Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 10: Một đêm ân ái



Đôi cánh khổng lồ của kim dực long trải rộng, bay lượn tự do trên bầu trời mênh mông của Thần giới. Vô số những con phượng hoàng và rồng có cánh bay lướt qua người họ. Cung điện Valhalla, nơi có hàng trăm dũng sĩ đứng canh đã ở lại phía sau. Những con đường đan xen chằng chịt, những tòa kiến trúc đặc biệt mang đậm phong cách Asgard lần lượt hiện lên trước mắt Frigg.

Mặc dù bay ở trên cao nhưng không nhìn thấy được biên giới của Thần giới ở tận nơi đâu.

Từ trước tới giờ, chưa lần nào Frigg lại cảm nhận sâu sắc địa vị của Odin như lúc này. Ngài là đấng chỉ huy dũng mãnh của quân đội Thần giới, là vị thần của chiến tranh và thắng lợi, là đế vương thống lĩnh chư thần.

Nhìn đôi bàn tay to lớn đang nắm chặt dây thừng phía trước, Frigg không nhịn được mà nhìn lại tay mình.

So với giang sơn mênh mông hùng vĩ, so với đế đô rộng lớn phồn hoa, người con gái dù có đẹp đến mức nào cũng chỉ như một hạt cát quá đỗi nhỏ nhoi.

Trái tim của Odin thuộc về cả tộc Aesir, thậm chí là chín thế giới mênh mông không thấy bến bờ, mà không phải là tình yêu nam nữ.

Nàng biết, ở cùng người như thế, vĩnh viễn sẽ chẳng có cơ hội được cảm nhận thứ cảm giác của tình yêu chân thành... Không, phải nói rằng, thứ tình yêu vĩ đại vẫn được người ta ca tụng tự cổ chí kim, đối với Odin cũng chỉ là một điều hết sức nhỏ nhoi, không đáng kể.

Mà lúc này đây, chính là thời khắc nàng phải lựa chọn.

Làm một người con gái, hay trở thành một nữ thần?

Kỳ thực, từ lúc trải qua chuyện với Heimdall, nàng đã không còn hy vọng chờ đợi ngày tình yêu gõ cửa trái tim mình. Nếu nói nàng còn có chút cảm giác với Odin, thì giờ phút này đây, nó cũng biến mất không một tung tích.

“Tôi nghĩ xong rồi”, Frigg nhẹ giọng nói, “Cứ thế đi”.

Trong mắt Odin ánh lên ý cười mà người ta khó nhận ra được: “Cứ thế đi?”.

“Đúng, Bệ hạ nói không sai, bộ tộc quan trọng nhất.”

Odin nắm chặt tay nàng hơn, ghé sát vào tai nàng, thì thầm: “Nếu đã sắp trở thành vợ chồng, vậy sau này em cứ gọi thẳng tên ta”.

“... Odin?”

“Ừ.” Odin chỉ cho nàng xem một tòa cung điện bên cạnh Gladsheim, “Đó là cung điện Fensalir[1] dành cho thần hậu. Trước ngày hôm qua, nó vẫn để trống không ai ở. Hôm nay ta đã sai người tới sửa sang lại rồi, vài ngày nữa em có thể dọn tới đó. Đương nhiên, em có thể tới đó nhìn qua luôn và yêu cầu họ trang trí theo sở thích của em”.

[1] Cung điện dành riêng cho Frigg, cũng là nơi dành cho các cặp vợ chồng thương yêu nhau thật lòng sinh sống sau khi chết.

“Vâng.”

“Trước lúc cung điện chỉnh trang xong, em cứ ở tạm chỗ ta đi. Đợi lát nữa ta sẽ sai người đón mấy thị nữ của em tới, thông báo với cha mẹ việc em chuyển nơi ở luôn.”

Nghe tới câu “Em cứ ở tạm chỗ ta đi”, Frigg lập tức nhớ lại cái đêm đáng nguyền rủa của hai mươi hai năm trước.

Có điều, chuyện đó trước sau gì cũng phải làm, nàng không còn cách nào khác ngoài ngẩng cao đầu mà đối mặt với nó.

“Tôi biết rồi”, giọng nàng bé như tiếng muỗi, “Buổi tối... tôi sẽ tới tìm ngài”.

Odin giật mình, nói: “Em có ý gì?”.

“Không phải nhất định phải làm chuyện ấy thì ngài mới có được sức mạnh chúc phúc từ nữ thần hay sao?”

Tâm trạng nàng như rơi xuống đáy vực sâu, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu như bị nhúng vào nước.

“Thế nhưng chỉ được một lần thôi, không được ép tôi thêm lần nữa.”

Odin trầm tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn chẳng nói câu nào.

Ngài chưa từng nghĩ tới chuyện dùng cách đó để có được nàng. Thế nhưng, có thể nhìn bộ dạng thân mật mây mưa của nàng khi bị người ta ép buộc, nhất định sẽ cực kỳ thú vị.

Mãi tới nửa đêm.

Cung điện Vàng của Gladsheim.

Lớp tuyết đọng ngâm mình dưới ánh trăng hiện lên những tia sáng trắng lung linh đẹp đẽ, ánh nến lay động bên giường. Odin tựa người trên giường, yên lặng lật từng trang sách. Thế nhưng bắt đầu từ hai giờ đồng hồ trước, trong đầu ngài chẳng nhớ nổi một chữ nào.

Tình hình có vẻ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Ngài đã gặp qua vô số loại con gái, cung cách chủ động đưa mình lên tận cửa cũng có vô số. Thế nhưng vừa nghĩ tới Frigg sẽ đứng trước mặt mình, cởi quần áo xuống, Odin đã thấy hưng phấn vô cùng, nào có khác mấy thằng ranh con đang ở độ tuổi dậy thì?

Không thể được, hay là chặn họng trước khi nàng kịp động đậy, bảo nàng về đi... hay là... Nếu như nàng không từ chối, cứ để nàng với mình ôm nhau ngủ là được.

Nhưng mà...

Odin gấp sách lại, vò rối mái tóc chỉn chu của mình, sau đó dựa đầu xuống gối, thở dài thườn thượt.

Có người gõ cửa, rất nhẹ.

Odin lập tức bật dậy, mở sách ra, khôi phục bộ dáng năm giây trước với tốc độ ánh sáng: “Vào đi”.

“Bệ hạ, trà của ngài đã pha xong.”

“Cứ đặt ở đó.”

Không phải Frigg.

Vì sao nàng chưa tới?

Lại nữa, cái cảm giác nóng nảy kia lại trào lên trong lồng ngực. Vẫn biết tình trạng thế này rất bất lợi với mình, nhưng càng ngày càng nghiêm trọng, Odin sắp không khống chế được nó nữa rồi.

Thị nữ bưng trà vào, đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Sau đó, nàng nâng ấm trà lên, bắt đầu rót trà vào cốc.

Đúng lúc này, ngài liếc thấy bóng người đang đứng bên ngoài cánh cửa.

“Frigg đứng ngoài cửa bao lâu rồi?”, ngài thấp giọng hỏi.

“Cũng được ba tiếng đồng hồ rồi ạ.”

Odin gật đầu: “Ngươi ra trước đi”.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Thị nữ cung kính rời khỏi phòng, Frigg hình như cũng không định lẩn trốn nữa, nàng bước tới cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi”, Odin nhấp một ngụm trà.

Frigg mặc bộ váy ngủ trắng tinh, dải dây lưng màu vàng vắt rực rỡ qua eo. Mái tóc xõa tung, áp vào hai bên má, mộc mạc chân chất, lại khiến cho gương mặt của nàng trở nên thanh tú và trong trẻo đến lạ kỳ. Nàng chậm chạp lê bước tới trước mặt Odin, nhưng ánh mắt lại nhìn ra chỗ khác.

“Thời gian... Làm ơn nhanh một chút.”

Odin buông ly trà trong tay xuống. Nhìn đôi tay nàng khẽ run lên, cơn kích động ban nãy mà ngài phải mất rất lâu mới nén xuống được này lại bắt đầu rục rịch. Tuy biết rằng đêm nay không thể có chuyện gì xảy ra, cũng biết rằng chỉ cần Odin chạm một ngón tay vào người nàng thôi, rất có khả năng quan hệ của ngài với nàng sẽ hoàn toàn chấm dứt...

Nhưng tận trong sâu thẳm trái tim ngài có một thành âm đang rủ rỉ: Odin, từ lúc nào ngươi mất tự tin với bản thân mình như thế? Dùng thân thể chinh phục nàng. Nếu ngươi lợi hại, chắc chắn nàng sẽ yêu người thôi.

Không, nếu làm thật, vậy sẽ vượt ngoài kế hoạch, cũng đồng nghĩa với thất bại. Mấy lý do đó chỉ là mượn cớ mà thôi.

“Odin?”, Frigg giương mắt nhìn hắn.

“Không có gì”, ngài bước tới bên giường, “Ngủ thôi”.

Frigg ngẩn người, bước tới cạnh Odin, nàng ngơ ngác một lúc lâu mới chui vào trong chăn. Sau đó nàng dùng chăn quấn chặt mình, nói nhỏ: “... Ngủ sao?”.

Odin nằm bên cạnh nàng, trong đôi mắt đen thăm thẳm của ngài phản chiếu ánh nến lấp lánh. Nàng lén liếc nhìn Odin một cái, trong khoảnh khắc đó nàng hoàn toàn bị đắm chìm, chẳng thể nào rời mắt đi được. Rồi Odin cúi đầu, hôn nàng, dịu dàng như nước.

Thế là được rồi...

Thế này đã là kết cục tốt đẹp nhất rồi...

Trong lòng Odin vẫn có một giọng nói đang không ngừng lải nhải: Chỉ thế này thôi thì sao mà đủ được. Thân thể cứ như không còn là của mình nữa, Odin ôm chặt lấy eo Frigg, kéo nàng nằm lên trên người ngài, bàn tay không tự chủ luồn vào váy nàng, vuốt ve...

Dừng lại...

Nếu làm nàng sợ thì sẽ không còn cơ hội lần sau nữa...

Thế nhưng, sau khi nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của nàng, cái suy nghĩ ấy của hắn đã hoàn toàn bị đập vỡ thành từng mảnh vụn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, một người thị nữ bước tới trước cửa phòng ngủ của Odin, chuẩn bị dọn ấm trà trong phòng. Hai gã thủ vệ trước cửa đồng loạt lắc đầu, nói hiện giờ bệ hạ đang rất bận.

Thị nữ không hiểu ra sao, liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó phát hiện cửa còn chưa đóng kín, từ khe hở giữa hai cánh cửa, nàng chỉ có thể nhìn thấy chiếc ghế dài và bàn tròn ở trong phòng, còn cả một góc cuối giường nữa... chăn đệm nhăn nhúm bị dồn thành đống ở cuối giường, một góc chăn còn bị rơi xuống đất. Trên mặt đất la liệt đủ thứ, quần áo lộn xộn, váy ngủ trắng như tuyết, dây lưng màu vàng...

Đúng lúc đó, lại có một chiếc nội y bé xíu bị ném ra ngoài, buông mình rơi xuống chiếc váy ngủ trắng tinh kia.

“Không...”, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay khác kéo về.

“Ướt cả rồi, mặc làm gì nữa?”

Nàng thị nữ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, còn gương mặt của hai gã thủ vệ đã như hai cái lọ bị nhét đầy sốt cà chua, dần dần đỏ bừng lên.

“Đừng giày vò em nữa... Kết thúc nhanh đi”, giọng nói có chút yếu ớt, có chút gợi tình, lại có chút cầu xin van vỉ.

“Được”, giọng nói của Odin lúc này rất dịu dàng, “Nào”.

Một khoảng dài vắng lặng, thời gian như ngừng trôi, dường như chỉ có hoa tuyết ngoài song cửa là còn chuyển động.

“Sao lại khóc? Đau lắm sao?”

“Không sao”, lại im lặng, “Nhẹ nhàng một chút”.

Lúc này, mặt của hai gã thủ vệ đã đỏ ửng.

Hoa tuyết quay cuồng trong gió, phủ ngập bầu trời và mặt đất, chồng chất lên nhau. Đường phố trắng màu tuyết, cung điện trắng màu tuyết, cả đất Thần giới như cũng biến thành một màu trắng xóa.

Lại chờ thêm một lúc lâu nữa, phần chăn trắng muốt cuối giường bắt đầu từ từ lay động.

Thị nữ nhìn chằm chằm đống chăn kia một lát, đột nhiên tỉnh ngộ, giơ tay che miệng, gương mặt cũng dần đỏ lên, khẽ nói: “Hai người...”.

Hai gã thủ vệ vội đưa tay lên miệng “Suỵt!” một cái.

Lúc này, người ở bên trong lại nói: “Không được, nhanh quá, em không muốn...”.

Miệng người đó như bị cái gì chặn lại, câu nói nào phát ra cũng mơ hồ, không rõ. Hai người không tiếp tục đối thoại, còn tiếng rên rỉ cố nén trong cổ họng, dứt đoạn tinh tế, cứ quẩn quanh trong cung điện trống trải, mênh mông.

Dần dần, nệm chăn rung lên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt.

“Odin, Odin...”

“Ta ở đây”, hơi thở của Odin cũng trở nên hổn hển, “Cô bé ngốc, sao lại khóc nữa rồi?”

“Em không biết... Odin... Odin...”

“... Ta cũng giống em”, giọng nói như bị phủ lấp bởi cảm giác thỏa mãn vô bờ. Nhưng khi hơi thở của đối phương càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng hỗn loạn, tấm chăn lại dần ngừng lay động, “Frigg, lần này là của ta”.

Frigg khản giọng vâng một tiếng rồi dừng lại.

Giọng nói tràn đầy sủng ái, dần dần thanh âm trở nên mê hoặc: “Ta tiếp tục nhé”.

Ba mươi phút sau.

Tiếng rên rỉ trong phòng trở nên cực nhỏ.

Có một bàn tay bé nhỏ trắng ngần đang túm chặt góc chăn nệm cuối giường, một bàn tay to lớn hơn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Hai bàn tay dần dần nhích về phía trước, theo giai điệu điên cuồng của tuyết trắng ngoài kia, theo tần suất lay động của ánh nến trong phòng như thể không chống lại được lực đẩy mạnh mẽ mà cấp tốc phía sau.

Năm mươi phút sau.

Có tiếng bước chân chạy lại gần, cửa bị đập “rầm” một tiếng rồi đóng sập lại. Ba người đứng ngoài cửa sợ đến hết hồn, hít thật sâu. Dường như người bên trong không phát hiện ra. Nhưng lúc này, hình như có ai đó tựa lên cánh cửa. Hơi thở dồn dập là của hai người, ván cửa lạch cạch không ngừng như đang gõ nhịp, xuyên qua khe hở bé xíu giữa hai cánh cửa chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Một tiếng hai mươi phút sau.

Bởi vì cửa đã đóng, nên ở bên ngoài không thể nghe rõ tiếng động bên trong, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy Frigg đang nức nở: “Em không chịu được, tha cho em đi...”.

“Có muốn lần nữa không?”

“Không.”

“Chuyện này không do em quyết được”, ngài khẽ cười: “Đúng không?”.

Mười phút nữa lại trôi qua, bên trong mới hoàn toàn yên tĩnh.

Ba người đứng ngoài cửa đã sớm đông thành tượng đá.

Chỉ một lát sau, cửa phòng ngủ bị mở ra. Odin mặc quần dài, khoác tạm lên người một tấm áo, bước ra ngoài. Nhìn thấy ba người đáng thương chưa kịp chạy, ngài hình như chẳng có chút gượng gạo nào, chỉ thờ ơ nói: “Dọn bình trà bên trong đi”, không thở dốc, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, cứ như cái người vừa ở bên trong tiến hành “vận động mạnh” mấy tiếng đồng hồ là một ai khác, chứ chẳng có liên quan gì đến ngài cả.

Nàng thị nữ đáng thương nuốt nước bọt, sau đó run rẩy theo Odin vào trong.

Hơi ấm trong lò sưởi sát tường tỏa khắp gian phòng. Frigg nằm trên giường, quấn quanh người tấm chăn dày cộm, tóc xõa trên gối, hình như đang ngủ rất say.

Odin ngồi bên cạnh nàng, tâm trí bay xa, tay nghịch đuôi tóc Frigg, trên gương mặt phảng phất nụ cười.

Thị nữ mới nhấc bình trà lên, ngài đã nói: “Ngày mai làm bữa sáng cho hai người”.

“Dạ... Dạ, thưa bệ hạ.” Thị nữ gật đầu lia lịa, hai tai nàng vẫn đỏ bừng, vội vã bước ra khỏi phòng ngủ.

Ngày hôm sau, ánh nắng phương đông ấm áp mà tươi đẹp, len lỏi qua song cửa, chiếu vào bên trong cung điện Vàng rộng lớn.

Frigg duy trì tư thế say ngủ suốt cả đêm cho mãi đến khi tỉnh dậy. Nhưng khi ngồi dậy, Frigg còn chưa kịp cảm thấy trên cơ thể có gì khó chịu, ánh mắt nàng đã bị thu hút bởi sàn nhà vương vãi áo quần và đủ thứ linh tinh khác.

Xương quai xanh, ngực và hai chân phủ đầy dấu hôn xanh tím.

Trên gối, trên nệm giường là vô số những vệt màu trắng, không biết là dấu tích của thứ gì.

Chuyện mới xảy ra đêm hôm trước lập tức được tua lại với tốc độ chóng mặt trong đầu nàng.

Nàng đã bị Odin...

Rõ ràng là có sự khác biệt quá lớn khi làm chuyện ân ái với Heimdall, rõ ràng cùng là chuyện khiến người ta cảm thấy sỉ nhục vô cùng, thế mà lần này nàng lại có thể quên bằng sạch, thậm chí còn kêu rên mấy câu đáng xấu hổ ấy nữa...

Frigg ôm lấy mặt, vùi đầu vào giữa hai gối. Nhất thời nàng phát hiện ra, cơ thể nàng lúc này không chỉ đau mỏi, mà còn trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần đưa tay chạm nhẹ vào bất cứ chỗ nào là từng dây thần kinh trên người nàng đều như muốn cuồn cuộn bốc cháy.

Nhưng chuyện khiến Frigg cảm thấy kinh khủng nhất chính là, dù Odin chẳng có ở bên, vậy mà cái cảm giác khi ngài rong ruổi trong cơ thể nàng vẫn cứ bám riết từng thớ da thớ thịt của nàng, có cố gắng xua thế nào cũng không đi.

Nàng đương nhiên không biết rằng, sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, khi tất cả các vị thần đều tập trung thảo luận về cuộc hôn nhân của Hỏa thần Loki và sứ giả Bi thương Angrboda, nhắc tới chuyện Loki rất có khả năng sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất của Asgard, thì cũng không có ít người xì xào bàn tán về chuyện của nàng và Odin.

Một khi ngày kết hôn đã định, thì nàng và Odin có xảy ra chuyện gì cũng không ai quản, có điều, quá khứ của nàng và Heimdall cũng bị lặng lẽ bới ra.

“Heimdall điện hạ, nghe nói Frigg điện hạ chính là tình nhân ngày trước của ngài, không biết có phải không?”, có người hỏi như vậy.

“Không, tuy nàng tự nguyện làm tình nhân của ta, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ ta nghĩ thế”, tâm trạng Heimdall có vẻ không được tốt: “Ta luôn coi trọng nàng, mà nàng cũng kính trọng ta. Ta nghĩ đó cũng là nguyên nhân khiến ta và nàng hợp nhau trên rất nhiều phương diện”.

“Vậy sao hai người lại chia tay?”

Heimdall không nói thêm câu nào nữa.

Odin đứng cách bọn họ không xa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Một tiếng đồng hồ sau, hắn trở về cung điện Vàng.

Frigg vẫn đang ôm gối, ngơ ngác ngồi trên giường, chỉ mặc một chiếc áo mỏng tang. Vừa thấy Odin bước vào, nàng đã rụt cổ xuống, ngay cả hơi thở cũng trở nên dè dặt.

Odin cởi chiếc áo choàng dài xuống, đi tới bên giường, lặng im trong chốc lát.

“Ngày kết hôn của Loki và Angrboda bị hoãn lại rồi, nhưng vẫn sẽ tiến hành như thường lệ.”

“Ừ, em cũng đoán thế”, nàng đáp lại bằng chất giọng ỉu xìu.

“Vì thế, hiện nay tình hình an nguy của bộ tộc đã trở nên nghiêm trọng hơn.”

“Vâng...”

Trên cổ nàng vẫn in đầy dấu hôn của Odin, vành mắt thâm quầng cũng nhắc nhở về cơn kích động tối qua. Lúc tỉnh dậy, chính vì nhìn thấy hai hốc mắt thâm quầng của nàng nên ngài cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, sau đó rời đi.

Nhưng suốt cuộc họp buổi sáng, tâm trí ngài cứ ở đâu đâu. Ngài cứ lo nghĩ, liệu lúc nàng tỉnh dậy mà không thấy mình đâu thì có đau lòng không? Ngài nhớ tiếng rên khe khẽ của nàng, toàn bộ khung cảnh đêm qua cứ lần lượt chạy qua trí óc của ngài... Đương nhiên, vì rất tò mò về phản ứng của nàng lúc tỉnh dậy, nên ngài mới cố ý giữ nguyên “hiện trường”...

Mặc kệ nàng có còn tình ý với Heimdall hay không, mọi chuyện đã là quá khứ rồi, giờ nàng chỉ thuộc về Odin ngài mà thôi.

Hiện giờ Odin chỉ cần quan tâm đến nàng, bảo vệ cho nàng, tới một ngày nào đó, chắc chắn nàng sẽ cảm động.

Tuy trong đầu nghĩ thế, nhưng cái bệnh kinh niên nghĩ một đằng nói một nẻo của Odin vẫn cứ phát tác như thường.

“Frigg, nếu đã là thần Tình yêu, vậy thì em không thể giữ nguyên bộ dạng như lúc trước được.”

“Vâng.”

“Từ ngày mai, em phải dậy đúng giờ để đi tham gia hội nghị, phải tới tế đàn cầu nguyện cho Thần tộc, phải dang tay cứu giúp những người gặp khó khăn... Em có làm được không?”

Tâm trạng xấu hổ lúc đầu giờ đã chuyển thành thất vọng ngẩn ngơ. Frigg gật đầu, chúi thấp, mắt đăm đăm nhìn sàn nhà. Bởi vì bộ dạng nàng có chút mệt mỏi, nên gương mặt gầy gò nhỏ bé chỉ bằng một bàn tay kia trông tiều tụy vô cùng.

Khi mà Odin cứ liên tục cho nàng những nụ cười ấm áp và dịu dàng đến nao lòng như thế, nàng thậm chí còn lén mừng thầm, phải chăng ngài cũng có ý với mình?

Thật ra chuyện này cũng không phải có gì không tốt. Sau này nếu có cơ hội, chuyện này xảy ra nhiều hơn, không biết chừng hai người sẽ trở thành vợ chồng thật ấy chứ...

Nhưng mà, ái ân ngọt ngào ban đêm, vừa lộ mình dưới ánh mặt trời lại trở nên khó chịu như thế...

Đứng trước mặt nàng, Odin vẫn là một vị chủ thần cay nghiệt, vô tình.

Nếu không phải thần Tình yêu thì ai thèm lấy nàng ta chứ?

Nàng suýt nữa thì quên mất rằng, Odin đã từng nói câu này.

“Em biết rồi”, thấy Odin không nói nữa, nàng nhẹ giọng đáp lời.

Nhìn bộ dạng của nàng như thế, Odin bắt đầu bực bội. Đi đi lại lại vài vòng, ngài ngồi xuống trước mặt Frigg, hít sâu một hơi, lúc sau mới hỏi:

“Ta cho em cơ hội cuối cùng. Nói cho ta biết, kết hôn với ta rồi em có hối hận không?”.

Nàng ngước mắt nhìn: “Nếu nói hối hận thì có tác dụng gì không?”.

Câu trả lời bất ngờ này khiến Odin yên lặng rất lâu.

Quả nhiên, nàng vẫn còn thích Heimdall.

Nói cách khác, ngài đã quá vội vàng...

Thế nhưng, ngài tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay như vậy được.

“Vô dụng”, Odin híp mắt nhìn nàng, “Có điều, nếu đúng là em hối hận thật thì ta có thể hứa, sau lần tối hôm qua, ta sẽ không chạm vào em nữa”.

Như thế thì có khác gì Heimdall?

Huống hồ, Heimdall thể hiện rõ sự ngang ngược ra ngoài, còn người này lại dối trá từ đầu đến cuối.

“Các người đều cùng một giuộc...”, Frigg nắm chặt tấm chăn, “Không, ngài còn đê tiện hơn hắn”.

Nàng không hận Odin, chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng đau thắt.

Ngài cho nàng một hôn lễ, cho nàng khoái cảm xác thịt, nhưng lại không cho nàng hạnh phúc.

Frigg xoay người bước xuống giường, không muốn ở lại nơi này thêm giây nào nữa. Nhưng vừa bước chân xuống đất, nàng đã ngã gục. Odin vội vàng đỡ lấy nàng. Nàng cố cắn chặt môi, vậy mà dòng nước mắt cứ lặng lẽ rơi đầy trên má.

Nếu nàng bớt yêu Odin đi một chút, chẳng phải sẽ dễ chịu hơn rất nhiều rồi không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện