Chương 596: Nói gì cơ?
"Cô em vừa nói cái gì, em nói lại xem?" Mặc dù Phó Dũng Tôn đã nghe được những gì mà Hà Ngọc Lan nói, nhưng mà gã ta thật sự không dám tin vào tai của mình, một người phụ nữ xinh đẹp thế này mà lại dám nói ra những lời điên cuồng và kiêu ngạo như vậy, gã ta lập tức hỏi lại một lần nữa.
"Tôi nói, nếu như anh dám không thả hai người bọn họ ra, tôi bảo đảm toàn bộ đám người các anh đều không thể bước chân ra khỏi quán bar này!" Hà Ngọc Lan tăng cao âm lượng, lại lặp lại một lần nữa.
Hà Ngọc Lan vừa dứt lời, Phó Dũng Tôn và toàn bộ đàn em của gã ta đều bật cười ầm ĩ.
"Ha ha ha... Buồn cười chết mất!"
"Tôi sắp cười rụng răng rồi! Ha ha ha..."
"Tôi sắp cười ra cơ bụng đây... Ha ha ha..."
"Để tôi cười thêm một lát nữa thôi... Ha ha ha..."
"Ha ha ha… Tôi sắp cười ra nội thương rồi!"
Toàn bộ đám người Phó Dũng Tôn đề cười nắc nẻ như điên, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Một người phụ nữ mà lại dám mở miệng phun ra những câu ngông cuồng và kiêu ngạo đến mức này, tất nhiên làm cho bọn họ cảm thấy buồn cười. Đáng lẽ đám người bên mình mới là kẻ buông lời không để ba người phụ nữ này bước ra khỏi quán bar chứ, nhưng mà không ngờ đám người mình còn chưa có ai kịp nói ra, ngược lại cô nàng trước mắt lại dám ném ra một câu nói như một quả bom cười, tuyên bố để toàn bộ đám người bọn họ phải ở lại chỗ này.
Lúc này Phó Dũng Tôn nín cười nói: "Tôi từng gặp rất nhiều người khoe khoang khoác lác, nhưng chưa thấy ai bốc phét được như em đấy. Cô em muốn làm chúng tôi chết vì buồn cười sao?"
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm đã từng được chứng kiến thực lực của Hà Ngọc Lan rất nhiều lần, bây giờ lại thấy đám người Phó Dũng Tôn cả gan xem thường Hà Ngọc Lan như vậy, cũng biết đám người này sắp gặp họa lớn rồi.
Trong trận chiến ở Nhà hàng Đại Thành, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm cũng đã nhìn thấy thực lực kinh người của Hà Ngọc Lan.
"Tôi khuyên các người đừng ép tôi ra tay, bây giờ lập tức ngoan ngoãn thả hai người bọn họ ra! Nếu không tôi sẽ đánh các người răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!" Hà Ngọc Lan không muốn chuyện bé xé ra to cho nên quyết định trước hết lịch sự dùng lời lẽ thuyết phục đối phương, nếu không được mới ra tay, ít phiền phức một chút vẫn tốt hơn. Tốt nhất có thể không cần ra tay mà vẫn giải quyết được chuyện này.
"Ha ha ha... Này người đẹp! Em là đàn bà con gái mà mở miệng là khoe khoang khoác lác như vậy cũng không tốt đâu!"
"Rốt cuộc tối nay ngọn gió nào đã thổi ba vị người đẹp đến đây vậy?"
"Người đẹp à! Bọn tôi không phải bị hù dọa lớn lên, mấy em mau tỉnh lại đi!"
"Cầu xin em đấy, coi như muốn khoác lác cũng phải khoác lác mấy câu đáng tin một chút được không?"
Bọn đàn em lại ồn ào cười nói, rõ ràng bọn họ sẽ không tin tưởng lời Hà Ngọc Lan, đều cho là cô ấy đang đang khoe khoang khoác lác, dù sao đối với một người bình thường, lời nói của Hà Ngọc Lan thật sự rất khó tin, hầu hết những vị khách có mặt ở hiện trường cũng đều nghĩ như vậy thôi.
"Tôi thì ngược lại, tôi muốn xem em sẽ làm sao đánh bọn tôi răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!" Phó Dũng Tôn cũng không muốn nói nhảm với Hà Ngọc Lan nữa, gã ta chỉ muốn nhanh chóng bắt Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm vào phòng, sau đó dùng một mũi tên hạ hai con chim. Dù sao nhìn ba người phụ nữ xinh đẹp nóng bỏng đứng trước mặt mình, gã ta đã nôn nóng khó nhịn lắm rồi.
"Không phải tôi khoác lác, nói để các người răng rơi đầy đất cũng coi như nhẹ rồi. Nếu các người còn dám chọc giận tôi, tôi nóng giận còn sẽ để cho các người không thấy được mặt trời ngày mai đấy!" Hà Ngọc Lan thấy những người này cho là mình đang khoác lác, cô ấy cũng cảm thấy vô cùng nổi giận. Tại sao thời đại này nói thật mà chẳng có ai tin thế này! Chẳng lẽ cứ phải ép mình ra tay, đến khi nhìn thấy quan tài mới rơi nước mắt sao?
Mọi người có mặt ở hiện trường đều toát cả mồ hôi, những lời này không phải khoác lác thì còn là cái gì nữa? Hơn nữa còn là những lời khoác lác khó tin.
"Không nhìn thấy được mặt trời ngày mai à? Em có thể buồn cười hơn chút nữa không! Ha ha ha..." Phó Dũng Tôn lại cười to nói.
"Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, các người nhanh chóng ngoan ngoãn thả hai người họ ra cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Tôi cũng không biết khi tôi nổi giận, tôi sẽ đáng sợ đến mức nào đâu!" Hà Ngọc Lan đã buông ra lời cảnh cáo cuối cùng.
"Em khoác lác ít đi một câu sẽ chết à! Tôi hỏi em, tại sao em phải cứu hai người bọn họ?" Phó Dũng Tôn cũng muốn biết rõ quan hệ của Hà Ngọc Lan và hai người Chu Nhược Mai, Nguyễn Tú Cẩm nên mở miệng hỏi.
"Hai người bọn họ đều là bạn của tôi, các người biết điều thì nhanh chóng thả họ ra cho tôi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Hóa ra các em quen biết nhau! Đúng là người phân theo nhóm vật họp theo loài, người đẹp cũng chơi với người đẹp!" Phó Dũng Tôn nói. Bây giờ lại thêm một người đẹp thích khoe khoang khoác lác, tự động đưa tới cửa, tất nhiên gã ta không ngại mang cô ấy đi luôn. Nhưng mà gã ta cũng bắt đầu lo lắng, đối mặt với ba cô nàng vô cùng xinh đẹp, gã ta sợ là một mình gã ta cũng khó chịu nổi.
"Đúng vậy! Bây giờ các người lập tức thả hai người bọn họ ra, tôi có thể tha chết cho các người!" Hà Ngọc Lan cũng không muốn để lộ thực lực đáng sợ của mình ở một nơi tốt xấu lẫn lộn như quán bar, bởi vì hiện nay cô ấy cũng không muốn quá phách lối, không muốn làm các thế lực đặc thù chú ý, nếu có thể giải quyết nhẹ nhàng, khiêm tốn một chút cũng không có gì là sai.
"Em chắc là em không đùa với tôi chứ? Chẳng lẽ em không thấy là bên tôi có hơn ba mươi anh em hả?" Phó Dũng Tôn cũng không muốn tùy tiện ra tay, để tránh chuyện bé xé ra to, đập nát đồ vật của quán bar cũng không tốt.
Thân thể của Hà Ngọc Lan đang xoay trên không trung, tiện thế tiếp lấy điện thoại di động của Chu Nhược Mai vào tay.
"Ầm!" Lúc này Phó Dũng Tôn đã nặng nề té ngã trong sàn nhảy.
"Ối!"
"Á!"
"Trời ạ!"
Đám thanh niên nam nữ đang điên cuồng nhảy nhót trong sàn nhảy lập tức giật mình hoảng sợ, la hét chói tai và rối rít bỏ chạy hỗn loạn khắp nơi.
Đột nhiên bất ngờ xuất hiện biến cố làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên và hoảng sợ, âm nhạc trong sàn nhảy cũng lập tức im bặt.
Bình luận truyện