Chương 621: Không rõ cảm thấy gì
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy cảnh đó thì cũng ngẩn cả người. Họ không thể ngờ rằng trận quyết đấu đỉnh cao giữa Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan lại có thể kết thúc một cái hài hòa như vậy.
Mà đặc biệt là Chu Nhược Mai, thấy chồng làm trò và dám hôn môi Hà Ngọc Lan trước mặt mình thì cô không rõ trong lòng mình đang có cảm nhận như thế nào.
Bấy giờ, Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan vẫn đang chìm trong trạng thái lúng túng, thời gian đã trôi qua rất lâu mà họ vẫn không thể hồi phục tinh thần lại được. Lê Uy Long ngửa mặt lên trời còn Hà Ngọc Lan thì hướng mặt xuống dưới, thế nên miệng của họ vẫn kề sát vào nhau.
Hình ảnh đó như bị đóng băng tại chỗ không hề nhúc nhích.
"Hừ." Rốt cuộc thì Chu Nhược Mai cũng không nhịn nổi nữa, cô hừ lạnh lùng một tiếng rồi xoay người rời đi.
Hà Ngọc Lan đã từng là tình địch trong tưởng tượng của cô. Vậy mà hôm nay chồng cô lại dám hôn môi cô ấy trước mặt mình một cách quang minh chính đại như vậy nên cô không thể chấp nhận được sự thật này.
Mặc dù cô biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hôn lâu như vậy mà vẫn không buông ra thì chắc chắn là cố ý rồi chứ còn gì nữa.
Mà cũng bởi vì đây là chuyện ngoài ý muốn nên cô cũng không thể xông lên mắng Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan được. Nếu làm vậy thì cô chẳng khác nào một kẻ nhỏ mọn cả.
Vì vậy cô chỉ có thể lựa chọn rời đi, coi như không nhìn thấy gì.
Trước đây cô và Nguyễn Tú Cẩm hai chọi một với Hà Ngọc Lan nhưng vẫn thua, nên sau đó chính cô là người giật dây bảo Lê Uy Long đấu tay đôi với Hà Ngọc Lan, ai ngờ lại xảy ra tình huống như vậy. Cô cứ có cảm giác mình vừa lỗ một ông chồng lại còn thiệt một binh sĩ, vì thế nên Hà Ngọc Lan chính là người giành chiến thắng cuối cùng rồi còn gì nữa.
Nguyễn Tú Cẩm nhìn thấy Chu Nhược Mai rời đi thì cũng biết là cô đang ghen nên vội vàng nói với Lê Uy Long: "Lê Uy Long, vợ anh bỏ đi rồi kìa, hai người cứ từ từ hôn nhau tiếp đi nhé."
Nói xong, Nguyễn Tú Cẩm bèn đuổi theo Chu Nhược Mai, hai người cùng đi vào biệt thự.
Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan nghe thấy lời nói của Nguyễn Tú Cẩm thì mới như tỉnh dậy từ trong mộng.
Hà Ngọc Lan vội vã bò từ trên người Lê Uy Long dậy, đầu óc cô ấy vô cùng choáng váng, mặt thì đỏ ửng lên như vầng sáng xuất hiện cuối chân trời.
Lê Uy Long cũng vội vàng bò từ dưới đất dậy, anh biết lần này lớn chuyện rồi.
Làm trò mèo trước mặt vợ mình rồi hôn một người phụ nữ khác, đây là chuyện cực kỳ kinh khủng đấy.
"Sao cô lại bất cẩn như vậy hả?" Lê Uy Long kêu lên.
"Hừ, anh còn không biết xấu hổ mà mở miệng trách tôi? Nếu không phải tại anh ôm tôi thì tôi lại đi hôn vào miệng anh à?" Hà Ngọc Lan đỏ bừng mặt nói.
"Không phải tại tôi sợ cô bị đánh bay rồi bị thương à? Tôi đang nhảy lên ném bóng vào rổ, cô còn xông tới làm gì? Hành động cản bóng đó của cô phạm quy rồi, chẳng nhẽ cô không hiểu à? Sao cô có thể gây ra chuyện nguy hiểm như thế được?" Lê Uy Long nói.
"Thôi được rồi, không nói đến vụ này nữa. Vậy là chị đây mất nụ hôn đầu rồi đấy, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!" Hà Ngọc Lan nói.
"Tôi phải chịu trách nhiệm gì thế hả? Tôi là người đã có gia đình rồi, cô nói xem tôi phải chịu trách nhiệm với cô thế nào đây?" Lê Uy Long hỏi ngược lại.
"Cứ coi như không chịu trách nhiệm đi chăng nữa thì anh cũng không cần trách móc tôi như thế chứ. Nụ hôn đầu của tôi bị anh cướp mất rồi, tôi không trách anh thì thôi, anh trách tôi cái gì chứ? Anh đúng là kẻ vô lương tâm." Hà Ngọc Lan tủi thân đến mức muốn khóc.
"Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là do miệng cô kề vào môi tôi, có phải do tôi chủ động hôn cô đâu. Mất nụ hôn đầu thì thôi, có phải mất đêm tân hôn đầu tiên đâu mà sợ. Chuyện này chẳng có gì to tát cả." Lê Uy Long nói.
"Nhưng tôi không phải loại con gái tùy tiện, phóng khoáng như thế. Tôi rất coi trọng nụ hôn đầu đấy, anh hiểu không?" Hà Ngọc Lan nói.
"Chuyện đã đến nước này rồi, không cứu vãn được nữa đâu, chứ cô muốn thế nào?" Lê Uy Long hỏi.
"Tôi chẳng muốn cái gì cả, anh nên lo cho mình trước thì tốt hơn đấy. À đúng rồi, anh có bị thương ở đâu không?" Hà Ngọc Lan hỏi bằng giọng quan tâm.
"Tôi không bị thương ở đâu cả." Lê Uy Long cảm thấy lưng mình hơi đau một chút, chắc chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Nhưng bây giờ anh đâu còn tâm trạng để quan tâm đến vết thương của mình nữa.
"Nếu không bị thương thì anh chuẩn bị về quỳ bàn giặt đi. Đường đường là hộ soái bảo vệ sự an nguy của Tổ quốc mà lại đi quỳ bàn giặt, chắc không ai dám nhìn thẳng cái cảnh tượng ấy đâu nhỉ?" Hà Ngọc Lan tưởng tượng đến cảnh Lê Uy Long quỳ bàn giặt rồi nở một nụ cười hả hê.
"Cô đùa gì thế, tôi mà lại đi quỳ bàn giặt ấy à? Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, chuyện đó không bao giờ xảy ra được đâu." Lê Uy Long bác bỏ.
"Theo tôi thấy, với kiểu sợ vợ của anh thì quỳ bàn giặt vẫn nhẹ nhàng lắm đấy. Nếu không ngoài dự đoán của tôi thì có khi vợ anh và quả sầu riêng đang ở nhà đợi anh về rồi đó." Hà Ngọc Lan nói.
Lê Uy Long nghe Hà Ngọc Lan nói như vậy thì toát mồ hôi lạnh. Với tính cách của Chu Nhược Mai thì có khi chuyện anh quỳ trên quả sầu riêng cũng không phải không thể xảy ra đâu.
Bình luận truyện