Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 17
Đối mặt với đấu khí đập vào mặt mình, Hắc Diệu Chi Ngân phải kiên trì dùng cung chắn lại, đáng tiếc trường cung lục giai không thể thừa nhận một kích dùng toàn bộ lực lượng do Túy Sát Giang Sơn ngưng tụ, nhất thời gãy làm đôi, mất đi sự chống đỡ của vũ khí, Hắc Diệu Chi Ngân cả người đều bị đấu khí đánh bay ra ngoài, thẳng tắp bay xuống lôi đài. Cùng lúc đó năm cây Phá Giáp Tiễn cũng xuyên thấu đấu khí mà ghim vào người đối phương.
“Này, này chẳng lẽ là thế hòa?” Ám Đồng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Quy Vu Tịch Diệt dùng một tốc độ không thể tưởng được vọt đến bên dưới lôi đài, đỡ người trên mặt đất dậy “Thế nào?”
“Hoàn hảo …” Dưới một kích này, chấn đến xương cốt toàn thân hắn đều muốn gãy, Vẹc-xây Hoa Hồng tiến đến, giơ thánh kinh trong tay lên yên lặng niệm vài câu chú ngữ, thánh quang hoàng sắc vây quanh toàn thân Hắc Diệu Chi Ngân, nháy mắt chữa khỏi tất cả vết thương trên người hắn.
Quy Vu Tịch Diệt phá lệ hướng ánh mắt cảm kích thoáng nhìn đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân hoạt động tứ chi nhức mỏi một chút, dưới sự trợ giúp của người khác đứng lên, quay đầu đối Vẹc-xây Hoa Hồng nở nụ cười cảm kích: “Cám ơn ngươi.”
… Nhìn thấy biểu tình nháy mắt hóa đá của nữ mục sư, Hắc Diệu Chi Ngân hoang mang nhìn về phía Quy Vu Tịch Diệt đang đỡ lấy mình, Quy Vu Tịch Diệt sửng sốt rốt cuộc hiểu được chỗ trọng yếu của vấn đề, không khỏi phân trần kéo qua Ám Ảnh Áo Choàng che lại dung mạo Hắc Diệu, ôm ngang lấy đối phương đi vào phòng y tế.
Đến khi hai người đi xa, Vẹc-xây Hoa Hồng mới phục hồi tinh thần, quay đầu ôm lấy Quốc Sĩ Vô Song xuất ra tiếng thét chói tai: “Đại mỹ nhân!!!!!! Ta đã thấy được đại mỹ nhân!!!!!!”
Nửa ngày cũng không thấy chung quanh có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, Quốc Sĩ Vô Song cũng đang trong trạng thái hóa đá cánh tay thẳng tắp hướng về phía trước, không nhúc nhích chỉ vào màn hình báo lại tình huống trận đấu. Nguyên lai hệ thống vì phán định người chiến thắng cuối cùng, không thể không quay chậm lại một màn vừa rồi, hiện tại trên màn hình dừng lại đúng vào hình ảnh Hắc Diệu Chi Ngân bị đấu khí của Túy Sát Giang Sơn chấn động bay khỏi lôi đài.
Hắc Diệu Chi Ngân với thân hình nửa bay ra sau, mặt nạ trên gương mặt bị đấu khí đánh gãy, cả mặt nạ trơn tuột xuống, lộ ra khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân, thống khổ vì bị đánh trúng, hai hàng mi nhíu lại, răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, xứng với một đầu ngân phát tung bay trong gió, quả thực chọc người thương yêu.
Người xem dưới lôi đài đều bị dung nhan tuyệt sắc kia hấp dẫn, hận không thể nín thở mà chăm chú nhìn, cho đến khi nghe được hệ thống phát ra: Bởi vì Hắc Diệu Chi Ngân bị rơi xuống lôi đài trước, nên phán định người thắng trận này là Túy Sát Giang Sơn.
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt khiển trách đều dừng lại trên người người chiến sĩ vừa đi ra từ nơi sống lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, tứ chi vô lực, cơ hồ muốn khoét ra một đại động trên người hắn.
“Sao vậy?” Nhân tộc chiến sĩ không hiểu gì, hoang mang hỏi mấy đội hữu thần sắc khác nhau bên cạnh.
“Lão đại, ngươi nhất định sẽ trở thành anh hùng! Đối mặt với mỹ nhân như vậy mà cũng không chút nương tay nào! Còn chuyện gì không thể làm được chứ? Lão đại, ta rất phục ngươi!” Kiếm sĩ Cương Thiết Chi Thành rống to lên.
“555 …Lão đại, ngươi thật sự làm chúng ta thất vọng rồi.”
“Đúng, bạo quân, quả thực chính là bạo quân!” Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quốc Sĩ Vô Song khóc lóc khiển trách càng làm Túy Sát Giang Sơn mạc danh kỳ diệu.
Càng không nói đến người xung quanh bao vây thành vòng tròn chỉ vào hắn, trong miệng thất chủy bát thiệt nói nào là “Tàn nhẫn.” “Vô liêm sĩ.” “Mất đi nhân tính.” linh tinh gì đó.
“Lão đại, ngươi nhìn nó xem.” Hoàn Mỹ Phong Bạo hảo tâm chỉ chỉ vào màn hình lớn, không chút ngoài ý muốn khi ánh mắt Túy Sát Giang Sơn tiếp xúc đến hình ảnh kia, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Kết quả trận đấu thì sao?”
“Ngươi thắng.” Tách khỏi đám người, Phi Long Tại Thiên đứng trước mặt Túy Sát Giang Sơn lạnh lùng nói. Vừa lòng nhìn sắc mặt đối phương càng thêm khó coi: “Thắng chi bất võ!”
… “Ta biết.” Trong lòng Túy Sát Giang Sơn phi thường rõ ràng, nếu không phải trường cung của Hắc Diệu Chi Ngân bị gãy, người thua kia nhất định là hắn.
“Làm đối thủ, hy vọng trong thành chiến, ngươi có thể đáng giá làm ta nghĩ ngươi là đối thủ có thực lực.” Bỏ lại một câu như vậy, Phi Long Tại Thiên mang theo Tiềm Long Tại Uyên phía sau mình không do dự bỏ đi.
“Lão đại, trận chung kết cuối cùng sắp bắt đầu rồi, ngươi nên chuẩn bị một chút.” Triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt hảo tâm nhắc nhở.
“Từ bỏ.”
“Cái gì?” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt nghĩ rằng tai mình có vấn đề, lao lực thiên tân vạn khổ đến tận chung kết, chẳng lẽ không chiến đã bại?
“Hiện tại ta không có thực lực đánh nhau giành chức quán quân.” Mặt âm trầm, Túy Sát Giang Sơn bỏ lại những câu này rồi xoay người rời đi.
Quy Vu Tịch Diệt bồi Hắc Diệu Chi Ngân trong phòng nghỉ khi nghe tin Túy Sát Giang Sát từ bỏ trận đấu và mình sẽ trở thành quán quân thì trầm mặc trong chốc lát, từng chữ từng chữ toát ra từ kẽ răng: “Tiện nghi hắn.”
Ám Đồng đứng bên cạnh bị những lời này dọa đến mồ hôi lạnh ướt cả lưng, tính cách Quy Vu Tịch Diệt hắn rất rõ, nếu Túy Sát Giang Sơn không chủ động từ bỏ, vậy thì trong trận chung kết Nhân tộc chiến sĩ kia khẳng định sẽ bị nhẫn thích tính cách âm trầm, cực đoan có thù tất báo này chặt thành từng khối từng khối thịt …
Đại lễ trao giải cho quán quân, á quân, quý quân dưới thái độ cường ngạnh kiên trì mà hủy bỏ, ba người đều tự đến chỗ NPC lĩnh phần thưởng là xong, nhất là Túy Sát Giang Sơn, hấp tấp xuất hiện, rồi mã bất đình đề cầm đồ chạy đi. Hắc Diệu Chi Ngân cũng không để ý, ngược lại đối với phần thưởng mà Quy Vu Tịch Diệt chọn tò mò không thôi. Dù sao cũng là thần khí chanh giai truyền kì a. Nói không thích đương nhiên là giả.
Dựa theo giải thưởng mà trận đấu quy định, quán quân có ba thủy tinh tệ, một kiện vũ khí chanh giai truyền thuyết, á quân có hai thủy tinh tệ, một kiện trang bị tử giai sử thi, mà phần thưởng của huy chương đồng chỉ có một thủy tinh tệ, một kiện vật phẩm trang sức tử giai cấp bậc sử thi.
Hắc Diệu với lòng hiếu kì đại thịnh liền quấn lấy Quy Vu Tịch Diệt bắt hắn phải lấy kiện chanh giai vật phẩm ra nhìn cho đã mắt, Tịch Diệt chỉ cười thần bí, rồi kéo tay hắn đi về hướng trướng bồng.
Vừa đi vào, trong trướng bồng nho nhỏ đã chật ních người, không chỉ có toàn bộ thành viên Sơn Miêu tiểu đội mà còn thêm hai vị khách không mời mà đến – đó là pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo cùng thích cung Lục Đạo Luân Hồi của Thí Thần.
Hắc Diệu Chi Ngân hiền hòa không để ý đến tầm mắt gần như đóng băng của Quy Vu Tịch Diệt, lấy thức ăn trong túi ra chiêu đãi mọi người.
Mỹ thực là phương thức bồi dưỡng tình cảm tốt nhất, Hoàn Mỹ Phong Bạo cùng Lục Đạo Luân Hồi vốn đang còn ngài ngại dưới sự hấp dẫn của thức ăn cuối cùng cũng gia nhập vào hàng ngũ “ác lang”, lang thôn hổ yết không kém gì người của Sơn Miêu tiểu đội.
“Hai người chắc không phải đến chỉ vì ăn ké cơm chứ?” Mắt thấy thức ăn trong chén đĩa đã gần hết, Hắc Diệu Chi Ngân mạn bất kinh tâm đi vào đề tài.
“Kỳ thật, chúng ta là đến nghe câu trả lời thuyết phục của Sơn Miêu tiểu đội.” Hoàn Mỹ Phong Bạo ăn đến vẻ mặt thỏa mãn uống nước trái cây vui vẻ nói.
“Cái gì thuyết phục?”
“Các ngươi không biết? Chính là về việc nhận huy chương khách quý của Thí Thần, trở thành minh hữu a.”
“Chuyện này ta vẫn chưa nói.” Phù Tô ho nhẹ một tiếng đánh gảy lời nói của Quy Vu Tịch Diệt, liền thuật lại một cách hoàn chỉnh những lời của Túy Sát Giang Sơn đã nói với mình “Ý tứ của ta là đợi kết thúc thi đấu cá nhân xong mới trưng cầu ý kiến mọi người, vừa lúc người của Thí Thần cũng đến hỏi chuyện này, ý kiến của mọi người ra sao?”
“Thủ một lần thành là mười thủy tinh tệ sao? Một lần này cũng đủ tiền cho ta ăn cơm nửa năm rồi ~ ta làm!”
“Ngươi là cường đạo sao?” Phù Tô liếc hắn một cái.
“Người ta vốn chính là đạo tặc a …” Ám Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta không ý kiến.” Hắc Diệu Chi Ngân nhún nhún vai. Dù sao cũng đã gia nhập Sơn Miêu tiểu đội, theo mọi người là được.
“Ta cũng vậy.” Quy Vu Tịch Diệt đương nhiên là theo đuôi Hắc Diệu Chi Ngân, về phần thù hận cùng Túy Sát Giang Sơn … có khi là cơ hội! (một tên thù dai …)
“Vậy cũng tốt, ta không ý kiến! Sự tình liền cứ như vậy đi!” Phù Tô cười tủm tỉm nói.
“Cái kia …” Nhân tộc chiến sĩ cao lớn bị mọi người ngó lơ một cách hoàng tráng …
“A, kỳ thật chúng ta còn một yêu cầu hơi quá đáng ~” Hoàn Mỹ Phong Bạo hướng mắt về phía Quy Vu Tịch Diệt “Nếu có thể, hãy cho chúng ta xem phần thưởng của quán quân đi.”
Bị câu này của hắn nhắc tỉnh, mọi người mới nhớ đến mục đích ban đầu khi tụ tập vào trướng bồng của Hắc Diệu Chi Ngân, đều thúc giục Quy Vu Tịch Diệt nhanh lấy nó ra cho mọi người ngắm.
Nhìn ánh mắt trông chờ của Hắc Diệu Chi Ngân, Quy Vu Tịch Diệt nở nụ cười sủng nịch, từ Không Gian Thủ Trạc lấy ra một trường cung ngân sắc.
“Đào Mã Lí Xuyên Tâm Cung!!!” Mọi người trừng lớn mắt. Ngay sau đó liền thấy Quy Vu Tịch Diệt yên lặng kéo tay Hắc Diệu Chi Ngân qua, rút một thanh chủy thủ, đâm xuống tay hắn để nó chảy ra một giọt máu, khi hắn nhỏ giọt máu kia lên trường cung kia, thì tròng mắt mọi người đã rớt xuống.
Hệ thống nêu lên: “Thần khí truyền thuyết đã nhận chủ.” Một thần khí chanh giai truyền thuyết, lại có thể nhẹ nhàng mà tặng cho một người như vậy??!!
Là vũ khí trong truyền thuyết thần rèn tạo ra ban tặng cho Ải Nhân tộc, nhưng sau khi sự huy hoàng Ải Nhân tộc dần mất đi, chuôi cung này liền lưu lạc vào lớp lớp hậu thế rồi cuối cùng rơi vào tay Tinh Linh Tộc, mấy ngàn năm sau chư thần tranh đấu, chuôi cùng này liền mất tích — đây là một vụ án lớn cho những người biết lịch sử của . Nào ngờ hôm nay lại có thể chính mắt thấy chuôi thần khí này.
Hắc Diệu Chi Ngân cũng trợn tròn mắt không dám tin nhìn Quy Vu Tịch Diệt, lại được đối phương tiến lại gần nói nhẹ nhàng bên tai: “Trước nhận lấy.” Gạt bỏ nghi ngờ trong lòng. Lấy cung đến, giám định, giám định đến tay đau rát mới thấy một hàng chữ màu cam xuất hiện “Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung, vũ khí trưởng thành, tăng 5% sức chịu đựng, tăng 10% lực lượng, tăng 20% nhanh nhẹn, vũ khí kỹ năng đặc thù, có thể: tăng gấp ba lực công kích của vũ tiễn, kỹ năng làm lạnh thời gian: nửa giờ. Tổ hợp vật phẩm thêm vào: Túi Tiễn: tăng 5% độ chính xác, có công năng thu hồi vũ tiễn.”
Mọi người trong chớp mắt đã không còn gì để nói nữa.
Đây … đây là thứ vũ khí biến thái gì a!!! Quả thực có thể dùng từ đê tiện vô sĩ để hình dung. Trước không nói đến nếu là vũ khí trưởng thành thì sẽ tăng cấp lũy thừa theo cấp bậc của chủ nhân, chỉ cần nhìn kỹ năng của nó thôi cũng đủ khiến cho tất cả mọi người trên Đại Lục học đi ngang như con cua!
Đề cao lực công kích gấp ba a! Phải biết rằng sau khi Túy Sát Giang Sơn cuồng hóa cũng chỉ tăng lên bốn lần mà thôi, kia còn phải bỏ hết tất cả lực phòng thủ nữa. Tuy rằng kỹ năng này có CD (kỹ năng làm lạnh thời gian) nửa giờ, nhưng là, thử hỏi trên thế giới này ngoài con BOSS ra thì ai có thể cản nổi một kích của tổ hợp cây chuôi cung này + Minh Diệu Tiễn chứ???
>>Hết
“Này, này chẳng lẽ là thế hòa?” Ám Đồng mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.
Quy Vu Tịch Diệt dùng một tốc độ không thể tưởng được vọt đến bên dưới lôi đài, đỡ người trên mặt đất dậy “Thế nào?”
“Hoàn hảo …” Dưới một kích này, chấn đến xương cốt toàn thân hắn đều muốn gãy, Vẹc-xây Hoa Hồng tiến đến, giơ thánh kinh trong tay lên yên lặng niệm vài câu chú ngữ, thánh quang hoàng sắc vây quanh toàn thân Hắc Diệu Chi Ngân, nháy mắt chữa khỏi tất cả vết thương trên người hắn.
Quy Vu Tịch Diệt phá lệ hướng ánh mắt cảm kích thoáng nhìn đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân hoạt động tứ chi nhức mỏi một chút, dưới sự trợ giúp của người khác đứng lên, quay đầu đối Vẹc-xây Hoa Hồng nở nụ cười cảm kích: “Cám ơn ngươi.”
… Nhìn thấy biểu tình nháy mắt hóa đá của nữ mục sư, Hắc Diệu Chi Ngân hoang mang nhìn về phía Quy Vu Tịch Diệt đang đỡ lấy mình, Quy Vu Tịch Diệt sửng sốt rốt cuộc hiểu được chỗ trọng yếu của vấn đề, không khỏi phân trần kéo qua Ám Ảnh Áo Choàng che lại dung mạo Hắc Diệu, ôm ngang lấy đối phương đi vào phòng y tế.
Đến khi hai người đi xa, Vẹc-xây Hoa Hồng mới phục hồi tinh thần, quay đầu ôm lấy Quốc Sĩ Vô Song xuất ra tiếng thét chói tai: “Đại mỹ nhân!!!!!! Ta đã thấy được đại mỹ nhân!!!!!!”
Nửa ngày cũng không thấy chung quanh có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, Quốc Sĩ Vô Song cũng đang trong trạng thái hóa đá cánh tay thẳng tắp hướng về phía trước, không nhúc nhích chỉ vào màn hình báo lại tình huống trận đấu. Nguyên lai hệ thống vì phán định người chiến thắng cuối cùng, không thể không quay chậm lại một màn vừa rồi, hiện tại trên màn hình dừng lại đúng vào hình ảnh Hắc Diệu Chi Ngân bị đấu khí của Túy Sát Giang Sơn chấn động bay khỏi lôi đài.
Hắc Diệu Chi Ngân với thân hình nửa bay ra sau, mặt nạ trên gương mặt bị đấu khí đánh gãy, cả mặt nạ trơn tuột xuống, lộ ra khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân, thống khổ vì bị đánh trúng, hai hàng mi nhíu lại, răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, xứng với một đầu ngân phát tung bay trong gió, quả thực chọc người thương yêu.
Người xem dưới lôi đài đều bị dung nhan tuyệt sắc kia hấp dẫn, hận không thể nín thở mà chăm chú nhìn, cho đến khi nghe được hệ thống phát ra: Bởi vì Hắc Diệu Chi Ngân bị rơi xuống lôi đài trước, nên phán định người thắng trận này là Túy Sát Giang Sơn.
Trong nháy mắt tất cả ánh mắt khiển trách đều dừng lại trên người người chiến sĩ vừa đi ra từ nơi sống lại, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, tứ chi vô lực, cơ hồ muốn khoét ra một đại động trên người hắn.
“Sao vậy?” Nhân tộc chiến sĩ không hiểu gì, hoang mang hỏi mấy đội hữu thần sắc khác nhau bên cạnh.
“Lão đại, ngươi nhất định sẽ trở thành anh hùng! Đối mặt với mỹ nhân như vậy mà cũng không chút nương tay nào! Còn chuyện gì không thể làm được chứ? Lão đại, ta rất phục ngươi!” Kiếm sĩ Cương Thiết Chi Thành rống to lên.
“555 …Lão đại, ngươi thật sự làm chúng ta thất vọng rồi.”
“Đúng, bạo quân, quả thực chính là bạo quân!” Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quốc Sĩ Vô Song khóc lóc khiển trách càng làm Túy Sát Giang Sơn mạc danh kỳ diệu.
Càng không nói đến người xung quanh bao vây thành vòng tròn chỉ vào hắn, trong miệng thất chủy bát thiệt nói nào là “Tàn nhẫn.” “Vô liêm sĩ.” “Mất đi nhân tính.” linh tinh gì đó.
“Lão đại, ngươi nhìn nó xem.” Hoàn Mỹ Phong Bạo hảo tâm chỉ chỉ vào màn hình lớn, không chút ngoài ý muốn khi ánh mắt Túy Sát Giang Sơn tiếp xúc đến hình ảnh kia, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Kết quả trận đấu thì sao?”
“Ngươi thắng.” Tách khỏi đám người, Phi Long Tại Thiên đứng trước mặt Túy Sát Giang Sơn lạnh lùng nói. Vừa lòng nhìn sắc mặt đối phương càng thêm khó coi: “Thắng chi bất võ!”
… “Ta biết.” Trong lòng Túy Sát Giang Sơn phi thường rõ ràng, nếu không phải trường cung của Hắc Diệu Chi Ngân bị gãy, người thua kia nhất định là hắn.
“Làm đối thủ, hy vọng trong thành chiến, ngươi có thể đáng giá làm ta nghĩ ngươi là đối thủ có thực lực.” Bỏ lại một câu như vậy, Phi Long Tại Thiên mang theo Tiềm Long Tại Uyên phía sau mình không do dự bỏ đi.
“Lão đại, trận chung kết cuối cùng sắp bắt đầu rồi, ngươi nên chuẩn bị một chút.” Triệu hoán sư Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt hảo tâm nhắc nhở.
“Từ bỏ.”
“Cái gì?” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt nghĩ rằng tai mình có vấn đề, lao lực thiên tân vạn khổ đến tận chung kết, chẳng lẽ không chiến đã bại?
“Hiện tại ta không có thực lực đánh nhau giành chức quán quân.” Mặt âm trầm, Túy Sát Giang Sơn bỏ lại những câu này rồi xoay người rời đi.
Quy Vu Tịch Diệt bồi Hắc Diệu Chi Ngân trong phòng nghỉ khi nghe tin Túy Sát Giang Sát từ bỏ trận đấu và mình sẽ trở thành quán quân thì trầm mặc trong chốc lát, từng chữ từng chữ toát ra từ kẽ răng: “Tiện nghi hắn.”
Ám Đồng đứng bên cạnh bị những lời này dọa đến mồ hôi lạnh ướt cả lưng, tính cách Quy Vu Tịch Diệt hắn rất rõ, nếu Túy Sát Giang Sơn không chủ động từ bỏ, vậy thì trong trận chung kết Nhân tộc chiến sĩ kia khẳng định sẽ bị nhẫn thích tính cách âm trầm, cực đoan có thù tất báo này chặt thành từng khối từng khối thịt …
Đại lễ trao giải cho quán quân, á quân, quý quân dưới thái độ cường ngạnh kiên trì mà hủy bỏ, ba người đều tự đến chỗ NPC lĩnh phần thưởng là xong, nhất là Túy Sát Giang Sơn, hấp tấp xuất hiện, rồi mã bất đình đề cầm đồ chạy đi. Hắc Diệu Chi Ngân cũng không để ý, ngược lại đối với phần thưởng mà Quy Vu Tịch Diệt chọn tò mò không thôi. Dù sao cũng là thần khí chanh giai truyền kì a. Nói không thích đương nhiên là giả.
Dựa theo giải thưởng mà trận đấu quy định, quán quân có ba thủy tinh tệ, một kiện vũ khí chanh giai truyền thuyết, á quân có hai thủy tinh tệ, một kiện trang bị tử giai sử thi, mà phần thưởng của huy chương đồng chỉ có một thủy tinh tệ, một kiện vật phẩm trang sức tử giai cấp bậc sử thi.
Hắc Diệu với lòng hiếu kì đại thịnh liền quấn lấy Quy Vu Tịch Diệt bắt hắn phải lấy kiện chanh giai vật phẩm ra nhìn cho đã mắt, Tịch Diệt chỉ cười thần bí, rồi kéo tay hắn đi về hướng trướng bồng.
Vừa đi vào, trong trướng bồng nho nhỏ đã chật ních người, không chỉ có toàn bộ thành viên Sơn Miêu tiểu đội mà còn thêm hai vị khách không mời mà đến – đó là pháp sư Hoàn Mỹ Phong Bạo cùng thích cung Lục Đạo Luân Hồi của Thí Thần.
Hắc Diệu Chi Ngân hiền hòa không để ý đến tầm mắt gần như đóng băng của Quy Vu Tịch Diệt, lấy thức ăn trong túi ra chiêu đãi mọi người.
Mỹ thực là phương thức bồi dưỡng tình cảm tốt nhất, Hoàn Mỹ Phong Bạo cùng Lục Đạo Luân Hồi vốn đang còn ngài ngại dưới sự hấp dẫn của thức ăn cuối cùng cũng gia nhập vào hàng ngũ “ác lang”, lang thôn hổ yết không kém gì người của Sơn Miêu tiểu đội.
“Hai người chắc không phải đến chỉ vì ăn ké cơm chứ?” Mắt thấy thức ăn trong chén đĩa đã gần hết, Hắc Diệu Chi Ngân mạn bất kinh tâm đi vào đề tài.
“Kỳ thật, chúng ta là đến nghe câu trả lời thuyết phục của Sơn Miêu tiểu đội.” Hoàn Mỹ Phong Bạo ăn đến vẻ mặt thỏa mãn uống nước trái cây vui vẻ nói.
“Cái gì thuyết phục?”
“Các ngươi không biết? Chính là về việc nhận huy chương khách quý của Thí Thần, trở thành minh hữu a.”
“Chuyện này ta vẫn chưa nói.” Phù Tô ho nhẹ một tiếng đánh gảy lời nói của Quy Vu Tịch Diệt, liền thuật lại một cách hoàn chỉnh những lời của Túy Sát Giang Sơn đã nói với mình “Ý tứ của ta là đợi kết thúc thi đấu cá nhân xong mới trưng cầu ý kiến mọi người, vừa lúc người của Thí Thần cũng đến hỏi chuyện này, ý kiến của mọi người ra sao?”
“Thủ một lần thành là mười thủy tinh tệ sao? Một lần này cũng đủ tiền cho ta ăn cơm nửa năm rồi ~ ta làm!”
“Ngươi là cường đạo sao?” Phù Tô liếc hắn một cái.
“Người ta vốn chính là đạo tặc a …” Ám Đồng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ta không ý kiến.” Hắc Diệu Chi Ngân nhún nhún vai. Dù sao cũng đã gia nhập Sơn Miêu tiểu đội, theo mọi người là được.
“Ta cũng vậy.” Quy Vu Tịch Diệt đương nhiên là theo đuôi Hắc Diệu Chi Ngân, về phần thù hận cùng Túy Sát Giang Sơn … có khi là cơ hội! (một tên thù dai …)
“Vậy cũng tốt, ta không ý kiến! Sự tình liền cứ như vậy đi!” Phù Tô cười tủm tỉm nói.
“Cái kia …” Nhân tộc chiến sĩ cao lớn bị mọi người ngó lơ một cách hoàng tráng …
“A, kỳ thật chúng ta còn một yêu cầu hơi quá đáng ~” Hoàn Mỹ Phong Bạo hướng mắt về phía Quy Vu Tịch Diệt “Nếu có thể, hãy cho chúng ta xem phần thưởng của quán quân đi.”
Bị câu này của hắn nhắc tỉnh, mọi người mới nhớ đến mục đích ban đầu khi tụ tập vào trướng bồng của Hắc Diệu Chi Ngân, đều thúc giục Quy Vu Tịch Diệt nhanh lấy nó ra cho mọi người ngắm.
Nhìn ánh mắt trông chờ của Hắc Diệu Chi Ngân, Quy Vu Tịch Diệt nở nụ cười sủng nịch, từ Không Gian Thủ Trạc lấy ra một trường cung ngân sắc.
“Đào Mã Lí Xuyên Tâm Cung!!!” Mọi người trừng lớn mắt. Ngay sau đó liền thấy Quy Vu Tịch Diệt yên lặng kéo tay Hắc Diệu Chi Ngân qua, rút một thanh chủy thủ, đâm xuống tay hắn để nó chảy ra một giọt máu, khi hắn nhỏ giọt máu kia lên trường cung kia, thì tròng mắt mọi người đã rớt xuống.
Hệ thống nêu lên: “Thần khí truyền thuyết đã nhận chủ.” Một thần khí chanh giai truyền thuyết, lại có thể nhẹ nhàng mà tặng cho một người như vậy??!!
Là vũ khí trong truyền thuyết thần rèn tạo ra ban tặng cho Ải Nhân tộc, nhưng sau khi sự huy hoàng Ải Nhân tộc dần mất đi, chuôi cung này liền lưu lạc vào lớp lớp hậu thế rồi cuối cùng rơi vào tay Tinh Linh Tộc, mấy ngàn năm sau chư thần tranh đấu, chuôi cùng này liền mất tích — đây là một vụ án lớn cho những người biết lịch sử của . Nào ngờ hôm nay lại có thể chính mắt thấy chuôi thần khí này.
Hắc Diệu Chi Ngân cũng trợn tròn mắt không dám tin nhìn Quy Vu Tịch Diệt, lại được đối phương tiến lại gần nói nhẹ nhàng bên tai: “Trước nhận lấy.” Gạt bỏ nghi ngờ trong lòng. Lấy cung đến, giám định, giám định đến tay đau rát mới thấy một hàng chữ màu cam xuất hiện “Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung, vũ khí trưởng thành, tăng 5% sức chịu đựng, tăng 10% lực lượng, tăng 20% nhanh nhẹn, vũ khí kỹ năng đặc thù, có thể: tăng gấp ba lực công kích của vũ tiễn, kỹ năng làm lạnh thời gian: nửa giờ. Tổ hợp vật phẩm thêm vào: Túi Tiễn: tăng 5% độ chính xác, có công năng thu hồi vũ tiễn.”
Mọi người trong chớp mắt đã không còn gì để nói nữa.
Đây … đây là thứ vũ khí biến thái gì a!!! Quả thực có thể dùng từ đê tiện vô sĩ để hình dung. Trước không nói đến nếu là vũ khí trưởng thành thì sẽ tăng cấp lũy thừa theo cấp bậc của chủ nhân, chỉ cần nhìn kỹ năng của nó thôi cũng đủ khiến cho tất cả mọi người trên Đại Lục học đi ngang như con cua!
Đề cao lực công kích gấp ba a! Phải biết rằng sau khi Túy Sát Giang Sơn cuồng hóa cũng chỉ tăng lên bốn lần mà thôi, kia còn phải bỏ hết tất cả lực phòng thủ nữa. Tuy rằng kỹ năng này có CD (kỹ năng làm lạnh thời gian) nửa giờ, nhưng là, thử hỏi trên thế giới này ngoài con BOSS ra thì ai có thể cản nổi một kích của tổ hợp cây chuôi cung này + Minh Diệu Tiễn chứ???
>>Hết
Bình luận truyện