Lớp Trưởng Và Tôi

Chương 16: Lạc trong rừng



Ngọc Thư ngồi băn khoăn, mồ hôi bắt đầu túa ra. Nó cảm nhận dưới chân mình có gì đó, nhẹ nhàng cuối xuống rờ. Nó bịt miệng lại để không thoát ra tiếng hét, vội chui lại vào trong mềm, nó run như cầy sấy. Cuộc đời nó thật kết thúc tại đây sao. Không phải vậy chớ. Chời ơi Ngọc Thư xinh xắn còn chưa cống hiến gì cho xã hội, chưa báo đáp phụ mẫu, chưa có phu quân vậy mà con ma độc ác nào lại đi ám nó vậy.

- Lê Nguyên Ngọc Thư. Giọng nói lại tiếp tục vang lên, kinh dị gấp đôi lần đầu.

Có ai đó kéo chân nó. Đừng nói là bàn tay hồi nãy nó rờ biết cử động và đang nắm cổ chân nó giật giật. Chời ơi chớt, chớt thặc rồi.

- Minh Thái, help me please. Tôi muốn nói là tôi nhớ và thiết tha cậu bên cạnh tôi lúc này. Tôi...hình như tôi bị ám rồi. Đáng sợ vô cùng, vô cùng đáng sợ. Bấn loạn, vội vàng gửi tin nhắn 5s sau nó mới giật mình, mở máy xem lại tin nhắn hối hận, uất ức không thể tả. Lần này Minh Thái cười cho thúi mặt luôn mà xem.

- Ra khỏi lều đi. Có người gửi tin nhắn, cười tít cả mắt định hù chơi ai ngờ sợ đến mức độ nhắn tin cho cậu. Thiệt trẻ con quá cơ mà cậu thích như vậy.

Nhận được tin nhắn lập tức mặc cái áo khoác nó chui ra bên ngoài. Lửa trại đã tắt ngấm từ bao giờ.

- Lạnh quá. Nó khẽ rên. Chiếu ánh sáng yếu ớt từ chiếc di động, nó đứng trước cửa lều đợi Minh Thái.

Nghe tiếng động nó quay lại, đưa ánh sáng phát ra từ điện thoại để xem rõ hơn nhưng chỉ là một đám cỏ.

- Hù. Thái vội bịt miệng nó lại trước khi nó hét lên đánh thức mọi người dậy lúc 1h sáng. Cảm thấy âm ấm trên tay cậu cúi xuống. Ngọc Thư nước mắt ngắn dài chảy mãi không thôi.

- Nín đi, nín đi mà.

Dỗ mãi không được cậu ôm nó vào lòng. Không hiểu sao cái lạnh bây giờ chạy đi đâu mất, nó thấy rất ấm như được mặc thêm cả tấc áo khoác vậy. Ấm rồi, nó cũng chẳng buồn khóc, cứ thế dụi đầu vào ngực Thái. Thằng được ôm sướng tới tận mây xanh.

- Ấm chớ. Thái hỏi. Nó nhẹ gật đầu.

- Trả phí nhé. Có đứa muốn đạp thằng đang nói một phát cho bớt ảo tưởng đi.

- Nằm mơ. Nó hếch mũi đáp lại

- Đi dạo không. Thái đề nghị

- Dạo lúc 1h sáng, cậu có điên không. Lỡ bị lạc thì sao.

- Thì thôi vậy. Cậu ở lại tôi đi nha. Thái quay lưng bước đi. Sau vài giây suy nghĩ nó đánh bạo chạy theo ôm chặt lấy tay Thái. Tay kia cậu đang cầm cây đèn pin.

- Đi thì đi sợ gì.

Hai người đi rất lâu mới tới một con suối nhỏ nằm sâu trong rừng.

- 2h sáng. OMG chúng ta đi được một tiếng rồi hở. Nó nhìn đồng hồ lên tiếng hỏi

- Vậy sao này lại đây tôi có cái này cho cậu.

- Gì vậy. Nó lon ton chạy lại chỗ Thái

- Bỏ chân xuống đi, nhúng xuống nước ấy.

- Giết người à. Lạnh ngắt. Nó lắc đầu

- Cứ nhúng xuống đi. Mặt Thái sao gian gian ấy.

- Được rồi tôi tạm tin cậu. Nó nhúng ngón chân cái xuống rồi lập tức thư lại.

- Bỏ chân xuống đi mát lắm Thái.

- Đùa à.

- Thiệt đó mát cực. Nó nhắm mắt nhúng cả hai chân xuống. Ôi, lạnh tê tái. Thái vòng tay ôm lấy nó từ phía sau. Nó ngồi yên, bất động.

- Cảm thấy sao? Thái hỏi

- Ấm. Nó mỉm cười

- Tôi đố cậu nếu cậu trả lời được sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Nếu thua sẽ bị phạt đấy.

- Chỉ là phạt thôi mà. Hỏi đi.

- Một con thỏ bị một con sói dẫn vào rừng sâu. Quá sợ hãi con thỏ đã nói gì với con sói để sói thả thỏ đi.

- Khó thế.

- Thế mới là hỏi chớ. Trả lời đi

- Ừm.... Sói đại ca ngài tha tôi đi ở nhà tôi có mẹ già và bầy con thơ.

- Sai bét. Búng trán

- Quơ đâu ra vậy hồi nãy làm gì giao.

-Luật mới ra. Nào đưa trán đây.

Tách, tách, tách

- Không chơi nữa thua ba lần rồi đó.

- Chịu thua chưa. Thua là phải hôn tôi

- Không thua. Để 5s suy nghĩ

- 1...5 hết thời gian. Gợi ý nha con sói trả lời anh yêu em

- Em yêu anh. Nó hét lên sung sướng, con thỏ nói con sói là em yêu anh. Quá dễ.

Minh Thái cười đắc ý: " Đã ghi âm". Nó dừng nhảy nhót, sực nhớ hồi nãy hét rất to, rất bự em yêu anh. Chớt rồi thỏ ơi.

- Cái đó... Cái đó là trả lời câu hỏi mà. Tai nó đỏ lên, nóng bừng

- Sai

- What

- Con thỏ bảo:" em có thai rồi anh à. Em phải về nhà nói với nhị vị phụ huynh một tiếng rồi mới tới hang của anh được"

Nó đứng hình, cái thể loại gì vừa mới diễn ra vậy trời.

- Cậu đùa tôi đấy à. Làm sao có thể. Nó xông vào bóp cổ Thái.

Minh Thái lập tức chạy đi. Đứa chạy đứa đuổi đến lúc lạc sâu vào rừng lúc nào không hay.

- Minh Thái. Nó gọi lớn

- Sao vậy. Thái cười

- Không đùa được đâu. Chỗ này là chỗ nào lạ hoắc vậy.

- Chỗ này..... Minh Thái bỏ lửng cây nói.

- A. Ngọc Thư cuối xuống ôm chân. Máu từ vết rắn cắn thấm vào băng gạc. Lúc nãy mãi chạy theo Thái, nó không để ý đến vết thương.

- Ổn không. Thái cuối xuống chạm nhẹ vào vết máu.

- Hơi đau nhưng tôi chịu được. Mau tìm đường ra khỏi đây đi. Nó giục Thái.

- Không đau mà mồ hôi ra nhiều như vậy sao. Cậu thật là. Thái lau vội những giọt mồ hôi đang túa ra như tắm. Không làm người khác lo lắng cậu không chịu được à.

Bị Thái quát, tự ái tự nhiên nước mắt nó chảy.

- Mượn cậu lo cho tôi à. Nó quẹt vội nước mắt. Tự tôi đi được, không cần cậu. Lảo đảo nó tiến về phía trước nhưng chẳng được mấy bước cơn đau ập đến nó ngã xuống.

- Thiệt là. Thái ôm eo nó trước khi mặt đất kịp chào đón. Trèo lên, tôi cõng.

- Không.

- Trèo lên

- Không là không

- Bướng thật đấy. Muốn tự nguyện lên hay sao.

- Không là không. Có chết cũng không... chưa kịp nói hết câu Thái đã đặt nó ngay ngắn trên lưng. Ngủ đi tôi sẽ đi êm nhất có thể. Khi tỉnh dậy cậu đã ở trại rồi.

- Hát cho tôi nghe được không. Giọng nó lí nhí

- Được rồi

Not sure if you know this

but when we first met

I got so nervous

I couldn’t speak

In that very moment

I found the one and

my life had found its missing piece

So as long as I live I’ll love you,

will have and hold you

You look so beautiful in white

And from now til my very last breath

This day I’ll cherish

You look so beautiful in white tonight

What we have is timeless

My love is endless

and with this ring I say to the world

You’re my every reason

You’re all that I believe in

With all my heart I mean every word

So as long as I live I’ll love you,

will have and hold you

You look so beautiful in white

And from now til my very last breath

This day I’ll cherish

You look so beautiful in white tonight

ohh ohh

You look so beautiful in white tonight

na na na na

so beautiful in white tonight

And if a daughter is what our future holds

I hope she has your eyes

finds love like you and I did

and when she falls in love we’ll let her go

and I’ll walk her down the aisle

She’ll look so beautiful in white

You look so beautiful in white

So as long as I live I’ll love you,

will have and hold you

You look so beautiful in white

And from now til my very last breath

This day I’ll cherish

You look so beautiful in white tonight

You look so beautiful in white tonight

Giọng hát trầm ấm của Minh Thái khiến nó bước vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. Lúc tỉnh dậy, nó đã nằm trong lều từ lúc nào. Ngáp một cái thật dài nó mò sang lều đám con trai. Tấm rèm vừa được mở ra duy nhất một thằng con trai đang nằm đó ngủ say sưa. Nhìn xung quanh không có ai nó đánh bạo lại gần chỗ Minh Thái. Đưa tay vuốt nhẹ tóc mái, nó ngồi yên ngắm Thái. Con trai mà mắt một mí, mũi cao, môi hồng nhìn còn đẹp hơn cả con gái.

- Ngắm tôi phải trả phí đấy. Thái nháy mắt

- Ây làm hết hồn. Nó đánh nhẹ vào ngực Thái

- Cậu có họ hàng với heo phải không. Nặng gần chết

- Cậu, nó nhéo vào eo Thái. Còn dám nói nữa hả tại ai chớ. Nhưng mà làm sao cậu ra khỏi rừng được vậy.

- GPS và google map sinh ra để làm gì.

- Nhưng trong rừng....

-Bộ trong rừng là không dò được a

- Ầy mặc kệ cậu. Tôi đi trước

-Khoan kéo tôi dậy điii.

- Lớn to đầu rồi còn. Nó đưa tay kéo Thái dậy, cậu kéo tay nó lại mất đà. Nó ngã xuống, mũi chạm mũi, môi cách môi chỉ 1cm.

- Cậu còn nợ tôi một cái hôn đấy nhé. Thái trêu.

Ánh bình minh ló dạng phía xa, chiếu từng hạt nắng ấm áp vào căn lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện