Liệp Quang

Chương 13



"Có ai từng nói dung mạo của ngài giống như Thánh chủ chưa?"

"Đó cũng là lỗi của tôi." Ian đầy hổ thẹn đứng trong thư phòng của công tước Oran.

"Đúng ra tôi nên cứng rắn ngăn cản bọn nó sớm hơn." Hắn nói, "Tôi không nghĩ rằng bọn nhỏ sẽ kích động tới mức này. Nhưng sau đó mọi thứ vẫn phát triển, một khi thân sĩ đã mở lời khiêu chiến thì tôi cũng không thể ra sức nữa."

Cha xứ trẻ lo sợ bất an: "Thi đấu thì cũng không thành vấn đề. Chỉ là cá cược kiểu đó..."

"Kent thua, hắn cũng phải cút đi mà." Leon nói.

"Ngậm miệng lại!" Công tước Oran thô bạo nói, "Đứng cho vững!"

Leon lườm một cái, thân hình thẳng tắp đứng cạnh đàn dương cầm trong thư phòng, hai tay chắp ở sau lưng, trên đầu là một quyển sách dày. Mỗi lần sách rơi xuống một lần, nó phải đứng thêm nửa tiếng ngay lập tức.

Mức phạt về thể xác như thế này vẫn còn nằm trong phạm vi mà Ian có thể khoan nhượng nên hắn cũng không có ý kiến gì cả.

Ian lo lắng nói: "Kent lớn hơn Leon năm tuổi, nó là một Alpha đã thức tỉnh và được huấn luyện bởi hệ thống cường hóa. Đúng, tôi biết Leon cũng là một đứa nhỏ cường tráng hơn so với người cùng lứa, nhưng dù nhìn vào góc độ thể năng hay là kinh nghiệm, so ra nó vẫn yếu thế hơn Kent lắm."

"Tôi biết rõ con trai của mình, cha xứ." Công tước bày ra thái độ không sao đâu, "Nếu nó cảm thấy bản thân có thể thắng, vậy cứ để nó đi đánh đi. Huống hồ, đây là khiêu chiến của thân sĩ, dù có tôi hiện diện ngay lúc đó, tôi cũng sẽ không cho phép Leon lùi bước."

"Nhưng Leon đã cực khổ học bù cả nửa khóa hè để thi vào trường công Hoa Đô rồi mà." Ian nói, "Nó chỉ cần phát huy bình thường như lúc làm bài thi mô phỏng là đã có thể đạt được điểm chuẩn rồi. Tôi có lòng tin rằng lần này nó sẽ trúng tuyển được —— và trúng tuyển bằng chính sự cố gắng của mình."

"Vậy thì sao?" Công tước hờ hững nói, "Nếu bỏ mất một cơ hội để đến trường vì thua cuộc, vậy nó cũng sẽ học được một bài học, sau này nó sẽ không tái phạm vào sai lầm ngu xuẩn tương tự nữa. Đúng không, nhóc con?"

Leon nâng sách bằng đầu, cắn răng nghiến lợi nói: "Con sẽ không thua, thưa cha!"

"Ngài nghe thấy rồi chứ cha xứ?" Ánh mắt của công tước trông đầy ngạo mạn, tự mình mím môi uống rượu. Bây giờ còn chưa tới giờ ăn cơm nhưng tay ông đã không rời khỏi ly rượu rồi.

Ian thấy rất đau đầu: "Xin thứ cho tôi lắm miệng vài câu, đại nhân. Tôi cảm thấy người trưởng thành có nghĩa vụ chỉ dẫn cho con trẻ chứ không thể tùy ý để bản thân chúng mù tịt bước về phía trước và liều lĩnh thử nghiệm. Như vậy chúng nó sẽ lãng phí rất nhiều cơ hội quý giá, cuộc sống cũng sẽ vì thế mà thay đổi."

"Mấy lời thuyết giáo của ngài đều mang tính lý thuyết hết thôi, cha xứ." Công tước nhún vai, "Đối với Leon, những giáo điều nghiêm khắc cũng không thể ngăn cản nó đi khiêu chiến giới hạn được. Chỉ có dùng cách cực đoan nhất mới có thể khiến cho nó học được một bài học thôi."

"Nhưng chuyện đọc sách cũng rất quan trọng đối với bọn nhỏ mà, tôi tin rằng đứa bé Kent kia cũng vậy..."

"Tướng quân Hughes sẽ có cùng cái nhìn với tôi." Công tước nói, "Mấy đứa con trai chúng tôi nuôi đều là Alpha cả, chúng tôi tôn trọng lời thề cũng như tính cách độc lập của bọn nhỏ."

"Vậy hậu quả thì sao?" Ian hỏi, "Cứ để bản thân bọn nhỏ tự gánh chịu hả?"

Công tước nở một nụ cười tràn đầy mị lực với hắn: "Đến lúc đó chúng ta sẽ biết."

Ian nghẹn lời.

"Bây giờ thì xin thứ lỗi cho tôi vì không thể tiếp ngài được nữa." Công tước để ly rượu xuống, lộ ra một nét cười khôi ngô khiến người ta hoa mắt với cha xứ, "Tôi biết ngài chắc chắn còn rất nhiều lời muốn nói với tôi, cha xứ..."

"Cũng không quá nhiều..." Ian mặt không hề có cảm xúc.

"... Thế nhưng tôi còn có một vài công vụ phải xử lý." Công tước kính cẩn bảo, "Ngài có thể dẫn thằng nhóc này đi, tùy ngài trách phạt nó như thế nào cũng được. Nhưng mong ngài phải ở lại dùng cơm tối, công tước phu nhân đã đặc biệt căn dặn tôi phải giữ khách lại đấy."

Ian và Leon cứ như vậy bị công tước quét ra khỏi thư phòng.

"Xem đi, ta nói với ngài rồi, cha nhất định sẽ bày ra thái độ như vậy mà." Leon vứt quyển sách sang một bên, "Cha cũng chẳng ưa cả nhà Kent Hughes gì đâu, ông ấy còn ước gì ta có thể tìm cơ hội giáo huấn thằng nhóc Kent kia một chút thay ổng nữa mà."

Một vị là Thái tử cũ bị đày tới một tinh cầu xa xôi, một vị là tổng tư lệnh trú quân ở địa phương, quan hệ của hai người tất nhiên là ngoài mặt cung kín, bên dưới thì đề phòng và bài xích lẫn nhau rồi.

Ian có nghe được từ chỗ giáo chủ Carroll rằng tổng tư lệnh Hughes đã phái một nhánh đặc công thường phục nằm vùng xung quanh công tước, bọn họ vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của vị Thái tử cũ này.

"Ông ta cống hiến cho Hoàng đế và trông chừng công tước Oran thay đế đô đấy." Carroll nói, "Công tước Oran là một kẻ thô lỗ, chắc ông ta đã phát hiện ra bên người có thám tử rồi nhưng cho đến nay vẫn chẳng để ý tới lắm thôi. Cuộc sống của cả nhà bọn họ cũng hết sức trong sạch và đơn giản, không có chuyện gì đủ để đế đô bên kia coi trọng cả."

"Nhưng mấu chốt của mâu thuẫn không phải là mối quan hệ giữa gia đình của con và nhà của tổng tư lệnh." Ian bất đắc dĩ nói, "Leon, con cũng không vô tội với chuyện hôm nay đâu, con là người bới lên vụ tranh chấp đấy."

"Tại sao lại biến thành lỗi của ta rồi vậy?" Leon đột nhiên dừng bước, trừng mắt nhìn về phía Ian.

"Chẳng lẽ không phải à?" Ian nói, "Rõ ràng là có thể giải thích mọi chuyện một cách đàng hoàng nhưng con lại nhất định phải dùng những câu nói kịch liệt để khiến mâu thuẫn càng sâu đậm hơn. Trước đây ta luôn cảm thấy con là một người sẽ không thể không phản kháng khi gặp phải khiêu khích đó, thế nhưng sau khi quen biết không bao lâu, ta lại cảm thấy đương nhiên con cũng có lúc sẽ vô tội, nhưng con cũng đang tận lực tìm kiếm kẻ địch cho bản thân mình thôi."

Leon tức giận bảo: "Là Kent vừa mở mồm ra là đã vấy bẩn ta mà!"

"Nhưng con cũng dùng những từ ngữ vô cùng không có lý trí khiến cho mâu thuẫn càng trở nên gay gắt hơn nữa." Ian nghiêm túc nói, "Nếu con không thể bình tĩnh và thông minh đưa đẩy một cách khéo léo để giải quyết vấn đề mà chỉ có thể hành xử một cách cực đoan thì con cuối cùng cũng sẽ gặp phải quả báo thôi."

Mặt của Leon phồng đến đỏ rực, nhất thời không biết nên phản bác ra sao, nó tức giận đến mức xoay đầu đi về phía chuồng ngựa ở sân sau.

"Leon!" Ian đuổi theo sau đứa nhỏ, "Ta biết những câu này nghe không êm tai, nhưng ta hi vọng con có thể ngấm chúng vào trong đầu. Có vô số cách để giải quyết mâu thuẫn mà, cứng đối cứng sẽ mãi là cách ngu ngốc nhất thôi. Con là đứa nhỏ thông minh nhất mà ta biết, nếu con có thể ý thức được chỗ thiếu hụt của bản thân, vậy có lẽ con sẽ không làm ra những chuyện này rồi..."

Leon huýt sáo về phía chuồng, một con ngựa nhỏ lông đen bóng nhoáng vui sướng chạy ra, thân mật cọ lên mặt đứa nhỏ. Nó là "Poseidon" mà Leon thích cưỡi.

"Ngài cũng không hỏi ta thi thế nào." Đứa nhỏ sờ sờ con ngựa, thấp giọng nói.

Ian đứng lại, cảm thấy một nỗi chua xót trong bụng, sự hổ thẹn dâng lên.

"Con thi sao rồi?"

Leon nghiêng đầu nhìn Ian một cái: "Ta cảm thấy có thể lấy được 9.8 điểm nha. Còn 0.2 kia không phải là ta không làm được mà là ta cảm thấy cần phải khiêm tốn một chút. Ngài từng dạy ta mà: Thân sĩ không bao giờ đi khoe khoang trình độ bác học của mình."

"Con còn lâu mới có thể đạt tới trình độ bác học nhé." Ian đỡ trán, "Bây giờ dù có 0.01 điểm thì con cũng phải tranh thủ một chút chứ thiếu gia!"

"Nhưng kiểm tra gì đó đã kết thúc rồi mà!" Leon vui vẻ huýt sáo, đạp lên bàn đạp, một phen nhảy lên lưng ngựa.

"Tới đây đi, tiểu lão sư." Đứa nhỏ hứng lấy ánh nắng trên mặt, hai mắt óng ánh như băng xanh, "Có lẽ ngài là sư phụ của ta trong thư phòng nhưng ta đánh cược rằng ngài vẫn phải học hỏi ta rất nhiều trên đồng cỏ nhé."

Ian cười cười: "Con cho là vậy hả?"

Người chăn ngựa dắt một con ngựa trắng như tuyết tới chỗ cha xứ, con ngựa xinh đẹp này còn có một đôi mắt xanh cực kỳ giống với Leon nữa chứ.

Hôm nay Ian mặc đồ thường, không cần thay quần áo gì cả. Hắn nhận lấy dây cương, cũng chẳng cần người chăn ngựa dìu mà dứt khoát xoay người nhảy lên lưng ngựa.

"Ta lớn lên trong khu Montpellier của Tòa thánh Cylin mà thiếu gia của ta." Ian trìu mến vuốt ve cổ của con ngựa trắng, an ủi nó, để cả hai làm quen lẫn nhau.

"Vậy thì thế nào?" Leon mờ mịt.

Montpellier, nghe giống như một nhãn hiệu bò sữa cực kỳ cao cấp vậy đó...

"Con sẽ nhanh chóng biết được thôi." Ian thúc vào bụng ngựa, không cần vung roi giục gì hết, con ngựa trắng lại bắn về phía như một viên đạn tuyết, vọt lên đồi núi thảo nguyên bằng phẳng trập trùng.

"Chờ con ở nơi tượng Thần Mặt Trời nhé ——"

"Chờ đã!" Leon vội vàng vung roi, đuổi theo tiếng cười của Ian.

Ánh nắng tươi sáng đầu thu thực sự trong sạch như ánh mắt vơi nước của người tình. Ngọn gió thổi tới từ đại dương ôn nhu cắt lên từng đám cỏ xanh trên sườn núi. Những bông hoa nở rộ vào đợt hè đã bắt đầu úa tàn, nụ hoa mùa thu đang nặng trịch trên cành cây, chờ đợi những cơn mưa thu mát mẻ.

Ngựa đen đuổi theo ngựa trắng, như hai cơn gió mạnh mẽ, chạy băng băng qua đồng cỏ xanh.

Bọn họ xuyên qua rừng cây phượng của trang viên Parthenon, giẫm lên hoa phượng đỏ tươi như máu, thả lỏng dây cương và lao nhanh ra ngoài bờ biển.

Hoa tường vi dại nở vội đang khom lưng kính chào dưới móng ngựa, cánh hoa và hương thơm rơi đầy trên đất. Hoa phượng tím nở rộ từng đốm lửa trông như những đám mây màu tím xanh, bồng bềnh giữa thung lũng thấp bé.

Xuyên qua một rừng hoa lê rừng xông lên một sườn núi cao cao. Khi đã tới đỉnh núi, Ian ghìm ngựa lại rồi nhìn về phía trước.

Tầm nhìn không hề bị ngăn cản, đằng trước rất trống trải, biển xanh và trời nắng, sóng lớn vỗ vào bờ. Biển rộng như một con thú lớn không cam lòng khi bị đè xuống đất, ra sức giãy giụa, lăn lộn, phát ra từng tiếng rít gào hùng hồn từ tận đáy lòng.

"Cưỡi ngựa cũng không tệ lắm nha cha xứ." Leon đuổi đến, dừng con ngựa lại, sóng vai nhìn ra biển rộng với Ian, "Lúc ở Montpellier, chắc chắn ngài đã cưỡi ngựa khắp núi đồi để chăn dê không ít lần nhỉ."

"Mỗi trường học đều có cách quản lý bãi chăn nuôi, sản xuất và cung cấp thức ăn nước uống cho học sinh của riêng mình." Ian mỉm cười, "Không chỉ vậy, ta còn là thành viên trong đội polo của trường và đã từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng một lần nữa đấy."

*môn polo: người chơi cưỡi ngựa rồi dùng chày cán dài dẫn bóng vào trong cầu môn.

"Một đội trưởng polo Omega." Đứa nhỏ tóc vàng cảm thán, "Đội polo của ngài thi được một nửa cũng sẽ dừng lại ngắm phong cảnh như vầy hả?"

"Nếu bỏ qua phong cảnh dọc đường chỉ vì thi đấu thì mới chính là một điều đáng tiếc đấy." Ian cười.

Mái tóc đen của cha xứ trẻ bị gió biển thổi tới mức nhảy múa lung tung, ép sát lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, đôi mắt ôn nhu ngăm đen lúc này ngược lại cũng ánh đầy màu sắc của bầu trời và đại dương

"Con xem." Ian dùng roi ngựa chỉ về phía vách núi cheo leo ở phương xa.

Nơi đó vô cùng nguy hiểm, nhưng đó là nơi mà chim biển tụ hợp. Mấy nghìn con chim hải âu trắng noãn lưng xám mỏ đỏ nghỉ chân trên vách núi đó, săn mồi ngoài biển, từng đời sinh sôi.

"Gió biển mạnh mẽ, sóng biển mãnh liệt, nhưng thân thể của chim hải âu vẫn nhẹ nhàng và khéo léo như vậy, nó vẫn có thể tiếp tục sinh sống trong những hoàn cảnh nguy hiểm." Ian nhìn về phía Leon.

"Vì bọn nó biết cách lợi dụng quy luật của gió và sóng biển, chúng không một mực vật lộn và đối kháng mà sẽ thuận theo, lợi dụng, hòa làm một với sức mạnh khủng khiếp của đối phương, hóa thành một phần trong chúng."

Hai con chim hải âu kêu to, bay ngang qua đỉnh đầu của bọn họ, một trước một sau, đập cánh về phía biển rộng xanh thẳm ở bên dưới.

"Tiếp tục chứ?" Leon lôi dây cương đổi hướng, "Đấu xong rồi lại giảng bài cho ta cũng không muộn đâu."

Lần này, Leon xông về trước, bổ nhào xuống núi. Ian cười, giục ngựa chạy sát theo sau.

Tượng Thần Mặt Trời là một đài hiến tế cổ ở vịnh Sò Xanh phía Đông trang viên Parthenon, người khai hoang đời đầu đã dựng pho tượng ở đây để thờ cúng Thánh chủ.

Khi đó Thánh Minh giáo mới ra đời thì cũng chỉ có Thần Ánh Sáng thôi. Mọi người sẽ gộp Thánh chủ và Thần Mặt Trời trong thần thoại ở địa cầu cổ thành một vị. Sau đó khi Thánh Minh giáo bắt đầu phát triển mạnh lên và đã xây dựng giáo đường chính quy ở địa phương, án thờ cũng bị bỏ hoang.

Chịu đựng bị gió biển thỏi đánh và nước mưa ăn mòn suốt mấy nghìn năm, tượng thần trên án phần lớn đã hóa thành một hòn đá không nhìn ra hình dáng trong bụi cỏ rồi. Chỉ có tượng Thần Mặt Trời ở trung tâm nhất là còn đứng lặng lẽ trên vách núi cao, mặt mày loang lổ, ngũ quan mơ hồ, hai tay cũng đã đứt đoạn, vẫn có thể ngẩng đầu nhìn về phía Đông và chờ đón mặt trời mọc mỗi ngày trên biển rộng mà thôi.

Poseidon chạy tới án thờ trước một bước. Leon cười lớn, đưa tay sờ sờ vầng trán của Thần.

"Đừng bất kính với Thần." Sau đó Ian thở hổn hển đuổi tới.

"Đáng tiếc lần này quên đánh cược gì đó với ngài mất rồi." Leon tỏ vẻ đắc ý.

Ian xuống ngựa, hắn đứng trước Thần Mặt Trời rồi cúi đầu cầu xin thần linh phù hộ với pho tượng, ngón tay chỉ lên mi tâm của mình, sau đó chạm lên ngực tượng thần.

Tia nắng ngày thu chiếu xuống mái tóc đen và áo sơ mi ướt nhẹp mồ hôi của cha xứ trẻ. Sau một hồi vận động dữ dội, gương mặt trắng nõn của Ian hiện ra một nét đỏ bừng khiến lòng người say mê, đôi môi mềm mại như có bôi son.

Leon đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cha xứ cầu xin thần linh phù hộ.

Ngón tay trắng nõn của Ian dán lên đôi môi hồng hào, hắn cúi thấp đầu. Dưới góc độ này, vừa liếc mắt một cái là đã có thể thấy rõ đường nét duyên dáng bên mặt, cứ như vậy mà hiện ra những nét dịu ngoan, khiêm tốn và vô hại. Giống như một con chim đang giơ cao đôi cánh chờ người nào đó lấy tay xoa nhẹ nó vậy.

"Có ai từng nói dung mạo của ngài giống như Thánh chủ chưa?"

Ian kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Leon đã nghiêng người sang, vỗ nhẹ lên cổ của Poseidon.

"Có vài góc độ." Đứa nhỏ thấp giọng nói, "Trông khá giống như người Thánh chủ trong video kia."

Ian hôn một cái lên cây giá chữ M, hắn đứng dậy: "Những ai thành kính phụng dưỡng Thần và từng được tắm bằng Thánh quang đại khái đều sẽ có chút giống như người. Nhưng xin giữ bí mật chuyện con đã xem video kia giúp ta nhé. Không thể để người bên ngoài Tòa thánh thấy được dung mạo của Thánh chủ đâu."

"Tại sao?" Leon hỏi, "Để dân chúng biết được vị Thần mà bọn họ cúng bái có bộ dáng gì không phải sẽ tốt hơn à? Ta sẽ không muốn dập đầu quỳ lạy với một đống không khí đâu."

"Không phải vì chuyện này." Ian kéo Leon ngồi trên tảng đá lớn trong sân cỏ, mặt hướng về phía ánh mặt trời và biển rộng ở bên dưới.

"Xưa nay Thần cũng không có dung nhan cụ thể gì. Tín đồ có thể tự mình tưởng tượng ra khuôn mặt của người dựa theo sở thích của mình. Thần sẽ không ràng buộc linh hồn của tín đồ, chỉ có thể chỉ dẫn bọn họ, động viên bọn họ, giúp bọn họ tìm được một nguồn sức mạnh từ trong niềm tin yêu mà thôi."

Leon suy tư, một lát sau mới chợt hỏi: "Cha xứ, ngài đã tận mắt nhìn thấy Thánh chủ hiển linh chưa?"

Không đợi Ian trả lời, Leon đã nói tiếp: "Ít nhất là ta chưa từng thấy. Những người bên cạnh ta cũng chưa ai thấy được cả. Cha cũng vậy luôn, nếu không ông ấy mới không sống ở cái tinh cầu nát bét này rồi. Nhưng mà cha xứ, ngài lại lớn lên trong Tòa thánh đó. Đương nhiên Thánh chủ phải từng hiển linh thì mới có thể khiến các ngài một mực tín ngưỡng ông ta như thế, có phải không?"

"Con không thể nói như vậy được." Ian dở khóc dở cười.

"Thánh chủ hiển linh như thế nào vậy?" Leon đuổi cùng giết tận, "Là vung một vệt sáng xuống trần gian thì bệnh nhân sẽ khỏi hẳn ngay hay là hô một cơn gió tới, phòng ốc đã bị phá hủy sẽ khôi phục lại như cũ ngay đây? Trong Thánh điển có nói giáo sĩ các ngài đều được ông ta ban cho sức mạnh, cho nên cha xứ, ngài có thể phát huy một chút linh lực của ngài không? Ví dụ như... trước hết khôi phục lại án thờ này đi, thế nào? Cho ông Thần Mặt Trời đáng thương này hai cánh tay đàng hoàng đi."

"Leon!" Ian tăng cao giọng nói, "Đừng quậy nữa thiếu gia. Đừng lấy Thánh chủ ra để đùa giỡn, đây là một điều vô cùng bất kính đấy."

"Ta chỉ muốn làm rõ thôi." Đứa nhỏ vô tội nghiêng đầu nhìn cha xứ, "Là ngài vẫn luôn khuyên ta phải thành kính, phải tin Thần cơ mà."

Ian xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Leon, nói: "Sức mạnh của Thánh chủ không phải là để thỏa mãn tâm nguyện riêng của chúng ta. Người sống ở trên đời này là để nếm trải cực khổ, Thánh chủ sẽ không can thiệp vào con đường tu hành của con người. Nhưng Thánh chủ sẽ chỉ có thể hiển linh vào những lúc nguy hiểm nhất, tuyệt vọng nhất, khi loài người đã không thể nào tự cứu bằng sức lực của mình nữa, lúc đó người sẽ cứu chúng ta khỏi nước và lửa. Mà vào lúc đó, cũng chỉ có tín đồ cầu xin thần linh phù hộ một cách thành kính nhất mới có thể được người nghe thấy thôi."

"Cho nên," Leon mất hứng, "Ngài cũng chưa từng thấy được Thánh chủ hiển linh."

"Đúng, ta chưa từng thấy được." Ian nói, "Nhưng ta hi vọng suốt đời này mình cũng không phải nhìn thấy người. Bởi vì khi đó mới có nghĩa là chúng ta vẫn còn sống trong một thế giới yên bình và hạnh phúc chứ."

"Nhưng ông ta sẽ hiển linh thiệt hả?" Hứng thú của Leon lại nổi lên nữa rồi, "Có phải ngài cũng có video ghi chép lúc Thánh chủ hiển linh trong thư phòng của mình không? Ta có thể xem chứ?"

"Leon..." Ian đã không thể nhịn được mà muốn nhéo mặt đứa nhỏ này rồi.

Lúc này, trên vòng tay của Ian đột nhiên vang lên thỉnh cầu truyền tin, cứu hắn ra khỏi công cuộc truy hỏi không ngừng của đứa nhỏ này.

Người truyền tin tới là chấp sự trong giáo đường của Ian, người nọ cũng là thư ký của hắn.

"Cha xứ," sắc mặt của người đàn ông trung niên nhỏ gầy này trông trắng bệch, hai mắt nóng rực sáng ngời, phấn khởi tới mức không được tự nhiên, "Thư ký của giáo chủ Carroll kêu tôi thông báo cho ngài, mời ngài nhanh chóng đi một chuyến tới phủ giáo chủ ạ."

"Ngay bây giờ?" Ian lập tức đứng lên, một bên giơ tay ra hiệu với Leon là hắn chuẩn bị trở về.

"Đúng ạ, cành nhanh càng tốt." Chấp sự nói, "Tôi đã gọi bà Cameron chuẩn bị xe cho ngài kỹ càng rồi, bây giờ đang chờ ngài trở lại Parthenon ạ."

"Đã xảy ra chuyện gì hả?" Ian liếc mắt một cái về phía Leon đang dẫn ngựa đi tới, thấp giọng hỏi chấp sự.

Chấp sự hưng phấn nên khí tức có chút bất ổn, giọng nói cuồng nhiệt lanh lảnh: "Khai chiến rồi cha xứ ơi!"

Lòng của Ian bị bóp chặt một phát.

"Tòa thánh phái quân với liên bang Atlantis rồi! Thánh chủ tự đưa ra mệnh lệnh với Tháp Thánh Linh, kêu gọi binh lính thành kính của chúng ta đi giáo huấn nhóm dị đoan đã ruồng bỏ Thánh quang cho nghiêm khắc vào ạ! Thánh chủ vạn tuế!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện