Lộng Triều
Quyển 1 - Chương 14: Hàn đông
Đức Sơn lén trốn ở một góc mà nhìn Triệu Quốc Đống. Ông anh nó có vẻ hoảng hốt, Đức Sơn đang thầm nghĩ có phải do gặp hai cô gái kia tối qua không?
Đức Sơn biết Quốc Đống có bạn gái ở An Đô, nó đã xem ảnh thì thấy rất đẹp, không thua gì Khổng Nguyệt và giáo viên Hàn Đông kia. Chẳng qua người ta ở An Đô, sao có thể so sánh với Giang Khẩu? Đức Sơn thầm nghĩ ông anh đang thất tình, nếu muốn chữa thì biện pháp tốt nhất là có tình yêu khác.
- Anh, mấy chị Khổng Nguyệt đến tìm anh.
- Hả, bọn họ đến ư?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống nhìn ra ngoài thì thấy có một chiếc xe đạp đỗ trước sân giặt quần áo, mấy người nam nữ đang nói chuyện.
- Vâng, mấy anh Trường Khánh cũng tới.
Đức Sơn lau lau mồ hôi trên tay rồi nói.
- Mặc áo vào.
Triệu Quốc Đống vứt tạm suy nghĩ ra khỏi đầu rồi trừng mắt nhìn Đức Sơn.
- Anh, bọn họ đợi anh ở ngoài.
Triệu Quốc Đống mặc một chiếc áo ba lỗ đã cũ mà hừ một tiếng:
- Nắng như vậy rồi chẳng lẽ mấy anh chị còn đi chơi?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến thằng em, đứng dậy đi ra ngoài.
- Khổng Nguyệt, Hàn Đông, hai bạn tới?
Triệu Quốc Đống mặc một chiếc áo phông cảnh sát màu xanh lục trông khá oai phong.
- Quốc Đống, ông không mấy khi về, hôm nay chúng ta lên núi Vân Thai đi, 36 động liên hoàn ở đó chúng ta đã nhiều năm không trèo lên mà? Hôm nay trời hơi nắng mà chui vào động thì sẽ rất mát. Bọn tôi mang theo lương khô rồi, chúng ta ăn rồi đến Ninh Giang bơi nữa.
Yy nháy nháy mắt với Triệu Quốc Đống và nói.
- 36 động liên hoàn ở núi Vân Thai?
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu, trời nắng như vậy mà đi ư?
- Đi xe đạp cũng chỉ nửa tiếng là tới, bờ sông gió lớn nên mát mà.
Yy hừ một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, không mấy khi ông về, mọi người tụ tập đi chơi chẳng lẽ ông từ chối?
- Đừng nói linh tinh, đi là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay đầu hàng mà nói:
- Đi thôi, hai bạn gái phải mang ô che nắng đó, mà đã chuẩn bị áo tắm chưa?
- Còn cần bạn nói sao?
Khổng Nguyệt cười cười rồi đeo kính chống nắng lên, hôm nay cô mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đôi chân trắng nõn càng thêm chói mắt dưới ánh nắng.
Ngô Trường Khánh đi cùng qq, Hàn Đông nhảy lên xe Triệu Quốc Đống trước, Khổng Nguyệt thì lên xe yy.
Tiếng chuông vang lên trên đường, tiếng cười nói thi thoảng vang lên, giống như ngay cả ánh nắng cũng bớt đi nhiều.
Đôi tay thon dài của Triệu Quốc Đống ôm lấy eo Triệu Quốc Đống làm hắn có chút không tự nhiên. Mặc dù Đường Cẩn cũng từng làm như vậy nhưng cảm giác này khác hẳn. Một cô gái ngồi sau xe hắn, tay còn đặt trên eo hắn, mùi hương nhàn nhạt truyền tới làm Triệu Quốc Đống không quen.
Hắn không biết Hàn Đông nghĩ như thế nào mà nhảy lên xe mình. Hắn nghĩ mãi và đoán Hàn Đông không muốn ba người Ngô Trường Khánh có suy nghĩ khác, cho nên lấy hắn làm tấm bia đỡ đạn. Dù sao bây giờ có Khổng Nguyệt ở đây thì cũng không thể có việc gì mà.
Cách nghĩ này làm Triệu Quốc Đống thoải mái hơn.
Hàn Đông hôm nay mặc dù đẹp nhưng hắn nằm mơ không có ấn tượng gì về cô. Sau khi hắn rời khỏi Đồn công an Giang Miếu thì ít có quan hệ với nhà máy, cũng chỉ liên lạc với mấy bạn học cũ mà thôi, người khác thì hắn không chú ý tới.
Gái đẹp thì các nơi khác còn thiếu nhưng tại Nhà máy dệt lại không ít. Mấy ngàn nữ công nhân thì có thể dễ chọn ra mấy chục cô rất đẹp. Thời buổi này muốn làm nhân viên công chức không dễ, Nhà máy dệt hàng năm nhận công nhân đã hấp dẫn không ít các cô gái ở huyện xung quanh, thậm chí là Quận An Đô.
- Em nghe Khổng Nguyệt nói Triệu ca tốt nghiệp trùng cảnh sát?
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.
- Ừ, vừa tốt nghiệp năm trước. Em không phải người Giang Khẩu, sao lại được phân tới đây?
- Em ở Bình Xuyên, trường thống nhất phân công công việc. Em còn nghĩ Nhà máy dệt An Đô là ở huyện thành, không ngờ lại là ở Giang Miếu.
Hàn Đông có chút nuối tiếc mà nói.
- Ừ, Nhà máy dệt nghe thì hay nhưng lại ở quê, đúng là lừa không ít người. Chẳng qua nhà máy này cũng lớn, đầy đủ mọi thứ. Mặc dù không thể so sánh với huyện thành nhưng tốt hơn các thị trấn bình thường nhiều.
Triệu Quốc Đống vừa đạp xe vừa nói.
- Xem ra em chỉ có thể ở đây cả đời mà thôi. Vẫn là Triệu ca tốt, là nhân viên công chức, mặc đồng phục cảnh sát rất oai phong, hơn nữa lúc nào cũng có thể được điều lên huyện thành.
Nhân viên công chức? Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng.
Hắn càng lúc càng tin thứ trong mơ là thật, vì nó quá phù hợp với quy luật phát triển. Bát cơm chắc chắn cuối cùng cũng mất. Mà nghề cảnh sát cũng dần đần thành nghề không được chào đón nhất của nhân viên công chức.
Khi địa vị chính trị và kinh tế của một nghề càng lúc càng không không tương ứng với những gì bỏ ra, nghề này đương nhiên sẽ không được ai quan tâm. Cho nên các nhân viên công chức thi vào ngành khác thường là một chọi trăm, nhưng số người báo vào làm cảnh sát cơ sở là quá ít.
Nhưng nghề giáo lại được chào đón, chẳng những thu nhập cố định không thấp hơn nhân viên công chức, còn có nhiều thứ thêm, nếu giỏi còn có thể dạy thêm. Chỉ riêng thu nhập này còn hơn cả tiền lương.
- Không tốt như em nói đâu, nghề cảnh sát vất vả không nói, hơn nữa không có điểm chuẩn. Nhìn thì oai nhưng nỗi khổ chỉ mình biết mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích nhiều.
- Chẳng qua ngành cảnh sát có lợi nhất là biết nhiều kiến thức xã hội, thấy nhiều mặt trái của xã hội. Đó là những thứ có nhiều người cả đời không thể biết.
- Ồ? Triệu ca vì nguyên nhân này mà thi vào trường cảnh sát?
Hàn Đông có chút hứng thú mà hỏi, hai tay như cố ý ôm chặt eo Triệu Quốc Đống hơn.
- Cái này thì không phải, lúc ấy anh cảm thấy thích nghề này, hơn nữa cũng không biết thi đỗ hay không nên tùy tiện đăng ký, ai ngờ lại trúng.
Triệu Quốc Đống nhớ tình hình lúc đó liền chép miệng nói:
- Có lẽ ông trời muốn anh làm cảnh sát.
- Hì hì, Triệu ca là cảnh sát cũng tin điều này sao?
Hàn Đông cười cười một tiếng.
- Ha ha, anh còn là Đảng viên đó, là người theo chủ nghĩa duy vật.
Triệu Quốc Đống thấy Hàn Đông cũng khá dễ gần.
- Triệu ca chắc có bạn gái rồi phải không? Làm ở đâu thế?
Khi Hàn Đông hỏi như vậy, Triệu Quốc Đống mẫn cảm thấy đối phương có chút khẩn trương. Nghĩ đến mấy tháng nữa Đường Cẩn sẽ chia tay mình, Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Dù hắn biết chuyện này sẽ xảy ra và không thể thay đổi. Trừ khi trong vài tháng ngắn ngủi, hắn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Đức Sơn biết Quốc Đống có bạn gái ở An Đô, nó đã xem ảnh thì thấy rất đẹp, không thua gì Khổng Nguyệt và giáo viên Hàn Đông kia. Chẳng qua người ta ở An Đô, sao có thể so sánh với Giang Khẩu? Đức Sơn thầm nghĩ ông anh đang thất tình, nếu muốn chữa thì biện pháp tốt nhất là có tình yêu khác.
- Anh, mấy chị Khổng Nguyệt đến tìm anh.
- Hả, bọn họ đến ư?
Triệu Quốc Đống ngồi xuống nhìn ra ngoài thì thấy có một chiếc xe đạp đỗ trước sân giặt quần áo, mấy người nam nữ đang nói chuyện.
- Vâng, mấy anh Trường Khánh cũng tới.
Đức Sơn lau lau mồ hôi trên tay rồi nói.
- Mặc áo vào.
Triệu Quốc Đống vứt tạm suy nghĩ ra khỏi đầu rồi trừng mắt nhìn Đức Sơn.
- Anh, bọn họ đợi anh ở ngoài.
Triệu Quốc Đống mặc một chiếc áo ba lỗ đã cũ mà hừ một tiếng:
- Nắng như vậy rồi chẳng lẽ mấy anh chị còn đi chơi?
Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến thằng em, đứng dậy đi ra ngoài.
- Khổng Nguyệt, Hàn Đông, hai bạn tới?
Triệu Quốc Đống mặc một chiếc áo phông cảnh sát màu xanh lục trông khá oai phong.
- Quốc Đống, ông không mấy khi về, hôm nay chúng ta lên núi Vân Thai đi, 36 động liên hoàn ở đó chúng ta đã nhiều năm không trèo lên mà? Hôm nay trời hơi nắng mà chui vào động thì sẽ rất mát. Bọn tôi mang theo lương khô rồi, chúng ta ăn rồi đến Ninh Giang bơi nữa.
Yy nháy nháy mắt với Triệu Quốc Đống và nói.
- 36 động liên hoàn ở núi Vân Thai?
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu, trời nắng như vậy mà đi ư?
- Đi xe đạp cũng chỉ nửa tiếng là tới, bờ sông gió lớn nên mát mà.
Yy hừ một tiếng mà nói:
- Quốc Đống, không mấy khi ông về, mọi người tụ tập đi chơi chẳng lẽ ông từ chối?
- Đừng nói linh tinh, đi là được chứ gì?
Triệu Quốc Đống vội vàng giơ tay đầu hàng mà nói:
- Đi thôi, hai bạn gái phải mang ô che nắng đó, mà đã chuẩn bị áo tắm chưa?
- Còn cần bạn nói sao?
Khổng Nguyệt cười cười rồi đeo kính chống nắng lên, hôm nay cô mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đôi chân trắng nõn càng thêm chói mắt dưới ánh nắng.
Ngô Trường Khánh đi cùng qq, Hàn Đông nhảy lên xe Triệu Quốc Đống trước, Khổng Nguyệt thì lên xe yy.
Tiếng chuông vang lên trên đường, tiếng cười nói thi thoảng vang lên, giống như ngay cả ánh nắng cũng bớt đi nhiều.
Đôi tay thon dài của Triệu Quốc Đống ôm lấy eo Triệu Quốc Đống làm hắn có chút không tự nhiên. Mặc dù Đường Cẩn cũng từng làm như vậy nhưng cảm giác này khác hẳn. Một cô gái ngồi sau xe hắn, tay còn đặt trên eo hắn, mùi hương nhàn nhạt truyền tới làm Triệu Quốc Đống không quen.
Hắn không biết Hàn Đông nghĩ như thế nào mà nhảy lên xe mình. Hắn nghĩ mãi và đoán Hàn Đông không muốn ba người Ngô Trường Khánh có suy nghĩ khác, cho nên lấy hắn làm tấm bia đỡ đạn. Dù sao bây giờ có Khổng Nguyệt ở đây thì cũng không thể có việc gì mà.
Cách nghĩ này làm Triệu Quốc Đống thoải mái hơn.
Hàn Đông hôm nay mặc dù đẹp nhưng hắn nằm mơ không có ấn tượng gì về cô. Sau khi hắn rời khỏi Đồn công an Giang Miếu thì ít có quan hệ với nhà máy, cũng chỉ liên lạc với mấy bạn học cũ mà thôi, người khác thì hắn không chú ý tới.
Gái đẹp thì các nơi khác còn thiếu nhưng tại Nhà máy dệt lại không ít. Mấy ngàn nữ công nhân thì có thể dễ chọn ra mấy chục cô rất đẹp. Thời buổi này muốn làm nhân viên công chức không dễ, Nhà máy dệt hàng năm nhận công nhân đã hấp dẫn không ít các cô gái ở huyện xung quanh, thậm chí là Quận An Đô.
- Em nghe Khổng Nguyệt nói Triệu ca tốt nghiệp trùng cảnh sát?
Hàn Đông nhẹ nhàng nói.
- Ừ, vừa tốt nghiệp năm trước. Em không phải người Giang Khẩu, sao lại được phân tới đây?
- Em ở Bình Xuyên, trường thống nhất phân công công việc. Em còn nghĩ Nhà máy dệt An Đô là ở huyện thành, không ngờ lại là ở Giang Miếu.
Hàn Đông có chút nuối tiếc mà nói.
- Ừ, Nhà máy dệt nghe thì hay nhưng lại ở quê, đúng là lừa không ít người. Chẳng qua nhà máy này cũng lớn, đầy đủ mọi thứ. Mặc dù không thể so sánh với huyện thành nhưng tốt hơn các thị trấn bình thường nhiều.
Triệu Quốc Đống vừa đạp xe vừa nói.
- Xem ra em chỉ có thể ở đây cả đời mà thôi. Vẫn là Triệu ca tốt, là nhân viên công chức, mặc đồng phục cảnh sát rất oai phong, hơn nữa lúc nào cũng có thể được điều lên huyện thành.
Nhân viên công chức? Triệu Quốc Đống khẽ hừ một tiếng.
Hắn càng lúc càng tin thứ trong mơ là thật, vì nó quá phù hợp với quy luật phát triển. Bát cơm chắc chắn cuối cùng cũng mất. Mà nghề cảnh sát cũng dần đần thành nghề không được chào đón nhất của nhân viên công chức.
Khi địa vị chính trị và kinh tế của một nghề càng lúc càng không không tương ứng với những gì bỏ ra, nghề này đương nhiên sẽ không được ai quan tâm. Cho nên các nhân viên công chức thi vào ngành khác thường là một chọi trăm, nhưng số người báo vào làm cảnh sát cơ sở là quá ít.
Nhưng nghề giáo lại được chào đón, chẳng những thu nhập cố định không thấp hơn nhân viên công chức, còn có nhiều thứ thêm, nếu giỏi còn có thể dạy thêm. Chỉ riêng thu nhập này còn hơn cả tiền lương.
- Không tốt như em nói đâu, nghề cảnh sát vất vả không nói, hơn nữa không có điểm chuẩn. Nhìn thì oai nhưng nỗi khổ chỉ mình biết mà thôi.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích nhiều.
- Chẳng qua ngành cảnh sát có lợi nhất là biết nhiều kiến thức xã hội, thấy nhiều mặt trái của xã hội. Đó là những thứ có nhiều người cả đời không thể biết.
- Ồ? Triệu ca vì nguyên nhân này mà thi vào trường cảnh sát?
Hàn Đông có chút hứng thú mà hỏi, hai tay như cố ý ôm chặt eo Triệu Quốc Đống hơn.
- Cái này thì không phải, lúc ấy anh cảm thấy thích nghề này, hơn nữa cũng không biết thi đỗ hay không nên tùy tiện đăng ký, ai ngờ lại trúng.
Triệu Quốc Đống nhớ tình hình lúc đó liền chép miệng nói:
- Có lẽ ông trời muốn anh làm cảnh sát.
- Hì hì, Triệu ca là cảnh sát cũng tin điều này sao?
Hàn Đông cười cười một tiếng.
- Ha ha, anh còn là Đảng viên đó, là người theo chủ nghĩa duy vật.
Triệu Quốc Đống thấy Hàn Đông cũng khá dễ gần.
- Triệu ca chắc có bạn gái rồi phải không? Làm ở đâu thế?
Khi Hàn Đông hỏi như vậy, Triệu Quốc Đống mẫn cảm thấy đối phương có chút khẩn trương. Nghĩ đến mấy tháng nữa Đường Cẩn sẽ chia tay mình, Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Dù hắn biết chuyện này sẽ xảy ra và không thể thay đổi. Trừ khi trong vài tháng ngắn ngủi, hắn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Bình luận truyện