Liễm Âm Vấn Tình

Chương 6



Liễm âm vừa cúi đầu vừa xoa mặt ra khỏi Thanh Phong quán, phó dịch đi theo vội chạy ra đón, đột nhiên thoáng nhìn thấy một vệt đỏ trên mặt hắn, thầm nghĩ: Sao trên mặt Vương gia lại có vệt đỏ hình dấu tay thế kia? Chẳng lẽ bị người đánh? Không thể đi! Ai dám đánh Lục Vương gia của chúng ta a? Lục vương gia của ta thân là người có quyền thế nhất đương triều! Dậm chân một cái là khiến cả vua và dân chúng chấn động, ai có lá gan to như vậy để cho hắn ăn một tát chứ? Nhưng mà trên mặt kia đúng là bị người ta tát a? Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chạy nhanh đến  giúp Liễm Âm lên kiệu, miệng quát: “Hồi phủ!”

Liễm Âm ngồi ở trong kiệu, nhẹ nhàng xoa xoa vết tích trên mặt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào da thịt cũng có chút đau, khẽ nhíu mày: xuống tay thực hung hãn, đánh nặng như vậy, hắn sợ là hận mình đến chết! Trong lòng một trận phiền muộn, yên lặng không nói gì.

Về đến phủ, ba chân bốn cẳng  vào thư phòng, đi đến đối diện bức tường treo tranh họa Khanh nhi, ngẩn ngơ nhìn người trong tranh, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng khẽ nói: “Khanh nhi, Khanh nhi, có phải là nàng không? Là nàng trên trời vì thương xót ta, lại để cho ta thấy nàng  sao?” Rồi lại lắc đầu: “Không, hắn không phải nàng, không, không phải!” Nói xong, lảo đảo lui hai bước, xoay người bước đến trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn ngoài khung cửa, nhìn sắc trời tối dần mà ngẩn người.

“Vương gia!” Một tiếng gọi khẽ, Liễm Âm quay đầu lại, lại thấy Vân – ảnh vệ của mình đang cầm một hạp thuốc cao, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng: “Vân, có việc gì không?”

“Vương gia, vết thương trên mặt ngài  tốt nhất vẫn nên bôi dược, bằng không ngày mai lâm triều sẽ thành trò cười!” Vân vẻ mặt chế nhạo mà cười, nói: “Nghĩ thấy Lục vương gia của chúng ta ta chỉ hôn mỹ nhân một chút,  liền ăn hai cái tát nhớ đời của mỹ nhân, nếu truyền ra, Thanh danh một đời Vương gia đều sẽ bị hủy!”

“Ngươi!” Liễm Âm nhìn thấy cái vẻ mặt đắc ý kia, oán hận xoay người đi không thèm nói, trong lòng thầm hận chính mình lúc trước vì cái gì tuyển hắn làm ảnh vệ cơ chứ!

“Ngài đừng có lườm ta, tất cả những gì ta nói đều là thật!”, nhớ tới ở sau vườn Thanh Phong quán, lúc đó hắn tránh ở góc tường theo dõi tình hình, Vân che miệng, nhịn cười nói: “Ta nói Vương gia, ngài nếu là muốn  tiểu quan nhân kia, ta tối nay có thể đem hắn đến gường cho ngươi, thế nào? Chỉ cần ngài nói một câu!”

“Tới địa ngục đi!” Liễm Âm tức giận đấm hắn một cái nói: “Ngươi không cần bậy bạ, ta với hắn không phải là cái ngươi đang nghĩ!”

“Chẳng phải ngài muốn vui vẻ a? Chúng ta đều là nam nhân, ngài nghĩ cái gì, ta đều hiểu được!” Vân cố nén cười, nghiêm trang nói.

“Phải không? Ta đây nói cho Mai Hương, ngươi muốn vui vẻ!” Liễm Âm trêu tức nhìn  Vân, Vân sắc mặt quả nhiên biến đổi, vẻ mặt đau khổ nói: “Vương gia, ngài chớ nói bậy bạ với Mai Hương, ta đã ba mươi, thật vất vả tìm được nữ nhân nguyện ý gả cho ta, ngài thương xót ta đi, ngàn vạn lần không cần phá hoại thanh danh của ta a!”

“Ngươi còn có thanh danh? Thanh danh của ngươi vốn không có! Lãng Đằng Vân!” Liễm Âm tức giận khinh bỉ nói.

Thấy Liễm Âm gọi cả tên hiệu của mình ra, Vân vội vã nói: “Vương gia, từ lúc có Mai Hương, ta đã cải tà quy chính, tái không đi qua mấy chỗ làng chơi, ngài cũng không thể vu khống ta!”

Thấy hắn vội vã, Liễm Âm khẽ cười nói: “Nhanh đi tìm Mai Hương của ngươi nói một tiếng đi, bằng không tìm không thấy ngươi, còn không phát hỏa!”

Vân vừa nghĩ tới hôm nay đi không có báo trước cho Mai Hương, sợ tới mức vội la lên “Nguy rồi!” Liền quay lưng chạy đi.

Ánh trăng tựa như dòng nước, tĩnh tĩnh mà lan tràn trên song cửa sổ. Xuyên qua một làn trường lụa mỏng manh, Liễm Âm giữa đám sương mù lại nhìn thấy một bóng người như tiên như mị  từ ngoài cửa sổ phiêu nhiên nhi lai, nhẹ nhàng dừng ở trước giường.

Liễm Âm nghi hoặc vén trướng mạn, bộ dáng trước mặt rõ ràng là Khanh nhi, nhất thời kích động nói: “Khanh nhi, là nàng!” Đang muốn đứng dậy ôm nàng. Một trận khói nhẹ thổi qua, hình bóng trước mặt lại là Sở Thanh Phong.

Liễm Âm ngồi ở trên giường, động cũng không dám động. Lại thấy Sở Thanh Phong dùng ánh mắt đầy ẩn tình hàm ý nhìn hắn, vừa ngượng ngùng vừa chút sợ hãi vén trướng mạn, đẩy hắn ngã trên giường, chậm rãi cởi xiêm y trên người mình, để lộ làn da ngọc ngà, sau đó vừa ôn nhu vừa e thẹn mở rộng hai chân ngồi lên người hắn, một đôi ngọc thủ <cánh tay ngọc -> ý nói tay đẹp như ngọc> cách một tầng trung y mỏng  chạm vào ngực hắn

Liễm âm chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, vừa hoảng sợ lại vừa kích động, vừa nghi hoặc: hắn… hắn như thế nào đến đây? Hắn như thế nào đột nhiên lại đối đãi như vậy?

Còn đang nghi hoặc, hoảng hốt lại thấy người ngồi trên mình chính là Khanh nhi, u oán nhìn  mình, Liễm Âm cả kinh, thầm nghĩ Khanh nhi nhất định là oán giận mình trong lòng nghĩ đến người khác, vội la lên: “Khanh nhi, ta, ta chỉ là.....”

“Ngươi chỉ là cái gì?” Khanh nhi thanh âm đột nhiên trở nên trầm thấp, Liễm Âm định thần nhìn, rõ ràng là Sở Thanh Phong đang ngồi trên người mình, chỉ thấy hắn nắm tiểu khỏa anh quả của mình, không ngừng triển lộng triển lộng, khóe miệng lộ ra một tia cười yếu ớt: “Vương gia, ngươi chỉ là cái gì? Ngươi chẳng phải muốn thượng ta sao? Được rồi! Hiện tại ta liền thỏa mãn ngươi!” Nói xong, Sở Thanh Phong liền hạ Liễm Âm đích tiết khố…

Liễm Âm đỏ mặt vội la lên: “Không, ta không phải, ta không có!”

Sở Thanh Phong niêm ngoạn <ngắm> cự vật đã sớm đứng thẳng của hắn, đôi mắt đẹp bạch liễu tha nhất nhãn < mắt xanh… ý nói sớm đã thấu rõ>, cười khẩy nói: “Hừ! Ngươi không nghĩ thượng ta?” Nhẹ công kích cự vật đang run rẩy kịch liệt, mắt khẽ chớp, khóe miệng tràn ra một tia mị cười, chế nhạo nói: “Khẩu thị tâm phi! Chỗ này chính là đã muốn từ lâu rồi!”

Ngọc thủ trắng noãn chạm vào vật đang đứng thẳng nóng như lửa, thượng hạ phủ lộng vài cái, Liễm Âm chỉ cảm thấy một trận khô nóng từ hạ thể đi đến đại não, hỗn độn không biết đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy ngọc thủ bao vây lấy hạ thể thật thoải mái làm cho người ta say mê! Đột nhiên Liễm Âm muốn tiến vào thật sâu, khao khát mật động mê người phía trên.

Sở Thanh Phong thấy hắn vẻ mặt động tình khó nhịn, đắc ý cười khẽ, cúi người, liếm  nhẹ vành tai hắn, Liễm Âm cả người run lên, không tự chủ được đĩnh động  hạ thể. Sở Thanh Phong cười càng đắc ý, ghé vào lỗ tai hắn khinh ngữ nói: “Vương gia, đừng nóng vội, ta liền hầu hạ ngài!”

Nói xong, nâng phấn mông, đem mật động đối  cự vật chậm rãi ngồi xuống. Liễm Âm chỉ cảm thấy hạ thể bị một cảm giác sảng khoái chưa từng có bao vây, cự vật nhất thời hưng phấn đứng thẳng càng lớn.

Sở Thanh Phong tà tà cười nói: “Còn nói không cần sao?” Nói xong liền nhẹ đưa  eo cao thấp bộ lộng, Liễm Âm cảm thấy thoải mái mà giống như đã thăng thiên. Bên tai truyền đến tiếng nói mị hoặc của Sở Thanh Phong: “Vương gia, ngươi muốn ta không?”

Liễm Âm ngậm miệng,im lặng không lên tiếng, Sở Thanh Phong ngừng đong đưa eo. Liễm âm chỉ cảm thấy dục vọng trướng  như muốn nổ tung khó chịu  hướng về phía trước đứng thẳng.

Sở Thanh Phong lại đè hắn, không cho hắn động, cười tà nói: “Muốn không? Nói ngươi muốn ta, ta liền thỏa mãn ngươi!” Nói xong nhẹ nhàng kẹp chặt mật động phía sau. Một trận cảm giác khó tả từ hạ thể truyền đến, Liễm Âm chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ, còn muốn nhiều hơn nữa, thân thể khẽ run rẩy. Sở Thanh Phong  lại dừng lại, miệng trêu đùa: “Nói mau a, nói ngươi muốn ta, nói ta liền thỏa mãn ngươi nga!”

“Muốn, ta muốn, ta muốn ngươi”!” Liễm Âm chỉ cảm thấy bị dục vọng tra tấn đến vỡ tung, không ngừng nói

“Ha ha ha!” Sở Thanh Phong một trận cuồng tiếu, eo lại đong đưa nhanh hơn, hai tay còn không ngừng niêm lộng  anh quả của hắn, hạ thể truyền đến một cảm giác sảng khoái cực độ, Liễm Âm chỉ cảm thấy trong đầu bạch quang chợt lóe, phun ra  tất cả tình cảm mãnh liệt.

“A!” Liễm âm từ từ tự trong mộng bừng tỉnh,  hướng nhìn tiết khố,  lại ướt đẫm một mảnh, nhất thời trên mặt một trận đỏ ửng: ta, ta làm như thế nào… giấc mộng? Trong lòng nhất thời xấu hổ không thôi.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên, hỉnh ảnh Sở Thanh Phong hấp dẫn mị nhân, phong thái yêu kiều trong mộng lại không ngừng hiện ra trước mắt, cự thể vừa mới tiết tinh lại ngẩng đầu. Mặt lập tức càng đỏ, mắng thầm: Liễm Âm, ngươi làm cái gì vậy? Sao dám không biết xấu hổ mà mộng như vậy? Hắn đối ta chán ghét cực kỳ, làm thế nào như trong mộng  cùng ta hoan hảo? Hắn nếu là biết ta ở trong mộng như thế đối với hắn, sợ là lập tức giận điên lên! Tưởng tượng đến vẻ mặt giận dữ của Sở Thanh Phong, trong lòng Liễm Âm vừa là xấu hổ vừa thẹn.

Sửng sốt một lúc lâu, tay đột nhiên sờ thấyy một túi gấm nhỏ, cả kinh, đem túi gấm đặt ở lòng bàn tay, vỗ về mặt trên  thêu một đôi uyên ương, sắc mặt một mảnh trắng bệch, xấu hổ nói: “Khanh nhi, ta, ta thực xin lỗi nàng!” Trong lòng thầm hận chính mình trong mộng lại cùng với người mới quen biết làm chuyện mây mưa, này chẳng phải đã phụ lòng Khanh nhi? Tình mình đối Khanh nhi chẳng lẽ lại lương bạc như vậy? Khó trách Khanh nhi đã mất bốn năm, cũng chưa từng xuất hiện trong mộng, khó khăn lắm hôm này mộng, chính là  lại đột nhiên biến thành  Sở Thanh Phong, nhất thời chăm chú nhìn túi gấm Khanh nhi lưu lại cho mình ngây ngẩn, lại là khổ sở, lại là hối hận, lại là phiền muộn.

Hồi lâu nâng niu túi gấm, thất thần: “Khanh nhi, nàng… nàng chính là hận ta? Ta… ta về sau sẽ không nghĩ đến người nọ nữa, nàng chớ giận ta!” Lời vừa thốt ra, trong lòng Liễm Âm một trận buồn bã, tựa như mất mát điều gì, ngây ngốc tựa vào thành giường, nhất dạ vô miên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện