Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian
Chương 55: Hai phía long đong
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, trong lòng Cô Thần nặng trĩu, bởi nếu tính theo thời gian, rất có thể Long Tuấn Hạo đã đụng phải Lôi Nham, mà anh lại không biết Lôi Nham sẽ làm gì, tình huống xấu nhất có thể xảy ra là Lôi Nham sẽ khiến cho cậu hoàn toàn biến mất. Vừa nghĩ đến khả năng này, khí tức quanh người Cô Thần lập tức hạ xuống âm độ, run rẩy cầm lấy điện thoại bắt đầu bấm số.
Bị cưỡng chế tỉnh dậy, kéo đến phòng của Túc Thanh, Lê Hiên mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, hai hốc mắt sớm đỏ bừng. Túc Thanh nhìn bóng lưng của anh, lạnh nhạt hỏi, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Lê Hiên tiếp tục căng mắt ra nhìn vài tia sáng le lói trên nền trời đen thẳm, nghẹn ngào nói, “Đang nhìn xem khi nào thì tiền của tôi bay về…”
“…”
Túc Tòng cả ngày nay đã bị Túc Thanh giày vò cực kỳ thê thảm, lười biếng nằm tựa vào lòng đại ca mình, nhìn nhìn khuôn mặt âm trầm của Cô Thần, lên tiếng hỏi han, “Anh gọi điện thoại cho ai đó?”
“Lôi Nham.” Cô Thần hộc ra hai chữ, tay vẫn nắm chặt điện thoại, nơi đó đang vang lên giọng nữ thánh thót, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Chết tiệt…” Anh mắng một tiếng, cúp điện thoại, xoay người rời đi, Túc Thanh quay sang nhìn anh, “Đi đâu thế?”
“Tìm anh ta.” Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
“Chờ đã… Cậu đi tìm ở đâu?” Lê Hiên lau nước mắt, rốt cuộc dời sự chú ý đến chuyện trong phòng, chậm rãi chạy đến, đè vai Cô Thần lại, “Cậu lại không biết bây giờ Lôi Nham đang ở đâu thì làm sao mà tìm, huống hồ đã lâu như vậy, nếu anh ta muốn đem Vương gia giấu đi, cậu có đi tìm anh ta cũng vô dụng thôi, bình tĩnh một chút, chúng ta thử nghĩ cách khác xem.”
“Không còn cách nào khác, càng lâu thì Hạo Hạo càng nguy hiểm.” Cô Thần thoát ra, “Tôi phải tìm Lôi Nham nói chuyện, dùng tất cả cổ phần công ty trong tay đánh đổi, Lôi Nham biết nên lựa chọn thế nào, nếu quả thật không được nữa…”
“Nếu như không được thì cậu định đồng quy vu tận với anh ta hả?” Lê Hiên dùng sức đè anh lại, “Giả như cậu đã chuẩn bị quyết ăn thua đến cùng thì càng phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, lần trước Lôi Nham đã nói sẽ không giết Vương gia, theo tôi thấy thì dù anh ta có muốn làm gì thì đêm nay cũng sẽ không ra tay, hơn nữa Vương gia là người thông minh, tạm thời có lẽ chẳng có việc gì đâu, chi bằng chúng ta tranh thủ lúc này suy tính biện pháp…”
Cô Thần hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, buông tay khỏi nắm đấm cửa, xoa xoa trán, tựa người vào tường, một lúc lâu mới nói, “Xông thẳng vào nhất định không được, chỉ có thể đàm phán, nếu như biết được Hạo Hạo đang ở đâu thì tốt rồi…”
Lê Hiên nghĩ nghĩ, “Cũng được, cậu lôi kéo sự chú ý của Lôi Nham, sau đó bọn tôi sẽ đi cứu người, cho dù cậu có đàm phán thất bại thì ít nhất cũng cứu người về rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ không biết bây giờ anh ta đang ở đâu.”
Lê Hiên vừa dứt lời thì cánh cửa cạnh bên Cô Thần liền mở ra, Vu Ngạo chậm rãi bước vào. “Có lẽ… Tôi có thể giúp được các anh.” Nãy giờ cậu đứng ngoài cửa cũng nghe được ít nhiều, mới đẩy cửa vào. Lê Hiên và Cô Thần lập tức nhướn mày nhìn cậu, câu hỏi trên mặt họ rất rõ ràng, cậu đến đây làm chi vậy?
“Tôi cảm thấy có chuyện gì xảy ra nên đến xem thử,” Vu Ngạo trả lời, nhún nhún vai, “Quả nhiên cảm giác của tôi không có sai, tình huống cụ thể lúc nãy tôi cũng nghe được, tuy tôi và các anh không cùng hội cùng thuyền, nhưng tôi quả thật là đang định về tìm lão đại, nói rõ chuyện của tôi với cầm thú, kết quả xấu nhất là chết thôi, nên bây giờ tôi có thể làm giao dịch với các anh, tôi giúp các anh tìm Vương gia, nếu như tôi xảy ra chuyện gì… các anh phải đáp ứng tôi, bảo vệ an toàn cho cầm thú. Thế nào?”
Lê Hiên nhìn cậu nửa ngày mới quay sang nhìn Cô Thần, Cô Thần cũng nhìn Vu Ngạo, im lặng một lát mới nói, “Cậu không giống bọn tôi, cậu chết, mà người kia lại tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy có đáng không?”
Vu Ngạo nhún nhún vai, không trả lời, chỉ cười cười nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô Thần liền không hỏi tiếp, xét trên một mặt nào đó, kỳ thật bọn họ rất giống nhau, một khi đã làm ra quyết định gì, sẽ không dễ dàng thay đổi. “Được.” Anh gật đầu, “Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không để Hà Thiên Phàm có chuyện.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Vu Ngạo nói xong, lấy điện thoại của mình ra liên hệ với Lôi Nham, một lát sau ngẩng đầu nhìn anh, “Lão đại gần đây chỉ ở tổng bộ, nếu anh ấy không định giấu Vương gia đi chỗ khác thì giờ cậu ta hoặc là bị nhốt trong tổng bộ, hoặc là bị mang về Lôi gia đại trạch rồi.”
Trong lòng Cô Thần run lên, nhìn chăm chú vào cậu, “Hạo Hạo vừa xảy ra chuyện, cậu liền liên lạc với anh ta… Anh ta nhất định sẽ sinh nghi…”
“Tôi biết, dù sao tôi cũng đang định đi ngả bài mà,” Vu Ngạo nhún vai, cười đến phong đạm vân khinh, “Tôi cũng chẳng cần bí mật gì, cho nên hãy cho tôi mượn một chiếc máy bay, tôi muốn bay về tổng bộ.”
Cô Thần quay đầu nhìn Túc Tòng, sau đó chỉ thấy cậu nhìn đồng hồ, lười biếng đứng dậy, “Tôi cũng nên trở về đối phó mấy lão già kia rồi, nhân tiện đưa tiễn cậu một đoạn a.”
Vu Ngạo nở nụ cười, “Vậy thì tốt rồi, tôi ra ngoài chờ cậu.” Nói xong liền mở cửa bước đi, Cô Thần và Lê Hiên liếc nhìn nhau, cũng xoay người ra ngoài. Túc Thanh ngay khoảng khắc cửa phòng khép lại, vươn tay kéo em trai mình xuống, mạnh mẽ hôn cậu một lúc, lại nhẹ nhàng cắn cắn một cái, thấp giọng hỏi, “Khi nào thì lại đến thăm anh?”
“Không, hẳn là em phải hỏi anh định khi nào trở về mới đúng?” Túc Tòng tránh ra, đứng dậy, “Thương tích của anh đã khỏi chưa?”
“Sắp lành rồi.” Túc Thanh dựa lưng vào giường, “Mấy ngày nay đành phiền em tiếp tục tọa trấn a.” Từ khi lên làm gia chủ đến nay, anh vẫn mong muốn cậu có thể giúp đỡ anh thống trị giang sơn mà tổ tiên gây dựng nên, đáng tiếc anh vừa lên không bao lâu thì đã chọc cậu tức giận, hôm nay có thể hoàn thành nguyện vọng này, anh tất nhiên là muốn làm biếng vài ngày, cảm giác được thấy cậu em trai yêu dấu cống hiến sức lực giúp đỡ mình thật sự là quá hạnh phúc.
Túc Tòng biếng nhác liếc nhìn anh một cái, “Tùy anh thôi, đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện, mấy lão già kia bắt đầu xây hậu cung cho em rồi, mấy hôm trước em còn nhìn thấy vài mỹ nữ dung mạo không tồi nha.”
Tâm tình thoải mái sung sướng của Túc Thanh bỗng chốc tan thành mây khói, Túc Tòng đã mang theo nụ cười bước ra ngoài, rắc một tiếng, đóng cửa lại. Túc Thanh cứng người một lúc lâu, vội vàng lôi điện thoại ra, gọi cho tâm phúc của mình, lại bảo bọn họ chuẩn bị tiếp giá, anh phải lập tức trở về thanh lý hậu cung của em trai aaaa.
Vu Ngạo thấy Túc Tòng đi ra liền cùng cậu đi, trên hành lang chỉ còn có Lê Hiên và Cô Thần, Lê Hiên tiếp tục ngửa đầu 450 nhìn trời, mà Cô Thần thì đang liên hệ cấp dưới, phân phó vài câu, cuối cùng lại thử gọi cho Lôi Nham, kết quả người kia vẫn không chịu nghe máy khiến anh không khỏi nhíu mày.
Lê Hiên vẫn nhìn trời không chớp mắt, “Anh ta không nghe?”
Cô Thần “Ừ” một tiếng, vừa định nói gì thì điện thoại reo lên, anh cũng không buồn nhìn xem là ai gọi, lập tức nghe máy, còn chưa kịp mở miệng đã giật mình, “Mẹ, cái gì… Hai người về rồi hả? Bây giờ đã tới nhà rồi? A, được, con về ngay.” Anh cúp điện thoại, yên lặng nhìn Lê Hiên, “Ba mẹ tôi đi du lịch về rồi, tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, Lôi Nham dù có ghét tôi thế nào đi nữa cũng sẽ không trực tiếp giết tôi trước mặt cha.”
Lê Hiên không nói gì, bởi vì phía chân trời đã truyền đến tiếng động cơ máy bay, anh vội vàng chạy như điên ra, “Tiền a… Tiền của tôi… Hu hu hu…” Tiểu Ngọc nhà anh rốt cuộc cũng về rồi.
“…” Cô Thần im lặng nhìn bóng dáng tên tham tiền nào đó nhanh chóng biến mất, cất điện thoại, chậm rãi trở về, định vừa đợi tin tức của Vu Ngạo, vừa nghĩ cách ứng phó Lôi Nham, nhủ thầm nếu như Hạo Hạo quả thật ở Lôi gia đại trạch, anh sẽ lập tức trở về, anh thật sự rất muốn biết tình hình gần đây của người nọ. Cô Thần thở dài, đêm nay nhất định sẽ khó ngủ a.
.
Mà lúc này, con người khiến bọn họ lo lắng khôn nguôi và kẻ khiến bọn họ đang nghĩ cách đối phó kia đang ngồi chung một cái bàn, ăn bữa tối.
Sau khi có nhận thức mới về con người trước mặt, Lôi Nham liền dẫn hắn đến một nhà hàng Tây sang trọng, anh biết trước kia người này vẫn học ở nước ngoài nên có lẽ càng yêu thích đồ ăn Tây, dù nói là đã mất ký ức nhưng khẩu vị hẳn là không đổi a? Cho nên sau một lúc xoắn xuýt và thảo luận, khi bọn họ đứng ở một cửa hàng KFC huyên náo, đón nhận ánh nhìn soi mói của mọi người, anh lập tức muốn quay đầu rời khỏi.
Thật ra, phía trước bọn họ đã tiến vào nhà hàng Tây rồi, người nào đó tuy đối với việc không ăn được mì gói mà có chút oán niệm, nhưng hắn cũng chưa từng đến nhà ăn Tây lần nào nên cũng vô cùng vui sướng theo vào.
Lôi Nham đối với sự thức thời của hắn rất hài lòng, vốn cho là mình sẽ thoải mái hưởng thụ bữa tối, nhưng anh lại lập tức nhận ra mọi chuyện không thể êm đẹp như anh tưởng, bởi vị Vương gia nào đó đang nở nụ cười ngu ngốc nhìn trái ngó phải, hận không thể xem kỹ mọi góc ngách trong nhà hàng một lần. Hắn xoa xoa móng vuốt vào ống quần rồi bắt đầu run rẩy vươn tay sờ sờ cái bàn và bình hoa trên đó, ngước đầu nhìn nhìn đèn treo trên đỉnh đầu cùng chiếc đàn violin phía xa xa, lại đứng dậy vuốt ve mấy cây cột và thuận tiện sờ soạng mấy cái lá của bồn cây cảnh đáng thương gần đó, đôi mắt sáng như đèn pha quét một vòng xong, rốt cuộc ngây ngô mở miệng, “Thì ra đây chính là nhà hàng Tây a, quả là đẹp a…”
Một loạt hành vi quái dị của hắn giống y như ông nông dân vừa lên tỉnh, thành công thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh, người thì ngạc nhiên, người thì sửng sốt, người thì khinh bỉ nhìn hắn ngây ngốc trở về chỗ ngồi, sau đó đồng loạt đem ánh mắt chuyển tới nam nhân ngồi cùng bàn với hắn.
Lôi Nham trầm mặc đón nhận ánh nhìn quỷ dị của tất cả mọi người, không nói một tiếng nào.
Bồi bàn sớm đã đứng ở bên cạnh đợi hai người gọi món ăn, trố mắt nhìn người nào đó đi đến, ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng hoàn hồn, hỏi xem hắn ăn gì. Long Tuấn Hạo nhíu nhíu mày, hắn không biết món gì ăn ngon, món gì ăn dở, ngẫm nghĩ một chút, thầm nhủ chẳng lẽ thứ Lôi Nham ăn lại tệ sao? Liền chỉ vào Lôi Nham nói, “Anh ấy ăn gì thì ta ăn đó.”
Lúc này vừa vặn có khách rời đi, không biết là phu nhân tiểu thư nhà ai, nãy mọi người cũng nhìn thấy hành động của hắn, bây giờ liền cười nhẹ nói một câu, “Tiên sinh, em trai của ngài thật đáng yêu.”
Mặt Lôi Nham đen một chút, ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, vẫn không nói lời nào, mấy vị khách kia cũng không để ý, cười cười nhìn Long Tuấn Hạo sau đó bước đi. Bữa tối nhanh chóng được mang lên, Long Tuấn Hạo vừa nhìn thấy thứ nằm trên đĩa, lập tức gào lên, “Chưa chín kìa, nhà hàng này làm ăn kiểu gì thế, dám cho ta ăn đồ sống? Nhìn này, phía trên vẫn còn tơ máu, bản Vương cũng không phải là dã nhân!”
Tiếng la của hắn lại thành công thu hút ánh nhìn của mọi người, tất cả đồng loạt đưa mắt về phía này. Lôi Nham tay cứng đờ, cầm dao nĩa yên lặng nhìn miếng thịt bò tái bảy phần trước mặt, ngẩn người cả buổi cũng không động đậy.
Sau khi la hét xong, Long Tuấn Hạo liền nhìn về phần ăn của Lôi Nham, muốn nhìn thử xem có phải nhà hàng này phân biệt đối xử với hắn hay không, nhưng khi thấy bên kia cũng giống y như bên mình liền ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào phần beefsteak ngẩn người, nghĩ thầm chẳng lẽ món này vốn chính là cái dạng này? Hắn vô thức ngẩng đầu lướt nhìn chung quanh, mọi người vừa tiếp xúc với tầm mắt hắn vội vã nhìn sang chỗ khác, tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng Long Tuấn Hạo vẫn phát hiện, cho nên hắn ngỡ ngàng nhận ra, chính mình lại hiểu lầm, làm ra chuyện xấu hổ rồi.
Thế nhưng mà… Hắn cúi đầu nhìn miếng thịt bò trước mặt, lại dùng nĩa chọc chọc, quả thật là không có cách nào nuốt trôi được a, liền nịnh nọt ngẩng đầu nhìn Lôi Nham, “Anh, ta không muốn ăn món này, chúng ta đổi món được không?”
Lôi Nham suy tư một chút, nghĩ thầm nếu đổi thì có nghĩa anh chính là dã nhân rồi, hơn nữa từ lúc mang theo người này vào cửa, anh đã nhận được rất nhiều ánh mắt quỷ dị, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta, liền cúi đầu viết viết vài chữ, nữ thư ký phía sau đọc xong, rút rút khóe miệng, nghĩ thầm không ngờ boss nhà mình cũng có ngày nói ra câu này a, bất quá cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, ngọt ngào nói với vị Vương gia nào đó, “Long tiên sinh, boss nói không được lãng phí lương thực a.”
Long Tuấn Hạo lập tức méo miệng, kẻ có tiền chính là đại gia, câu nói này dù cho ở thời đại nào cũng là chân lý, hắn đành cầm dao nĩa lên, nhìn nhìn miếng thịt bò, thử cắt một miếng nhỏ, chậm rãi nhét vào miệng, sau đó vẻ mặt bỗng chốc trở nên quái dị.
Lôi Nham thấy hắn ăn rồi mới bắt đầu cầm lại dao nĩa, tâm tình sung sướng hưởng thụ bữa tối của mình. Long Tuấn Hạo nhai hai cái liền trực tiếp nuốt luôn, nhìn bộ dạng nhàn nhã của lão đại ngồi ở đối diện, nghĩ đến mì gói cùng hamburger chưa kịp ăn của mình, liền căm phẫn, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng ra sức cắt cắt thịt bò, kết quả là một chuỗi tiếng két két chói tai vang lên để cho người người run rẩy sống lưng.
Là kẻ đứng mũi chịu sào, Lôi Nham lập tức ngừng động tác trên tay, đón nhận ánh mắt chung quanh quét tới lần nữa, còn vị Vương gia nào đó lại không thèm bận tâm, tiếp tục cắt cắt cắt, sau khi cắt xong liền căm phẫn cầm dĩa ăn đâm mạnh xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, dĩa đựng thịt bò đã bể thành vài mảnh…
Long Tuấn Hạo nháy mắt mấy cái, giữa không gian im ắng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lôi Nham, nghẹn ngào nói, “Anh, muốn ăn McDonald cơ…”
Lôi Nham hít sâu, dưới một loạt ánh nhìn quỷ dị gật gật đầu, nặng nề bật ra một chữ, “Đi…” Dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài, để cho cấp dưới ở lại thanh toán tiền.
Long Tuấn Hạo thật vui mừng, vội vàng chạy theo phía sau, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, lập tức nhìn thấy một tiệm KFC gần đó, cảm thấy cũng không tệ, liền đi về phía KFC, tuy rằng bây giờ đã là buổi tối, nhưng nơi đây cũng là khu trung tâm, bên trong tiệm KFC vẫn có rất nhiều khách, cho nên khi mọi người nhìn thấy một đám người vây quanh bảo vệ hai người tiến vào liền tò mò nhìn sang.
Lôi Nham trầm mặc đứng ở giữa, anh cảm thấy số lần mất mặt từ nhỏ đến lớn của mình cộng lại cũng không nhiều bằng tối nay! Nhưng anh dù sao cũng là bá chủ một phương, vẫn thản nhiên duy trì bộ dáng trầm ổn của mình, để cấp dưới mua đồ ăn, còn mình thì cùng Long Tuấn Hạo tìm một bàn trống ngồi xuống, sau đó lại phân phó cấp dưới ra ngoài hết, chỉ chừa lại thư ký ngồi bên, lúc này mới thu nhỏ lại sự tồn tại của mình.
Long Tuấn Hạo thấy mấy người kia rời đi, vội vàng duỗi móng vuốt, “Chờ xíu, ta vừa mới thấy có một siêu thị ở gần đây, dù sao các ngươi cũng ra ngoài, tiện đường mua mì gói cho ta a.”
Đám cấp dưới đồng loạt nhìn về phía Lôi Nham, thấy lão đại nhà mình vuốt trán, chậm rãi gât đầu, chỉ có thể nhăn nhó nhận mệnh.
Vị Vương gia nào đó cảm thấy hài lòng, cầm hamburger lên bắt đầu ăn, biểu tình vô cùng hạnh phúc. Lôi Nham lặng yên nhìn hắn ăn, dưới ánh mắt tỏa sáng của thư ký, thử cầm lên một miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, chậm rãi bỏ vào miệng, sau đó cảm thấy hình như cũng không phải khó ăn như đã tưởng tượng liền tiếp tục cầm thêm miếng nữa.
Ánh mắt của thư ký anh càng thêm sáng rỡ, cô đã thấy lão đại nhà mình làm việc hiệu suất cao đến thế nào, cỡ nào trầm ổn, sắc bén, nhưng nay nhìn thấy con người cơ hồ không có bất cứ tình cảm nào này ăn khoai tây chiên, bỗng nhiên cảm giác có chút không thể tin được, phảng phất như nhìn Lôi Nham càng thêm chân thật, dường như khoảng cách giữa anh và mọi người xung quanh cũng gần thêm một chút, cũng không phải lạnh lùng như ngày thường, cô cả gan kích động hỏi, “Boss, nếu không… Tôi đi mua thêm một phần khoai tây chiên nhé?”
Lôi Nham ngẩng đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Người trước mặt anh trong miệng đều là hamburger, hàm hồ ừ một tiếng gật đầu, lại cầm ống hút, chọc vào nắp ly coca, hút một ngụm lớn, sau đó lại cầm một ly coca khác, nhét ống hút vào, đưa cho Lôi Nham, “Anh, cầm nè.”
Lôi Nham nhìn ly coca được đưa đến trước mặt, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ quái, cái ly này bị bàn tay đầy mỡ của người nọ cầm, ống hút cũng thế, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm một lát, lại cầm lấy uống một ngụm, sau đó phất tay ra hiệu cho thư ký đang cứng ngắc ở bên đi mua khoai tây.
Thư ký nhìn chòng chọc vào Long Tuấn Hạo, đồng tử co rút, run run người đi rồi, nghĩ thầm người này quả thật là bất khả tư nghị!
.
Cơm nước xong xuôi cũng sắp mười một giờ đêm, Long Tuấn Hạo cảm thấy mỹ mãn theo Lôi Nham ra ngoài, “Anh, chúng ta đi đâu giờ?”
Lôi Nham điềm tĩnh nói, “Về nhà.”
“A? Tại sao?” Long Tuấn Hạo thực đau lòng, “Chúng ta không đi quán bar sao? Đi nào, ta còn chưa đến đó bao giờ.”
Lôi Nham liếc nhìn hắn một cái, Long Tuấn Hạo lấp tức co rụt cổ, kéo kéo miệng, “Ngươi đã nói đêm nay không xử lý ta, ta tất nhiên là phải thừa dịp này thỏa sức chơi đùa rồi, ai biết ngày mai ta có còn sống hay không a…”
Lôi Nham im lặng một lúc, xuất ra máy tính bảng của mình, viết một hàng chữ, thư ký ngọt ngào nói, “Long tiên sinh cứ yên tâm, boss nói trước khi ngài ấy chưa nghĩ ra cách xử lý ngài thì ngài vẫn an toàn, boss còn nói tạm thời ngày mai ngài ấy sẽ không cân nhắc chuyện này.”
Long Tuấn Hạo yếu ớt duỗi móng vuốt, “Nói cách khác, ngày mai ta vẫn an toàn?”
“Đúng vậy.”
“A, được rồi, vậy đêm nay ta sẽ không đi quán bar nữa, dù sao cũng mệt mỏi rồi, về nhà ngủ thôi.” Long Tuấn Hạo thỏa hiệp, bước lên xe, nhìn thấy cấp dưới của Lôi Nham đã mua một túi lớn chứa mì gói đủ loại mùi vi liền hai mắt sáng rỡ, xoa xoa bụng, “Ân, hay là để ngày mai ăn vậy, ngày mai ta muốn mỗi bữa ăn một loại mì gói khác nhau.”
“…”
Ô tô nhanh chóng tiến vào Lôi gia đại trạch, Lôi Nham xuống xe bước vào, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ quản gia ra còn có hai người đang ngồi, Lôi Nham vừa mới bước vào liền sửng sốt một chút, sau đó khẽ hướng người đàn ông gật gật đầu, “Cha.”
Long Tuấn Hạo đi ở bên cạnh anh, nghe thấy xưng hô này cũng giật mình, giương mắt nhìn một nam một nữ ngồi trên ghế sa lon, kéo kéo tay áo Lôi Nham, nhỏ giọng hỏi, “Nói như vậy, bọn họ là…”
Lôi Nham biết hắn định nói gì liền “Ừ” một tiếng, Long Tuấn Hạo lập tức quay đầu nhìn hai người kia, hai người cũng đang nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhìn bàn tay hắn đang kéo kéo tay áo Lôi Nham, bọn họ đều biết rõ tính cách của Lôi Nham, còn chưa thấy qua ai thân thiết với anh như vây.
Long Tuấn Hạo đối diện với bọn họ, hít sâu một hơi, run rẩy nói, “Ba mẹ, ta là con dâu của các ngươi a…”
Hai người kia toàn thân chấn động, kinh hãi nhìn hắn, sau đó… dần dần chuyển tầm mắt sang nhìn Lôi Nham.
Lôi Nham đã cứng ngắc cả người, khóe miệng thậm chí còn có chút run rẩy, ánh mắt liếc qua người nào đó đang kích động, còn muốn tiếp tục nhận người thân, liền vươn tay che miệng hắn, dưới ánh nhìn kinh hãi của hai người kia, kéo hắn lên lầu, sau khi ném hắn lên giường, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Ngủ… mau!”
Long Tuấn Hạo rụt rụt cổ, lại cắn cắn môi nhìn anh. Lôi Nham quay người, phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Vị Vương gia nào đó ngơ ngẩn, “Lại lên cơn gì nữa đây… Thiệt là…”
Bị cưỡng chế tỉnh dậy, kéo đến phòng của Túc Thanh, Lê Hiên mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, hai hốc mắt sớm đỏ bừng. Túc Thanh nhìn bóng lưng của anh, lạnh nhạt hỏi, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Lê Hiên tiếp tục căng mắt ra nhìn vài tia sáng le lói trên nền trời đen thẳm, nghẹn ngào nói, “Đang nhìn xem khi nào thì tiền của tôi bay về…”
“…”
Túc Tòng cả ngày nay đã bị Túc Thanh giày vò cực kỳ thê thảm, lười biếng nằm tựa vào lòng đại ca mình, nhìn nhìn khuôn mặt âm trầm của Cô Thần, lên tiếng hỏi han, “Anh gọi điện thoại cho ai đó?”
“Lôi Nham.” Cô Thần hộc ra hai chữ, tay vẫn nắm chặt điện thoại, nơi đó đang vang lên giọng nữ thánh thót, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Chết tiệt…” Anh mắng một tiếng, cúp điện thoại, xoay người rời đi, Túc Thanh quay sang nhìn anh, “Đi đâu thế?”
“Tìm anh ta.” Nói xong liền mở cửa bước ra ngoài.
“Chờ đã… Cậu đi tìm ở đâu?” Lê Hiên lau nước mắt, rốt cuộc dời sự chú ý đến chuyện trong phòng, chậm rãi chạy đến, đè vai Cô Thần lại, “Cậu lại không biết bây giờ Lôi Nham đang ở đâu thì làm sao mà tìm, huống hồ đã lâu như vậy, nếu anh ta muốn đem Vương gia giấu đi, cậu có đi tìm anh ta cũng vô dụng thôi, bình tĩnh một chút, chúng ta thử nghĩ cách khác xem.”
“Không còn cách nào khác, càng lâu thì Hạo Hạo càng nguy hiểm.” Cô Thần thoát ra, “Tôi phải tìm Lôi Nham nói chuyện, dùng tất cả cổ phần công ty trong tay đánh đổi, Lôi Nham biết nên lựa chọn thế nào, nếu quả thật không được nữa…”
“Nếu như không được thì cậu định đồng quy vu tận với anh ta hả?” Lê Hiên dùng sức đè anh lại, “Giả như cậu đã chuẩn bị quyết ăn thua đến cùng thì càng phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, lần trước Lôi Nham đã nói sẽ không giết Vương gia, theo tôi thấy thì dù anh ta có muốn làm gì thì đêm nay cũng sẽ không ra tay, hơn nữa Vương gia là người thông minh, tạm thời có lẽ chẳng có việc gì đâu, chi bằng chúng ta tranh thủ lúc này suy tính biện pháp…”
Cô Thần hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, buông tay khỏi nắm đấm cửa, xoa xoa trán, tựa người vào tường, một lúc lâu mới nói, “Xông thẳng vào nhất định không được, chỉ có thể đàm phán, nếu như biết được Hạo Hạo đang ở đâu thì tốt rồi…”
Lê Hiên nghĩ nghĩ, “Cũng được, cậu lôi kéo sự chú ý của Lôi Nham, sau đó bọn tôi sẽ đi cứu người, cho dù cậu có đàm phán thất bại thì ít nhất cũng cứu người về rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ không biết bây giờ anh ta đang ở đâu.”
Lê Hiên vừa dứt lời thì cánh cửa cạnh bên Cô Thần liền mở ra, Vu Ngạo chậm rãi bước vào. “Có lẽ… Tôi có thể giúp được các anh.” Nãy giờ cậu đứng ngoài cửa cũng nghe được ít nhiều, mới đẩy cửa vào. Lê Hiên và Cô Thần lập tức nhướn mày nhìn cậu, câu hỏi trên mặt họ rất rõ ràng, cậu đến đây làm chi vậy?
“Tôi cảm thấy có chuyện gì xảy ra nên đến xem thử,” Vu Ngạo trả lời, nhún nhún vai, “Quả nhiên cảm giác của tôi không có sai, tình huống cụ thể lúc nãy tôi cũng nghe được, tuy tôi và các anh không cùng hội cùng thuyền, nhưng tôi quả thật là đang định về tìm lão đại, nói rõ chuyện của tôi với cầm thú, kết quả xấu nhất là chết thôi, nên bây giờ tôi có thể làm giao dịch với các anh, tôi giúp các anh tìm Vương gia, nếu như tôi xảy ra chuyện gì… các anh phải đáp ứng tôi, bảo vệ an toàn cho cầm thú. Thế nào?”
Lê Hiên nhìn cậu nửa ngày mới quay sang nhìn Cô Thần, Cô Thần cũng nhìn Vu Ngạo, im lặng một lát mới nói, “Cậu không giống bọn tôi, cậu chết, mà người kia lại tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy có đáng không?”
Vu Ngạo nhún nhún vai, không trả lời, chỉ cười cười nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô Thần liền không hỏi tiếp, xét trên một mặt nào đó, kỳ thật bọn họ rất giống nhau, một khi đã làm ra quyết định gì, sẽ không dễ dàng thay đổi. “Được.” Anh gật đầu, “Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không để Hà Thiên Phàm có chuyện.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Vu Ngạo nói xong, lấy điện thoại của mình ra liên hệ với Lôi Nham, một lát sau ngẩng đầu nhìn anh, “Lão đại gần đây chỉ ở tổng bộ, nếu anh ấy không định giấu Vương gia đi chỗ khác thì giờ cậu ta hoặc là bị nhốt trong tổng bộ, hoặc là bị mang về Lôi gia đại trạch rồi.”
Trong lòng Cô Thần run lên, nhìn chăm chú vào cậu, “Hạo Hạo vừa xảy ra chuyện, cậu liền liên lạc với anh ta… Anh ta nhất định sẽ sinh nghi…”
“Tôi biết, dù sao tôi cũng đang định đi ngả bài mà,” Vu Ngạo nhún vai, cười đến phong đạm vân khinh, “Tôi cũng chẳng cần bí mật gì, cho nên hãy cho tôi mượn một chiếc máy bay, tôi muốn bay về tổng bộ.”
Cô Thần quay đầu nhìn Túc Tòng, sau đó chỉ thấy cậu nhìn đồng hồ, lười biếng đứng dậy, “Tôi cũng nên trở về đối phó mấy lão già kia rồi, nhân tiện đưa tiễn cậu một đoạn a.”
Vu Ngạo nở nụ cười, “Vậy thì tốt rồi, tôi ra ngoài chờ cậu.” Nói xong liền mở cửa bước đi, Cô Thần và Lê Hiên liếc nhìn nhau, cũng xoay người ra ngoài. Túc Thanh ngay khoảng khắc cửa phòng khép lại, vươn tay kéo em trai mình xuống, mạnh mẽ hôn cậu một lúc, lại nhẹ nhàng cắn cắn một cái, thấp giọng hỏi, “Khi nào thì lại đến thăm anh?”
“Không, hẳn là em phải hỏi anh định khi nào trở về mới đúng?” Túc Tòng tránh ra, đứng dậy, “Thương tích của anh đã khỏi chưa?”
“Sắp lành rồi.” Túc Thanh dựa lưng vào giường, “Mấy ngày nay đành phiền em tiếp tục tọa trấn a.” Từ khi lên làm gia chủ đến nay, anh vẫn mong muốn cậu có thể giúp đỡ anh thống trị giang sơn mà tổ tiên gây dựng nên, đáng tiếc anh vừa lên không bao lâu thì đã chọc cậu tức giận, hôm nay có thể hoàn thành nguyện vọng này, anh tất nhiên là muốn làm biếng vài ngày, cảm giác được thấy cậu em trai yêu dấu cống hiến sức lực giúp đỡ mình thật sự là quá hạnh phúc.
Túc Tòng biếng nhác liếc nhìn anh một cái, “Tùy anh thôi, đúng rồi, quên nói cho anh biết một chuyện, mấy lão già kia bắt đầu xây hậu cung cho em rồi, mấy hôm trước em còn nhìn thấy vài mỹ nữ dung mạo không tồi nha.”
Tâm tình thoải mái sung sướng của Túc Thanh bỗng chốc tan thành mây khói, Túc Tòng đã mang theo nụ cười bước ra ngoài, rắc một tiếng, đóng cửa lại. Túc Thanh cứng người một lúc lâu, vội vàng lôi điện thoại ra, gọi cho tâm phúc của mình, lại bảo bọn họ chuẩn bị tiếp giá, anh phải lập tức trở về thanh lý hậu cung của em trai aaaa.
Vu Ngạo thấy Túc Tòng đi ra liền cùng cậu đi, trên hành lang chỉ còn có Lê Hiên và Cô Thần, Lê Hiên tiếp tục ngửa đầu 450 nhìn trời, mà Cô Thần thì đang liên hệ cấp dưới, phân phó vài câu, cuối cùng lại thử gọi cho Lôi Nham, kết quả người kia vẫn không chịu nghe máy khiến anh không khỏi nhíu mày.
Lê Hiên vẫn nhìn trời không chớp mắt, “Anh ta không nghe?”
Cô Thần “Ừ” một tiếng, vừa định nói gì thì điện thoại reo lên, anh cũng không buồn nhìn xem là ai gọi, lập tức nghe máy, còn chưa kịp mở miệng đã giật mình, “Mẹ, cái gì… Hai người về rồi hả? Bây giờ đã tới nhà rồi? A, được, con về ngay.” Anh cúp điện thoại, yên lặng nhìn Lê Hiên, “Ba mẹ tôi đi du lịch về rồi, tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, Lôi Nham dù có ghét tôi thế nào đi nữa cũng sẽ không trực tiếp giết tôi trước mặt cha.”
Lê Hiên không nói gì, bởi vì phía chân trời đã truyền đến tiếng động cơ máy bay, anh vội vàng chạy như điên ra, “Tiền a… Tiền của tôi… Hu hu hu…” Tiểu Ngọc nhà anh rốt cuộc cũng về rồi.
“…” Cô Thần im lặng nhìn bóng dáng tên tham tiền nào đó nhanh chóng biến mất, cất điện thoại, chậm rãi trở về, định vừa đợi tin tức của Vu Ngạo, vừa nghĩ cách ứng phó Lôi Nham, nhủ thầm nếu như Hạo Hạo quả thật ở Lôi gia đại trạch, anh sẽ lập tức trở về, anh thật sự rất muốn biết tình hình gần đây của người nọ. Cô Thần thở dài, đêm nay nhất định sẽ khó ngủ a.
.
Mà lúc này, con người khiến bọn họ lo lắng khôn nguôi và kẻ khiến bọn họ đang nghĩ cách đối phó kia đang ngồi chung một cái bàn, ăn bữa tối.
Sau khi có nhận thức mới về con người trước mặt, Lôi Nham liền dẫn hắn đến một nhà hàng Tây sang trọng, anh biết trước kia người này vẫn học ở nước ngoài nên có lẽ càng yêu thích đồ ăn Tây, dù nói là đã mất ký ức nhưng khẩu vị hẳn là không đổi a? Cho nên sau một lúc xoắn xuýt và thảo luận, khi bọn họ đứng ở một cửa hàng KFC huyên náo, đón nhận ánh nhìn soi mói của mọi người, anh lập tức muốn quay đầu rời khỏi.
Thật ra, phía trước bọn họ đã tiến vào nhà hàng Tây rồi, người nào đó tuy đối với việc không ăn được mì gói mà có chút oán niệm, nhưng hắn cũng chưa từng đến nhà ăn Tây lần nào nên cũng vô cùng vui sướng theo vào.
Lôi Nham đối với sự thức thời của hắn rất hài lòng, vốn cho là mình sẽ thoải mái hưởng thụ bữa tối, nhưng anh lại lập tức nhận ra mọi chuyện không thể êm đẹp như anh tưởng, bởi vị Vương gia nào đó đang nở nụ cười ngu ngốc nhìn trái ngó phải, hận không thể xem kỹ mọi góc ngách trong nhà hàng một lần. Hắn xoa xoa móng vuốt vào ống quần rồi bắt đầu run rẩy vươn tay sờ sờ cái bàn và bình hoa trên đó, ngước đầu nhìn nhìn đèn treo trên đỉnh đầu cùng chiếc đàn violin phía xa xa, lại đứng dậy vuốt ve mấy cây cột và thuận tiện sờ soạng mấy cái lá của bồn cây cảnh đáng thương gần đó, đôi mắt sáng như đèn pha quét một vòng xong, rốt cuộc ngây ngô mở miệng, “Thì ra đây chính là nhà hàng Tây a, quả là đẹp a…”
Một loạt hành vi quái dị của hắn giống y như ông nông dân vừa lên tỉnh, thành công thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh, người thì ngạc nhiên, người thì sửng sốt, người thì khinh bỉ nhìn hắn ngây ngốc trở về chỗ ngồi, sau đó đồng loạt đem ánh mắt chuyển tới nam nhân ngồi cùng bàn với hắn.
Lôi Nham trầm mặc đón nhận ánh nhìn quỷ dị của tất cả mọi người, không nói một tiếng nào.
Bồi bàn sớm đã đứng ở bên cạnh đợi hai người gọi món ăn, trố mắt nhìn người nào đó đi đến, ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng hoàn hồn, hỏi xem hắn ăn gì. Long Tuấn Hạo nhíu nhíu mày, hắn không biết món gì ăn ngon, món gì ăn dở, ngẫm nghĩ một chút, thầm nhủ chẳng lẽ thứ Lôi Nham ăn lại tệ sao? Liền chỉ vào Lôi Nham nói, “Anh ấy ăn gì thì ta ăn đó.”
Lúc này vừa vặn có khách rời đi, không biết là phu nhân tiểu thư nhà ai, nãy mọi người cũng nhìn thấy hành động của hắn, bây giờ liền cười nhẹ nói một câu, “Tiên sinh, em trai của ngài thật đáng yêu.”
Mặt Lôi Nham đen một chút, ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, vẫn không nói lời nào, mấy vị khách kia cũng không để ý, cười cười nhìn Long Tuấn Hạo sau đó bước đi. Bữa tối nhanh chóng được mang lên, Long Tuấn Hạo vừa nhìn thấy thứ nằm trên đĩa, lập tức gào lên, “Chưa chín kìa, nhà hàng này làm ăn kiểu gì thế, dám cho ta ăn đồ sống? Nhìn này, phía trên vẫn còn tơ máu, bản Vương cũng không phải là dã nhân!”
Tiếng la của hắn lại thành công thu hút ánh nhìn của mọi người, tất cả đồng loạt đưa mắt về phía này. Lôi Nham tay cứng đờ, cầm dao nĩa yên lặng nhìn miếng thịt bò tái bảy phần trước mặt, ngẩn người cả buổi cũng không động đậy.
Sau khi la hét xong, Long Tuấn Hạo liền nhìn về phần ăn của Lôi Nham, muốn nhìn thử xem có phải nhà hàng này phân biệt đối xử với hắn hay không, nhưng khi thấy bên kia cũng giống y như bên mình liền ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào phần beefsteak ngẩn người, nghĩ thầm chẳng lẽ món này vốn chính là cái dạng này? Hắn vô thức ngẩng đầu lướt nhìn chung quanh, mọi người vừa tiếp xúc với tầm mắt hắn vội vã nhìn sang chỗ khác, tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng Long Tuấn Hạo vẫn phát hiện, cho nên hắn ngỡ ngàng nhận ra, chính mình lại hiểu lầm, làm ra chuyện xấu hổ rồi.
Thế nhưng mà… Hắn cúi đầu nhìn miếng thịt bò trước mặt, lại dùng nĩa chọc chọc, quả thật là không có cách nào nuốt trôi được a, liền nịnh nọt ngẩng đầu nhìn Lôi Nham, “Anh, ta không muốn ăn món này, chúng ta đổi món được không?”
Lôi Nham suy tư một chút, nghĩ thầm nếu đổi thì có nghĩa anh chính là dã nhân rồi, hơn nữa từ lúc mang theo người này vào cửa, anh đã nhận được rất nhiều ánh mắt quỷ dị, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta, liền cúi đầu viết viết vài chữ, nữ thư ký phía sau đọc xong, rút rút khóe miệng, nghĩ thầm không ngờ boss nhà mình cũng có ngày nói ra câu này a, bất quá cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, ngọt ngào nói với vị Vương gia nào đó, “Long tiên sinh, boss nói không được lãng phí lương thực a.”
Long Tuấn Hạo lập tức méo miệng, kẻ có tiền chính là đại gia, câu nói này dù cho ở thời đại nào cũng là chân lý, hắn đành cầm dao nĩa lên, nhìn nhìn miếng thịt bò, thử cắt một miếng nhỏ, chậm rãi nhét vào miệng, sau đó vẻ mặt bỗng chốc trở nên quái dị.
Lôi Nham thấy hắn ăn rồi mới bắt đầu cầm lại dao nĩa, tâm tình sung sướng hưởng thụ bữa tối của mình. Long Tuấn Hạo nhai hai cái liền trực tiếp nuốt luôn, nhìn bộ dạng nhàn nhã của lão đại ngồi ở đối diện, nghĩ đến mì gói cùng hamburger chưa kịp ăn của mình, liền căm phẫn, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng ra sức cắt cắt thịt bò, kết quả là một chuỗi tiếng két két chói tai vang lên để cho người người run rẩy sống lưng.
Là kẻ đứng mũi chịu sào, Lôi Nham lập tức ngừng động tác trên tay, đón nhận ánh mắt chung quanh quét tới lần nữa, còn vị Vương gia nào đó lại không thèm bận tâm, tiếp tục cắt cắt cắt, sau khi cắt xong liền căm phẫn cầm dĩa ăn đâm mạnh xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, dĩa đựng thịt bò đã bể thành vài mảnh…
Long Tuấn Hạo nháy mắt mấy cái, giữa không gian im ắng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lôi Nham, nghẹn ngào nói, “Anh, muốn ăn McDonald cơ…”
Lôi Nham hít sâu, dưới một loạt ánh nhìn quỷ dị gật gật đầu, nặng nề bật ra một chữ, “Đi…” Dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài, để cho cấp dưới ở lại thanh toán tiền.
Long Tuấn Hạo thật vui mừng, vội vàng chạy theo phía sau, hai người nhanh chóng ra khỏi nhà hàng, lập tức nhìn thấy một tiệm KFC gần đó, cảm thấy cũng không tệ, liền đi về phía KFC, tuy rằng bây giờ đã là buổi tối, nhưng nơi đây cũng là khu trung tâm, bên trong tiệm KFC vẫn có rất nhiều khách, cho nên khi mọi người nhìn thấy một đám người vây quanh bảo vệ hai người tiến vào liền tò mò nhìn sang.
Lôi Nham trầm mặc đứng ở giữa, anh cảm thấy số lần mất mặt từ nhỏ đến lớn của mình cộng lại cũng không nhiều bằng tối nay! Nhưng anh dù sao cũng là bá chủ một phương, vẫn thản nhiên duy trì bộ dáng trầm ổn của mình, để cấp dưới mua đồ ăn, còn mình thì cùng Long Tuấn Hạo tìm một bàn trống ngồi xuống, sau đó lại phân phó cấp dưới ra ngoài hết, chỉ chừa lại thư ký ngồi bên, lúc này mới thu nhỏ lại sự tồn tại của mình.
Long Tuấn Hạo thấy mấy người kia rời đi, vội vàng duỗi móng vuốt, “Chờ xíu, ta vừa mới thấy có một siêu thị ở gần đây, dù sao các ngươi cũng ra ngoài, tiện đường mua mì gói cho ta a.”
Đám cấp dưới đồng loạt nhìn về phía Lôi Nham, thấy lão đại nhà mình vuốt trán, chậm rãi gât đầu, chỉ có thể nhăn nhó nhận mệnh.
Vị Vương gia nào đó cảm thấy hài lòng, cầm hamburger lên bắt đầu ăn, biểu tình vô cùng hạnh phúc. Lôi Nham lặng yên nhìn hắn ăn, dưới ánh mắt tỏa sáng của thư ký, thử cầm lên một miếng khoai tây chiên, chấm sốt cà chua, chậm rãi bỏ vào miệng, sau đó cảm thấy hình như cũng không phải khó ăn như đã tưởng tượng liền tiếp tục cầm thêm miếng nữa.
Ánh mắt của thư ký anh càng thêm sáng rỡ, cô đã thấy lão đại nhà mình làm việc hiệu suất cao đến thế nào, cỡ nào trầm ổn, sắc bén, nhưng nay nhìn thấy con người cơ hồ không có bất cứ tình cảm nào này ăn khoai tây chiên, bỗng nhiên cảm giác có chút không thể tin được, phảng phất như nhìn Lôi Nham càng thêm chân thật, dường như khoảng cách giữa anh và mọi người xung quanh cũng gần thêm một chút, cũng không phải lạnh lùng như ngày thường, cô cả gan kích động hỏi, “Boss, nếu không… Tôi đi mua thêm một phần khoai tây chiên nhé?”
Lôi Nham ngẩng đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Người trước mặt anh trong miệng đều là hamburger, hàm hồ ừ một tiếng gật đầu, lại cầm ống hút, chọc vào nắp ly coca, hút một ngụm lớn, sau đó lại cầm một ly coca khác, nhét ống hút vào, đưa cho Lôi Nham, “Anh, cầm nè.”
Lôi Nham nhìn ly coca được đưa đến trước mặt, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác rất kỳ quái, cái ly này bị bàn tay đầy mỡ của người nọ cầm, ống hút cũng thế, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm một lát, lại cầm lấy uống một ngụm, sau đó phất tay ra hiệu cho thư ký đang cứng ngắc ở bên đi mua khoai tây.
Thư ký nhìn chòng chọc vào Long Tuấn Hạo, đồng tử co rút, run run người đi rồi, nghĩ thầm người này quả thật là bất khả tư nghị!
.
Cơm nước xong xuôi cũng sắp mười một giờ đêm, Long Tuấn Hạo cảm thấy mỹ mãn theo Lôi Nham ra ngoài, “Anh, chúng ta đi đâu giờ?”
Lôi Nham điềm tĩnh nói, “Về nhà.”
“A? Tại sao?” Long Tuấn Hạo thực đau lòng, “Chúng ta không đi quán bar sao? Đi nào, ta còn chưa đến đó bao giờ.”
Lôi Nham liếc nhìn hắn một cái, Long Tuấn Hạo lấp tức co rụt cổ, kéo kéo miệng, “Ngươi đã nói đêm nay không xử lý ta, ta tất nhiên là phải thừa dịp này thỏa sức chơi đùa rồi, ai biết ngày mai ta có còn sống hay không a…”
Lôi Nham im lặng một lúc, xuất ra máy tính bảng của mình, viết một hàng chữ, thư ký ngọt ngào nói, “Long tiên sinh cứ yên tâm, boss nói trước khi ngài ấy chưa nghĩ ra cách xử lý ngài thì ngài vẫn an toàn, boss còn nói tạm thời ngày mai ngài ấy sẽ không cân nhắc chuyện này.”
Long Tuấn Hạo yếu ớt duỗi móng vuốt, “Nói cách khác, ngày mai ta vẫn an toàn?”
“Đúng vậy.”
“A, được rồi, vậy đêm nay ta sẽ không đi quán bar nữa, dù sao cũng mệt mỏi rồi, về nhà ngủ thôi.” Long Tuấn Hạo thỏa hiệp, bước lên xe, nhìn thấy cấp dưới của Lôi Nham đã mua một túi lớn chứa mì gói đủ loại mùi vi liền hai mắt sáng rỡ, xoa xoa bụng, “Ân, hay là để ngày mai ăn vậy, ngày mai ta muốn mỗi bữa ăn một loại mì gói khác nhau.”
“…”
Ô tô nhanh chóng tiến vào Lôi gia đại trạch, Lôi Nham xuống xe bước vào, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ quản gia ra còn có hai người đang ngồi, Lôi Nham vừa mới bước vào liền sửng sốt một chút, sau đó khẽ hướng người đàn ông gật gật đầu, “Cha.”
Long Tuấn Hạo đi ở bên cạnh anh, nghe thấy xưng hô này cũng giật mình, giương mắt nhìn một nam một nữ ngồi trên ghế sa lon, kéo kéo tay áo Lôi Nham, nhỏ giọng hỏi, “Nói như vậy, bọn họ là…”
Lôi Nham biết hắn định nói gì liền “Ừ” một tiếng, Long Tuấn Hạo lập tức quay đầu nhìn hai người kia, hai người cũng đang nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhìn bàn tay hắn đang kéo kéo tay áo Lôi Nham, bọn họ đều biết rõ tính cách của Lôi Nham, còn chưa thấy qua ai thân thiết với anh như vây.
Long Tuấn Hạo đối diện với bọn họ, hít sâu một hơi, run rẩy nói, “Ba mẹ, ta là con dâu của các ngươi a…”
Hai người kia toàn thân chấn động, kinh hãi nhìn hắn, sau đó… dần dần chuyển tầm mắt sang nhìn Lôi Nham.
Lôi Nham đã cứng ngắc cả người, khóe miệng thậm chí còn có chút run rẩy, ánh mắt liếc qua người nào đó đang kích động, còn muốn tiếp tục nhận người thân, liền vươn tay che miệng hắn, dưới ánh nhìn kinh hãi của hai người kia, kéo hắn lên lầu, sau khi ném hắn lên giường, cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Ngủ… mau!”
Long Tuấn Hạo rụt rụt cổ, lại cắn cắn môi nhìn anh. Lôi Nham quay người, phịch một tiếng, đóng cửa lại.
Vị Vương gia nào đó ngơ ngẩn, “Lại lên cơn gì nữa đây… Thiệt là…”
Bình luận truyện