Lương Nhân
Chương 9-1
Được 1/5 quãng đường rồi đấy các cậu =))))
Lúc nghe điện thoại, vì không muốn nói chuyện riêng tư trước mặt học sinh nên Kỳ Duật đã đi thẳng ra cuối hành lang, thế nhưng làm vậy cũng công cốc vì vừa cúp máy đã có mấy học trò xúm xít lại bàn tán sôi nổi.
“Thầy Kỳ vừa gọi điện cho ai thế ạ?”
“Người yêu hả thầy? Tí nữa hai người hẹn hò ạ?”
“Thầy Kỳ có người yêu rồi ạ?”
“Nghe thầy nói chuyện thì hình như sống chung rồi, đúng không ạ, đúng không thầy Kỳ?”
Học sinh bây giờ cũng bạo dạn lắm, huống hồ Kỳ Duật còn trẻ và cũng rất ưa nhìn, cho nên dù hơi lạnh lùng nhưng Kỳ Duật vẫn rất được yêu thích, thậm chí cái vẻ lạnh lùng ấy còn làm người ta thích hơn.
Kỳ Duật bị học trò vây quanh nên cũng thấy khó xử, nhưng gương mặt vẫn lộ ra nụ cười thường trực: “Nếu các em chỉ muốn hỏi câu này thì…” Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Lũ học trò cuối cùng cũng chịu im lặng.
Phải đến một tiếng sau Kỳ Duật với Lục Trác Niên mới gặp nhau. Nhận điện thoại của Kỳ Duật xong, Lục Trác Niên đi xuống dưới, mới vừa lên xe đã thấy Kỳ Duật đưa một cái hộp nhỏ qua phía mình.
“Anh bảo là không thích nghe người khác nói xin lỗi, nhưng tôi bắt anh đợi lâu như vậy…”
Lục Trác Niên ngạc nhiên mở hộp ra, bên trong là bốn cái bánh tart xếp ngay ngắn, thầm nghĩ, như này là sao, tặng quà để tỏ ý xin lỗi hả?
“Khụ, bọn trẻ thích món này lắm, mà gần trường tôi cũng không có thứ khác.”
Lục Trác Niên âm thầm suy xét Kỳ Duật một hồi, cuối cùng quyết định tin rằng người này không phải là cố ý làm mình khó xử, mà đúng là chỉ muốn thử đổi cách nói “xin lỗi” theo kiểu khác, cho nên hắn đành nói: “Vừa hay tôi đang đói.”
Kỳ Duật nói: “Hình như vẫn còn nóng đấy, nguội rồi ăn không ngon.”
Lục Trác Niên cầm một cái lên, đúng là vẫn còn nóng. Hắn cắn thử một miếng thì thấy vừa thơm vừa xốp, ngọt nhưng không ngấy, nói chung rất ngon. Lục Trác Niên ăn liền tù tì ba cái, cuối cùng mới liếc sang nhìn Kỳ Duật đang lái xe, hỏi: “Ăn thử không?”
Kỳ Duật từ chối: “Không cần đâu…” Nhưng vừa mở miệng thì bánh đã được đưa đến cạnh miệng, mùi trứng sữa thơm lừng, chỉ thiếu mỗi việc nhét thẳng vào miệng anh. Lục Trác Niên kiên trì: “Ăn thử đi.”
Kỳ Duật tránh ra sau: “Tôi đang lái xe mà.”
Lục Trác Niên chặc lưỡi, mất kiên nhẫn nói: “Cứ há mồm ra xem nào.”
Kỳ Duật hết cách nên đành cắn miếng bánh trên tay Lục Trác Niên, cũng may miếng bánh không to, cắn một cái là hết. Kỳ Duật chẳng thấy có vị nào khác ngoài vị ngọt quá mức cả.
Lục Trác Niên thấy Kỳ Duật định lấy khăn giấy thì nói luôn: “Cắn một miếng là hết rồi, không dính gì ở mép hay ở tay cậu đâu, bảo vệ môi trường tí đi.”
Nhưng Kỳ Duật lúc đó đã rút được một tờ ra, anh hơi khựng lại rồi đưa cho Lục Trác Niên, Lục Trác Niên liền lấy tờ đó để lau sạch ngón tay mình.
Thấy Lục Trác Niên định mở ngăn đựng rác ra để vứt giấy, Kỳ Duật nhẹ nhàng nói: “Đừng vứt trên xe, chút nữa xuống xe rồi vứt.”
Lục Trác Niên liếc ngăn đựng rác, quả nhiên sạch sẽ tới nỗi không thấy dấu tích đã sử dụng, đành lặng lẽ đóng nắp lại, ngồi vân vê tờ giấy. Một lúc sau thì không kìm được, hỏi: “Thế cậu để cái thùng rác ở đây làm gì?”
“Anh vứt vào trong thì tí nữa lại phải dọn. Đến nơi rồi đây này.” Đúng lúc này thì xe đến trước cửa nhà hàng, sau khi đỗ xe theo hướng dẫn của nhân viên, Kỳ Duật xòe tay ra trước mặt Lục Trác Niên, dáng vẻ rất dung túng với tính tình trẻ con của hắn: “Để tôi vứt cho nhé?”
Xe của Lục Trác Niên không phải do hắn tự dọn, nhưng Kỳ Duật… Lục Trác Niên cuối cùng cũng chịu thua, nửa đùa nửa thật nói: “Thôi, dù gì tôi cũng phải thích ứng dần đi là vừa.” Xuống xe xong tự giác vo giấy lại rồi ném vào thùng rác trước cửa nhà hàng.
Kỳ Duật rất ít khi ăn nhà hàng, còn Lục Trác Niên lại rất hay chơi bời ở bên ngoài, cho nên ăn ở đâu và ăn gì đều do hắn quyết định. Về phương diện ăn uống đàn đúm thì hắn thuộc dạng lão làng, kinh nghiệm đầy mình, động đến gì cũng biết. Chỉ có những những kẻ giàu sang nhàn rỗi thích tìm hiểu về những thứ ngoài sáng trong tối này thì mới thực sự hiểu được. Lục Trác Niên không tin là Kỳ Duật không hề biết về điều này, dù gì Kỳ gia cũng đã kinh doanh được trăm năm, ít nhiều gì cũng phải nghe đến quen tai mà thông thuộc rồi. Kỳ Duật bèn giải thích: “Tôi sống cùng bà nội, trong nhà cũng có người thích những thứ thế này, nhưng không nói về nó trước mặt trưởng bối.”
Lục Trác Niên giờ mới hiểu ra, thảo nào Kỳ Duật lại có tính cách cứng nhắc như vậy, thầm nghĩ phải thường xuyên đưa cậu ấy ra ngoài hưởng thụ cuộc sống để sửa lại tính cách kỳ quặc này mới được, chứ không sau này sống chung sẽ mệt lắm. Nhưng lại nghĩ đến cảnh bây giờ công việc chất đầy đầu, hiếm khi được ra ngoài xả hơi của mình mà thấy nản lòng.
Hai người đang ăn dở thì quản lý nhà hàng ra chào hỏi Lục Trác Niên, thấy Kỳ Duật lạ mặt, dáng vẻ lại rất nghiêm chỉnh chứ không giống bạn bè hồi trước của Lục Trác Niên nên thấy rất hiếu kỳ, nhưng không hề hỏi mà giữ thái độ cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ hơi gật đầu chào hỏi, gọi thêm đồ tráng miệng cho hai người.
Kỳ Duật vẫn giữ phong cách thường thấy của mình, cực kỳ lịch sự mà cảm ơn người đó. Khi thấy Lục Trác Niên với quản lý thân thiết như vậy, anh cũng đoán được hắn thường xuyên đến đây ăn cùng người khác, có khi còn là nhiều người khác nhau. Lại nghĩ với hắn thì mình chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó, tâm trạng liền thấy khó chịu theo, chỉ là không để lộ ra bên ngoài mà thôi.
Bữa ăn này nói chung cả hai đều thấy thoải mái, ít ra trông cũng rất hòa hợp, cũng coi như đã hoàn thành được sứ mệnh lần đầu “phá băng” mang tính lịch sử này.
Lúc nghe điện thoại, vì không muốn nói chuyện riêng tư trước mặt học sinh nên Kỳ Duật đã đi thẳng ra cuối hành lang, thế nhưng làm vậy cũng công cốc vì vừa cúp máy đã có mấy học trò xúm xít lại bàn tán sôi nổi.
“Thầy Kỳ vừa gọi điện cho ai thế ạ?”
“Người yêu hả thầy? Tí nữa hai người hẹn hò ạ?”
“Thầy Kỳ có người yêu rồi ạ?”
“Nghe thầy nói chuyện thì hình như sống chung rồi, đúng không ạ, đúng không thầy Kỳ?”
Học sinh bây giờ cũng bạo dạn lắm, huống hồ Kỳ Duật còn trẻ và cũng rất ưa nhìn, cho nên dù hơi lạnh lùng nhưng Kỳ Duật vẫn rất được yêu thích, thậm chí cái vẻ lạnh lùng ấy còn làm người ta thích hơn.
Kỳ Duật bị học trò vây quanh nên cũng thấy khó xử, nhưng gương mặt vẫn lộ ra nụ cười thường trực: “Nếu các em chỉ muốn hỏi câu này thì…” Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Lũ học trò cuối cùng cũng chịu im lặng.
Phải đến một tiếng sau Kỳ Duật với Lục Trác Niên mới gặp nhau. Nhận điện thoại của Kỳ Duật xong, Lục Trác Niên đi xuống dưới, mới vừa lên xe đã thấy Kỳ Duật đưa một cái hộp nhỏ qua phía mình.
“Anh bảo là không thích nghe người khác nói xin lỗi, nhưng tôi bắt anh đợi lâu như vậy…”
Lục Trác Niên ngạc nhiên mở hộp ra, bên trong là bốn cái bánh tart xếp ngay ngắn, thầm nghĩ, như này là sao, tặng quà để tỏ ý xin lỗi hả?
“Khụ, bọn trẻ thích món này lắm, mà gần trường tôi cũng không có thứ khác.”
Lục Trác Niên âm thầm suy xét Kỳ Duật một hồi, cuối cùng quyết định tin rằng người này không phải là cố ý làm mình khó xử, mà đúng là chỉ muốn thử đổi cách nói “xin lỗi” theo kiểu khác, cho nên hắn đành nói: “Vừa hay tôi đang đói.”
Kỳ Duật nói: “Hình như vẫn còn nóng đấy, nguội rồi ăn không ngon.”
Lục Trác Niên cầm một cái lên, đúng là vẫn còn nóng. Hắn cắn thử một miếng thì thấy vừa thơm vừa xốp, ngọt nhưng không ngấy, nói chung rất ngon. Lục Trác Niên ăn liền tù tì ba cái, cuối cùng mới liếc sang nhìn Kỳ Duật đang lái xe, hỏi: “Ăn thử không?”
Kỳ Duật từ chối: “Không cần đâu…” Nhưng vừa mở miệng thì bánh đã được đưa đến cạnh miệng, mùi trứng sữa thơm lừng, chỉ thiếu mỗi việc nhét thẳng vào miệng anh. Lục Trác Niên kiên trì: “Ăn thử đi.”
Kỳ Duật tránh ra sau: “Tôi đang lái xe mà.”
Lục Trác Niên chặc lưỡi, mất kiên nhẫn nói: “Cứ há mồm ra xem nào.”
Kỳ Duật hết cách nên đành cắn miếng bánh trên tay Lục Trác Niên, cũng may miếng bánh không to, cắn một cái là hết. Kỳ Duật chẳng thấy có vị nào khác ngoài vị ngọt quá mức cả.
Lục Trác Niên thấy Kỳ Duật định lấy khăn giấy thì nói luôn: “Cắn một miếng là hết rồi, không dính gì ở mép hay ở tay cậu đâu, bảo vệ môi trường tí đi.”
Nhưng Kỳ Duật lúc đó đã rút được một tờ ra, anh hơi khựng lại rồi đưa cho Lục Trác Niên, Lục Trác Niên liền lấy tờ đó để lau sạch ngón tay mình.
Thấy Lục Trác Niên định mở ngăn đựng rác ra để vứt giấy, Kỳ Duật nhẹ nhàng nói: “Đừng vứt trên xe, chút nữa xuống xe rồi vứt.”
Lục Trác Niên liếc ngăn đựng rác, quả nhiên sạch sẽ tới nỗi không thấy dấu tích đã sử dụng, đành lặng lẽ đóng nắp lại, ngồi vân vê tờ giấy. Một lúc sau thì không kìm được, hỏi: “Thế cậu để cái thùng rác ở đây làm gì?”
“Anh vứt vào trong thì tí nữa lại phải dọn. Đến nơi rồi đây này.” Đúng lúc này thì xe đến trước cửa nhà hàng, sau khi đỗ xe theo hướng dẫn của nhân viên, Kỳ Duật xòe tay ra trước mặt Lục Trác Niên, dáng vẻ rất dung túng với tính tình trẻ con của hắn: “Để tôi vứt cho nhé?”
Xe của Lục Trác Niên không phải do hắn tự dọn, nhưng Kỳ Duật… Lục Trác Niên cuối cùng cũng chịu thua, nửa đùa nửa thật nói: “Thôi, dù gì tôi cũng phải thích ứng dần đi là vừa.” Xuống xe xong tự giác vo giấy lại rồi ném vào thùng rác trước cửa nhà hàng.
Kỳ Duật rất ít khi ăn nhà hàng, còn Lục Trác Niên lại rất hay chơi bời ở bên ngoài, cho nên ăn ở đâu và ăn gì đều do hắn quyết định. Về phương diện ăn uống đàn đúm thì hắn thuộc dạng lão làng, kinh nghiệm đầy mình, động đến gì cũng biết. Chỉ có những những kẻ giàu sang nhàn rỗi thích tìm hiểu về những thứ ngoài sáng trong tối này thì mới thực sự hiểu được. Lục Trác Niên không tin là Kỳ Duật không hề biết về điều này, dù gì Kỳ gia cũng đã kinh doanh được trăm năm, ít nhiều gì cũng phải nghe đến quen tai mà thông thuộc rồi. Kỳ Duật bèn giải thích: “Tôi sống cùng bà nội, trong nhà cũng có người thích những thứ thế này, nhưng không nói về nó trước mặt trưởng bối.”
Lục Trác Niên giờ mới hiểu ra, thảo nào Kỳ Duật lại có tính cách cứng nhắc như vậy, thầm nghĩ phải thường xuyên đưa cậu ấy ra ngoài hưởng thụ cuộc sống để sửa lại tính cách kỳ quặc này mới được, chứ không sau này sống chung sẽ mệt lắm. Nhưng lại nghĩ đến cảnh bây giờ công việc chất đầy đầu, hiếm khi được ra ngoài xả hơi của mình mà thấy nản lòng.
Hai người đang ăn dở thì quản lý nhà hàng ra chào hỏi Lục Trác Niên, thấy Kỳ Duật lạ mặt, dáng vẻ lại rất nghiêm chỉnh chứ không giống bạn bè hồi trước của Lục Trác Niên nên thấy rất hiếu kỳ, nhưng không hề hỏi mà giữ thái độ cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ hơi gật đầu chào hỏi, gọi thêm đồ tráng miệng cho hai người.
Kỳ Duật vẫn giữ phong cách thường thấy của mình, cực kỳ lịch sự mà cảm ơn người đó. Khi thấy Lục Trác Niên với quản lý thân thiết như vậy, anh cũng đoán được hắn thường xuyên đến đây ăn cùng người khác, có khi còn là nhiều người khác nhau. Lại nghĩ với hắn thì mình chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó, tâm trạng liền thấy khó chịu theo, chỉ là không để lộ ra bên ngoài mà thôi.
Bữa ăn này nói chung cả hai đều thấy thoải mái, ít ra trông cũng rất hòa hợp, cũng coi như đã hoàn thành được sứ mệnh lần đầu “phá băng” mang tính lịch sử này.
Bình luận truyện