Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 31



“Cái gì?”

“Ta nói nếu ngươi đồng ý để bọn ta tẩy trắng ngươi, thì chuyện cũ sẽ được bỏ qua.” Không nhìn thần sắc cùng ánh mắt khác nhau của mọi người, Phù Tô dù bận nhưng vẫn ung dung nói.

… “Được.” Câu trả lời của Phi Long Tại Thiên làm cho người khác giật mình, tẩy trắng a! Đó nghĩa là cấp bậc xuống không, phải bắt đầu lại từ đầu, những cố gắng trước đây đều là phế thải… Không nhìn đôi mắt đỏ lên của Tiềm Long Tại Uyên, nam nhân trước mắt cởi từng kiện từng kiện khinh giáp trên người mình, hướng mắt về phía Phù Tô “Đến đây đi!”

Một băng trùy mãnh liệt bay qua, đâm thành một cái đại động trên người chiến sĩ không mặc gì, Phi Long Tại Thiên lập tức hóa thành bạch quang bay ra ngoài.

“Lão đại!” Nước mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống, Tiềm Long Tại Uyên lao đến, ôm thi thể hội trưởng của mình, quay đầu nhìn Phù Tô “Lão đại thật sự không biết gì về chuyện này, lúc trước hắn một mực làm nhiệm vụ đặc thù, không liên lạc với người khác, chuyện trong công hội tất cả đều do ta quản, chuyện kia là ta làm, các ngươi cứ tẩy trắng ta đi, không liên quan đến lão đại!”

“Có rất nhiều chuyện, không thể chỉ đơn thuần một người là có thể gánh vác.” Phù Tô bất vi sở động, lạnh lùng nhìn Tiềm Long Tại Uyên.

“Ta biết, chuyện này hoàn toàn là ta sai, cầu xin các ngươi đừng liên lụy đến Phi Long lão đại.” Cởi khinh giáp trên người xuống, Tiềm Long Tại Uyên đứng trước mặt Tinh Linh pháp sư Phù Tô “Van cầu ngươi, giết ta đi.”

Không nói gì, Phù Tô hơi nghiêng mặt đi, trao đổi ánh mắt với Hắc Diệu Chi Ngân, Hắc Diệu Chi Ngân hiểu được ý tứ của đối phương thầm thở dài một tiếng, tên kia lại đưa micro cho mình a, muốn tạo âm nhạc hay không tạo âm nhạc a? Nhìn trạng thái suy yếu đã vắt trên đầu mình suốt một ngày… Oán giận thì oán giận, những vẫn làm, lấy thụ cầm bạch sắc ra, Hắc Diệu Chi Ngân ngồi xuống đất diễn tấu An Hồn Khúc.

Ngoài những người biết được nội tình ra, người còn lại đều nghi hoặc nhìn Hắc Diệu đang ngồi dưới đất đàn. Phi Long Tại Thiên từ điểm sống lại đi đến, bởi vì sự suy yếu sau tử vong, nên sắc mặt tái nhợt, bất quá hắn vẫn kiên trì đi đến trước mặt Phù Tô, chờ đợt công kích thứ hai lên người mình.

Phù Tô quét mắt nhìn chiến sĩ, giơ pháp trượng lại một đạo băng trùy bay ra, Túy Sát Giang Sơn cúi thấp đầu – hắn cảm thấy Phù Tô trả thù như vậy có hơi quá…, xét theo tình hình lúc nãy, thật sự là Phi Long Tại Thiên không biết gì về chuyện này, nhưng hắn vẫn gánh hết tất cả trách nhiệm, chỉ bằng điểm ấy, thì người này cũng đáng giá để người khác phải bật ngón tay cái.

Bên tai truyền đến một tiếng hô nhỏ, Túy Sát Giang Sơn ngẩng đầu, thấy băng trùy trên pháp trượng Phù Tô tránh đi Phi Long Tại Thiên ở phía trước, thẳng bay đến trên người Tiềm Long Tại Uyên. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Phi Long Tại Thiên, trên mặt Phù Tô hiện ra nụ cười: “Chuyện này dù sao cũng là do hắn làm, không giết một lần thì không công bằng.”

Nhìn Phi Long Tại Thiên còn chưa hiểu ra, Hắc Diệu Chi Ngân miễn cưỡng đứng dậy, ngồi lên ghế, hảo tâm nhắc nhở đối phương “Kia… Phi Long lão đại, ngươi có thể mặc y phục vào.”

“Đúng, tuy rằng dáng ngươi của ngươi không tồi, bất quá chúng ta không thích nhìn ngươi lõa thể~” Khi dễ một cách khôn khéo, kì thực thì thấy chiến sĩ đang ngốc đầu ngốc não, cảm giác rất có thành tựu. (^o^)/

Rốt cuộc hiểu được ý tứ của đối phương, Phi Long Tại Thiên nhặt trang bị trên mặt đất mặc trở vào, sau đó theo thói quen mở bảng trạng thái, kinh ngạc phát hiện mình không bị giáng cấp! Đảo mắt qua Hắc Diệu Chi Ngân không để ý hình tượng ngồi trên ghế ngã lên bàn, trong lòng Phi Long Tại Thiên mơ hồ cũng đoán ra được là chuyện gì. Cảm kích gật đầu với Thương Lãng “Cảm tạ Sơn Miêu tiểu đội đã khoan hồng độ lượng.”

“Nói hay lắm~ nói hay lắm~”

“Khách khí~ khách khí~”

Tiềm Long Tại Uyên từ điểm sống lại đi đến liền thấy một trường hợp không khí quỷ dị như vậy. Chiến sĩ mới nãy còn đang mặt quan tài đang vỗ vai lão đại nhà mình cười như xuân phong ấm áp…

“Cái kia, ta muốn hỏi, Kiến Thành Lệnh có thể trả cho chúng ta không?” Mắt thấy mâu thuẫn đã tiêu tan, nhớ đến vấn đề bị để qua một bên còn chưa được giải quyết, Túy Sát Giang Sơn đánh gảy sự trao đổi tình cảm của Thương Lãng cùng Phi Long Tại Thiên.

Tiềm Long Tại Uyên không chút nghĩ ngợi lấy một khối lệnh bài nho nhỏ trong túi ra. Vừa định trả lại cho đối phương, nào ngờ Kiến Thành Lệnh vừa sắp đến tay Túy Sát Giang Sơn thì Phi Long Tại Thiên đã trước một bước cầm lấy: “Một mã đổi một mã, Giang Sơn lão đại, ta thừa nhận chuyện này là Long Chiến Tứ Dã có trách nhiệm, nhưng rõ ràng Thí Thần các ngươi cũng có sai lầm, lệnh bài này dù sao đi nữa cũng là Tiềm Long Tại Uyên dùng một trăm thủy tinh tệ mua được, nếu cứ như vậy mà trả ngươi thì ta biết giải thích thế nào với huynh đệ trong công hội chứ.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Nghiến răng nghiến lợi nhìn Phi Long Tại Thiên cười đến phi thường gian ác, Túy Sát Giang Sơn trong lòng hận đến hối tiếc cũng đã muộn màng, vừa rồi sao hắn lại còn thấy hành động của Phù Tô khi đả thương người này là bất công chứ? Bại hoại như vậy hẳn phải tha ra ngoài ngủ mã phanh thây mấy trăm lần mấy ngàn lần a!

“Đơn giản thôi, khối lệnh bài này, chúng ta không biết dùng, Giang Sơn lão đại chỉ cần trả lại một trăm thủy tinh tệ cho chúng ta, Kiến Thành Lệnh tự nhiên cũng sẽ trở lại trong tay ngươi.” Phi Long Tại Thiên hai tay vừa lật, liền đá phiền não về lại cho Túy Sát Giang Sơn. Trong nhất thời hai lão đại của hai công hội đứng nhất nhì Đại Lục, tại đây, trong cái căn phòng nho nhỏ này, nhãn đao bay tứ tung, hỏa hoa văng ngập trời…

“Tiền của các ngươi, hẳn các ngươi phải tự mình đuổi theo tra chứ?” Hoàn Mỹ Phong Bạo đột nhiên mở miệng, đánh gãy ánh mắt đang “thân mật trao đổi” của hai lão đại.

“Về chuyện tiền bạc này, người trong công hội các ngươi hẳn trong lòng rất rõ ràng, đây là vấn đề nội bộ của các ngươi, sao lại bảo chúng ta đi giải quyết?”

“Nếu không phải do lòng tham của Tiềm Long Tại Uyên, thì vì sao các ngươi sao lại phải bồi thường khoản tiền ấy chứ?” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức đánh gảy lời nói của Phi Long Tại Thiên, phụ họa theo.

“Nếu đã nói đến nước này, cũng không sợ việc xấu trong nhà đồn ra ngoài, đơn giản nói rõ ràng chuyện này đi.” Túy Sát Giang Sơn thở dài, hắn bị đồng bọn mà mình tín nhiệm nhất phản bội, nhưng việc đã đến nước này, không còn cách nào để cứu vãn nữa, lấy ra bản ghi chép mà Hắc Diệu Chi Ngân đã sao chép từ hệ thống ra, ánh mắt của long thương kỵ sĩ đảo qua từng người bên cạnh “Đây là bản ghi chép mà ta vừa lấy được ở phía nhà nước, có người hôm nay đã dùng một trăm thủy tinh tệ để đổi lấy một trăm vạn đồng liên bang, ta hy vọng ngươi có thể giải thích cho ta nghe một chút một trăm thủy tinh tệ này là ngươi lấy từ đâu không – Cương Thiết Chi Thành.”

Lời vừa ra khỏi miệng, ngoài mấy người đã biết từ trước, thì những người còn lại đều sững sờ ngay đương trường. Cương Thiết Chi Thành? Sao lại có thể là Bán Thú Nhân chiến sĩ thành thật hàm hậu, thậm chí còn có chút ngốc, Cương Thiết Chi Thành??!!

“Mẹ nó! Ngươi tên khốn khiếp! Không thể ngờ được là ngươi? Lúc ấy ngươi thế nhưng còn lấy kiếm chém Lục Đạo?!! Lương tâm của ngươi đi đâu rồi hả?” Cực Đoan Phân Tử đầu tiên là chửi ầm lên, “tạch” một tiếng, rút chủy thủ bên hông ra vọt tới. Một bàn tay bắt lấy cánh tay hắn, Cực Đoan Phân Tử vừa ngẩng đầu, người nọ dĩ nhiên là Nhất Quỷ Tha Đao.

“Nhất Quỷ, ngươi đừng cản ta! Ngươi lúc trước không phải đã từng thề sẽ tẩy trắng người đã hãm hại Lục Đạo hay sao?” Oán hận mắng, Cực Đoan Phân Tử trừng mắt với Cương Thiết Chi Thành, nhãn đao hận không thể đâm ra mấy cái động trên người hắn.

Dư quang khóe mắt của Nhất Quỷ Tha Đao đảo đến trên người Tiềm Long Tại Uyên, trong mắt người này hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng không nói gì, hắn là người của Long Chiến Tứ Dã, không có tư cách giải quyết giúp chuyện nội bộ của Thí Thần – huống hồ hắn cùng những người này có mâu thuẫn, người ta có tin hắn không cũng là một vấn đề cần bàn luận.

“Cương Thiết, ngươi có muốn giải thích gì không?” Túy Sát Giang Sơn phất phất xấp tư liệu trên tay, nhìn về phía Bán Thú Nhân chiến sĩ, nhưng Cương Thiết Chi Thành ngoài trầm mặc ra thì vẫn là trầm mặc.

“Cương Thiết, trả lại tiền cho người ta, có chuyện gì thì trở lại Thí Thần rồi nói sau.”

Cương Thiết Chi Thành vẫn trầm mặc như trước.

“Cương Thiết~!!!” Ngữ khí của Túy Sát Giang Sơn đã trở nên nghiêm khắc.

“Nếu đã tìm được người lấy tiền rồi, thì đó là vấn đề của Cương Thiết Chi Thành cùng Long Chiến Tứ Dã, không quan hệ gì đến Thí Thần, mau trả Kiến Thành Lệnh về cho chúng ta.” Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức không kiên nhẫn nói.

Nghe vậy Cương Thiết Chi Thành mạnh ngẩng đầu, mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì, nhưng một màn này xem vào trong mắt mọi người, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu.

“Thiết~ ta xem không nổi nữa rồi!” Khinh thường xì một tiếng, Tiềm Long Tại Uyên lấy ra một khối kí ức thủy tinh “Đây là hình ảnh ghi chép được lúc đó, từ lúc ta trả giá cho tên trộm Kiến Thành Lệnh, cho đến lúc vu oan cho Sơn Miêu tiểu đội, tất cả đều ở bên trong.” Nói xong, ánh mắt của Tiềm Long đảo qua người của Sơn Miêu, mắt lóe lóe nói: “Dù sao lão tử cũng đã chuẩn bị tâm lý bị tẩy trắng, không sợ bị thêm một tội danh.”

Kí ức thủy tinh rơi xuống bàn “cô lỗ lỗ” lăn mấy vòng, lăn đến trước mặt Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, nữ pháp sư như bị phỏng, sắc mặt xanh mét nhìn khối thủy tinh kia, Túy Sát Giang Sơn đi qua nhìn hình ảnh được ghi chép trong kí ức thủy tinh – rõ ràng là cuộc đối thoại giữa Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức với Tiềm Long Tại Uyên.

Theo như lời hắn nói, chân tướng sự thật đều ở trong đó, sự thật đã được vạch trần – vì đủ loại sự tình đã phát sinh trong Lợi Tát Hưu Tháp, sau khi nhiệm vụ chấm dứt Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức bắt đầu thống hận người của Thí Thần công hội cùng Sơn Miêu tiểu đội, mới nghĩ ra một biện pháp để đả kích công hội cũng như trả thù Sơn Miêu tiểu đội – trộm Kiến Thành Lệnh bán cho Long Chiến Tứ Dã. Sau đó lợi dụng Cương Thiết Chi Thành đã thầm mến mình từ lâu, để hắn mang Kiến Thành Lệnh đi bán đấu giá, sau đó đổi thành tiền liên bang rồi chuyển vào tài khoản của mình. Vốn nàng đã tính toán chu toàn, cho dù có ai hoài nghi đến đâu cũng không có chứng cứ có thể xác minh, nào ngờ Tiềm Long Tại Uyên sợ mắc bẫy, âm thầm dùng kí ức thủy tinh ghi chép lại cuộc đối thoại của hai người.

“Hạ Tuyết, chuyện này không phải là nhỏ, mặc dù đang ở trò chơi, nhưng cũng xem như phạm tội, trả lại tiền cho Phi Long Tại Thiên đi.”

Sắc mặt của Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức lúc đỏ lúc trắng, oán độc nhìn từng người ở đây, cuối cùng dậm chân nói: “Ta đi làm thủ tục chuyển khoản.”

Ước chừng khoảng mười phút, Tiềm Long Tại Uyên kiểm tra tài khoản ngân hàng, phát hiện tiền đã trở lại, hướng Phi Long Tại Thiên gật đầu, người sau liền đưa Kiến Thành Lệnh ra.

Tiếp nhận Kiến Thành Lệnh, Túy Sát Giang Sơn nhìn khối lệnh bài nho nhỏ với vẻ mặt hết sức trầm trọng “Đi về trước.”

“Chậm đã…” Ngay khi đối phương xoay người, Phi Long Tại Thiên đột nhiên gọi hắn lại “Chuyện này, Long Chiến Tứ Dã cũng có sai, đến khi các ngươi bắt đầu công thành chiến lần đầu tiên của nhiệm vụ kiến thành thì chúng ta sẽ đến hỗ trợ.”

Khi kiến thành lần công kích của quái vật là gian nan nhất, vượt qua quái vật công thành, hệ thống mới có thể chính thức thừa nhận kiến thành đã xong. Xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương, Túy Sát Giang Sơn trầm mặc thật lâu rồi mới nói: “Cảm tạ.”

“Không cần phải cảm tạ, ta chỉ không thích thiếu nhân tình của người khác mà thôi!” Phi Long Tại Thiên khoanh hai tay lại trước ngực, hừ một tiếng. Vì thế ánh mắt của hai lão đại ở không trung lại bắt đầu giao hỏa…

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện