Loạn Thế Giang Hồ

Chương 23: Bang chủ đệ nhất bang



Đôi đồng tử đen thẫm của Dạ Thanh Hàn co lại, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng sắc bén quanh người hắn mơ hồ tản ra luồng sát khí.

Bầu không khí khắp bốn phía bắt đầu đông cứng lại, sự lạnh lẽo như núi băng ngàn năm tỏa ra từ người đại thần, đúng là khiến người ta cảm thấy không rét cũng run nhất thời đứng chôn chân tại chỗ, bất động như tượng chẳng biết phải làm sao.

Loạn Mã Tiên Sinh thấy rõ là không ổn rồi, liền nơm nớp liếc nhìn Dạ Thanh Hàn một cái sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo của mình ném vèo vèo ra khắp bốn phía, giả vờ thoải mái ho “khụ” một tiếng, cất cao giọng nói:

[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Sao hả? Còn chưa chịu đi à? Hay là muốn so tài bắn cung với ta?”

Cho dù Dạ Thanh Hàn có sức nhẫn nại rất tốt, nhưng nếu còn tiếp tục thế này, chỉ e cậu ta sẽ đại khai sát giới mất. Tuy rằng đám người trong Thệ Thủy thật sự là muôn phần đáng chết, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi…huống hồ kẻ khởi xướng cũng đã được dạy cho một bài học nhớ đời rồi.

Những lời này của Loạn Mã Tiên Sinh tuy không có chút xíu tính uy hiếp nào, nhưng cũng đủ khiến cho đám người xung quanh như bừng tỉnh cơn mê, không đợi vị thành chủ kia lặp lại đến lần thứ hai, bất luận là bang chúng Thệ Thủy hay chỉ là quần chúng nhân dân tò mò đến xem náo nhiệt, đều hoảng hốt thi nhau bỏ chạy tứ tung. Họa có là thằng ngu cũng biết những lời đó của Loạn Mã Tiên Sinh ẩn chứa hàm ý gì, muốn so tài bắn cung cùng hắn ta ấy hả, sợ rằng chỉ có hai chữ duy nhất thôi: Chết – chắc!

Nhưng mà, trên thế gian này vẫn có một loại người không sợ chết…

Bộp, bộp, bộp.

Đương lúc tình cảnh rối ren, đột nhiên từ trong đám người chạy loạn, truyền ra ba tiếng vỗ tay đầy mạnh mẽ ngang tàng, tiếng cười sang sảng của người nào đó cũng theo ấy mà vang lên:

“Thật không hổ danh là đệ nhất cao thủ, Liễu mỗ vô cùng bái phục.”

Mộ Khinh Hàn còn đang suy nghĩ xem có nên thừa dịp mà bỏ chạy luôn không đây, thì chợt nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ của kẻ đó, nàng vô thức ngẩng đầu lên chỉ thấy một người đang khoác trên người bộ quần áo màu vàng chóe , từ đám người bước ra vẻ mặt cực kỳ bình thản ung dung, tựa như không hề bị khí thế của Dạ Thanh Hàn uy hiếp chút xíu xiu nào chỉ có điều… hắn ta lại mang trên mình một khuôn mặt giống hệt trẻ con, đặc biệt là đôi lông mày kia, đúng là y xì đúc đôi mày của bút sáp màu Tiểu Tân, kết hợp với bộ quần áo cao quý ngời ngời ấy quả thực chẳng khác gì một quả trứng gà vàng óng ánh! Mộ Khinh Hàn cảm thấy vô cùng sửng sốt, không kiềm chế được, bật thốt lên:

“Liễu mỗ? Trứng gà vàng? Anh ta là ai?”

Người kia vốn còn đang thong dong bước đi như chẳng gì có thể khiến hắn bận tâm vừa nghe thấy câu hỏi của Mộ Khinh Hàn sắc mặt hắn đột nhiên đại biến lập tức nhảy dựng lên như bị lửa đốt đằng mông, hắn có cảm tưởng như vừa bị người ta sỉ nhục ghê gớm lắm, rồi vừa chỉ tay vào người mình hắn vừa điên cuồng la hét:

“Đáng ghét, cô nói tôi là trứng gà vàng?! Còn nữa, cô… cô không nhận ra tôi?”

Mộ Khinh Hàn trưng ra một vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao, nhìn hắn hỏi lại:

“Tại sao tôi lại phải biết huynh?”

“Cô cô cô!”

“Ha ha, trứng gà vàng… Sao tôi không nghĩ ra cụm từ này ngay từ đầu nhở? Giống, thực sự quá giống!” Loạn Mã Tiên Sinh đứng một bên, cười tới nỗi không thẳng lưng lên nổi càng làm cho gã thiếu niên kia tức đến độ đấm ngực giậm chân!

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc đánh mắt nhìn sang Dạ Thanh Hàn:

“Này, Dạ Thanh…”

Không ngờ, Dạ Thanh Hàn lại chỉ khinh thường liếc hắn một cái, nhàn nhạt cắt ngang lời hắn:

“Liễu Tinh Tinh, hôm nay tôi không có tâm trạng PK với cậu, cậu đi đi.” Ngữ khí hệt như đang đuổi một gã ăn mày không hơn không kém.

“Dạ Thanh Hàn, đủ lắm rồi! Tên tôi không phải Liễu Tinh Tinh, tôi là Liễu Tinh Ly!!! Nếu huynh còn gọi Liễu Tinh Tinh nữa, tôi sẽ, tôi sẽ…” Gã thiếu niên rốt cục cũng ngậm họng hoàn toàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Thanh Hàn cơ hồ như muốn phun lửa, nhưng vẻ tức giận bừng bừng này của hắn lại xuất hiện ngay trên khuôn mặt trẻ con kèm hàng lông mày ngộ nghĩnh kia đúng là khiến người ta buồn cười không chịu được.

Loạn Mã Tiên Sinh nín cười làm ra vẻ nghiêm nghị, khoanh hai tay trước ngực như đang xem kịch vui:

“Sẽ thế nào?”

Gã thiếu niên gấp đến độ nghẹn đỏ cả mặt, ôm đầu phát điên:

“Tôi, tôi sẽ…”

“Tôi nói này, trứng gà vàng Tinh Tinh huynh đệ à, mỗi lần huynh PK với Dạ đều thua nóng mặt ra vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định ư?” Loạn Mã Tiên Sinh nheo hai mắt lại, ranh mãnh nói tiếp:

“Liều mạng suốt kiếp như thế lẽ nào huynh không ngán sao? Nói thật nhá, đến tôi nhìn mãi cũng chán tôi van huynh huynh sớm hết hy vọng đi cho tôi nhờ.”

“Mấy người có thôi đi không! Ai nói tôi đánh không lại ” Gã thiếu niên hét lên đầy giận giữ, có điều nhìn thế nào cũng giống hệt như đứa con nít bị người ta đùa giỡn. Đôi mày hắn cau lại hùng hổ nhìn thẳng vào Dạ Thanh Hàn trang trọng tuyên bố:

“Đặc biệt là anh đó Dạ Thanh Hàn! Cứ chờ mà xem, một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ đánh bại huynh đánh bật huynh khỏi vị trí thiên hạ đệ nhất!”

Dạ Thanh Hàn hoàn toàn không hề đem dáng vẻ thị uy của hắn để vào trong mắt, đến liếc hắn một cái cũng chả thèm, anh kéo tay Mộ Khinh Hàn, quay lưng bỏ đi một nước:

“Nói xong chưa? Lạc Tuyết, chúng ta đi!”

Mộ Khinh Hàn choáng – toàn – tập! Dạ… hắn đang cầm tay mình

“Chờ đã!” Kẻ kia thất sắc, rốt cục cũng chịu thu vẻ kiêu căng lớn lối kia lại, vội vã bước đến chặn trước mặt hai người.

Một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo phóng vèo vèo về về phía hắn, Dạ Thanh Hàn không kiên nhẫn hỏi:

“Làm gì đấy?”

“À… việc đó, tôi…” Gã thiếu niên bị ánh mắt của Dạ Thanh Hàn làm cho sởn cả da gà, bộ dạng đầy vẻ khiêu khích vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, trong chớp mắt hóa thành dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, hai tay bắt đầu run rẩy liên hồi, hắn chột dạ đảo đảo mắt nhìn Mộ Khinh Hàn rồi nhe ra một nụ cười nịnh nọt:

“Chị dâu à, nghe nói chị có một khối lệnh bài xây thành đúng không?”

Lí trí của Mộ Khinh Hàn giờ đây đã khôi phục lại phần nào, nhưng suy nghĩ thì vẫn còn khá rù rờ, nghe tên trứng gà vàng kia hỏi, một lát sau cô mới có phản ứng:

“Huynh… sao huynh biết?” nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, khối lệnh bài này là Dạ Thanh Hàn tiện tay ném cho cô chơi cơ mà = =, ngoại trừ lúc đám người Thệ Thủy Niên Hoa chặn đường cướp ra, thì chẳng mấy ai biết được việc này, làm sao…

“Thệ Thủy Niên Hoa của Thệ Thủy lần trước không cướp được của chị, cho nên đi khắp nơi rêu rao rằng chị có trong tay lệnh bài xây thành, giờ thì đến một nửa số người chơi trong Loạn Thế đều đã biết rồi.” Người kia cười ha ha giải thích ánh mắt nhìn Mộ Khinh Hàn tràn đầy hy vọng, hệt như một đứa bé con đang làm nũng, đòi kẹo người lớn vậy.

Quả nhiên là chuyện tốt của Thệ Thủy Niên Hoa! Mộ Khinh Hàn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm xỉ vả tổ tiên mười tám đời nhà hắn, tâm tình không tốt thì thái độ tất nhiên cũng sẽ không tốt theo, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng trở nên lạnh lùng sắc bén:

“Vậy huynh muốn gì?”

Cô gái trước mặt này hình như cũng chẳng dễ chọc tí nào… Trên trán hắn túa ra một giọt mồ hôi lạnh, hắn cười gượng mấy tiếng, trưng ra một vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt lấy lòng:

“Lạc Tuyết tỷ tỷ à, lệnh bài xây thành kia chị bán cho tôi đi, chị muốn bao nhiêu tiền cũng được…”

“Không bán!”

Lời còn chưa dứt, đã bị Dạ Thanh Hàn lạnh lùng cắt ngang không chút lưu tình.

“Đừng vậy mà!” Vẻ mặt gã thiếu niên hệt như đưa đám nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa hết hy vọng, vội vàng chạy tới kéo kéo ống tay áo Dạ Thanh Hàn, hoàn toàn không còn sót lại chút xíu gì hình tượng vênh váo hung hăng ban nãy:

“Dạ Thanh Hàn, Dạ đại ca, Dạ đại thần, huynh nói xem kiếm được một cái lệnh bài xây thành đúng là chẳng dễ dàng gì, sao huynh nỡ nhẫn tâm cự tuyệt tôi như thế? Huynh bán cho tôi đi được không…”

Dạ Thanh Hàn cười nhạt:

“Chuyện của cậu thì liên quan gì đến tôi?”

Nam tử kia liên tiếp đụng phải chướng ngại vật, mặt mày nhìn thế nào cũng không tốt lên nổi, đến cả nụ cười cũng trở nên cứng ngắc:

“Tốt xấu gì chúng ta cũng là người quen, huynh đừng vô tình thế mà… Giá cả không thành vấn đề, bán cho tôi đi…”

Nhân lúc tên kia còn đang lo bám lấy Dạ Thanh Hàn như keo dính, Mộ Khinh Hàn lặng lẽ bước ra xa, không một tiếng động đến bên cạnh Loạn Mã Tiên Sinh, nhỏ giọng hỏi đầy vẻ hiếu kỳ:

“Cái tên trứng gà vàng kia rốt cục là ai thế? Sao lại muốn mua lệnh bài xây thành gấp đến vậy?”

Loạn Mã Tiên Sinh kinh ngạc hỏi lại:

“Chị dâu, chị không biết hắn á? Hắn là Liễu Tinh Ly đấy!”

Mộ Khinh Hàn suy nghĩ một lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt cô đột nhiên thất kinh, trố mắt nhìn:

“Liễu… Liễu Tinh Ly? Chẳng lẽ hắn chính là đệ nhị cao thủ – kiêm bang chủ đệ nhất bang Lưu Nguyệt Tinh Tiễn trong truyền thuyết?! Không phải chứ? Quả nhiên là không thể nhìn bề ngoài để đánh giá mà…”

“Chính thế đó, tên này rất thích PK với Dạ, lúc nào cũng bị Dạ đánh cho hoa rơi nước chảy, mỗi lần đều rớt sạch kinh nghiệm thì không nói làm gì lại còn mất rất nhiều tiền thế mà vẫn chẳng chịu từ bỏ ý định… Có điều tên này cũng đại gia lắm…”

Bên này Mộ Khinh Hàn đang cùng Loạn Mã Tiên Sinh buôn dưa bán táo về những chiến tích đầy xui xẻo của bạn Liễu Tinh Ly, bên kia bạn Liễu Tinh Ly cũng đang gắng sức thi triển chiêu pháp bám chặt không rời của mình.

“Dạ đại ca, Dạ đại thần…”

Dạ Thanh Hàn rốt cục cũng bị cái sự nghiệp bám dính như kẹo kéo của hắn ta làm cho không chịu nổi nữa, anh lạnh lùng liếc hắn một cái, giận giữ nói:

“Cậu thử nói xem, tại sao tôi nhất định phải bán cho cậu!”

Liễu Tinh Ly cứng người, run rẩy mở miệng giải thích:

“Dạ đại ca, nghe nói Thệ Thủy đang đánh một siêu Boss có khả năng cho ra tấm lệnh bài xây thành, mà giờ thì chưa có bang phái nào xây được thành cả nếu để họ có lệnh bài trong tay rồi, chỉ e họ sẽ trở thành bang phái đầu tiên làm chủ được cả một tòa thành mất…” Đến đây giọng nói của hắn cũng ngày càng nhỏ đi, vô thức nuốt nước miếng, dè dặt quan sát vẻ mặt của Dạ Thanh Hàn.

Dạ Thanh Hàn nghe thấy cụm từ “Thệ Thủy” đầy nhạy cảm kia, đôi mày chợt cau lại, cặp đồng tử đen sẫm như bầu trời đêm lóe ra tia lạnh. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng:

“Một nghìn vạn, tôi bán cho cậu.”

Liễu Tinh Ly nhất thời mừng như điên, đôi mắt lấp lánh mấy giọt nước, lên cơn kích động như bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại:

“Thật á?! Dạ đại ca, rất cảm ơn huynh!”

“Có điều…”

Lời vừa thốt ra, đã khiến tim Liễu Tinh Ly nảy lên, như chực trào ra khỏi cổ họng. Lòng hắn thầm than không ổn, cái từ “có điều” kia thật sự là một khái niệm làm người ta phải kinh hồn bạt vía… Huống hồ, hai chữ kinh khủng ấy lại được thốt ra từ miệng Dạ Thanh Hàn, chắc chắn trăm phần trăm là chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi…

Liễu Tinh Ly nín thở, chỉ sợ Dạ Thanh Hàn đổi ý, chuẩn bị sẵn sàng mười hai vạn phần tinh thần:

“Có điều gì?”

“Có điều sau khi xây thành xong hàng tháng cậu phải giao 50% thu nhập của thành cho tôi.” Ngữ khí Dạ Thanh Hàn vẫn phong khinh vân đạm như thế, như thể đó là chuyện hiển nhiên không cần bàn cãi vậy.

“…” Liễu Tinh Ly như bị sét đánh trúng, cả người dại ra, hắn kinh hãi há hốc mồm trợn tròn đôi mắt ngó trân trân vào Dạ Thanh Hàn, không thể thốt lên nổi một câu ra hồn:

“Huynh…”

Mộ Khinh Hàn đứng bên che miệng cười trộm, Dạ lại bắt đầu nổi hứng cướp bóc rồi… Nhưng không hiểu sao, nàng đột nhiên cảm thấy rất thích nhìn cảnh Dạ bắt nạt người ta… (/ □ )

Một lúc lâu sau, cuối cùng Liễu Tinh Ly cũng lấy lại được tinh thần, chỉ là cả người hắn vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, hắn nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Thanh Hàn, lắp bắp mở miệng khóc lóc van xin:

“Đại, đại ca, 50% hình như nhiều quá…Thể nào tôi cũng bị bang chúng chém chết cho coi…Có thể có thể giảm xuống còn 20% được không?”

Đôi mắt đen thẳm của Dạ Thanh Hàn xẹt qua một tia gian xảo: “40%”

Liễu Tinh Ly cắn chặt răng, tiếp tục ra sức cò kè mặc cả: “25%”

“30%, giảm nữa không bán.” Dạ Thanh Hàn lạnh lùng khẳng định, tung tối hậu thư ra.

“…Được, được rồi… T____T” Liễu Tinh Ly khóc không ra nước mắt, rốt cục đành phải thỏa hiệp, khóe miệng hắn hơi co giật, cười mà chẳng ra cười:

“Đại ca, huynh đúng là còn gian thương hơn cả bọn gian thương bất lương kia đấy…”

Tiền trao cháo múc, bạn trứng gà vàng cuối cùng cũng có được lệnh bài xây thành trong tay, đáng lí ra phải tí tởn hí hửng vui vẻ phấn khởi tạm biệt mọi người rồi đi mới đúng, chậc chậc đáng tiếc… xui xẻo thay, người hắn đụng trúng lại là Dạ Thanh Hàn.

Ngay hôm đó đã có người post một bài viết lên diễn đàn game, nói rằng nhìn thấy một vị “bút sáp màu Tiểu Tân” khoác bộ y phục màu vàng chóe lóe, tay cầm khối lệnh bài đen kịt nước mắt lưng tròng bước ra khỏi thành Thanh Long, dáng vẻ đáng thương khó tả khiến người ta bất giác phải cảm thấy không đành lòng. Có người đoán hắn nhất định là bị gã NPC bất lương nào đó giở trò lừa đảo, có kẻ lại cho rằng hắn chắc chắn là bị cao thủ giết chết, điểm kinh nghiệm cũng tiêu tan. Nhưng mà rất nhanh sau đó đã có một nhân sĩ hiểu chuyện vào diễn đàn phân tích rõ ràng vị “bút sáp màu Tiểu Tân” vận quần áo vàng chóe kia chính là cao thủ đứng thứ hai trên bảng xếp hạng – Liễu Tinh Ly, thử hỏi kẻ nào giết nổi hắn ta? Thế nên cuối cùng, đám người trên diễn đàn nhất loạt tỏ ra ta đây thông minh lắm, ta đây hiểu rõ lắm họ nói à thì ra nguyên do khiến bạn Liễu Tinh Tinh phải khổ sở thế này cũng chỉ có hai chữ mà thôi: thất tình!

Tất cả bọn họ đều không thể biết rằng, hóa ra sự thật là trên thế gian này, lại có thêm một bạn trẻ đáng thương, chịu khổ dưới “độc thủ” của Dạ Thanh Hàn… ╮(╯▽╰)╭

Đuổi bạn trứng gà vàng đi rồi, Mộ Khinh Hàn vừa cầm một tập ngân phiếu, vừa âm thầm vui sướng trong lòng, giờ phút này sự sùng bái đối của nàng đối với Dạ Thanh Hàn đã lên tới cực điểm! Sống bằng này tuổi rồi nàng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như thế…Cầm ngần ấy tiền trong tay cảm giác này đúng là… quá thoải mái!

“Chị dâu…” Loạn Mã Tiên Sinh nhìn tập ngân phiếu trong tay Mộ Khinh Hàn, ánh mắt cũng bắt đầu dại đi, hắn cố kiềm chế không cho nước miếng chảy xuống, bắt đầu giở bản chất giỏi xu nịnh của mình ra, mắt lấp lánh nhìn mình:

“Có thể chia cho tôi một ít không?”

“Không được! Số tiền này là của Dạ cho tôi mà!” Mộ Khinh Hàn cau mày, không cần nghĩ ngợi gì thêm, nàng cự tuyệt ngay lập tức nhanh tay bỏ tập ngân phiếu vào túi rồi quay lại làm mặt quỷ với Loạn Mã Tiên Sinh.

“Chị dâu, chị đừng keo kiệt vậy chứ…” Loạn Mã Tiên Sinh trưng ra một vẻ mặt như thể tâm hồn bé nhỏ của mình vừa bị người nào đó làm tổn thương sâu sắc, vừa nói vừa nhích người đứng úp mặt vào trong góc tường.

Đáy mắt Dạ Thanh Hàn xẹt qua một ý cười thản nhiên hắn chậm rãi bước đến bên Mộ Khinh Hàn, nhẹ nhàng gọi tên nàng:

“Lạc Tuyết.”

“Vâng, sao?” Mộ Khinh Hàn sau khi ăn hiếp được Loạn Mã Tiên Sinh thì cười hì hì quay đầu lại, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Dạ Thanh Hàn:

“Dạ, có chuyện gì sao?”

Ý cười trong mắt Dạ Thanh Hàn lại càng sâu thêm:

“Tối nay…”

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị tiếng hét chói tai của Mộ Khinh Hàn bất ngờ cắt ngang:

“A !”

Chuyện quái quỷ gì thế này!

Mộ Khinh Hàn kinh ngạc mở to đôi mắt, trong tích tắc, quanh thân cô xuất hiện một vầng sáng trắng chói lòa, chỉ vài giây sau, quầng sáng ấy đã che đi hết mọi thứ trước mắt.

Cả người chìm trong bóng tối, đến lúc này Mộ Khinh Hàn mới chợt phát hiện ra…

Nang bị đá khỏi game rồi!

Thường thì trong Loạn Thế, chỉ có hai tình huống mà người chơi đột ngột bị out khỏi game, một là hệ thống tiến hành nâng cấp server, nên cưỡng chế đăng xuất, còn tình huống thứ hai là… Công ty phát hành game vì bảo vệ an toàn cho người chơi, đã thiết lập thêm một chức năng: nếu đường truyền mạng không tốt liên tục bị gián đoạn hoặc đột ngột bị cắt điện thì nhân vật sẽ tự động đăng xuất. Rõ ràng là Hệ thống không hề nâng cấp gì mà chỉ còn lại khả năng thứ nhì kia thôi…

Ẹc, đường truyền mạng bị ai đó ngắt ?

Ý thức của Mộ Khinh Hàn dần dần trở về với hiện thực còn chưa kịp tỉnh táo lại từ đống đen ngòm hỗn độn, đã nghe thấy một âm thanh hùng hổ như sét đánh bên tai:

“Khinh Hàn, làm sao đây ả Thệ Thủy Lưu Ly kia gây ra chuyện lớn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện