Nguyệt đương nhiên là cao hứng rồi .”
Hoàng Phủ Giác động tác hoàn toàn cứng đờ, cẩn thận nhìn nàng, không dám xác tin mình mới vừa nghe thấy cái gì.”Ngươi biết thân phận của ta?”
“Giác đệ, làm sao nhìn tỷ tỷ như vậy? Từ ban đêm ngày thứ nhất, tỷ tỷ lột xiêm y của ngươi, nhìn thấy trên ngực ngươi có Bức Long Bạch Ngọc, ta cũng đã biết ngươi là Nhật Đế Trung Nguyên.”Nàng lấy đầu ngón tay khảy khảy miếng Bạch Ngọc kia , nữa cười buông tay ra, để cho Bạch Ngọc nặng nề rớt lên bộ ngực Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác chỉ cảm thấy trước mắt một trận hoa mắt, hắn tìm cái ghế chầm chậm ngồi xuống, bị việc trọng đại này đả kích.”Nếu biết ta là ai, ngươi còn… Ngươi còn…”Thân phận của hắn đã sớm bại lộ, vậy hắn còn“Chịu nhục ” là vì cái gì đây?
“Sao lai trông như đưa đám vậy! Tỷ tỷ cũng chỉ là muốn thử xem, nam nhân Trung Nguyên có như tin đồn loại hay không, có hiểu được thương hương tiếc ngọc.”Nàng cười duyên , mở ra một tờ giấy nháp mỏng, đem bút nhét vào trong tay Hoàng Phủ Giác.”Ngươi đã đồng ý taphái quân, bây giờ xin hãy điểm chỉ thôi !”
Hoàng Phủ Giác thở dài một hơi, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu ra chỉ. Thương Nguyệt là nữ nhân lợi hại nhất hắn đời này gặp phải, mọi chuyện cần thiết đều ở bên trong tính toán của nàng, nàng lấy bộ dáng kiều mỵ vô hại kia, lường gạt nam nhân. Hắn lần đầu phát hiện, nữ nhân cũng là không dễ dàng đối phó a!
Giờ chỉ có thể ngồi đây lắc đầu lắc đầu, Hoàng Phủ Giác hoả tốc hạ bút viết chiếu thư. Đợi đến chuyện này hoàn thành, hắn nhất định phải cỡi một ngựa nhanh nhất rời đi thôi!
Hai người bị ở lại bên trong đại sảnh im lặng, chẳng qua là lấy ánh mắt ngắm nhìn đối phương.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Một hồi lâu sau, Hàn Chấn Dạ mới cứng ngắc hỏi. Chú ý tới Băng Nhi trên đầu có cài hoa, trang điểm rất mỹ lệ, hoàn toàn là bộ dáng mới mẻ. Lần này, hắn hoàn toàn đoán ra Thương Nguyệt đã làm ra cái quỷ kế gì.
“Là nữ vương đem ta đến đây .”Băng Nhi nhỏ giọng trả lời, lấy dũng khí đi ra phía trước, từng bước đến gần hắn. Nàng bị giấu ở sau màn che, vốn trong lòng rất là thấp thỏm, nhưng là khi hắn hô lên câu nói kia, nàng cả người như bị điện giựt, trong đầu hoàn toàn vì rung động mà trống rỗng.
Hắn yêu nàng? Này có thật không? Hai tay của nàng run rẩy, bất an nắm chặt xiêm y trên người.
” Chết tiệt nữ nhân kia !”Hàn Chấn Dạ nổi giận mắng, quay đầu nhìn Băng Nhi. Nàng mềm mại như đóa hoa , đôi mắt kia vẫn giống như lúc hai người mới quen, trong suốt mỹ lệ như vậy, mỗi một lần nhìn hắn, sự nguội lạnh trong lòng hắn cũng sẽ bị hòa tan.
Cõi đời này, nàng là nữ nhân duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn như thế.
“Ngươi nói là sự thật sao?”Băng Nhi ngẩngđầu lên, lấy lên toàn bộ dụng khí hỏi. Nàng đã không có kiên nhẫn đợi thêm nữa , Sương nhi sở nói cho nàng biết mọi chuyện cùng với câu nói kia của hắn , cũng làm cho căng thẳng của nàng tan rã
Hắn nhìn nàng, chậm chạp lấy tay nâng cằm của nàng lên. Không bao giờ … cần che giấu nữa, hắn như là đã nói ra khỏi miệng, lại không cần phải trốn tránh nữa.
“Nếu như không phải vậy ta cần gì phải chạy tới Nguy Tu cứu ngươi?”Thanh âm của hắn khàn khàn, giọng nói phát ra , hai cánh tay cường tráng đột nhiên đưa ra đem thân thể xinh xắn của nàng ôm vào trong ngực thật chặt, dùng hết lực ôm lấy nàng.
Nước mắt một giọt, một giọt chảy ra từ hốc mắt, nàng thư giản ngã vào trong lồng ngực của hắn, nước mắt thấm ướt áo hắn; mà nàng hoàn toàn không quan tâm , hai tay thật chặt bám vào ở cái cổ cường tráng hắn, cơ hồ muốn thân thể tiến vào trong lòng ngực của hắn.
“Ngươi… Có phải còn băn khoăn một đao ban đầu kia hay không?”Tay nhỏ bé của nàng chu du đi tới bên trái bụng của hắn, cách y phục nhẹ vỗ về đạo vết thương kia, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đoạt đi tánh mạng của hắn, thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, càng thêm dùng sức ôm chặt hắn.
“Dĩ nhiên nhớ thương, nếu không ta làm sao có một đường truy tung ngươi trở lại Lâu Lan?”Hắn ép môi cực nóng của mình quanh co vào má phấn mỹ lệ của nàng, hơi thở nóng rực xuy phất ở trên da thịt của nàng.
“Như vậy ngươi bây giờ không oán ta sao?”Nàng cẩn thận hỏi, trong lòng thật ra thì thủy chung có chút ác cảm. Nàng tổn thương hắn , trong lòng có áy náy, nếu không lấy tính cách nàng ngoại nhu nội cương, sao có thể thừa nhận hắn sau này có thể gia tăng đủ loại hành hạ?
“Theo lời của ngươi, cái kia ngày ngay từ lúc ta trở lại Lâu Lan, ta liền sẽ giết ngươi. Ta gặp lại được ngươi trong nháy mắt đó, cơ hồ cũng đã xác định, ta không cách nào quên ngươi.”Hắn tự tay từ bên hông lấy ra một cái chìa khóa tinh sảo, mở vòng cổ vòng bạc. Rắc một tiếng, vòng bạc rơi xuống .
Băng Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, đưa tay vỗ về quanh vùng cổ tự do.” Cái chìa khóa này không phải là đã bị con Hải Đông Thanh nuốt vào rồi sao?”Nàng nghi hoặc nhìn Hàn Chấn Dạ.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, bên trong đôi mắt đen hiện lên một ý cười. Một hồi lâu sau, hắn mới thừa nhận.”Cái chìa khóa có hai chìa, một chìa này thủy chung đặt ở trên người của ta.”
“Ngươi làmnhư vậy là cố ý muốn làm ta sợ? Ngươi người này thật là…”Băng Nhi tỉnh ngộ, nhớ tới khi đó bị thương thế của hắn làm đau lòng bao nhiêu. Hắn lời nói chỉ là vì trừng phạt nàng, căn bản cũng không có tính toán nhốt nàng làm đầy tớ. Trong lòng nàng phức tạp cực kỳ, lại là tức giận lại là mừng rỡ, không biết nên hôn hắn, hay là oán hắn?
Bên hông cánh tay cường tráng phái nam lại là căng thẳng , nàng ngã vào trong lòng của hắn, giống như là đã thuộc về một chỗ. Đôi môi nóng rực che lạimiệng của nàng, nuốt hết tất cả kháng nghị của nàng. Lưỡi của hắn thăm dò vào trong miệng nàng, dây dưa mềm nhiệt ướt át trong miệng nàng, hôn thẳng đến trong đầu nàng trống rỗng.
“Không bao giờ … hứa như người muốn hiểu không? Băng Nhi, ta sẽ không thả ngươi đi, vĩnh viễn sẽ không!”Hắn chống đỡ nàng tựa vào hắn kiều mỵ thở hổn hển gầm nhẹ nói, vững vàng ôm nàng, lời thề không để cho bất luận kẻ nào cướp đi nàng.
Nàng thở dài một hơi, cũng là hài lòng. Hai tay leo lên của hắn, biết hắn luôn là lấy bá đạo để diễn tả tình yêu say đắm. Nàng sớm phải biết, nam nhân tà mị này ở gặp tình yêu chân chính, thật ra thì cũng có chút ngốc.
Nghe thấy nàng than thở, Hàn Chấn Dạ hai tay vây quanh càng chặt hơn.”Không cho than thở, lại càng không được muốn rời đi, ta muốn ngươi làm thê tử của ta, có nghe hay không?”Hắn không cho làm cho nàng cự tuyệt.
Băng Nhi nụ cười ở nước mắt đang lúc tràn ra, bị hắn bá đạo khiến cho dở khóc dở cười. Nàng vươn tay, nhẹ chút điểm trán của hắn, ngắm vào bên trong đôi mắt cực nóng kia. Nàng là từ đâu yêu hắn? Ở trong địa lao âm u Thiết thành, lần đầu tiên tiếp xúc với đôi mắt đen kia , lòng của nàng giống như là có sấm sét.
“Ta không bao giờ rời ngươi đi. Ngươi chẳng lẽ cũng không biết, ta cũng yêu ngươi say đắm sao, khi ngươi ôm Sương nhi, lòng ta đã đau đớn bao nhiêu?”Nàng nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có pha chút ủy khuất.
“Ngươi đem ta nghĩ thành người như thế nào? Nàng là muội của ngươi, ta tự nhiên cũng đem nàng làm thành muội của ta.”Hàn Chấn Dạ khiêu mi cười một tiếng. Ban đầu đem Sương nhi để ở bên người chỉ là vì muốn thấy cảm xúc bi phẫn của nàng, bây giờ nghe đến nàng chính miệng thừa nhận mình thương hắn thế nào, hắn cảm thấy cực kỳ đắc ý, căn bản không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Ngươi chẳng lẽ ngươi sợ không thương tâm sao?”Băng Nhi đấm nhẹ hắn. Vật đổi sao dời, ngay cả lời khiển trách của nàng cũng mang theo một tia kiều mỵ.
“Ta khống chế không được mình, nếu như ta có thể sớm một chút hiểu tâm ý của mình, chuyện cũng sẽ không đến như vậy .”Hắn là ngườikiêu hãnh nhường nào, không nghĩ tới lần đầu tiên giao tấm lòng của mình ra, lại bị Băng Nhi đâm một kiếm ở trên ngực, cho nên hắn một lòng chỉ nghĩ tới phải tìm được Băng Nhi, trả thù lại sự phản bội của nàng. Chẳng qua là hắn chưa từng có nghĩ đến, những thứ hành động cùng ngôn ngữtàn nhẫn kia thương tổn nàng đồng thời cũng là thương tổn mình.
Từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ là liều mạng kháng cự , làm sao cũng không muốn thẳng thắng thừa nhận mình đã yêu Băng Nhi, cuối cùng khi nguy cơ tiến tới gần, mới rốt cục đem lời thật lòng nói ra.
“Ta yêu ngươi, cả đời này ta cũng sẽ không để người rời khỏi ta.”Hàn Chấn Dạ khẽ thở dài một cái, đem nàng thật chặt ôm vào lồng ngực của mình.
“Ta biết.”Nàng cười nhạt, hai tay lưu luyến nhẹ vỗ về hắn.”Bây giờ, biết ngươi yêu ta, coi như là thiên quân vạn mã cũng không thể kéo ta rời ngươi mà đi.”Nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cam tâm tình nguyện mà dâng lên đôi môi đỏ mọng, triền miên hôn hắn.
Hắn ôm ấp lấy thân thể xinh xắn của nàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nhiệt liệt hôn nàng. Hắn sẽ coi chừng nàng một đời một thế, không bao giờ … lần nữa làm cho nàng thương tâm rơi lệ.
Ánh mặt trời đem cái bóng của hai người kéo dài hơn, giống như là trời sanh kết hợp chặt chẽ với nhau .
Bọn họ trong lúc đó, lấy quỷ kế làm khai đoan(mở đầu), nhưng lấy tình yêu làm kết. Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, hai con người kiêu ngạo ,trong lòng rốt cục ở trước mặt tình yêu khuất phục.
Ở lúc thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, bờ môi của nàng có một ý cười nhàn nhạt, trong lòng đau đớn biến mất, tất cả đau khổ trong lòng đã được hắn bá đạo cuồng liệt dùng tình yêu đền bù.
Nàng biết, cả đời này, trái tim của nàng sẽ không còn có đau đớn.
[ hết trọn bộ ]
HẾT
Edit:Qu33njc3
Trên đại điện Vương Cung Lâu Lan, không khí hết sức trang trọng.
Hoàng Phủ Giác ngồi ở trên vương tọa , Thương Nguyệt thì ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay trắng nõn nhỏ và dài vỗ vềtrước ngực hắn. Nàng có vẻ có chút mệt mỏi, đôi môi đỏ mọng như mèo con ở cần cổ Hoàng Phủ Giác cà cọ qua lại. Chẳng qua là, hôm nay bên trong cặp mị nhãn kia tựa hồ nhiễm chút ít phiền não, thỉnh thoảng có hơi thở dài .
Hoàng Phủ Giác nhíu mày, cúi đầu nhìn Thương Nguyệt. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng có loại vẻ mặt này, giống như là đụng phải vấn đề gì khó khăn, đang rất ảo não. Thật là trên đời còn có chuyện gì làm khó được nữ nhân mỹ lệ to gan này?
Cửa đá khổng lồ mở ra, bóng dáng cao lớn Hàn Chấn Dạ giẫm chận tại chỗ mà vào; hai bên thị vệ nhìn thấy Thương Nguyệt vung tay lên, tất cả đều chủ động lui ra. Hàn Chấn Dạ mắt thấy hai ngườiở trên vương tọa sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Mấy ngày qua tâm tình của hắn vô cùng ác liệt, Băng Nhi vội vàng la lên muốn vĩnh rời đi khỏi của hắn, quanh quanh ở trong đầu hắn. Bên trong đôi mắt đen kia có ngọn lửa tức giận, nhưng cẩn thận chú ý một chút còn có thể thấy chút dấu vết bị thương.
tiểu nữ nhân mỹ lệ kia, không ngờ hung hăng lại làm hắn bị thương một lần nữa. Khi hắn lòng như lửa đốt chạy tới cứu nàng, chuẩn bị cứu nàng trở về sau đó sẽ nói nàng nói hết thảy chân tướng, mà nàng lại muốn la hét với hắn, tuyên bố giữa hai người sẽ chỉ là quan hệ chủ nô.
Sự phản kháng kịch liệt như thế của Băng Nhi,hắn lúc trước sẽ không thèm quan tâm nhưng khi nghe nàng kiên quyết la lên, hắn vẫn là khắc chế không được trong lòng trở nên nôn nóng.
Nàng muốn hắn, mà hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Cuối cùng chỉ có thể chọn dùng phương pháp ngu dốt nhất, đem nàng nhốt lại, mà hắn thậm chí không dám đến tìm Băng Nhi ,chỉ có thể ở bên ngoài cánh cửa đá đó .
“Tìm ta có chuyện gì?”Hàn Chấn Dạ lạnh lùng hỏi, trừng mắt nhìn Thương Nguyệt. Hắn còn không có tha thứ cho Thương Nguyệt chuyện lúc trước tự tiện đem Băng Nhi tặng cho sứ giả ,nếu không phải hắn cùng với Thương Nguyệt có quan hệ huyết thống, hắn nhất định sẽ dùng kiếm rồng trong tay bổ đôi Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt từtrong ngực Hoàng Phủ Giác ngẩngđầu lên, bất đắc dĩ mà nhìn Hàn Chấn Dạ.”Dạ nhi, ngươi đứa nhỏ này, chọc cho ta làm ra bao nhiêu chuyện a!”Nàng vẻ mặt khốn nhiễu.”Ngươi đi tẩm cung Nguy Tu Vương, đoạt lại lễ vật ta đưa cho nguy tu Vương, còn giết mấy chục binh lính, ngay cả nguy tu Vương cũng bị ngươi đánh cho thành trọng thương. Ngươi làm cái gì vậy, có chủ tâm gây sự với ta sao?”
“Thương thế của Băng Nhi.”Hàn Chấn Dạ đơn giản trả lời, ngũ quan tuấn mỹ không có vẻ mặt gì, giống như là những lời này cũng đủ để giải thích hết thảy.
“Nàng bất quá là nữ nô a! Ngươi thế nhưng lại vì một nữ đầy tớ, làm ra những chuyện náo lọa này . nguy tu Vương có thể đối vớiLâu Lan lấy cớ điều binh, mà ngươi cũng là cho hắn một cơ hội tốt nhất.”Thương Nguyệt thở dài nói, mệt mỏi mà xoa bóp huyệt Thái dương.
Mấy ngày nay tới Nguy Tu đang tụ họp trọng binh, ở nơi cách mười dặm bờ Khổng Tước Hà Đông khiêu chiến, đang chuẩn bị mọi thứ xâm lấn thành Lâu Lan. Hàn Chấn Dạ mấy ngày nay đợi ở trong quân doanh, cũng là vì ổn định lòng quân.
Hàn Chấn Dạ vẻ mặt trở nên âm lãnh, khóe miệng thậm chí có vẻ cười.”Để cho ta đi giết hắn, nước Nguy Tu sẽ bận về việc.. Nước tế, không có thời gian tớixâm chiếm Lâu Lan .”Muốn lấy thủ cấp nguy tu Vương, đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay. Hắn giờ phút này tâm phiền ý loạn, một cuộc giết chóc càng tốt để cho hắn giảm lửa giận trong lòng .
“Đứng lại cho ta!”Thương Nguyệt quát một tiếng, thân thể yểu điệu từ trên đùi Hoàng Phủ Giác trượt xuống.”Đủ rồi! Không cho ngươi bởi vì cái nữ nô kia nữa, chọc phiền toái cho ta. Nếu hết thảy bởi vì do nàng dựng lên, thì sẽ tùy nàng chịu trách nhiệm.Lần này, không cho cãi lời ta, nàng phải trở thành nữ nô nguy tu Vương, coi như là đ nguy tu Vương muốn cho bọn lính hưởng dụng nàng cũng được.”
“Không thể nào!”Hàn Chấn Dạ rống giận, tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Thương Nguyệt. Tất cả cảm xúc lạnh lùng, chẳng qua là vì mấy câu nói của Thương Nguyệt.
“Tại sao không được?”Thương Nguyệt ép hỏi, trừng mắt ngược lại nhìn Hàn Chấn Dạ.”Nàng chỉ là nữ nô bé nhỏ không đáng kể, hy sinh một mình nàng, là có thể đổi được hòa bình cho Lâu Lan.”
“Thu hồi mệnh lệnh cùng ý niệm trong đầu của ngươi, nếu không ta giờ phút này sẽ giết ngươi.” Giọng nói lạnh như băng, nói ra lời của không chỉ là uy hiếp, mà là tuyên cáo thật.
“Dạ nhi, ta là dì nhỏ của ngươi nha! Nhưng ngươi lại vì một nữ đầy tớ, uy hiếp muốn giết ta?”Thương Nguyệt giọng nói cường ngạnh, một giọng bức bách , hai mắt lóe tia sáng.
“Câm mồm !”
“Ngươi không phải là căn bản không cầnnàng sao? Không phải nói muốn hành hạ nàng sao? Đề nghị của ta chẳng phải là vẹn toàn cho đôi bên? Ngươi có thể báo thù rồi !”Thương Nguyệt vẫn ngay lập tức vừa nói, tay ngọc thon thon mở ra giấy nháp mỏng một bên, thậm chí bắt đầu viết cho quốc thư cho nguy tu Vương.
Một đạo thanh quang hiện lên, trong tay nàng bút lông bị kiếm phong chợt quét đánh gãy, chỉ kém nửa tấc sẽ phải gọt sạch tay nàng.
“Đừng nghĩ động vào Băng Nhi, ta sẽ dẫn nàng rời đi Lâu Lan.” kiếm trong tay Hàn Chấn Dạ đưa lại càng gần , cố ý không cho Thương Nguyệt viết loạn .
“Chỉ là một nữ nô…”
“Sai! Nàng không chỉ là nữ nô.”Hàn Chấn Dạ rốt cục bộc phát, bị Thương Nguyệt ép đến điểm giới hạn. Sự phẫn nộ của hắn giống như là ngọn lửa, đem lý trí đốt cháy.”Chết tiệt! Ta yêu nàng! Nàng cả đời nàychỉ có thể là nữ nhân của ta!”Hắn tức giận quát, hai tay cầm thật chặt.”Ai dám đụng nàng thì phải hỏi kiếm trong tay ta trước .”
Vẻ do dự trên mặt Thương Nguyệt nhất thời đảo cái quét sạch, trong hai mắt là sự kiều mỵ cũng là lúm đồng tiền. Nàng hai tay buông lỏng hơi cười duyên .” Người cố chấp, ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn không nói ra miệng nữa chứ !” bộ dáng lúc trước, lại đều giống như giả vờ.
Hàn Chấn Dạ còn không có kịp phản ứng, góc màn che chậm chạp được kéo ra, một bóng dáng xinh xắn đứng ở chỗ kia, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, mơ hồ có lệ quang.
Hắn cứng ngắc mà nhìn Băng Nhi, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận nàng đã nghe hết mọi chuyện, ngũ quan tuấn mỹ căng thẳng .
Thương Nguyệt giật Hoàng Phủ Giác đứng dậy, hướngngoài đại sảnh đi tới.”Đi thôi! Đem không gian trả lại cho bọn họ, ta không dễ dàng chút nào mới để cho người cố chấp này nói ra khỏi miệng, chúng ta đợi ở chỗ này, hắn sợ sẽ thẹn quá thành giận, đem chúng ta chém mất .”Nàng cười duyên nói, đẩy Hoàng Phủ Giác hướngngoài cửa đi.
Đi ra ngoài cửa đá, Thương Nguyệt lúc này mới phát ra thanh âm cười khẽ.
Hoàng Phủ Giác than thở lắc đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười Thương Nguyệt.”Lại bức tên kia nói ra những lời thật tâm , nếu không bọn họ còn không biết muốn hành hạ nhau tới khi nào?”
“Đúng a!”Thương Nguyệt mỉm cười nói, áp vào trong ngực Hoàng Phủ Giác, nhẹ vỗ về cằm của hắn.”Chuyện của bọn hắn đã giải quyết, nên nói tới chính sự một chút. nguy tu Vương đóng quân ở bờ Khổng Tước Hà Đông, mà Dạ nhi lại không chịu dâng người nữ nô kia ra, ta xem nguy tu đánh vào Lâu Lan chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.”Nụ cười của nàng trở nên bất đắc dĩ.
Hoàng Phủ Giác nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm bất tường.
” Quân Lâu Lan coi giữ sẽ đối phó được.”Hắn chậm chạp nói, biết tuy nói như thế một cuộc huyết chiến vẫn là tránh không khỏi.
Thương Nguyệt hai tay khoanh lại bộ dáng kiều mỵ.”Nhưng là để cho con dân vì hỏa chiến này bị liên lụy , trong lòng ta rất băn khoăn ! Không bằng ta đầu hàng, hai tay dâng lên nước Lâu Lan. Giác đệ, bên cạnh chỉ cần có ngươi, có làm nữ vương hay không đối với ta mà nói không còn trọng yếu a!”Hai tay của nàng quấn lên cổ Hoàng Phủ Giác, mà sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên trắng bệch.”Chỉ cần có thể đi theo ngươi một đời một thế, coi như là lưu lạc thiên nhai cũng không sao.”
“Một… Một đời một thế?”Hắn nuốt nước miếng, không dám tưởng tượng tiếp .
“Đúng vậy a, không làm nữ vương, ta liền ở cùng ngươi, ngươi nói có được hay không đâu?”Thương Nguyệt cười tươi như hoa.
Không tốt! Không tốt! Dĩ nhiên không tốt! Hoàng Phủ Giác ở trong lòng la lên , lại chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ, ngây ngốc nhìn Thương Nguyệt, nếu để cho Thương Nguyệt đi theo hắn trở về Trung Nguyên, cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khổ sở .
Bình ổn lại trái tim , hắn hai tay nắm ở bả vai Thương Nguyệt, thu hồi tất cảvẻ mặt kinh hoảng, thận trọng mà nhìn Thương Nguyệt.”Ta tại sao có thể trơ mắt nhìn quốc gia của ngươi bị đoạt? Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ triệu hoả tốc quân đội , bức lui quân của nguy tu Vương, hơn nữa lấy binh lực cường đại bức nguy tu Vương đưa ra hiệp nghị, đến lúc đó ngươi sẽ không cần bỏ xuống vương vị .”Hắn trịnh trọng nói. Chỉ cần có thể để cho Thương Nguyệt bỏ đi cái ý niệm đáng sợ trong đầu này, muốn hắn làm cái gì cũng có thể.
Thương Nguyệt khẽ mỉm cười, vỗ vềlồng ngực của hắn.”Có Nhật Đế đồng ý cho mượn quân tương trợ , Thương Nguyệt đương nhiên là cao hứng rồi .”
Hoàng Phủ Giác động tác hoàn toàn cứng đờ, cẩn thận nhìn nàng, không dám xác tin mình mới vừa nghe thấy cái gì.”Ngươi biết thân phận của ta?”
“Giác đệ, làm sao nhìn tỷ tỷ như vậy? Từ ban đêm ngày thứ nhất, tỷ tỷ lột xiêm y của ngươi, nhìn thấy trên ngực ngươi có Bức Long Bạch Ngọc, ta cũng đã biết ngươi là Nhật Đế Trung Nguyên.”Nàng lấy đầu ngón tay khảy khảy miếng Bạch Ngọc kia , nữa cười buông tay ra, để cho Bạch Ngọc nặng nề rớt lên bộ ngực Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác chỉ cảm thấy trước mắt một trận hoa mắt, hắn tìm cái ghế chầm chậm ngồi xuống, bị việc trọng đại này đả kích.”Nếu biết ta là ai, ngươi còn… Ngươi còn…”Thân phận của hắn đã sớm bại lộ, vậy hắn còn“Chịu nhục ” là vì cái gì đây?
“Sao lai trông như đưa đám vậy! Tỷ tỷ cũng chỉ là muốn thử xem, nam nhân Trung Nguyên có như tin đồn loại hay không, có hiểu được thương hương tiếc ngọc.”Nàng cười duyên , mở ra một tờ giấy nháp mỏng, đem bút nhét vào trong tay Hoàng Phủ Giác.”Ngươi đã đồng ý taphái quân, bây giờ xin hãy điểm chỉ thôi !”
Hoàng Phủ Giác thở dài một hơi, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu ra chỉ. Thương Nguyệt là nữ nhân lợi hại nhất hắn đời này gặp phải, mọi chuyện cần thiết đều ở bên trong tính toán của nàng, nàng lấy bộ dáng kiều mỵ vô hại kia, lường gạt nam nhân. Hắn lần đầu phát hiện, nữ nhân cũng là không dễ dàng đối phó a!
Giờ chỉ có thể ngồi đây lắc đầu lắc đầu, Hoàng Phủ Giác hoả tốc hạ bút viết chiếu thư. Đợi đến chuyện này hoàn thành, hắn nhất định phải cỡi một ngựa nhanh nhất rời đi thôi!
Hai người bị ở lại bên trong đại sảnh im lặng, chẳng qua là lấy ánh mắt ngắm nhìn đối phương.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Một hồi lâu sau, Hàn Chấn Dạ mới cứng ngắc hỏi. Chú ý tới Băng Nhi trên đầu có cài hoa, trang điểm rất mỹ lệ, hoàn toàn là bộ dáng mới mẻ. Lần này, hắn hoàn toàn đoán ra Thương Nguyệt đã làm ra cái quỷ kế gì.
“Là nữ vương đem ta đến đây .”Băng Nhi nhỏ giọng trả lời, lấy dũng khí đi ra phía trước, từng bước đến gần hắn. Nàng bị giấu ở sau màn che, vốn trong lòng rất là thấp thỏm, nhưng là khi hắn hô lên câu nói kia, nàng cả người như bị điện giựt, trong đầu hoàn toàn vì rung động mà trống rỗng.
Hắn yêu nàng? Này có thật không? Hai tay của nàng run rẩy, bất an nắm chặt xiêm y trên người.
” Chết tiệt nữ nhân kia !”Hàn Chấn Dạ nổi giận mắng, quay đầu nhìn Băng Nhi. Nàng mềm mại như đóa hoa , đôi mắt kia vẫn giống như lúc hai người mới quen, trong suốt mỹ lệ như vậy, mỗi một lần nhìn hắn, sự nguội lạnh trong lòng hắn cũng sẽ bị hòa tan.
Cõi đời này, nàng là nữ nhân duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn như thế.
“Ngươi nói là sự thật sao?”Băng Nhi ngẩngđầu lên, lấy lên toàn bộ dụng khí hỏi. Nàng đã không có kiên nhẫn đợi thêm nữa , Sương nhi sở nói cho nàng biết mọi chuyện cùng với câu nói kia của hắn , cũng làm cho căng thẳng của nàng tan rã
Hắn nhìn nàng, chậm chạp lấy tay nâng cằm của nàng lên. Không bao giờ … cần che giấu nữa, hắn như là đã nói ra khỏi miệng, lại không cần phải trốn tránh nữa.
“Nếu như không phải vậy ta cần gì phải chạy tới Nguy Tu cứu ngươi?”Thanh âm của hắn khàn khàn, giọng nói phát ra , hai cánh tay cường tráng đột nhiên đưa ra đem thân thể xinh xắn của nàng ôm vào trong ngực thật chặt, dùng hết lực ôm lấy nàng.
Nước mắt một giọt, một giọt chảy ra từ hốc mắt, nàng thư giản ngã vào trong lồng ngực của hắn, nước mắt thấm ướt áo hắn; mà nàng hoàn toàn không quan tâm , hai tay thật chặt bám vào ở cái cổ cường tráng hắn, cơ hồ muốn thân thể tiến vào trong lòng ngực của hắn.
“Ngươi… Có phải còn băn khoăn một đao ban đầu kia hay không?”Tay nhỏ bé của nàng chu du đi tới bên trái bụng của hắn, cách y phục nhẹ vỗ về đạo vết thương kia, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đoạt đi tánh mạng của hắn, thân thể của nàng kịch liệt run rẩy, càng thêm dùng sức ôm chặt hắn.
“Dĩ nhiên nhớ thương, nếu không ta làm sao có một đường truy tung ngươi trở lại Lâu Lan?”Hắn ép môi cực nóng của mình quanh co vào má phấn mỹ lệ của nàng, hơi thở nóng rực xuy phất ở trên da thịt của nàng.
“Như vậy ngươi bây giờ không oán ta sao?”Nàng cẩn thận hỏi, trong lòng thật ra thì thủy chung có chút ác cảm. Nàng tổn thương hắn , trong lòng có áy náy, nếu không lấy tính cách nàng ngoại nhu nội cương, sao có thể thừa nhận hắn sau này có thể gia tăng đủ loại hành hạ?
“Theo lời của ngươi, cái kia ngày ngay từ lúc ta trở lại Lâu Lan, ta liền sẽ giết ngươi. Ta gặp lại được ngươi trong nháy mắt đó, cơ hồ cũng đã xác định, ta không cách nào quên ngươi.”Hắn tự tay từ bên hông lấy ra một cái chìa khóa tinh sảo, mở vòng cổ vòng bạc. Rắc một tiếng, vòng bạc rơi xuống .
Băng Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, đưa tay vỗ về quanh vùng cổ tự do.” Cái chìa khóa này không phải là đã bị con Hải Đông Thanh nuốt vào rồi sao?”Nàng nghi hoặc nhìn Hàn Chấn Dạ.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, bên trong đôi mắt đen hiện lên một ý cười. Một hồi lâu sau, hắn mới thừa nhận.”Cái chìa khóa có hai chìa, một chìa này thủy chung đặt ở trên người của ta.”
“Ngươi làmnhư vậy là cố ý muốn làm ta sợ? Ngươi người này thật là…”Băng Nhi tỉnh ngộ, nhớ tới khi đó bị thương thế của hắn làm đau lòng bao nhiêu. Hắn lời nói chỉ là vì trừng phạt nàng, căn bản cũng không có tính toán nhốt nàng làm đầy tớ. Trong lòng nàng phức tạp cực kỳ, lại là tức giận lại là mừng rỡ, không biết nên hôn hắn, hay là oán hắn?
Bên hông cánh tay cường tráng phái nam lại là căng thẳng , nàng ngã vào trong lòng của hắn, giống như là đã thuộc về một chỗ. Đôi môi nóng rực che lạimiệng của nàng, nuốt hết tất cả kháng nghị của nàng. Lưỡi của hắn thăm dò vào trong miệng nàng, dây dưa mềm nhiệt ướt át trong miệng nàng, hôn thẳng đến trong đầu nàng trống rỗng.
“Không bao giờ … hứa như người muốn hiểu không? Băng Nhi, ta sẽ không thả ngươi đi, vĩnh viễn sẽ không!”Hắn chống đỡ nàng tựa vào hắn kiều mỵ thở hổn hển gầm nhẹ nói, vững vàng ôm nàng, lời thề không để cho bất luận kẻ nào cướp đi nàng.
Nàng thở dài một hơi, cũng là hài lòng. Hai tay leo lên của hắn, biết hắn luôn là lấy bá đạo để diễn tả tình yêu say đắm. Nàng sớm phải biết, nam nhân tà mị này ở gặp tình yêu chân chính, thật ra thì cũng có chút ngốc.
Nghe thấy nàng than thở, Hàn Chấn Dạ hai tay vây quanh càng chặt hơn.”Không cho than thở, lại càng không được muốn rời đi, ta muốn ngươi làm thê tử của ta, có nghe hay không?”Hắn không cho làm cho nàng cự tuyệt.
Băng Nhi nụ cười ở nước mắt đang lúc tràn ra, bị hắn bá đạo khiến cho dở khóc dở cười. Nàng vươn tay, nhẹ chút điểm trán của hắn, ngắm vào bên trong đôi mắt cực nóng kia. Nàng là từ đâu yêu hắn? Ở trong địa lao âm u Thiết thành, lần đầu tiên tiếp xúc với đôi mắt đen kia , lòng của nàng giống như là có sấm sét.
“Ta không bao giờ rời ngươi đi. Ngươi chẳng lẽ cũng không biết, ta cũng yêu ngươi say đắm sao, khi ngươi ôm Sương nhi, lòng ta đã đau đớn bao nhiêu?”Nàng nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có pha chút ủy khuất.
“Ngươi đem ta nghĩ thành người như thế nào? Nàng là muội của ngươi, ta tự nhiên cũng đem nàng làm thành muội của ta.”Hàn Chấn Dạ khiêu mi cười một tiếng. Ban đầu đem Sương nhi để ở bên người chỉ là vì muốn thấy cảm xúc bi phẫn của nàng, bây giờ nghe đến nàng chính miệng thừa nhận mình thương hắn thế nào, hắn cảm thấy cực kỳ đắc ý, căn bản không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Ngươi chẳng lẽ ngươi sợ không thương tâm sao?”Băng Nhi đấm nhẹ hắn. Vật đổi sao dời, ngay cả lời khiển trách của nàng cũng mang theo một tia kiều mỵ.
“Ta khống chế không được mình, nếu như ta có thể sớm một chút hiểu tâm ý của mình, chuyện cũng sẽ không đến như vậy .”Hắn là ngườikiêu hãnh nhường nào, không nghĩ tới lần đầu tiên giao tấm lòng của mình ra, lại bị Băng Nhi đâm một kiếm ở trên ngực, cho nên hắn một lòng chỉ nghĩ tới phải tìm được Băng Nhi, trả thù lại sự phản bội của nàng. Chẳng qua là hắn chưa từng có nghĩ đến, những thứ hành động cùng ngôn ngữtàn nhẫn kia thương tổn nàng đồng thời cũng là thương tổn mình.
Từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ là liều mạng kháng cự , làm sao cũng không muốn thẳng thắng thừa nhận mình đã yêu Băng Nhi, cuối cùng khi nguy cơ tiến tới gần, mới rốt cục đem lời thật lòng nói ra.
“Ta yêu ngươi, cả đời này ta cũng sẽ không để người rời khỏi ta.”Hàn Chấn Dạ khẽ thở dài một cái, đem nàng thật chặt ôm vào lồng ngực của mình.
“Ta biết.”Nàng cười nhạt, hai tay lưu luyến nhẹ vỗ về hắn.”Bây giờ, biết ngươi yêu ta, coi như là thiên quân vạn mã cũng không thể kéo ta rời ngươi mà đi.”Nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cam tâm tình nguyện mà dâng lên đôi môi đỏ mọng, triền miên hôn hắn.
Hắn ôm ấp lấy thân thể xinh xắn của nàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, nhiệt liệt hôn nàng. Hắn sẽ coi chừng nàng một đời một thế, không bao giờ … lần nữa làm cho nàng thương tâm rơi lệ.
Ánh mặt trời đem cái bóng của hai người kéo dài hơn, giống như là trời sanh kết hợp chặt chẽ với nhau .
Bọn họ trong lúc đó, lấy quỷ kế làm khai đoan(mở đầu), nhưng lấy tình yêu làm kết. Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, hai con người kiêu ngạo ,trong lòng rốt cục ở trước mặt tình yêu khuất phục.
Ở lúc thừa nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, bờ môi của nàng có một ý cười nhàn nhạt, trong lòng đau đớn biến mất, tất cả đau khổ trong lòng đã được hắn bá đạo cuồng liệt dùng tình yêu đền bù.
Nàng biết, cả đời này, trái tim của nàng sẽ không còn có đau đớn.
[ hết trọn bộ ]
HẾT
Bình luận truyện