Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

Chương 31



Mặt biển màu lam nhu hòa như tơ lụa, gió thổi mặt nước lăn tăn, từ trên cao nhìn xuống, nước biển mênh mông, vô bờ vô bến. Một trận gió đánh tới, nước biển cuộn sóng, trận gió đó đang vọt tới bờ, một tầng lại một tầng, phát ra tiếng ‘Ào…ào…’ tuyệt vời.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp, chiếu lấp lánh vào mặt biển gợn sóng, giống như khảm một tầng bạc vụn sáng lòe lòe cho một quán mì nước, nhưng cũng giống như dải tơ lụa màu lam được thêu thêm chỉ bạc.

Chỗ gần bờ đột nhiên chậm rãi hiện ra một bóng người, nàng có mái tóc dài và đôi mắt màu lam lạnh lẽo mỹ lệ, ngũ quan thanh tú lóa mắt, dưới thân là một cái đuôi cá màu xanh đậm cơ hồ hòa thành một thể với nước biển, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng tăng thêm phần mị hoặc.

“Điện hạ Phillips, thỉnh ngài đừng để Công Tước đại nhân lo lắng, trên đất liền rất nguy hiểm, nhanh cùng thần trở về đi.” Phía sau Phillis, trên mặt biển, một người cá tóc vàng dần dần hiện lên trên mặt nước, trên mặt anh mang theo nôn nóng và lo lắng nhìn Phillis ở đằng trước, khuyên bảo.

Phillis cũng không xoay đầu lại, từ trong không gian lấy ra một bình dược thủy, uống hết một ngụm, chỉ trong chớp mắt, cái đuôi cá mĩ lệ liền biến thành hai chân thon dài trắng nõn, cũng không để ý đến người phía sau, nàng bình tĩnh lấy quần và áo khoác ra mặc vào, sau đó tiếp tục kiên định đi về phía bờ biển.

(Editor: dùng ‘nàng’ là vì lúc này Phillis đã đích thực là con gái)

Người cá tóc vàng vẻ mặt lo âu đi theo sau Phillis, anh không ngờ tiểu điện hạ thế nhưng lại cố chấp khư khư như vậy, nghĩ đến chuyện nếu bản thân trở về một mình, nhớ đến thủ đoạn của Công Tước điện hạ, anh không khỏi rùng mình.

“Điện hạ, ngài trở về với thần đi.” Trong giọng nói tràn đầy tội nghiệp và khẩn cầu thật sâu.

Mãi cho đến khi lên đến bờ, Phillis mới quay đầu qua, nhìn Barzel còn đang đứng trong vùng nước cạn, thở dài một hơi, thừa hiểu nếu để Barzel một mình trở về, trừng phạt là điều không thể tránh được, nhưng nàng vẫn thanh lãnh nói: “Ta sẽ không trở về với ngươi.”

Phillis nhìn về hướng đại lục phía Đông, ánh mắt xa xăm, “Trên đất liền có người ta nhất định phải đi tìm.”

Nhìn Barzel nháy mắt ảm đạm, nàng vẫn kiên định như cũ nhưng ngữ khí đã dịu xuống, “Ngươi có thể đi cùng ta.”

Barzel biết một khi điện hạ Phillis đã quyết định, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý trở về nhận trừng phạt, đột nhiên nghe điện hạ Phillis nguyện ý mang theo bản thân cùng đi, Barzel còn hơi do dự, dù sao hành vi như vậy xem như đã làm trái mệnh lệnh của Công Tước đại nhân.

Nhìn ra Barzel đang do dự, Phillis mở miệng nói: “Ngươi trở về nhận mệnh đi.”

“Không, điện hạ, con người trên đất liền vừa giảo hoạt vừa nguy hiểm, vẫn để thần đi cùng ngài đi.” Barzel nghĩ đến độ sủng ái của Công Tước đại nhân đối với tiểu điện hạ, cuối cùng quyết định đi cùng Phillis, nếu tiểu điện hạ mà gặp nguy hiểm gì trên lục địa thì, anh cũng không thoát được trách nhiệm.

“Bản thân tự theo kịp đi.”

“Vâng.” Barzel vừa đáp ứng thì thấy điện hạ cư nhiên đã đi về phía trước, anh vội vàng hô: “A, điện hạ chờ thần với!”

Luống cuống tay chân đem đuôi cá biến thành hai chân của nhân loại, mặc xong quần áo, lúc này anh mới dùng tư thế quái dị lắc lắc mông đuổi theo Phillis.

Quán trọ trấn Rostock.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lucia. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mí mắt cậu, nhíu nhíu mày, Lucia ôm chăn xoay người tính ngủ tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra được chuyện gì, Lucia thình lình mở mắt.

Trên giường, bên cạnh đã không còn một bóng người, cứng ngắt xoay đầu, quả nhiên thấy được Arnold đang ngồi bên cạnh bàn, Lucia ngồi dậy, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Arnold, giờ là lúc nào rồi?”

“Anh, hiện tại đã hơn chín giờ.” Arnold quay đầu nhìn Lucia, ôn nhu nói.

Lucia ảo não nhìn thoáng qua mặt trời đã chiếu rọi bên ngoài, ngủ quá sâu, đến mức không dựa theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nghĩ đến bọn Sandy hẳn đã đợi rất lâu rồi, cậu đứng lên, cầm lấy quần áo đặt bên giường mặc vào, vừa mặc vừa hỏi Arnold, “Dậy rồi sao không đánh thức ta?”

“Hai ngày này anh vất vả lắm mới ngủ ngon được như vậy, ta muốn anh nghỉ ngơi thêm một lát.”

Arnold cầm đồ rửa mặt đi đến trước mặt Lucia, khóe miệng cong lên đầy sung sướng nhìn cậu rửa mặt.

Nhận khăn ấm từ trong tay Arnold, lau mặt, nghe hắn nói, Lucia chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, dặn dò: “Lần sau nhớ đánh thức ta dậy.”

Nhìn vào mắt của Lucia, Arnold không nói gì, hắn không muốn lừa anh, nếu lần sau cũng gặp tình huống này, hắn vẫn sẽ không gọi anh dậy, cho nên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc không nói.

Lucia nhìn bộ dạng của Arnold liền biết hắn không đáng tin, chuyển tầm mắt sang bữa sáng còn tỏa hơi nóng trên bàn, chắc Arnold đã sớm gọi, sau đó, cứ cách một đoạn thời gian lại đun lại một lần, trong lòng có chút cảm động, hiện tại Arnold muốn làm gì cậu cũng không phản đối.

Chỉ là nghĩ đến chuyện tối qua Arnold làm nũng bán manh chen vào giường của cậu, Lucia vẫn tránh không được đen mặt lại, cũng không phải là phòng không đủ, mà là do hắn nhất định đòi chen lên giường cậu ngủ thì có. Xoay mặt qua nhìn khuôn mặt tươi cười của Arnold, Lucia tỏ vẻ mình vẫn nên rộng lượng tha thứ cho hắn đi, ai biểu từ nhỏ hắn đã thiếu thốn tình cảm cơ chứ, mình là anh trai chỉ có thể hi sinh bản thân một chút.

“Đã ăn chưa?” Lucia đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi.

“Anh cứ ăn đi, ta đã ăn rồi.”

Ngẫm lại Arnold hẳn là đứng một hồi rồi, Lucia cũng không muốn hắn phải bồi mình ăn.

Arnold tự động ngồi xuống bên cạnh Lucia, khóe miệng mang cười nhìn anh dùng cơm, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cậu, trên mặt là thỏa mãn và hạnh phúc.

Chờ Lucia ăn xong bữa sáng, hơi thu thập một chút, sau đó cùng Arnold đi xuống đại sảnh dưới lầu. Trong đại sảnh, cũng giống như hôm qua, trừ ông chủ lữ điếm và bọn Sandy, không còn có vị khách nào khác.

Nhóm Kỵ Sĩ đang tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ thấp giọng trò chuyện, vừa thấy Lucia xuống dưới, tất cả đều im bặt lại, đứng lên khom lưng hành lễ, “Thánh Tử đại nhân ngày an!”

Lucia lạnh nhạt nhìn mọi người, hơi hơi gật đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Để các vị đợi lâu.”

Đi đến chỗ Sandy và Jocelyn, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt sao?”

Jocelyn và Sandy nhìn Lucia, cùng lên tiếng: “Đều đã chuẩn bị tốt, xin Thánh Tử đại nhân yên tâm.”

“Thánh Tử đại nhân, địa chỉ nhà trấn trưởng đã hỏi rõ, giờ có phải là nên xuất phát hay không?” Jocelyn cung kính dò hỏi.

“Hiện tại sửa sang lại đồ vật rồi đi thôi.” Lucia khẳng định nói.

Đoàn người nhanh chóng đi qua ngã tư đường trống trải, hơn mười phút, liền đến một căn nhà gạch ngói mộc mạc, xuyên qua con đường đầy hoa trước nhà, Jocelyn tiến đến, nhẹ nhàng gõ cửa, “Trấn trưởng có ở nhà không?”

Một trận ho khan từ trong phòng truyền ra, sau đó liền nghe thấy tiếng bàn ghế dịch chuyển và tiếng bước chân chậm chạp, ‘két’ một tiếng, cửa được kéo ra từ bên trong, xuất hiện trước mặt bọn Lucia là một ông lão tóc đã trắng xóa, ông chống một cây gậy, trên mặt tràn đầy dấu vết của năm tháng mang theo cơ trí từ cuộc đời của ông.

“Mấy người là?” Ông lão nhìn bọn Lucia, khàn khàn hỏi.

Jocelyn lui xuống một bên, Lucia tiến về phía trước một bước, trên mặt mang theo lúm đồng tiền ôn hòa thánh khiết, nói: “Xin chào! Ta là Thánh Tử Giáo Đình Lucia, xin hỏi ngài có phải là trấn trưởng không?”

Ông lão giương mắt đánh giá kỹ Lucia, ánh sáng trong mắt lấp lóe, Lucia thản nhiên tiếp nhận đánh giá của ông, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ. Sau một hồi lâu, ông lão mới thong thả xoay người đi vào trong nhà, “Mời vào, ta chính là trấn trưởng.”

Xem từ bên ngoài cũng biết không gian trong nhà cũng chẳng to lớn gì mấy, cho nên Lucia bảo bọn Kỵ Sĩ ở bên ngoài chờ, cậu chỉ mang theo Arnold, Sandy và Jocelyn đi vào. Phòng khách bài trí thập phần đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một bàn thờ thần Quang Minh ở chính giữa phòng, trong phòng, cửa sổ đóng chặt, chỉ đốt lên hai cây nến, ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo.

Ông lão dẫn người tới trước bàn, làm một tư thế mời ngồi, cầm ra bốn cái chén, rót trà nóng vào, sau khi cúi người với Lucia, ông mới ngồi xuống mở miệng nói: “Các người là vì chuyện mất tích kia mới đến đi.”

Lucia vuốt ve miệng chén, nghiêm túc nói: “Không sai, lần này chúng tôi đến là vì điều tra chuyện đó.” Dừng một chút, cậu bổ sung: “Ta đến đây là vì muốn nghe trấn trưởng giới thiệu tình huống một chút.”

Ánh mắt trấn trưởng nhìn về phía bàn thờ thần Quang Minh cách đó không xa, giọng tang thương kể lại: “Thị trấn nhỏ này của chúng ta có tổng cộng mấy trăm người, nửa tháng trước đã mất tích sáu mươi, chưa biết còn sống hay đã chết nữa. Sau khi phát sinh chuyện này, người bên trong trấn có thể đi thì đều rời đi, họ đều sợ không biết người tiếp theo có phải là mình không, những người còn ở lại đều là một ít người già, phụ nữ nhu nhược hoặc là một số người luyến tiếc rời đi.”

Thở dài một tiếng, nói đến chuyện này, khuôn mặt già nua của trấn trưởng lập tức phảng phất như già thêm mấy tuổi, ông nghiêng đầu nhìn Lucia nói: “Trấn trưởng trước cũng mất tích ngay lần đầu đi tìm người, sau lần đó, không còn một ai lại dám đi tìm nữa.”

Nhìn lão trấn trưởng như vậy, trong lòng Lucia cũng không chịu nổi. Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lucia mở miệng hỏi: “Ta có nghe ông chủ quán trọ trên trấn nói, trong khoảng thời gian này, khu mộ của thị trấn có điểm không tầm thường, là thật sao? Cụ thể là cái dạng gì?”

“Là Duke nói phải không, trên trấn chỉ còn quán của anh ta là còn mở cửa hoạt động.” Trấn trưởng sáng tỏ nói. Như hồi tưởng lại, ông chỉnh sửa một chút từ ngữ, sau đó mới lại mở miệng nói: “Chuyện khu mộ, đại khái phát sinh trước chuyện mất tích khoảng hơn mười ngày, sương mù vẫn luôn lượn lờ ở chỗ đó, trừ điểm này ra cũng không có cái gì lạ thường. Sau khi xuất hiện người mất tích, chúng ta cũng từng hoài nghi khu mộ, nhưng tất cả những người đi vào đều đi ra an toàn, chỉ nói bên trong sương mù che mất tầm mắt, khó phân biệt được phương hướng, ngoài ra không có nguy hiểm gì, còn về sương mù, mọi người đều nghĩ đó là do chướng khí trên rừng núi, cho nên không còn để ý nhiều đến đó nữa.”

Lucia nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu nhíu nhíu mi lại, trực giác nói cho cậu biết chuyện khu mộ kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, thừa dịp đang là giữa trưa, mặt trời còn tương đối mạnh, Lucia thỉnh cầu lão trấn trưởng: “Trấn trưởng có thể đưa chúng tôi đến khu mộ một chuyến được không, chúng tôi vừa tới nơi này, không quen thuộc địa hình ở đây.”

Trấn trưởng nghe Lucia nói, không chút do dự, lập tức đáp ứng: “Các người đến là vì giúp thị trấn nhỏ này của chúng ta, cần cái gì cứ việc nói.”

“Vậy thật sự quá tốt rồi.” Lucia cười nói, nhìn nếp nhăn trên mặt và mái tóc bạc trắng của trấn trưởng, không khỏi cảm thấy thân thiết, đứng lên, nói: “Chúng ta đi ngay bây giờ, có thể chứ?”

Trấn trưởng đi tới cái giá treo đồ cạnh cửa, cầm một cái áo bông mặc vào, nói: “Đi thôi, ta mang mọi người đến chỗ khu mộ.”

Được lão trấn trưởng dẫn đường, bọn Lucia rất nhanh liền đến bên ngoài khu mộ.

Khu mộ của trấn Rostock tọa lạc trong khu rừng trên một ngọn núi nhỏ, lúc này khu rừng đó đang ở trước mắt bọn Lucia, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, tuy rằng cũng có sương mù vây quanh, nhưng nơi này không giống với sương mù bao quanh núi Hill, sương mù nơi này là một dạng khí dính nị màu trắng đậm, toàn bộ khu rừng đều bị bao phủ bởi loại khí màu trắng đặc này, ở bên ngoài nhìn vào căn bản không thể thấy rõ bên trong có cái gì.

“Người trong trấn sau khi qua đời đều được chôn cất ở trong này, rất nhiều, có thể nói toàn bộ khu rừng này có tới mấy ngàn người đã ngủ yên ở đấy.” Trấn trưởng cảm thán nói.

Nhìn biểu tình ngưng trọng của Lucia, trấn trưởng cũng biết phỏng chừng chuyến đi lần này không đơn giản, “Các người vào đi, ta đi đứng không tiện nên không đi cùng được, các người nhất định phải nhớ trên núi sẽ có một chút cạm bẫy của thợ săn, lúc đi đường nhớ phải cẩn thận.”

Lucia cười cười trấn an trấn trưởng, nói: “Chúng ta sẽ cẩn thận, bên ngoài gió lớn, trấn trưởng trở về trước đi.”

Ngoài dự đoán của Lucia, trấn trưởng run run rẩy rẩy hành lễ thật sâu với Lucia, giọng run run khẩn cầu: “Mọi người nhất định phải điều tra rõ chân tướng, trừng phạt đầu sỏ gây nên, cứu thị trấn nhỏ này!”

Lucia nhìn tư thế trịnh trọng của trấn trưởng, cậu bước lên phía trước nâng ông lão dậy, “Trấn trưởng, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, xin ngài yên tâm.” Giọng nói kiên định mang theo lực lượng trấn an người khác.

Lão trấn trưởng đứng thẳng dậy, nhìn về phương xa, thê lương nói: “Kỳ thật ta cũng không phải hoàn toàn là vì thôn trấn, thực không dám giấu diếm, con trai ta cũng thuộc nhóm đầu tiên đi tìm người mất tích, lần này vừa đi cũng không có trở về a….” Có khả năng là nghĩ đến đứa con, trên mặt đầy khe rãnh của ông lão dày đặc đau xót, trong mắt cũng ngập hơi nước.

Lucia nghe lão trấn trưởng nói, cảm thấy xót xa cho ông lão già nua này, trên đời đau khổ nhất chính là chuyện người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lúc này an ủi cái gì cũng không có tác dụng, cậu chỉ có thể cầm chặt bàn tay của ông lão, không nói câu gì biểu đạt ý nghĩ của mình.

Sau khi tạm biệt lão trấn trưởng, đoàn người Lucia liền đi lên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện