Lộ Mặt

Chương 1



Mười một giờ kém mười, một buổi sáng bầu trời nở vung vãi những hoa tuyết trắng, phút chốc như che phủ thành phố. Lớp băng tuyết trên đường phố Manhâttn bỗng trở thành những dòng chảy xám...Cơn gió lạnh buốt cuối năm như lùa những khách qua đường đi mua sắm các thứ dón Giáng sinh nhanh chân về mái ấm.

Hoà lẫn trong dòng người, một gã đàn ông dáng cao mảnh khảnh khoác áo mưa vàng bước đi với một nhịp điệu riêng của hằn trên đại lộ Lexington. Hắn rảo bước, nhưng không cuống cuồng như những khách bộ hành đang vội trốn chạy cơn mưa rét căm căm. Đầu ngẩng cao, dường như hắn chẳng ngó ngàng gì đến khách qua đường hấp tấp đụng vào mình. Hắn được tự do sau một thời gian quản thúc và đang trên đường về nhà để báo cho Mary biết mọi sự đã qua. Quá khứ đã bị chôn vùi và phía trước là một tương lai ngời sáng. Hắn mưòng tượng đến nét mặt nàng rạng rỡ biết bao khi nghe hắn nói. Đến góc đường 59, đèn đỏ bật sáng, hắn dừng chân cùng với đoàn người đang nôn nóng. Gần đấy ông già NOEL của một đội cứu tế quân ngự trên một chiếc thùng dành cho nhữngngười hảo tâm, hắn bước đến moi túi bỏ vào vài đồng để cầu may. Đúng lúc ấy, hắn bị giáng thẳng vào lưng một đòn bất ngờ làm hắn lảo đảo. Một tên say nào đó mừng giáng sinh định làm quen với hắn? Hay là Bruce Boyd, cái thằng Bruce vẫn chẳng bao giờ biết mình thô bạo và vẫn chứng nào tật đấy rất trẻ con và hay nện vào người khác thật đau. Nhưng cả hơn năm nay, hắn chưa hề gặp Bruce mà! Gã quay đầu lại xem ai đánh mình, nhưng lạ quá đầu gối hắn quỵ xuống. Từ từ trong koảng cách hắn thấy mình chạm phải lề đường. cơn đau dữ dội ở lưng đang lan dài khắp người, và hắn thấy khó thở. Hắn vẫn còn tỉnh táo để nhận ra những gót giày tràn đầy sức sống như chủ nó đang lướt qua mặt hắn. Một bên má hắn tê cóng vì áp xuống lề đường giá lạnh. Hắn mở miệng định kêu cứu, bỗng một dòng máu nóng hổi đỏ tươi trào ra, chảy lẫn vào với tuyết tan.Hắn sững sờ, trân trối nhìn vào dòng máu chảy qua lề đường, xuống rãnh nước. Cơn đau càng lúc càng dữ dội nhưng hắn ko để ý đến nữa, hắn chợt nhớ đến niềm vui của mình- tự do, vâng, hắn sẽ kể cho Mary nghe là đã qua cơn bi cực. Hắn nhắm nghiền mắt để khỏi thấy màn trắng dày đặc trên bầu trời. Mưa tuyết bắt đầu rơi, nhưng hắn chẳng còn biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện