Lộng Triều

Quyển 1 - Chương 9: Thói xấu



Khanh Liệt Bưu vừa đến thì Uông Phi đã trốn sang bên. Lúc này Khanh Liệt Bưu đi, y mới thần bí lẻn tới mà nhỏ giọng nói:
- Quốc Đống, ông biết Khanh Liệt Bưu hôm nay đến đây làm gì không?

- Làm gì? Chẳng lẽ đến chờ tôi sao?
Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Ông nói gì thế hả, chẳng qua cũng có quan hệ với ông. Hắn đến chờ Khổng Nguyệt. Đám bạn của hắn đều nói Khổng Nguyệt đẹp nhất Nhà máy dệt, muốn Khanh Liệt Bưu đến kiến thức một chút. Kết quả Khanh Liệt Bưu không chờ được.
Uông Phi thở dài một tiếng mà nói:
- Nếu để thằng Khanh Liệt Bưu nhìn trúng thì Khổng Nguyệt phiền rồi.

Mặc dù Khổng Nguyệt không có quan hệ kia với hắn, nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ nếu Khanh Liệt Bưu mà quấy lấy Khổng Nguyệt thì đúng là giống như hoa nhài cắm bãi phân trâu. Triệu Quốc Đống phát hiện mình có chút lo lắng, không biết là quan tâm bạn học hay là nguyên nhân khác.

- Khanh Liệt Bưu là kẻ phá hoại trời sinh, đã trơi không biết bao nhiêu cô gái trong nhà máy lớn bụng, cũng may hai năm nay ít về. Sau khi hắn đến Quận An Đô làm việc thì mấy cô gái ở nhà máy đều phải im miệng. Chị tôi làm ở bệnh viện nhà máy, nghe chị tôi nói ít nhất đã phá thai cho ba bốn cô gái, còn có một cô giáo mới đến làm ở trường tiểu học.
Phòng Tử Toàn cũng nghe được chút chuyện nên nói.

- Đây cũng không làm gì được mà, muốn cho nó chơi thì phải chịu.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Hừ, Quốc Đống ông không biết đâu. Nữ công nhân bình thường của nhà máy, con giám đốc nhìn trúng, ông dám không nghe sao? Cho ông chút lợi, ca ba biến thành ca một thì có bao người mắc câu. Nếu không chỉ cần ám chỉ với quản đốc xưởng thì ông không phải sẽ làm vất vả sao?
Ngô Trường Khánh xen vào một câu:
- Ông cho rằng trong nhà máy này giống Phòng công an huyện sao?

Triệu Quốc Đống há hốc mồm không biết nói gì. Nơi này khác ư? Công an huyện chưa chắc đã sạch hơn nhà máy bao nhiêu. Hắn giúp đội trưởng Lưu nhận việc lái xe đâm người, đây vốn chỉ là tai nạn bình thường, người bị đâm không quá nặng. Vốn nói chỉ cần trả tiền bồi thường thì hắn không bị liên quan gì, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ đá hắn ra khỏi Đội cảnh sát hình sự, ngay cả đội trưởng Lưu cũng ấp a ấp úng không nói rõ. Chỉ nói là Bí thư Trương cho rằng mình là người của đội trưởng, yêu cầu nghiêm túc xử lý, đuổi khỏi ngành. Hừ, hai người này tranh chức đội trưởng, cuối cùng lấy mình ra mà xử.

Biết được tin này làm Triệu Quốc Đống rất tức giận, nhưng lúc trước hắn đã nhận thay họ Lưu, muốn đổi cũng không thể. Đội trưởng Lưu, Bí thư Trương, bọn họ sắm vai gì trong này thì đến bây giờ Triệu Quốc Đống vẫn không rõ. Hắn cũng không muốn làm rõ. Trước mặt đội trưởng Lưu, hắn chỉ có thể ra vẻ buồn bã đến khi đội trưởng Lưu hứa một hai năm nữa sẽ điều hắn về lại đội.

Đời người như vở kịch, những lời này Triệu Quốc Đống thấy nhiều trong truyện, lúc này hắn mới cảm nhận mình hình như đóng một vai đáng thương.

Một bài nhạc vang lên, nhiều người tiến vào sàn nhảy. Ngô Trường Khánh cùng Phòng Tử Toàn cũng sớm đi tìm mục tiêu, chỉ có Uông Phi và Triệu Quốc Đống đứng ngẩn ra đó. Nhưng mặc dù là đứng trong góc nhưng Triệu Quốc Đống biết mình đã thành tiêu điểm. Người có thể khiến Khanh Liệt Bưu chủ động đến chào thì ai không chú ý chứ?

- Quốc Đống, không mời cô nào nhảy à? Sao, ánh mắt cao nên ngại người của nhà máy không xứng sao?
Một giọng nói khá khàn đột nhiên vang lên.

Triệu Quốc Đống nhìn và vội vàng nói:
- Mã ca, đâu có. Em không phải vừa về sao? Đã lâu không về nên không nhận ra mấy người nên đứng một lúc. Sao, hôm nay Mã ca trực ban sao?

Mã Chánh Khuê là Trưởng phòng bảo vệ của Nhà máy dệt, năm sáu năm trước Triệu Quốc Đống đã gây không ít phiền phức cho Mã Chánh Khuê. Sau khi Triệu Quốc Đống đi, Triệu Đức Sơn lại đi lên, Triệu gia đúng là không có ít lần gây phiền cho phòng bảo vệ.

Chẳng qua bây giờ đã khác, Triệu Quốc Đống vào trường cảnh sát khiến danh tiếng Triệu gai tăng nhiều. Nhất là Triệu Quốc Đống sau khi tốt nghiệp được phân công về Giang Khẩu, tình hình càng khác. Tên đại ca ngày xưa, bây giờ lại thành cảnh sát, điều này làm cho đám bảo vệ của nhà máy kém hơn một bậc.

- Ừ, cuối tuần mà nên tới xem nếu không có mấy thằng ranh gây chuyện.
Mã Chánh Khuê hơn 40 tuổi, là binh lính xuất thân. Sau khi xuất ngũ liền về làm ở phòng bảo vệ Nhà máy dệt.

- Đều là người trong nhà máy thì có chuyện gì chứ?
Triệu Quốc Đống nói.

- Điều này không chắc, sàn nhảy của chúng ta có bán vé với bên ngoài. Nhiều nữ công nhân nên đám lưu manh Giang Miếu thích đến đây, sợ bọn chúng va chạm với đám thanh niên nhà máy.
Mã Chánh Khuê lắc đầu nói.
- Nghe Trường Khánh nói cậu điều về Đồn công an Giang Miếu? Ha ha, như vậy thì tốt rồi, tối nay có cậu ở đây thì tôi yên tâm.

- Mã ca nói gì thế, ở đây anh cầm đầu, em chỉ đến đây dạo mà thôi, không chừng một lát là đi. Em thấy không ai mù mắt mà dám đến gây chuyện khi có Mã ca ở đây.

Triệu Quốc Đống khen một câu, Mã Chánh Khuê cũng khách khí nói chuyện.

- Được rồi, mấy cậu chơi đi, tôi đi quanh một vòng.
Mã Chánh Khuê chào rồi rời đi.

- Mã Chánh Khuê bây giờ sao lại khách khí như vậy?
Triệu Quốc Đống lẩm bẩm một tiếng.

- Ôi, Quốc Đống, vậy phải xem đó là ai. Ông có thấy hắn không thèm để ý đến tôi không? Tôi đứng ngay đây mà hắn không coi tôi là người. Tên Mã Chánh Khuê này cũng được. Nghe nói có quan hệ tốt với lãnh đạo Đồn công an Giang Miếu, người bình thường thì hắn không coi vào đâu.
Uông Phi tức giận nói.

Triệu Quốc Đống không nói gì, thời buổi này vốn là như vậy. Uông Phi kêu lên:
- Quốc Đống, nhìn kìa, mấy cô Khổng Nguyệt tới đó.

Triệu Quốc Đống vốn không có hứng thú mấy, nghe Uông Phi nói liền nhìn theo thì thấy hai cô gái mặc váy nhẹ nhàng đi tới.
- Mặc váy trắng đi trước có phải là Khổng Nguyệt?

- Đúng thế, sao, mới có mấy năm không gặp mà ông không nhận ra sao?

- Vậy cô gái mặc váy tím kia?

- Hình như là giáo viên mới được phân công tới đây, có quan hệ tốt với Khổng Nguyệt. Tôi hay thấy hai cô ấy đi với nhau. Quốc Đống, nhanh đi đi, nếu không không đến lượt ông mời đâu.
Uông Phi nói.

Triệu Quốc Đống lắc đầu. Khổng Nguyệt đúng là đã thay đổi, cô càng lúc càng đẹp hơn. Khổng Nguyệt lúc học cấp hai đã đẹp nổi tiếng cả trường, bây giờ cao hơn nhiều, người cao phối hợp chiếc váy trắng, sau lưng còn có chiếc thắt lưng kết hình con bướm, thoáng cái đã che mờ tất cả các cô gái xung quanh. Cô gái đi cùng Khổng Nguyệt cũng cao, Triệu Quốc Đống mắt sáng nên thấy còn cao hơn Khổng Nguyệt một chút, mặt luôn nở nụ cười với má núm đồng tiền rất quyến rũ. Hai cô gái đang nói chuyện rất vui vẻ.

Quả nhiên đúng là không ít người mời hai cô nhảy, nhưng hai cô có vẻ không có ý nhảy, từ chối hết. Chẳng qua đều là người nhà máy nên mấy người đàn ông không quá xấu hổ.

- Uông Phi, hai cô này đúng là kiêu, nhiều người mời như vậy mà không nhảy. Hai cô ấy đến đây làm gì?

- Ông đến nhất định là được, là bạn học cũ, hai cô ấy hình như cũng không thích nhảy, một tháng chỉ đến tầm lần. Mấy người chúng tôi mời các cô ấy nhảy thì cũng không từ chối. Quốc Đống, chẳng lẽ ông sợ bị từ chối? Khổng Nguyệt chưa có bạn trai, ông nếu có ý thì có thể nắm lấy. Đừng để đám người Khanh Liệt Bưu hớt tay trên.

Triệu Quốc Đống cười cười. Sau khi có quan hệ với Đường Cẩn, hắn không có tâm tư hái hoa bên ngoài. Hắn cũng không định tìm bạn gái là người trong nhà máy. Nhà máy tuy nhiều gái nhưng hắn đã rời khỏi đây lên huyện. Chẳng qua bây giờ hắn về Giang Miếu nên cũng có nhiều quan hệ với nhà máy.

Ngoài cửa có một đám người tiến vào, xem ra sàn nhảy này làm ăn cũng được. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Nhà máy nhiều nữ công nhân như vậy, tối cuối tuần cũng cần thư giãn, đám thanh niên Thị trấn Giang Miếu cũng thích tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện