Lộng Triều
Quyển 2 - Chương 4: Ra chiêu
Sau khi Triệu Quốc Đống báo cáo với Hà Phượng Tường về tình hình vụ án, Hà Phượng Tường đề nghị Triệu Quốc Đống tốt nhất tự mình báo cáo với Loan Chinh Viễn. Dù sao việc này liên quan tới lãnh đạo chủ yếu của Thị trấn Giang Miếu. Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi nghe theo.
Trong điện thoại Loan Chinh Viễn rất nghiêm túc nghe Triệu Quốc Đống báo cáo, không nói nhiều. Y chỉ yêu cầu Triệu Quốc Đống nghiêm túc chấp hành theo pháp luật mà phá án, đồng thời chú ý cách làm việc, phối hợp tốt với chính quyền địa phương, cố gắng giảm thiểu nhỏ nhất ảnh hưởng tới công tác của đồn.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu việc này.
Khi Triệu Quốc Đống vào sân Đảng ủy Khu thì thấy một chiếc 505 Quảng Châu chưa đăng ký tiến vào, hắn nhìn thì thấy ngồi đằng trước là Bí thư đảng ủy Khương Nhất Minh, ngồi sau là Phó bí thư Cao Dương.
- Bí thư Khương, Phó bí thư Cao.
- Ồ, Tiểu Triệu à, có việc gì vậy?
Khương Nhất Minh gật đầu nói.
- Có chút việc cần báo cáo với lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống liền đưa quyển sổ trong tay tới.
- Rất gấp sao? Tôi và Bí thư Khương chuẩn bị lên huyện họp.
Cao Dương nói.
- Vâng, rất gấp và quan trọng, ý của Công an huyện là muốn lập tức báo cáo với Đảng ủy Khu.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
- Ồ.
Khương Nhất Minh nhìn Cao Dương rồi nhíu mày nói:
- Vậy lão Cao phụ trách một chút.
- Bí thư Khương, sợ ngài cũng phải nghe mới được, việc này rất quan trọng.
Trong phòng hội nghị, sau khi nghe Triệu Quốc Đống báo cáo qua tình hình, Khương Nhất Minh và Cao Dương đều sa sầm mặt. Khương Nhất Minh nhíu mày, Cao Dương lại thoáng lộ ra một tia vui vẻ.
- Xử lý Tào Kiến như thế nào thì Đảng ủy Khu không xen vào, đây là việc bên cơ quan công an. Nhưng địa điểm gây án là nhà của Kính Hải có thật không? Kính Hải có biết không?
Khương Nhất Minh có chút đau đầu. Kính Hải là cán bộ địa phương, quan hệ rất rộng, triển khai công việc cũng đắc lực nhưng người này có chút kiêu ngạo khó khống chế. Vì thế Bí thư đảng ủy thị trấn không chèn ép được Kính Hải, có đôi khi còn không nể mặt Đảng ủy Khu.
Khương Nhất Minh rất coi trọng năng lực công tác của người này nhưng cũng không hài lòng với tên này không biết đại cuộc.
Chẳng qua đây không phải việc nhỏ. Cháu của Chủ tịch thị trấn hiếp gái trong chính nhà Chủ tịch, Kính Hải không những không thoát được liên quan, Đảng ủy Khu cũng có trách nhiệm.
- Địa điểm gây án đúng là ở nhà Chủ tịch Kính. Căn cứ tài liệu thì chủ tịch Kính không biết nhưng theo chúng tôi biết thì người nhà họ Tào thường xuyên lấy danh nghĩa chủ tịch Kính mà gây chuyện. Dân chúng có phản ứng lớn, ngay cả xã Trúc Liên cũng có phản ánh. Vì thế tôi lo vụ án hiếp dâm này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt với Đảng ủy Khu.
Triệu Quốc Đống rất chân thành nói:
- Cho nên sau khi báo cáo lên huyện, tôi lập tức đến báo cáo với hai vị Bí thư.
- Dù Kính Hải không biết nhưng Tào Kiến là cháu của y gây nhiều việc như vậy, y là cậu mà không biết sao? Làm cán bộ lãnh đạo mà dạy con cháu như vậy sao? Lần này lại còn xảy ra chuyện ở chính nhà y, nếu truyền ra thì y giải thích như thế nào với dân chúng Thị trấn Giang Miếu?
Cao Dương lạnh lùng nói:
- Bí thư Khương, tôi thấy việc này Kính Hải không thể thoát được liên quan.
- Lão Cao, trước không nên kết luận vội.
Khương Nhất Minh có chút không hài lòng nhìn Cao Dương. Y biết Cao Dương và Kính Hải có chút xa cách. Kính Hải cũng không nể mặt hai vị Phó bí thư Đảng ủy Khu. Điều này thì Khương Nhất Minh hiểu rõ. Nhưng bây giờ không phải việc của mình Kính Hải, nếu lộ ra thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của chính quyền Thị trấn Giang Miếu cùng Đảng ủy Khu Giang Miếu. Đây là điều Khương Nhất Minh phải suy nghĩ.
- Tiểu Triệu, cơ quan công an phá án thì Đảng ủy Khu không thể can thiệp. Nhưng Kính Hải không biết việc này, vậy từ góc độ pháp luật y sẽ không vi phạm. Về phần họ hàng phạm pháp là do y dạy dỗ không nghiêm, đây là việc do tổ chức điều tra xử lý.
Khương Nhất Minh cố nói ra ý đồ của mình.
- Nhưng vụ án xảy ra ở nhà của y, tôi hy vọng Đồn công an linh hoạt xử lý, cố gắng khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, tránh cho quần chúng hiểu lầm. Theo tôi biết Kính Hải thường ở thị trấn, nhà ở xã nhiều năm không dùng tới, hầu hết cho họ hàng ở. Các anh nếu muốn đến hiện trường thì nên chú ý ảnh hưởng.
- Vụ án này liên quan khá lớn nên tôi sợ.
Triệu Quốc Đống ra vẻ có chút khó xử.
- Trưởng đồn Triệu, việc này mời anh phải hỗ trợ Đảng ủy Khu làm tốt công việc, giảm thiểu ảnh hưởng.
Khương Nhất Minh cắt ngang lời Triệu Quốc Đống nói. Y cũng biết quan hệ giữa Đồn công an Giang Miếu và chính quyền thị trấn không tốt mấy.
- Sau đây tôi sẽ tự phê bình đồng chí Kính Hải.
Khi Kính Hải ra khỏi Đảng ủy Khu thì trong lòng y đã không còn vẻ kiêu căng như trước mà thay vào đó là rất lo lắng.
Khương Nhất Minh lạnh lùng phê bình cùng với việc nhắc nhở làm y cảm thấy chức của mình gặp nguy hiểm. Mặc dù Đảng ủy Khu không có quyền sa thải Bí thư và Chủ tịch xã, thị trấn nhưng bọn họ có quyền đề nghị. Hơn nữa lần này có vụ án hiếp dâm, đó là chết người với một lãnh đạo.
Mặc dù nhà cũ thì y sớm cho chị gái dùng nhưng ai cũng biết đó là nhà y, ở pháp luật và hàng xóm xung quanh thì đó đều là nhà y. Tào Kiến dám hiếp gái ở đó, đây chính là muốn đẩy y vào lò lửa.
Lúc này y không còn có suy nghĩ muốn cứu Tào Kiến ra nữa. Làm thế nào thoát lò lửa mới là quan trọng nhất đối với y. Giờ phút này Kính Hải mới thấy địa vị của Đồn công an trở nên quan trọng như vậy.
Khương Nhất Minh nói đúng, chuyện nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Vấn đề nằm ở nếu có người muốn nhân cơ hội đánh mình, vậy đó sẽ là quả pháo rất lớn. Nhưng nếu chuyện này có thể nhanh chóng dẹp yên thì mấu chốt chính là Đồn công an.
Mình phải thay đổi thái độ ngay, nhưng cũng phải làm sao cho Đồn công an nhanh chóng xử lý xong vụ này.
Triệu Quốc Đống cũng không ngờ chuyện lại kết thúc theo cách đó. Ba hôm sau Tào Kiến bị Viện kiểm sát khởi tố vì tội hiếp dâm, còn có mấy người căn cứ về hành vi mà bị tạm giam vài chục ngày.
Mà thái độ của chính quyền Thị trấn Giang Miếu với Đồn công an cũng thay đổi hẳn. Khi Phó bí thư Đảng ủy Khu Cao Dương nói Đồn công an cần thay thế phương tiện giao thông và thông tin liên lạc, chính quyền thị trấn lập tức nói sẽ ủng hộ Đồn công an 20 ngàn, điều này làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
Trong điện thoại Loan Chinh Viễn rất nghiêm túc nghe Triệu Quốc Đống báo cáo, không nói nhiều. Y chỉ yêu cầu Triệu Quốc Đống nghiêm túc chấp hành theo pháp luật mà phá án, đồng thời chú ý cách làm việc, phối hợp tốt với chính quyền địa phương, cố gắng giảm thiểu nhỏ nhất ảnh hưởng tới công tác của đồn.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu việc này.
Khi Triệu Quốc Đống vào sân Đảng ủy Khu thì thấy một chiếc 505 Quảng Châu chưa đăng ký tiến vào, hắn nhìn thì thấy ngồi đằng trước là Bí thư đảng ủy Khương Nhất Minh, ngồi sau là Phó bí thư Cao Dương.
- Bí thư Khương, Phó bí thư Cao.
- Ồ, Tiểu Triệu à, có việc gì vậy?
Khương Nhất Minh gật đầu nói.
- Có chút việc cần báo cáo với lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống liền đưa quyển sổ trong tay tới.
- Rất gấp sao? Tôi và Bí thư Khương chuẩn bị lên huyện họp.
Cao Dương nói.
- Vâng, rất gấp và quan trọng, ý của Công an huyện là muốn lập tức báo cáo với Đảng ủy Khu.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.
- Ồ.
Khương Nhất Minh nhìn Cao Dương rồi nhíu mày nói:
- Vậy lão Cao phụ trách một chút.
- Bí thư Khương, sợ ngài cũng phải nghe mới được, việc này rất quan trọng.
Trong phòng hội nghị, sau khi nghe Triệu Quốc Đống báo cáo qua tình hình, Khương Nhất Minh và Cao Dương đều sa sầm mặt. Khương Nhất Minh nhíu mày, Cao Dương lại thoáng lộ ra một tia vui vẻ.
- Xử lý Tào Kiến như thế nào thì Đảng ủy Khu không xen vào, đây là việc bên cơ quan công an. Nhưng địa điểm gây án là nhà của Kính Hải có thật không? Kính Hải có biết không?
Khương Nhất Minh có chút đau đầu. Kính Hải là cán bộ địa phương, quan hệ rất rộng, triển khai công việc cũng đắc lực nhưng người này có chút kiêu ngạo khó khống chế. Vì thế Bí thư đảng ủy thị trấn không chèn ép được Kính Hải, có đôi khi còn không nể mặt Đảng ủy Khu.
Khương Nhất Minh rất coi trọng năng lực công tác của người này nhưng cũng không hài lòng với tên này không biết đại cuộc.
Chẳng qua đây không phải việc nhỏ. Cháu của Chủ tịch thị trấn hiếp gái trong chính nhà Chủ tịch, Kính Hải không những không thoát được liên quan, Đảng ủy Khu cũng có trách nhiệm.
- Địa điểm gây án đúng là ở nhà Chủ tịch Kính. Căn cứ tài liệu thì chủ tịch Kính không biết nhưng theo chúng tôi biết thì người nhà họ Tào thường xuyên lấy danh nghĩa chủ tịch Kính mà gây chuyện. Dân chúng có phản ứng lớn, ngay cả xã Trúc Liên cũng có phản ánh. Vì thế tôi lo vụ án hiếp dâm này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt với Đảng ủy Khu.
Triệu Quốc Đống rất chân thành nói:
- Cho nên sau khi báo cáo lên huyện, tôi lập tức đến báo cáo với hai vị Bí thư.
- Dù Kính Hải không biết nhưng Tào Kiến là cháu của y gây nhiều việc như vậy, y là cậu mà không biết sao? Làm cán bộ lãnh đạo mà dạy con cháu như vậy sao? Lần này lại còn xảy ra chuyện ở chính nhà y, nếu truyền ra thì y giải thích như thế nào với dân chúng Thị trấn Giang Miếu?
Cao Dương lạnh lùng nói:
- Bí thư Khương, tôi thấy việc này Kính Hải không thể thoát được liên quan.
- Lão Cao, trước không nên kết luận vội.
Khương Nhất Minh có chút không hài lòng nhìn Cao Dương. Y biết Cao Dương và Kính Hải có chút xa cách. Kính Hải cũng không nể mặt hai vị Phó bí thư Đảng ủy Khu. Điều này thì Khương Nhất Minh hiểu rõ. Nhưng bây giờ không phải việc của mình Kính Hải, nếu lộ ra thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của chính quyền Thị trấn Giang Miếu cùng Đảng ủy Khu Giang Miếu. Đây là điều Khương Nhất Minh phải suy nghĩ.
- Tiểu Triệu, cơ quan công an phá án thì Đảng ủy Khu không thể can thiệp. Nhưng Kính Hải không biết việc này, vậy từ góc độ pháp luật y sẽ không vi phạm. Về phần họ hàng phạm pháp là do y dạy dỗ không nghiêm, đây là việc do tổ chức điều tra xử lý.
Khương Nhất Minh cố nói ra ý đồ của mình.
- Nhưng vụ án xảy ra ở nhà của y, tôi hy vọng Đồn công an linh hoạt xử lý, cố gắng khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, tránh cho quần chúng hiểu lầm. Theo tôi biết Kính Hải thường ở thị trấn, nhà ở xã nhiều năm không dùng tới, hầu hết cho họ hàng ở. Các anh nếu muốn đến hiện trường thì nên chú ý ảnh hưởng.
- Vụ án này liên quan khá lớn nên tôi sợ.
Triệu Quốc Đống ra vẻ có chút khó xử.
- Trưởng đồn Triệu, việc này mời anh phải hỗ trợ Đảng ủy Khu làm tốt công việc, giảm thiểu ảnh hưởng.
Khương Nhất Minh cắt ngang lời Triệu Quốc Đống nói. Y cũng biết quan hệ giữa Đồn công an Giang Miếu và chính quyền thị trấn không tốt mấy.
- Sau đây tôi sẽ tự phê bình đồng chí Kính Hải.
Khi Kính Hải ra khỏi Đảng ủy Khu thì trong lòng y đã không còn vẻ kiêu căng như trước mà thay vào đó là rất lo lắng.
Khương Nhất Minh lạnh lùng phê bình cùng với việc nhắc nhở làm y cảm thấy chức của mình gặp nguy hiểm. Mặc dù Đảng ủy Khu không có quyền sa thải Bí thư và Chủ tịch xã, thị trấn nhưng bọn họ có quyền đề nghị. Hơn nữa lần này có vụ án hiếp dâm, đó là chết người với một lãnh đạo.
Mặc dù nhà cũ thì y sớm cho chị gái dùng nhưng ai cũng biết đó là nhà y, ở pháp luật và hàng xóm xung quanh thì đó đều là nhà y. Tào Kiến dám hiếp gái ở đó, đây chính là muốn đẩy y vào lò lửa.
Lúc này y không còn có suy nghĩ muốn cứu Tào Kiến ra nữa. Làm thế nào thoát lò lửa mới là quan trọng nhất đối với y. Giờ phút này Kính Hải mới thấy địa vị của Đồn công an trở nên quan trọng như vậy.
Khương Nhất Minh nói đúng, chuyện nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Vấn đề nằm ở nếu có người muốn nhân cơ hội đánh mình, vậy đó sẽ là quả pháo rất lớn. Nhưng nếu chuyện này có thể nhanh chóng dẹp yên thì mấu chốt chính là Đồn công an.
Mình phải thay đổi thái độ ngay, nhưng cũng phải làm sao cho Đồn công an nhanh chóng xử lý xong vụ này.
Triệu Quốc Đống cũng không ngờ chuyện lại kết thúc theo cách đó. Ba hôm sau Tào Kiến bị Viện kiểm sát khởi tố vì tội hiếp dâm, còn có mấy người căn cứ về hành vi mà bị tạm giam vài chục ngày.
Mà thái độ của chính quyền Thị trấn Giang Miếu với Đồn công an cũng thay đổi hẳn. Khi Phó bí thư Đảng ủy Khu Cao Dương nói Đồn công an cần thay thế phương tiện giao thông và thông tin liên lạc, chính quyền thị trấn lập tức nói sẽ ủng hộ Đồn công an 20 ngàn, điều này làm Triệu Quốc Đống rất vui vẻ.
Bình luận truyện