Luôn Có Người Đợi Anh
Chương 12
Đám phóng viên nhất quyết cố thủ ở cửa nhà họ Diệp không chịu đi. Điều này khiến không ít hàng xóm tầng trên tầng dưới thò đầu ra xem. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, có phóng viên quay sang hàng xóm nhà họ Diệp để phỏng vấn.
Nữ chủ nhân căn hộ đó là người rất thích thể hiện. Thấy có camera và micro hướng về phía mình là cô ta tao dáng luôn. Hỏi gì trả lời nấy, không hỏi cũng chủ động đưa ra, chỉ mong là thời gian phỏng vấn có thể kéo dài hơn một chút. Nói mãi, nói mãi, cô ta nhắc đến chuyện tối hôm đó Liên Gia kỳ đến nhà họ Diệp quấy rồi Điền Điền.
“Họ Liên đó cũng thật xấu xa. Năm đó, anh ta đâm xe chết bố Điền Điền, bây giờ còn tìm đến nhà quấy rối cô ấy. Đồn cảnh sát nên bắt loại người này lại giam chừng nửa tháng rồi hãy tính.”
Cô ta tiết lô tin tức này khiến các phóng viên nghe xong đều cảm thấy hứng thú. Họ lập tức vây quanh cô ta hỏi đến cùng. Cô nàng này chỉ biết nửa chừng nhưng cái gì cũng dám nói, lại còn bổ sung không ít giả thiết chủ quan của bản thân. Cuối cùng, qua ngòi bút của các phóng viên, mấy lời đó đã trở thành một câu chuyện hấp dẫn: Tối hôm đó, Liên Gia Kỳ bực mình vì Điền Điền đã đem chuyện mình gây tai nạn rồi bỏ trốn ra nói trước công chúng, anh ta giận dữ chạy đến tìm cô tính sổ và ra tay đánh cô. Điền Điền hét toáng lên khiến hàng xóm láng giềng đều chạy đến. Sau đó, hàng xóm dẫn Liên Gia Kỳ đến đồn cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát đã bị mua chuộc nên chỉ hỏi qua loa vài câu rồi thả cho anh ta về.
Người hàng xóm nói văng cả nước bọt. “Người có tiền đúng là giai cấp đặc quyền. Đánh người rồi thì có thể không cần chịu trách nhiệm sao? Có thể như vậy sao? Thật là quá thể đáng!”
Mấy phóng viên đều làm như thu thập được thông tin quý giá. Phỏng vấn cô ta xong, họ lại tìm đến đồn cảnh sát nhưng viên cảnh sát trực ca tối hôm đó không có mặt. Điện thoại cũng không liên lạc được. Để kịp đưa tin, các phóng viên dứt khoát không đợi anh ta nữa. Dù sao, cuộc phỏng vấn hàng xóm đối diện nhà họ Diệp cũng là tư liệu số một trong tay họ rồi.
Các phóng viên đều vội vã trở về tòa soạn viết tin đăng bài. Các tít bài lớn nhỏ khác nhau nhấn mạnh chuyện công tử con nhà giàu đã gây tai nạn rồi bỏ trốn tám năm trước, tám năm sau còn hung hãn đánh người. Hơn nữa, người anh ta không chỉ là một cô gái yếu đuối mà còn chính là con gái của người đã bị anh ta đâm xe chết năm đó, một cô gái mới mười tám tuổi. Sự thực này thật khiến mọi người phẫn nộ.
Không cần phải nói, mấy tin tức này được đưa lên đã khiến dư luận phản hồi mạnh mẽ đến mức nào. Mọi người bày tỏ ý kiến của mình theo cách đơn giản nhất là trực tiếp đăng lên mạng. Những lời chỉ trích và lên án dồn dập như vũ bão khiến Liên Gia Kỳ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không biết đường nào mà biện hộ cho mình.
Sau khi tin tức được đăng lên, chuyện công tử nhà giàu chuyên quyền ngạo mạn đánh người đã nhanh chóng trở nên điên cuồng trên blog. Tuy nhiên, Liên Gia Kỳ đã ngay lập tức xuất hiện để bác bỏ tin đồn, còn có cả một bài dài kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Anh ta tự thanh minh rằng mình tuyệt đối không có hành động đánh người mà chỉ nhất thời kích động nên mới mất bình tĩnh, hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Những lời giải thích cũng chẳng ích gì, blog của anh ta bị tấn công như vũ bão, các comment đều chẳng khác gì những họng súng nhằm vào anh ta.
“Mày có phải là người không thế? Năm xưa lái xe đâm chết người thì thôi, bây giờ còn chạy đến làm hại con gái nhà người ta chỉ vì cô ấy đã vạch trần bộ mặt thật của mày. Thật đúng là táng tận lương tâm. Sớm muộn gì cũng bị báo ứng.”
“Đồ không bằng cầm thú. Ông đây thật muốn chém mày thành từng mảnh cho chó nó ăn.”
“Họ Liên kia, cứ đợi đấy! Loại người như mày nhất định sẽ không được chết một cách nhẹ nhàng đâu.”
…
Liên Gia Kỳ bị tấn công quá ác liệt, đành phải chọn cách tạm thời tắt chức năng để lại comment trên blog.
Không chỉ như vậy, anh ta bắt đầu bị cư dân mạng tìm kiếm. Vì có tên tuổi thật nên họ có thể nhanh chóng tìm được không ít tư liệu về anh ta rồi công bố số điện thoại, địa chỉ nhà, ảnh cá nhân và một số tin tức cá nhân liên quan.
Thông tin cá nhân của Liên Gia Kỳ vừa được công bố thì điện thoại cố định và di động của anh ta đều trở thành đường dây nóng, suýt nữa thì nổ tung. Ai gọi đến cũng đều vừa cất tiếng là chửi, từ chửi anh ta đến chửi tổ tông mười tám đời nhà anh ta, cuối cùng, anh ta đành phải tắt di động và rút dây cắm điện thoại bàn. Nếu không thì đừng hòng được yên tĩnh.
Hôm đó, cổng lớn ngôi biệt thự mà Liên Gia Kỳ sống cũng bị không ít người bao vây, họ đều là những người xem được địa chỉ công bố trên mạng rồi tìm đến. May mà việc quản lý trị an của khu nhà này vô cùng nghiêm ngặt, mọi người không vào được nhưng nhất thời cũng không chịu bỏ đi. Họ đều đợi Liên Gia Kỳ xuất hiện lên tiếng, kết quả là cả ngày anh ta không dám ra khỏi cửa.
Thậm chí, khi tài xế của Liên Gia Kỳ ra ngoài làm công chuyện, chưa đầy một lát sau quay về thì đã bị người ta dùng đồ sắc nhọn vạch chi chít lên thân xe. Vì biển số xe của anh ta cũng công khai đăng trên mạng, có người nhận ra liền “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, làm hỏng cả chiếc xe.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, là nhân vật phản diện điển hình “giàu có bất nhân”, Liên Gia Kỳ trở thành đối tượng ai ai cũng ghét.
Sự việc xảy ra với con trai khiến vợ chồng Liên thị vô cùng lo lắng. Đặc biệt là sau khi xem những tin tức gần đây, ông Liên Thắng Kiệt gần như tức chết. Đương nhiên, ông hiểu con trai mình sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nhưng không có lửa làm sao có khói. Các phóng viên nói là đã lấy tư liệu từ cuộc phỏng vấn người hàng xóm đối diện nhà họ Diệp, rõ ràng là thật thật giả giả đều có.
Ông Liên Thắng Kiệt gọi con trai đến hỏi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, đúng là tối hôm đó anh ta đã đến nhà họ Diệp và to tiếng với Điền Điền. Khi bị kích động còn có hành động mất bình tĩnh. Ông không khỏi phiền não: “Gia Kỳ, sao con lại kích động như vậy chứ? Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn chạy đến nhà cô ta cãi nhau? Đây chẳng phải là không có chuyện gì cũng tự đi tìm chuyện sao? Bố luôn nói tính khi Liên Gia Ký nóng nảy thiếu kiên nhẫn, kém xa ông anh như con. Nhưng lần này biểu hiện của con thật sự là quá mất hình tượng rồi.”
Liên Gia Kỳ cúi đầu không nói gì. Anh ta cũng chẳng có gì để nói. Tối đó, đúng là anh ta quá mất bình tĩnh.
Bà Liên xót xa bảo vệ con trai: “Được rồi. Việc đã đến nước này, có nói những điều đó cũng chẳng ích gì. Ông mau nghĩ cách làm thế nào để gải quyết êm xuôi mọi việc đi. Đám người này cũng thật là đáng sợ! sao lại đi công bố tư liệu gì đó của nhà chúng ta lên mạng chứ? Lại còn cả những chuyện cá nhân nữa. Vừa đọc vừa nói, vừa đánh vừa chửi. Thật đúng là làm cho người ta sợ chết khiếp!”
Có lúc, sức mạnh của mạng Internet vô cùng đáng sợ. Bất kỳ tin tức nào cũng có thể bị truyền đi khắp nơi mà không hề qua kiếm chứng. Người xem nhiều và người tin cũng nhiều. Đặc biệt, những sự kiện tiêu điểm rất dễ dàng trở thành cơn sốt trên mạng. Có không ít cư dân mạng nghĩ rằng mình đứng về phía chính nghĩa, mượn mạng làm diễn đàn tự do tha hồ công kích vạch trần người khác. Thậm chí, những đòn tấn công ảo từ trên mạng còn chuyển dần sang hiện thực xã hội, họ lần mò tìm kiếm nhân vật trong các câu chuyện đó, công bố thân phận thật sự, tên tuổi, ảnh, cách thức liên hệ, các thông tin các nhân của họ khiến cuộc sống của đương sự phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lần này, bà Liên thật sự sợ hãi với cơn bão mà mạng internet đổ dồn lên con trai mình. Ban đầu chỉ là mấy câu mắng chửi, nhục mạ, sau đó là gọi điện đến nhà chửi bới, rồi vây kín cổng nhà, làm hỏng xe. Bà không thể hiểu nổi sao lại có nhiều người nực cười đến như vậy. Tại sao họ không tìm hiểu chân tướng của sự việc mà đã vội tin tưởng một cách mù quáng?
Liên Gia Kỳ cũng biết lần này mẹ mình đã phải chịu cú sốc không nhỏ, anh ta không muốn làm bà lo lắng thêm về chuyện của mình nữa, bèn nói: “Mẹ, bây giờ ở nhà không an toàn lắm. Hay là mẹ ra nước ngoài với Liên Gia Ký một thời gian đi. Năm nay thằng bé lại không định ăn tết ở nhà. Vừa hay mẹ có thể ở cùng nó. Nhưng mẹ đừng để nó biết chuyện của con. Cách nhau cả Thái Bình Dương, nó biết cũng không giúp được gì mà chỉ lo nghĩ thêm thôi.”
Em trai Liên Gia Kỳ là Liên Gia Ký, mười sáu tuổi, đang du học ở Anh. Cậu ấy học thẳng từ trung học lên đại học, bây giờ vẫn đang ở Anh học tiếp thạc sĩ, rất ít khi về nước.
“Thôi đi. Nhà đang rối tung lên như vậy, mẹ càng không thể đi được. Gia Ký cũng không cần mẹ ở bên đâu. Nó và đám bạn học có kế hoặc đi du lịch gì đó tới hẻm núi Grand Canyon rồi. Mẹ đi thì chẳng phải sẽ ở một mình bên Anh sao?”
Nói xong, bà Liên nhìn mấy chồng báo xếp trên bàn trà rồi lắc đầu. Bà cảm thấy những tờ báo này thật đáng ghét, phát ngôn toàn những điều không chân thực, làm hại đến danh tiếng của người khác. Bà không thể không bực mình: “Ông Liên, chúng ta kiện mấy tờ báo này đăng sai sự thực đi.”
“Điều đó là đương nhiên rồi. Tôi đã bảo luật sư trần gửi thư tới họ. Nếu không làm như vậy thì có khác nào chúng ta thừa nhận chuyện đánh người.”
Luật sư vừa gửi thư đi, mấy tòa báo đều bắt đầu thấy sợ. Để chứng minh bài báo ban đầu có phải là sự thực hay không, họ lại cử phóng viên đến nhà họ Diệp phỏng vấn. Nếu có thể lấy được lời xác nhận từ chính mẹ Điền Điền thì Liên Gia Kỳ sẽ không còn gì để nói về chuyện mình ra tay đánh người nữa.
Nhưng cửa nhà họ Diệp khóa chặt, gọi đến mấy, gõ đến mấy cũng không có người ra mở.
Hỏi hàng xóm thì cũng không biết mẹ con họ đi đâu. Các phóng viên không tìm được nhân vật chính, chỉ có thể đi phỏng vấn những người hàng xóm khác. Họ hỏi được mấy nhà đều nói tối hôm đó có nhìn thấy Điền Điền và Liên Gia Kỳ to tiếng cãi vã nhưng không hề nhìn thấy anh ta ra tay đánh người, hơn nữa, trên người Điền Điền cũng không hề có vết thương nào.
Khi họ hỏi Tạ Lỗi, anh ta chẳng có chút kiên nhẫn nào: “Đám phóng viên mấy người không thấy phiền à? Điền Điền và mẹ cô ấy không muốn tiếp nhận phỏng vấn, các người còn chạy hết nhà này nhà khác hỏi nọ hỏi kia, làm loạn gì chứ? Đừng hỏi tôi. Tôi không biết, cũng chẳng muốn nói gì cả.”
Cuối cùng, các phòng s viên đến đồn cảnh sát. Vừa hay lại gặp đúng viên cảnh sát trực ca tối hôm đó. Anh ta cũng đang đau đầu vì những chuyện vừa đọc được. “Đến đúng lúc lắm. Tôi đang định mắng cho đám phóng viên các anh chị một trận đấy. Viết vớ va vớ vẩn. Rõ ràng chuyện tối hôm đó chỉ là chuyện vặt vãnh cỏn con, thế mà anh chị viết thành vụ hành hung đánh người. Nếu Liên Gia Kỳ thật sự ra tay đánh cô Điền Điền đó thì cô ta có dễ dàng bỏ qua không? Tôi cũng không dễ dàng thả người như vậy. Kết quả, các anh chị viết xằng viết bậy thành tôi danh chính ngôn thuận thả người. Tôi nhận được gì của anh ta chứ? Hại tôi bị đồn trưởng gọi lên hỏi chuyện. Thật là tức chết đi được.”
Mấy phóng viên quay trở về tòa báo mà không thu hoạch được gì. Ai ai cũng ngại báo cáo. Thế này, họ chỉ có thể công khai đăng lời xin lỗi mà thôi.
Sau khi lời xin lỗi được đang công khai, trên mạng lại rộ lên tranh luận. Có một bộ phận cư dân mạng đã tin. Có người còn nói: “Tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Trừ khi Liên Gia Kỳ là ke ngốc, nếu không sao lại chạy đến đi đánh một cô gái, lại còn ngay trước cửa nhà người ta nữa, xung quanh có nhiều hàng xóm như vậy, gần đó còn có đồn cảnh sát, chẳng phải tự gây phiền phức cho mình sao? Cho dù anh ta thật sự muốn đánh người trút giận thì cũng đâu cần phải đích thân ra tay. Có tiền thì thuê mấy tên lưu manh chặn đường cô gái đó rồi cho một trận. Cô ấy bị đánh cũng chẳng biết đi kiện ai.”
Một bộ phận khác lại có thái độ nghi ngờ. Có người nói: “Xời! Gì chứ? Chắc chắn là Liên Gia Kỳ dùng tiền mua chuộc mấy tòa báo nên họ mới đổi giọng như vậy. Kẻ có tiền xui khiến quỷ thần thế nào chẳng được.”
Nữ chủ nhân căn hộ đó là người rất thích thể hiện. Thấy có camera và micro hướng về phía mình là cô ta tao dáng luôn. Hỏi gì trả lời nấy, không hỏi cũng chủ động đưa ra, chỉ mong là thời gian phỏng vấn có thể kéo dài hơn một chút. Nói mãi, nói mãi, cô ta nhắc đến chuyện tối hôm đó Liên Gia kỳ đến nhà họ Diệp quấy rồi Điền Điền.
“Họ Liên đó cũng thật xấu xa. Năm đó, anh ta đâm xe chết bố Điền Điền, bây giờ còn tìm đến nhà quấy rối cô ấy. Đồn cảnh sát nên bắt loại người này lại giam chừng nửa tháng rồi hãy tính.”
Cô ta tiết lô tin tức này khiến các phóng viên nghe xong đều cảm thấy hứng thú. Họ lập tức vây quanh cô ta hỏi đến cùng. Cô nàng này chỉ biết nửa chừng nhưng cái gì cũng dám nói, lại còn bổ sung không ít giả thiết chủ quan của bản thân. Cuối cùng, qua ngòi bút của các phóng viên, mấy lời đó đã trở thành một câu chuyện hấp dẫn: Tối hôm đó, Liên Gia Kỳ bực mình vì Điền Điền đã đem chuyện mình gây tai nạn rồi bỏ trốn ra nói trước công chúng, anh ta giận dữ chạy đến tìm cô tính sổ và ra tay đánh cô. Điền Điền hét toáng lên khiến hàng xóm láng giềng đều chạy đến. Sau đó, hàng xóm dẫn Liên Gia Kỳ đến đồn cảnh sát. Nhưng viên cảnh sát đã bị mua chuộc nên chỉ hỏi qua loa vài câu rồi thả cho anh ta về.
Người hàng xóm nói văng cả nước bọt. “Người có tiền đúng là giai cấp đặc quyền. Đánh người rồi thì có thể không cần chịu trách nhiệm sao? Có thể như vậy sao? Thật là quá thể đáng!”
Mấy phóng viên đều làm như thu thập được thông tin quý giá. Phỏng vấn cô ta xong, họ lại tìm đến đồn cảnh sát nhưng viên cảnh sát trực ca tối hôm đó không có mặt. Điện thoại cũng không liên lạc được. Để kịp đưa tin, các phóng viên dứt khoát không đợi anh ta nữa. Dù sao, cuộc phỏng vấn hàng xóm đối diện nhà họ Diệp cũng là tư liệu số một trong tay họ rồi.
Các phóng viên đều vội vã trở về tòa soạn viết tin đăng bài. Các tít bài lớn nhỏ khác nhau nhấn mạnh chuyện công tử con nhà giàu đã gây tai nạn rồi bỏ trốn tám năm trước, tám năm sau còn hung hãn đánh người. Hơn nữa, người anh ta không chỉ là một cô gái yếu đuối mà còn chính là con gái của người đã bị anh ta đâm xe chết năm đó, một cô gái mới mười tám tuổi. Sự thực này thật khiến mọi người phẫn nộ.
Không cần phải nói, mấy tin tức này được đưa lên đã khiến dư luận phản hồi mạnh mẽ đến mức nào. Mọi người bày tỏ ý kiến của mình theo cách đơn giản nhất là trực tiếp đăng lên mạng. Những lời chỉ trích và lên án dồn dập như vũ bão khiến Liên Gia Kỳ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không biết đường nào mà biện hộ cho mình.
Sau khi tin tức được đăng lên, chuyện công tử nhà giàu chuyên quyền ngạo mạn đánh người đã nhanh chóng trở nên điên cuồng trên blog. Tuy nhiên, Liên Gia Kỳ đã ngay lập tức xuất hiện để bác bỏ tin đồn, còn có cả một bài dài kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Anh ta tự thanh minh rằng mình tuyệt đối không có hành động đánh người mà chỉ nhất thời kích động nên mới mất bình tĩnh, hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Những lời giải thích cũng chẳng ích gì, blog của anh ta bị tấn công như vũ bão, các comment đều chẳng khác gì những họng súng nhằm vào anh ta.
“Mày có phải là người không thế? Năm xưa lái xe đâm chết người thì thôi, bây giờ còn chạy đến làm hại con gái nhà người ta chỉ vì cô ấy đã vạch trần bộ mặt thật của mày. Thật đúng là táng tận lương tâm. Sớm muộn gì cũng bị báo ứng.”
“Đồ không bằng cầm thú. Ông đây thật muốn chém mày thành từng mảnh cho chó nó ăn.”
“Họ Liên kia, cứ đợi đấy! Loại người như mày nhất định sẽ không được chết một cách nhẹ nhàng đâu.”
…
Liên Gia Kỳ bị tấn công quá ác liệt, đành phải chọn cách tạm thời tắt chức năng để lại comment trên blog.
Không chỉ như vậy, anh ta bắt đầu bị cư dân mạng tìm kiếm. Vì có tên tuổi thật nên họ có thể nhanh chóng tìm được không ít tư liệu về anh ta rồi công bố số điện thoại, địa chỉ nhà, ảnh cá nhân và một số tin tức cá nhân liên quan.
Thông tin cá nhân của Liên Gia Kỳ vừa được công bố thì điện thoại cố định và di động của anh ta đều trở thành đường dây nóng, suýt nữa thì nổ tung. Ai gọi đến cũng đều vừa cất tiếng là chửi, từ chửi anh ta đến chửi tổ tông mười tám đời nhà anh ta, cuối cùng, anh ta đành phải tắt di động và rút dây cắm điện thoại bàn. Nếu không thì đừng hòng được yên tĩnh.
Hôm đó, cổng lớn ngôi biệt thự mà Liên Gia Kỳ sống cũng bị không ít người bao vây, họ đều là những người xem được địa chỉ công bố trên mạng rồi tìm đến. May mà việc quản lý trị an của khu nhà này vô cùng nghiêm ngặt, mọi người không vào được nhưng nhất thời cũng không chịu bỏ đi. Họ đều đợi Liên Gia Kỳ xuất hiện lên tiếng, kết quả là cả ngày anh ta không dám ra khỏi cửa.
Thậm chí, khi tài xế của Liên Gia Kỳ ra ngoài làm công chuyện, chưa đầy một lát sau quay về thì đã bị người ta dùng đồ sắc nhọn vạch chi chít lên thân xe. Vì biển số xe của anh ta cũng công khai đăng trên mạng, có người nhận ra liền “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, làm hỏng cả chiếc xe.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, là nhân vật phản diện điển hình “giàu có bất nhân”, Liên Gia Kỳ trở thành đối tượng ai ai cũng ghét.
Sự việc xảy ra với con trai khiến vợ chồng Liên thị vô cùng lo lắng. Đặc biệt là sau khi xem những tin tức gần đây, ông Liên Thắng Kiệt gần như tức chết. Đương nhiên, ông hiểu con trai mình sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nhưng không có lửa làm sao có khói. Các phóng viên nói là đã lấy tư liệu từ cuộc phỏng vấn người hàng xóm đối diện nhà họ Diệp, rõ ràng là thật thật giả giả đều có.
Ông Liên Thắng Kiệt gọi con trai đến hỏi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, đúng là tối hôm đó anh ta đã đến nhà họ Diệp và to tiếng với Điền Điền. Khi bị kích động còn có hành động mất bình tĩnh. Ông không khỏi phiền não: “Gia Kỳ, sao con lại kích động như vậy chứ? Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn chạy đến nhà cô ta cãi nhau? Đây chẳng phải là không có chuyện gì cũng tự đi tìm chuyện sao? Bố luôn nói tính khi Liên Gia Ký nóng nảy thiếu kiên nhẫn, kém xa ông anh như con. Nhưng lần này biểu hiện của con thật sự là quá mất hình tượng rồi.”
Liên Gia Kỳ cúi đầu không nói gì. Anh ta cũng chẳng có gì để nói. Tối đó, đúng là anh ta quá mất bình tĩnh.
Bà Liên xót xa bảo vệ con trai: “Được rồi. Việc đã đến nước này, có nói những điều đó cũng chẳng ích gì. Ông mau nghĩ cách làm thế nào để gải quyết êm xuôi mọi việc đi. Đám người này cũng thật là đáng sợ! sao lại đi công bố tư liệu gì đó của nhà chúng ta lên mạng chứ? Lại còn cả những chuyện cá nhân nữa. Vừa đọc vừa nói, vừa đánh vừa chửi. Thật đúng là làm cho người ta sợ chết khiếp!”
Có lúc, sức mạnh của mạng Internet vô cùng đáng sợ. Bất kỳ tin tức nào cũng có thể bị truyền đi khắp nơi mà không hề qua kiếm chứng. Người xem nhiều và người tin cũng nhiều. Đặc biệt, những sự kiện tiêu điểm rất dễ dàng trở thành cơn sốt trên mạng. Có không ít cư dân mạng nghĩ rằng mình đứng về phía chính nghĩa, mượn mạng làm diễn đàn tự do tha hồ công kích vạch trần người khác. Thậm chí, những đòn tấn công ảo từ trên mạng còn chuyển dần sang hiện thực xã hội, họ lần mò tìm kiếm nhân vật trong các câu chuyện đó, công bố thân phận thật sự, tên tuổi, ảnh, cách thức liên hệ, các thông tin các nhân của họ khiến cuộc sống của đương sự phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Lần này, bà Liên thật sự sợ hãi với cơn bão mà mạng internet đổ dồn lên con trai mình. Ban đầu chỉ là mấy câu mắng chửi, nhục mạ, sau đó là gọi điện đến nhà chửi bới, rồi vây kín cổng nhà, làm hỏng xe. Bà không thể hiểu nổi sao lại có nhiều người nực cười đến như vậy. Tại sao họ không tìm hiểu chân tướng của sự việc mà đã vội tin tưởng một cách mù quáng?
Liên Gia Kỳ cũng biết lần này mẹ mình đã phải chịu cú sốc không nhỏ, anh ta không muốn làm bà lo lắng thêm về chuyện của mình nữa, bèn nói: “Mẹ, bây giờ ở nhà không an toàn lắm. Hay là mẹ ra nước ngoài với Liên Gia Ký một thời gian đi. Năm nay thằng bé lại không định ăn tết ở nhà. Vừa hay mẹ có thể ở cùng nó. Nhưng mẹ đừng để nó biết chuyện của con. Cách nhau cả Thái Bình Dương, nó biết cũng không giúp được gì mà chỉ lo nghĩ thêm thôi.”
Em trai Liên Gia Kỳ là Liên Gia Ký, mười sáu tuổi, đang du học ở Anh. Cậu ấy học thẳng từ trung học lên đại học, bây giờ vẫn đang ở Anh học tiếp thạc sĩ, rất ít khi về nước.
“Thôi đi. Nhà đang rối tung lên như vậy, mẹ càng không thể đi được. Gia Ký cũng không cần mẹ ở bên đâu. Nó và đám bạn học có kế hoặc đi du lịch gì đó tới hẻm núi Grand Canyon rồi. Mẹ đi thì chẳng phải sẽ ở một mình bên Anh sao?”
Nói xong, bà Liên nhìn mấy chồng báo xếp trên bàn trà rồi lắc đầu. Bà cảm thấy những tờ báo này thật đáng ghét, phát ngôn toàn những điều không chân thực, làm hại đến danh tiếng của người khác. Bà không thể không bực mình: “Ông Liên, chúng ta kiện mấy tờ báo này đăng sai sự thực đi.”
“Điều đó là đương nhiên rồi. Tôi đã bảo luật sư trần gửi thư tới họ. Nếu không làm như vậy thì có khác nào chúng ta thừa nhận chuyện đánh người.”
Luật sư vừa gửi thư đi, mấy tòa báo đều bắt đầu thấy sợ. Để chứng minh bài báo ban đầu có phải là sự thực hay không, họ lại cử phóng viên đến nhà họ Diệp phỏng vấn. Nếu có thể lấy được lời xác nhận từ chính mẹ Điền Điền thì Liên Gia Kỳ sẽ không còn gì để nói về chuyện mình ra tay đánh người nữa.
Nhưng cửa nhà họ Diệp khóa chặt, gọi đến mấy, gõ đến mấy cũng không có người ra mở.
Hỏi hàng xóm thì cũng không biết mẹ con họ đi đâu. Các phóng viên không tìm được nhân vật chính, chỉ có thể đi phỏng vấn những người hàng xóm khác. Họ hỏi được mấy nhà đều nói tối hôm đó có nhìn thấy Điền Điền và Liên Gia Kỳ to tiếng cãi vã nhưng không hề nhìn thấy anh ta ra tay đánh người, hơn nữa, trên người Điền Điền cũng không hề có vết thương nào.
Khi họ hỏi Tạ Lỗi, anh ta chẳng có chút kiên nhẫn nào: “Đám phóng viên mấy người không thấy phiền à? Điền Điền và mẹ cô ấy không muốn tiếp nhận phỏng vấn, các người còn chạy hết nhà này nhà khác hỏi nọ hỏi kia, làm loạn gì chứ? Đừng hỏi tôi. Tôi không biết, cũng chẳng muốn nói gì cả.”
Cuối cùng, các phòng s viên đến đồn cảnh sát. Vừa hay lại gặp đúng viên cảnh sát trực ca tối hôm đó. Anh ta cũng đang đau đầu vì những chuyện vừa đọc được. “Đến đúng lúc lắm. Tôi đang định mắng cho đám phóng viên các anh chị một trận đấy. Viết vớ va vớ vẩn. Rõ ràng chuyện tối hôm đó chỉ là chuyện vặt vãnh cỏn con, thế mà anh chị viết thành vụ hành hung đánh người. Nếu Liên Gia Kỳ thật sự ra tay đánh cô Điền Điền đó thì cô ta có dễ dàng bỏ qua không? Tôi cũng không dễ dàng thả người như vậy. Kết quả, các anh chị viết xằng viết bậy thành tôi danh chính ngôn thuận thả người. Tôi nhận được gì của anh ta chứ? Hại tôi bị đồn trưởng gọi lên hỏi chuyện. Thật là tức chết đi được.”
Mấy phóng viên quay trở về tòa báo mà không thu hoạch được gì. Ai ai cũng ngại báo cáo. Thế này, họ chỉ có thể công khai đăng lời xin lỗi mà thôi.
Sau khi lời xin lỗi được đang công khai, trên mạng lại rộ lên tranh luận. Có một bộ phận cư dân mạng đã tin. Có người còn nói: “Tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Trừ khi Liên Gia Kỳ là ke ngốc, nếu không sao lại chạy đến đi đánh một cô gái, lại còn ngay trước cửa nhà người ta nữa, xung quanh có nhiều hàng xóm như vậy, gần đó còn có đồn cảnh sát, chẳng phải tự gây phiền phức cho mình sao? Cho dù anh ta thật sự muốn đánh người trút giận thì cũng đâu cần phải đích thân ra tay. Có tiền thì thuê mấy tên lưu manh chặn đường cô gái đó rồi cho một trận. Cô ấy bị đánh cũng chẳng biết đi kiện ai.”
Một bộ phận khác lại có thái độ nghi ngờ. Có người nói: “Xời! Gì chứ? Chắc chắn là Liên Gia Kỳ dùng tiền mua chuộc mấy tòa báo nên họ mới đổi giọng như vậy. Kẻ có tiền xui khiến quỷ thần thế nào chẳng được.”
Bình luận truyện