Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 45



Nhiều người dễ xử lý hơn, có người của Thí Thần và Long Chiến cùng gia nhập, những con bọ bên ngoài nhất thời không đủ gây sợ hãi, Hắc Diệu Chi Ngân quỳ một gối xuống đất, một loạt vũ tiễn bay ra ngoài, đẩy đàn bọ lui về sau hơn năm mét, Phù Tô bước lên đầu, vung chiết phiến, Bạo Phong Tuyết thổi a thổi a thổi a… Độ ấm của hành lang lập tức giảm xuống còn mười độ, ba pháp sư còn lại cũng không cam yếu thế, nhất thời phong, hỏa, thủy, thổ bốn hệ công kích ma pháp chiếu sáng cả hành lang hắc ám. Toàn bộ những hệ cận chiến đều thoải mái tránh ở phía sau áo bào rộng thùng thình của pháp sư, ai bảo trước những tình huống như vậy họ luôn không hữu dụng chứ?

Lục Đạo Luân Hồi cũng lặng yên không tiếng động đứng phía sau đội ngũ của Sơn Miêu tiểu đội, thành thành thật thật làm một thích khách. Túi tiễn của hắn không có công năng thu hồi vũ tiễn, cũng không biết trong Thông Thiên Tháp này có NPC bổ sung vật tư hay thương điếm không, nên những vũ tiễn trong bao có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.

Dưới uy lực cường đại của quần công ma pháp của các pháp sư, những con bọ trên hành lang cuối cùng đã bị giết sạch, một tiếng “Đinh” vang lên, trước mắt mọi người hiện ra âm thanh của hệ thống “Ngoạn gia tiêu diệt 10000 con Thánh Giáp Trùng, dẫn xuất Thánh Giáp Trùng Vương biến dị.”

… Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn con số 10000 hoa hoa lệ lệ kia… cảm thấy, gió bắc thổi a thổi, bông tuyết bay a bay…

“Làm sao đây?” Nếu những tầng kia cũng giống như tầng thứ nhất này, bọn hắn đại khái còn 90000 con quái để giết, 90000 a! Nghĩ đến là đau đầu.

“Đi một bước tính một bước, chúng ta rời khỏi đây đã rồi tính sau.” Phù Tô nói.

Mọi người không có dị nghị gì, dù sao vai trò chỉ huy ở đây cũng luôn thuộc về vị Tinh Linh pháp sư này.

“Chờ một chút.” Đại tế ti Quản Sát Bất Quản Mai giương tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, thì thầm: “Quang Minh Chi Thần, thỉnh cầu ngài ban phát ánh sáng chiếu rọi con đường phía trước – Mũi Tên Ánh Sáng.” Một mũi tên phát ra bạch quang xuất hiện trên đỉnh pháp trượng của Quản Sát Bất Quản Mai, đầu mũi chỉ về phía hành lang sâu hun hút: “Đây là kỹ năng ta vừa học được, có thể chỉ đường trong mê cung.”

Thuận tiện còn có thể chiếu sáng. Hắc Diệu Chi Ngân nhìn mũi tên phát ra ánh sáng không thua gì hỏa cầu kia, thầm bổ sung một câu. Bất quá bọn họ nhiều người như thế, người có chút trí tuệ cũng phải đi vòng quanh một lúc mới ra được, huống chi những thành viên mới gia nhập này đại bộ phận đều không thể như người của Sơn Miêu tiểu đội hành tẩu trong bóng tối.

“A, tốt quá, kỹ năng này sẽ giúp chúng ta không ít.” Phù Tô cười, tán thưởng nhìn Quản Sát Bất Quản Mai, hắn ban đầu còn dự tính sẽ dùng phương pháp ngu ngốc nhất, chậm rãi mò mẫm trong mê cung, hiện tại có mũi tên này, không cần nghi ngờ rằng bọn hắn rất nhanh sẽ tìm được đường lên tầng hai của Thông Thiên Tháp. Quả nhiên là người nhiều sức lớn.

Một đường an ổn đi đến cầu thang, mọi người hắc hắc cười, chân còn chưa kịp bước lên bậc thang, liền cảm thấy một trận rung chuyển dữ dội, Thương Lãng cùng Phi Long Tại Thiên dẫn đầu liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài – biết là hệ thống sẽ không đơn giản cho họ quan cửa như vậy mà.

Hai người nhanh chóng rút khiên, bày ra tư thế phòng ngự, là ngâm du thi nhân của đội, Hắc Diệu Chi Ngân lấy thụ cầm cao cấp không chút tiếc rẽ BUFF cho từng người. Tiếng đàn vừa dứt, dưới mặt đất liền nứt ra khe hở, một con bọ hung với bốn chữ “Thánh Giáp Trùng Vương” to tướng hiện trên đỉnh đầu, uy phong lẫm lẫm bước lên sân khấu. Hiệu quả gây ra là thị giác của mọi người bị một trận rung động. Đáng tiếc cho dù là con bọ hung hoa lệ thế nào đi nữa thì cũng chỉ là bọ hung, mọi người vừa giết hết 10000 con bọ lúc này vừa nhìn thấy nó thì đã muốn nôn.

Trường kiếm trong tay Phi Long Tại Thiên vung lên, thành công để lại một dấu vết sâu trên đỉnh đầu Thánh Giáp Trùng Vương, bởi vì tử vong kỵ sĩ sẽ mang theo những công kích hắc ám, nên miệng vết thương nhanh chóng có một vệt màu đen ăn mòn sang tứ phía. Con bọ màu vàng đập đập cánh, phẫn nộ húc đầu về phía Phi Long Tại Thiên, tử vong kỵ sĩ sớm đã chuẩn bị tâm lý, giơ khiên lên phòng ngự, nhưng vẫn bị đợt công kích này làm máu giảm xuống một phần ba.

Quản Sát Bất Quản Mai nhanh chóng giúp lão đại nhà mình thêm máu, Phù Tô thổi một cái Bạo Phong Tuyết qua, tuy rằng không đông BOSS thành băng nhưng cũng làm động tác của nó chậm lại, “Đây là Thánh Giáp Trùng Vương biến dị, đừng chủ quan. Còn nữa, Ám Đồng và Cực Đoan không được tham gia công kích, ẩn thân cảnh giới xung quanh trong vòng 30 mét, nếu có người đến gần thì lập tức thông báo trong kênh đoàn, rõ chưa?”

“Rõ.” Ám Đồng cùng Cực Đoan đều là đạo tặc trong đoàn, đối phó với con bọ này chắc chắn sẽ lãng phí sức lực, huống chi hiện tại bọn hắn đang ở Thông Thiên Tháp, không chỉ có đủ loại quái mà còn có những ngoạn gia đều ở trong tháp này, toàn những người nhìn qua có vẻ rất cường đại, nếu lúc đánh BOSS mà bị ngoạn gia khác đánh lén thì không có gì là hảo ngoạn.

Cái tên Thánh Giáp Trùng Vương đúng là không ngoa, lực phòng ngự cao đến biến thái, hơn nữa đã trải qua biến dị, lực công kích không thể dùng từ tầm thường để hình dung. Để bảo vệ, Thương Lãng cùng Phi Long Tại Thiên luân phiên nhau làm xe tăng kháng trụ công kích của BOSS, Nhất Quỷ Tha Đao, Quy Vu Tịch Diệt cùng Tiềm Long Tại Uyên thực ăn ý tiềm hành đến phía sau BOSS, song đao chém xuống.

Cho dù là Thánh Giáp Trùng Vương cũng không thể chống đỡ được liên thủ công kích của những tên có công lực biến thái này, không đến ba phút đã xoay người tử vong, thi thể rớt ra nhiều đồ vật, Phù Tô tiến đến nhặt lên không thèm nhìn đã bỏ vào bao.

Mọi người đều xuất thân từ đại công hội, đương nhiên sẽ không để ý đến những món trang bị này, chỉ có những lúc được phân phối trực tiếp của cấp trên nên mới nhận mà thôi. Nhưng bọn hắn đã quên, người mơ ước được trang bị trong trò chơi có đến khối người, huống chi thứ mà Thánh Giáp Trùng Vương kia rớt ra đều mang theo hào quang chứng minh nó là thứ tốt.

Có người tham quá hóa liều, Phù Tô xoay người vừa định nói chuyện với mọi người, lại thấy ba mũi nhọn đồng thời hiện lên, lúc này trên người hắn không có pháp lực hộ thuẫn, nếu trúng đòn khẳng định sẽ không hề trì hoãn mà quay về điểm sống lại. Phù Tô là một pháp sư thân kinh bách chiến, lúc trúng đao thứ nhất thì đã kịp phản ứng lại, không nhanh không chậm niệm chú ngữ, một vòng hộ thuẫn trực tiếp bao bọc quanh người ngăn cản đợt công kích thứ hai, đáng tiếc qua một kích này thì vòng hộ thuẫn đã bị biến mất, mở ra không gian ngăn cách giữa pháp sư với tên đánh lén. Vẹc-xây Hoa Hồng nhanh chóng sử dụng Thần Quang Thuật lên người Phù Tô, thêm đầy máu cho hắn.

Phù Tô cảm kích nhìn thoáng qua pháp sư thổ hệ Phong Tiếu Sa còn đang giơ pháp trượng, lập tức cho một cái Đóng Băng Thuật ra ngoài, đông cứng người đánh lén tại chỗ. Quy Vu Tịch Diệt tiến đến, giơ tay chém chết người nọ. Người thứ nhất đã bị Đào Mã Lí cắm lên người hóa thành bạch quang bay đi, người thứ hai nhanh nhẹn, biết giết không được Phù Tô liền xoay người chạy về phía hành lang, sau khi dùng CD kỹ năng ẩn thân thì lập tức tiến vào trạng thái tiềm hành rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Ám Đồng cùng Cực Đoan Phân Tử phát giác bên đó có động tĩnh liền nhanh chóng trở về thì thấy một màn cuối cùng này, “Phù Tô, thực xin lỗi.” Để ba người này tiến vào tuyệt đối là trách nhiệm của hai người bọn hắn.

“Quên đi, bọn họ chắc chắn ngay từ đầu đã sử dụng tiềm hành đi vào, không phải lỗi của các ngươi.” Trong trò chơi vì để công bằng, tuyệt đối không có đạo cụ giúp ẩn thân, muốn nhìn thấy tiềm hành một là tựa như Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt dựa vào năng lực của bản thân để cảm giác, hai là phóng ra ma pháp có phạm vi rộng để buộc bọn họ hiện thân.

Bất quá lúc nãy đánh BOSS Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt hai người không có khả năng chú ý đến xung quanh sẽ có người tiềm hành. Tổng thể mà nói Thông Thiên Tháp này là một khu vực nhỏ hẹp, nếu phóng ra ma pháp với phạm vi rộng thì không khác gì tự sát, nên bọn họ không phát hiện ra người tiềm hành cũng là chuyện thường.

Trấn an mọi người vài câu, việc này cứ vậy mà qua đi, bản thể Thông Thiên Tháp chính là sân đấu của trận Đại Hội Võ Đạo, tất cả những PK đều là hợp lý và hợp pháp, nếu bị đánh lén mà chết thì cũng chỉ có thể tự oán bản thân mình kỹ năng không bằng người khác.

Mọi người đã được huấn luyện liền khôi phục lại đội hình tam giác chiến sĩ, càng thêm cẩn thận thẳng tiến lên tầng hai của Thông Thiên Tháp.

Chỉ có Phù Tô cùng Quy Vu Tịch Diệt lặng lẽ quay đầu nhìn về phía hành lang tối om – những người đó tuyệt không đơn giản như vậy, còn cái người đã chạy thoát lúc nãy, tuy nói là bất ngờ, nhưng có thể chỉ cần một chiêu mà phá vỡ vòng hộ thuẫn của Phù Tô, thì tuyệt không phải tầm thường, huống chi còn biết xem xét thời thế, nắm chắc cơ hội để chạy?

Hai người thầm tính toán trong lòng, có lẽ trong trận đấu này, bọn họ sẽ có thể phát hiện ra thêm nhiều đối thủ thú vị.

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện