Chương 42-43
Lê Tranh chắc chắn Phó Thành Lẫm sẽ không giống như cô quay đầu nhìn lại, cô yên tâm nhìn theo bóng lưng anh. Cả một đoạn đường rộng thênh thang, sau lưng không có xe cộ, cô đi bộ lùi lại phía sau vài mét.
Lê Tranh thường thấy các cụ già buổi tối thường thể dụng bằng cách đi bộ, nghe nói trị được mất ngủ.
Bóng lưng thẳng tắp ngày càng xa dần, bất cứ ai đi ngang qua Phó Thành Lẫm đều không thể không quay sang nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến cuối con đường, anh rẽ qua.
Lê Tranh quay người lại, cất bước đi về phía trước.
Ống hút trong ly đồ uống lạnh không biết bị cô cắn từ bao giờ, đầu ống hút chi chít vết răng. Cô đặt chiếc ly xuống, quay đầu ống hút về hướng ngược lại.
“Đồ uống nóng cũng phải xếp hàng à?” Giang Tiểu Nam đưa hai tay nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay.
Lê Tranh dường như không muốn nói chuyện chỉ “ừ” một tiếng, cô không thể nói rằng mình vừa bị ngây ngốc trên đường nên chậm trễ không ít thời gian.
Giang Tiểu Nam cắn ống hút, “Lúc cậu ra ngoài mua đồ uống, lớp trưởng có gọi điện cho tớ, nói là thứ bảy này ăn cơm tối, hỏi cậu có rảnh không.”
Vốn định là thứ bảy tuần trước, nhưng lại trùng với ngày các cô đến nhà Từ Sướng nướng BBQ, lớp trưởng tạm thời quyết định thay đổi thời gian, vì sợ đến lúc đó các cô lại có sắp xếp khác, nên lần này từ thứ hai đã hẹn lịch cùng các cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Tranh bây giờ đang nghỉ phép, không quan trọng là ngày nào, cô gật đầu.
Dưới tác dụng của truyền thuốc, cơn đau đớn của Giang Tiểu Nam giảm đi không ít, lúc này đã có sức bát quái, “Tin mới nhận được, Hướng Thư sắp trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor, những chiêu thức tiếp thị này đều dựa vào dư luận để thu hút sự chú ý. Cận Phong sao có thể tìm Hướng Thư làm người phát ngôn được.”
Giang Tiểu Nam đặt điện thoại lên đầu gối, uống đồ uống nóng, tay còn lại có kim tiêm nên không thể cử động, mặc dù như vậy cũng không ảnh hướng đến cô ấy hóng chuyện, “Vừa mới bao lâu chứ, đã lên hot search rồi.”
Lê Tranh hoàn hồn, “Có chuyện gì?”
Giang Tiểu Nam nhấn vào đọc phần bình luận, “Có tin đồn rằng, Hướng Thư xác nhận sẽ trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor, tin tức này không thể sai được.”
Kể từ lần đi ăn BBQ cùng với Cận Phong, cô nhận ra rằng Cận Phong không phải không biết Hướng Thư, chỉ là lười nói rằng mình có quen biết, thoạt nhìn nhận ra đây là một mối quan hệ không mấy hòa hợp.
Lê Tranh: “Tin tức đó là sự thật.”
“Hả?”
“Cuộc đọ sức về chỗ dựa.”
Giang Tiểu Nam mấy vài giây mới hiểu, “Chỗ dựa đằng sau cô ấy là ai?”
Lê Tranh: “Phó Thành Lẫm.”
Giang Tiểu Nam thấy Lê Tranh khẳng định như vậy, lúc trước có một số tin tức vô căn cứ, “Đồng nghiệp của tớ không biết nghe được từ đâu, nói rằng Phó Thành Lẫm cùng Hướng Thư đã bí mật kết hôn, chụp ảnh không lúc nào rời nhau.”
“Không. Phó Thành Lẫm độc thân.”
“Chuyện này mà cậu cũng biết à?”
Vừa lúc mượn cơ hội này, Lê Tranh kể bí mật không hề muốn bật mí của mình với Giang Tiểu Nam, “Người đàn ông lúc trước tớ yêu thầm chính là anh ấy. Đó là bạn của chú tớ.”
“Đm!” Giang Tiểu Nam chửi thề vì cô ấy quên rằng mình vẫn đang uống đồ uống nóng, cứ thế hút một ngụm lớn.
- -
Không bao lâu, Giang Tiểu Nam đã truyền xong túi thuốc đầu tiên, vẫn còn một túi nhỏ nữa.
Tám giờ mười lăm.
Phó Thành Lẫm chào tạm biệt rồi rời khỏi văn phòng của viện trưởng, tìm hiểu về việc sử dụng AI vào các sản phẩm hỗ trợ chẩn đoán và điều trị của Quan Lực đúng như báo cáo của trợ lý Tăng, đều là miễn phí.
Tài xế nhìn thấy ông chủ, khởi động động cơ, cho xe đến chỗ rộng rãi phía trước để ông chủ tiện lên xe.
Phó Thành Lẫm không hề kiêng dè với tài xế, “Tranh Tranh đi ra chưa?”
Tài xế: “Xin lỗi sếp Phó, tôi không chú ý.”
Tuy nhiên lúc đó anh ta đã thấy được một việc nho nhỏ, bèn khéo léo nói ra: “Cô Lê Tranh vẫn không khác gì khi còn nhỏ, thích đi bộ giật lùi về phía sau.”
Cách nói bóng gió này không thể diễn đạt một cách rõ ràng, đi bộ giật lùi, còn không phải cô đang nhìn về hướng anh rời đi sao.
Phó Thành Lẫm giả vờ hiểu câu đó theo nghĩa đen, lặp lại câu nói của tài xế: “Ừ, vẫn bướng bỉnh như lúc còn nhỏ.”
Nhấp để kết thúc, tài xế tập trung lái xe.
(Nhấp để kết thúc có nghĩa là thực hiện các hành động nhỏ trong hành động để đối phương được chỉ định hiểu được ý định của bạn hoặc định hướng hành vi tiếp theo của đối phương.)
Phó Thành Lẫm nhìn ra bên ngoài xe, cây cối ven đường, người đi bộ nhộn nhịp, những cửa hàng mua sắm, dần dần lùi lại phía sau.
Mãi cho đến khi đến dưới lầu khu căn hộ, anh cũng không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã nhìn thấy gì.
“Tôi muốn xem lịch sử lái xe tối nay.” Phó Thành Lẫm nói với tài xế lúc xe dừng lại.
“Vâng.” Tài xế trong lòng hiểu rõ, biết ông chủ muốn xem ở đoạn nào, liền điều chỉnh chế độ, tháo dây an toàn bước xuống xe.
Phó Thành Lẫm giữ lấy cửa xe, tối nay không còn cuộc hẹn nào khác: “Anh tan làm được rồi.”
Tài xế lái một chiếc xe khác về nhà.
Phó Thành Lẫm bắt đầu xem từ đoạn anh bước xuống xe, sau khi chào hỏi cùng Lê Tranh, anh đi gặp viện trưởng Chu, Lê Tranh đi hai ba bước, dường như rất phân vân, trước khi quay đầu nhìn lại.
Đi giật lùi về phía sau.
Vài giây sau, cô bước ra khỏi phạm vi ghi lại của camera hành trình.
Phó Thành Lẫm xem đi xem lại hai lần, rồi tắt máy.
Động cơ tắt, đèn cũng tối đi.
Anh cứ thế ngồi trong xe một lúc lâu.
- -
Thông tin Hướng Thư trở thành người phát ngôn của Nam Phong Motor xuất hiện gần một tuần, hai bên vẫn chưa ai lên tiếng xác nhận.
Ngay khi những cư dân mạng ăn dưa bở cảm thấy mối liên hệ giữa Hướng Thư và Nam Phong Motor đã bị làm quá lên, thì trang Weibo chính thức của tập đoàn Nam Phong và Hướng Thư Studio cùng đăng một blog thông báo chính thức việc hợp tác lần này.
Giang Tiểu Nam nằm trên giường đọc cả tá bình luận, tiếng chuông báo thức lại lần nữa vang lên thúc giục cô rời giường.
Hôm nay là thứ bảy, cô ấy phải làm thêm giờ như một người cuồng công việc.
Những ngày đau bụng kinh này, biên tập viên đã đặc biệt quan tâm đến cô ấy, thật xấu hổ nếu cô ấy lại lười biếng vào cuối tuần.
Lê Tranh là người rảnh rỗi vào cuối tuần, đúng theo đồng hồ sinh học, lúc Giang Tiểu Nam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng, cô đã mua bữa sáng trở về.
Hai phần đậu hủ, cô ăn mặn, Giang Tiểu Nam thích ăn ngọt.
“Cậu có thấy địa chỉ bữa tối mà lớp trưởng đăng trong nhóm không?” Giang Tiểu Nam hôm nay giật được 2,50 tệ, lần may mắn nhất trong lịch sử, những con số ngốc nghếch.
“Tớ chưa xem.” Lê Tranh nói, nhấn vào tin tức trong nhóm, nhà hàng rất gần tạp chí tài chính nơi Giang Tiểu Nam đang thực tập, chỉ cần băng qua một con đường, đi năm phút là đến.
Giang Tiểu Nam đang ăn đậu hủ, ngọt ngào, hương vị của tình yêu.
“Chỗ đó khó đậu xe, cậu vẫn nên đi taxi sang đó, cậu đến dưới lầu tòa soạn rồi tớ sẽ cùng cậu đi qua đó.”
Lê Tranh không định lái một chiếc xe đắt tiền như vậy đi ăn tối, “Mấy giờ thì cậu đi?”
Giang Tiểu Nam tranh thủ lúc ăn sáng vẫn không quên cập nhật hotsearch một chút, “Sao cũng được, lớp trưởng nói sáu giờ, bảy giờ chắc là có mặt đông đủ, có một bạn cùng lớp từ Thiên Tân đến.”
Ăn sáng xong, Giang Tiểu Nam lao xuống lầu như một cơn gió, ngày nào cô ấy cũng mong ngóng có thể tình cờ gặp được Hà Dập một lần trên đường đi làm, tuy rằng chưa từng nhìn thấy bóng người, song điều đó không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của cô ấy.
Căn nhà yên tĩnh trở lại, Lê Tranh không có việc gì làm, bắt đầu xem phim.
Phim truyền hình dài tập đã xem liền không dừng lại được, cô đã đặt cơm để buổi trưa giao đến, vừa ăn vừa xem.
Cảnh nam nữ chính đang hôn nhau bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại gọi đến, là cuộc gọi của Hà Dập.
“Em cps bận không?”
“Không bận ạ.” Lê Tranh đặt đũa xuống, “Có chuyện gì vậy thầy?”
Hà Dập thắt dây an toàn bằng tay trái, đeo kính râm lên sóng mũi, “Chiều nay tôi sẽ đến văn phòng kinh doanh của Thiên Hướng, để tìm người phụ trách của họ. Nếu em không bận việc gì thì tôi sẽ đưa em đi cùng.”
Lê Tranh vừa nghe đến bất động sản Thiên Hướng, “Không có việc gì, em xem phim truyền hình cả buổi sáng, rảnh rỗi đến mức khó chịu.”
Nhà của Hà Dập cách chỗ cô thuê không xa, Lê Tranh tắt video, ăn vài miếng cơm qua loa, tìm một bộ quần áo thể thao phù hợp để mang, giày cũng được cô thay đổi thành giày thể thao.
Cô không biết có đến công trường hay không, nếu mang váy và đi giày sẽ rất bất tiện.
Trước khi ra ngoài, Lê Tranh đeo cặp kính mà Phó Thành Lẫm đã mua cho cô, như thế nhìn qua sẽ không thấy đả kích, mà sẽ trông rất lịch sự.
Đón Lê Tranh xong, Hà Dập cho xe quay đầu lại.
“Thầy ơi, tình hình thế nào ạ?” Vừa ngồi lên xe, Lê Tranh nóng lòng không chờ nổi hỏi.
Hà Dập: “Tôi đã âm thầm điều tra hai ngày trước, những gì mẹ của Từ Sướng nói đều là sự thật, thậm chí tình hình có khi còn tệ hơn thế nữa, có mấy bức ảnh trong máy ảnh của tôi, em xem chúng xong thì xóa đi.”
Lê Tranh quay người, lấy máy ảnh từ hàng ghế sau.
Hà Dập đã tìm được chỗ làm việc mới, vẫn làm mảng tin tức.
Mở máy ảnh lên, có tổng cộng bảy bức ảnh, Lê Tranh xem xong không thể nói nên lời.
Cô còn nhớ lời thầy đã dặn dò, xem xong thì xóa đi, đề phòng lát nữa đi phỏng vấn chẳng may phát sinh tình huống ngoài ý muốn, máy ảnh bị người ta cướp đi rồi nhìn thấy.
“Sao lòng dạ bọn họ lại hiểm độc như vậy? Hệ thống sưởi sàn này, còn không nhận là đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sao? Lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, còn lát được thành thế này.”
Hà Dập: “Không lòng dạ hiểm độc thì tiền ở đâu ra?”
“Thầy ơi, làm sao thầy chụp được những bức ảnh này?” Lê Tranh tắt máy ảnh, “Thầy đến công trường một mình à?”
Hà Dập nói với giọng thoải mái: “Không phải là công trường. Giai đoạn một đã bắt đầu trang trí nội thất rồi, trong sân đã được trồng cây gần như giống nhau. Tôi đóng giả làm người của công ty sản xuất tủ, đến đó đo kích thước thực tế.”
“Bọn họ tin chuyện đó à?”
“Mấy gói thuốc lá là được việc.”
Đường đến Thiên Hướng là đi qua nhà mẹ của Từ Sướng, cuối tuần bị tắc đường, phải mất hơn hai tiếng mới tới nơi.
“Văn phòng kinh doanh của bọn họ trên lầu ạ?” Lê Tranh hỏi.
Hà Dập dừng xe lại, “Ừ, tầng ba là khu văn phòng của bọn họ.”
Lê Tranh bước xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh, trong giai đoạn đầu được hỗ trợ bởi bộ thương mại, tấm bảng đếm ngược viết rõ, còn sáu mươi lăm ngày nữa là khai trương.
Có một vài khu dân cư sống xung quanh đây, bên cạnh còn có mấy tiểu khu vừa được hoàn thiện, sau khi khu thương mại phức hợp này được khai trương nhân khí hẳn không tồi.
Hà Dập đưa micro cho Lê Tranh, “Chúng ta cứ xem như không biết cái gì cả, chỉ là nhận được chút manh mối nên đến để xác minh xem có đúng là sự thật hay không.”
Lê Tranh ghi nhớ điều này.
Hai người đi cạnh nhau về phía văn phòng kinh doanh.
Hôm nay là cuối tuần, có rất đông người đến xem nhà, chờ đợt mở bán thứ ba để đặt cọc.
“Sếp Lâm, giám đốc công ty sản xuất tủ có phải đến tìm anh không?”
Lâm Tiêu Vũ nhìn về hướng nhân viên chỉ tay, “Đi thôi!” Anh ta dập điếu thuốc trong tay, quay người trở về xe, đóng sầm cửa xe lại.
“Sếp Lâm, có chuyện gì vậy?” Trợ lý cảm thấy bối rối, cũng nhanh chóng lên xe.
Lâm Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Hà Dập và Lê Tranh, “Giám đốc công ty sản xuất tủ nào?”
Trợ lý kể lại đầu đuôi chuyện đêm đó, những gì anh ấy nhớ được đều nói cho Lâm Tiêu Vũ, “Thật trùng hợp, ngày hôm đó tôi lên lầu tìm người lấy đồ, nghe người đó nói như vậy, anh ấy nói với những người khác rằng anh đã tan làm, vì vậy anh ấy đến đo đạc trước, chờ hôm sau tới văn phòng để gặp anh.”
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người đến để gửi tiền chiết khấu riêng cho sếp Lâm, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức hỏi anh ấy tên gì, đến từ công ty nào.
Lâm Tiêu Vũ tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, không thể nào nhịn được chửi người trợ lý, “Hiện tại tôi đang lắp đặt hệ thống sưởi sàn, sao có thể để người khác tự tiện vào được? Anh ta có đi qua đó không? Hả?”
Anh ta cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình.
“Người đó là phóng viên truyền hình! Cậu không thường xuyên xem thời sự phải không!”
Trợ lý cho dù có nhìn thấy cũng sẽ quên ngay, ai mà tự dưng không có việc gì có thể nhớ được một người đàn ông trông như thế nào, hơn nữa nếu người đó không phải ngày nào cũng lên tin tức, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai lần, thì thực tế nhìn thấy thực sự vẫn không giống nhau.
Anh ấy biết rằng vấn đề rất nghiêm trọng, “Sếp Lâm, làm sao bây giờ?”
Lâm Tiêu Vũ xoa xoa lông mày: “Bọn họ nhất định đang muốn tìm tôi để xác minh sự việc, nếu chúng ta không giải quyết ổn thỏa, còn không biết hậu quả gì đang đợi chúng ta! Bọn họ hẳn đã có video về việc đặt hệ thống sưởi sàn rồi.”
Chuông điện thoại vang lên, anh ta nhấn nút im lặng.
Bộ thương mại sắp nghiệm thu phòng cháy chữa cháy, lúc này anh không có thời gian để đi theo bọn họ nói chuyện dong dài, buổi tối anh ta còn có một buổi tiệc, không đi không được.
Thật sự không còn cách nào.
Cơ thể anh ta căng cứng, đầu thì như phát hỏa.
“Cậu tìm thêm vài người dẫn họ lên gian phòng mẫu ở trên lầu, vận dụng đầu óc của cậu làm cách nào để tách hai người họ ra, lấy điện thoại di động tắt máy, giải thích là sợ bọn họ lén ghi âm, đừng có động tay động chân. Cậu cứ phục vụ trà ngon, khóa cửa lại rồi rời đi, đến lúc đó tôi sẽ nói rằng tôi bận quá, quên mất bọn họ ở đó. Trước tiên không cần để ý tới bọn họ, để cho bọn họ tỉnh táo suy nghĩ lại một chút về những chuyện mình không nên làm. Đợi đến khi tôi xong bữa tối sẽ quay lại nói chuyện phải trái với bọn họ.”
Đoạn video được quay lén kia, anh ta nhất định phải nghĩ cách lấy về và tiêu hủy.
Mấy người phóng viên nhỏ bé này, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Nhưng nói không chừng cái người tên là Hà Dập này ở đây là để đòi tiền.
Dùng tiền để nói chuyện.
- -
Còn chưa đến sáu giờ, lớp trưởng đã gọi điện thoại cho Giang Tiểu Nam, hỏi các cô mấy giờ đến, “Tớ đến phòng rồi, các cậu đến đây lúc nào cũng được.”
Giang Tiểu Nam: “Để tớ gọi điện thoại cho Lê Tranh hỏi xem cậu ấy đâu rồi, tớ đợi cậu ấy rồi qua đó luôn.”
Nào có biết, điện thoại di động của Lê Tranh đã tắt máy.
Giang Tiểu Nam còn nghĩ do tín hiệu điện thoại lúc đó không ổn định, gọi thêm lần nữa.
Gọi cả ba lần, điện thoại đều tắt máy.
Cô ấy lấy điện thoại khác để gọi, bên kia vẫn truyền đến âm thanh như cũ.
Có lẽ vì xem phim nên điện thoại hết pin.
Giang Tiểu Nam không nghĩ được lý do nào khác, công việc hôm nay đã hoàn thành, cô ấy lướt tin tức ngồi chờ Lê Tranh.
Sáu giờ ba mươi, điện thoại di động vang lên lần thứ hai.
Giang Tiều Nam tiếp tục gọi điện thoại cho Lê Tranh, cô ấy nghĩ đã hơn nửa tiếng trôi qua, có sạc điện thoại thì cũng gần đầy, nhưng sao gọi cô vẫn báo tắt máy.
Trong lòng cô ấy bỗng mơ hồ có chút bất an, lại cảm thấy bản thân đa nghi như Tào Tháo.
Gần bảy giờ, Giang Tiểu Nam vẫn chưa liên lạc được với Lê Tranh, dưới lầu tạp chí, cũng không thấy bóng dáng Lê Tranh đâu.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải đi đến phòng hẹn trước để đối phó.
Trong phòng tiếng trò chuyện sôi nổi, nhìn thấy Giang Tiểu Nam, câu đầu tiên của lớp trưởng chính là: “Lê Tranh đâu?”
Giang Tiểu Nam cũng lúng túng, “Có lẽ công ty làm thêm giờ, điện thoại di động của cậu ấy cũng hết pin. Không cần sốt ruột, cậu ấy chắc chắn sẽ đến, cậu còn không hiểu cậu ấy à, việc đã hẹn chưa bao giờ sai hẹn.”
Giang Tiểu Nam ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, các bạn cùng lớp trò chuyện không ngừng nghỉ, việc đánh bài vẫn được tiếp tục. Mọi người nói còn chưa đói, đợi Lê Tranh tới rồi cùng ăn.
Lớp trưởng nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tiểu Nam lắc đầu, “Tớ không biết, tớ cũng sốt ruột.”
Cô ấy mở lại màn hình lịch sử cuộc gọi, “Cậu nhìn xem tớ đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, lần nào cũng báo tắt máy, hôm nay cậu ấy không đi làm thêm giờ, bữa trưa tớ vẫn đề cử món ăn để cậu ấy đặt, còn giao đến cho cậu ấy một phần.”
Lớp trưởng và Lê Tranh cùng một thầy hướng dẫn, bình thường tiếp xúc với nhau không ít, cô không phải là người cho người khác leo cây mà không nói lời nào, “Cậu gọi điện thoại cho người nhà cậu ấy hỏi một chút.”
Giang Tiểu Nam lắc đầu, “Tớ không có số người nhà của cậu ấy.”
Cô ấy tìm ra số điện thoại của Hà Dập, cũng may hôm nướng BBQ cô ấy mặt dày hỏi anh số điện thoại liên lạc.
Gọi số điện thoại di động của Hà Dập, trái tim cô ấy bỗng lạnh lẽo, cũng là tắt máy.
“Không xong rồi.”
Lớp trưởng nhìn sắc mặt cô không ổn, “Đừng hốt hoảng, làm sao vậy?”
Giang Tiểu Nam mở miệng, không biết bắt đầu từ đâu.
Cô ấy đột nhiên nhớ ra, vào ngày đến nhà Từ Sướng nướng BBQ, bọn họ nói với nhau muốn điều tra về Thiên Hướng, Lê Tranh còn nói muốn đi cùng Hà Dập sang đó.
“Xin lỗi, tớ muốn về nhà nhìn một chút, không biết Lê Tranh có ở nhà không, tớ thật sự không yên tâm, ở đây tớ cũng không ăn được.”
“Tớ thật sự xin lỗi.”
Cô ấy liên tục xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Lớp trưởng: “Tớ sẽ đi với cậu, cậu đừng lo lắng.”
Cậu ấy nói với mọi người trong phòng một tiếng, lấy chìa khóa xe rời đi.
Giang Tiểu Nam gọi điện thoại cho Từ Sướng, nhờ Từ Sướng hỗ trợ liên lạc với Cận Phong, hỏi thử Cận Phong có biết Lê Tranh đang ở đâu không.
“Cũng không có cách nào để báo cảnh sát.”
Lớp trưởng: “Đều là người lớn cả rồi, tắt điện thoại di động trong mấy tiếng, có báo cảnh sát cũng không được gì.”
Giang Tiểu Nam hít sâu một hơi, sau đó lại bấm số gọi điện thoại di động cho Lê Tranh, hồi lâu vẫn không thấy ai phản hồi.
- -
Cận Phong cúp điện thoại của Từ Sướng, sau khi xác nhận lại biển số xe của Hà Dập, anh ta nhờ một người bạn điều tra giúp hành trình của chiếc xe, rồi lập tức gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đang có bữa tiệc tối, Phó Thành Lẫm cũng có mặt ở đó.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
Tưởng Thành Duật thà rằng tin những lời Cận Phong nói với anh ấy là đùa giỡn, mãi cho đến khi Cận Phong lặp lại câu lời vừa nói từng chữ một, anh ấy mới nghe rõ.
“Tôi sẽ qua đó ngay.”
“Thất lễ quá, mọi người cứ ăn đi, cháu gái tôi có chút chuyện, tôi phải đi tìm cháu ấy.”
Trong bữa tiệc có người đang kính rượu Phó Thành Lẫm, nhưng Phó Thành Lẫm hoàn toàn không để mắt đến người kia, sốt ruột hỏi: “Tranh Tranh làm sao vậy?”
Tưởng Thành Duật: “Có thể là cùng Hà Dập đi phỏng vấn, giờ người tìm không thấy, điện thoại di động cũng tắt máy.”
Vừa dứt lời, anh ấy đã chạy ra đến cửa, ngay cả âu phục cũng quên mang theo, lúc ra cửa thiếu chút nữa còn va phải người phục vụ.
Chỉ trong nháy mắt, đầu óc Phó Thành Lẫm bỗng nhiên trở nên trống rỗng, anh lấy lại bình tĩnh, bỏ ngoài tai lời nói của những người có mặt tại bàn tiệc, liền cầm lấy điện thoại, lúc đứng dậy làm đổ cả ghế dựa.
CHƯƠNG 43
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm cùng chạy ra ngoài, những người còn lại trong phòng hỗn loạn vài giây.
“Hôm khác lại tụ tập. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, việc quan trọng là tìm được người.”
Người tổ chức buổi tiệc tối nay đứng lên: “Mọi người giúp hỏi thăm một chút, xem đang xảy ra chuyện gì.”
Có thể khiến Tưởng Thành Duật trở nên lo lắng như vậy, hẳn không phải là chuyện nhỏ.
“Suy cho cùng là chuyện gì vậy?”
“Cậu mẹ nó mới uống có hai ly rượu mà bắt đầu say rồi, không nghe Tưởng Thành Duật nói rằng cháu gái anh ấy mất tích à.”
“Tôi không bị điếc.” Điều anh ta khó hiểu là: “Không phải chỉ là tắt điện thoại thôi sao, bây giờ mấy đứa nhỏ gặp nhau, có lẽ đi đâu đó không tiện nghe điện thoại nên mới tắt máy, rồi tìm lý do nào đó nói rằng mình vô tình để máy ở chế độ máy bay. Đó là những gì chúng ta đã làm khi còn trẻ.”
“Cậu nghĩ rằng ai cũng giống cậu, khi chơi cậu còn chẳng biết ba mẹ mình là ai.”
“...”
Trong gian phòng vẫn râm ran tiếng nói chuyện.
“Nhanh lên, đừng nói chuyện nữa.”
Mọi người thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rút lui, thức ăn trên dĩa dọn ra cũng không kịp ăn, điếu thuốc thắp lên mới hút một hơi, trực tiếp dùng nước trà tưới lên.
“Anh Tưởng lo lắng cho cháu gái của anh ấy, chuyện sốt ruột cho sự an toàn của cháu gái mình thì tôi có thể hiểu được, còn anh Phó kích động như thế làm gì? Ai mà không biết lại tưởng rằng anh ấy không tìm được người mà mình yêu nhất.”
Cả nhóm người vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên im lặng hai giây.
“Vừa thấy là biết sốt ruột giùm cho anh Tưởng.” Có người nói đỡ hộ Phó Thành Lẫm một câu.
Những người còn lại ngập ngừng gật đầu.
Đối với sự lo lắng của Phó Thành Lẫm, mọi người tạm thời cho là vì mối thâm tình giữa anh và Tưởng Thành Duật, mà cháu gái là tính mạng của Tưởng Thành Duật, Phó Thành Lẫm cuống cuồng một chút, cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng vừa rồi Phó Thành Lẫm hơi thất thố, cảm giác như chỉ trong một giây trời đất bỗng sụp đổ, có vẻ như nếu lấy lý do ‘tình bạn’ khó mà có thể giải thích được.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, mọi người vội vã xuống lầu.
--
Lúc này, trong sân của nhà hàng tư nhân, ba chiếc xe lần lượt lái ra ngoài.
Phó Thành Lẫm không đi xe của mình, vừa xuống cầu thang anh đã mở cửa xe của Tưởng Thành Duật rồi ngồi lên đó.
“Ai gọi cho cậu?”
Tưởng Thành Duật đang nhìn điện thoại di động, “Cận Phong.”
Anh ta đã xác nhận được vị trí chiếc xe của Hà Dập từ Cận Phong, hiện tại ở gần một tiểu khu bất động sản đang phát triển ở khu vực ngoại thành.
Tưởng Thành Duật thông báo địa chỉ cụ thể cho tài xế, “Xem có đường nào gần hơn không.”
Anh ấy lo lắng gọi cho cháu gái mình, đáp lại vẫn là tiếng trả lời tự động.
Phó Thành Lẫm lấy từ tủ lạnh trong xe một chai nước ướp lạnh mở ra uống, một hơi hết gần nửa chai.
Anh biết mình là người ngoài, chuyện của nhà họ Tưởng không đến lượt anh vung tay múa chân, nhưng sự tức giận vẫn không đè nén được: “Lần trước Tranh Tranh nửa đêm bị người ta uy hϊếp, không phải cậu nên mời cho cô ấy một vệ sĩ sao? Tại sao gan cậu lớn thế hả? Tưởng Thành Duật cậu cả ngày làm cái gì! Cậu có thể để chút tâm tư của cậu lên người Tranh Tranh được không!”
Tài xế vội vàng hạ vách ngăn xuống, dám nổi giận với ông chủ, ngoại trừ Lê Tranh ra, Phó Thành Lẫm là người thứ hai.
Những lời chỉ trích của Phó Thành Lẫm, Tưởng Thành Duật chấp nhận toàn bộ, dẫu sao cũng là lo lắng cho cháu gái của anh ấy.
Anh ấy giải thích: “Trước đây đã sắp xếp, khi cháu ấy đến thực tập ở Nam Phong, không còn đi phỏng vấn điều tra, mỗi ngày chỉ đi trên một tuyến đường hai lần, nhiều nhất là đi đón Giang Tiểu Nam, bảo tôi như vậy cháu ấy không được tự do, nên tôi đã cho rút người về.”
Nói ra điều này, anh ấy cũng không thể tự biện minh cho mình, “Tôi thật là thất trách.”
Ai mà biết được cô ấy sẽ đi phỏng vấn cùng với Hà Dập.
Bây giờ anh ấy cảm thấy vô cùng hối hận.
Phó Thành Lẫm cầm điện thoại di động, cách vài phút lại gọi một lần, dù anh biết Lê Tranh sẽ không nhận được, điện thoại di động không ở chỗ của cô, vẫn lần này đến lần khác không ngừng bấm số gọi đi.
Nếu không tìm thấy Lê Tranh, cả anh và Tưởng Thành Duật chắc chắn sẽ gay go.
Ra khỏi thành phố, xe của Cận Phong cùng Tưởng Thành Duật đi cùng một con đường, khoảng cách giữa hai xe không xa.
Cận Phong dẫn Triệu Đồng đi cùng, vào thời điểm quyết định, có lẽ chỉ có Triệu Đồng mới có thể thuyết phục được Lâm Tiêu Vũ.
Anh ta quay đầu nhìn Triệu Đồng, ánh sáng trong xe không ổn định, đèn đường bên ngoài bị hàng cây hai bên che khuất một nửa, ánh sáng lúc sáng lúc tối, anh ta không thể nhìn rõ nét mặt của cô ấy, “Cô đã ly hôn với anh ta chưa?”
Triệu Đồng nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, cô ấy không nghe thấy Cận Phong nói gì.
“Triệu Đồng?”
Triệu Đồng đột nhiên kinh ngạc, giật mình quay lại, nhị thế tổ chưa bao giờ gọi tên cô ấy, chỉ gọi cô ấy là thư ký Triệu, mà vừa rồi cô ấy còn quên cả phản ứng lại.
Cận Phong nhìn ánh mắt hoang mang của cô ấy, vừa rồi cô ấy không nghe thấy những gì anh ta nói.
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại, “Cô đã ly hôn với Lâm Tiêu Vũ chưa?”
Triệu Đồng ngồi thẳng dậy, trong chớp mắt quay lại trạng thái làm việc: “Còn chưa. Đang đợi mở phiên tòa.” Lâm Tiêu Vũ vẫn không ngừng níu kéo, nói rằng anh không thể sống nếu thiếu cô.
Cô ấy chịu đựng đã quá đủ rồi, đã đệ đơn ly hôn.
Cận Phong ôm đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Một lát nữa tôi có thể sẽ đánh Lâm Tiêu Vũ, cô cứ ở yên trong xe đừng xuống dưới. Đánh anh ta một trận nói không chừng ly hôn có thể nhanh hơn.”
Triệu Đồng: “…”
--
Chín giờ rưỡi.
Lê Tranh đã uống hết ba ly trà lạnh, công tắc điện căn phòng mẫu đã bị gạt xuống, bao trùm căn phòng là một màu đen như mực.
Sân thương không đóng cửa, cô dựa vào lan can nhìn xuống.
Căn phòng mẫu này nằm ở tầng sáu, một tòa nhà đã hoàn thành việc cất nóc giai đoạn ba.
Xem xét thời gian chiếu sáng cả ngày, Thiên Hướng đã chọn tầng này làm căn phòng mẫu thực tế, để bất kể khi nào bạn đến xem căn phòng, trong phòng sẽ luôn luôn ngập tràn ánh sáng.
Giàn giáo và lưới an toàn phía dưới tòa nhà vẫn chưa được dọn dẹp, cô đã nghiên cứu nhiều giờ liền, vẫn không sao tìm được cách an toàn tuyệt đối để thoát khỏi từ ban công tầng sáu.
Tòa nhà phía trước tòa nhà này đã
Vào ban đêm, những tòa nhà này nếu có bị người xấu đánh đập cũng không có bất kỳ ai.
Quang cảnh về đêm cũng không có, chỉ có một vài ánh đèn le lói ở phía xa.
Ở cách đó một con đường có một tiểu khu mới mở rộng, đang đóng cọc.
Cô đã từng cảm giác âm thanh của việc đóng cọc rất ồn ào, nhưng bỗng nhiên cô thấy tiếng đóng cọc cũng rất nhịp nhàng, điều này khiến cô nhận ra rằng xung quanh đây cô không phải là người duy nhất.
Bớt đi chút ít sự sợ hãi.
Cô không biết thầy Hà đang bị nhốt ở đâu.
Lê Tranh nhớ lại những chuyện đã diễn ra từ chiều tới giờ trong đầu một lần nữa, để chắc chắn mình có được an toàn không, liệu đêm nay có phải chỉ có một mình cô trong tòa nhà ba mươi tầng.
Buổi chiều cô cùng Hà Dập bước vào văn phòng kinh doanh, ở đó có người ra đón tiếp một cách lịch sự, sau đó đưa cô và Hà Dập đến phòng họp tại tầng ba, nói rằng hôm nay có bộ thương mại đến kiểm tra về công tác phòng cháy chữa cháy, sếp Lâm không thể rời đi được, chỉ sợ là phải đợi một lúc nữa.
Còn về việc lúc nào kiểm tra và nghiệm thu phòng cháy chữa cháy kết thúc, không thấy ai nhắc đến.
Lúc nhân viên nhìn thấy bọn họ cầm máy quay phim, họ giả vờ như không biết gì, “Các bạn định phỏng vấn về tình hình xúc tiến đầu tư của phòng kinh doanh chúng tôi đúng không?”
Hà Dập mỉm cười, không nói gì.
Nhân viên nói thao thao bất tuyệt: “Cũng có các phóng viên truyền hình ở Hiệp hội doanh nhân Trung Quốc đến phỏng vấn, hiện tại cách quảng cáo cũng không khác gì, không ít thương hiệu lớn đã đến đây. Thương hiệu của bọn họ chủ yếu đánh giá cao tiềm năng ở đây, không cần đợi đến mười năm, công trình này chắc chắn sẽ phát triển.”
“Đây là phần giới thiệu về doanh nghiệp của chúng tôi.”
Cô ấy mang theo một số tài liệu quảng cáo.
Hà Dập không có hứng thú với những thứ này, nhưng cũng để lại cho cô ít mặt mũi, cầm lên một cách nghiêm túc.
Nhân viên rót thêm cho bọn họ hai lần nước trà, sợ bọn họ nhàn rỗi nhàm chán, còn lấy hạt dưa và đồ ăn vặt từ dưới lầu mang lên để Lê Tranh gϊếŧ thời gian.
“Thật sự xin lỗi, trưởng đoàn nghiệm thu còn chưa rời đi.” Cô cười nói: “Sếp Lâm nói rằng nếu mọi người buồn chán quá có thể ra bên ngoài đi dạo, vừa tiện để tháng chín tới đây công ty chúng tôi khai trương có thể làm quảng cáo.”
Mãi cho đến lúc sắc trời không còn sớm nữa, phòng kinh doanh đã hết khách đến xem phòng, nhân viên nói Lâm tổng đang đứng đợi ở phòng mẫu giai đoạn ba, bởi vì giai đoạn ba là đấu thầu hạng mục trang trí nội thất, có rất nhiều công ty sản xuất trong lĩnh vực nội thất gia đình đến xem, sau đó báo giá tốt.
Nghe nói có liên quan đến trang trí nội thất, Hà Dập đi cùng cô qua đó.
Nào có biết đây là một cái hố, chỉ đợi cho trời tối, sẽ lừa bọn cô đi…
Lê Tranh nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời đầy mây, mặt trăng cũng không xuất hiện.
Không biết Giang Tiểu Nam có tìm cô không, nói không chừng lớp trưởng còn cho rằng cô trốn mất.
Định mệnh, cô đói bụng.
Đói bụng đến mức đau dạ dày.
Uống nửa ấm trà cũng không no bụng được.
Buổi trưa Giang Tiểu Nam đặt đồ ăn mang đến cho cô, cô chỉ ăn mấy miếng liền vội vàng xuống lầu chờ Hà Dập, nếu biết sớm buổi tối sẽ chịu đói, lúc đó cô đã cố ăn nhiều thêm mấy miếng.
Lúc này cô nhớ chú mình, nhớ cả Phó Thành Lẫm.
Lê Tranh thu lại suy nghĩ của mình, có than thở cũng vô dụng, vừa rồi cô dựa sát vào tấm cửa nghe động tĩnh, ngoài cửa hình như không có ai.
Cô thở dài, bắt đầu hát, tự động viên chính mình.
Sợ bọn họ có thể hiểu được, cô hát bằng tiếng Anh, bài hát được chọn là một giai điệu quen thuộc, tự viết lời.
“Thầy ơi thầy ơi, em đang ở 2046, 0 và 4 đảo ngược đảo ngược, còn thầy thì sao? Thầy có nghe thấy em nói không?”
Cô hát liên tiếp mấy lần, giọng hát càng lúc càng lớn.
Nếu có có ai đó đi qua đây, cô sẽ òa lên khóc và nói rằng cô đã hát vì sợ hãi.
Một lúc sau, chắc chắn không ai tới ngăn cản, Lê Tranh tiếp tục hát hai lần nữa.
Lại chờ thêm vài phút: “Lê Tranh, tôi đang ở phòng chính giữa, kiểu phòng này không tốt lắm, không thông nhau. Kết cấu căn phòng không được đẹp như của em.”
Hà Dập cũng dùng tiếng Anh để trả lời cô.
Hóa ra mọi người đều ở tầng sáu, những cách nhau bởi một vài căn phòng trống.
Lê Tranh nghe thấy kết cấu căn phòng không tốt, bỗng nhiên phụt cười.
“Em có sợ không?”
“Bây giờ không sợ, thầy, em không có việc gì. Lâm Tiêu Vũ chắc là đi uống rượu rồi.”
“Đừng sợ, đợi anh ta quay lại tôi sẽ nói chuyện với anh ta, tôi sẽ đồng ý với mọi điều kiện của hắn.”
--
Chín giờ bốn mươi lăm.
Tưởng Thành Duật và Cận Phong chia làm hai hướng khác nhau, một đoàn người tiến vào công trường, Cận Phong đã xác định được địa điểm Lâm Tiêu Vũ đang dùng buổi tối, trực tiếp đến đó truy sát.
Lâm Tiêu Vũ cảm thấy hôm nay đã xui xẻo đến cực điểm, trong quá trình nghiệm thu công tác chữa cháy, hai phóng viên không biết sợ trời sợ đất còn muốn tham gia náo nhiệt, phá vỡ cuộc vui của hắn.
Mấy ngày nay không có tiệc xã giao, sau khi uống rượu xong, Triệu Đồng gọi cho hắn, hỏi hắn đang ở đâu, muốn tìm gặp nói chuyện.
Từ lần rời đi không vui ở đồn cảnh sát, Triệu Đồng chưa bao giờ cho hắn một sắc mặt vui vẻ, gọi điện thoại không nghe máy, nhắn tin không trả lời, có chuyện gì thì bảo hắn tìm luật sư đại diện của cô ta.
Đêm nay giọng nói của cô ta không tệ, hắn đoán chắc chắn cô ta có việc muốn nhờ mình, nhưng hắn còn phải ở đây hầu hạ một đám ông lớn, hắn là người chủ trì, không sao rời đi sớm được.
“Anh thật sự có việc không đi được, vợ à, vậy đi, sáng sớm mai anh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em.”
Triệu Đồng trực tiếp cúp điện thoại.
“Hiện tại anh ra đang ở nhà hàng, khẳng định không ở cùng với bọn Lê Tranh.”
Cô ta quay mặt báo lại với Cận Phong.
Cận Phong nhắn Tưởng Thành Duật đi tìm ở công trường, còn anh ta sẽ đến đó chặn Lâm Tiêu Vũ.
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm đến bãi đậu xe của văn phòng kinh doanh, anh xuống xe nhìn một vòng khu văn phòng, ngoại trừ ánh đèn chiếu sáng trên kính ở tầng một, trên lầu chỉ là một màu tối đen, cửa kính của văn phòng kinh doanh được đóng chặt, ngay cả bảo vệ của bãi đậu xe tạm thời cũng đã tan làm từ lâu.
Con đường phía trước văn phòng vừa được sửa chữa, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy ngang qua.
Phó Thành Lẫm chạy tới cửa chính khu công trường, mấy người còn lại theo sát phía sau.
“Cậu đi đâu vậy?” Tưởng Thành Duật đuổi theo anh.
Phó Thành Lẫm vừa chạy thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại một cái, “Tranh Tranh chắc chắn không ở trong khu văn phòng kinh doanh, chỗ đó chỉ có ba tầng, không thể nhốt được cô ấy và Hà Dập, hai người bọn họ có thể dựa vào cửa sổ để nghĩ cách xuống dưới.”
Điện thoại di động của Tưởng Thành Duật vang lên, bạn của anh gọi điện tới, giám sát an ninh cho thấy, Lê Tranh và Hà Dập vào văn phòng kinh doanh của Thiên Hướng, sau đó không thấy đi ra ngoài.
“Có thể báo cảnh sát rồi.”
Tưởng Thành Duật vừa chạy vừa nói chuyện, thở hồng hộc, nói từng câu đứt quãng: “Bên này nằm dưới sự quản lý của đồn cảnh sát thị trấn, lực lượng cảnh sát của họ có hạn, chờ cho cảnh sát dân sự làm nhiệm vụ tới điều tra rõ ràng, tôi đã sớm tìm được người, lúc nào cần nhất định sẽ báo lại, cảm ơn.”
Phó Thành Lẫm đã tới cổng công trường, cổng lớn đóng lại, phòng an ninh đèn bật sáng, có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo an đang ngồi bên trong, nói chuyện phiếm.
Bước chân Phó Thành Lẫm dừng lại một nhịp, anh nhìn thấy tấm biển có dòng chữ ‘Tập đoàn Hướng Phi’, lần trước ở trên xe Tưởng Thành Duật có lần đã nhắc đến bất động sản Thiên Hướng, nhưng lúc đó suy nghĩ của anh cơ bản không nằm ở đó.
“Đây là một tiểu khu được phát triển bởi công ty bất động sản của Hướng Phi à?”
Tưởng Thành Duật: “Chắc vậy.”
Anh loáng thoáng nhớ lại trước đây đã từng nghe nói bất động sản Thiên Hướng là công ty con của bất động sản Hướng Phi, vừa nãy anh đã không nghĩ đến mối liên hệ này.
Chủ tịch của tập đoàn Hướng Phi chính là bác của Hướng Thư, ba của Hướng Thư cũng là một trong những cổ đông lớn của Hướng Phi.
Phó Thành Lẫm gọi điện thoại cho ba Hướng Thư, nhưng không ai trả lời.
Anh gọi điện thoại thẳng cho Hướng Thư, tối nay Hướng Thư có một cảnh quay đêm, điện thoại di động đang ở chỗ trợ lý.
Điện thoại không liên lạc được, Phó Thành Lẫm đẩy cửa phòng an ninh, vừa rồi bảo an chỉ lo nói chuyện, không để ý có người ở cửa.
Khu vực này tạm thời vắng vẻ, tiểu khu chưa được bàn giao, buổi tối ngoại trừ công nhân làm việc ở công trường, thì không có ai lui tới.
Hai nhân viên bảo an sửng sốt, chậm rãi đứng lên, “Tìm ai?”
Phó Thành Lẫm cho người lấy điện thoại di động của bọn họ, để tránh cho bọn họ đưa tin mật báo.
“Kiểm tra một chút việc giám sát cổng mấy giờ vừa rồi.” Anh ra lệnh cho các vệ sĩ đi cùng.
Hai nhân viên bảo an theo bản năng tiến về phía trước để ngăn chặn, bị người bên cạnh ấn trở lại.
“Tôi đi vào tìm.” Tưởng Thành Duật đã mang theo người đi vào.
Vừa rồi bạn của anh ấy nói, theo camera giám sát không nhìn thấy Hà Dập và Lê Tranh đi ra từ văn phòng kinh doanh, văn phòng kinh doanh còn có một cánh cửa sau, bình thường được khóa lại, cửa sau dẫn đến lối vào công trường giai đoạn ba.
Phó Thành Lẫm nóng lòng muốn xem camera giám sát, nói không chừng còn phải mất một lúc nữa, anh nhìn bảo an: “Lúc chạng vạng hoặc lúc trời đã tối, người của các anh dẫn theo một người đàn ông và một cô gái vào đây, giờ họ đang ở đâu?”
Bảo vệ bối rối chớp mắt, rõ ràng là đang chột dạ, “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, chỗ này là công trường xây dựng, người bên ngoài làm sao vào được.”
Ánh mắt nhạy bén của Phó Thành Lẫm dường như có thể trực tiếp xông tới đánh người, anh cố gắng kiềm chế để không nóng nảy, không động thủ với hai người có chút lớn tuổi này, “Tôi biết các anh không hiểu chuyện gì, chỉ làm việc theo lời của ông chủ, tôi cho các anh thêm một cơ hội nữa, bọn họ đang ở đâu.”
Anh gằn từng chữ một, mỗi chữ đều mang theo ý lạnh.
Hai nhân viên bảo an đã được dặn dò, bất cứ ai đến hỏi đều nói không biết, nếu chẳng may lỡ miệng, công việc này cũng chẳng còn.
Bọn họ vẫn lắc đầu, không sao nói rõ ràng.
“Sếp Phó, tìm thấy rồi, cô Lê và anh Hà đi qua cửa chính lúc 19:02, khi đó cô Lê và Hà Dập vừa đi vừa trò chuyện, hai người còn đội mũ bảo hộ, đi trước bọn họ có một nhân viên dẫn đường, chắc chắn là bị lừa đến đây.”
Phó Thành Lẫm cố gắng lấy lại bình tĩnh, Lê Tranh và Hà Dập vì sao lại chủ động đến đây? Khẳng định không phải đến để phỏng vấn tại công trường.
Bọn họ đến để điều tra về vấn đề hệ thống sưởi sàn của căn phòng mẫu.
Chỉ có một khả năng, người nhân viên nói rằng Lâm Tiêu Vũ đang ở công trường phía bên này. Người chịu trách nhiệm của bên A, nếu không có việc gì sẽ không có mặt tại công trường.
“Bên này có căn phòng mẫu thực tế đúng không? Nằm ở tầng nào?”
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh như đâm thẳng vào người nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ không phải là không muốn nói, chỉ lo sợ không giữ được công việc, “Tôi không biết, chúng tôi chỉ giám sát ra vào cửa, có biết bao nhiêu nơi để đi, cũng không quan tâm đến việc căn phòng nào là căn phòng mẫu.”
Phó Thành Lẫm không thể nhịn được nữa, không đá người, chỉ là đạp một chân vào chiếc bàn trong phòng an ninh.
‘Két - -’ tiếng chân bàn trượt trên nền bê tông, sắc nhọn chói tai, tưởng như xuyên vào đâm thủng màng nhĩ. Chiếc bàn dài đập vào tường, đổ ầm một cái vỡ tan tành.
Đồ đạc trên bàn lắc lư ngã nghiêng, ly thủy tinh cũng đổ xuống, cả một chén đầy trà chảy ra ngoài, ‘choang’ một tiếng, chiếc ly lăn xuống đất.
Vỡ tan tành từng mảnh.
Một đống thủy tinh pha lẫn với nước trà.
Bảo vệ nuốt nước bọt xuống, từng thớ thịt trên khuôn mặt không khỏi lo lắng run lên.
“…tòa nhà 24, lầu sáu.”
Tưởng Thành Duật dẫn theo một vài người đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, để quan sát tòa nhà nào và tầng nào có ánh sáng.
Tiểu khu này quá rộng lớn, kéo dài cả một dãy phố.
Họ không dám lớn tiếng gọi tên Lê Tranh, sợ Lâm Tiếu Vũ vẫn còn cho người canh giữ bọn cô, đến lúc đó hắn sẽ xuống tay với bọn cô.
“Thầy ơi, hình như em thấy bên hai tòa nhà bên trái có bóng người.”
Bọn họ sợ là người của Lâm Tiêu Vũ, nhanh chóng ngừng cuộc trò chuyện.
Âm thanh của tiếng đóng cọc đã nhấn chìm cuộc trò chuyện của bọn cô.
Những người đó chính là nhóm người của Tưởng Thành Duật.
“Tranh Tranh!”
“Tranh Tranh!”
Hai tiếng gọi liên tiếp.
Lê Tranh ngây người, lẽ ra cô bị đói mà ngất đi, sao lại nghe được giọng nói của Phó Thành Lẫm.
Sau khi chắc chắn Phó Thành Lẫm chỗ này chỉ có Lê Tranh và Hà Dập, lớn giọng hét lên, “Không cần sợ, tôi sẽ đến ngay.”
Ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Tưởng Thành Duật, “Tranh Tranh, là chú, chú sẽ lên tầng sáu ngay đây, đừng sợ.”
Lê Tranh đưa đầu nhìn ra khỏi ban công, hướng về ban công phòng chính giữa, “Thầy ơi, em không nghe nhầm chứ?”
Hà Dập: “Không, là bọn họ.”
“Chú ơi, cháu đói bụng!” Cô hét lên một tiếng về phía dưới lầu, giọng nói của cô như nghẹn lại.
Phó Thành Lẫm dẫn người đi lên thang máy trước, Tưởng Thành Duật còn ở tòa nhà bên cạnh, không đến nhanh bằng Phó Thành Lẫm.
Cuối cùng cũng có điện.
Lê Tranh bật đèn, nhìn kỹ sự thông sáng của căn phòng này, quả thật cũng không tệ lắm.
“Ầm - ” Cô nghe thấy âm thanh như tiếng máy cắt, cánh cửa rung chuyển.
Đạp cửa cũng tốn nhiều thời gian và công sức, loại khóa vân tay này trong chốc lát cũng không mở ra được, biện pháp nhanh nhất là dùng máy cắt đi phần khóa, trực tiếp phá cửa.
“Tranh Tranh, xong ngay lập tức đây.”
Giọng nói khàn khàn của Phó Thành Lẫm bị tiếng máy cắt điện bao trùm, anh lấy tay lau mồ hôi chảy từng dòng trên trán.
Lê Tranh vội vàng mở túi lấy ra gương trang điểm, trông bản thân rất thảm hại.
Cô dặm lại son đỏ, buộc lại mái tóc dài của mình một chút.
Cô vừa nhét son môi vào lại túi, ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra.
Lê Tranh đứng cách cửa một bước, Phó Thành Lẫm chỉ cần bước một bước là tới, giang rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh như nói với chính mình: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Lê Tranh không biết rằng cô vì ba giờ đồng hồ vừa rồi quá sợ hãi, cần được an ủi, hay bởi vì quá đói mà không còn chút sức lực nhấc tay lên.
Dù sao thì cô cũng không đẩy anh ra.
Cô nhẹ nhàng dựa trán vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập dữ dội.
Vòng tay vững chắc và ấm áp này, đã thuộc về cô trong chốc lát.
“Ông chủ Phó, em không sao.”
Phó Thành Lẫm trong lòng vẫn chưa hết lo sợ, quên cả việc phải buông cô ra.
Đoàn người đi theo rút ổ cắm điện, gấp gáp sang phá ổ khóa bên kia cho Hà Dập.
Lúc Tưởng Thành Duật đến nơi, vừa vào cửa liền thấy hai người đang ôm nhau.
Cái miệng đang mở ra định nói chuyện của anh ấy đành ngậm lại, rút lui về phía sau.
Ra tới hành lang, “Tranh Tranh, Tranh Tranh.”
Anh ấy giả vờ như mình còn chưa đến nơi, để nhắc nhở bọn họ.
Phó Thành Lẫm định thần lại, lập tức buông cô ra, sờ sờ đầu cô, lấy mắt kính của cô đeo lên.
“Chú ơi!” Lê Tranh suýt chút nữa vì vui mừng mà bật khóc, giang tay ra.
Tưởng Thành Duật ôm chặt lấy cô, “Làm chú sợ muốn chết, sau này cháu đi đâu phỏng vấn có thể nói với chú một tiếng không, hả? Cả tòa nhà mấy giờ đồng hồ không có điện, cháu có sợ không?”
Lê Tranh lắc đầu, “Không sợ, lá gan cháu to lắm.”
Cô sờ thử lưng áo của chú mình, áo sơ mi ướt đẫm.
Phó Thành Lẫm đứng ở đây hơi dư thừa, “Tôi sang bên kia xem Hà Dập một chút.”
Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cận Phong, thông báo đã an toàn.
Nghe điện thoại là thư ký Triệu Đồng, “Sếp Phó, xin chào, sếp Cận hiện không tiện nhận điện thoại, anh ấy đang băng bó ở bệnh viện, vừa rồi xảy ra xô xát với Lâm Tiêu Vũ, ba người bị thương, cũng may, không nghiêm trọng lắm.”
Triệu Đồng dừng lại một chút, “Lúc bắt đầu đánh nhau, có một người trong phòng đã báo cảnh sát, sếp Cận đánh người, lát nữa còn phải đến đồn cảnh sát khai báo.”
“…”
Trong điện thoại, giọng nói Cận Phong đột nhiên vang lên, “Các cậu mua chút đồ dinh dưỡng bổ máu đến thăm tôi đi.”
Bình luận truyện