Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 123: 123: Tiểu Thế Giới





Vượt qua chướng khí mù mịt, cũng gian nan khổ sở chống lại đàn Huyết Sắt tập kích, chúng nữ cùng nhóm người Vũ Hồ liền đi sâu vào trong U Ám Thiên Sơn.
Bên trong này hoàn cảnh vô cùng khác biệt bên ngoài, linh khí tỏa ra nồng đậm, so sánh bên ngoài phải gấp hơn mấy lần.

Linh thảo diệu dược đều có đủ, nhưng hầu hết đều bị đào đi bởi nhóm người đến trước, đảo mắt nhìn xung quanh có thể thấy tốp ba tụm bảy cúi đầu lần mò tìm kiếm dược liệu.
" Đám người này quá tham lam… Ngay cả linh dược mới nhô lên cũng nhổ đi.”
Vũ Điệp bản tính vốn yêu thương hoa cỏ, nhìn thấy khung cảnh vốn tươi tốt bị đám người này phá tan tành liền vô cùng tức giận.

Cổ Xuân Vân cũng đồng dạng tương tự gật đầu, nàng vốn là mộc hệ linh căn, tương đối mẫn cảm với dược thảo, trông vậy cũng khiến cho nàng khó chịu.
Dạ Khinh Ưu lại lười quản, tiếp tục đi tiếp, mà Vũ Điệp biết chuyện Sinh Mệnh Chi Thủy quan trọng, cũng kiềm nén bực tức đi tiếp.

Vừa vào được một đoạn thì mặt đất run lên, phía mặt đất nứt thành từng mảng vỡ, có thứ gì đang trồi sụp lên…
Đó là một con Thổ U Giác, ngũ cấp yêu thú, tu vi tương đương Thiên Huyền của nhân tộc.

Toàn thân Thổ U Giác bao bọc bởi lớp kim giáp cứng rắn, tứ chi giương ra móng vuốt bén nhọn, chiều cao hơn mười trượng, thái độ dữ dằn nhìn đám nhân loại dám chui vào địa bàn của mình gây sự.
" Tưởng gì… Hóa ra chỉ là một con Thổ U Giác.

"
Đã có tu sĩ bắt đầu khinh thường, dù sao Thổ U Giác tuy lợi hại nhưng ở đây nhiều người như vậy, còn sợ một con yêu thú ngũ giai sao.


Nhưng lời gã vừa dứt thì mặt đất càng rung chuyển dữ dội, bất ngờ hơn chục con Thổ U Giác đồng loạt xuất hiện, có con còn to lớn hơn cả con trước.
Còn chưa kịp để đám người nhận thức thì đã có vài đạo sĩ bị đè chết, hay bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này đám người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức đề phòng giao chiến cùng đàn Thổ U Giác.

Nhưng đám Thổ U Giác này còn hung hãn hơn cả bình thường, vốn tính cách chúng nó không thích gây sự nhưng lần này chủ động tàn sát nhân loại, quả nhiên là chuyện lạ.
" Thay đổi tâm tính, thúc đẩy huyết mạch yêu ma, chẳng lẽ Nghịch Chuyển Càn Khôn thật sự xuất thế… "
Lục Kiều Vân ánh mắt ngưng trọng ghé lại nhìn, sau một lúc liền mau chóng rời đi, tránh xa vùng hoảng loạn.

Nhưng dường như toàn bộ yêu thú trong này như bị điên, hung tính bành trướng gia tăng, tàn sát nhân loại...
Dù có hỗn loạn hơn nữa thì đối với nhóm người Dạ Khinh Ưu vẫn bình an vô sự, hắn không hề ra tay, tất cả là Lam Thanh Y nhẹ nhàng giải quyết hết, còn đâu là để chúng nữ tự rèn luyện…
Mà Vũ Diệp lúc này vẻ ngoài luân phiên biến chuyển, lúc nhút nhát thiện lành, lúc vũ mị hiếu sát.

Cứ như hai linh hồn trong một cơ thể, quả thật vậy, chỉ thấy trong tiềm thức của nàng trao đổi.
" Tỷ tỷ, Nghịch Đảo Càn Khôn quả nhiên xuất thế… "
" Muội muội, nắm bắt thời cơ… không để ai đoạt lấy.

"

Giọng nói kia có phần ướt át, mê mị như câu hồn đoạt phách, hoàn toàn trái ngược giọng nói sủng ngọt, nhẹ nhàng của Vũ Diệp.

Nghe được tỷ tỷ phân phó, Vũ Điệp nhìn một chút tộc nhân, cắn răng liền rời đi, chạy nhanh về phía đỉnh Thiên Sơn.
Hiện không có ai chú ý nàng, ngoại trừ Dạ Khinh Ưu đang nhàm chán đứng ở đó, thấy nàng rời đi cũng không hề có ý tứ ngăn cản, chỉ cười nhạt.

Cho đến khi chiến đấu kết thúc, đoàn người mới thở ra, cũng may không có ai tử thương cả, phải nói nhóm người Vũ Hồ còn phải đa tạ đám nữ tử bên cạnh Dạ Khinh Ưu.
Còn về Dạ Khinh Ưu trước đến giờ chỉ đứng chơi, Vũ Hồ cũng không để ý, đối với nàng mà nói có thể Dạ Khinh Ưu là người lợi hại nhất ở đây.
" Vũ Điệp đâu rồi? "
Vũ Nho, một nam tử trong nhóm Vũ Hồ kêu lên, hắn ái mộ Vũ Điệp từ lâu, nên nàng vừa biến mất, hắn liền chú ý.

Lúc này mọi người mới để ý đến sự biến mất của Vũ Điệp, đặc biệt Vũ Hồ vô cùng hoảng sợ, mắt nhìn xung quanh.
" Muội ấy từ khi nào mà biến mất… Mau, đi tìm muội ấy.

"
Có thể thấy Vũ Hồ rất quan tâm đến Vũ Điệp, có thể là vì tình cảm quan tâm hay địa vị của Vũ Điệp, điều này Dạ Khinh Ưu không hề quan tâm đến.

Sau một lúc tìm kiếm, một tộc nhân Hoa Hoa Thiên Tộc liền tức tốc quay về, nghiêm túc đối với Vũ Hồ.

" Đội trưởng, phát hiện ra vị trí của Sinh Mệnh Chi Thủy...!"
" Ở nơi nào? "
Vũ Hồ kích động hỏi, người kia không chút chậm trễ liền dẫn đường, Vũ Hồ chần chừ nhìn quanh một lát cũng theo sau, nhiệm vụ tìm Sinh Mệnh Chi Thủy quan trọng nàng không dám chậm trễ.

Về việc tìm Vũ Điệp, bây giờ không có manh mối quả thật khó khăn.
Sau khi đưa ra quyết định, nhóm Vũ Hồ đi tìm Sinh Mệnh Chi Thủy trước.

Còn về Vũ Điệp sau khi lấy xong thứ cần lấy, sẽ chia ra nhân lực ở lại truy tìm.

Vũ Hồ làm việc rất quyết đoán, đã nghĩ liền làm.
Chúng nữ Liễu Vân Nguyệt quay qua nhìn hắn, thấy hắn cũng đi theo, liền lần lượt ở phía sau.

Chỗ mà người Hoa Hoa Thiên Tộc phát hiện, là một ảo cảnh được cách giới bởi trận pháp tự nhiên, có vẻ do tộc của bọn họ lớn lên cùng hoa cỏ nên đối với trận pháp tự nhiên vô cùng mẫn cảm, có thể phát hiện ra cũng không lạ.
Chỉ thấy đoàn người Vũ Hồ đi xuyên qua lớp không khí rồi biến mất như tàng hình, nhưng thật ra là bước vào ảo cảnh.

Cả nhóm người Dạ Khinh Ưu theo sau, vừa bước vào thì đập vào mắt là một đàm thủy trong suốt.
Nước ở đây chảy thành dòng suối nhỏ, len lỏi qua những khe đá, số lượng không nhiều nhưng trân quý.

Dòng nước chứa đựng một lượng linh khí vô cùng đậm, tràn ngập cảm giác của sự sống.
Có cảm tưởng chỉ uống một ngụm cũng có thể chữa được bách bệnh, vị nước vừa ngọt lại thanh mát đem đến cảm giác lắng động bình yên, như hòa mình với thiên nhiên.


Đây chính là Sinh Mệnh Chi Thủy.
Đoàn nguời Hoa Hoa Thiên Tộc bắt đầu quá trình thu gom Sinh Mệnh Chi Thủy, bọn họ lấy ra một chiếc lá nhỏ tạo thành hình phễu bọc từng giọt nước trong đó.

Linh Lung lạ lẫm dò hỏi, được giải thích Sinh Mệnh Chi Thủy bình thường chỉ có thể trực tiếp dùng mà không thể mang đi, nhưng Hoa Hoa Thiên Tộc có cách riêng, dùng lá của cây Thất Sắc Hoa làm phễu đựng có thể khiến Sinh Mệnh Chi Thủy không bị tan biến.
Dạ Khinh Ưu từ nãy đến giờ vẫn luôn chú tâm đến Cấm Thư.

Hắn dò hỏi Lam Thanh Y biết được vị trí của Diệp Lăng, liền chuẩn bị đi đến.
Nhưng nhìn ảo cảnh này, mắt hắn tập trung nhìn xuống phía cuối như dài vô tận, dù đã nắm trong tay pháp tắc không gian vẫn không thể nhìn thấu.
Dạ Khinh Ưu sau khi kiểm tra lại mới biết, hóa ra đây cũng chả phải ảo cảnh hay bí cảnh, mà là một tiểu thế giới riêng.

Chỗ ở đang tại chỉ là một cái động nhỏ, do quy tắc thời không ở đây khác biệt hoàn toàn với bên ngoài cho nên hắn không thể lập tức hiểu được.
Tạm thời hắn cẩn thận bước ra ngoài, xuất hiện giữa trung tâm tiểu thế giới, thần thức tỏa ra, phong kín hơn trăm vạn dặm, liền cảm giác được sự tồn tại của một thân ảnh.
Không chút do dự hắn liền tiến đến vị trí thân ảnh kia…
Ở giữa trung tâm bìa rừng, xuất hiện một hồ nước lớn, tràn ngập linh giác, Dạ Khinh Ưu cảm giác nước trong hồ chính là Sinh Mệnh Chi Thủy đọng lại…
Ở giữa hồ là một mỹ thiếu nữ tuyệt sắc, dáng hình mềm mại yêu kiều như cánh hoa đào mùa xuân, tràn ngập xuân sắc, là khoảnh khắc đẹp nhất trong mùa hoa nở…
Thiếu nữ hai tay áo giải rộng, để lộ bờ vai trắng nõn mềm mại như lưu ly ngọc, tinh xảo như chạm khắc mà thành, mái tóc đen được thắt bím hai bên đã ướt mùi hương dịu nhẹ.

Tấm lưng trần trắng mịn như tắm sữa tươi được cột quanh bởi lớp băng trắng có thể nhìn xuyên suốt, tấm băng ướt dính trên da thịt ẩn hiện da non thiếu nữ nhu cốt.
Toàn thân thể của thiếu nữ chìm trong hồ nước cạn, bộ lục y trang hoa đào như đang được trút bỏ còn nằm trên bờ vai thiếu nữ, vừa che vừa lộ tạo ra cảm giác so với lột trần còn khiêu khích hơn.
Ở bên cạnh nàng còn cắm một thanh kiếm dài, như lơ lửng giữa không trung… Thiếu nữ ngơ ngác như chìm trong thủy đàm, vừa lạnh lùng lại toát ra khí chất xinh đẹp hòa dòng trong cảnh vật ôn tồn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện