Chương 27: 27: Ly Hôn Cái Gì Mà Ly Hôn Chứ
Lâm Huyền sắp xếp đồ đạc xong liền quay người nhìn Lục Ngạn, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Anh đứng nhìn tôi làm cái gì?"
"Đây là nhà của tôi, tôi thích đứng ở đâu thì là ở đó.
Em quản à?"
Lâm Huyền không thèm đôi co với Lục Ngạn.
Thẳng đến khi cô thay đồ từ phòng tắm đi ra thì anh vẫn cứ đứng ở đó.
Lâm Huyền liếc anh một cái, định lướt qua người anh đi ra ngoài liền bị kéo lại.
"Em định đi bây giờ à?"
"Ừ đó, liên quan gì tới anh?"
Lục Ngạn cười nhẹ, anh vẫn cầm lấy cánh tay cô không buông.
Chẳng qua là anh sợ đêm thế này mà đi ra ngoài thì không an toàn lắm, chứ anh lại rảnh đi quan tâm đến cô lắm cơ.
"Còn không bỏ tay tôi ra? Sao, không nỡ ly hôn à?"
"Biến đi!" Lục Ngạn tức giận vứt tay Lâm Huyền ra rồi sải bước về phòng của mình.
Lâm Huyền cười nhẹ.
Ừ thì biến đi, cô liền biến đi ngay cho khuất mắt anh.
Vừa nghĩ tới đây, Lâm Huyền liền xách va li đi thật nhanh ra khỏi ngôi nhà này.
"Vốn tưởng ly hôn là một việc rất đau lòng, ai ngờ trong người lại thoải mái hơn không ít."
Lâm Huyền đi bộ đến trạm xe, trên đường đi không ngừng suy nghĩ.
Chấm dứt một cuộc dây dưa không hồi kết thật là tốt biết bao.
khi một quan hệ mà tình cảm chẳng rõ ràng thì sẽ không dài lâu được.
Giống như Lục Ngạn vậy.
Anh nói bây giờ anh yêu cô nhưng sau này thì chưa chắc.
Chính bản thân Lục Ngạn còn nói vậy thì thử hỏi cô làm sao mà tin tưởng anh được đây.
Đang mông lung trong suy nghĩ, một chiếc xe taxi đã dừng trước mặt Lâm Huyền.
"Cô gái, có muốn đi taxi không?"
Còn đang định đáp có, Lâm Huyền bỗng nhận ra trong người mình không có một chút tiền nào.
Bây giờ ngay cả nhà cũng không biết ở đâu, tiền lại không có, thật không cô phải làm thế nào để trải qua đêm nay.
Ông chú taxi thấy cô chần chừ một hồi lâu không có câu trả lời bèn rú xe rời khỏi.
Lâm Huyền thở dài nặng nề, tiếp tục đi bộ dọc vỉa hè.
"Biết thế thì mình đã chẳng rời khỏi nhà trong đêm thế này.
Dù sao căn nhà đó cũng không phải chỉ có một phòng, ngủ một đêm chắc cũng không đụng phải Lục Ngạn."
Lâm Huyền thầm than sao cô có thể ngốc như vậy chứ, từng tuổi này rồi mà hành động vẫn chẳng suy tính trước sau, cuối cùng thiệt thòi vẫn là cô nhận lấy mà thôi.
Trời đã khuya, không gian bỗng dưng có phần tĩnh lặng.
Tiếng động cơ từ xa xa truyền tới mỗi chút một rõ ràng.
Lúc này Lâm Huyền biết, đây đúng là cơ hội cho cô mà.
Lâm Huyền đứng một bên mép đường vẫy vẫy tay.
Chủ chiếc xe kia coi như vẫn có lương tâm, ông cho xe đỗ trước mặt cô.
"Chuyện là...!có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?"
Ông chú lái xe nọ nhìn ra sau, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
"Để cô ấy vào đi."
Lâm Huyền mừng rỡ ngồi lên xe.
Cô nhìn sang người phụ nữ trung niên bên cạnh, thầm than khí chất thật bất phàm.
"Cảm ơn phu nhân đã cho tôi ngồi nhờ xe."
Vương Diệu lúc này mới đảo mắt sang nhìn Lâm Huyền.
Cô gái này trông thập phần quen mắt, chắc là đã từng gặp ở đâu đó, chỉ là trong lúc nhất thời bà không thể nhớ ra được.
"Tiện đường mà thôi."
Lâm Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
Cô thầm than bản thân mình may mắn, may mà trên đường gặp phải một chiếc xe, chủ nhân còn là một người phụ nữ.
Nếu như bên trong là đàn ông, chắc chắn Lâm Huyền sẽ lựa chọn đi bộ tiếp trên vỉa hè.
Tài xế Vương quay đầu nhìn Lâm Huyền cười đầy hiền hòa, trông thật phúc hậu làm sao.
"Cô bé, cháu muốn đi đâu?"
Lâm Huyền ngại ngùng đưa tấm địa chỉ cho tài xế.
Thật là, ngay cả việc này mà cô cũng quên.
May mà trước khi đi cô có mang theo một ít đồ đạc, nếu không thì cô cũng không biết nhà cũ Lâm gia ở đâu.
"Địa chỉ này...!không phải là của Lâm gia sao? Cháu là họ hàng của Lâm gia à?"
"Làm sao chú biết..."
Tài xế Vương cười khà khà, vừa lái xe vừa kể lại thời kì huy hoàng được cùng Vương Diệu đi khắp các gia đình trong giới thượng lưu khắp thành phố, trong đó bao gồm cả Lâm gia.
"Cháu là nhị tiểu thư Lâm gia."
Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm mấy đến ánh mắt ngạc nhiên mà tào xế Vương dành cho mình.
Một lát sau, khi cô quay người lại thì phát hiện Vương Diệu cũng đang nhìn cô.
"Lâm tiểu thư không phải hơn hai năm trước đã gả tới Lục gia sao? Nửa đêm nửa hôm thế này tự mình đi bắt xe thế nay thật sự không an toàn."
Vương Diệu thốt ra một cách lãnh đạm, chỉ coi đây là một lời nói bâng quơ.
Lâm Huyền không biết nên trả lời thế nào.
Cô quyết định yên lặng.
Dù sao việc ly hôn này làm tốt quá cũng không tốt cho ai.
Sau này cô còn phải bước vào giới giải trí, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện vậy.
Xe dừng lại trước cửa Lâm gia, Lâm Huyền cảm ơn một tiếng rồi đi vào trong.
Nhà cũ Lâm gia trông thật là sạch sẽ, chắc là mỗi tuần đều có người tới quét dọn.
Lâm Huyền thắp ba nén nhang xong sau đó mới xách va li lên lầu.
Cô chọn một căn phòng có cách bày trí dành cho con gái để sắp đồ đạc vào.
"Ở lại đây khoảng một tháng thôi.
Sau này mình bước vào giới giải trí kiếm được tiền rồi sẽ thuê một căn hộ nho nhỏ ở."
Trời bên ngoài đã tối đen như mực nhưng Lâm Huyền lại không có hứng ngủ.
Cô lấy điện thoại tra một số thông tin về các công ty giải trí, phân vân không biết nên chọn công ty nào.
"Với năng lực và học vấn hiện tại của mình muốn vào một công ty lớn là điều không thể nào, hoặc nói trắng ra là không có khả năng."
Lâm Huyền đau đầu lăn qua lăn lại trên giường, vậy nên bây giờ cô chỉ còn cách chọn một công ty nhỏ nào đó để tiến vào thôi.
"Từ từ đi từng bước một, sớm muộn gì mà chẳng thành công chứ.
Haha." Lâm Huyền thầm tự an ủi bản thân mình, dẫu biết rằng không có chống lưng mà muốn sống trong giới giải trí là điều khó khăn biết bao.
Lâm Huyền nhìn vào địa chỉ công ty giải trí Vương thị, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tới đây hỏi thăm thử.
Đây là một công ty từng có một thời hoàng kim, còn bây giờ thì...!
Lâm Huyền thở dài, công ty càng nhỏ thì càng dễ vào.
Nói tóm lại, mục đích hiện tại của cô rất đơn giản đó chính là tiến vào giới giải trí, còn công ty trực thuộc thì không quan trọng lắm.
Lâm Huyền vui vẻ tắt đèn nằm xuống giường, bắt đầu một giấc mơ đẹp.
Cùng lúc đó tại một nơi khác, Lục Ngạn lại trằn trọc không ngủ được.
Anh ngồi dậy đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Lục Ngạn không có thói quen hút thuốc.
Nhưng đàn ông mà, thi thoảng làm một vài điếu giải tỏa tâm trạng cũng chẳng có gì xấu lắm, chỉ cần biết kiềm chế bản thân đừng để thành nghiện là được rồi.
Lục Ngạn mở toang cửa sổ ra, tay đặt lên bệ cửa cẩn thận suy tư.
Đêm khuya như vậy, Lâm Huyền lại chỉ có một thân một mình, không biết có tìm được xe taxi nào để đi không?
"Cứ kệ cô ta đi, không phải rời khỏi đây dứt khoát lắm sao? Vậy thì đừng bao giờ quay về nữa!"
Lục Ngạn hừ lạnh một tiếng.
Anh không đóng cửa lại mà đi đến bên giường nằm xuống, một lúc lâu sau vẫn không tài nào ngủ được
"Chết tiệt! Ly hôn cái gì mà ly hôn chứ?"
Lục Ngạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc nổi Lâm Huyền..
Bình luận truyện