Lưu Ly Nguyệt
Chương 36
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
"Không được, đừng đi. "
Claire nhìn vào mắt Nhan Tịch, lặp đi lặp lại, tay càng nắm chặt hơn, Nhan Tịch sợ run, khuôn mặt sốc. Đây thực sự là Claire nói sao?
"Ồ, nhưng Thượng Hoa là công ty lớn mà. "
Tiêu Mạc Ngôn đứng một bên cười, nói. Tất cả mọi người ai nghe cũng hiểu lời này. Hạ Linh Doanh không đành lòng, khó chịu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Claire đã như vậy, chị còn ép cổ?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, lắc đầu. Cô cười quỷ quyệt, quay qua thân nhìn Claire bằng đôi mắt lấp lánh, không sai, tớ muốn ép cậu đấy. Claire, giờ cậu lấy thân phận gì giữ Nhan Tịch lại, Phó
tổng của Thượng Hoa hay người yêu nàng?
Tiêu tổng đắc ý, dường như quên mất Claire cũng là một nữ vương cao tay không kém.
Qua một phút ngắn ngủi hốt hoảng, Claire dường như đã phục hồi lại tinh thần, cô buông tay Nhan Tịch đang nắm ra, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí?"
Thấy Claire tức giận, Nhan Tịch sao dám nói gì chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn như bị đau răng, nhìn Nhan Tịch. Không phải chứ, nhóc thật đáng thất vọng, nhanh như vậy đã chịu thua sao? Bất chợt, một ánh mắt sắc lẻm quét qua người cô, Tiêu Mạc Ngôn ho khan một tiếng, đứng thẳng lại nhìn Claire.
"Tiêu. "
Claire gọi nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn như trước, mím môi cười khẽ.
"Chuyện gì? "
"Christrin, Maley, Kasa, Rura đã biết tôi về Trung quốc. "
Chỉ nghe tên mấy người này, mặt Tiêu Mạc Ngôn trắng bệch, còn Hạ Linh Doanh đứng bên cạnh dường như cũng nhận ra được gì đó, hơi nheo mắt, trêи người phát ra luồng khí lạnh.
Nhẹ nhàng phủi bụi trêи tay áo, Claire lạnh nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang nháy mắt với mình, cười nhạt rồi nhìn sang Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, không phải cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí sao? Cô có thể đào bới ở những người này rất nhiều tin độc của Tiêu tổng. Tất cả những người kể trêи, mỗi người đều nhớ mãi không quên cô ấy."
Một câu nói có lực sát thương lớn bao nhiêu, ai cũng thấy được.
Sắc mặt Hạ Linh Doanh thay đổi, hừ lạnh, cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu né tránh, không dám nhìn Hạ Linh Doanh, tay nắm thành quả đấm. иɦũ ɦσα Từ vui vẻ cười nhe lợi, coi như đã có người thay trời hành đạo, tiểu thư lớn lối không biết bao lâu rồi, cuối cùng cũng có người trị được. Còn Phương Nhược Lâm hai mắt sáng rỡ, trong đầu bắt đầu nghĩ làm cách nào dùng tình sử của Tiêu Mạc Ngôn để tống tiền. Nhan Tịch hơi bất đắc dĩ, bước đến cầm tay Claire, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn nàng .
Giận sao? Thiệt là, em cũng có nói muốn đi làm phóng viên đâu.
Claire lạnh lùng liếc Nhan Tịch khiến Nhan Tịch run bắn, rụt tay lại.
"Hạ Hạ ——"
Tiêu Mạc Ngôn không còn phách lối như vừa rồi, giọng nịnh nọt, đáng thương. Hạ Linh Doanh lạnh lùng liếc cô, lắc đầu.
"Tôi không khỏe phải về phòng nghỉ ngơi, chị —— không được "quấy rầy" tôi một tuần. "
"......"
Cuối cùng, nhìn Hạ Linh Doanh tức giận quay vào phòng ngủ, Phương Nhược Lâm thỏa mãn trở về công ty, иɦũ ɦσα Từ cũng vui vẻ đi làm cơm. Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn và Claire một chút rồi nhẹ nhàng trộm chìa khóa ra xe trốn.
Nhất thời, phòng khách lớn chỉ còn lại hai người.
Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy nghiêm nghị của Claire.
"Claire, cậu không cho tớ đường sống. "
Thật là, không phải chỉ đùa với Nhan Tịch một chút thôi sao? Có cần phải vậy không.
Claire lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói:
"Tiêu , không nên xâm phạm các đối tượng thuộc sở hữu tư nhân, những lời này có nghĩa gì, cậu nên rõ hơn mình chứ."
Tiêu Mạc Ngôn liếc Claire, tình cảm của Nhan Tịch trở thành vật sở hữu của cậu khi nào chứ? Vừa rồi không biết ai mới mặt lạnh nói không có quan hệ với Nhan Tịch, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, Claire chỉ muốn tự bảo vệ mình khỏi những sự tổn thương, chẳng qua cô chỉ nửa đùa nửa thật thăm dò ý Nhan Tịch mà Claire đã bắt đầu ra sức phản pháo bằng dáng vẻ bình tĩnh thời đại học.
"Tiêu , Nhan Tịch là người của mình, đừng thăm dò ý em ấy. "
Nhìn vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, Claire càng khẳng định ý nghĩ của mình, lạnh nhạt nói, thậm chí vẻ mặt cũng không chút thay đổi. Khóe môi Tiêu Mạc Ngôn cong lên, gật đầu.
"Ồồồ~~ người của cậu? Sao không nói sớm? "
Tiêu Mạc Ngôn cố ý trêu chọc, kéo dài giọng nhưng đối với Claire lại hoàn toàn không có tác dụng, Claire cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng hơi tức giận. Người này, điều hành công ty kinh doanh lâu vậy, sao cái tính nghịch ngợm vẫn không đổi.
"Mình về đây. "
"Đừng đi, không ở lại ăn cơm hả? "
"Cậu còn thời gian ăn cơm với mình sao? "
Claire quay lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn bằng ánh mắt xảo quyệt. Tiêu Mạc Ngôn thấy, lưỡng lự, lòng lại bắt đầu lo lắng, trợn mắt nhìn cô ấy rồi quay bước vào phòng ngủ, trước khi đi còn để lại một câu.
"Claire, thứ gì nên để xuống thì phải để xuống. Giống tớ, làm vậy để có hạnh phúc không phải tốt hơn sao? "
Claire nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn, trong nhất thời hơi ngây người.
Hai người là bạn thời đại học, trong mắt Claire, Tiêu Mạc Ngôn là một người rất ưu tú, cô vừa có trí tuệ và sự cao quý của người phương Đông, lại vừa có nét mê hoặc của người phương Tây, nói năng cử chỉ luôn luôn khiến người ta phải chú ý đến, còn tính tình lại phóng túng không theo khuôn phép, thay bạn gái như thay áo. Claire mơ hồ nghe nói cô buồn chán lang thang giữa "rừng hoa" vì mãi không thể quên được mối tình đầu. Nhưng giờ cô ấy lại hao tâm tổn sức vì một người phụ nữ, dốc lòng yêu cô ấy, tình cảm thật sự có thể chuyển đối tượng sao?
Claire nhàn nhạt thở dài, không suy nghĩ nhiều, xách túi ra ngoài. Nhan Tịch đang ngồi trong xe nghe nhạc, thấy Claire đi ra, cười vui vẻ .
"Claire, chị thật lợi hại, em nghĩ tối nay Tiêu tổng sẽ khó sống đây. "
Nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng kia của Hạ Linh Doanh, Nhan Tịch hả hê cười. Claire nhìn nàng, lắc đầu.
Không phải vì em sao?
Trêи đường đi, Nhan Tịch vẫn vui vẻ ra mặt như trước, nói này nói nọ với Claire mà không thèm quan tâm xem người ta có để ý đến mình không, vẫn tự giải trí rất vui vẻ. Claire mím môi không lên tiếng, dường như đang suy tư cái gì đó, sẽ thỉnh thoảng quay qua nhìn Nhan Tịch. Có đôi lần Nhan Tịch bắt gặp ánh mắt cô, nàng lại hưng phấn kể vài câu chuyện cười, không khí trong nháy mắt trầm xuống. Qua vài lần như thế, cuối cùng cũng đến nhà.
Xuống xe, Nhan Tịch sợ Claire mệt, sống chết không để cô giúp, sau khi kéo cô lên lầu rồi mới tự mình chạy xuống, vật lộn kéo đống đồ vừa mua lên nhà.
Rã rời ngồi vật trêи ghế sa lon, Nhan Tịch lau mồ hôi trêи trán, cười nhìn Claire, hỏi:
"Đói chưa? "
Claire nhìn chằm chằm nàng, gật đầu.
Nhan Tịch đứng bật dậy từ ghế salon như một chiếc lò xo, phân loại thức ăn vừa mua, cất gọn gàng xong, nàng nhanh chóng chui tọt vào bếp, mang chiếc tạp dề in hình vợ chồng sói xám vào rồi ngân nga một đoạn bài hát bắt đầu nấu cơm. Hôm nay nàng chuẩn bị cho Claire thưởng thức một món đặc sản – cá vược hấp, chuyến mua thức ăn này cuối cùng cũng chuẩn bị đủ nguyên liệu, lần này nhất định phải phát huy thật tốt.
Claire nhìn chằm chằm dáng người đang bận rộn trong phòng bếp một lúc rồi nhẹ nhàng cười, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Cá vược hấp, canh rong biển, cháo gạo nếp và nấm trắng xào hoàn thành đặt trêи bàn bếp, Nhan Tịch tự thưởng thức màu sắc, hương vị của các món trước rồi mới hài lòng cười, bưng thức ăn ra ngoài.
"Claire, ăn cơm. "
"Ừm. "
Claire lười biếng trả lời. Nhan Tịch vừa ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa để rơi mâm xuống đất.
Claire dường như vừa tắm xong, một vài giọt nước từ mái tóc nâu bên vai rơi xuống, một giọt theo cổ cô chảy dài xuống rồi biến mất nơi ngực khiến người ta mơ tưởng đến bao nhiêu cảnh sắc đẹp. Claire mặc một chiếc áo ngủ cổ rộng gợi cảm, để lộ phần da trắng muốt ở vùng cổ, Nhan Tịch hít sâu một hơi để ổn định nhịp tim đang kịch liệt đập rồi mới đặt mâm xuống.
Claire đứng dậy, đặt văn kiện trêи tay xuống, bước tới cạnh Nhan Tịch, nhìn thức ăn trêи bàn. Claire vừa tắm xong, hương thơm trêи người càng thêm nồng, hương hoa hồng từ sữa tắm xen lẫn với hương sữa đặc hữu của cô và cả vóc dáng khêu gợi hấp dẫn kia khiến Nhan Tịch nuốt nước bọt, bước giật lùi về phía sau mấy bước.
"Sao vậy? "
Nhìn ra Nhan Tịch khác thường, Claire ngước lên nhìn nàng .
Nhan Tịch quay đầu, dời ánh mắt đi, không dám tiếp tục nhìn Claire.
"Claire, tới giờ em vẫn luôn cho rằng chị là một người Trung, không cảm thấy như những cô gái Mỹ."
Claire tự hỏi tại sao Nhan Tịch lại nói những lời này nhưng cô chỉ nhìn nàng, không nói gì.
"Nhưng giờ em mới thấy, dáng người chị thực sự rất giống các cô gái ngoại quốc, khiến cho người ta —— ừm, thèm khát. "
Nhan Tịch hít sâu một hơi, lí nhí nói. Claire sững người, cúi đầu nhìn xuống, chợt hiểu, đỏ mặt, trợn mắt nhìn Nhan Tịch một lúc, mơ hồ nhìn ra ngọn lửa nhỏ trong mắt nàng, mặt càng thêm đỏ. Cô đẩy ghế ra, nhanh chóng đứng dậy vào phòng thay quần áo.
Nhan Tịch lau nước dãi, cúi đầu, ɭϊếʍ môi. Thật sự ra nàng cũng không định nói vậy, dù sao thì vóc dáng Claire hấp dẫn vậy, nàng cũng không phải là ni cô thanh tâm quả ɖu͙ƈ, nàng đang ở tuổi thanh niên, trung thực đầy nhiệt huyết, lỡ như không thể kiềm chế được, làm chuyện gì thái quá thì không phải công sức và cố gắng trước đây trở nên vô ích sao?
Claire thay một bộ pijama, bước ra, trêи mặt vẫn hơi ửng đỏ, nhìn đôi mắt long lanh gợn sóng của Nhan Tịch, cảm thấy chút xấu hổ rồi lại chút tức giận khiến lòng cô ngứa ngáy.
Trước giờ, lúc ăn cơm Nhan Tịch luôn nói không ngừng nhưng lần này lại đặc biệt im lặng, cúi đầu ăn cơm cực kỳ đàng hoàng. Claire phát hiện, nhìn nàng cười nhạt, không nói lời nào.
Sau bữa cơm, theo thói quen Nhan Tịch vừa ngân nga một đoạn nhạc lệch điệu vừa dọn rửa chén đũa. Claire ngồi một mình trêи ghế sa lon, lần này cô không xem báo hay văn kiện gì nữa, tay phải cầm tách cà phê, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng hư không trước mặt, không biết đang nghĩ gì. Đến khi Nhan Tịch ra ngồi cạnh, cô cũng không phát hiện ra.
"Claire? "
Nhan Tịch nhẹ nhàng gọi cô, Claire sực tỉnh, che trán, hỏi.
"Chuyện gì? "
Nhan Tịch uống một hớp nước trái cây trong tay, nhìn Claire. Nàng phát hiện từ sau khi lên xe Claire vẫn mang dáng vẻ như đang có tâm sự nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Chẳng lẽ ban nãy Tiêu tổng lại nói cái gì khiến Claire suy nghĩ?
Tay phải trêи đầu gối bị vỗ nhẹ, Claire ngước lên nhìn Nhan Tịch, suy nghĩ không biết nên mở miệng thế nào.
Nhan Tịch bị cô nhìn như vậy, có chút lo lắng, đặt ly nước trái cây trêи tay xuống khay trà rồi ngồi ngay ngắn lại nhìn cô.
"Nhan Tịch, vài ngày nữa tôi sẽ quay về Mỹ. "
"Tại sao? "
Nhan Tịch lập tức bật dậy từ ghế salon, kϊƈɦ động nhìn chằm chằm Claire, mặt đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng đã trở nên run rẩy.
"Cô ngồi xuống trước đã. "
Claire vẫn giữ giọng bình tĩnh như trước, nhưng Nhan Tịch sao có thể bình tĩnh được. Quay về Mỹ? Chuyện này nghĩa là sao? Chị muốn trốn tránh? Muốn hoàn toàn rời khỏi tôi? Tại sao? Không phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao, tôi lại làm sai điều gì hả???!!!
"Đơn giản là tôi muốn làm rõ một số chuyện thôi. "
Claire nhìn ánh mắt đã ửng hồng của Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói, cố gắng xóa đi sự bất an trong lòng nàng.
~~~~~Hết Chương 36~~~~~
Nhiên Nhiên và Claire, sao hai người cứ thích ra nước ngoài làm rõ tình cảm của mình thế nhỉ?! Haizz nói chung tình cảm có 1 phần là do chữ "phận" ông trời an bài nữa... T_T tui không muốn giao Claire cho chế Nhan chút nào.
Beta: Gờ
~~~~~
"Không được, đừng đi. "
Claire nhìn vào mắt Nhan Tịch, lặp đi lặp lại, tay càng nắm chặt hơn, Nhan Tịch sợ run, khuôn mặt sốc. Đây thực sự là Claire nói sao?
"Ồ, nhưng Thượng Hoa là công ty lớn mà. "
Tiêu Mạc Ngôn đứng một bên cười, nói. Tất cả mọi người ai nghe cũng hiểu lời này. Hạ Linh Doanh không đành lòng, khó chịu nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Claire đã như vậy, chị còn ép cổ?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, lắc đầu. Cô cười quỷ quyệt, quay qua thân nhìn Claire bằng đôi mắt lấp lánh, không sai, tớ muốn ép cậu đấy. Claire, giờ cậu lấy thân phận gì giữ Nhan Tịch lại, Phó
tổng của Thượng Hoa hay người yêu nàng?
Tiêu tổng đắc ý, dường như quên mất Claire cũng là một nữ vương cao tay không kém.
Qua một phút ngắn ngủi hốt hoảng, Claire dường như đã phục hồi lại tinh thần, cô buông tay Nhan Tịch đang nắm ra, khoanh tay, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí?"
Thấy Claire tức giận, Nhan Tịch sao dám nói gì chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn như bị đau răng, nhìn Nhan Tịch. Không phải chứ, nhóc thật đáng thất vọng, nhanh như vậy đã chịu thua sao? Bất chợt, một ánh mắt sắc lẻm quét qua người cô, Tiêu Mạc Ngôn ho khan một tiếng, đứng thẳng lại nhìn Claire.
"Tiêu. "
Claire gọi nhỏ, ánh mắt thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn hơi căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn như trước, mím môi cười khẽ.
"Chuyện gì? "
"Christrin, Maley, Kasa, Rura đã biết tôi về Trung quốc. "
Chỉ nghe tên mấy người này, mặt Tiêu Mạc Ngôn trắng bệch, còn Hạ Linh Doanh đứng bên cạnh dường như cũng nhận ra được gì đó, hơi nheo mắt, trêи người phát ra luồng khí lạnh.
Nhẹ nhàng phủi bụi trêи tay áo, Claire lạnh nhạt nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang nháy mắt với mình, cười nhạt rồi nhìn sang Nhan Tịch.
"Nhan Tịch, không phải cô muốn trở thành phóng viên ngành giải trí sao? Cô có thể đào bới ở những người này rất nhiều tin độc của Tiêu tổng. Tất cả những người kể trêи, mỗi người đều nhớ mãi không quên cô ấy."
Một câu nói có lực sát thương lớn bao nhiêu, ai cũng thấy được.
Sắc mặt Hạ Linh Doanh thay đổi, hừ lạnh, cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nghiêng đầu né tránh, không dám nhìn Hạ Linh Doanh, tay nắm thành quả đấm. иɦũ ɦσα Từ vui vẻ cười nhe lợi, coi như đã có người thay trời hành đạo, tiểu thư lớn lối không biết bao lâu rồi, cuối cùng cũng có người trị được. Còn Phương Nhược Lâm hai mắt sáng rỡ, trong đầu bắt đầu nghĩ làm cách nào dùng tình sử của Tiêu Mạc Ngôn để tống tiền. Nhan Tịch hơi bất đắc dĩ, bước đến cầm tay Claire, dùng khuôn mặt đáng thương nhìn nàng .
Giận sao? Thiệt là, em cũng có nói muốn đi làm phóng viên đâu.
Claire lạnh lùng liếc Nhan Tịch khiến Nhan Tịch run bắn, rụt tay lại.
"Hạ Hạ ——"
Tiêu Mạc Ngôn không còn phách lối như vừa rồi, giọng nịnh nọt, đáng thương. Hạ Linh Doanh lạnh lùng liếc cô, lắc đầu.
"Tôi không khỏe phải về phòng nghỉ ngơi, chị —— không được "quấy rầy" tôi một tuần. "
"......"
Cuối cùng, nhìn Hạ Linh Doanh tức giận quay vào phòng ngủ, Phương Nhược Lâm thỏa mãn trở về công ty, иɦũ ɦσα Từ cũng vui vẻ đi làm cơm. Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn và Claire một chút rồi nhẹ nhàng trộm chìa khóa ra xe trốn.
Nhất thời, phòng khách lớn chỉ còn lại hai người.
Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy nghiêm nghị của Claire.
"Claire, cậu không cho tớ đường sống. "
Thật là, không phải chỉ đùa với Nhan Tịch một chút thôi sao? Có cần phải vậy không.
Claire lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói:
"Tiêu , không nên xâm phạm các đối tượng thuộc sở hữu tư nhân, những lời này có nghĩa gì, cậu nên rõ hơn mình chứ."
Tiêu Mạc Ngôn liếc Claire, tình cảm của Nhan Tịch trở thành vật sở hữu của cậu khi nào chứ? Vừa rồi không biết ai mới mặt lạnh nói không có quan hệ với Nhan Tịch, nhưng trong lòng cô cũng hiểu, Claire chỉ muốn tự bảo vệ mình khỏi những sự tổn thương, chẳng qua cô chỉ nửa đùa nửa thật thăm dò ý Nhan Tịch mà Claire đã bắt đầu ra sức phản pháo bằng dáng vẻ bình tĩnh thời đại học.
"Tiêu , Nhan Tịch là người của mình, đừng thăm dò ý em ấy. "
Nhìn vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn thay đổi, Claire càng khẳng định ý nghĩ của mình, lạnh nhạt nói, thậm chí vẻ mặt cũng không chút thay đổi. Khóe môi Tiêu Mạc Ngôn cong lên, gật đầu.
"Ồồồ~~ người của cậu? Sao không nói sớm? "
Tiêu Mạc Ngôn cố ý trêu chọc, kéo dài giọng nhưng đối với Claire lại hoàn toàn không có tác dụng, Claire cau mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng hơi tức giận. Người này, điều hành công ty kinh doanh lâu vậy, sao cái tính nghịch ngợm vẫn không đổi.
"Mình về đây. "
"Đừng đi, không ở lại ăn cơm hả? "
"Cậu còn thời gian ăn cơm với mình sao? "
Claire quay lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn bằng ánh mắt xảo quyệt. Tiêu Mạc Ngôn thấy, lưỡng lự, lòng lại bắt đầu lo lắng, trợn mắt nhìn cô ấy rồi quay bước vào phòng ngủ, trước khi đi còn để lại một câu.
"Claire, thứ gì nên để xuống thì phải để xuống. Giống tớ, làm vậy để có hạnh phúc không phải tốt hơn sao? "
Claire nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn, trong nhất thời hơi ngây người.
Hai người là bạn thời đại học, trong mắt Claire, Tiêu Mạc Ngôn là một người rất ưu tú, cô vừa có trí tuệ và sự cao quý của người phương Đông, lại vừa có nét mê hoặc của người phương Tây, nói năng cử chỉ luôn luôn khiến người ta phải chú ý đến, còn tính tình lại phóng túng không theo khuôn phép, thay bạn gái như thay áo. Claire mơ hồ nghe nói cô buồn chán lang thang giữa "rừng hoa" vì mãi không thể quên được mối tình đầu. Nhưng giờ cô ấy lại hao tâm tổn sức vì một người phụ nữ, dốc lòng yêu cô ấy, tình cảm thật sự có thể chuyển đối tượng sao?
Claire nhàn nhạt thở dài, không suy nghĩ nhiều, xách túi ra ngoài. Nhan Tịch đang ngồi trong xe nghe nhạc, thấy Claire đi ra, cười vui vẻ .
"Claire, chị thật lợi hại, em nghĩ tối nay Tiêu tổng sẽ khó sống đây. "
Nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng kia của Hạ Linh Doanh, Nhan Tịch hả hê cười. Claire nhìn nàng, lắc đầu.
Không phải vì em sao?
Trêи đường đi, Nhan Tịch vẫn vui vẻ ra mặt như trước, nói này nói nọ với Claire mà không thèm quan tâm xem người ta có để ý đến mình không, vẫn tự giải trí rất vui vẻ. Claire mím môi không lên tiếng, dường như đang suy tư cái gì đó, sẽ thỉnh thoảng quay qua nhìn Nhan Tịch. Có đôi lần Nhan Tịch bắt gặp ánh mắt cô, nàng lại hưng phấn kể vài câu chuyện cười, không khí trong nháy mắt trầm xuống. Qua vài lần như thế, cuối cùng cũng đến nhà.
Xuống xe, Nhan Tịch sợ Claire mệt, sống chết không để cô giúp, sau khi kéo cô lên lầu rồi mới tự mình chạy xuống, vật lộn kéo đống đồ vừa mua lên nhà.
Rã rời ngồi vật trêи ghế sa lon, Nhan Tịch lau mồ hôi trêи trán, cười nhìn Claire, hỏi:
"Đói chưa? "
Claire nhìn chằm chằm nàng, gật đầu.
Nhan Tịch đứng bật dậy từ ghế salon như một chiếc lò xo, phân loại thức ăn vừa mua, cất gọn gàng xong, nàng nhanh chóng chui tọt vào bếp, mang chiếc tạp dề in hình vợ chồng sói xám vào rồi ngân nga một đoạn bài hát bắt đầu nấu cơm. Hôm nay nàng chuẩn bị cho Claire thưởng thức một món đặc sản – cá vược hấp, chuyến mua thức ăn này cuối cùng cũng chuẩn bị đủ nguyên liệu, lần này nhất định phải phát huy thật tốt.
Claire nhìn chằm chằm dáng người đang bận rộn trong phòng bếp một lúc rồi nhẹ nhàng cười, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Cá vược hấp, canh rong biển, cháo gạo nếp và nấm trắng xào hoàn thành đặt trêи bàn bếp, Nhan Tịch tự thưởng thức màu sắc, hương vị của các món trước rồi mới hài lòng cười, bưng thức ăn ra ngoài.
"Claire, ăn cơm. "
"Ừm. "
Claire lười biếng trả lời. Nhan Tịch vừa ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa để rơi mâm xuống đất.
Claire dường như vừa tắm xong, một vài giọt nước từ mái tóc nâu bên vai rơi xuống, một giọt theo cổ cô chảy dài xuống rồi biến mất nơi ngực khiến người ta mơ tưởng đến bao nhiêu cảnh sắc đẹp. Claire mặc một chiếc áo ngủ cổ rộng gợi cảm, để lộ phần da trắng muốt ở vùng cổ, Nhan Tịch hít sâu một hơi để ổn định nhịp tim đang kịch liệt đập rồi mới đặt mâm xuống.
Claire đứng dậy, đặt văn kiện trêи tay xuống, bước tới cạnh Nhan Tịch, nhìn thức ăn trêи bàn. Claire vừa tắm xong, hương thơm trêи người càng thêm nồng, hương hoa hồng từ sữa tắm xen lẫn với hương sữa đặc hữu của cô và cả vóc dáng khêu gợi hấp dẫn kia khiến Nhan Tịch nuốt nước bọt, bước giật lùi về phía sau mấy bước.
"Sao vậy? "
Nhìn ra Nhan Tịch khác thường, Claire ngước lên nhìn nàng .
Nhan Tịch quay đầu, dời ánh mắt đi, không dám tiếp tục nhìn Claire.
"Claire, tới giờ em vẫn luôn cho rằng chị là một người Trung, không cảm thấy như những cô gái Mỹ."
Claire tự hỏi tại sao Nhan Tịch lại nói những lời này nhưng cô chỉ nhìn nàng, không nói gì.
"Nhưng giờ em mới thấy, dáng người chị thực sự rất giống các cô gái ngoại quốc, khiến cho người ta —— ừm, thèm khát. "
Nhan Tịch hít sâu một hơi, lí nhí nói. Claire sững người, cúi đầu nhìn xuống, chợt hiểu, đỏ mặt, trợn mắt nhìn Nhan Tịch một lúc, mơ hồ nhìn ra ngọn lửa nhỏ trong mắt nàng, mặt càng thêm đỏ. Cô đẩy ghế ra, nhanh chóng đứng dậy vào phòng thay quần áo.
Nhan Tịch lau nước dãi, cúi đầu, ɭϊếʍ môi. Thật sự ra nàng cũng không định nói vậy, dù sao thì vóc dáng Claire hấp dẫn vậy, nàng cũng không phải là ni cô thanh tâm quả ɖu͙ƈ, nàng đang ở tuổi thanh niên, trung thực đầy nhiệt huyết, lỡ như không thể kiềm chế được, làm chuyện gì thái quá thì không phải công sức và cố gắng trước đây trở nên vô ích sao?
Claire thay một bộ pijama, bước ra, trêи mặt vẫn hơi ửng đỏ, nhìn đôi mắt long lanh gợn sóng của Nhan Tịch, cảm thấy chút xấu hổ rồi lại chút tức giận khiến lòng cô ngứa ngáy.
Trước giờ, lúc ăn cơm Nhan Tịch luôn nói không ngừng nhưng lần này lại đặc biệt im lặng, cúi đầu ăn cơm cực kỳ đàng hoàng. Claire phát hiện, nhìn nàng cười nhạt, không nói lời nào.
Sau bữa cơm, theo thói quen Nhan Tịch vừa ngân nga một đoạn nhạc lệch điệu vừa dọn rửa chén đũa. Claire ngồi một mình trêи ghế sa lon, lần này cô không xem báo hay văn kiện gì nữa, tay phải cầm tách cà phê, đôi mắt mơ màng nhìn vào khoảng hư không trước mặt, không biết đang nghĩ gì. Đến khi Nhan Tịch ra ngồi cạnh, cô cũng không phát hiện ra.
"Claire? "
Nhan Tịch nhẹ nhàng gọi cô, Claire sực tỉnh, che trán, hỏi.
"Chuyện gì? "
Nhan Tịch uống một hớp nước trái cây trong tay, nhìn Claire. Nàng phát hiện từ sau khi lên xe Claire vẫn mang dáng vẻ như đang có tâm sự nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Chẳng lẽ ban nãy Tiêu tổng lại nói cái gì khiến Claire suy nghĩ?
Tay phải trêи đầu gối bị vỗ nhẹ, Claire ngước lên nhìn Nhan Tịch, suy nghĩ không biết nên mở miệng thế nào.
Nhan Tịch bị cô nhìn như vậy, có chút lo lắng, đặt ly nước trái cây trêи tay xuống khay trà rồi ngồi ngay ngắn lại nhìn cô.
"Nhan Tịch, vài ngày nữa tôi sẽ quay về Mỹ. "
"Tại sao? "
Nhan Tịch lập tức bật dậy từ ghế salon, kϊƈɦ động nhìn chằm chằm Claire, mặt đỏ lên, ngay cả hơi thở cũng đã trở nên run rẩy.
"Cô ngồi xuống trước đã. "
Claire vẫn giữ giọng bình tĩnh như trước, nhưng Nhan Tịch sao có thể bình tĩnh được. Quay về Mỹ? Chuyện này nghĩa là sao? Chị muốn trốn tránh? Muốn hoàn toàn rời khỏi tôi? Tại sao? Không phải vừa rồi vẫn còn rất tốt sao, tôi lại làm sai điều gì hả???!!!
"Đơn giản là tôi muốn làm rõ một số chuyện thôi. "
Claire nhìn ánh mắt đã ửng hồng của Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói, cố gắng xóa đi sự bất an trong lòng nàng.
~~~~~Hết Chương 36~~~~~
Nhiên Nhiên và Claire, sao hai người cứ thích ra nước ngoài làm rõ tình cảm của mình thế nhỉ?! Haizz nói chung tình cảm có 1 phần là do chữ "phận" ông trời an bài nữa... T_T tui không muốn giao Claire cho chế Nhan chút nào.
Bình luận truyện