Liệt Tâm
Chương 28
Bốn phía một mảnh hắc ám.
Không gian và thời gian từ lâu mất đi ý nghĩa, ngoại trừ bóng đêm vắng vẻ bao phủ dhắp nơi, cảnh vật xung quanh cũng nhìn không thấy.
Mộ Diệp lắng lặng ngồi ở giữa thế giởi trống trải đó, hai mắt nhìn về phía trước, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Hắn không nhớ rõ mình ở chỗ này ngây người bao lâu, là một trăm năm? Một nghìn năm? Hay một vạn năm? Đối với hắn mà nói không hề khác biệt.
.. Hắn tâm đã chết rồi.
Còn lại ngàn năm vạn năm, đều như vậy vô tri vô giác mà sống.
Nơi đây yên tĩnh vắng vẻ không hề có một chút âm hưởng, chỉ thỉnh thoảng Lâu Sâm tới mới có thể vang lên tiếng nói trầm thấp êm tai.
Thế nhưng như vậy đối với hắn có quan hệ gì? Hắn tâm trạng quá mệt mỏi, thậm chí có nghe cũng không hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
Hắn có lúc cũng sẽ hồi tưởng quá khứ.
Nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Lâu Sâm, nhớ tới lúc mình khắc sâu tình ái, quyết tuyệt hận thù, nhớ tới dáng tươi cười khả ái của Diệp Ảnh, nhớ tới cảm giác thiên toàn địa chuyển khi biết chân tướng.
Nhưng bởi vì cách xa lâu lắm, những ký ức này đều không rõ ràng, xa xôi phảng phất như cách một thế hệ.
Vậy sẽ có một ngày có thể triệt để lãng quên?
Những chuyện xưa đã trải qua, hắn nhớ tới lại càng ít, trong đầu cũng một khoảng không trống rỗng. Dường như thế giới này như nhau, ngoại trừ hắc ám chỉ là hắc ám.
Sau đó từ xa nghe văng vẳng thanh âm mèo kêu vọng vào trong tai, Mộ Diệp tưởng chính là ảo giác.
“Meo meo~”
Thẳng đến khi tiếng mèo kêu liên tục không ngừng, một đoàn lông xù gì đó nhảy vào trong lòng thì Mộ Diệp bỗng dưng tỉnh táo lại. Thấy rõ ở trong lòng hắn có một con Hắc Miêu đi tới đi lui. Hắc Miêu đầu không lớn, thân có bộ lông đen bóng loáng, bốn chân có móng vuốt trắng như tuyết.
Mộ Diệp chỉ thoáng mê man một chút liền nhận ra Hắc Miêu này tên là Tàng Nguyệt, chính là ái miêu Lâu Sâm thường xuyên mang theo bên người. Đương sơ hai người bọn họ gặp nhau quen biết, chính là do Hắc Miêu này tạo ra quan hệ.
Mộ Diệp cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn trong mộng tay phải bị Hắc Miêu cắn một ngụm, sau đó từ xa nghe tiếng bước chân đi tới, sau đó thì thấy một đôi giày kim tuyến ánh vào mi mắt. Hắn chỉ cần vừa nhấc đầu là có thể thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Sâm, làm hắn vừa gặp đã yêu dung nhan ấy làm hắn từ đó về sau vạn kiếp bất phục.
Hắn đã vô số lần thấy cảnh này trong mơ, mỗi lần đều tình nguyện là chưa từng gặp qua người kia, song rồi lại không ngừng mà chờ mong... Chờ mong chỉ trong chốc lát mà tim lại đập nhanh.
Hắn chân chính mong muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.
Nhưng mà cho dù ở trong mộng, nguyện vọng này cũng chưa từng được thực hiện.
Mộ Diệp thân thể run nhè nhẹ đứng lên một bên cười nhạo mình ngu xuẩn, một bên chờ mong Hắc Miêu há mồm cắn hắn. Nhưng con mèo chỉ ở trong lòng hắn cọ cọ, sau đó nhảy tới nhảy lui, meo meo meo meo kêu.
Giấc mộng này không giống như bình thường hắn từng mơ.
Mộ Diệp tuy rằng nghe không hiểu miêu ngữ, lại biết ý của Hắc Miêu là muốn hắn đi theo sau. Rốt cuộc có nên mạo hiểm như vậy không? Hắn trong lòng còn đang do dự, thân thể cũng đã tự động đi lên, cước bộ thất tha thất thểu theo sát Hắc Miêu.
Đúng rồi, thân và tâm hắn đều đã đau đến tê liệt.
Trên đời còn có chuyện gì làm hắn phải sợ nữa?
Hắn cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không sợ, chỉ để ý theo Hắc Miêu đi về phía trước. Dần dần thấy bốn phía hắc ám càng lúc càng mờ nhạt, ngược lại bị một loại ánh sáng kỳ lạ thay thế được. Loại ánh sáng này hắn thấy rất quen thuộc, đây là ánh sáng nơi cấm địa chỗ thần mộc, ánh sáng này ngày đêm đều rơi như tuyết xuống thân cây.
Nhưng nơi này cũng không có thần mộc, sao cảnh trí lại giống như thế?!
Còn đang nghi hoặc, thì Hắc Miêu chạy trở về ở bên chân hắn đảo quanh.
Mộ Diệp liền cúi người sờ sờ bộ lông của nó, lẩm bẩm: “Ở đây đến tột cùng là địa phương nào?”
Vừả dứt lời, thì có một thanh âm ở bên tai đáp: “Nơi này là ở trung tâm của cấm địa, cũng là bên trong của thần mộc.”
Mộ Diệp lại càng hoảng sợ, không rõ thế nào lại có người nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một trận phát nhiệt, cúi đầu nhìn lên, thì Hắc Miêu đã bị ánh sáng nhàn nhạt bao vây ở chính giữa sau đó hóa thành hình người.
Đợi khi tất cả bình tĩnh trở lại thì trước mắt Mộ Diệp xuất hiện một người thiếu niên dung mạo tú lệ.
Thiếu niên có một đôi mắt xanh như mắt mèo, mái tóc đen dài đến mắt cá chân. Rõ ràng thân thể còn toát ra tính trẻ con, nhưng trên mặt lại có một dạng biểu tình nghiêm túc, khiến cho hắn càng thêm khả ái.
“Ngươi… ” Mộ diệp không khỏi lui về phía sau một chút.
“Ta tên là Tàng Nguyệt, Hoa thần đại nhân hẳn là đã biết.”
Mộ Diệp gật đầu.
Tàng Nguyệt liền thở dài một hơi, giọng nói của hắn mang vẻ trong trẻo của thiếu niên nhưng có vẻ đặc biệt cổ quái: “Ta pháp lực thấp, vì tìm kiếm Hoa thần mất không ít khí lực, kế tiếp không thể làm gì khác hơn là nói ngắn gọn.”
“Người tìm ta là vì chuyện gì?”
“Đương nhiên là vì bệ hạ.”
Mộ Diệp nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Chuyện của người kia cùng ta không quan hệ. ”
“Tại sao không có quan hệ, Hoa thần đại nhân sau khi nghe ta nói xong, thì kết luận cũng không muộn.”
Tàng Nguyệt nói rất mạch lạc, thấp giọng nói: “Ta làm bạn ở bên cạnh bệ hạ đã có mấy nghìn năm, bởi vậy rất rõ ràng về bí mật của cấm địa này.”
“Việc này ta cũng đã biết, người nọ để bỏ qua tình ái, lấy một hồn một phách phong ấn tại cấm địa.”
Tàng Nguyệt nghe được nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn vào hắn, hỏi: “Người thực sự nghĩ điều này là chân tướng?”
Mộ Diệp tâm ý một lòng, hỏi lại: “Thì bệ hạ chính miệng nói cho ta biết, chẳng lẽ còn có giả?”
Tàng Nguyệt lắc đầu, nói: “Bệ hạ quả nhiên cái gì cũng không chịu nói, người đến tột cùng cũng bỏ qua cơ hội nói ra, ít nhiều gì cũng sẽ hối hận?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Mộ Diệp theo trực giác đoán được trong đó có rất nhiều ẩn tình, biết rõ không nên hỏi không nên biết, nhưng nhịn không được đã mở miệng.
Tàng Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía ánh sáng phiêu phiêu đãng đãng, thở dài nói: “Đó là chuyện của ba ngàn năm trước. Bệ hạ vừa lên đế vị không lâu, ngẫu nhiên có một ngày đột nhiên phát hiện trụ trời nghiêng đi.”
“Cái gì?” Mộ Diệp thất kinh.
Trụ trời sắp ngã, đó là không phải chuyện đùa, nếu mà vô ý có thể toàn bộ thiên giới sẽ bị diệt.
“Việc này tuy rằng phát hiện rất đúng lúc, nhưng để bảo đảm trụ trời không ngã cũng là vấn đề hết sức khó khăn. Bệ hạ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng hao hết tâm lực dùng một chỗ trong cấm địa, ở nơi trung tâm cấm địa dùng thần mộc đại thế trụ trời, duy trì cân bằng toàn bộ thiên giới.”
“Thế nhưng... ”
“Chỉ một gốc cây thần mộc như thế, làm sao chống chịu đựng được thiên giới? Cây xanh tươi được một thời, làm sao xanh được một đời?”
Tàng Nguyệt nói đến đây, ngữ khí có hơi kích động: “Bệ hạ cũng nghĩ tới điểm này, sau đó người rút ra một hồn mộ phách của mình, vĩnh viễn phong ấn trong vòng cấm địa.”
Mộ Diệp kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn ngây dại.
Tàng Nguyệt cười khổ một chút, nói: “Không sai, chống đỡ trụ thiên giới, chính là lực hồn phách của bệ hạ.”
Không gian và thời gian từ lâu mất đi ý nghĩa, ngoại trừ bóng đêm vắng vẻ bao phủ dhắp nơi, cảnh vật xung quanh cũng nhìn không thấy.
Mộ Diệp lắng lặng ngồi ở giữa thế giởi trống trải đó, hai mắt nhìn về phía trước, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Hắn không nhớ rõ mình ở chỗ này ngây người bao lâu, là một trăm năm? Một nghìn năm? Hay một vạn năm? Đối với hắn mà nói không hề khác biệt.
.. Hắn tâm đã chết rồi.
Còn lại ngàn năm vạn năm, đều như vậy vô tri vô giác mà sống.
Nơi đây yên tĩnh vắng vẻ không hề có một chút âm hưởng, chỉ thỉnh thoảng Lâu Sâm tới mới có thể vang lên tiếng nói trầm thấp êm tai.
Thế nhưng như vậy đối với hắn có quan hệ gì? Hắn tâm trạng quá mệt mỏi, thậm chí có nghe cũng không hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
Hắn có lúc cũng sẽ hồi tưởng quá khứ.
Nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Lâu Sâm, nhớ tới lúc mình khắc sâu tình ái, quyết tuyệt hận thù, nhớ tới dáng tươi cười khả ái của Diệp Ảnh, nhớ tới cảm giác thiên toàn địa chuyển khi biết chân tướng.
Nhưng bởi vì cách xa lâu lắm, những ký ức này đều không rõ ràng, xa xôi phảng phất như cách một thế hệ.
Vậy sẽ có một ngày có thể triệt để lãng quên?
Những chuyện xưa đã trải qua, hắn nhớ tới lại càng ít, trong đầu cũng một khoảng không trống rỗng. Dường như thế giới này như nhau, ngoại trừ hắc ám chỉ là hắc ám.
Sau đó từ xa nghe văng vẳng thanh âm mèo kêu vọng vào trong tai, Mộ Diệp tưởng chính là ảo giác.
“Meo meo~”
Thẳng đến khi tiếng mèo kêu liên tục không ngừng, một đoàn lông xù gì đó nhảy vào trong lòng thì Mộ Diệp bỗng dưng tỉnh táo lại. Thấy rõ ở trong lòng hắn có một con Hắc Miêu đi tới đi lui. Hắc Miêu đầu không lớn, thân có bộ lông đen bóng loáng, bốn chân có móng vuốt trắng như tuyết.
Mộ Diệp chỉ thoáng mê man một chút liền nhận ra Hắc Miêu này tên là Tàng Nguyệt, chính là ái miêu Lâu Sâm thường xuyên mang theo bên người. Đương sơ hai người bọn họ gặp nhau quen biết, chính là do Hắc Miêu này tạo ra quan hệ.
Mộ Diệp cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn trong mộng tay phải bị Hắc Miêu cắn một ngụm, sau đó từ xa nghe tiếng bước chân đi tới, sau đó thì thấy một đôi giày kim tuyến ánh vào mi mắt. Hắn chỉ cần vừa nhấc đầu là có thể thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Sâm, làm hắn vừa gặp đã yêu dung nhan ấy làm hắn từ đó về sau vạn kiếp bất phục.
Hắn đã vô số lần thấy cảnh này trong mơ, mỗi lần đều tình nguyện là chưa từng gặp qua người kia, song rồi lại không ngừng mà chờ mong... Chờ mong chỉ trong chốc lát mà tim lại đập nhanh.
Hắn chân chính mong muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.
Nhưng mà cho dù ở trong mộng, nguyện vọng này cũng chưa từng được thực hiện.
Mộ Diệp thân thể run nhè nhẹ đứng lên một bên cười nhạo mình ngu xuẩn, một bên chờ mong Hắc Miêu há mồm cắn hắn. Nhưng con mèo chỉ ở trong lòng hắn cọ cọ, sau đó nhảy tới nhảy lui, meo meo meo meo kêu.
Giấc mộng này không giống như bình thường hắn từng mơ.
Mộ Diệp tuy rằng nghe không hiểu miêu ngữ, lại biết ý của Hắc Miêu là muốn hắn đi theo sau. Rốt cuộc có nên mạo hiểm như vậy không? Hắn trong lòng còn đang do dự, thân thể cũng đã tự động đi lên, cước bộ thất tha thất thểu theo sát Hắc Miêu.
Đúng rồi, thân và tâm hắn đều đã đau đến tê liệt.
Trên đời còn có chuyện gì làm hắn phải sợ nữa?
Hắn cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không sợ, chỉ để ý theo Hắc Miêu đi về phía trước. Dần dần thấy bốn phía hắc ám càng lúc càng mờ nhạt, ngược lại bị một loại ánh sáng kỳ lạ thay thế được. Loại ánh sáng này hắn thấy rất quen thuộc, đây là ánh sáng nơi cấm địa chỗ thần mộc, ánh sáng này ngày đêm đều rơi như tuyết xuống thân cây.
Nhưng nơi này cũng không có thần mộc, sao cảnh trí lại giống như thế?!
Còn đang nghi hoặc, thì Hắc Miêu chạy trở về ở bên chân hắn đảo quanh.
Mộ Diệp liền cúi người sờ sờ bộ lông của nó, lẩm bẩm: “Ở đây đến tột cùng là địa phương nào?”
Vừả dứt lời, thì có một thanh âm ở bên tai đáp: “Nơi này là ở trung tâm của cấm địa, cũng là bên trong của thần mộc.”
Mộ Diệp lại càng hoảng sợ, không rõ thế nào lại có người nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay một trận phát nhiệt, cúi đầu nhìn lên, thì Hắc Miêu đã bị ánh sáng nhàn nhạt bao vây ở chính giữa sau đó hóa thành hình người.
Đợi khi tất cả bình tĩnh trở lại thì trước mắt Mộ Diệp xuất hiện một người thiếu niên dung mạo tú lệ.
Thiếu niên có một đôi mắt xanh như mắt mèo, mái tóc đen dài đến mắt cá chân. Rõ ràng thân thể còn toát ra tính trẻ con, nhưng trên mặt lại có một dạng biểu tình nghiêm túc, khiến cho hắn càng thêm khả ái.
“Ngươi… ” Mộ diệp không khỏi lui về phía sau một chút.
“Ta tên là Tàng Nguyệt, Hoa thần đại nhân hẳn là đã biết.”
Mộ Diệp gật đầu.
Tàng Nguyệt liền thở dài một hơi, giọng nói của hắn mang vẻ trong trẻo của thiếu niên nhưng có vẻ đặc biệt cổ quái: “Ta pháp lực thấp, vì tìm kiếm Hoa thần mất không ít khí lực, kế tiếp không thể làm gì khác hơn là nói ngắn gọn.”
“Người tìm ta là vì chuyện gì?”
“Đương nhiên là vì bệ hạ.”
Mộ Diệp nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Chuyện của người kia cùng ta không quan hệ. ”
“Tại sao không có quan hệ, Hoa thần đại nhân sau khi nghe ta nói xong, thì kết luận cũng không muộn.”
Tàng Nguyệt nói rất mạch lạc, thấp giọng nói: “Ta làm bạn ở bên cạnh bệ hạ đã có mấy nghìn năm, bởi vậy rất rõ ràng về bí mật của cấm địa này.”
“Việc này ta cũng đã biết, người nọ để bỏ qua tình ái, lấy một hồn một phách phong ấn tại cấm địa.”
Tàng Nguyệt nghe được nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn vào hắn, hỏi: “Người thực sự nghĩ điều này là chân tướng?”
Mộ Diệp tâm ý một lòng, hỏi lại: “Thì bệ hạ chính miệng nói cho ta biết, chẳng lẽ còn có giả?”
Tàng Nguyệt lắc đầu, nói: “Bệ hạ quả nhiên cái gì cũng không chịu nói, người đến tột cùng cũng bỏ qua cơ hội nói ra, ít nhiều gì cũng sẽ hối hận?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Mộ Diệp theo trực giác đoán được trong đó có rất nhiều ẩn tình, biết rõ không nên hỏi không nên biết, nhưng nhịn không được đã mở miệng.
Tàng Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía ánh sáng phiêu phiêu đãng đãng, thở dài nói: “Đó là chuyện của ba ngàn năm trước. Bệ hạ vừa lên đế vị không lâu, ngẫu nhiên có một ngày đột nhiên phát hiện trụ trời nghiêng đi.”
“Cái gì?” Mộ Diệp thất kinh.
Trụ trời sắp ngã, đó là không phải chuyện đùa, nếu mà vô ý có thể toàn bộ thiên giới sẽ bị diệt.
“Việc này tuy rằng phát hiện rất đúng lúc, nhưng để bảo đảm trụ trời không ngã cũng là vấn đề hết sức khó khăn. Bệ hạ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng hao hết tâm lực dùng một chỗ trong cấm địa, ở nơi trung tâm cấm địa dùng thần mộc đại thế trụ trời, duy trì cân bằng toàn bộ thiên giới.”
“Thế nhưng... ”
“Chỉ một gốc cây thần mộc như thế, làm sao chống chịu đựng được thiên giới? Cây xanh tươi được một thời, làm sao xanh được một đời?”
Tàng Nguyệt nói đến đây, ngữ khí có hơi kích động: “Bệ hạ cũng nghĩ tới điểm này, sau đó người rút ra một hồn mộ phách của mình, vĩnh viễn phong ấn trong vòng cấm địa.”
Mộ Diệp kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn ngây dại.
Tàng Nguyệt cười khổ một chút, nói: “Không sai, chống đỡ trụ thiên giới, chính là lực hồn phách của bệ hạ.”
Bình luận truyện