Lấy Vợ Phải Lấy Nhàn
Chương 9
Sáng sớm hôm sau, mẹ Hi Khang một đêm ngủ không ngon, nhìn con trai hăng hái mà có chút buồn bực, aizzz, mặc dù không thích nha đầu kia, nhưng cũng không thể làm theo các bậc gia trưởng phong kiến mà can thiệp vào chuyện tình cảm của con cái được, chỉ có thể theo anh.
Hi Khang chú ý tới vầng mắt thâm quầng của mẹ, chủ động đến chợ nhỏ sớm một chút, phát hiện đi dọc theo đường đi thấy mọi người cười với anh có một ẩn ý. Đi qua họ rồi, anh cũng có thể cảm giác được những ánh mắt kia đang dừng lại trên người anh. Khiến cho Hi Khang có chút nghi thần nghi quỷ, kiểm tra mình trên dưới một lần, đi về phía cửa hàng có tủ kính bằng thủy tinh nghiêng người nhìn một chút. Trên mặt không có nhọ, quần kéo khóa đầy đủ, sau lưng cũng không bị dán giấy, rốt cục là bọn họ đang nhìn cái gì?
Đến tiệm tạp hóa còn kỳ quái hơn, rõ ràng anh chỉ muốn mua 3 cái bánh quẩy thêm một ít sữa chua, ông chủ tiệm tạp hóa lại cho anh 3 cái bánh quẩy, một bịch bánh bao, một hộp sữa chua thêm một túi sữa đậu nành.
Anh chỉ vào bánh bao cùng sữa đậu nành, “Bác ơi, cháu không mua những thứ này.”
Ông chủ không khách khí tính tiền những thứ còn lại, nói “Cái này là của lão Lâm, cậu chuẩn bị làm con rể người ta còn không mau đi hiếu kính?”
“Hả?” Hi Khang lập tức đỏ mặt, chuyện gì xảy ra? Hôm qua mới tỏ tình, làm sao hôm nay ngay cả ông chủ tiệm tạp hóa cũng biết? Chẳng lẽ, chẳng lẽ dọc theo đường đụng phải những người đó cũng bởi vì biết chuyện này rồi nên mới cười khúc khích như vậy?
Hi Khang cảm giác da đầu từng đợt tê dại, giấu đầu hở đuôi hỏi một câu: “Bác ơi, lời của bác là có ý gì?”
Ông chủ cười ha ha một tiếng: “Hi Khang, cậu không nên giấu nữa, chúng tôi cũng biết cả rồi.”
Cũng…cũng biết rồi? Hi Khang lảo đảo một phen, những người bên cạnh tốt bụng đỡ lấy anh, “Coi chừng, sữa rất nóng, đừng có làm đổ đấy.”
Bác Lý đi mua hàng sớm cũng quan tâm một câu, “Kìa, Hi Khang đỏ mặt rồi, không tốt đâu? Ai nha, không cần vội, các cậu nhịn đến lên đại học mới bắt đầu yêu đã rất khó khăn rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng nghĩ rằng hai đứa sẽ yêu sớm hơn cơ, ai biết hai đứa có thể nhịn như vậy, nhịn đến bây giờ mới nói.” Cô Lưu* phụ họa.
(* Nguyên văn là sư mẫu, tức vợ của thầy Hi Khang)
Lại thêm một trận tám nhảm, “Nhưng mà Hi Khang à, hai đứa như vậy, sao mà không cùng một trường học vậy?”
“A, chuyện này, chết, không đi nhanh sữa sẽ lạnh hết, cháu về trước đây.” Hi Khang mang theo khuôn mặt đỏ đến độ sắp rỉ máu chạy trối chết, trở về nhất định phải điều tra xem nhà Tiểu Trư có bị đặt máy nghe trộm hay không, sao mà qua một đêm mà ai cũng biết vậy? Còn nữa, có ra khỏi cửa cũng nhất định phải kéo Tiểu Trư đi cùng, nào có đạo lý ở đâu mà hai người yêu nhau lại để cho một mình anh chịu trận?.
Máy nghe trộm dĩ nhiên tìm không được, Hi Khang ra cửa cũng quên không gọi Tiểu Trư. Sau lần đầu tiên xác lập quan hệ cùng Tiểu Trư ra cửa, hai người còn ngại ngùng chưa muốn thể hiện cho ngoài biết, khoảng cách giữa nhau là 10 centimet ý tứ ý tứ.
Mọi người nhìn thấy…
Hoặc mỉm cười, “Chúc mừng hai người!”
Hoặc cười giả tạo, “Tôi sớm biết các cậu ở chung với nhau mà, he he!”
Hoặc cười trộm, “Hi Khang lúc tỏ tình rất to nha.”
Chính là không ai sợ hãi, kinh ngạc, hoặc ngạc nhiên. Thật giống như người nào cũng cho rằng bọn họ là một đôi rất đẹp. Ngay cả cậu nhóc Tiểu Minh mới mười tuổi sống dưới nhà Hi Khang cũng vui vẻ nói một câu, “Anh nói chị là con heo nhỏ, chị nói anh là cám heo, heo ăn cám heo, cám heo nuôi heo. Ha ha, sau này nhà bọn họ sẽ gọi là chuồng heo, bọn họ sinh em bé sẽ gọi là heo, ha ha!”
Tiểu Trư vừa thẹn vừa tức, Hi Khang đã được chứng kiến trước một hồi, có chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, cũng là coi như trấn tĩnh, nhẹ nhàng đá Tiểu Minh một cái, “Nói hưu nói vượn!” Quay đầu nói nhỏ bên tai Tiểu Trư bên, “Sau này con của chúng ta gọi là Rolls-Royce* được đấy.”
(*Rolls-Royce: phiên âm: luō luō – La La)
Tiểu Trư hơn xấu hổ , liếc xéo anh một cái, giận trách nói: “Nói linh tinh gì thế?”
Hi Khang cũng ý thức được mình đường đột, đỏ mặt, cười “he he” hai tiếng, giả bộ ngu ngơ đi qua.
Một hồi sau, hai trở dần quen thuộc, trải qua vài câu trêu chọc của mọi người xong, hai người cũng thể hiện rất hào phóng, mỗi ngày ra vào tay nắm tay, nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi ngọt ngào.
***
Tết đến, có một gánh xiếc nhào lộn đến Thượng Hải biểu diễn, hai người mua vé đi xem. Đi sớm hơn 2 giờ, đi dạo ở miếu thành hoàng. Miếu thành hoàng vẫn náo nhiệt như vậy, đi ngang qua khu thực phẩm làm Hi Khang nhớ tới mấy năm trước, khi đi xem xiếc thú, Tiểu Trư rất thích ăn những thứ đồ ăn vặt kia, xem ra vệ sinh lề đường dạy cô mấy năm trước được cải thiện không ít, liền quyết định dung túng bạn gái một chút, chủ động đi mua. Ngược lại Tiểu Trư ngăn anh lại, học Y nửa năm, Tiểu Trư bây giờ đã không còn ăn những quán ven đường .
Hai người một đường tay nắm tay, mua vài món đồ thủ công mỹ nghệ, ví dụ như móc chìa khóa đôi, điện thoại di động đôi, cốc chén các loại…, cũng là loại có cặp cho tình nhân. Lại còn chụp một đống sticker, sau đó dán vào tay của đối phương. Những tấm hình ngọt ngào ảnh chung dán ở phía trước, vừa nhìn cũng biết người này đã có chủ; những tấm hình dễ thương của mình thì dán phía sau, có thể nhìn tùy lúc.
Vào hội trường, bỏng đã chuẩn bị sẵn, nhưng lúc này là hai người ăn chung một bịch. Tiết mục nhào lộn mặc dù đặc sắc, lại không thể hấp dẫn hết sự chú ý của hai người, thỉnh thoảng bởi vì tay chạm vào trong trong bịch bắp rang bơ mà lại trao đổi với nhau một ánh mắt ngọt ngào.
Con chó nhỏ trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục biết số*, Hi Khang nhớ tới mấy năm trước nhìn con chó nhỏ đuổi theo khúc xương mà nảy xúc cảm, liền nói cho Tiểu Trư nghe, thấy Tiểu Trư cười khanh khách. Cuối cùng Hi Khang cảm thán một câu: “Aiz, tớ may mắn hơn con chó nhỏ kia duy nhất là rốt cục đã ăn được khúc xương này.”
(*Người điều khiển giơ một con số, con chó tùy vào số đưa ra sẽ sửa lên mấy tiếng chính là số đấy)
Tiểu Trư hờn dỗi đấm nhẹ anh, “Đi chết đi, cậu muốn làm con chó nhỏ là chuyện của cậu, tớ không phải là xương gì hết.”
Hai người đang chơi đùa, hàng người quay đầu lại, “Nhỏ miệng một chút có được không?”
Hàng người sau cũng vỗ vỗ vai Hi Khang, “Hai người không nên chụm đầu vào nhau như vậy. Tôi cũng không nhìn thấy trước.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hai người lè lưỡi nhìn nhau, dựa vào lưng ghế thấp hơn, cũng không nói nữa, đổi lại dùng ngôn ngữ tay chân.
Tiểu Trư véo Hi Khang một phen, dùng miệng thành hình ý bảo “Đều tại cậu!”
Hi Khang nhe răng trợn mắt giả bộ rất đau, thở dài xin khoan dung. Tiểu Trư nhìn bộ dạng kia không nhịn được mà bật cười, vội vàng che miệng lại, cảnh giác nhìn trước nhìn sau, may mà không ai chú ý, thở ra một hơi, giơ tay đánh Hi Khang. Hi Khang không một tiếng động nhếch miệng cười một cái, thuận thế nắm chặt bàn tay của Tiểu Trư. Hai người mười ngón tay siết chặt lấy nhau xem xiếc, thế nhưng cảm thấy hấp dẫn hơn so với độ khó làm xiếc kia.
Xem xiếc xong thì về nhà, người nhà hỏi biểu diễn như thế nào, hai người cười ha ha: “A, không tệ, rất hay.” Lòng bỗng bao suy nghĩ, Tiểu Trư nhớ bàn tay sạch sẽ lại rất mạnh mẽ của Hi Khang, ngón tay rất thon dài, hai tay khép lại dễ dàng ôm lấy tay của cô ở giữa. Mà Hi Khang nhớ bàn tay mềm mại của Tiểu Trư, mu bàn tay còn dán ticker nhỏ, làn da trơn bóng khiến cho anh yêu đến nỗi không muốn buông tay.
Hi Khang chú ý tới vầng mắt thâm quầng của mẹ, chủ động đến chợ nhỏ sớm một chút, phát hiện đi dọc theo đường đi thấy mọi người cười với anh có một ẩn ý. Đi qua họ rồi, anh cũng có thể cảm giác được những ánh mắt kia đang dừng lại trên người anh. Khiến cho Hi Khang có chút nghi thần nghi quỷ, kiểm tra mình trên dưới một lần, đi về phía cửa hàng có tủ kính bằng thủy tinh nghiêng người nhìn một chút. Trên mặt không có nhọ, quần kéo khóa đầy đủ, sau lưng cũng không bị dán giấy, rốt cục là bọn họ đang nhìn cái gì?
Đến tiệm tạp hóa còn kỳ quái hơn, rõ ràng anh chỉ muốn mua 3 cái bánh quẩy thêm một ít sữa chua, ông chủ tiệm tạp hóa lại cho anh 3 cái bánh quẩy, một bịch bánh bao, một hộp sữa chua thêm một túi sữa đậu nành.
Anh chỉ vào bánh bao cùng sữa đậu nành, “Bác ơi, cháu không mua những thứ này.”
Ông chủ không khách khí tính tiền những thứ còn lại, nói “Cái này là của lão Lâm, cậu chuẩn bị làm con rể người ta còn không mau đi hiếu kính?”
“Hả?” Hi Khang lập tức đỏ mặt, chuyện gì xảy ra? Hôm qua mới tỏ tình, làm sao hôm nay ngay cả ông chủ tiệm tạp hóa cũng biết? Chẳng lẽ, chẳng lẽ dọc theo đường đụng phải những người đó cũng bởi vì biết chuyện này rồi nên mới cười khúc khích như vậy?
Hi Khang cảm giác da đầu từng đợt tê dại, giấu đầu hở đuôi hỏi một câu: “Bác ơi, lời của bác là có ý gì?”
Ông chủ cười ha ha một tiếng: “Hi Khang, cậu không nên giấu nữa, chúng tôi cũng biết cả rồi.”
Cũng…cũng biết rồi? Hi Khang lảo đảo một phen, những người bên cạnh tốt bụng đỡ lấy anh, “Coi chừng, sữa rất nóng, đừng có làm đổ đấy.”
Bác Lý đi mua hàng sớm cũng quan tâm một câu, “Kìa, Hi Khang đỏ mặt rồi, không tốt đâu? Ai nha, không cần vội, các cậu nhịn đến lên đại học mới bắt đầu yêu đã rất khó khăn rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng nghĩ rằng hai đứa sẽ yêu sớm hơn cơ, ai biết hai đứa có thể nhịn như vậy, nhịn đến bây giờ mới nói.” Cô Lưu* phụ họa.
(* Nguyên văn là sư mẫu, tức vợ của thầy Hi Khang)
Lại thêm một trận tám nhảm, “Nhưng mà Hi Khang à, hai đứa như vậy, sao mà không cùng một trường học vậy?”
“A, chuyện này, chết, không đi nhanh sữa sẽ lạnh hết, cháu về trước đây.” Hi Khang mang theo khuôn mặt đỏ đến độ sắp rỉ máu chạy trối chết, trở về nhất định phải điều tra xem nhà Tiểu Trư có bị đặt máy nghe trộm hay không, sao mà qua một đêm mà ai cũng biết vậy? Còn nữa, có ra khỏi cửa cũng nhất định phải kéo Tiểu Trư đi cùng, nào có đạo lý ở đâu mà hai người yêu nhau lại để cho một mình anh chịu trận?.
Máy nghe trộm dĩ nhiên tìm không được, Hi Khang ra cửa cũng quên không gọi Tiểu Trư. Sau lần đầu tiên xác lập quan hệ cùng Tiểu Trư ra cửa, hai người còn ngại ngùng chưa muốn thể hiện cho ngoài biết, khoảng cách giữa nhau là 10 centimet ý tứ ý tứ.
Mọi người nhìn thấy…
Hoặc mỉm cười, “Chúc mừng hai người!”
Hoặc cười giả tạo, “Tôi sớm biết các cậu ở chung với nhau mà, he he!”
Hoặc cười trộm, “Hi Khang lúc tỏ tình rất to nha.”
Chính là không ai sợ hãi, kinh ngạc, hoặc ngạc nhiên. Thật giống như người nào cũng cho rằng bọn họ là một đôi rất đẹp. Ngay cả cậu nhóc Tiểu Minh mới mười tuổi sống dưới nhà Hi Khang cũng vui vẻ nói một câu, “Anh nói chị là con heo nhỏ, chị nói anh là cám heo, heo ăn cám heo, cám heo nuôi heo. Ha ha, sau này nhà bọn họ sẽ gọi là chuồng heo, bọn họ sinh em bé sẽ gọi là heo, ha ha!”
Tiểu Trư vừa thẹn vừa tức, Hi Khang đã được chứng kiến trước một hồi, có chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, cũng là coi như trấn tĩnh, nhẹ nhàng đá Tiểu Minh một cái, “Nói hưu nói vượn!” Quay đầu nói nhỏ bên tai Tiểu Trư bên, “Sau này con của chúng ta gọi là Rolls-Royce* được đấy.”
(*Rolls-Royce: phiên âm: luō luō – La La)
Tiểu Trư hơn xấu hổ , liếc xéo anh một cái, giận trách nói: “Nói linh tinh gì thế?”
Hi Khang cũng ý thức được mình đường đột, đỏ mặt, cười “he he” hai tiếng, giả bộ ngu ngơ đi qua.
Một hồi sau, hai trở dần quen thuộc, trải qua vài câu trêu chọc của mọi người xong, hai người cũng thể hiện rất hào phóng, mỗi ngày ra vào tay nắm tay, nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi ngọt ngào.
***
Tết đến, có một gánh xiếc nhào lộn đến Thượng Hải biểu diễn, hai người mua vé đi xem. Đi sớm hơn 2 giờ, đi dạo ở miếu thành hoàng. Miếu thành hoàng vẫn náo nhiệt như vậy, đi ngang qua khu thực phẩm làm Hi Khang nhớ tới mấy năm trước, khi đi xem xiếc thú, Tiểu Trư rất thích ăn những thứ đồ ăn vặt kia, xem ra vệ sinh lề đường dạy cô mấy năm trước được cải thiện không ít, liền quyết định dung túng bạn gái một chút, chủ động đi mua. Ngược lại Tiểu Trư ngăn anh lại, học Y nửa năm, Tiểu Trư bây giờ đã không còn ăn những quán ven đường .
Hai người một đường tay nắm tay, mua vài món đồ thủ công mỹ nghệ, ví dụ như móc chìa khóa đôi, điện thoại di động đôi, cốc chén các loại…, cũng là loại có cặp cho tình nhân. Lại còn chụp một đống sticker, sau đó dán vào tay của đối phương. Những tấm hình ngọt ngào ảnh chung dán ở phía trước, vừa nhìn cũng biết người này đã có chủ; những tấm hình dễ thương của mình thì dán phía sau, có thể nhìn tùy lúc.
Vào hội trường, bỏng đã chuẩn bị sẵn, nhưng lúc này là hai người ăn chung một bịch. Tiết mục nhào lộn mặc dù đặc sắc, lại không thể hấp dẫn hết sự chú ý của hai người, thỉnh thoảng bởi vì tay chạm vào trong trong bịch bắp rang bơ mà lại trao đổi với nhau một ánh mắt ngọt ngào.
Con chó nhỏ trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục biết số*, Hi Khang nhớ tới mấy năm trước nhìn con chó nhỏ đuổi theo khúc xương mà nảy xúc cảm, liền nói cho Tiểu Trư nghe, thấy Tiểu Trư cười khanh khách. Cuối cùng Hi Khang cảm thán một câu: “Aiz, tớ may mắn hơn con chó nhỏ kia duy nhất là rốt cục đã ăn được khúc xương này.”
(*Người điều khiển giơ một con số, con chó tùy vào số đưa ra sẽ sửa lên mấy tiếng chính là số đấy)
Tiểu Trư hờn dỗi đấm nhẹ anh, “Đi chết đi, cậu muốn làm con chó nhỏ là chuyện của cậu, tớ không phải là xương gì hết.”
Hai người đang chơi đùa, hàng người quay đầu lại, “Nhỏ miệng một chút có được không?”
Hàng người sau cũng vỗ vỗ vai Hi Khang, “Hai người không nên chụm đầu vào nhau như vậy. Tôi cũng không nhìn thấy trước.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hai người lè lưỡi nhìn nhau, dựa vào lưng ghế thấp hơn, cũng không nói nữa, đổi lại dùng ngôn ngữ tay chân.
Tiểu Trư véo Hi Khang một phen, dùng miệng thành hình ý bảo “Đều tại cậu!”
Hi Khang nhe răng trợn mắt giả bộ rất đau, thở dài xin khoan dung. Tiểu Trư nhìn bộ dạng kia không nhịn được mà bật cười, vội vàng che miệng lại, cảnh giác nhìn trước nhìn sau, may mà không ai chú ý, thở ra một hơi, giơ tay đánh Hi Khang. Hi Khang không một tiếng động nhếch miệng cười một cái, thuận thế nắm chặt bàn tay của Tiểu Trư. Hai người mười ngón tay siết chặt lấy nhau xem xiếc, thế nhưng cảm thấy hấp dẫn hơn so với độ khó làm xiếc kia.
Xem xiếc xong thì về nhà, người nhà hỏi biểu diễn như thế nào, hai người cười ha ha: “A, không tệ, rất hay.” Lòng bỗng bao suy nghĩ, Tiểu Trư nhớ bàn tay sạch sẽ lại rất mạnh mẽ của Hi Khang, ngón tay rất thon dài, hai tay khép lại dễ dàng ôm lấy tay của cô ở giữa. Mà Hi Khang nhớ bàn tay mềm mại của Tiểu Trư, mu bàn tay còn dán ticker nhỏ, làn da trơn bóng khiến cho anh yêu đến nỗi không muốn buông tay.
Bình luận truyện