Lương Nhân

Chương 2



Lục Trác Niên dường như chưa từng bước vào căn nhà này bao giờ. Ngoại trừ hôm đầu tiên hai người chuyển vào đây thì hắn phải đến xem xét nhà cửa ra sao, nhưng sau đó viện cớ bận việc nên đi luôn, còn lại hắn chưa ngủ ở đây một đêm nào, cho dù nơi này rất gần với công ty của hắn.

Bởi thế nên Kỳ Duật hoàn toàn biến nơi này thành chốn riêng của mình. Anh thay màu rèm cửa và thảm trải sàn, trên giá để đồ ngoài sách ra còn bày thêm mấy thứ lặt vặt nho nhỏ, trên bàn trà đặt cả một bộ trà cụ, thậm chí còn kê cả mấy kệ trồng hoa ngoài ban công, mỗi chậu đều được xếp ngay ngắn, trông cực kỳ sáng sủa, có sức sống hơn hồi đầu nhiều.

Buồn cười là Lục Trác Niên lại thấy Kỳ Duật mới là thiếu sức sống nhất, giống như cái ký hiệu được truyền lại từ nhiều năm vậy, trông thì ghê đấy, nhưng thực chất chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Hắn quay người đi tìm nơi để thu xếp đồ đạc. Tầng trên có bốn phòng, gồm một phòng ngủ chính, một phòng đọc sách, hai phòng còn lại để trống. Để trống tức là lúc dọn đồ vào thì Lục gia chẳng chuẩn bị gì nhiều, cho nên tất nhiên là sẽ không có chỗ ngủ rồi.

Thực ra phòng này trông còn rất mới, ngoài nội thất đồ đạc cơ bản ra thì chẳng có đồ đạc dư thừa nào cả.

Lục Trác Niên xuống tầng xách hành lý vào phòng ngủ chính, thầm nghĩ Kỳ Duật biết đường bày biện mấy thứ linh ta linh tinh này mà chẳng biết đường chuẩn bị phòng ngủ cho hắn.

Suy nghĩ này của hắn thực ra chỉ là tự suy diễn, bởi vì Kỳ Duật cũng đâu có ngờ hắn sẽ tới đây. Hắn thậm chí còn chưa lên tầng 2, chỉ đứng ở phòng khách một lúc rồi đi luôn, về sau cũng chẳng vác mặt đến.

Trong phòng ngủ chính chỉ để một ngọn đèn nhỏ, Kỳ Duật đang ngủ ngon lành, Lục Trác Niên lấy đồ lót để thay từ trong hành lý ra, nghĩ ngợi một lúc lại tìm thêm quần dài rồi vào phòng tắm để tắm rửa.

Mọi đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm đều là loại không mùi hoặc là mùi thơm nhẹ dịu, dùng đến loại nào là Lục Trác Niên lại bóp một đống vào lòng bàn tay rồi ngửi ngửi, hài lòng cho rằng thế này mới phù hợp với tính cách của Kỳ Duật, sau đó mới xoa lên người.

Hắn không dám dùng máy sấy, chỉ lấy khăn bông lau qua rồi để tóc ướt đi ra ngoài, đứng cạnh giường nghiên cứu xem nên ngủ chỗ nào.

Giường ngủ rất to, Kỳ Duật nằm ngay ngắn ở chính giữa giường, hai bên thừa ra đủ cho một người lớn nằm, chỉ là nếu Kỳ Duật không xích ra một tẹo thì sẽ hơi chật.

Lục Trác Niên nhìn một hồi rồi chẹp miệng, chọn bên gần hơn rồi vén chăn lên, nhưng mới ngồi được nửa người liền dừng lại, cúi đầu nhìn Kỳ Duật vẫn đang ngủ không biết trời đất trăng sao gì mới yên tâm đặt nốt người lên.

Trước khi nằm xuống, Lục Trác Niên lấy tay sờ trán Kỳ Duật. Kỳ Duật vốn đã bị mấy động tác khẽ khàng vừa rồi làm cho hơi tỉnh lại, đến lần này thì giật mình tỉnh hẳn, mắt còn chưa mở rõ, tay đã nhanh gọn giữ chặt lấy cổ tay của Lục Trác Niên rồi vặn ra bên ngoài, cùng lúc đó lập tức xoay người đè lên trên Lục Trác Niên, tay còn lại đã nhanh chóng bóp cổ hắn.

Lục Trác Niên ngây người, ngước mắt thấy Kỳ Duật đang lạnh lùng nhìn xuống, rõ ràng động tác đang uy hiếp người khác nhưng trên mặt chẳng hề biểu lộ chút vẻ hung ác nào, cứng nhắc như một chiếc mặt nạ. Hai người nhìn thẳng mắt nhau, tay Kỳ Duật liền thả lỏng, lông mày dần cau lại: “Sao lại là anh?”

Giọng nói của Kỳ Duật vẫn rất khàn, khe khẽ như đang lẩm bẩm, không biết là đang hỏi Lục Trác Niên hay đang tự nói với mình.

Không ngờ Lục Trác Niên lại theo bản năng lấy tay còn lại sờ trán Kỳ Duật, Kỳ Duật hơi ngửa ra sau trốn tránh, nhưng vẫn bị hắn sờ được. Trán anh hơi lạnh, sờ vào thấy có lớp mồ hôi mỏng, có lẽ đã hạ sốt. Đúng là cậu ấy bị bệnh, chẳng có gì để hoài nghi cả, Lục Trác Niên tự thấy phản ứng của mình đúng là buồn cười, đành tự bịa ra lý do rồi làm bộ nói: “Hình như hết sốt rồi đấy.” Hắn không hề biết thân thủ của Kỳ Duật lại nhanh nhạy đến vậy, đến giờ mới thật sự thấy rằng mình chẳng hiểu gì nhiều về người bạn đời này, còn cho rằng người này chỉ được cái ra vẻ là giỏi.

Kỳ Duật càng nhíu chặt mày, anh không hiểu nổi phản ứng của Lục Trác Niên, đang định nói mấy câu khách sáo thì không nhịn được mà húng hắng ho, một tay che miệng, đầu nghiêng sang một bên, động tác cực kỳ lịch sự. Chỉ là lúc này cả người anh đang ngồi trên người Lục Trác Niên, hơn nữa vì vừa nãy muốn đè hắn xuống nên ngồi rất sát xuống thấp, làm thế có thể kẹp chặt hai bên đùi của đối phương, khiến đối phương mất đi lực cử động.

Lục Trác Niên có hơi lúng túng, mấy hôm nay hắn phải đi công tác nước ngoài, bận bù đầu bù cổ, mãi mới làm xong việc, còn chưa kịp xả hơi đã phải vội vàng bay về đây. Đang lúc khó nhịn mà Kỳ Duật lại ngồi đúng chỗ nhạy cảm, lúc ho thì như dính vào người hắn trêu chọc, khiến hắn vội nói: “Để tôi đi rót nước cho cậu nhé?”

Vì đang bệnh nên động tác vừa rồi như rút hết lực của Kỳ Duật, lại thêm cơn ho kéo đến nên vừa dứt ho cả người liền thấy mệt mỏi, phản ứng cũng chậm hơn. Kỳ Duật ho xong chưa kịp định thần, quay đầu nhìn Lục Trác Niên, trên mặt chẳng biểu lộ gì, thuần khiết như trẻ sơ sinh.

Lục Trác Niên căng thẳng thầm nghĩ, bỏ mẹ.

“A…” Lúc này Kỳ Duật mới chậm chạp phản ứng lại, “xin lỗi ạ.”

Anh trèo từ người Lục Trác Niên xuống, nói với giọng cực kỳ quan tâm: “Anh không quen thuộc nơi này, cứ để tôi tự đi. Anh muốn uống gì không?” Kỳ Duật chẳng hề liếc mắt nhìn nơi lúng túng kia, cứ như thể vừa rồi không có thứ kì quặc nào đó chọc vào anh vậy.

Thấy Kỳ Duật lại đeo lên mặt nụ cười lịch sự kia, Lục Trác Niên thầm thở phào, ngồi dậy nói: “Để tôi đi cùng cậu.” Thầm nghĩ nếu vừa rồi mà cậu ta xưng hô lễ phép hơn thì hiệu quả dập lửa còn cao hơn nhiều. Làm gì có ai lại đi động tình với pho tượng sống chứ, mà đây còn là pho tượng rất lịch sự lễ phép nữa, là hắn thì hắn chẳng thèm đâu. Chỉ là pho tượng này đẹp quá, vậy là hắn vừa cố kìm nén ngọn lửa vừa không nhịn được mà ngắm người đẹp, người đẹp này vừa nãy còn ngồi trên người hắn, thôi thì cũng không tính là hắn bụng đói vơ quàng.

Lúc xuống tầng, Kỳ Duật đi trước Lục Trác Niên, chỉ để hắn thấy sống lưng thẳng tắp. Nếu không phải vì cần dẫn đường, anh sẽ không bao giờ tùy tiện đi trước người khác. Lục Trác Niên lại cảm thấy lưng người này trông còn vừa mắt hơn là gương mặt.

Lúc đi qua phòng khách, Kỳ Duật hơi xoay người lại nói với Lục Trác Niên: “Xin lỗi, tôi tự ý thay đổi lại một số chỗ, nếu anh không hài lòng thì…”

Lục Trác Niên không muốn nghe mấy lời này, lập tức ngắt lời anh: “Đây là nhà cậu, cậu thích làm thế nào thì làm.”

Lời vừa dứt liền thấy Kỳ Duật dừng bước, quay người lại rồi nở nụ cười cực kỳ đẹp với hắn: “…Cảm ơn anh ạ.”

Lục Trác Niên nổi hết da gà.

“Buổi tối không nên uống trà.” Kỳ Duật đã đi vào bếp, lấy đá trong tủ lạnh ra để vào cốc, “anh uống nước lạnh cho mát nhé.” Lúc đưa cốc nước lạnh cho Lục Trác Niên còn cực kỳ lịch sự nói: “Lần này tiếp đón không chu toàn, lần sau chắc chắn sẽ mời anh uống trà ạ.”

Lục Trác Niên chợt cảm thấy Kỳ Duật có ý châm biếm mình, nhìn anh với vẻ không vui. Kỳ Duật làm như không nhìn thấy, lấy phích nước nóng đổ đầy một cốc rồi uống một cách cực kỳ nho nhã, cứ như thể đang thưởng thức thứ trà tiên vậy, vừa uống vừa nói chuyện với Lục Trác Niên: “Lần này ốm cũng đều là nhờ anh chăm sóc ạ, tôi còn chưa cảm ơn cho hẳn hoi được. Với cả còn thư ký Đường…”

“Im.”

Kỳ Duật không nói nữa.

Lục Trác Niên nói thêm: “Họng khàn như thế thì đừng có nói nhiều. Với cả ạ ạ cái gì, người khác nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa?” Thực ra với Lục Trác Niên thì câu sau mới là câu trọng tâm. Chỉ cần nghe Kỳ Duật ăn nói lễ phép với mình là hắn thấy đau cả đầu.

Kỳ Duật mỉm cười, nói: “Được.” Sau đó nâng ly thủy tinh lên uống tiếp, che luôn cả nửa khuôn mặt.

Lúc quay lại ngủ, Kỳ Duật tự giác nằm sang một bên, gần như là nằm ra mép giường, để lại một khoảng rộng rãi cho Lục Trác Niên. Trông anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ do vừa nãy lên xuống tầng nên đã tiêu hao mất chút sức lực còn lại, bởi vậy giọng nói chẳng còn cứng nhắc như mọi khi mà có chút hiền hòa hơn: “Tôi chưa kịp chuẩn bị phòng cho anh, anh đến chăm sóc tôi mà lại phải nằm cùng giường chật chội thế này, thật ngại quá.”

Trước giờ Lục Trác Niên chỉ ưa nhẹ chứ không ưa nặng, cho nên nghe vậy liền gạt đi: “Không sao không sao, cậu không cần khách sáo làm gì, tôi quen ngủ cùng giường với người khác rồi.”

Người mà hắn nhắc tới là anh trai mình, hai anh em cùng lớn lên với nhau nên ngủ cùng giường là chuyện bình thường. Nhưng Kỳ Duật lại hiểu theo ý khác, anh biết tiếng tăm bên ngoài của Lục Trác Niên là như thế nào, nhưng với quan hệ bây giờ của hai người thì anh không tiện nói nhiều về điều này, bởi vậy chỉ yên lặng nằm xuống, không gượng ép tinh thần nhưng cũng cố gắng thu lại vẻ rã rời của mình.

Lục Trác Niên thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kỳ Duật nên cũng chiều theo ý anh, an phận cuộn mình bên mép giường, lúng túng nói: “Giường rộng mà, không cần nằm sát ra ngoài thế đâu, cẩn thận kẻo ngã đấy.”

“Không sao đâu.” Nghe giọng nói như sắp chìm vào giấc ngủ, Lục Trác Niên không nói nữa. Hắn phải ngồi trên máy bay gần 20 tiếng đồng hồ nên giờ cũng rất mệt.

Vì cả hai người đều thấy mệt mỏi nên dù phải nằm cùng người lạ vẫn ngủ rất ngon, sáng hôm sau khi cả hai dậy cùng một lúc, tình huống liền trở nên bối rối.

Kỳ Duật quen ngủ ở giữa giường, nằm bên mép khiến anh thấy hơi thiếu an toàn, nửa đêm theo thói quen dịch người ra giữa. Lục Trác Niên thì chẳng biết đã ôm bao nhiêu người tình vào lòng nên cũng quen tay ôm người bên cạnh vào lòng. Hai người ôm chặt lấy nhau mà ngủ ngon lành, lúc sắp tỉnh giấc, Kỳ Duật hơi nghiêng đầu, Lục Trác Niên mơ màng tưởng mình đang ôm bạn tình nên cúi xuống hôn một cái, sau đó hai người cùng tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Lục Trác Niên vắt óc nhớ lại xem vừa rồi có phải mình vừa hôn người bên cạnh không. Đáp án thì rất rõ ràng rồi, hắn vẫn còn chưa mơ màng đến mức mất trí nhớ.

Thời gian ngưng đọng đúng ba giây.

Kỳ Duật húng hắng ho, vội lấy tay che miệng: “Tôi xin lỗi… khụ khụ.”

Lục Trác Niên bỏ tay ra để Kỳ Duật đi uống nước, trái tim vừa dừng một nhịp cuối cùng cũng dần đập bình thường: “Không sao.”

Kỳ Duật với tay lấy cốc nước để trên tủ đầu giường, mỗi lần ho đều rất mạnh, khuôn mặt tái nhợt dần trở nên ửng hồng. Lục Trác Niên hiểu ho kiểu này không hề nhẹ, tự giác ngồi dậy vuốt lưng cho Kỳ Duật, nhìn anh ngửa đầu uống hết già nửa cốc nước, mỗi lần nuốt xuống yết hầu cũng lên xuống theo, trở thành thứ nổi bật nhất ở chiếc cố thẳng băng kia, cực kỳ cuốn hút.

Mới sáng sớm đã thế này thì không ổn.

Lục Trác Niên hỏi anh: “Hay là gọi bác sĩ đến khám cho cậu nhé?”

“Thôi… khụ khụ, sáng sớm nên mới thế, không sao đâu.” Kỳ Duật đặt ly nước xuống, mỉm cười yếu ớt với hắn: “Chào buổi sáng.”

Có lẽ vì là buổi sáng nên Lục Trác Niên nghĩ Kỳ Duật hình như vẫn chưa kịp ngụy trang kín kẽ, với lại đang bị bệnh nên có phần yếu ớt hơn mọi khi, trông rất dễ nhìn, thậm chí có thể nói là đáng thương.

Kỳ Duật xuống giường, hỏi: “Buổi sáng anh muốn ăn gì?”

Lục Trác Niên cũng đứng lên: “Sao không nghỉ ngơi thêm đi, mới sáng sớm đã làm gì.” Hắn không hiểu rõ Kỳ Duật hỏi câu này có ý gì, chỉ thấy người này nên nằm nghỉ thì hơn.

“Quen rồi. Với cả dù gì anh cũng phải ăn sáng mà.”

Lục Trác Niên ngồi xổm xuống, mở hành lý ra rồi chọn đồ để mặc hôm nay, thuận miệng hỏi: “Thế là sao? Cậu nấu hả?”

Kỳ Duật vào phòng tắm đánh răng, ú ớ “ừ” một tiếng.

Khi biết Kỳ Duật không giữ lại người giúp việc nào, bên nhà họ Lục có gọi điện hỏi hắn, hắn cũng chẳng để ý, chỉ nói qua loa rằng Kỳ Duật yêu cầu cao, thích tự mình làm, bên đó không phải lo. Lục gia cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cuộc sống của hai người thì hai người thích làm gì thì làm, miễn đừng có tạo phản là được.

Lục Trác Niên thật không ngờ Kỳ Duật đúng là không để lại một người giúp việc nào. Hắn không nhịn được, bỏ quần áo đang cầm xuống, đi vào phòng tắm hỏi: “Sao không tìm giúp việc? Người làm theo giờ cũng không có?”

Kỳ Duật không lên tiếng, sau khi nhổ hết bọt trong miệng rồi mới nói: “Tôi không thích có người bên ngoài ở đây, với cả việc trong nhà tôi tự làm được hết.”

“Cho nên mới tự giày vò mình đến lăn ra ốm thế này, ốm rồi cũng chẳng có ai hay?”

Kỳ Duật nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, như thể không hiểu sao hắn lại hỏi câu này.

Dưới ánh mắt của Kỳ Duật, Lục Trác Niên chợt nói: “Thôi để từ giờ tôi chuyển vào đây ở luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện