Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 - Chương 6: Quê hương của tộc Người khổng lồ



Muspelheim là thế giới của nguyên tố lửa từ thời viễn cổ xa xôi, nên còn được gọi là Hỏa quốc. Nơi đây ngập tràn lửa và sức nóng vô tận, thuở ban sơ, dưới sự tương tác với Băng quốc, Người khổng lồ đầu tiên đã được sinh ra. Tám mươi phần trăm đồi núi ở Muspelheim là núi lửa, trong số các núi lửa lại có đến chín mươi sáu phần trăm đang hoạt động. Vậy nên, ngoại trừ Người khổng lồ Lửa - chúa tể nơi này - và vài loại côn trùng có vỏ rất dày ở dưới chân núi ra, nơi đây gần như không có sinh vật nào nữa.

Cho nên ở đây cũng không có mối nguy hiểm nào đáng nói.

Vấn đề nằm ở thứ cần dùng để chế tạo cây ma trượng này - dung nham. Việc làm sao để lấy được dung nham lên, làm sao rót nó vào trong ma trượng, là việc khiến người ta rất đau đầu.

Mà vấn đề then chốt nhất chính là, tôi sắp bị chỗ này hun chết rồi.

Bởi vì nhiệt độ quá cao, không khí như bị bóp méo, tôi và Lando lơ lửng đứng giữa hai ngọn núi lửa, phía dưới là dòng dung nham đang cuồn cuộn sôi trào. Mồ hôi theo gò má thi nhau chảy xuống, hai gò má nóng đến độ có thể nướng chín một con vịt. Tôi cố sức nhẫn nại, gia công cây ma trượng, đem viên kim cương khảm ở trên bề mặt. Quanh năm suốt tháng ỷ lại vào thợ khảm, kỹ năng của đôi bàn tay tôi đã thoái hóa về đến cấp bậc nhà trẻ mất rồi.

“Bây giờ cần dung nham...” Tôi nắm lấy đầu trượng trống rỗng: “Làm sao lấy ra được bây giờ?”.

“Chờ một lát.”

Lando bay xuống dưới một đoạn, dang hai tay ra, hơi nhấc lên trên một chút, dòng dung nham cuồn cuộn như dã thú đột nhiên dịu dàng tựa một dòng nước trong trẻo, ngoan ngoãn bay lên phía trên. Đến lúc tới bên cạnh Lando, dung nham lại xoay tròn quanh thân người ngài.

Tôi trừng mắt kinh ngạc nhìn từng động tác của ngài.

Từ lúc tới nơi này tôi đã cảm thấy có gì là lạ. Tuy Lando là đại ma đạo sư, tất cả ma pháp của các nguyên tố chắc chắn không làm khó được ngài, nhưng thiên phú của một Thần tộc quyết định bởi thứ nguyên tố được sinh ra từ nhỏ trong cơ thể của người đó.

Càng tinh thông ma pháp của hệ nguyên tố nào, sẽ càng không sợ những ma pháp tấn công của hệ nguyên tố đó. Nói cách khác, Hỏa ma đạo sư sẽ có sức kháng cự rất lớn với cái nóng, Thủy ma đạo sư thì lại rất giỏi chịu lạnh. Ma đạo sư có thể dùng nguyên tố để tấn công hoặc kiềm chế người khác, nhưng không thể điều khiển nguyên tố như làm ảo thuật thế được.

Người ta đồn rằng thứ Lando am hiểu nhất chính là ma pháp thuộc hệ Địa, từ rất lâu rất lâu trước đây, trong lúc đọc báo, tôi đã từng thấy cảnh ngài khéo léo thao túng nguyên tố đất, khiến cát đá mù trời. Thế nhưng, từ lúc quen ngài tới giờ, tôi thấy ma pháp mà ngài dùng nhiều nhất hình như là thuộc hệ Hỏa.

Hơn nữa, từ sau khi đến Muspelheim, ngài chưa chảy một giọt mồ hôi nào, cũng không có chút gì tỏ ra khó chịu, ngược lại, tâm tình cực tốt. Điều quan trọng nhất là, đám dung nham kia dường như có thể nghe hiểu tiếng người, tự động kéo thành từng dải, chậm rãi chui vào thân ma trượng.

Tới lúc toàn bộ dung nham đều đã vào trong ma trượng, tôi lau mồ hôi trên mặt, nhịn không được mà nói một câu: “Lando, ngài quả thật rất lợi hại”.

“Thật không? Lợi hại thế nào?” Lando bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mái tóc màu vàng nhạt phản chiếu ánh sáng đỏ rực.

Không biết có phải do tôi ảo giác, ngài ấy hình như... có gì đó khác trước đây?

“Tôi chưa từng gặp ma đạo sư nào có thể khống chế những nguyên tố nguyên thủy như thế này, Hỏa ma pháp của ngài thành thục đến độ... cứ như là cùng lửa đỏ hòa vào làm một ấy.”

“Thật sao? Nhưng chuyện này cũng không tốt đẹp gì đâu.” Lando cắn môi, gương mặt chậm rãi xích lại gần tôi, mở miệng lẩm bẩm gì đó. Cùng lúc ấy, dòng dung nham ngài nâng trên tay đột ngột nổ tung, bị ngọn lửa hung bạo hơn thiêu đốt. Ngài hơi nheo mắt, nói: “Sẽ làm người ta chết cháy”.

Khi ngài nói những lời này, nham thạch nóng chảy đã rơi xuống lòng bàn tay ngài. Nhưng ngài chẳng có chút phản ứng nào, đảo chúng sang tay bên kia rồi hất đi, giống như đang nghịch nước.

“Tay ngài…”, tôi hoảng hốt kêu lên, nắm lấy tay ngài ấy, kiểm tra một lượt: “Sao lại bất cẩn như thế?”.

“Không sao đâu”, Lando bỗng cầm cổ tay tôi, kéo tôi đến trước mặt ngài: “Ena, nàng đang quan tâm ta sao?”.

Lòng bàn tay ngài nóng quá, nóng đến độ khiến tôi kinh ngạc đến ngây người.

“Ngài... làm sao thế?”

“Nói đi, có phải nàng đang quan tâm tới ta không?”

“Lando, có phải ngài thấy khó chịu chỗ nào không, sao tự nhiên...”

“Trả lời ta!” Giọng ngài cao vút, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng tăng cao.

Tôi sợ đến độ gật đầu lia lịa: “Đúng, tôi đương nhiên đang lo lắng cho ngài”.

“Thật không?” Ngài buông tay ra, ngồi xuống giữa không trung, nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười tà ác nhưng đẹp đến mê người. “Ta không tin nàng.” Nói xong, hai lòng bàn tay ngài bùng lên ngọn lửa.

Người trước mắt tôi có đúng là Lando không? Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải có ai đó đang chiếm thân thể ngài.

“Bỏ đi. Chúng ta đi thôi.” Lando chán nản nhún vai, lấy ra cuốn Thế giới ma pháp của Hỏa thần, mở ra: “Tiếp theo chúng ta phải đi đâu nhỉ? A, đúng rồi, tới Asgard đi”.

“Rốt cuộc ngài muốn nói gì?” Tôi lại gần, lắc vai ngài: “Lando, ngài tỉnh táo một chút đi, ngài có đúng là Lando không?”.

“Ta đương nhiên không phải Lando, thật ra tên ta là...”, ngài mỉm cười, tiến lại gần ta một chút: “Odin đã sớm phải chết rồi, nàng có biết không? Hắn ta là tên giả nhân giả nghĩa nhất trên thế gian này!”.

“Làm sao mới khiến ngài bình thường trở lại? Lando! Lando!”

Tôi dùng sức lắc lấy lắc để, hy vọng có thể lắc cho ngài tỉnh ra. Kết quả là ngài mở to hai mắt, dùng một ánh nhìn ngây thơ như đứa trẻ nhìn tôi, một lúc sau, ngài cắn bờ môi tôi.

Tiếng kêu kinh hoảng của tôi bị vùi lấp trong nụ hôn của ngài. Một tay ngài cầm quyển sách ma pháp gần bị ngọn lửa thiêu trụi, tay kia ôm lấy thắt lưng tôi, cố kéo tôi sát lại bên mình, sức lực của ngài lớn đến mức chẳng giống một Thần tộc bình thường.

“A...” Ngài đột nhiên buông tôi ra, che lại khóe môi đang chảy máu. Sau đó ngài lắc lắc đầu, gõ nhẹ lên trang sách, nắm lấy tay tôi, niệm thần chú.

Chỉ trong chớp mắt, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, xung quanh tôi là một trời băng tuyết, mồ hôi trên mặt như bị kết thành băng trong chớp mắt.

Chúng tôi đang đứng trên một bình nguyên băng tuyết.

“Ta... xin lỗi!” Lando lập tức nói.

“Ngài đừng tới gần!” Tôi đưa hai tay bắt chéo trước ngực, lùi về phía sau hai bước.

Lando lau khóe miệng, tới gần tôi: “Ena, ta... ta phải giải thích một chút, đấy không phải ý muốn của ta”.

“Đừng lại gần!”

Lando lập tức dừng bước, đứng nguyên tại chỗ: “Chỉ cần ta tới Muspelheim, tính tình sẽ trở nên nóng nảy kỳ lạ, hơn nữa không thể nào khống chế bản thân được. Tình huống này không phải là chưa từng xảy ra, nhưng lần này nghiêm trọng hơn một chút, chuyện vừa rồi, ta rất xin lỗi”.

Tôi cũng dịu xuống một chút: “Vì sao... lại như thế?”.

“Từ lúc sinh ra đã thế rồi.”

Tôi im lặng trong chốc lát. Chưa từng gần kề với đàn ông con trai, từ nhỏ tới lớn, tôi luôn cảm thấy đám con trai tính tình đều rất tốt, lại còn hay nhường nhịn con gái, vậy nên, vừa nãy không phải tôi tức giận, mà là sợ hãi.

Lần đầu tiên tôi biết, hóa ra con trai... nguy hiểm như thế.

Kỳ thật, nếu ngài ấy vẫn giống như bây giờ, có thể, có thể tôi sẽ không ghét nụ hôn của ngài.

Nghĩ tới đây, tôi lắc đầu lia lịa, đá bay cái suy nghĩ kỳ quái ấy ra khỏi đầu: “Còn chỗ nào đi tới mà ngài sẽ bị ảnh hưởng tâm lý nữa?”.

“Không còn chỗ nào.”

“Nếu thế, thì bỏ đi”, tôi lấy hai tay ôm cơ thể mình thật chặt, thực sự rất lạnh.

Đây là Niflheim, thế giới của nguyên tố băng viễn cổ, còn có tên là Băng quốc, ở tận cùng phía bắc của khe nứt Ginnungagap. Nơi này hoàn toàn không có ánh mặt trời, chỉ có sương mù dày đặc và cái lạnh thấu xương. Mà lúc này, sương mù dày đặc như những quả cầu trơn bóng lơ lửng trên không trung, bị gió lạnh đẩy đưa tới bốn phương tám hướng, khiến cho bình nguyên băng tuyết vốn đã trắng xóa một màu, nay lại càng giống một tòa mê cung.

Nếu tôi đoán không sai, mục tiêu của chúng tôi là đi tìm con rồng Nidhogg. Bởi vì một trong ba nhánh rễ của cây thế giới có ở nơi này, mà từ lúc thế giới mới hình thành, Nidhogg đã không ngừng gặm nhấm rễ cây Yggdrasil. Sau này khi thế giới hồi sinh, nó lại bị chúa tể của Helheim bắt đi làm sủng vật. Helheim được kiến lập ở phía tây của bình nguyên băng giá này. Nghe nói, trong chín thế giới, một phần linh hồn của những người chết sẽ tới cung điện Valhalla ở Asgard, phần còn lại, sẽ tới nơi đây.

Đang suy nghĩ tìm vị trí cụ thể của Helheim, lại nhìn xung quanh, sương mù cũng đã tan đi một chút. Tôi và Lando đang đứng trên một mỏm băng nhỏ, còn mặt đất và bầu trời xung quanh đều chật ních các linh hồn trong suốt.

“Đừng cử động”, Lando cũng nhìn xung quanh một chút: “Những vong linh ở đây không lợi hại như ở cung điện Valhalla, chỉ cần cô không cử động, bọn họ sẽ không nhìn thấy được.”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì...” Nói đến đây, mỏm băng dưới chân tôi đột nhiên nứt ra. Tôi hít sâu một hơi, tuy không phát ra âm thanh, nhưng không tài nào đứng vững được. Lando lao tới đỡ tôi, kết quả là ngài cũng lảo đảo suýt ngã.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả các vong linh đều nhìn về phía chúng tôi, vẫn không nhúc nhích, thời gian như ngừng lại.

Một giây qua đi, hàng trăm nghìn linh hồn trong suốt lao thẳng về phía chúng tôi.

Dưới chân, một ma pháp trận tỏa ánh sáng đỏ lóe lên, ngọn lửa hình bán cầu bao quanh chúng tôi, từng lớp, từng lớp, hình thành một bức tường phòng hộ. Những vong linh kia lao vào bức tường lửa, nhanh chóng tan ra, bốc hơi, sau đó lại sống lại ở một nơi gần đấy.

Có thể là vì hai nguyên tố xung khắc, ma pháp mà Lando tung ra không còn mạnh như lúc ban đầu. Ngọn lửa dường như đang dần bị hất nước lạnh vào, càng ngày càng yếu.

“Không ổn rồi, xem ra chúng ta phải nhanh chóng đi thôi. Nghĩ biện pháp khác rồi sẽ trở lại sau”, Lando vừa nói vừa mở sách ra.

Lúc này, mỏm băng vốn chỉ nứt thôi đột nhiên gãy lìa. Không hề có chút đề phòng, tôi ngã xuống. Nhưng rất kỳ quái, sau khi tôi ngã, lại không bị rơi xuống dòng sông băng bên dưới, mà như lọt vào một vực sâu bị khí lạnh bủa vây.

Dưới chân có một thứ gì đó rất lớn, mềm mềm, màu đen đang lay động. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, Lando đã tung một quả cầu lửa, ném xuống phía dưới. Cùng lúc ấy, ngài ôm lấy thắt lưng tôi, lao ra khỏi ma pháp trận, bay thẳng lên không trung.

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.

Nhìn thấy bình nguyên băng giá càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, hàng nghìn hàng vạn những vong linh màu trắng cũng lao lên. Ở chỗ băng vừa vỡ ra kia nhô lên một cái đầu rồng cực lớn, cái thứ màu đen vừa nãy chính là lưỡi của con rồng.

Không khí lạnh băng và hoa tuyết xoay tròn trong lòng bàn tay của Lando, một mũi tên băng thật dài ngưng tụ trên tay ngài. Trong nháy mắt, ngài phóng mũi tên băng về phía Nidhogg. Song, đối với nó mà nói, mũi tên này lao đến chắc chắn chỉ giống như đang chơi trò ném tuyết mà thôi.

Con rồng Nidhogg miệng đầy khí độc, dưới sự dạy dỗ của Hel[1], nó đã biến thành một con rồng băng say ngủ.

[1] Nữ thần cai quản Helheim.

“Đúng là xui xẻo.” Lando đẩy tôi sang bên, thi triển một ma pháp bảo vệ quanh người tôi: “Ở đây chờ ta”.

Trong nháy mắt, ngài lại bay xuống dưới.

Những vong linh này cứ như đã trải qua một cuộc huấn luyện quân sự đặc biệt, đồng loạt lao xuống theo ngài.

Thời gian trôi qua, chưa đến một phút đồng hồ, Lando lại cầm theo cuốn sách ma pháp bay lên, nắm lấy tay tôi, đọc thần chú.

Ánh sáng cực mạnh bủa vây thân thể, tôi không kìm được mà nhắm hai mắt lại.

Tới khi lại mở mắt ra thì chúng tôi đã ở phía trên một cánh rừng.

“Được rồi, cái này cho cô.” Ngài đưa một miếng vảy băng màu lam trong suốt, to cỡ một bàn tay nhét vào tay tôi: “Cô xử lý nó cho ổn đi, sau đó chúng ta sẽ đi lấy nước suối. Công việc thế là xong rồi.”

Tôi cầm lấy miếng vảy vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh, nháy mắt mấy cái: “Lấy được rồi?”.

“Ừm.”

“Ồ”, tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Ở cùng một chỗ với ngài, đúng là chẳng có gì kích thích cả”.

Ngay cả việc phải đối diện với một trong những con mãnh thú hung hãn nhất của chín thế giới mà vẫn có thể lấy được thứ mình muốn một cách dễ dàng như thế, thật là một chút mạo hiểm cũng chẳng thấy đâu.

“Những nơi chúng ta vừa đi qua đương nhiên không có gì thú vị, nhưng ở đây thì sẽ không chán nữa đâu.” Ngài chỉ tay vào dãy núi nơi rừng rậm xa xa, có một tòa thành cực lớn giữa hai ngọn núi: “Nơi này là thế giới của Người khổng lồ”.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi.

Tuy đã im lặng rất nhiều năm, nhưng từ trước tới nay, Người khổng lồ vẫn là kẻ thù của Thần tộc. Chắc hẳn sẽ có chút kích thích đây...

Ai ngờ, lúc này Lando lại bồi thêm một câu:

“Jotunheim, quê hương của ta.”

Giữ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng chuyến “sơn du” như cưỡi ngựa xem hoa này chẳng có gì kích thích.

Có điều, Jotunheim là một nơi vô cùng tươi đẹp. Heiner là một tòa thành cẩm thạch màu trắng như tuyết, cao sừng sững, xây dựa vào vách đá, núi cao bao quanh và được phủ lấp bởi những rừng cây rậm rạp. Hai cây cột La Mã cực lớn chống đỡ cửa thành. Ngoài thành là những cánh rừng rậm mênh mông, um tùm cây cối, thế nên nơi đây luôn dư thừa củi đốt và bông vải, nhìn xa một chút về phía đông, ta sẽ thấy rừng sắt[2], đó là con đường thông tới Midgard.

[2] Trong thần thoại Bắc u, cánh rừng này còn được biết đến dưới cái tên Jarnvid, ngăn cách giữa thế giới Người khổng lồ và thế giới Con người.

Ngoài thành có một bể phun nước lớn nhất trong chín thế giới, bọt nước bắn tung đến một phần ba chiều cao của cả tòa thành. Thế nên tới gần một chút thôi, ta sẽ thấy mình như đang đứng trong mưa.

Tôi vừa đi vừa nghĩ chuyện Lando nói ngài là một Người khổng lồ.

Nghe nói, Người khổng lồ thời xa xưa mới thực sự là Người khổng lồ, bình thường đều cao gấp 1,3 đến 1,5 lần Thần tộc. Người khổng lồ bây giờ tuy không to lớn đến kinh người như xưa, nhưng nói thế nào cũng phải cao hơn người bình thường một cái đầu. Lando đúng là cao thật, nếu muốn nói chuyện lâu với ngài, cái cổ của tôi sẽ mỏi muốn chết. Có điều, ngài cũng chỉ cao hơn Freyr một chút xíu thôi, sao có thể là Người khổng lồ được?

Hơn nữa, Người khổng lồ bất kể nam hay nữ đều có bộ dạng khá thô kệch. Đàn ông có cánh tay cực thô, vạm vỡ, lực mạnh đến kinh người; phụ nữ thì ngực và mông đều khá lớn, nhưng lại không phải kiểu nảy nở kiều diễm như phụ nữ Thần tộc Aesir, cứ khi nhìn thấy ngực và mông của một cô gái khổng lồ, tôi thường có cảm giác “Chỗ ấy đập thẳng vào mắt như thế, muốn không nhìn cũng không được”.

Lại liếc mắt nhìn Lando. Mái tóc ngắn vàng nhạt đến độ gần như thành màu bạc, gương mặt anh tuấn ưa nhìn, vóc người tuy cao lớn nhưng không thô kệch... Chẳng giống Người khổng lồ một chút nào.

Đột nhiên lại nhớ cô gái đã từng tát ngài một cái nảy lửa trên phố Idun. Chẳng lẽ, ở phương diện nào đó, Lando lại… rất giống?

Vừa nghĩ thế tôi lập tức rủa xả mình tại sao toàn nghĩ đến mấy thứ hạ lưu như vậy. Tôi cố sức lắc đầu, lại bị Lando trông thấy. Ngài quay nhìn tôi: “Nghĩ đến chuyện gì hay ho à?”.

“Tôi... đang nghĩ, ngài thật sự là Người khổng lồ sao?”

“Cha ta không phải Người khổng lồ. Ông là người của Thần tộc Vanir đến Jotunheim ở rể.”

Tôi không nhịn được, phì cười: “Đến chỗ này ở rể?”.

“Đúng thế. Mẹ ta là đội trưởng đội kỵ sĩ của Jotunheim, bà rất xinh đẹp, nhưng vì quá mạnh mẽ nên không ai dám lấy. Mãi tới khi gặp cha ta… Có thể giống như người ta nói, đàn ông tộc Vanir rất điềm đạm, cũng thường nhường nhịn phụ nữ. Trong trận chiến cuối cùng của Thần tộc và Người khổng lồ hai trăm năm về trước, cha và mẹ ta vừa gặp đã yêu, sau đó thì ông rời Vanaheim, dọn tới chỗ này.”

Dáng cười của Lanđo rất tao nhã. Ánh nắng vàng chiếu trên mái tóc ngài, ánh sáng lay động khiến nó vô cùng chói mắt, thậm chí còn rực rỡ hơn cả mái tóc bồng bềnh của Shia. Tôi thần người một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra một việc, trong trận chiến nổi tiếng hai trăm năm trước đã phát sinh hai sự kiện lớn: Thần Ánh sáng Balder thức tỉnh; thủ lĩnh của tộc Vanir, thần Biển Njord thoái vị, cưới đội trưởng đội kỵ sĩ của Người khổng lồ - Farbauti.

Một lát sau tôi mới thốt ra: “Ngài là con trai của Njord?”

“Đúng vậy.”

“Nói thế... Ngài với Freyr, là anh em cùng cha khác mẹ?”

“Ừ.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Freyr lại đối tốt với Lando như thế, vì sao ngài ấy có thể ở trong hoàng cung Hoenir, còn có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng long trọng ở đó... Người này, vốn là một vương tử mà.

“Thế nhưng, vì sao cha ngài không truyền lại vương vị cho Freyr, mà lại nhường cho Balder.”

“Bởi vì Balder là thần Ánh sáng, là con trai của Odin và Frigg. Chỉ có sức mạnh của cậu ấy mới chống lại được thần Bóng tối - cũng chính là người anh em sinh đôi của mình. Có điều, so với Shujin, cậu ấy vẫn không bằng.”

“Shujin thật sự không phải chủ thần ư? Sao có thể lợi hại như thế chứ?” Đúng là rất kỳ quái, Thần Bóng tối Hoder cũng đã thức tỉnh rồi, nhưng Shujin vẫn là đế vương của tộc Aesir.

“Không phải. Năm nay hắn đã hơn hai trăm tuổi, mấy năm nữa cũng phải xuống mồ thôi, muốn thức tỉnh thì đã thức tỉnh lâu rồi. Ta chưa từng giao chiến trực tiếp với hắn, nhưng nghe nói hắn cũng không có năng lực chiến đấu xuất sắc gì, chỉ là sách lược và tài năng quân sự thì không ai bì nổi.”

“Vậy nếu sau này Shujin chết, ai sẽ là người kế thừa vương vị?”

“Chắc là Hoder. Shujin không có con nối dõi.”

“Người đã hơn hai trăm tuổi mà không có lấy một người con?”

“Không có, đàn bà của hắn nhiều như nước, nhưng lại không có con, cũng chẳng có vương hậu.”

“Không thể nào, già như thế mà còn có nhiều đàn bà sao?”

“Cô không biết à, đàn ông càng già thì càng thích những cô gái còn trẻ đẹp... giống như cô.” Lando đảo mắt nhìn, đột nhiên đưa tay nâng một lọn tóc của tôi lên: “Tóc cô rất dài. Là có ai muốn cô để tóc thế này sao?”.

“Tôi chẳng có thời gian để ý tới nó, vậy nên nó cứ thế dài ra. Tôi đang nghĩ tới chuyện cắt đây.” Tôi nhận ra, giọng nói của mình sao mà cứng đơ như đá.

“Đừng, đừng cắt. Để thế này rất đẹp”, ánh mắt của Lando bỗng thật dịu dàng: “Ena, cô biết không... Từ nhỏ tới giờ, tình nhân trong mộng mà ta vẫn mơ về, chính là người giống như cô”.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy trái tim mình giây phút ấy như ngừng đập.

Tôi gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi lấy nước suối trước đã nhé”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện