Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 717: Phá hiểu lê minh (2)




Sau khi Diệp Lãng trả lời xong, liền nói thầm một câu.

Hít! Toàn trường trầm mặc, tiểu tử này cũng quá trâu bò, dám nói hoàng thái hậu già, hơn nữa còn dám nói nàng phiền toái.

- Ngươi nói cái gì?

Trên trán của hoàng thái hậu xuất hiện hắc tuyến.

- Phi Yên, ngươi làm cái gì thế, mau lên sân khấu nào!

Diệp Lãng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thúc giục Liễu Phi Yên lên sân khấu.

- Đến ngay!

Âm thanh ôn nhu của Liễu Phi Yên vang lên, chỉ cần nghe tiếng cũng đã làm cho vô số người mơ màng, có thể nói âm thanh mỹ diệu như vậy, thì người cũng không quá kém, nếu không chẳng phải phụ lòng của âm thanh hay sao.

Liễu Phi Yên xuất hiện làm cho tất cả mọi người cảm thấy, nàng không làm cho mọi người thất vọng, nàng không phụ lòng âm thanh của nàng, không, phải nói là vượt qua kỳ vọng.

Một bộ váy dài màu đen, trong sự đơn giản ẩn chứa vẻ thanh nhã cao quý, nàng không cần trang điểm son phấn cũng đã thắng được vô số người có trang điểm phụ trợ, sự đơn giản làm cho nàng đẹp hơn, làm cho người ta nhìn nàng liền có cảm giác vô cùng tươi mát và thanh tú, dung nhan của nàng như khắc sâu vào óc của mọi người, bọn họ cảm thấy hai chữ thanh tú là được sáng tạo ra chỉ để dành riêng cho nàng.

- Những người khác đâu?

Diệp Lãng nhìn Liễu Phi Yên một chút, cảm thấy kỳ quái nên hỏi thăm, lúc trước bọn họ diễn tập, còn có những thiếu nữ khác.

- Các nàng sao, các nàng cảm thấy không cần lên, một mình ta là đủ!

Liễu Phi Yên vừa cười vừa nói, trong vẻ tươi cười còn ẩn giấu một chút xảo trá.

???

Diệp Lãng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để ý.

- Tùy tiện, dù sao ta chỉ phụ trách chuyện của ta, chuyện khác ta không thể quản nhiều!

- Ừ! Chỉ cần ngươi có thể đệm nhạc, chuyện khác không trọng yếu, có lẽ, cũng có chút dư thừa, ngược lại còn bị ảnh hưởng.

Liễu Phi Yên cười nói.

Đúng vậy, có nhiều thứ không phải càng nhiều càng tốt, điểm này bọn người Liễu Phi Yên biết rõ, sau đó các nàng càng khẳng định quyết định của mình, bởi vì chuyện kế tiếp, đã làm các nàng cảm thấy hoàn mỹ, cho nên không cần làm chuyện dư thừa.

- Dù ta chưa chuẩn bị tốt lắm, nhưng chúng ta có thể bắt đầu được chưa?

Hai tay của Diệp Lãng đặt lên phím đàn, nhìn Liễu Phi Yên hỏi.

- Ta xong rồi, ngươi bắt đầu đi.

Liễu Phi Yên gật đầu, nàng tùy thời tùy chỗ đều có thể tiến vào trạng thái sẵn sàng, nàng là chuyên nghiệp, đồng thời cũng có thiên phú cao đến kinh người.

Diệp Lãng không nói lời nào, nói đúng ra là hắn có nói cũng vô dụng, bởi vì âm nhạc sẽ thay lời muốn nói, hai tay của hắn múa may trên bàn phím, làm cho Piano phát ra âm thanh mỹ diệu.

Khúc nhạc Piano của Diệp Lãng lúc này đã làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, bởi vì mọi người vừa nghe một khúc Piano rất nhẹ nhàng, giống như tự thuật về một tình yêu thuần khiết, nhưng lúc này, khúc nhạc dạo của Piano đã làm cho người ta cảm nhận một cổ khí thế bàng bạc.

Vì sao Piano lại có thể phát ra âm thanh như vậy, có thể làm cho người ta cảm nhận được khí thế bàng bạc, chẳng lẽ nghe lầm, hay cảm giác sai?

Đúng vậy, không có sai!

Thời điểm Liễu Phi Yên mở miệng hát, mọi người đã minh bạch, đó là bản thân khúc nhạc đã có khí thế, dù chỉ dùng Piano diễn tấu, dù bộ dáng của Liễu Phi Yên rất thanh tú, rất uyển chuyển hàm xúc, nhưng hai người lại có thể dẫn dắt mọi người vào chiến trường, làm cho nhiệt huyết của mọi người sôi trào.

Không ai nghĩ đến, có người vào lúc này lại diễn tấu như vậy, đây là một loại tương phản, làm cho mọi người cảm nhận khúc nhạc càng ngày càng sâu, nội tâm rung động rất lớn.

Có lẽ khúc nhạc này sẽ làm cả đời của mọi người không thể quên, đồng thời cũng làm mọi người hiểu được, chuyện bình thường, không có nghĩa là nhất định.

Ai nói nữ nhân không thể hát ca khúc phát ra khí thế bàng bạc, không thể hát ra hành khúc bi tráng, ai nói Piano thì nhất định phải nhu tình.

...

Chiến xa cuối cùng đã chìm vào bóng tối,

Ta đứng trên tường thành tàn phá nhìn xa,

Nhìn khói thuốc súng dần dần phiêu tán,

Phía chân trời xuất hiện một ánh bình minh,

Ánh bình mình phá tan bóng tối của trời đất...

Là lúc này...

Là bình minh của lòng ta...

... Truyện Tiên Hiệp Truyện Bất Hủ

Tiếng ca của Liễu Phi Yên chấm dứt, âm thanh Piano của Diệp Lãng cũng dừng lại, một hành khúc làm rung động cảm xúc ẩn sâu trong lòng của mỗi người, bọn họ cảm thấy máu của mình đang sôi trào.

Diệp Lãng và Liễu Phi Yên đã làm ra một tiết mục vượt qua ngoài ý liệu của mọi người, không ai có thể nghĩ đến trong thọ yến, lại trình diễn một hành khúc bi tráng như thế.

Sau tiết mục lần này, thì Liễu Phi Yên đã trở thành nhân vật phong vân của đại lục, trở thành minh tinh chói mắt trong lòng của mọi người, mà người si mê âm nhạc của nàng nhiều nhất, lại chính là quân nhân!

Bởi vì, lúc này nàng đã hát một hành khúc hùng tráng, hành khúc này thích hợp với quân nhân tràn đầy nhiệt huyết nhất.

Rất lâu sau đó, thậm chí trải qua mấy ngàn năm sau, hành khúc này của Diệp Lãng và Liễu Phi Yên, đã trở thành hành khúc được lưu truyền rộng rãi nhất trên đại lục.

Lúc này, dù là người nghi ngờ tài năng của Diệp Lãng nhất, cũng không dám tin tưởng, mà người xem thường Diệp Lãng và Liễu Phi Yên, hiện tại đang muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Dù là mẫu tử của Vô Kỵ vương tử, còn cả công chúa cao ngạo kia, hiện tại đang cắn răng, toàn thân đang run rẩy, nàng biết rõ mình đã bị đánh bại, bị đánh bại một cách triệt để!

- Đúng là tiểu hỗn đản, trong thọ yến của ta lại dám hát hành khúc bi tráng, ta thật sự muốn đánh ngươi! Nhưng mà, ca khúc này rất không tồi, xem như ngươi đã vượt qua được kiểm tra.

Tràng diện yên tĩnh bị âm thanh của hoàng thái hậu phá hư, kéo hồn phách của tất cả mọi người trở về!

- Hắc hắc, ta vốn định biểu diễn hành khúc này trước, sau đó mới biểu diễn Hoan thấm, hiện tại thì đảo ngược!

Diệp Lãng vừa cười vừa nói, ban đầu Liễu Phi Yên cũng không dám hợp tác với Diệp Lãng biểu diễn hành khúc này, bởi vì không thích hợp, tuy rung động, nhưng nàng sợ hoàng thái hậu sẽ mất hứng.

Nhưng khi có Hoan thấm của Diệp Lãng làm hậu thuẫn, nàng đã không sợ cái gì, bởi vì nàng tin tưởng Hoan thấm của Diệp Lãng đã kéo hào khí trở lại.

Không đúng.

- Ah...

Liễu Phi Yên cả kinh, hiện tại Hoan thấm đã biểu diễn rồi, với tính cách của Diệp Lãng, sẽ không lặp lại một lần, đây không phải là tình huống mà nàng đã sợ từ sớm hay sao.

Lại nói, đã có hắn ở đây, ta sợ cái gì chứ!

Mà đã có hiệu quả này, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.

- Diệp Lãng, tên của ca khúc này là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện