Ma Tôn Bất Diệt
Chương 45: C45: Át chủ bài
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà giờ khắc này, ở nơi bùng nổ cuộc chiến.
Phương Lăng dùng tay phải căm kiếm lơ lửng giữa không trung, yên lặng nhìn phế tích đại điện sụp đổ,
Phế tích bay cát bụi khắp nơi, làm người ta không thấy rõ bên trong là tình huống gì.
Nửa ngày sau, Kim Bất Hoán bò lên từ trong phế tích.
Lúc này gã cực kỳ chật vật, Vô Địch Kim Thân bị phá, trên thân dính đầy bụi đất.
Trước ngực có một vết thương thấy xương, đây là một kiếm Phương Lăng vừa chém ra!
Kim Bất Hoán ngẩng đầu nhìn vẽ phía Phương Lăng và nói: "Kiếm này rất mạnh, nhưng cũng may tu vi của ngươi không cao, không thì đã có thể giế t chết ta rồi”
“Ta ngủ say mấy vạn năm, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra biến số gì làm hậu nhân trở nên mạnh như vậy?"
Phương Lăng không thèm trả lời mà giơ tay lên chuẩn bị tung thêm một kiếm.
Kim Bất Hoán biến sắc, không nghĩ tới Phương. Lăng có thể liên tục thi triển kiếm chiêu như vừa rồi.
Gã không muốn chịu thêm một kiếm nữa nên vội vàng tung ra thuật pháp bản mệnh.
Chỉ thấy vết thương trước ngực gã toả ra ánh sáng vàng kim, vết chém nhìn thấy xương được khôi phục trong tích tắc, không để lại cả sẹo.
“Đây chính là thuật tái sinh của Kim Giác tộc mà Kiếm sư phụ nói tới sao? Quả nhiên lợi hại..” Phương. Lăng khế gật đầu, biểu thị tán thành đối với thực lực. của Kim Bất Hoán.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, hắn đã quyết định phải biến Kim Bất Hoán thành chất dinh dưỡng của mình.
Cổ tay hẳn chuyển động rồi chém ra một kiếm lần nữa.
Kiếm này là thức thứ hai trong ba thức của Kiếm Ma-- Vấn Thiên!
Thức này còn kh ủng bố hơn Trầm Long, không gì không thể phá vỡ.
Kim Bất Hoán có thể cảm nhận được sự thay đổi của kiếm khí nên lập tức kinh hãi. Gã đã hối hận vì ra tay với Phương Lăng này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, gã chỉ có thể liều mạng một lần.
“Không nghĩ tới trận chiến đầu tiên sau khi tỉnh đậy lại phải tung ra át chủ bài...”
“Phương Lăng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi là một cường giả làm ta kính nể!"
Gã lay động tâm niệm, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng
Trường mâu này sáng chói loá mắt, cực kỳ sắc. bén, toả ra khí tức hủy thiên diệt địa.
“Kim Bất Hoán này chính là thiên kiêu cuối cùng của Kim Giác tộc. Đây là linh bảo bạn sinh của ta, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu!"
“Năm đó mâu này đã đâm giết vô số thiên thánh nữ của tộc khác, hôm nay dùng bảo vật này tiễn ngươi một đoạn đường!”
Trên trán Kim Bất Hoán cuộm lên gân vàng, khí thế trên người vọt lên tới đỉnh cao.
'Gã găm lên một tiếng, dùng toàn bộ sức mạnh để. ném mâu này ra.
Một kiếm Vấn Thiên có uy thế kh ủng bố của Phương Lăng lập tức bị nó áp đảo.
Xùy một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm thủng thân thể Phương Lăng
Kim Bất Hoán thấy vậy thì âm thầm thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng...”
Nhưng sau một khắc, sắc mặt gã lập tức thay đổi như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì gã nhìn thấy Phương Lăng đang cười, thấy hắn dùng hai tay rút Huyễn Kim Phá Thiên Mâu ra khỏi thân thể mình.
“Không có khả năng! Ngươi chỉ là Nhân tộc, bị thần mâu của ta đâm thủng mà tại sao không chết?!" Kim Bất Hoán điên cưỡng gào lên.
Phương Lăng cúi đầu nhìn vào ngực mình, nơi đó. bị Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm ra một lỗ thủng lớn.
Nhưng giờ phút này, máu thịt đang tái tạo lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không bao lâu sau lỗ máu này đã lành lại.
“Không nghĩ tới ngươi còn có át chủ bài này. Binh khí này không tệ, đáng tiếc hiện tại nó là của tai”
Phương Lăng đanh mặt lại, dùng bí pháp cướp đoạt do Bàn sư phụ dạy hẳn để cưỡng ép luyện hóa linh bảo bạn sinh của Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán cảm nhận được liên hệ giữa mình. và Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bị cưỡng ép chặt đứt thì lập tức sụp đổ
“Không, ngươi không có khá năng làm như vậy, trả bảo bối lại cho tai” Gã gào to.
“Như ngươi mong muốn!” Phương Lãng nắm chặt trường mâu mà liếc nhìn Kim Bất Hoán.
Xoạt một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bắn vứt ra rồi đâm về hướng gã.
Kim Bất Hoán tức giận đến mức ọc một tiếng nôn ra máu.
Trong mắt gã tràn đầy không cam lòng, nhưng. cũng biết nếu mình không đi thì hôm nay phải nạp mạng ở chỗ này.
“Thiên Giải đại pháp!” Vào thời khắc trường mâu sắp xuyên thủng thân thể thì cả người gã đã hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Phương Lăng nhìn chỗ Kim Bất Hoán biến mất mà hơi nhíu mày lại
“Đáng tiếc, khí huyết và nhục thân mạnh như vậy. lại để hẳn trốn thoát. Nhưng tốt xấu gì cũng có thu hoạch...” Hắn nhìn về phía thanh Huyễn Kim Phá Thiên Mâu toả ra khí tức hủy diệt kia mà hài lòng khẽ gật đầu.
Mà giờ khắc này, ở nơi bùng nổ cuộc chiến.
Phương Lăng dùng tay phải căm kiếm lơ lửng giữa không trung, yên lặng nhìn phế tích đại điện sụp đổ,
Phế tích bay cát bụi khắp nơi, làm người ta không thấy rõ bên trong là tình huống gì.
Nửa ngày sau, Kim Bất Hoán bò lên từ trong phế tích.
Lúc này gã cực kỳ chật vật, Vô Địch Kim Thân bị phá, trên thân dính đầy bụi đất.
Trước ngực có một vết thương thấy xương, đây là một kiếm Phương Lăng vừa chém ra!
Kim Bất Hoán ngẩng đầu nhìn vẽ phía Phương Lăng và nói: "Kiếm này rất mạnh, nhưng cũng may tu vi của ngươi không cao, không thì đã có thể giế t chết ta rồi”
“Ta ngủ say mấy vạn năm, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra biến số gì làm hậu nhân trở nên mạnh như vậy?"
Phương Lăng không thèm trả lời mà giơ tay lên chuẩn bị tung thêm một kiếm.
Kim Bất Hoán biến sắc, không nghĩ tới Phương. Lăng có thể liên tục thi triển kiếm chiêu như vừa rồi.
Gã không muốn chịu thêm một kiếm nữa nên vội vàng tung ra thuật pháp bản mệnh.
Chỉ thấy vết thương trước ngực gã toả ra ánh sáng vàng kim, vết chém nhìn thấy xương được khôi phục trong tích tắc, không để lại cả sẹo.
“Đây chính là thuật tái sinh của Kim Giác tộc mà Kiếm sư phụ nói tới sao? Quả nhiên lợi hại..” Phương. Lăng khế gật đầu, biểu thị tán thành đối với thực lực. của Kim Bất Hoán.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, hắn đã quyết định phải biến Kim Bất Hoán thành chất dinh dưỡng của mình.
Cổ tay hẳn chuyển động rồi chém ra một kiếm lần nữa.
Kiếm này là thức thứ hai trong ba thức của Kiếm Ma-- Vấn Thiên!
Thức này còn kh ủng bố hơn Trầm Long, không gì không thể phá vỡ.
Kim Bất Hoán có thể cảm nhận được sự thay đổi của kiếm khí nên lập tức kinh hãi. Gã đã hối hận vì ra tay với Phương Lăng này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, gã chỉ có thể liều mạng một lần.
“Không nghĩ tới trận chiến đầu tiên sau khi tỉnh đậy lại phải tung ra át chủ bài...”
“Phương Lăng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi là một cường giả làm ta kính nể!"
Gã lay động tâm niệm, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng
Trường mâu này sáng chói loá mắt, cực kỳ sắc. bén, toả ra khí tức hủy thiên diệt địa.
“Kim Bất Hoán này chính là thiên kiêu cuối cùng của Kim Giác tộc. Đây là linh bảo bạn sinh của ta, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu!"
“Năm đó mâu này đã đâm giết vô số thiên thánh nữ của tộc khác, hôm nay dùng bảo vật này tiễn ngươi một đoạn đường!”
Trên trán Kim Bất Hoán cuộm lên gân vàng, khí thế trên người vọt lên tới đỉnh cao.
'Gã găm lên một tiếng, dùng toàn bộ sức mạnh để. ném mâu này ra.
Một kiếm Vấn Thiên có uy thế kh ủng bố của Phương Lăng lập tức bị nó áp đảo.
Xùy một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm thủng thân thể Phương Lăng
Kim Bất Hoán thấy vậy thì âm thầm thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng...”
Nhưng sau một khắc, sắc mặt gã lập tức thay đổi như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì gã nhìn thấy Phương Lăng đang cười, thấy hắn dùng hai tay rút Huyễn Kim Phá Thiên Mâu ra khỏi thân thể mình.
“Không có khả năng! Ngươi chỉ là Nhân tộc, bị thần mâu của ta đâm thủng mà tại sao không chết?!" Kim Bất Hoán điên cưỡng gào lên.
Phương Lăng cúi đầu nhìn vào ngực mình, nơi đó. bị Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm ra một lỗ thủng lớn.
Nhưng giờ phút này, máu thịt đang tái tạo lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không bao lâu sau lỗ máu này đã lành lại.
“Không nghĩ tới ngươi còn có át chủ bài này. Binh khí này không tệ, đáng tiếc hiện tại nó là của tai”
Phương Lăng đanh mặt lại, dùng bí pháp cướp đoạt do Bàn sư phụ dạy hẳn để cưỡng ép luyện hóa linh bảo bạn sinh của Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán cảm nhận được liên hệ giữa mình. và Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bị cưỡng ép chặt đứt thì lập tức sụp đổ
“Không, ngươi không có khá năng làm như vậy, trả bảo bối lại cho tai” Gã gào to.
“Như ngươi mong muốn!” Phương Lãng nắm chặt trường mâu mà liếc nhìn Kim Bất Hoán.
Xoạt một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bắn vứt ra rồi đâm về hướng gã.
Kim Bất Hoán tức giận đến mức ọc một tiếng nôn ra máu.
Trong mắt gã tràn đầy không cam lòng, nhưng. cũng biết nếu mình không đi thì hôm nay phải nạp mạng ở chỗ này.
“Thiên Giải đại pháp!” Vào thời khắc trường mâu sắp xuyên thủng thân thể thì cả người gã đã hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Phương Lăng nhìn chỗ Kim Bất Hoán biến mất mà hơi nhíu mày lại
“Đáng tiếc, khí huyết và nhục thân mạnh như vậy. lại để hẳn trốn thoát. Nhưng tốt xấu gì cũng có thu hoạch...” Hắn nhìn về phía thanh Huyễn Kim Phá Thiên Mâu toả ra khí tức hủy diệt kia mà hài lòng khẽ gật đầu.
Bình luận truyện