Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 47: Lê Phủ Nội Đấu




Đi được vài bước, hắn quay đầu lại nhìn Lê Thanh liếc mắt một cái, định mở miệng nói nhưng lại thôi.Hắn yên lặng thở dài một hơi, rối đi nhanh ra cửa.
Cho đến khi Lộ Minh đi xa, Lê thanh mới tức giận đứng lên, đưa tay cầm lấy bình hoa bên cạnh, ném mạnh vào tường. “Phanh”, bình hoa cũng vỡ vụn, đồng thời đột nhiên có một tiếng thét vang lên. Lê Thanh quay đầu lại, thấy Nguyệt Nhi xinh đẹp đang đứng ở cửa, khuôn mặt bị làm cho trắng bệch, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hai ánh mắt kinh hoàng,tự nhìn mình, rồi xem xét, mới thấy bình hoa kia vỡ thành nhiều mảnh, rơi xuống bên cạnh chân của nàng. Vừa rồi trong lúc lơ đãng, xém tí nữa ném bình hoa vào nàng.
Liếc mắt nhìn Nguyệt Nhi một cái, đột nhiên trong lòng lê Thanh cơn tức lên đến cực điểm, đối với bạn bè thanh mai trúc mã cùng lớn lên này, hắn không thể trút giận được. Hắn ngã người ngồi xuống ghế, nhíu mày hỏi:
-Có chuyện gì không?
Thấy Nguyệt Nhi không đáp, hắn lại hỏi thêm một câu:
-ĐI vào tại sao không cho người thôn báo một tiếng? Lê Đại đâu?
Nguyệt Nhi hai mắt đầy nước mắt nhìn hắn, vẻ mặt uỷ khuất. Thái độ như vậy, càng làm cho hắn thêm bực mình không hiểu.
-Lê Đại, tới đây!

Hắn lớn tiếng quát, một thanh niên kiện tráng lập tức lên tiếng chạy tới, quỳ rạp dưới đất.
-Nguyệt di nương tới tại sao không thông báo một tiếng?
Lê thanh lạnh lùng hỏi, các cơ trên mặt còn co rút vài cái. Lê Đại đi theo bên cạnh hắn đã nhiều năm, đối với thái độ của hắn thì cũng hiểu rõ vô cùng. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, cũng không giải thích, hai đầu gối quỵ xuống, ép sát mặt đất, nói:
-Tiểu nhân biết tội, xin tướng quân trách phạt.
Nhuyệt Nhi cắn môi dưới, không nói một lời nào, nhìn cái cảnh chủ tớ diễn trò này. Lê thanh đối với nàng trước giờ ôn nhu, nàng muốn đến chỗ nào, từ lúc nào lại phải báo cáo qua? Bây giờ hắn thoáng cái lại thay đổi như vậy, không phải là cố ý nhằm vào mình sao? Nàng vừa tức vừa thẹn, đột nhiên “oà” một tiếng, ôm mặt chạy ra ngoài.
Thấy nàng chạy ra ngoài, Không hiểu tại sao, trong lòng lê Thanh không có một cảm giác gì. Hắn thản nhiên nói:
-Đứng dậy đi, nếu có lần sau, thì tự ngươi đi lĩnh phạt.
Lê Đại cung kính đáp:
-Dạ, tướng quân!
Thấy Lê Thanh hai mắt nhắm chặt, bộ dạng cực kỳ mệt nhọc, hắn liền từ từ lui ra ngoài.
Nguyệt nhi chạy tới hoa viên ở thượng đình, úp mặt xuống lan can khóc nức nở. Nghe được tiếng khóc của nàng, một giọng nói nũng nịu của nữ nhi truyền tới:
-Ơ, đây không phải là Nguyệt tỷ tỷ sao? Tại sao lại ở chỗ này khóc vậy?
Nguyệt Nhi cũng không có ngẩng đầu, càng khóc to hơn, thanh âm ki alại vang lên:
-A, ta nhớ ra rồi. Nguyệt tỷ tỷ không phải là vừa rồi ở chỗ của tướng quân, ăn bế môn canh sao? (*) ta nói người, cũng chỉ là một di nương, cũng phải có điểm đúng mực chứ phải không? Thư phòng của tướng quân có thể cho ngươi tuỳ ý ra vào hay sao chứ?
Trong giọng nói có một chút hả hê

Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người đó, là một cô nương mừoi tám mười chín tuổi, trang điểm rất đậm, phấn ở trên mặt già dặn, người còn chưa theo kịp, lại thêm mùi hương khiến cho người không thở nổi. Là một trong những tiểu thiếp của Lê Thanh, Thuý Hoa.
Thấy một nữtử xuất thân là kỹ nữ thanh lâu, ở chỗ này mà lên mặt với mình. Nguyệt Nhi giận dữ, đưa tay chộp tới nàng ta, miệng lớn tiếng quát:
-Ngươi chỉ là một kỹ nữ, mà lại dám lên giọng với ta?
Thuý Hoa cũng không có nghĩ đến nàng ta không nói không rằng liền động thủ đánh người. Hoảng loạn lui ra sau một bước.
Nhưng không ngờ áo ngoài wá dài, không nghĩ qua là lại dẫm lên, liền ngã mạnh xuống.
Chỗ ngã xuống lại là bậc thang của của đình viện, lập tức cả người nàng lăn một vòng, nhanh nhhư chớp ngã trên mặt đất, làm cho cả người toàn là bùn đất.
Nguyệt Nhi sững sờ nhìn màn biểu diễn vừa rồi, nàng không ngờ, mình chưa có động thủ, mà Thuý Hoa này đã ngã chật vật như vậy. Trong lòng không khỏi cực kỳ vui vẻ, liền cười ha hả.
Thuý Hoa năm trên mặt đất vùng vẫy vài cái, thật vất vả ngồi xuống. Nàng nhìn thấy mình bùn đất khắp người, nhịn không được xanh cả mặt. Lại nghe tiếng Nguyệt Nhi cười, càng hận đến mặt mày xanh trắng. Nặng nề liếc Nguyệt Nhi trừng mắt một cái, nàng nhìn về phía mấy nha hoàn của mình, thấy bọn họ đứng ở rất xa, rõ ràng cũng không tới đỡ nàng dậy, liền tức giận chỉ về phía các nàng mắng:
-Hay cho mấy con ranh kia! Thấy chủ nhân té cũng không đến đỡ, thật là to gan.
Nàng vừa giận vừa thẹn, đưa tay nhéo một nha hoàn đến đỡ nàng. Đau đến nỗi nàng ta kêu to lêncũng không không nuốt hận được, dưới chân lại bị thêm một đá, chỉ nghe “ùm” một tiếng, nha hoàn kia vô ý, ngã vào hồ nước.
Nha hoàn kia vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng kêu lên:
-Cứu mạng, a, --ọc, cứu... cứu ta!
Thấy nàng ta như con gà vùng vẫy trong nước, Nguyệt Nhi càng cười đến độ nghiêng ngả phải lấy tay che miệng.
Nha hoàn kia hoảng sợ đến cực điểm, hai tay vung loạn xạ, vừa khóc vừa kêu, kinh động cả viện. Vất vả đứng lên, mới phát hiện nuớc chỉ ngập quá đầu gối một chút.
Lúc này Thuý Hoa đang ở chỗ một nha hoàn khác đến đỡ nàng, mặc dù nàng đang giận đám nha hoàn thân cận của mình, bây giờ lại thấy Nguyệt Nhi cười đến hoan hỉ như vậy, lửa giận lại càng bốc lên. Tức giận cắn răng, nàng ta đột nhiên chạy vọt tới chỗ Nguyệt Nhi, đang đứng bên cạnh ao lấy tay che miệng cười nghiêng ngả, đẩy một cái. Chỉ nghe “ùm” một tiếng, Nguyệt Nhi đã rơi tõm xuống nước.

-Cứu... cứu ta!
Tiếng cười của Nguyệt nhi giờ lại thành ra tiếng kêu cứu. Nàng mặt mày xanh trắng cực kỳ khủng hoảng. Nàng rơi xuống giữa hồ nước, nhưng nước chỗ này tương đối sâu. Nàng vùng vẫy vài cái, ở trong nước càng giãy dụa thì lại càng chìm xuống sâu.Nàng lớn tiếng kêu lên:
-Cứu mạng, Lê ca ca, cứu ta!
Mới vừa nói mấy chữ thân thể lại chìm xuống dưới.
Đang chuẩn bị mở miệng thì một đống nước hồ đổ ào ào vào trong bụng. Tr6en người nàng quần áo rất nhiều, bị thấm nước, lại càng nặng thêm, nhìn cái là biết sẽ chìm xuống nước. Thuý Hoa đứng ở trên bờ chắp tay, đầu tiên là không ngừng mắng to:
-Được lắm, không phải vừa rồi ngươi còn rất đắc ý sao? Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Nguyệt Nhi muội muội, kêu phu quân cũng không muốn kêu, Lê ca ca của ngươi bây giờ cũng không có tâm tư để ý tới ngươi đâu.
Nói xong, nàng đắc ý cười phá lên. Cười một hồi, mắt thấy Nguyệt Nhi đang càng ngày càng chìm xuống, lại không có nổi lên. Cũng không khỏi hoảng loạn, lập tức hét lớn lên:
-Người đâu, có người rơi xuống nước rồi.
Tiếng kêu lớn của nàng cuối cùng cũng đã kinh động tới mấy tên thị vệ. Lập tức một thanh niên lao xuống nước vớt Nguyệt Nhi lên.
Nguyệt Nhi sau khi đuợc vớt lên, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn hơi thở, tựa hồ đã không thể cứu được. Đến khi hộ vệ kia, vỗ mạnh lên lưng nàng vài cái, làm cho nàng phun ra mấy ngụm nước, nàng mới khóx oà lên.
Nghe được nàng ta khóc thành tiếng, mấy nha hoàn bị dạo cho ngây người mới có chút thở phào nhẹ nhõm. Các nàng cũng biết, chủ nhân của mình đối với vị di nướng này cực kỳ coi trọng. Lúc nãy nàng rơi xuống nước, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, những người vây quanh xem nào nhiệt như mình, cực kỳ không phải là chuyện tốt lành gì.
(*)có câu vợ chồng đóng cửa bảo nhau, ý nói Nguyệt Nhi vừa rồi, bị Lê Thanh đóng cửa dạy bảo



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện