Long Uy Chiến Thần
Chương 1060
“Tôi sẽ sắp xếp một nhân viên của đội đặc công Shadow để chăm sóc anh trai của cô và Lại Nhi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Sắp xếp nhân viên tổ đặc công Shadow, làm như vậy liệu có lãng phí nhân lực không?” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Không sao. Anh trai cô và Lại Nhi đã bị thương vì cứu mẹ và em gái tôi. Cho nên họ phải được chăm sóc tốt hơn là đúng mà. Hơn nữa, anh trai cô và Lại Nhi đều bị thương cũng cần người bảo vệ. Vậy nên cho người của tổ đặc công Shadow tới bảo vệ là thích hợp nhất.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bệnh viện quân sự ở đây được bảo vệ nghiêm ngặt. Vậy thì cần gì phải bảo vệ chứ?” Triệu Vũ Ngọc nói.
Advertisement
“Thành phố Đà Lạt mặc dù không còn là quân địch, nhưng nó vẫn đang trong tình trạng chiến tranh. Có thể có kẻ thù lợi dụng việc Lại Nhi bị thương nặng, sẽ lẻn vào bệnh viện để ám sát cô ấy. Do đó, bất kể chúng ta có ở đâu và khi nào thì cũng không được xem nhẹ nó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, vì Hộ soái Lê đã sắp xếp ổn thỏa như vậy, người tới chăm sóc cho anh trai và chị Lại Nhi lại lợi hại như thế. Tôi có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi rồi.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Vậy thì về đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Advertisement
“Được rồi. Anh ơi, chị Lại Nhi, em về trước đây, bữa sau em lại tới thăm.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Về đi, nghỉ ngơi thật tốt vào.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đi vè cẩn thận, không cần ngày nào cũng tới thăm tụi tôi đâu.” Lại Nhi nói.
Vậy là sau đó, Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai, Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc rời bệnh viện quân y.
Sau khi rời khỏi bệnh viện quân y, Chu Nhược Mai nhìn thấy quần áo của Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc tương đối cũ nên cô nói với Lê Vĩnh Thiên: “Vĩnh Thiên, em muốn dẫn mẹ, em gái và Vũ Ngọc tới trung tâm mua sắm để mua một số quần áo mới.”
“Được rồi, em cứ dẫn họ đi đi! Quần áo không cần mua quá đắt tiền, chỉ cần vừa vặn là được.” Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy quần áo của họ đã quá cũ, cần phải đi mua quần áo mới.
Là một Hộ soái bảo vệ quốc gia số một của Đại Long Quốc. Nếu mẹ và em gái mặc quần áo quá tồi tàn. Người ta có thể sẽ nghĩ rằng anh đang ngược đãi bọn họ!
“Anh không định đi mua quần áo với tụi em sao?” Chu Nhược Mai nói.
“Không được, anh phải gấp rút đến khu vực chiến đấu phía Nam rồi. Chuyện mua quần áo anh giao cho em. Em giỏi nhất việc này mà.” Lê Vĩnh Thiên sợ nhất là mua quần áo với phụ nữ. Thử hết cái này tới cái kia, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để thử từng cái một.
Anh ấy chọn bay từ khu vực chiến đấu phía Nam đến Long Dô thay vì đáp chuyến bay từ sân bay Đà Lạt đến Long Đô. Anh ấy muốn đến Long Đô cùng với trấn nam Hộ soái Trần Kiện.
Bởi vì Trần Kiện là một trong ngũ đại Hộ soái của Đại Long Quốc ở khu vực chiến đấu phía Nam. Nên chắc chắn cậu ta hẳn đã nhận được lệnh triệu tập gấp rút của quốc vương Long Quốc để đi Long Đô họp mặt.
“Anh phải đi gấp vậy sao?” Chu Nhược Mai không nỡ chia ly.
“Ừ, sáng sớm ngày mai, quốc vương Long Quốc sẽ mở cuộc họp ở Long Cung. Anh không thể đến muộn. Trong đêm nay, anh phải nhanh chóng đến Long Đô để chuẩn bị sẵn sàng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy được thôi, anh hãy bảo trọng,” Chu Nhược Mai nói.
“Em cũng phải bảo trọng. Nhớ giúp anh chăm sóc mẹ, em gái và Vũ Ngọc nhé.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Em hứa với anh, anh yên tâm đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Mẹ, em gái, Vũ Ngọc. Mọi người phải bảo trọng. Con lần này đến Long Đô và sẽ trở về sớm thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vĩnh Thiên, con đi đi không cần lo lắng. Mẹ và các con sẽ biết tự chăm sóc bản thân.” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Anh à, anh mau đi đi. Anh nhớ bảo trọng.” Lê Tịnh Vi nói.
Sau khi chào tạm biệt, Lê Vĩnh Thiên đã sắp xếp một nhóm thị vệ ở lại để bảo vệ Chu Nhược Mai, Tiêu Tuyết Tương và những người khác.
Sau đó, anh dẫn Hà Ngọc Vinh đến khu vực chiến đấu phía Nam.
Lê Vĩnh Thiên nhớ lại lần trước khi anh đến lãnh địa phía Tây để chiến đấu, anh đã không để thị vệ bảo vệ gia đình của mình, cho nên cha nuôi Dương Văn Đoàn mới bị giết bởi nhà họ Phùng. Đó là một bài học xương máu. Lần này anh ấy sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Bây giờ người mẹ Tiêu Tuyết Tương là người thân thiết nhất với mình. Anh không được để bà phải chịu thêm bất kỳ sự ức hiếp nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, thì bản thân anh nếu muốn làm tròn chữ hiếu cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau khi Lê Vĩnh Thiên rời đi, Chu Nhược Mai dẫn Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc đến trung tâm mua sắm.
Một nhóm thị vệ đi theo Chu Nhược Mai để bảo vệ họ.
Quân địch ở thành phố Đà Lạt đã bị xóa sổ và một số trung tâm mua sắm quy mô lớn đã được mở cửa trở lại.
Mặc dù Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc đều mặc quần áo bình thường bước vào trung tâm thương mại. Nhưng vì sau lưng có một số lượng lớn thị vệ đi theo sau Chu Nhược Mai, nên Tiêu Tuyết Tương và những người khác đều không có tình trạng bị kì thị như trong tiểu thuyết thường thấy.
Đó là phu nhân của Hộ soái bảo vệ quốc gia. Vả lại, có một số lượng lớn thị vệ như thế, ngay cả khi chủ cửa hàng không biết Tiêu Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi là mẹ và em gái của Hộ soái thì uy thế của họ vẫn có sự hiện diện mạnh mẽ. Ngay cả khi người khác có mắt không tròng, thì vẫn có thể nhìn thấy thân phận không đơn giản của họ. Ai mà dám khinh thường?
Lê Vĩnh Thiên đang đi đến khu vực chiến đấu phía Nam, và anh ấy đã gọi cho Trương Minh Nguyệt trên tới đó.
“Hộ soái xin cứ chỉ thị.” Trương Minh Nguyệt tiếp nhận cuộc gọi của Lê Vĩnh Thiên, lập tức nói.
“Sắp xếp nhân viên tổ đặc công Shadow, làm như vậy liệu có lãng phí nhân lực không?” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Không sao. Anh trai cô và Lại Nhi đã bị thương vì cứu mẹ và em gái tôi. Cho nên họ phải được chăm sóc tốt hơn là đúng mà. Hơn nữa, anh trai cô và Lại Nhi đều bị thương cũng cần người bảo vệ. Vậy nên cho người của tổ đặc công Shadow tới bảo vệ là thích hợp nhất.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bệnh viện quân sự ở đây được bảo vệ nghiêm ngặt. Vậy thì cần gì phải bảo vệ chứ?” Triệu Vũ Ngọc nói.
Advertisement
“Thành phố Đà Lạt mặc dù không còn là quân địch, nhưng nó vẫn đang trong tình trạng chiến tranh. Có thể có kẻ thù lợi dụng việc Lại Nhi bị thương nặng, sẽ lẻn vào bệnh viện để ám sát cô ấy. Do đó, bất kể chúng ta có ở đâu và khi nào thì cũng không được xem nhẹ nó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, vì Hộ soái Lê đã sắp xếp ổn thỏa như vậy, người tới chăm sóc cho anh trai và chị Lại Nhi lại lợi hại như thế. Tôi có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi rồi.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Vậy thì về đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Advertisement
“Được rồi. Anh ơi, chị Lại Nhi, em về trước đây, bữa sau em lại tới thăm.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Về đi, nghỉ ngơi thật tốt vào.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đi vè cẩn thận, không cần ngày nào cũng tới thăm tụi tôi đâu.” Lại Nhi nói.
Vậy là sau đó, Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai, Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc rời bệnh viện quân y.
Sau khi rời khỏi bệnh viện quân y, Chu Nhược Mai nhìn thấy quần áo của Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc tương đối cũ nên cô nói với Lê Vĩnh Thiên: “Vĩnh Thiên, em muốn dẫn mẹ, em gái và Vũ Ngọc tới trung tâm mua sắm để mua một số quần áo mới.”
“Được rồi, em cứ dẫn họ đi đi! Quần áo không cần mua quá đắt tiền, chỉ cần vừa vặn là được.” Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy quần áo của họ đã quá cũ, cần phải đi mua quần áo mới.
Là một Hộ soái bảo vệ quốc gia số một của Đại Long Quốc. Nếu mẹ và em gái mặc quần áo quá tồi tàn. Người ta có thể sẽ nghĩ rằng anh đang ngược đãi bọn họ!
“Anh không định đi mua quần áo với tụi em sao?” Chu Nhược Mai nói.
“Không được, anh phải gấp rút đến khu vực chiến đấu phía Nam rồi. Chuyện mua quần áo anh giao cho em. Em giỏi nhất việc này mà.” Lê Vĩnh Thiên sợ nhất là mua quần áo với phụ nữ. Thử hết cái này tới cái kia, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để thử từng cái một.
Anh ấy chọn bay từ khu vực chiến đấu phía Nam đến Long Dô thay vì đáp chuyến bay từ sân bay Đà Lạt đến Long Đô. Anh ấy muốn đến Long Đô cùng với trấn nam Hộ soái Trần Kiện.
Bởi vì Trần Kiện là một trong ngũ đại Hộ soái của Đại Long Quốc ở khu vực chiến đấu phía Nam. Nên chắc chắn cậu ta hẳn đã nhận được lệnh triệu tập gấp rút của quốc vương Long Quốc để đi Long Đô họp mặt.
“Anh phải đi gấp vậy sao?” Chu Nhược Mai không nỡ chia ly.
“Ừ, sáng sớm ngày mai, quốc vương Long Quốc sẽ mở cuộc họp ở Long Cung. Anh không thể đến muộn. Trong đêm nay, anh phải nhanh chóng đến Long Đô để chuẩn bị sẵn sàng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy được thôi, anh hãy bảo trọng,” Chu Nhược Mai nói.
“Em cũng phải bảo trọng. Nhớ giúp anh chăm sóc mẹ, em gái và Vũ Ngọc nhé.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Em hứa với anh, anh yên tâm đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Mẹ, em gái, Vũ Ngọc. Mọi người phải bảo trọng. Con lần này đến Long Đô và sẽ trở về sớm thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vĩnh Thiên, con đi đi không cần lo lắng. Mẹ và các con sẽ biết tự chăm sóc bản thân.” Tiêu Tuyết Tương nói.
“Anh à, anh mau đi đi. Anh nhớ bảo trọng.” Lê Tịnh Vi nói.
Sau khi chào tạm biệt, Lê Vĩnh Thiên đã sắp xếp một nhóm thị vệ ở lại để bảo vệ Chu Nhược Mai, Tiêu Tuyết Tương và những người khác.
Sau đó, anh dẫn Hà Ngọc Vinh đến khu vực chiến đấu phía Nam.
Lê Vĩnh Thiên nhớ lại lần trước khi anh đến lãnh địa phía Tây để chiến đấu, anh đã không để thị vệ bảo vệ gia đình của mình, cho nên cha nuôi Dương Văn Đoàn mới bị giết bởi nhà họ Phùng. Đó là một bài học xương máu. Lần này anh ấy sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Bây giờ người mẹ Tiêu Tuyết Tương là người thân thiết nhất với mình. Anh không được để bà phải chịu thêm bất kỳ sự ức hiếp nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, thì bản thân anh nếu muốn làm tròn chữ hiếu cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau khi Lê Vĩnh Thiên rời đi, Chu Nhược Mai dẫn Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc đến trung tâm mua sắm.
Một nhóm thị vệ đi theo Chu Nhược Mai để bảo vệ họ.
Quân địch ở thành phố Đà Lạt đã bị xóa sổ và một số trung tâm mua sắm quy mô lớn đã được mở cửa trở lại.
Mặc dù Tiêu Tuyết Tương, Tiêu Tịnh Vi và Triệu Vũ Ngọc đều mặc quần áo bình thường bước vào trung tâm thương mại. Nhưng vì sau lưng có một số lượng lớn thị vệ đi theo sau Chu Nhược Mai, nên Tiêu Tuyết Tương và những người khác đều không có tình trạng bị kì thị như trong tiểu thuyết thường thấy.
Đó là phu nhân của Hộ soái bảo vệ quốc gia. Vả lại, có một số lượng lớn thị vệ như thế, ngay cả khi chủ cửa hàng không biết Tiêu Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi là mẹ và em gái của Hộ soái thì uy thế của họ vẫn có sự hiện diện mạnh mẽ. Ngay cả khi người khác có mắt không tròng, thì vẫn có thể nhìn thấy thân phận không đơn giản của họ. Ai mà dám khinh thường?
Lê Vĩnh Thiên đang đi đến khu vực chiến đấu phía Nam, và anh ấy đã gọi cho Trương Minh Nguyệt trên tới đó.
“Hộ soái xin cứ chỉ thị.” Trương Minh Nguyệt tiếp nhận cuộc gọi của Lê Vĩnh Thiên, lập tức nói.
Bình luận truyện