Liệp Quang
Chương 6
"Omega các ngài thực sự là những tiểu yêu tinh khát khao nha, ngay cả con nít cũng không tha nữa."
Tiếng cười nhạo kia thoát ra từ trong miệng của đứa nhỏ. Chân dài của nó vắt ngang, chen lấn đến mức đứa nhỏ gầy yếu kế bên chỉ có thể ngồi được nửa mông trên băng ghế mà thôi.
Ian biết nếu mình cho thằng nhóc này cơ hội lên tiếng, nó nhất định sẽ khiến cho mình bị mất mặt, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Con có ý kiến gì khác sao Leon?"
Trong đôi mắt xanh nhưng một bên bị bầm tím kia của Leon tràn đầy vẻ châm chọc, vết thương vừa kết vảy cũng sắp kéo dài đến mang tai.
"Chẳng qua là ta cảm thấy giáo hội của các ngài thực sự sẽ thay đổi khái niệm nữa chứ. Loài người cổ thực hiện những cuộc thí nghiệm gien đã bị cấm nên người bị biến dị mới bắt đầu tràn lan, cuối cùng lại bị ngài nói thành thỏa thuận với ma quỷ. Địa cầu cổ xảy ra thiên tai địa chấn toàn cầu vì cách mạng vỏ trái đất cuối thời kỳ Kỷ Đệ Tứ, vào trong miệng ngài liền biến thành ác ma đang tác quái. Càng khỏi nhắc đến cuộc hành trình của loài người trong tinh tế, mấy thứ kia toàn là hiện tượng thông thường trong vũ trụ thôi, chẳng hề liên quan gì đến ác ma đâu cha xứ. Đừng có kiểu chuyện xấu gì cũng đẩy lên đầu người ta chứ!"
Trong phòng học quả thực nổ ra ngay một trận bàn luận kịch liệt.
"Đây là lớp thần học chứ không phải lớp khoa học, Leon!" Thiếu nữ kia liền mở miệng trách cứ, "Phiền ngươi nhìn trường hợp xung quanh một chút trước khi nói chuyện. Ngươi quá thất lễ rồi đấy!"
"Hứ!" Đứa nhỏ tóc vàng khinh thường nhún vai, "Các ngươi cũng biết tên thần côn này đang nói bậy nhưng vì muốn nịnh nọt Tòa thánh nên mới kiên nhẫn ngồi ở chỗ này thôi."
"Ta là tín đồ." Lúc bọn nhỏ còn đang mơ hồ, mấy thiếu niên lớn tuổi hơn lập tức dồn dập tỏ rõ thái độ.
"Ta cũng vậy!"
"Bọn ta đều là tín đồ! Bọn ta đều đã được rửa tội." Beta nữ kia cao giọng nói, "Bao gồm cả ngươi nữa, Leon, ngươi cũng đã được rửa tội rồi."
"Lúc đó ta chỉ là một đứa con nít không thể nào phản kháng thôi." Leon nói.
"Nói đi nói lại, Leon, nếu ngươi không tin vậy tại sao còn tới lớp thần học làm gì nữa thế?"
Leon duỗi đôi chân dài ra, hoàn toàn chen lấn đến mức đứa trẻ bên cạnh rời khỏi băng ghế luôn.
"Đó là bởi vì người cha từ ái của ta và công tước phu nhân đến nay vẫn không chịu buông bỏ ý niệm muốn cứu vớt linh hồn sa đọa không có tín ngưỡng của ta nha! Người không được Thánh chủ khoan dung chết rồi thì sẽ bị đốt cháy trong địa ngục, hoặc sẽ hợp thành một thể với ác ma, biến thành người biến dị trông như con thằn lằn mà các ngươi vừa thấy kia đấy. Cả nhà công tước cũng không muốn tổ chức lễ Thánh đản với một con thằn lằn hình người đâu. Ha ha ha! Chuyện người biến dị kia có thật hay không à? Ta thực sự muốn xem mẫu xét nghiệm của họ lắm, quá ngầu rồi đó..."
"Được." Ian ôn nhu cắt đứt bài diễn thuyết càng ngày càng đi xa của đứa nhỏ.
"Xin lỗi, cha xứ." Em trai của Leon, đích trưởng tử Paul của công tước lên tiếng, "Lúc trở về con sẽ trình bày với mẹ về tình huống này ạ."
"Không sao." Ian vẫn duy trì nụ cười, "Bất kỳ nghi vấn nào đối với Thần và Thánh chủ cũng sẽ chỉ làm cho tín ngưỡng của chúng ta càng kiên định hơn thôi. Thôi, để ta tiếp tục giảng cho các con về những thần quốc trong chòm sao Cự Kình và Tòa thánh Cylin nhé..."
Nhớ tới đây, Ian nặng nề than một tiếng với màn hình quang não, tay không khống chế được mà nhanh chóng gõ chữ.
"Phải nói khiêu chiến lớn nhất trong lớp thần học đối với con chính là thứ trưởng tử kia của công tước. Đứa bé này tinh lực dồi dào, khá thông minh, thế nhưng cũng là một người kiêu căng khó thuần và phản nghịch nhất mà con từng gặp. Nó nghi ngờ giáo lý, nghi ngờ Thánh chủ, cũng không chịu lắng nghe lời giáo huấn của con cho đàng hoàng nữa ạ."
"Thưa ngài, con luôn nỗ lực cảm hóa nó, dùng hết khả năng biểu hiện thật ôn nhu và kiên nhẫn đối với nó, thế nhưng lần nào nó cũng có thể khiêu chiến giới hạn của con cả..."
Ban đầu, Leon vô cùng nóng lòng mà ném câu hỏi về phía Ian trong lớp. Ian đã được rèn luyện hàng ngày nên không thể không cho phép nó lên tiếng mỗi lần như thế.
Vì vậy, đứa nhỏ tóc vàng này tìm được thú vui.
"Thần truyền ý chỉ của hắn tới tín đồ bằng cách nào? Gửi thư mật hay là trò chuyện, hay là báo mộng? Sáng sớm hôm nay ta đi cầu thấy phân trôi trên mặt nước, Thần muốn truyền đạt lời gì với ta vậy cha xứ?"
"Các ngài hiểu được thần tích bằng cách gì? Lẽ nào trong đám các ngài có một cuốn sách hướng dẫn giải thích thần tích à? Ta có thể chép ra một bản không?"
"Tại sao phải quyên góp tiền để biểu thị lòng thành kính với Tòa thánh vậy? Không phải ngài nói Thần là một thế lực vô hình à? Hắn cũng chẳng cần mấy chiếc cốc hay ghế bằng vàng nguyên chất gì đâu —— nếu như Thần cũng phải ngồi xuống, vậy hắn có đánh rắm không nhỉ?"
"Thánh chủ rốt cuộc là Thần hay là người vậy? Có một câu nói thực ra Thánh chủ là một AI đó. Chúng ta toàn rập đầu quỳ lạy dưới chân một trí tuệ nhân tạo nhiều năm như vậy cơ đấy, ha ha ha ha..."
Tính tình của Ian có tốt hơn nữa cũng bị quấy rầy bởi những lời gây khó dễ không dứt này của Leon, vì vậy hắn biểu thị: "Sau này ta sẽ giải đáp những câu hỏi của con sau giờ học chính thức nhé."
Mà Leon không thể hỏi thêm nữa lại có một đống thú vui khác.
Nó huýt sáo trêu đùa bọn chim ngoài cửa sổ, vẽ hình hoạt họa trên sổ ghi chép, đọc tiểu thuyết rồi cười ha ha, chơi game điện tử...
Có một lần Ian đang nói về chuyện Thánh chủ hiển linh chỉ dẫn Tòa thánh cứu giúp ôn dịch trên tinh cầu này, trò chơi điện tử của Leon đột nhiên mất đi khống chế và kết nối với màn hình chiếu của Ian.
Lúc đó, trên đỉnh đầu đang phát hình nhóm giáo sĩ giúp thiên tai: Nạn nhân mặc quần áo tả tơi, nước mắt lưng tròng mà nắm tay cha xứ, hôn lên chiếc nhẫn pháp của hắn.
Đột nhiên hình ảnh lóe lên, nạn nhân biến thành thằn lằn hình người, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra hai hàm răng nanh to, bắt đầu gào gào kêu lên. Mà nhóm giáo sĩ lại biến thành một đám lính có trang bị đầy vũ khí, cầm súng hạt nhân bắn đùng đùng về phía thằn lằn hình người.
Cả phòng học khá yên ắng, sau đó phá ra cười to, ngã trái ngã phải. Đám nhóc hiển nhiên cũng có chơi cái trò nổi tiếng này, bị sự thay đổi hình ảnh trùng hợp này chọc đến vui không tả được.
"Leon, yêu cầu con rời khỏi phòng học!" Ian cảm thấy nếu bản thân lại không trừng phạt thì chính là đang dung túng đứa nhỏ này, "Sau khi tan lớp đến phòng làm việc gặp ta!"
Leon huýt sáo một tiếng, tiêu sái đi ra ngoài.
Sau đó, Ian bỏ ra vài phút để ổn định lại trật tự của giáo đường một lần nữa, tiếp tục giảng bài. Thế nhưng hiệu quả rất ít.
Ngay cả lúc Ian tự nhìn lại màn hình chiếu cũng không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh binh lính đại chiến với thằn lằn hình người vừa nãy. Bọn nhỏ thì vẫn luôn nín cười.
Mà bài giảng không tiếp tục được mười phút, trong bọn nhỏ liền nổi lên một trận ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ian đi tới trước cửa sổ, cùng bọn nhỏ nhìn ra ngoài.
Bờ vịnh xanh lam ngay lập tức hiện ra trong tầm mắt, ánh nắng buổi chiều nóng rát phơi đầy quả đất. Trên mặt biển, hai đợt sóng nước thật dài như mấy con rắn, ngươi truy ta đuổi, uốn lên một độ cong gọn gàng tươi đẹp.
Thì ra, đứa nhỏ Leon này căn bản cũng không hề đàng hoàng chờ đến lượt dạy bảo trong phòng làm việc. Nó vừa ra khỏi phòng học liền nhảy lên tàu con thoi, cưỡi tàu lao thẳng về phía biển rộng xanh thẳm, trông như đang thi đấu với một thằng nhóc khác cũng đang chơi tàu con thoi trên nước vậy.
Ánh nắng chiếu xuống khiến người không mở mắt nổi, đứa nhỏ cao giọng hét to trong bọt nước, nửa trên để trần, ống quần cuốn lên đầu gối, tóc vàng bay lượn trong gió.
Ở độ tuổi thanh thiếu niên, thể chất của Alpha lại mang đến cho nó thân thể cường tráng và thiên phú vận động xuất sắc. Kỹ xảo điều khiển tàu con thoi của Leon khá thành thạo, hòa thành một thể với cơ khí, lại giống như đuôi cá heo nhạy bén, khi thì xuyên vào trong biển, khi thì nhảy lên thật cao, bơi qua lội lại như thường. Thân sau của tàu con thoi phun ra vạt nước dưới ánh mặt trời tạo thành một vòng rồi lại một vòng cầu vồng.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, nhìn thấy một màn như thế, bọn nhỏ trong phòng học rốt cuộc cũng không còn tâm tư nghe giảng nữa. Thần có vĩ đại và toàn năng hơn nữa cũng không hấp dẫn bằng tình cảnh vui vẻ trước mắt bọn nó.
Đứa nhỏ này quả thực giống như một con vượn rừng chưa bao giờ được thuần hóa vậy, khỏe mạnh, phóng đãng, tràn đầy tính công kích, rồi lại có một chút tự tại không bị ràng buộc nào đó nữa.
"Đứa nhỏ này là một người có nội tâm tìm kiếm sự cuồng nhiệt." Ian viết trong thư, "Con tin rằng nếu nó đã để ý đến một chuyện ở trong lòng, vậy nó sẽ dùng nghị lực vô hạn, toàn bộ tinh lực và sức chịu đựng kiên trì bền bỉ hoàn thành chuyện đó. Nếu như con có thể dẫn dắt nó trở về dưới ánh hào quang của Thần chủ, xây dựng lại tín ngưỡng của nó, con tin rằng nó sẽ trở thành tín đồ thành kính nhất ạ..."
Nhưng chỉ sợ rằng nhiệm vụ này còn gian khổ hơn so với theo dõi và lôi kéo công tước Oran nữa nhỉ?
Ian viết tới đây, cau mày suy nghĩ.
Hắn còn nhớ chạng vạng ngày đó, bộ dáng đứa nhỏ tóc vàng kia một thân tàn tạ đứng trong phòng làm việc của hắn.
Đứa nhỏ này trông như một con gà bị nướng muối vậy, trên bờ vai trần trụi phủ lấy một lớp cát biển, mũi, hai má, cơ thể, mọi thứ đều bị phơi nắng đến đỏ bừng, hai chân dính đầy hạt cát.
"Con đi tắm trước đi." Ian săn sóc nói, "Con có thể dùng phòng thay quần áo của ta. Ra cửa, cuối hành lang nằm ở bên tay trái."
"Ồ? Như vậy không tốt đâu, cha xứ?" Đôi may rậm của đứa nhỏ tóc vàng giương lên, kéo dài giọng nói, vẻ trêu tức bày đầy trên mặt.
Ian nhất thời có một dự cảm không tốt. Nhưng lúc này đã muộn rồi.
Leon nhếch môi, hai viên răng nanh trắng noãn sắc bén, ý định của Alpha đã hết sức rõ ràng.
"Cha xứ, dù ngài muốn chơi một chút trò xấu hổ với ta đi chăng nữa, tốt xấu cũng phải chờ ta lớn lên một chút nữa chứ, chẳng phải sao? Omega các ngài thực sự là những tiểu yêu tinh khát khao nha, ngay cả con nít cũng không tha nữa. Nhưng mà cha xứ, cho ta bốn năm, không, ba năm rưỡi nữa thôi, ta bảo đảm lúc đó nhất định có thể thỏa mãn..."
"Câm miệng!" Ian cuối cùng cũng bùng nổ, phá vỡ lời thề "sẽ không nặng lời" của mình.
"Đứa nhỏ này," dưới ánh đèn, cha xứ trẻ cắn răng nghiến lợi gõ xuống bảng quang tử, gương mặt tuấn tú vừa đỏ bừng lại vừa thuần khiết, "Tính ngang bướng của nó đã ăn sâu bén rễ rồi, tuổi còn nhỏ mà cứ luôn tùy tiện như vậy, cũng chẳng biết xấu hổ là gì cả. Nếu như không quản giáo chặt chẽ, tương lai nó tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ dị giáo! Nó nhất định là bài khảo nghiệm khắt khe nhất Thần đã cho con, bởi vì trước đây con làm nhiều việc nghĩa trong trường như vậy, dù là ở khu ổ chuột nghèo khổ nhất cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ hổ báo vô liêm sỉ nào như Leonardo Coleman hết..."
Ian viết xong một hơi, đoạn văn trông rất dài, tự thở ra một cái từ trong nơi sâu thẳm nhất, như muốn thả ra những bực dọc mà đứa nhỏ tóc vàng kia đã mang đến cho mình suốt mấy ngày qua.
Sau đó, hắn liền xóa bỏ từng câu từng chữ có liên quan đến Leon.
Ian viết ngắn gọn vào: "Con nghĩ công tước Oran sẽ trở lại trang viên Parthenon trễ nhất là vào cuối tháng này, vì cuối tháng là ngày dự sinh của công tước phu nhân. Ông ta có bận tới cỡ nào cũng sẽ không bỏ qua ngày đứa con mình được sinh ra. Tới lúc đó, con sẽ dùng hết khả năng tiếp xúc nhiều hơn với ông ta nhằm sớm ngày thành lập tình hữu nghị ạ."
Ian gửi tin đi rồi đóng bàn phím trên quang não lại.
Sương mù ngoài biển dần biến mất, ngọn đèn xanh bên bờ kia càng sáng rực rỡ hơn nữa, trông như một khối ngọc quý màu xanh lộng lẫy.
Mây bay tản ra, vầng trăng sáng ngời treo cao trên bầu trời đêm, chiếu xuống giấc mộng trong hàng nghìn căn nhà.
Cuối tháng còn chưa tới mà công tước phu nhân đã tới ngày rồi.
Bây giờ, chuyện sinh sản đã không còn là một trải nghiệm thống khổ nữa. Thánh chủ ban tặng trí tuệ của hắn cho thế gian, một thứ trong đó chính là dụng cụ chữa bệnh cực kỳ tiên tiến, thế nhưng chi phí cũng khá đắt giá.
Mặc dù công tước Oran thất bại trong việc cạnh tranh cho ngôi vị hoàng đế, nhưng ông vẫn là thành viên trong hoàng thất. Dưới sự trợ giúp của máy trị liệu đa năng được hoàng thất quý tộc cung cấp, công tước phu nhân thuận lợi sinh ra một đứa con trai.
"Là một Omega!" Quản gia vô cùng tự hào mà tuyên bố với mọi người.
Omega nam là giới tính có nhân số ít nhất. Thân thể của họ cường tráng hơn so với Omega nữ, càng thích hợp với chuyện sinh sản hơn, bởi vậy luôn được Alpha vây quanh trong thị trường tình yêu và hôn nhân.
Ian làm cha xứ của giáo xứ này, đương nhiên hắn sẽ nhận được lời mời cầu phúc cho sinh mạng vừa chào đời này.
Cha xứ mặc áo choàng trắng nõn mang theo hai đứa thánh đồng quỳ gối cầu khẩn trước Thánh đường nhỏ của trang viên Parthenon cùng với công tước phu nhân vừa sinh xong mà đã có thể nhảy nhót tưng bừng.
Ian chúc niệm trong miệng, để hoa hướng dương tượng trưng cho sự khỏe mạnh lên mi tâm của đứa trẻ, hoa tường vi tượng trưng cho sự thuần khiết vào giữa lồng ngực của nó.
Lúc công tước phu nhân cảm kích cúi người hôn lên nhẫn pháp trên tay Ian, cửa sổ đột nhiên ong ong chấn động.
Trên tảng cỏ ngoài Thánh đường, một chiếc tàu ngân màu xanh loại nhỏ dứt khoát đậu xuống, như một con chim vừa đi săn trở về, chậm rãi hạ cánh.
Công tước Oran đã trở lại.
Tiếng cười nhạo kia thoát ra từ trong miệng của đứa nhỏ. Chân dài của nó vắt ngang, chen lấn đến mức đứa nhỏ gầy yếu kế bên chỉ có thể ngồi được nửa mông trên băng ghế mà thôi.
Ian biết nếu mình cho thằng nhóc này cơ hội lên tiếng, nó nhất định sẽ khiến cho mình bị mất mặt, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Con có ý kiến gì khác sao Leon?"
Trong đôi mắt xanh nhưng một bên bị bầm tím kia của Leon tràn đầy vẻ châm chọc, vết thương vừa kết vảy cũng sắp kéo dài đến mang tai.
"Chẳng qua là ta cảm thấy giáo hội của các ngài thực sự sẽ thay đổi khái niệm nữa chứ. Loài người cổ thực hiện những cuộc thí nghiệm gien đã bị cấm nên người bị biến dị mới bắt đầu tràn lan, cuối cùng lại bị ngài nói thành thỏa thuận với ma quỷ. Địa cầu cổ xảy ra thiên tai địa chấn toàn cầu vì cách mạng vỏ trái đất cuối thời kỳ Kỷ Đệ Tứ, vào trong miệng ngài liền biến thành ác ma đang tác quái. Càng khỏi nhắc đến cuộc hành trình của loài người trong tinh tế, mấy thứ kia toàn là hiện tượng thông thường trong vũ trụ thôi, chẳng hề liên quan gì đến ác ma đâu cha xứ. Đừng có kiểu chuyện xấu gì cũng đẩy lên đầu người ta chứ!"
Trong phòng học quả thực nổ ra ngay một trận bàn luận kịch liệt.
"Đây là lớp thần học chứ không phải lớp khoa học, Leon!" Thiếu nữ kia liền mở miệng trách cứ, "Phiền ngươi nhìn trường hợp xung quanh một chút trước khi nói chuyện. Ngươi quá thất lễ rồi đấy!"
"Hứ!" Đứa nhỏ tóc vàng khinh thường nhún vai, "Các ngươi cũng biết tên thần côn này đang nói bậy nhưng vì muốn nịnh nọt Tòa thánh nên mới kiên nhẫn ngồi ở chỗ này thôi."
"Ta là tín đồ." Lúc bọn nhỏ còn đang mơ hồ, mấy thiếu niên lớn tuổi hơn lập tức dồn dập tỏ rõ thái độ.
"Ta cũng vậy!"
"Bọn ta đều là tín đồ! Bọn ta đều đã được rửa tội." Beta nữ kia cao giọng nói, "Bao gồm cả ngươi nữa, Leon, ngươi cũng đã được rửa tội rồi."
"Lúc đó ta chỉ là một đứa con nít không thể nào phản kháng thôi." Leon nói.
"Nói đi nói lại, Leon, nếu ngươi không tin vậy tại sao còn tới lớp thần học làm gì nữa thế?"
Leon duỗi đôi chân dài ra, hoàn toàn chen lấn đến mức đứa trẻ bên cạnh rời khỏi băng ghế luôn.
"Đó là bởi vì người cha từ ái của ta và công tước phu nhân đến nay vẫn không chịu buông bỏ ý niệm muốn cứu vớt linh hồn sa đọa không có tín ngưỡng của ta nha! Người không được Thánh chủ khoan dung chết rồi thì sẽ bị đốt cháy trong địa ngục, hoặc sẽ hợp thành một thể với ác ma, biến thành người biến dị trông như con thằn lằn mà các ngươi vừa thấy kia đấy. Cả nhà công tước cũng không muốn tổ chức lễ Thánh đản với một con thằn lằn hình người đâu. Ha ha ha! Chuyện người biến dị kia có thật hay không à? Ta thực sự muốn xem mẫu xét nghiệm của họ lắm, quá ngầu rồi đó..."
"Được." Ian ôn nhu cắt đứt bài diễn thuyết càng ngày càng đi xa của đứa nhỏ.
"Xin lỗi, cha xứ." Em trai của Leon, đích trưởng tử Paul của công tước lên tiếng, "Lúc trở về con sẽ trình bày với mẹ về tình huống này ạ."
"Không sao." Ian vẫn duy trì nụ cười, "Bất kỳ nghi vấn nào đối với Thần và Thánh chủ cũng sẽ chỉ làm cho tín ngưỡng của chúng ta càng kiên định hơn thôi. Thôi, để ta tiếp tục giảng cho các con về những thần quốc trong chòm sao Cự Kình và Tòa thánh Cylin nhé..."
Nhớ tới đây, Ian nặng nề than một tiếng với màn hình quang não, tay không khống chế được mà nhanh chóng gõ chữ.
"Phải nói khiêu chiến lớn nhất trong lớp thần học đối với con chính là thứ trưởng tử kia của công tước. Đứa bé này tinh lực dồi dào, khá thông minh, thế nhưng cũng là một người kiêu căng khó thuần và phản nghịch nhất mà con từng gặp. Nó nghi ngờ giáo lý, nghi ngờ Thánh chủ, cũng không chịu lắng nghe lời giáo huấn của con cho đàng hoàng nữa ạ."
"Thưa ngài, con luôn nỗ lực cảm hóa nó, dùng hết khả năng biểu hiện thật ôn nhu và kiên nhẫn đối với nó, thế nhưng lần nào nó cũng có thể khiêu chiến giới hạn của con cả..."
Ban đầu, Leon vô cùng nóng lòng mà ném câu hỏi về phía Ian trong lớp. Ian đã được rèn luyện hàng ngày nên không thể không cho phép nó lên tiếng mỗi lần như thế.
Vì vậy, đứa nhỏ tóc vàng này tìm được thú vui.
"Thần truyền ý chỉ của hắn tới tín đồ bằng cách nào? Gửi thư mật hay là trò chuyện, hay là báo mộng? Sáng sớm hôm nay ta đi cầu thấy phân trôi trên mặt nước, Thần muốn truyền đạt lời gì với ta vậy cha xứ?"
"Các ngài hiểu được thần tích bằng cách gì? Lẽ nào trong đám các ngài có một cuốn sách hướng dẫn giải thích thần tích à? Ta có thể chép ra một bản không?"
"Tại sao phải quyên góp tiền để biểu thị lòng thành kính với Tòa thánh vậy? Không phải ngài nói Thần là một thế lực vô hình à? Hắn cũng chẳng cần mấy chiếc cốc hay ghế bằng vàng nguyên chất gì đâu —— nếu như Thần cũng phải ngồi xuống, vậy hắn có đánh rắm không nhỉ?"
"Thánh chủ rốt cuộc là Thần hay là người vậy? Có một câu nói thực ra Thánh chủ là một AI đó. Chúng ta toàn rập đầu quỳ lạy dưới chân một trí tuệ nhân tạo nhiều năm như vậy cơ đấy, ha ha ha ha..."
Tính tình của Ian có tốt hơn nữa cũng bị quấy rầy bởi những lời gây khó dễ không dứt này của Leon, vì vậy hắn biểu thị: "Sau này ta sẽ giải đáp những câu hỏi của con sau giờ học chính thức nhé."
Mà Leon không thể hỏi thêm nữa lại có một đống thú vui khác.
Nó huýt sáo trêu đùa bọn chim ngoài cửa sổ, vẽ hình hoạt họa trên sổ ghi chép, đọc tiểu thuyết rồi cười ha ha, chơi game điện tử...
Có một lần Ian đang nói về chuyện Thánh chủ hiển linh chỉ dẫn Tòa thánh cứu giúp ôn dịch trên tinh cầu này, trò chơi điện tử của Leon đột nhiên mất đi khống chế và kết nối với màn hình chiếu của Ian.
Lúc đó, trên đỉnh đầu đang phát hình nhóm giáo sĩ giúp thiên tai: Nạn nhân mặc quần áo tả tơi, nước mắt lưng tròng mà nắm tay cha xứ, hôn lên chiếc nhẫn pháp của hắn.
Đột nhiên hình ảnh lóe lên, nạn nhân biến thành thằn lằn hình người, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra hai hàm răng nanh to, bắt đầu gào gào kêu lên. Mà nhóm giáo sĩ lại biến thành một đám lính có trang bị đầy vũ khí, cầm súng hạt nhân bắn đùng đùng về phía thằn lằn hình người.
Cả phòng học khá yên ắng, sau đó phá ra cười to, ngã trái ngã phải. Đám nhóc hiển nhiên cũng có chơi cái trò nổi tiếng này, bị sự thay đổi hình ảnh trùng hợp này chọc đến vui không tả được.
"Leon, yêu cầu con rời khỏi phòng học!" Ian cảm thấy nếu bản thân lại không trừng phạt thì chính là đang dung túng đứa nhỏ này, "Sau khi tan lớp đến phòng làm việc gặp ta!"
Leon huýt sáo một tiếng, tiêu sái đi ra ngoài.
Sau đó, Ian bỏ ra vài phút để ổn định lại trật tự của giáo đường một lần nữa, tiếp tục giảng bài. Thế nhưng hiệu quả rất ít.
Ngay cả lúc Ian tự nhìn lại màn hình chiếu cũng không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh binh lính đại chiến với thằn lằn hình người vừa nãy. Bọn nhỏ thì vẫn luôn nín cười.
Mà bài giảng không tiếp tục được mười phút, trong bọn nhỏ liền nổi lên một trận ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ian đi tới trước cửa sổ, cùng bọn nhỏ nhìn ra ngoài.
Bờ vịnh xanh lam ngay lập tức hiện ra trong tầm mắt, ánh nắng buổi chiều nóng rát phơi đầy quả đất. Trên mặt biển, hai đợt sóng nước thật dài như mấy con rắn, ngươi truy ta đuổi, uốn lên một độ cong gọn gàng tươi đẹp.
Thì ra, đứa nhỏ Leon này căn bản cũng không hề đàng hoàng chờ đến lượt dạy bảo trong phòng làm việc. Nó vừa ra khỏi phòng học liền nhảy lên tàu con thoi, cưỡi tàu lao thẳng về phía biển rộng xanh thẳm, trông như đang thi đấu với một thằng nhóc khác cũng đang chơi tàu con thoi trên nước vậy.
Ánh nắng chiếu xuống khiến người không mở mắt nổi, đứa nhỏ cao giọng hét to trong bọt nước, nửa trên để trần, ống quần cuốn lên đầu gối, tóc vàng bay lượn trong gió.
Ở độ tuổi thanh thiếu niên, thể chất của Alpha lại mang đến cho nó thân thể cường tráng và thiên phú vận động xuất sắc. Kỹ xảo điều khiển tàu con thoi của Leon khá thành thạo, hòa thành một thể với cơ khí, lại giống như đuôi cá heo nhạy bén, khi thì xuyên vào trong biển, khi thì nhảy lên thật cao, bơi qua lội lại như thường. Thân sau của tàu con thoi phun ra vạt nước dưới ánh mặt trời tạo thành một vòng rồi lại một vòng cầu vồng.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, nhìn thấy một màn như thế, bọn nhỏ trong phòng học rốt cuộc cũng không còn tâm tư nghe giảng nữa. Thần có vĩ đại và toàn năng hơn nữa cũng không hấp dẫn bằng tình cảnh vui vẻ trước mắt bọn nó.
Đứa nhỏ này quả thực giống như một con vượn rừng chưa bao giờ được thuần hóa vậy, khỏe mạnh, phóng đãng, tràn đầy tính công kích, rồi lại có một chút tự tại không bị ràng buộc nào đó nữa.
"Đứa nhỏ này là một người có nội tâm tìm kiếm sự cuồng nhiệt." Ian viết trong thư, "Con tin rằng nếu nó đã để ý đến một chuyện ở trong lòng, vậy nó sẽ dùng nghị lực vô hạn, toàn bộ tinh lực và sức chịu đựng kiên trì bền bỉ hoàn thành chuyện đó. Nếu như con có thể dẫn dắt nó trở về dưới ánh hào quang của Thần chủ, xây dựng lại tín ngưỡng của nó, con tin rằng nó sẽ trở thành tín đồ thành kính nhất ạ..."
Nhưng chỉ sợ rằng nhiệm vụ này còn gian khổ hơn so với theo dõi và lôi kéo công tước Oran nữa nhỉ?
Ian viết tới đây, cau mày suy nghĩ.
Hắn còn nhớ chạng vạng ngày đó, bộ dáng đứa nhỏ tóc vàng kia một thân tàn tạ đứng trong phòng làm việc của hắn.
Đứa nhỏ này trông như một con gà bị nướng muối vậy, trên bờ vai trần trụi phủ lấy một lớp cát biển, mũi, hai má, cơ thể, mọi thứ đều bị phơi nắng đến đỏ bừng, hai chân dính đầy hạt cát.
"Con đi tắm trước đi." Ian săn sóc nói, "Con có thể dùng phòng thay quần áo của ta. Ra cửa, cuối hành lang nằm ở bên tay trái."
"Ồ? Như vậy không tốt đâu, cha xứ?" Đôi may rậm của đứa nhỏ tóc vàng giương lên, kéo dài giọng nói, vẻ trêu tức bày đầy trên mặt.
Ian nhất thời có một dự cảm không tốt. Nhưng lúc này đã muộn rồi.
Leon nhếch môi, hai viên răng nanh trắng noãn sắc bén, ý định của Alpha đã hết sức rõ ràng.
"Cha xứ, dù ngài muốn chơi một chút trò xấu hổ với ta đi chăng nữa, tốt xấu cũng phải chờ ta lớn lên một chút nữa chứ, chẳng phải sao? Omega các ngài thực sự là những tiểu yêu tinh khát khao nha, ngay cả con nít cũng không tha nữa. Nhưng mà cha xứ, cho ta bốn năm, không, ba năm rưỡi nữa thôi, ta bảo đảm lúc đó nhất định có thể thỏa mãn..."
"Câm miệng!" Ian cuối cùng cũng bùng nổ, phá vỡ lời thề "sẽ không nặng lời" của mình.
"Đứa nhỏ này," dưới ánh đèn, cha xứ trẻ cắn răng nghiến lợi gõ xuống bảng quang tử, gương mặt tuấn tú vừa đỏ bừng lại vừa thuần khiết, "Tính ngang bướng của nó đã ăn sâu bén rễ rồi, tuổi còn nhỏ mà cứ luôn tùy tiện như vậy, cũng chẳng biết xấu hổ là gì cả. Nếu như không quản giáo chặt chẽ, tương lai nó tuyệt đối sẽ trở thành một kẻ dị giáo! Nó nhất định là bài khảo nghiệm khắt khe nhất Thần đã cho con, bởi vì trước đây con làm nhiều việc nghĩa trong trường như vậy, dù là ở khu ổ chuột nghèo khổ nhất cũng chưa từng gặp qua đứa nhỏ hổ báo vô liêm sỉ nào như Leonardo Coleman hết..."
Ian viết xong một hơi, đoạn văn trông rất dài, tự thở ra một cái từ trong nơi sâu thẳm nhất, như muốn thả ra những bực dọc mà đứa nhỏ tóc vàng kia đã mang đến cho mình suốt mấy ngày qua.
Sau đó, hắn liền xóa bỏ từng câu từng chữ có liên quan đến Leon.
Ian viết ngắn gọn vào: "Con nghĩ công tước Oran sẽ trở lại trang viên Parthenon trễ nhất là vào cuối tháng này, vì cuối tháng là ngày dự sinh của công tước phu nhân. Ông ta có bận tới cỡ nào cũng sẽ không bỏ qua ngày đứa con mình được sinh ra. Tới lúc đó, con sẽ dùng hết khả năng tiếp xúc nhiều hơn với ông ta nhằm sớm ngày thành lập tình hữu nghị ạ."
Ian gửi tin đi rồi đóng bàn phím trên quang não lại.
Sương mù ngoài biển dần biến mất, ngọn đèn xanh bên bờ kia càng sáng rực rỡ hơn nữa, trông như một khối ngọc quý màu xanh lộng lẫy.
Mây bay tản ra, vầng trăng sáng ngời treo cao trên bầu trời đêm, chiếu xuống giấc mộng trong hàng nghìn căn nhà.
Cuối tháng còn chưa tới mà công tước phu nhân đã tới ngày rồi.
Bây giờ, chuyện sinh sản đã không còn là một trải nghiệm thống khổ nữa. Thánh chủ ban tặng trí tuệ của hắn cho thế gian, một thứ trong đó chính là dụng cụ chữa bệnh cực kỳ tiên tiến, thế nhưng chi phí cũng khá đắt giá.
Mặc dù công tước Oran thất bại trong việc cạnh tranh cho ngôi vị hoàng đế, nhưng ông vẫn là thành viên trong hoàng thất. Dưới sự trợ giúp của máy trị liệu đa năng được hoàng thất quý tộc cung cấp, công tước phu nhân thuận lợi sinh ra một đứa con trai.
"Là một Omega!" Quản gia vô cùng tự hào mà tuyên bố với mọi người.
Omega nam là giới tính có nhân số ít nhất. Thân thể của họ cường tráng hơn so với Omega nữ, càng thích hợp với chuyện sinh sản hơn, bởi vậy luôn được Alpha vây quanh trong thị trường tình yêu và hôn nhân.
Ian làm cha xứ của giáo xứ này, đương nhiên hắn sẽ nhận được lời mời cầu phúc cho sinh mạng vừa chào đời này.
Cha xứ mặc áo choàng trắng nõn mang theo hai đứa thánh đồng quỳ gối cầu khẩn trước Thánh đường nhỏ của trang viên Parthenon cùng với công tước phu nhân vừa sinh xong mà đã có thể nhảy nhót tưng bừng.
Ian chúc niệm trong miệng, để hoa hướng dương tượng trưng cho sự khỏe mạnh lên mi tâm của đứa trẻ, hoa tường vi tượng trưng cho sự thuần khiết vào giữa lồng ngực của nó.
Lúc công tước phu nhân cảm kích cúi người hôn lên nhẫn pháp trên tay Ian, cửa sổ đột nhiên ong ong chấn động.
Trên tảng cỏ ngoài Thánh đường, một chiếc tàu ngân màu xanh loại nhỏ dứt khoát đậu xuống, như một con chim vừa đi săn trở về, chậm rãi hạ cánh.
Công tước Oran đã trở lại.
Bình luận truyện