Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 168
Cự kiếm và song đao cùng chạm vào nhau, hai luồng linh lực lôi hệ cường thế va chạm gây ra chấn động, quét sạch ma khí chung quanh.
Biểu tình Đông Phương Thư khẽ động, vội vàng thu kiếm. Diệp Chi Châu thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục múa song đao vọt tới trước, “Thế nào, tự mình đánh nhau có thấy thỏa mái không hả?”
Linh lực lôi hệ quen thuộc từ song đao bay ra vây quanh lại đây, lông mày Đông Phương Thư giật giật, bất đắc dĩ nhìn cậu, phất tay tản đi linh lực đang bay tới, tránh đi đao phong từ song đao, ôm cậu vào trong ngực, “Xin lỗi, ta tưởng là hình ảnh do ma khí tạo ra ….. Sao ngươi lại ra khỏi được bí cảnh Đức Dung thế?”
“Đừng có mà nói sang chuyện khác!” Diệp Chi Châu vẫn tức giận, biến song đao thành một bổng chùy rục rịch muốn nện chân của y, phẫn nộ chỉ trích, “Ngươi cư nhiên lại không nhận ra ta, còn đánh ta! Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Đông Phương Thư thở dài, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói một câu gì đó.
Mặt Diệp Chi Châu đỏ lên, bổng chùy hóa thành quang điểm thu hồi về đan điền, trong mắt bắt đầu lóe tặc quang, “Đây chính là ngươi nói đó, không cho quỵt nợ, đừng đến lúc đó nói tu vi của ta thấp, song …… Khụ, song cái gì kia không thích hợp.”
“Sẽ không.” Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên ý cười, nhéo vành tai cậu, “Chờ đến khi ngươi hóa anh.”
Còn phải chờ hóa anh?! Vậy cậu còn phải chịu cảnh ‘nhìn được mà ăn không được’ mấy chục năm nữa sao? Diệp Chi Châu nổi giận, nhấc chân đá y, “Kẻ lừa đảo! Ngươi quả nhiên không yêu ta, đều, đều…” Đều không có tính thú với mình! Sinh hoạt phu phu không hài hòa chính là tối kỵ trong tình cảm đó!
“Tu vi chúng ta chênh lệch quá lớn, mạo muội song tu sẽ làm ngươi bị thương.” Đông Phương Thư kề sát vào cậu, nói nhỏ lần nữa, “Tiểu Châu, ngươi phải cố gắng tu luyện… Ta rất nhớ ngươi.” Nói xong ái muội sờ sờ sống lưng của cậu.
Diệp Chi Châu bị khí tức ấm áp của y phun lên tai khiến thân thể run lên, vội đưa tay đẩy mặt y ra, nghiêm mặt nói, “Làm gì đó làm gì đó, đã là trường hợp nào rồi, mọi người còn đang vất vả chiến đấu với ma tu, ngươi như vậy là quá phận đấy.”
Cái dáng vẻ vô lại ác nhân cáo trạng trước này ….. Đông Phương Thư kéo tay cậu hôn một cái, nhìn chiến trường xung quanh, nói rằng, “Ngươi đến đây rất đúng lúc, Viên Thai lợi dụng ma khí tạo ra rất nhiều ảo ảnh, thanh lý tụi nó trước đã.”
“Đơn giản thôi.” Làm một tu giả phong hệ nhưng bên ngoài lại thể hiện là lôi hệ, loại trừ ma khí gì đó, chỉ cần nửa phút.
Đông Phương Thư buông tay cậu ra, miễn cho quấy rầy cậu phóng pháp thuật, dừng một chút, lại trộm vươn tay qua sờ đuôi tóc của cậu.
Diệp Chi Châu quay đầu lại trừng y, “Ta đang mở Thông Thiên ra, đừng sờ loạn!”
Đông Phương Thư cười một tiếng, thu hồi tay, hộ pháp giúp cậu.
Một quả cầu linh lực mang theo lôi hệ cùng cuồng phong nhanh chóng phô khai, men theo lưới linh lực mà Đông Phương Thư thả ra trước đó bao trùm lại toàn bộ chiến trường, càn quét sạch sẽ đám ma khí đang bay ở giữa không trung. Nhóm tu sĩ đang chiến đấu chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, vận chuyển linh lực quanh thân tự nhiên hơn rất nhiều.
“Đáng giận! Là Thiên Hà!”
“Mau, đi báo cho ma tôn!”
Nam tử hồng bào giơ roi ngăn lại ma tu đang muốn chạy trốn, cười lạnh, “Ta rất tò mò ma tôn trong miệng ngươi là ai, lưu lại nói rõ ràng cho ta!”
Ma tu chuẩn bị đi báo tin chỉ là một tiểu lâu la, căn bản không phải là đối thủ của hắn, vừa mới đối mặt đã bị hắn diệt sát ngay tại chỗ. Nhưng hắn vẫn không buông tha, câu lấy hồn phách ma tu bắt đầu sưu hồn.
“Viên, Thai!” Ngón tay hắn khép lại, linh hồn ma tu không tiếng động thét lên, vặn vẹo một lúc rồi tiêu tán ở trong thiên địa, “Thiên Hà nói đúng, ta đúng là ngu xuẩn.”
Hắn nhìn Đông Phương Thư cùng Diệp Chi Châu đang đứng cách đó không xa, nhíu mày, xoay người bay về phương hướng môn phái, đồng thời lấy Truyền âm phù ra, “Mau chế ngự Viên Kính, đừng cho hắn đi ra ngoài tìm Viên Thai! Còn nữa, nếu gặp được Viên Thai ….. Giết!”
Đông Phương Thư thu hồi thần thức, lấy pháp khí phi hành ra, “Đi.”
Diệp Chi Châu không chút do dự nhảy lên, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên chiến trường, do dự nói, “Vậy nơi này …..”
“Giao cho Lâm Tiên Các, bọn họ biết nên làm như thế nào.” Đông Phương Thư bóp nát vài tấm Truyền âm phù, cũng nhảy lên pháp khí phi hành, hướng về vị trí Thông Thiên biểu hiện bay đi, đồng thời thu tay lại, lưới linh lực tán loạn, trực tiếp giết sạch mấy ma tu cấp thấp thực lực yếu kém.
Một bộ phận tu sĩ đột nhiên mất đi đối thủ liền sửng sốt, sau đó càng thêm nhiệt huyết sôi trào, “Chúng ta có đại năng làm hậu thuẫn, sợ cái gì, giết!”
“Giết!”
Trên đỉnh núi phái Thanh Thành, một đoàn hắc vụ chậm rì rì quay cuồng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra một trận lệ quỷ kêu khóc.
“Thả sư phụ ra!” Lưu Sa bị hắc vụ vây ở giữa không trung, phẫn hận nhìn Viên Thai, bởi vì phẫn nộ mà thân thể run rẩy, “Có gì ngươi cứ nhắm vào ta!”
“Ngươi chỉ là một phế vật Trúc Cơ kỳ, đâu đáng giá cho ta động thủ chứ.” Viên Thai đá một cước lên Huyền Trung Tử đã hôn mê, trong mắt lóe tia sáng vặn vẹo, “Sư phụ của ngươi cũng không tệ, tu vi hóa thần, linh lực thuần hậu, cường độ linh hồn cũng không tồi. Lưu Sa, ngươi thực may mắn, ở nơi Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này, sư phụ nguyện ý vì đồ đệ hy sinh tánh mạng đã không còn nhiều lắm đâu.”
Mắt của Lưu Sa như muốn nứt ra, “Ngươi dừng tay lại mau!”
Tô Dận không ngừng hộc máu hít thở sâu cầm lấy vũ khí chống thân đứng lên, lần thứ hai có ý đồ tụ tập linh khí.
“Phế vật.” Viên Thai lại đâm một kiếm vào trên lưng hắn, linh khí Tô Dận vừa mới tập trung được chút ít lập tức tán loạn, ngã xuống trên mặt đất.
“Sư thúc!”
Cuồng phong nổi lên, xoán tan đi hắc vụ, đồng thời một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở phía sau Viên Thai, song đao trong tay hiện lên một đạo hàn quang, rõ ràng lưu loát xuyên qua đan điền của Viên Thai, “Rác rưởi, biến mất đi.”
Xèo một tiếng, thân ảnh của Viên Thai hóa thành một trận khói đen tiêu thất tung tích.
Lưu Sa ngã trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo bò tới chỗ Huyền Trung Tử cùng Tô Dận, “Tiểu Châu, nhanh lên, cứu sư phụ, sư phụ vì bảo hộ ta đã bị Viên Thai thương tổn đến đan điền, cầu ngươi cứu sư phụ.”
Tô Dận nghe vậy cũng cường chống tinh thần ngẩng đầu lên, gian nan nói rằng, “Cứu sư huynh… Tiểu Châu…”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Diệp Chi Châu bước lên phía trước bỏ vào miệng Huyền Trung Tử một viên thuốc, đồng thời chuyển qua một chút linh lực, đợi Thông Thiên cho ra kết quả quét hình, lại lấy ra một viên thuốc đút cho hắn, lấy thùng thuốc giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Đông Phương Thư nhìn chung quanh, trầm mặc đi đến bên người Tô Dận ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp hắn chữa thương.
“Đa tạ…” Tinh thần vẫn luôn buộc chặt của Tô Dận rốt cục buông xuống, lộ ra một nụ cười ngây ngô, “Các ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt, những ma tu đó rất đáng giận, cư nhiên chơi trò ám toán. Đúng rồi, các ngươi mau nhìn Lưu Sa xem, khi nãy hắn cũng bị Viên Thai thương tổn đến.”
“Ta không sao.” Lưu Sa lại gần xem miệng vết thương đã băng bó của bọn họ, đưa tay lau hốc mắt đỏ bừng, “Thương thế của ta không nặng, sư phụ và sư thúc quan trọng hơn.”
Diệp Chi Châu cùng Đông Phương Thư nhìn nhau, sau đó ăn ý ngưng tụ linh lực, phân biệt hướng về Lưu Sa cùng Tô Dận đánh tới.
Hai người kinh hãi, cuống quít trốn tránh, kinh sợ nói, “Các ngươi làm cái gì vậy!”
Chưa kịp nói thêm lời nào, linh lực đã đến trước mắt, trực tiếp nổ thân thể của bọn họ thành mấy khối.
Xèo, hai luồng khói đen dâng lên.
“Chỉ có chưởng môn là thật.” Diệp Chi Châu lại đưa linh lực vào cơ thể Huyền Trung Tử, đợi tình huống của hắn ổn định thì đặt hắn lên trên pháp khí phi hành, nhìn về phía Đông Phương Thư, nhíu mày nói rằng, “Đều là dấu hiệu giả dối, Viên Thai đang dời đi tầm mắt chúng ta, Thông Thiên cũng bị lừa gạt.”
Đông Phương Thư nhìn quanh bốn phía lần nữa, đột nhiên tiến lên ôm lấy đai lưng cậu đồng thời bay lên pháp khí phi hành, “Mục tiêu của ác linh là những tu giả Độ kiếp kỳ, chúng ta phải nhanh trở về.”
Diệp Chi Châu nghe vậy đồng ý gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một việc, vội la lên, “Viên Kính cũng đi ra từ trong bí cảnh, nhanh lên! Tới chỗ môn nhân Lâm Tiên Các trước!”
Người của Lâm Tiên Các đang tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, nam tử hồng bào đen mặt nhìn Viên Kính giãy dụa muốn đi ra ngoài tìm Viên Thai, hung hăng cho hắn một bàn tay, “Ngươi tỉnh lại cho ta! Viên Thai đã nhập ma phản bội sư môn, hắn không phải là người Lâm Tiên Các! Lại càng không phải là đệ đệ ngươi! Không được đi tìm hắn!”
“Ta không tin!” Viên Kính bị hắn tát càng thêm kích động, linh khí trên người quay cuồng bất ổn, “Hắn cùng ta luyện cùng một công pháp, tiếp thu giáo dục giống nhau, sao hắn có thể nhập ma được! Ngươi đang gạt ta!”
Nam tử hồng bào bị hắn chọc giận đến đau đầu, dứt khoát lấy tiên tác ra trực tiếp trói hắn lại, miễn cho hắn lao ra đi làm việc ngốc.
Tiểu tu sĩ canh giữ ở một bên đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào bên ngoài lắp bắp nói, “Trưởng, trưởng lão, Viên, Viên Kính sư huynh trở lại…”
“Cái gì trở lại, không phải hắn đang ở đây sao.”
“Không, không phải, là trở lại, từ, từ bên ngoài …..”
Hắn vừa dứt lời, một Viên Kính khác cư nhiên thật sự từ bên ngoài bay tới, nhảy xuống phi kiếm vội vàng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao bên ngoài toàn bộ đều là ma tu thế? Còn có, ta nghe Diệp Chi Châu nói Tiểu Thai cùng ma tu cấu kết, cái kia ….. Hắn là ai vậy?!”
Viên Kính bị tiên tác trói không thể động đậy cũng khiếp sợ, “Ngươi, ngươi là ai?”
Nam tử hồng bào bỏ roi xuống, nhìn hai người, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh,lấy trường tiên ra quất về phía Viên Kính vừa mới bay trở lại, “Ảo ảnh ma khí, nhóm ma tu các ngươi chỉ có mỗi mánh khóe này thôi sao?”
Viên Kính vừa mới trở về thấy vậy kinh hãi, chật vật né tránh công kích của hắn, chống đỡ uy áp của hắn gian nan nói rằng, “Trưởng lão! Ta không phải là ảo ảnh, người kia mới là! Nếu ngươi không tin thì ngửi xem, trên người của ta còn mang theo khí tức sương mù trong bí cảnh Đức Dung mà!”
Nam tử hồng bào thu lại thế công, nhíu mày cảm ứng khí tức trên người hắn, biểu tình đổi đổi, xoay người lại nhìn Viên Kính bị trói, trầm giọng quát, “Ngươi là ai!”
Viên Kính bị trói cũng vội vàng biện giải, “Trưởng lão! Ta mới là thật! Khí tức sương mù trong bí cảnh Đức Dung căn bản duy trì không dài như vậy, hắn mới là giả!”
Tiểu tu sĩ và thủ vệ chung quanh tất cả đều ngây ngốc, nhìn hai người Viên Kính giằng co, thần tình mờ mịt.
Lại thêm vài tiếng xé gió, các tu sĩ đi theo Viên Kính tới bí cảnh Đức Dung cũng trở về, thấy thế cũng ngây ngốc, sau đó thù hận nhìn về phía Viên Kính bị trói, cả giận nói, “Hắn là giả! Viên sư huynh lúc ở trong bí cảnh đã bị kiếm khí cắt qua pháp bào, mà y phục của người này lại không có vết tích gì cả!”
Ánh mắt nam tử hồng bào trở nên sắc bén, mang theo sát khí vungỏi quất vào thân thể Viên Kính, sau đó xèo một tiếng, Viên Kính giả hóa thành khói đen biến mất, tiên tác đang trói người cũng rơi xuống đất.
“Cư nhiên thật sự là ảo ảnh, đáng chết!”
Vèo vèo, lại thêm hai tiếng xé gió, hai tu giả Độ kiếp kỳ lần lượt kéo ra hai Viên Thai đang hôn mê, sau đó nghi hoặc nhìn đối phương, biểu tình đều thay đổi, “Sao ngươi cũng…”
Nam tử hồng bào nhìn”Viên Thai” trong tay hai người, lộ ra một nụ cười lạnh, lần thứ hai vung roi lên, “Một lần không thành còn đến lần thứ hai, coi Lâm Tiên Các ta là bao cỏ dễ lừa gạt lắm sao!”
Phanh!
Trường tiên bị cự kiếm cuốn lấy, thế công lập tức tán loạn, nam tử hồng bào bị linh khí phản phệ đập vào ngực, thù hận nhìn phương hướng cự kiếm tấn công.
“Dừng tay!” Diệp Chi Châu nhảy xuống từ pháp khí phi hành, ngồi xổm người xuống tới gần”Viên Thai”, đút vào hai viên đan dược, lau mặt của bọn họ. Vài giây sau, thân hình “Viên Thai” thay đổi, biến thành Lưu Sa cùng Tô Dận.
Mọi người kinh hãi.
“Quả nhiên thế.” Cậu đen mặt kiểm tra thương thế của hai người, lại truyền cho hai người chút linh lực, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thư, “Viên Thai vẫn luôn tránh né tiếp xúc chính diện với chúng ta, hắn đang kéo dài thời gian.”
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì thế!” Tu giả Độ kiếp kỳ mang Lưu Sa về khi nãy đột nhiên chỉ vào một hướng kinh hô ra tiếng.
Diệp Chi Châu quay đầu lại nhì n, chỉ thấy ngay ở chỗ xa nhất cạnh chiến trường đột nhiên ẩn ẩn dâng lên một tia hồng quang, sau đó hồng quang càng ngày càng mạnh, nhanh chóng biến thành một màn hào quang bao quanh toàn bộ chiến trường.
“Tất cả ma tu đều biến mất rồi!” Một tiểu tu sĩ sợ hãi lui về phía sau, run rẩy chỉ tay về một hướng khác trên chiến trường, “Đều, đều hóa thành huyết vụ không thấy đâu nữa.”
“Là hiến tế.” Đông Phương Thư nhìn lại, trên người tràn ngập sát khí, “Hồng quang là của Thăng thiên trận, muốn mở ra cần phải hiến tế rất nhiều sinh mệnh, Viên Thai muốn hấp thụ lực lượng những người ở trong trận mạnh mẽ mở ra thông đạo phi thăng, sau đó lợi dụng công đức nhân qủa của họ chống đỡ thiên kiếp, bỏ qua hết quá trình tu luyện, trực tiếp phi thăng.”
Diệp Chi Châu hừ lạnh, “Cho nên hắn không ngừng muốn mệnh của các tu sĩ, ngay cả những ma tu kia hắn cũng không muốn buông tha!”
“Vậy sao còn không mau ngăn cản!” Nam tử hồng bào cùng một số tu sĩ có tu vi hơi thấp dùng linh lực bảo hộ mình, nắm chặt trường tiên, “Thừa dịp trận pháp vẫn chưa thành, chúng ta —— “
“Ai nói với ngươi là trận pháp chưa thành?” Đông Phương Thư ngắt lời hắn, nhìn về Viên Kính đang đứng ở trong góc, “Ngay lúc Viên Thai tới đây, trận pháp liền đã thành. Thắng lợi quả thực phải tự tay mình giành lấy, phải không, Viên Thai.”
Ánh mắt Viên Kính khẽ động, đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười vặn vẹo, đầy ác ý nói, “Hảo hảo hưởng thụ đi, Thiên Hà tôn giả.” Nói xong thân thể hóa thành khói đen biến mất ở trong không khí.
“Sao lại …..” Nam tử hồng bào lần thứ hai cả kinh.
Diệp Chi Châu cẩn thận đỡ Tô Dận cùng Lưu Sa lên pháp khi phi hành, hỏi Đông Phương Thư, “Có thể bắt đầu được chưa?” Cùng Viên Thai diễn trò lâu như vậy, rốt cục cũng đã đến lúc thu lưới. Viên Thai muốn dùng trận pháp vây khốn tất cả mọi người, nhưng hắn có phải đã quên tất cả mọi người cũng bao gồm cả bản thân hắn rồi không? Bắt ba ba trong hũ sao, cũng không nhìn xem ai mới là ba ba.
Đông Phương Thư gật đầu, tiến lên nắm chặt tay cậu.
[Tử Hư không gian đã chuẩn bị hoàn tất, tùy thời có thể mở ra.]
“Rất tốt.” Diệp Chi Châu nắm chặt tay Đông Phương Thư, linh lực của hai người bắt đầu giao nhau, lan rộng về chiến trường, “Hũ trong hũ, chờ tất cả mọi người trong trận pháp đều biến mất, ta xem ác linh kia làm thế nào để thăng thiên được.
Biểu tình Đông Phương Thư khẽ động, vội vàng thu kiếm. Diệp Chi Châu thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục múa song đao vọt tới trước, “Thế nào, tự mình đánh nhau có thấy thỏa mái không hả?”
Linh lực lôi hệ quen thuộc từ song đao bay ra vây quanh lại đây, lông mày Đông Phương Thư giật giật, bất đắc dĩ nhìn cậu, phất tay tản đi linh lực đang bay tới, tránh đi đao phong từ song đao, ôm cậu vào trong ngực, “Xin lỗi, ta tưởng là hình ảnh do ma khí tạo ra ….. Sao ngươi lại ra khỏi được bí cảnh Đức Dung thế?”
“Đừng có mà nói sang chuyện khác!” Diệp Chi Châu vẫn tức giận, biến song đao thành một bổng chùy rục rịch muốn nện chân của y, phẫn nộ chỉ trích, “Ngươi cư nhiên lại không nhận ra ta, còn đánh ta! Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Đông Phương Thư thở dài, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói một câu gì đó.
Mặt Diệp Chi Châu đỏ lên, bổng chùy hóa thành quang điểm thu hồi về đan điền, trong mắt bắt đầu lóe tặc quang, “Đây chính là ngươi nói đó, không cho quỵt nợ, đừng đến lúc đó nói tu vi của ta thấp, song …… Khụ, song cái gì kia không thích hợp.”
“Sẽ không.” Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên ý cười, nhéo vành tai cậu, “Chờ đến khi ngươi hóa anh.”
Còn phải chờ hóa anh?! Vậy cậu còn phải chịu cảnh ‘nhìn được mà ăn không được’ mấy chục năm nữa sao? Diệp Chi Châu nổi giận, nhấc chân đá y, “Kẻ lừa đảo! Ngươi quả nhiên không yêu ta, đều, đều…” Đều không có tính thú với mình! Sinh hoạt phu phu không hài hòa chính là tối kỵ trong tình cảm đó!
“Tu vi chúng ta chênh lệch quá lớn, mạo muội song tu sẽ làm ngươi bị thương.” Đông Phương Thư kề sát vào cậu, nói nhỏ lần nữa, “Tiểu Châu, ngươi phải cố gắng tu luyện… Ta rất nhớ ngươi.” Nói xong ái muội sờ sờ sống lưng của cậu.
Diệp Chi Châu bị khí tức ấm áp của y phun lên tai khiến thân thể run lên, vội đưa tay đẩy mặt y ra, nghiêm mặt nói, “Làm gì đó làm gì đó, đã là trường hợp nào rồi, mọi người còn đang vất vả chiến đấu với ma tu, ngươi như vậy là quá phận đấy.”
Cái dáng vẻ vô lại ác nhân cáo trạng trước này ….. Đông Phương Thư kéo tay cậu hôn một cái, nhìn chiến trường xung quanh, nói rằng, “Ngươi đến đây rất đúng lúc, Viên Thai lợi dụng ma khí tạo ra rất nhiều ảo ảnh, thanh lý tụi nó trước đã.”
“Đơn giản thôi.” Làm một tu giả phong hệ nhưng bên ngoài lại thể hiện là lôi hệ, loại trừ ma khí gì đó, chỉ cần nửa phút.
Đông Phương Thư buông tay cậu ra, miễn cho quấy rầy cậu phóng pháp thuật, dừng một chút, lại trộm vươn tay qua sờ đuôi tóc của cậu.
Diệp Chi Châu quay đầu lại trừng y, “Ta đang mở Thông Thiên ra, đừng sờ loạn!”
Đông Phương Thư cười một tiếng, thu hồi tay, hộ pháp giúp cậu.
Một quả cầu linh lực mang theo lôi hệ cùng cuồng phong nhanh chóng phô khai, men theo lưới linh lực mà Đông Phương Thư thả ra trước đó bao trùm lại toàn bộ chiến trường, càn quét sạch sẽ đám ma khí đang bay ở giữa không trung. Nhóm tu sĩ đang chiến đấu chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, vận chuyển linh lực quanh thân tự nhiên hơn rất nhiều.
“Đáng giận! Là Thiên Hà!”
“Mau, đi báo cho ma tôn!”
Nam tử hồng bào giơ roi ngăn lại ma tu đang muốn chạy trốn, cười lạnh, “Ta rất tò mò ma tôn trong miệng ngươi là ai, lưu lại nói rõ ràng cho ta!”
Ma tu chuẩn bị đi báo tin chỉ là một tiểu lâu la, căn bản không phải là đối thủ của hắn, vừa mới đối mặt đã bị hắn diệt sát ngay tại chỗ. Nhưng hắn vẫn không buông tha, câu lấy hồn phách ma tu bắt đầu sưu hồn.
“Viên, Thai!” Ngón tay hắn khép lại, linh hồn ma tu không tiếng động thét lên, vặn vẹo một lúc rồi tiêu tán ở trong thiên địa, “Thiên Hà nói đúng, ta đúng là ngu xuẩn.”
Hắn nhìn Đông Phương Thư cùng Diệp Chi Châu đang đứng cách đó không xa, nhíu mày, xoay người bay về phương hướng môn phái, đồng thời lấy Truyền âm phù ra, “Mau chế ngự Viên Kính, đừng cho hắn đi ra ngoài tìm Viên Thai! Còn nữa, nếu gặp được Viên Thai ….. Giết!”
Đông Phương Thư thu hồi thần thức, lấy pháp khí phi hành ra, “Đi.”
Diệp Chi Châu không chút do dự nhảy lên, nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt trên chiến trường, do dự nói, “Vậy nơi này …..”
“Giao cho Lâm Tiên Các, bọn họ biết nên làm như thế nào.” Đông Phương Thư bóp nát vài tấm Truyền âm phù, cũng nhảy lên pháp khí phi hành, hướng về vị trí Thông Thiên biểu hiện bay đi, đồng thời thu tay lại, lưới linh lực tán loạn, trực tiếp giết sạch mấy ma tu cấp thấp thực lực yếu kém.
Một bộ phận tu sĩ đột nhiên mất đi đối thủ liền sửng sốt, sau đó càng thêm nhiệt huyết sôi trào, “Chúng ta có đại năng làm hậu thuẫn, sợ cái gì, giết!”
“Giết!”
Trên đỉnh núi phái Thanh Thành, một đoàn hắc vụ chậm rì rì quay cuồng, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra một trận lệ quỷ kêu khóc.
“Thả sư phụ ra!” Lưu Sa bị hắc vụ vây ở giữa không trung, phẫn hận nhìn Viên Thai, bởi vì phẫn nộ mà thân thể run rẩy, “Có gì ngươi cứ nhắm vào ta!”
“Ngươi chỉ là một phế vật Trúc Cơ kỳ, đâu đáng giá cho ta động thủ chứ.” Viên Thai đá một cước lên Huyền Trung Tử đã hôn mê, trong mắt lóe tia sáng vặn vẹo, “Sư phụ của ngươi cũng không tệ, tu vi hóa thần, linh lực thuần hậu, cường độ linh hồn cũng không tồi. Lưu Sa, ngươi thực may mắn, ở nơi Tu Chân giới cá lớn nuốt cá bé này, sư phụ nguyện ý vì đồ đệ hy sinh tánh mạng đã không còn nhiều lắm đâu.”
Mắt của Lưu Sa như muốn nứt ra, “Ngươi dừng tay lại mau!”
Tô Dận không ngừng hộc máu hít thở sâu cầm lấy vũ khí chống thân đứng lên, lần thứ hai có ý đồ tụ tập linh khí.
“Phế vật.” Viên Thai lại đâm một kiếm vào trên lưng hắn, linh khí Tô Dận vừa mới tập trung được chút ít lập tức tán loạn, ngã xuống trên mặt đất.
“Sư thúc!”
Cuồng phong nổi lên, xoán tan đi hắc vụ, đồng thời một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở phía sau Viên Thai, song đao trong tay hiện lên một đạo hàn quang, rõ ràng lưu loát xuyên qua đan điền của Viên Thai, “Rác rưởi, biến mất đi.”
Xèo một tiếng, thân ảnh của Viên Thai hóa thành một trận khói đen tiêu thất tung tích.
Lưu Sa ngã trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo bò tới chỗ Huyền Trung Tử cùng Tô Dận, “Tiểu Châu, nhanh lên, cứu sư phụ, sư phụ vì bảo hộ ta đã bị Viên Thai thương tổn đến đan điền, cầu ngươi cứu sư phụ.”
Tô Dận nghe vậy cũng cường chống tinh thần ngẩng đầu lên, gian nan nói rằng, “Cứu sư huynh… Tiểu Châu…”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Diệp Chi Châu bước lên phía trước bỏ vào miệng Huyền Trung Tử một viên thuốc, đồng thời chuyển qua một chút linh lực, đợi Thông Thiên cho ra kết quả quét hình, lại lấy ra một viên thuốc đút cho hắn, lấy thùng thuốc giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Đông Phương Thư nhìn chung quanh, trầm mặc đi đến bên người Tô Dận ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp hắn chữa thương.
“Đa tạ…” Tinh thần vẫn luôn buộc chặt của Tô Dận rốt cục buông xuống, lộ ra một nụ cười ngây ngô, “Các ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt, những ma tu đó rất đáng giận, cư nhiên chơi trò ám toán. Đúng rồi, các ngươi mau nhìn Lưu Sa xem, khi nãy hắn cũng bị Viên Thai thương tổn đến.”
“Ta không sao.” Lưu Sa lại gần xem miệng vết thương đã băng bó của bọn họ, đưa tay lau hốc mắt đỏ bừng, “Thương thế của ta không nặng, sư phụ và sư thúc quan trọng hơn.”
Diệp Chi Châu cùng Đông Phương Thư nhìn nhau, sau đó ăn ý ngưng tụ linh lực, phân biệt hướng về Lưu Sa cùng Tô Dận đánh tới.
Hai người kinh hãi, cuống quít trốn tránh, kinh sợ nói, “Các ngươi làm cái gì vậy!”
Chưa kịp nói thêm lời nào, linh lực đã đến trước mắt, trực tiếp nổ thân thể của bọn họ thành mấy khối.
Xèo, hai luồng khói đen dâng lên.
“Chỉ có chưởng môn là thật.” Diệp Chi Châu lại đưa linh lực vào cơ thể Huyền Trung Tử, đợi tình huống của hắn ổn định thì đặt hắn lên trên pháp khí phi hành, nhìn về phía Đông Phương Thư, nhíu mày nói rằng, “Đều là dấu hiệu giả dối, Viên Thai đang dời đi tầm mắt chúng ta, Thông Thiên cũng bị lừa gạt.”
Đông Phương Thư nhìn quanh bốn phía lần nữa, đột nhiên tiến lên ôm lấy đai lưng cậu đồng thời bay lên pháp khí phi hành, “Mục tiêu của ác linh là những tu giả Độ kiếp kỳ, chúng ta phải nhanh trở về.”
Diệp Chi Châu nghe vậy đồng ý gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một việc, vội la lên, “Viên Kính cũng đi ra từ trong bí cảnh, nhanh lên! Tới chỗ môn nhân Lâm Tiên Các trước!”
Người của Lâm Tiên Các đang tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, nam tử hồng bào đen mặt nhìn Viên Kính giãy dụa muốn đi ra ngoài tìm Viên Thai, hung hăng cho hắn một bàn tay, “Ngươi tỉnh lại cho ta! Viên Thai đã nhập ma phản bội sư môn, hắn không phải là người Lâm Tiên Các! Lại càng không phải là đệ đệ ngươi! Không được đi tìm hắn!”
“Ta không tin!” Viên Kính bị hắn tát càng thêm kích động, linh khí trên người quay cuồng bất ổn, “Hắn cùng ta luyện cùng một công pháp, tiếp thu giáo dục giống nhau, sao hắn có thể nhập ma được! Ngươi đang gạt ta!”
Nam tử hồng bào bị hắn chọc giận đến đau đầu, dứt khoát lấy tiên tác ra trực tiếp trói hắn lại, miễn cho hắn lao ra đi làm việc ngốc.
Tiểu tu sĩ canh giữ ở một bên đột nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào bên ngoài lắp bắp nói, “Trưởng, trưởng lão, Viên, Viên Kính sư huynh trở lại…”
“Cái gì trở lại, không phải hắn đang ở đây sao.”
“Không, không phải, là trở lại, từ, từ bên ngoài …..”
Hắn vừa dứt lời, một Viên Kính khác cư nhiên thật sự từ bên ngoài bay tới, nhảy xuống phi kiếm vội vàng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao bên ngoài toàn bộ đều là ma tu thế? Còn có, ta nghe Diệp Chi Châu nói Tiểu Thai cùng ma tu cấu kết, cái kia ….. Hắn là ai vậy?!”
Viên Kính bị tiên tác trói không thể động đậy cũng khiếp sợ, “Ngươi, ngươi là ai?”
Nam tử hồng bào bỏ roi xuống, nhìn hai người, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh,lấy trường tiên ra quất về phía Viên Kính vừa mới bay trở lại, “Ảo ảnh ma khí, nhóm ma tu các ngươi chỉ có mỗi mánh khóe này thôi sao?”
Viên Kính vừa mới trở về thấy vậy kinh hãi, chật vật né tránh công kích của hắn, chống đỡ uy áp của hắn gian nan nói rằng, “Trưởng lão! Ta không phải là ảo ảnh, người kia mới là! Nếu ngươi không tin thì ngửi xem, trên người của ta còn mang theo khí tức sương mù trong bí cảnh Đức Dung mà!”
Nam tử hồng bào thu lại thế công, nhíu mày cảm ứng khí tức trên người hắn, biểu tình đổi đổi, xoay người lại nhìn Viên Kính bị trói, trầm giọng quát, “Ngươi là ai!”
Viên Kính bị trói cũng vội vàng biện giải, “Trưởng lão! Ta mới là thật! Khí tức sương mù trong bí cảnh Đức Dung căn bản duy trì không dài như vậy, hắn mới là giả!”
Tiểu tu sĩ và thủ vệ chung quanh tất cả đều ngây ngốc, nhìn hai người Viên Kính giằng co, thần tình mờ mịt.
Lại thêm vài tiếng xé gió, các tu sĩ đi theo Viên Kính tới bí cảnh Đức Dung cũng trở về, thấy thế cũng ngây ngốc, sau đó thù hận nhìn về phía Viên Kính bị trói, cả giận nói, “Hắn là giả! Viên sư huynh lúc ở trong bí cảnh đã bị kiếm khí cắt qua pháp bào, mà y phục của người này lại không có vết tích gì cả!”
Ánh mắt nam tử hồng bào trở nên sắc bén, mang theo sát khí vungỏi quất vào thân thể Viên Kính, sau đó xèo một tiếng, Viên Kính giả hóa thành khói đen biến mất, tiên tác đang trói người cũng rơi xuống đất.
“Cư nhiên thật sự là ảo ảnh, đáng chết!”
Vèo vèo, lại thêm hai tiếng xé gió, hai tu giả Độ kiếp kỳ lần lượt kéo ra hai Viên Thai đang hôn mê, sau đó nghi hoặc nhìn đối phương, biểu tình đều thay đổi, “Sao ngươi cũng…”
Nam tử hồng bào nhìn”Viên Thai” trong tay hai người, lộ ra một nụ cười lạnh, lần thứ hai vung roi lên, “Một lần không thành còn đến lần thứ hai, coi Lâm Tiên Các ta là bao cỏ dễ lừa gạt lắm sao!”
Phanh!
Trường tiên bị cự kiếm cuốn lấy, thế công lập tức tán loạn, nam tử hồng bào bị linh khí phản phệ đập vào ngực, thù hận nhìn phương hướng cự kiếm tấn công.
“Dừng tay!” Diệp Chi Châu nhảy xuống từ pháp khí phi hành, ngồi xổm người xuống tới gần”Viên Thai”, đút vào hai viên đan dược, lau mặt của bọn họ. Vài giây sau, thân hình “Viên Thai” thay đổi, biến thành Lưu Sa cùng Tô Dận.
Mọi người kinh hãi.
“Quả nhiên thế.” Cậu đen mặt kiểm tra thương thế của hai người, lại truyền cho hai người chút linh lực, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thư, “Viên Thai vẫn luôn tránh né tiếp xúc chính diện với chúng ta, hắn đang kéo dài thời gian.”
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì thế!” Tu giả Độ kiếp kỳ mang Lưu Sa về khi nãy đột nhiên chỉ vào một hướng kinh hô ra tiếng.
Diệp Chi Châu quay đầu lại nhì n, chỉ thấy ngay ở chỗ xa nhất cạnh chiến trường đột nhiên ẩn ẩn dâng lên một tia hồng quang, sau đó hồng quang càng ngày càng mạnh, nhanh chóng biến thành một màn hào quang bao quanh toàn bộ chiến trường.
“Tất cả ma tu đều biến mất rồi!” Một tiểu tu sĩ sợ hãi lui về phía sau, run rẩy chỉ tay về một hướng khác trên chiến trường, “Đều, đều hóa thành huyết vụ không thấy đâu nữa.”
“Là hiến tế.” Đông Phương Thư nhìn lại, trên người tràn ngập sát khí, “Hồng quang là của Thăng thiên trận, muốn mở ra cần phải hiến tế rất nhiều sinh mệnh, Viên Thai muốn hấp thụ lực lượng những người ở trong trận mạnh mẽ mở ra thông đạo phi thăng, sau đó lợi dụng công đức nhân qủa của họ chống đỡ thiên kiếp, bỏ qua hết quá trình tu luyện, trực tiếp phi thăng.”
Diệp Chi Châu hừ lạnh, “Cho nên hắn không ngừng muốn mệnh của các tu sĩ, ngay cả những ma tu kia hắn cũng không muốn buông tha!”
“Vậy sao còn không mau ngăn cản!” Nam tử hồng bào cùng một số tu sĩ có tu vi hơi thấp dùng linh lực bảo hộ mình, nắm chặt trường tiên, “Thừa dịp trận pháp vẫn chưa thành, chúng ta —— “
“Ai nói với ngươi là trận pháp chưa thành?” Đông Phương Thư ngắt lời hắn, nhìn về Viên Kính đang đứng ở trong góc, “Ngay lúc Viên Thai tới đây, trận pháp liền đã thành. Thắng lợi quả thực phải tự tay mình giành lấy, phải không, Viên Thai.”
Ánh mắt Viên Kính khẽ động, đột nhiên nhếch miệng lộ ra một nụ cười vặn vẹo, đầy ác ý nói, “Hảo hảo hưởng thụ đi, Thiên Hà tôn giả.” Nói xong thân thể hóa thành khói đen biến mất ở trong không khí.
“Sao lại …..” Nam tử hồng bào lần thứ hai cả kinh.
Diệp Chi Châu cẩn thận đỡ Tô Dận cùng Lưu Sa lên pháp khi phi hành, hỏi Đông Phương Thư, “Có thể bắt đầu được chưa?” Cùng Viên Thai diễn trò lâu như vậy, rốt cục cũng đã đến lúc thu lưới. Viên Thai muốn dùng trận pháp vây khốn tất cả mọi người, nhưng hắn có phải đã quên tất cả mọi người cũng bao gồm cả bản thân hắn rồi không? Bắt ba ba trong hũ sao, cũng không nhìn xem ai mới là ba ba.
Đông Phương Thư gật đầu, tiến lên nắm chặt tay cậu.
[Tử Hư không gian đã chuẩn bị hoàn tất, tùy thời có thể mở ra.]
“Rất tốt.” Diệp Chi Châu nắm chặt tay Đông Phương Thư, linh lực của hai người bắt đầu giao nhau, lan rộng về chiến trường, “Hũ trong hũ, chờ tất cả mọi người trong trận pháp đều biến mất, ta xem ác linh kia làm thế nào để thăng thiên được.
Bình luận truyện