Lộc Môn Ca

Chương 107



Bình Dục đặt nàng nằm dưới sau đó gấp không chờ nổi mà cởi xiêm y trước ngực nàng. Cũng không phải hắn gấp gáp mà là lúc này tên đã lên dây không thể không bắn, Phó Lan Nha quả thực chính là thuốc giải của hắn.

Trên người nàng khoác một kiện áo choàng màu tím dùng để chống lạnh vừa vặn có thể dùng để lót xuống cho nàng nằm đỡ phải dán lên mặt đất lạnh lẽo.

Sau khi cởi áo khoác hắn lại thở phì phò cởi dây buộc áo trước ngực nàng. Lúc này đã vào thu nên nàng mặc vài món áo quần, có áo ngoài màu xanh và một kiện áo trong màu xanh nhạt. Sau áo trong là một cái áo lót màu hồng cánh sen.

Hắn nhẫn nại cởi từng thứ một, mỗi thứ đều quen mắt bởi vì đây đều là quần áo hắn tự mình đi chọn cho nàng. Nghĩ đến đám xiêm y này hiện tại đều do hắn cởi ra là ngực hắn bỗng truyền đến cảm giác tê dại, động tác cũng chậm lại, mắt rũ xuống nhìn nàng.

Nàng lúc này hình như đã nhận ra hiểu biết của mình về việc “hoan hảo” có chút sai lầm. Một rặng mây đỏ diễm lệ bò lên mặt nàng, cả người nàng cũng theo đó mà căng chặt. Cái này chứng tỏ nàng rất khẩn trương, nhưng vì nóng lòng muốn giải độc cho hắn nên nàng vẫn cố nhịn, ngoan ngoãn để mặc hắn nghịch.

Hắn thấy thế thì vừa thương vừa yêu, cố kiềm nén dục vọng mà cúi đầu hôn lên trán nàng, thấp giọng gọi: “Lan Nhi ngoan.”

Trong đầu nàng nổ tung, cực kỳ ngượng ngùng quay qua một bên. Nhân lúc nàng quay đầu Bình Dục nhanh chóng cởi áo lót kia ra. Da thịt trắng nõn của nàng theo áo quần dần hiện ra trước mặt hắn. Bình Dục nhìn đến say mê, trái tim càng đập điên cuồng hơn.

Ngực nàng chỉ còn một mảnh yếm màu khói, trên mặt thêu hoa sen trắng nhị vàng. Có lẽ đã lâu nàng không có áo yếm mới nên cái yếm này đã hơi nhỏ, chỉ miễn cưỡng che đủ hơn nửa phần ngực đẫy đà của nàng.

……

Hô hấp của hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt như dán vào cảnh đẹp nửa che nửa lộ bên dưới. Dục vọng trong mắt hắn hóa thành hai ngọn lửa rực cháy khiến người hắn như bốc lửa. Chờ hắn hoàn hồn thì tay đã tự chủ trương sờ đến chỗ không nên sờ.

Phó Lan Nha nào chịu được động tác đột ngột này của hắn, cả người nàng run lên, không nhịn được giãy dụa nói: “Bình Dục ——”

Nhưng lúc này Bình Dục đã như củi khô bốc cháy, hắn căn bản không thể kiềm chế, cũng không có ý định từ bỏ. Hắn vỗ về chơi đùa một hồi sau đó thuận thế kéo mảnh vải cuối cùng đó xuống.

Trong phòng tức khắc tràn ngập hơi thở giống như xạ hương. Phó Lan Nha hoảng hốt không biết làm sao, nàng chống tay lên ngực hắn, gấp giọng gọi: “Bình Dục.”

Giọng nàng có hỗn loạn và hoảng hốt mang theo cả sợ hãi. Bình Dục nghe thấy thì chút lý trí còn sót lại cũng thức tỉnh. Hắn ngẩng đầu nương theo ánh đèn ở cửa động mà thở phì phò nhìn nàng. Chỉ thấy Phó Lan Nha cũng đang kinh hoảng nhìn hắn, con ngươi ướt át, giống như có ngôi sao lấp lánh. Thương tiếc trong lòng hắn lại càng lớn hơn, Bình Dục cúi người ghé bên tai nàng thấp giọng dỗ: “Lan Nhi ngoan……”

Trong giọng nói của hắn thế nhưng lộ ra vài phần khép nép và khẩn cầu. Phó Lan Nha chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, lại nhớ đến tình cảnh của hắn thì lòng run lên. Cảm xúc hoảng sợ của nàng cũng tan đi vài phần, nàng nhìn hắn một hồi sau đó cắn cắn môi, yên lặng nhắm mắt lại và dũng cảm bày ra bộ dạng mặc hắn xâu xé.

Bình Dục không tự giác được nuốt nước miếng. Nàng thật sự quá mê người, đến lúc này rồi hắn không chỉ muốn giải độc mà còn muốn nàng nhiều hơn. Hắn sờ soạng bên hông nàng một phen cuối cùng cũng tìm được dải lụa và cởi bỏ nó, ngay sau đó một tay hắn nâng mông nàng lên, một tay……

Nàng quả thực thẹn đến mức muốn chui xuống đất, mặt ngiêng qua một bên nhắm chặt mắt. Nàng hận không thể vùi cả người xuống áo choàng phía dưới.

Bình Dục ngừng động tác, quỳ thẳng giữa hai chân nàng và bắt đầu cởi xiêm y đầy mồ hôi của mình. Theo da thịt lộ ra ngoài của hắn không khí trong động cũng như bị hun nóng hơn vài phần.

Phó Lan Nha giống như một con dê nằm đó tùy ý để hơi thở nóng bỏng kia ép tới. Nàng nhanh chóng cảm thấy một thân thể nóng rực đè lên người mình. Lòng nàng hoảng hốt không tự chủ được mở mắt ra.

Hắn đang ở ngay phía trên nhìn nàng, bởi vì tình dục mà khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên mê hoặc hơn bao giờ hết, đôi mắt sáng quắc nhìn nàng như có mị lực khó cưỡng.

Bả vai hắn rộng, cơ bắp cứng rắn, da thịt căng chặt bị ánh đèn từ ngoài chiếu vào tỏa sáng nhàn nhạt, giống như tơ lụa thượng hạng. Phó Lan Nha thất thần một khắc, nàng không biết đây là rung động hay ngượng ngùng mà chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn. Chờ hắn cúi người hôn tới thì nàng mới hoảng loạn cúi đầu nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy đường cong trên eo hắn đến tận chỗ bụng hai người đang dán vào nhau.

……

Đầu óc nàng nổ oành một cái, không dám mở mắt nhìn nữa.

“Lan Nhi……” Hắn cúi đầu xuống dụ dỗ nàng hé miệng để cắn mút, đoạt lấy hơi thở của nàng.

Phó Lan Nha không chống đỡ được mà bị hắn hôn đến gần như ngất đi.

Thật lâu sau hắn mới hoàn hồn khỏi cảm giác vui thích mê hoặc này. Vừa ngồi dậy hắn đã thấy Phó Lan Nha mệt mỏi rúc ở bên dưới. Gương mặt nàng vì dục niệm mà càng thêm xinh đẹp, tóc đen ướt mồ hôi dán bên mái, ngực nàng phập phồng, cả người là mồ hôi, biểu tình rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ.

Đáy mắt hắn hiện ra một tia quẫn bách, hắn vội rời khỏi nàng, hồi tưởng lại vừa nãy tuy hắn đã cố gắng khắc chế nhưng hơn phân nửa vẫn khiến nàng bị thương vì thế hắn lập tức ôm nàng vào lòng, ngượng ngùng hỏi: “Có đau không?”

Phó Lan Nha cố hết sức mở to mắt trừng hắn nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì nàng đã thấy đầu váng mắt hoa sau đó ngất luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện