Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 10



Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI Truyện Bất Hủ ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


________________________________________


"Hôm nay, cậu thấy sao rồi, còn cảm giác bị ác mộng quấy nhiễu không ?" Tân Từ thấy Ninh Thu, quan tâm mà cẩn thận dò xét mặt của cô gái nhỏ. Phát hiện đã khá hơn nhiều so với trước đó.


Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bỗng dưng tới gần đến mức Ninh Thu có thể thấy rõ hàng mi của Tân Từ run rẩy mà chớp chớp. Cô hơi đỏ mặt, trả lời " Không có. Hôm qua tớ ngủ rất ngon tớ còn phải cảm ơn bùa hộ mệnh của cậu mang bên mình giống như thật sự có hiệu nghiệm."


Ninh Thu lấy ra bùa hộ mệnh từ cặp sách đưa tới trước mặt Tân Từ, đáy lòng cười cười:" Bây giờ vật hoàn về chủ."


Tuy rằng lúc Tân Từ đưa cô bùa hộ mệnh là để cô mang theo bên người nhưng việc này khiến cô rất ngượng ngùng. Với lại cô vốn dĩ cũng không tin thần phật linh tinh. Luôn cho rằng đó là mê tín nhưng bây giờ thì có lẽ cũng không hẳn vậy.


 " Vốn dĩ là tặng cho cậu nên cậu lấy đi. Tớ không cần cái này." Tân Từ lắc lắc đầu không nhận lá bùa vàng hình tam giác kia, đẩy tay Ninh Thu về.


" Cho tớ?" Ninh Thu cũng không rối rắm lấy lá bùa về cười vui vẻ:" Vậy cảm ơn cậu. Lá bùa này cậu xin ở nơi nào vậy ? Hôm nào tớ cũng đi xin một lá."


Vấn đề nan giải này khiến Tân Từ không biết trả lời như thế nào. Lá bùa này không phải là do hắn đi xin mà nó chỉ là một tờ giấy màu vàng bình thường. Nhưng hắn có lưu lại hơi thở của mình lên trên sau đó gấp giấy thành hình tam giác nên nhìn trông như lá bùa hộ mệnh.


Mang theo thứ này trừ khi là đại lão có thực lực cường đại thì những yêu thấp kém khác không dám đụng vào cô. Còn có hơi thở của hắn bám vào nên nếu cô gặp nguy hiểm thì Tân Từ có thể lần theo hơi thở đó mà tìm được cô. 


Đương nhiên Tân Từ sẽ không nói cho cô biết những việc này ít nhất là bây giờ. Cô gái nhỏ nhát gan như vậy nếu biết thân phận thật của hắn thì chắc chắn sẽ bị dọa. Tân Từ cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.


Tân Từ vẻ mặt rối rắm do dự môt chút:" Cái này không phải là tớ đi xin mà là trước đây ngẫu nhiên được một cao nhân tặng cho."


" Thì ra là như vậy. Thật đáng tiếc." Ninh Thu vốn định xin cho ba mẹ môt cái nhưng bây giờ xem ra không có có hội rồi.


Ninh Thu cũng không tiếp tục hỏi làm cho Tân Từ nhẹ nhàng thở ra. Hắn không muốn gạt người nhất là người đó lại là Ninh Thu. Cây kim trong bọc sẽ có ngày lồi ra - đạo lý này hắn rất hiểu.


Thời Quân suy tư nhìn hai người thường xuyên nói chuyện. Khi ánh mắt của Tân Từ nhạy bén liếc qua thậm chí Thời Quân còn nhướng mày ngay sau đó dường như không có việc gì mà quay đầu. Nhưng vào lúc nghỉ trưa hắn vẫn bị Tân Từ chắn kết giới bên trong.


Nghênh đón một trận gió lớn, Thời Quân nhanh chóng né tránh. Nhưng một bên mặt của tuấn tú của Thời Quân vẫn bị cắt một đường. Máu đỏ tươi chỉnh tề chảy ra từ miệng vết thương.


Thời Quân kéo kéo khoé miệng, không chút để ý dùng mu bàn tay lau máu dáng vẻ cà lơ phất phơ ỷ đang ở ven đường ra vẻ oán trách:" Tân Từ, cậu vẫn bạo lực như vậy. Đánh người không nên đánh mặt làm mặt tôi bị phá tướng hết rồi."


Tân Từ mím môi, bình thản thu hồi tay. Trong mắt ngầm có ý cảnh cáo mà nhìn thiếu niên cao lớn ăn mặc nóng bỏng ở phía đối diện :" Tôi nói rồi, đừng động vào cô ấy."


" Cô ấy?" Thời Quân nghiền ngẫm mà nhún vai phủ nhận:" Tôi không có động vào cô ấy nha bất quá chỉ là giúp người khác che giấu chút dấu vết mà thôi. Như thế nào đến bên miệng cậu lại thành tôi động vào cô ấy rồi?"


Ánh mắt Tân Từ đảo qua, mặt không có biểu tình, Thời Quân biết chắc chắn hắn là đang tức giận. Thời Quâ thu liễm cợt nhả, hỏi :" Cậu vì cái gì đối xử tốt với cô gái loài người đó? Tuy rằng máu của cô ta thơm ngọt rất hấp dẫn yêu nhưng cậu lại không ăn thịt người. Cho nên, rốt cuộc Tân Từ cậu là vì cái gì đây?"


Thời Quân mới vừa hỏi xong, nhếch nhếch miệng cười mang vài phần trào phúng :" Tân Từ, chắc cậu không phải là đã quên mục tiêu của chúng ta đi ? Không phải tộc ta, tất có dị tâm."


Tân Từ sắc mặt lạnh hơn chút, khóe môi nhấp nhấp lạnh giọng trả lời :" Tôi không quên nhưng cô ấy không giống với những con người ngoài kia. Vừa rồi chỉ là chút cảnh báo nhỏ, nếu cậu không biết thu liễm đừng trách tôi không lưu tình."


Nhìn chằm chằm bóng dáng Tân Từ đi xa một hồi lâu Thời Quân lại biến trở về bộ dáng bất cần đời. Ngón tay xoa xoa đem vết thương trên mặt chữa khỏi quay đầu đi về hướng ngược lại với Tân Từ.


Từ lúc mang bùa hộ mệnh của Tân Từ Ninh Thu phát hiện chính mình không còn nằm mơ thấy ác mộng. Cái này làm cho cok hoàn toàn yên tâm hiệu suất học tập cũng tiến bộ hơn. Còn có vài ngày nữa là tới kì thi đầu tiên của lớp 12. Ninh Thu cũng nỗ lực làm thật nhiều đề hy vọng bản thân có thể đạt được thành tích tốt hơn một chút.


Tiến vào trường học quý tộc như trường cấp 3 Lam Phong Ninh Thu không phải không có áp lực đặc biệt trường học có rất nhiều học sinh ưu tú. Cứ việc bạn học cùng lớp nhìn như không có nỗ lực nhưng ai lại biết người ta sau khi tan học có trộm tham gia lớp học bổ túc làm đề đến tận rạng sáng không ?


Suy nghĩ đó khiến Ninh Thu mỗi một giây đều tràn đầy ý chí chiến đấu e sợ cho chính mình lạc hậu quá nhiều. Cũng may không ai biết ý tưởng của cô bằng không nhất định sẽ vỗ bả vai cô nói cô suy nghĩ nhiều.


Lúc hoàn thành nhiệm vụ học tập của một ngày xong Ninh Thu mới yên tâm ngủ một giấc. Ngày hôm sau nghe chuông báo thức liền rời giường rửa mặt, xách cặp chạy ra cửa.


Trong lúc đến trường cô lại gặp thiếu niên có vết sẹo trên cổ. Lần này cô không mở miệng, nhưng thiếu niên kia ngược lại cố ý đi tới bên cạnh cô.


“Lại gặp mặt rồi bạn Ninh Thu.” Cô nghe thiếu niên nói như vậy.


Dừng một chút không nói chuyện, Ninh Thu ngẩng đầu nhìn người cùng cô sóng vai ở phía trước trên mặt mang theo hoang mang: “Tại sao cậu lại biết tên của tớ? Nếu nhớ không lầm, tớ chưa từng nói tên tớ là gì.”


Nhìn cái đầu của cô gái nhỏ chỉ tới bả vai mình, Trì Ẩn hơi hơi mỉm cười: “Khi một người đang chú ý đến một người khác. Muốn tìm hiểu chút tin tức cũng không phải việc gì khó, huống chi chỉ là cái tên.”


Đây là là ám chỉ cậu ta đang chú ý tới cô sao?


Bị một cậu con trai soái khí, ôn hòa chú ý tới, bất luận là cô gái nào được chú ý cũng đều không khỏi nhảy nhót, ít nhất sẽ không phản cảm. Nhưng Njnh Thu lại bỗng dưng thấy ớn lạnh khắp cả người. Trong đầu toàn bộ đều là trường hợp người này cầm một thanh kiếm vững bước đi tới.


Mặc dù không mơ thấy ác mộng Ninh Thu vẫn tinh tường nhớ rõ cảm giác máu tươi sền sệt bắn vào mặt mình ở trong mộng. Cùng với lòng bàn tay mỏng lạnh của thiếu niên này cọ xát trên môi cô. Tuy rằng là mơ nhưng Ninh Thu vẫn là theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.


Miễn cưỡng cười cười cô không dấu vết kéo ra khoảng cách giữa hai người không có trả lời. Bây giờ cô không biết nên nói cái gì với lại cô cảm thấy người này có chút kỳ quái. Không thể nói là kì lạ ở chỗ nào chính là một loại cảm giác của cô.


Thấy những động tác nhỏ của Ninh Thu Trì Ẩn không có sinh khí, vẫn cười đến ôn hòa. Cùng nhau đi đến cổng trường, Trì Ẩn bước vào trước. Rồi sau đó nhớ tới cái gì, quay đầu nói với cô gái nhỏ: “Tớ tên là Trì Ẩn mong sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”


Thân ảnh thiếu niên dần dần mơ hồ nguy hiểm nảy lên trong lòng Ninh Thu cũng tiêu tán. Cô thở phào một hơi, lúc này mới chậm rãi đi về hướng trường học


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI Truyện Bất Hủ ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện