Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1282



CHƯƠNG 1282

“Phải, ở bên mẹ lúc thi đấu.” Tống Vy xoa đầu của cậu nhóc.

Tống Dĩnh Nhi vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá, lại có thể nhìn thấy ba rồi, gia đình chúng ta lại được ở bên nhau rồi.”

“Phải.” Tống Vy nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng.

“Đúng rồi, hai con sao đột nhiên lại vào đây, tìm mẹ có chuyện gì sao?” Tống Vy hỏi.

“Là như này, mẹ, con hôm nay phát hiện tung tích của bác cả Đường Hạo Minh.” Tống Hải Dương trả lời.

Sắc mặt của Tống Vy hơi thay đổi, trở nên nghiêm nghị: “Cái gì? Con phát hiện tung tích của Đường Hạo Minh sao?”

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương vội gật đầu.

Tống Vy bế cậu nhóc lên, mắt nhìn cậu nhóc: “Phát hiện ở đâu?”

“Ở sân bay, con dạo này luôn xâm nhập vào các camera ở thành phố này, muốn tìm kiếm bác cả Đường Hạo Minh, nhưng mãi không thấy tung tích của bác cả Đường Hạo Minh, không ngờ sáng nay, con phát hiện bác ấy, còn không chỉ có bác ấy, còn có Lâm Giai Nhi.” Tống Hải Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy nước ngoài không bằng trong nước, đâu đâu cũng lắp camera, nhưng camera ở bên nước ngoài thật ra cũng không ít, các đoạn đường lớn đều lắp.

Tuy Đường Hạo Minh có thể trốn, nhưng sẽ không trốn mãi ở trong hang chuột của bác, tóm lại sẽ phải thò đầu ra, vậy nên cậu nhóc muốn xâm nhập vào tất cả camera của thành phố này, ngộ nhỡ một camera trong đó sẽ quay được Đường Hạo Minh, tuy nhiên hơn một tháng cũng không có thu hoạch gì cả.

Khi cậu nhóc cho rằng Đường Hạo Minh có phải thật sự trốn mãi không ra ngoài hay không thì không ngờ phát hiện bác ở camera của sân bay.

“Còn cả Lâm Giai Nhi!” Tống Vy nghe thấy năm chữ này, cô siết chặt lòng bàn tay.

Quả nhiên, Lâm Giai Nhi không ở thành phố Giang nữa, được Đường Hạo Minh dẫn vượt biên đến đây, hơn nữa còn ở bên cạnh anh ta.

“Cục cưng, bọn họ đang ở sân bay làm gì?” Tống Vy túm lấy vai của Tống Hải Dương hỏi.

Tống Hải Dương nhíu mày trả lời: “Bọn họ muốn rời khỏi nơi này, bác cả Đường Hạo Minh cho người của bác ấy đến sân bay thăm dò, xem phong tỏa của ba có hạ xuống không, kết quả phong tỏa của ba còn, cho nên bọn họ không đi được.”

“Cũng tức là bọn họ vẫn ở thành phố này có phải không?” Tống Vy nheo mắt.

Tống Hải Dương gật đầu liên tục: “Vâng ạ, chỉ là về sau con lại mất dấu của bọn họ, bọn họ sau khi đi ra khỏi phòng nghỉ, trực tiếp đến bãi đỗ xe, rời đi từ cửa phụ của bãi đỗ xe, chỗ đó không có camera, cho nên con không tìm được bọn họ, cho dù về sau con lại kiểm tra các camera khác, cũng không quay lại tung tích của bọn họ, xin lỗi mẹ, con làm mất dấu bọn họ rồi.”

Nhìn biểu cảm tự trách của cậu nhóc, Tống Vy xoa đầu của cậu nhóc, dịu dàng nói: “Cục cưng, đừng như vậy, đây không phải là lỗi của con, là kẻ địch quá gian xảo.”

“Nhưng con rõ ràng có cơ hội có thể khóa chặt bác ấy.” Tống Hải Dương ấn ngón tay.

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Được rồi, lần này mất dấu của bọn họ, vậy cục cưng tiếp tục tìm, mẹ tin sẽ có cơ hội tìm được bọn họ.”

Qua sự an ủi một hồi của cô, cậu nhóc rất nhanh đã lấy lại tinh thần, gật mạnh đầu: “Con biết rồi mẹ, con bây giờ đi lập trình một ứng dụng nhỏ, để camera chủ động khóa chặt bọn họ, chỉ cần bọn họ xuất hiện ở một camera nào đó, con sẽ biết ngay lập tức.”

Nói xong, cậu nhóc nhanh chóng chảy ra khỏi phòng của Tống Vy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện