Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 128: 128: Lắm Phạt





Thấy Dạ Khinh Ưu muốn đoạt, Vũ Điệp ánh mắt trầm xuống, hóa thành một làn vũ hoa điệp ảnh hướng về phía hắn.

Chiêu thức tuy sắc bén và có uy thế của vực cảnh, nhưng tu vi của Vũ Điệp quá yếu, muốn gây ra một chút thương tổn cho hắn là hoàn toàn không có khả năng.
Mặc kệ nàng, Dạ Khinh Ưu chạm tay vào ngọc giản, một luồng uy áp như khai thiên cái địa, cảm giác như linh hồn tan vỡ, ngay cả với tu vi Thần Đạo như hiện tại, Dạ Khinh Ưu vẫn cảm giác bản thân như một con kiến nhỏ bé vậy, khẽ run rẩy một vài giây, Dạ Khinh Ưu ánh mắt lãnh lệ, lấy lại tinh thần.
Hắn không cam tâm khuất phục, cũng không muốn trở thành con rối bị chơi đùa, vận mệnh của hắn là do hắn nắm giữ, kẻ muốn hắn chết kết quả sẽ bị phản sát, bi kịch kiếp trước hắn sẽ không cho lặp lại.
" Phá cho ta… "
Mái tóc đen dài của Dạ Khinh Ưu hóa sắc đỏ yêu tà dị, thân thể Dạ Khinh Ưu tỏa ra vầng tử quang dày đặc, đôi mắt vốn đen nháy trong trẻo chốc lát liền hóa đỏ, vừa cuồng vừa tà…
Vũ Điệp hoảng sợ không dám đến gần, nàng có cảm tưởng ở trước mặt Dạ Khinh Ưu chỉ như con kiến có thể bị bóp nát bất cứ lúc nào, vẻ cao ngạo trước đó bị dập tắt, thay vào một loại hoảng sợ, co mình đứng không vững…
Diệp Lăng cũng chịu không nổi áp bức, hắn lui ra, lấy ra cái điện thoại di động, từ trong màn hình phóng ra một tấm cổ thạch màu đen, chui rúc trốn trong đó.

Thủ đoạn của hắn có phần kỳ lạ, tuy nhiên lại không có ai để ý.
Dạ Khinh Ưu lúc này trải nghiệm từng loại cảm giác như xé nát da thịt, trong đầu hắn hỗn loạn một mảnh.


Các loại quy tắc của thiên địa như dòng chữ chạy qua đầu, đơn giản như hứng chịu phẫn nộ của Thiên Đạo, từ trên cao hướng xuống một đợt lôi phát đánh xuống đầu, lôi kiếp hóa hình, như cuồng long viễn cổ gào thét phá trời, phẫn nộ vì có người dám phá vỡ quy tắc…
Vũ Điệp khiếp sợ trước lôi kiếp giáng xuống, chỉ một tia sét nhỏ nhoi trong đó có thể hủy diệt cả một Thiên Giới rộng lớn, làm sao Dạ Khinh Ưu có thể chịu đựng được, tên này có còn là người không...
Dạ Khinh Ưu đón nhận từng đợt lôi kiếp, hắn biết đây chính là lôi phạt, đồng thời cũng là lôi kiếp, muốn sống tồn tại qua khoảnh khắc này, tuyệt đối không được lơ là một chút… Huyết Tâm Kiếm nắm trong tay, giơ cao đỉnh đầu, huyết vụ lan tràn, lơ lửng đỉnh đầu hắn tạo thành hình dáng một thanh kiếm đương đầu lôi kiếp…
Không dùng giáp cụ bảo hộ, không sử dụng đan dược trợ kiếp, hắn chỉ dùng duy nhất một bản tâm và một cỗ thân thể đang cháy khét mùi thịt nướng, đương đầu lôi kiếp, mấy khúc xương trắng lòi ra ghê rợn, có mấy ai nghĩ một người có thể chống lại…
Lúc này trên Thiên Quan Giới, nằm giữa trung tâm Thiên Đạo Đài, có hai nữ tử một bạch y, một hồng y đang đứng đó nhìn xuống dưới.

Nữ tử hồng y nhìn thấy thảm trạng Dạ Khinh Ưu, chịu không được nói.
" Đủ rồi, không muốn làm tổn thương hắn.

"
" Thế nào? Ngươi đau lòng… "
Nữ tử bạch y quay qua thản nhiên nói, không chút để ý Dạ Khinh Ưu tàn tạ, hồng y nữ tử cau mày lá liễu, dung mạo tuyệt sắc, xinh đẹp đến không từ nào diễn tả, nước trong nhất hồ Vấn Tâm cũng không đọ nổi bạch ngọc da thịt, Bách Liễu Tán Hoa đóa hoa đẹp nhất Thiên Giới cũng không dám so sánh cùng nàng.

Phải nói nàng dung hợp tất cả tinh túy có được từ trước đến nay của một tuyệt sắc mỹ nữ.

Nữ tử bạch y bên cạnh cũng không kém cạnh, đơn giản vì cả hai quá giống nhau, như hai giọt nước, tuy nhiên khí chất hoàn toàn đối ngược.

Hồng y nữ tử tỏa ra nét đơn thuần, tinh khiết, không nhiễm bụi trần, khuôn mặt ưu mỹ mỉm cười có thể làm đóa hoa tàn nở sắc.

Nhưng bạch y nữ tử thì lạnh như hàn băng cửu cửu vạn năm, như làm lòng người rét lạnh, khuôn mặt chưa từng bộc lộ một chút cảm xúc, hỉ nộ ái ố, từ trước tới giờ, hàng vạn năm, vẻ mặt vẫn vậy…
" Vô Tình, chẳng phải ngươi là người giúp hắn tiếp xúc Đạo giới sớm vậy sao… Bây giờ lại dùng cả Đạo Lôi Phạt Mệnh của Thiên Mệnh Cảnh, chẳng khác nào giết hắn… "
" Là do hắn phạm luật, dám cùng ta đối nghịch… Đoạt lấy Cấm Thư, làm trái quy tắc… "
Bạch y nữ tử lạnh lùng vô cảm, thản nhiên trả lời, hồng y nữ tử biết lời khuyên không được, mắt nhìn Dạ Khinh Ưu không hiểu sao lại cảm thấy không nhẫn tâm… Nàng tuy tâm muốn giúp, nhưng lực bất tòng tâm, mắt nhìn trông ngóng liền thấy lôi phạt không giáng xuống đầu thiếu niên nữa, ngạc nhiên quay đầu.
" Ngươi tha cho hắn… "
Bạch y nữ tử không biểu lộ gì, lạnh nhạt đáp.
" Là hắn quá biến thái… Đạo Lôi Phạt Mệnh cũng không thể tùy tiện mà giáng xuống, lần này coi như hắn may mắn.

"

Dứt lời bạch y nữ tử cũng rời khỏi Thiên Đạo Đài, còn lại mình hồng y nữ tử quan sát Dạ Khinh Ưu, đôi mắt ngọc tinh khiết ánh lên vẻ khác lạ.
Dạ Khinh Ưu chống chọi lại lôi kiếp, suýt chút tan xương nát thịt, hắn móc ra vài khỏa Bách Đạo Đan bỏ vào miệng, dùng tu vi tiêu hóa, ẩn hiện nhắm mắt cảm ngộ quy tắc đại đạo mới ngộ được, chẳng mấy chốc từ trên trời lại giáng xuống một chùm lôi kiếp, lần này Dạ Khinh Ưu đơn giản dùng Huyết Tâm Kiếm xẻ đôi.
Da thịt bao xung quanh Dạ Khinh Ưu dần dần thay đổi, như đất sét đổ vỡ, nứt ra từ bên trong một bóng người, Dạ Khinh Ưu da thịt đổi mới, càng trắng hơn trước, mái tóc dài chạm tới gót chân, vẻ tuấn mỹ ánh lên càng mãnh liệt như muốn mê hoặc vạn hoa trổ mình… Hắn đột phá Thần Đạo Cảnh, bước qua Tố Đạo Cảnh, tiến thêm một bước...
Vũ Điệp từ trong đợt lôi kiếp tỉnh lại, trải qua một lần sợ hãi, tâm cảnh cũng tăng tiến một bậc, mắt ngước nhìn Dạ Khinh Ưu, không hiểu sao cảm giác liền run sợ, ngay cả một ý tứ chống lại cũng không thể nảy sinh thêm.
Dạ Khinh Ưu lấy ra một bộ y phục mặc lại, trông càng thêm suất khí, tin tưởng mị lực tăng cao, Vũ Điệp trông thấy cũng da mặt hồng lên, tim hơi gia nhịp.

Hắn cầm ngọc giản trong tay, cảm nhận trong đó một đạo tắc phản nghịch thiên đạo quy tắc, chỉ dựa vào đây hắn cũng hiểu nguyên nhân tại sao Thiên Đạo tức giận như vậy.
Diệp Lăng cũng ló mình khỏi tòa hắc thạch, ngẩng mặt nhìn Dạ Khinh Ưu, cười hì hì, hai tay xoa xoa.
" Đại ca thật lợi hại, tiểu đệ thật bái phục.

"
" Đồ chơi của ngươi cũng thật thú vị đấy...!"
Dạ Khinh Ưu không chơi trò làm thân với Diệp Lăng, vì hắn biết dù sớm hay muộn dù cho có là huynh đệ tỷ muội ruột thịt thân thiết với Diệp Lăng, thì tên này chắc chắn cũng sẽ đem hắn giết.

Đơn giản vì đó là Quy tắc, mà hắn cũng chỉ là con cờ dưới tay Thiên Đạo, để bồi dưỡng Thiên Đạo Cảnh.
Diệp Lăng giật mình, biết Dạ Khinh Ưu có hứng thú với chiếc điện thoại trên người mình, có cảm giác sợ hãi, nhưng tuyệt nhiên không có ý định đưa cho Dạ Khinh Ưu, giả ngốc hỏi.

" Vật gì đâu đại ca, sao ta không thấy? "
" Hừ, giả ngu vô ích.

"
Dạ Khinh Ưu ánh mắt lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái đã làm Diệp Lăng sợ hãi, hắn nhanh tay nhấn vào điện thoại di động, một tia sáng lóe lên trong nháy mắt đã giúp hắn tạo ra một màn mỏng chặn lại sát khí muốn giết hắn.

Cùng nhờ hắn nhanh tay, may mắn thoát một mạng…
Nhưng kế tiếp, có lẽ không may mắn như vậy, Dạ Khinh Ưu chỉ muốn nhanh chóng giết Diệp Lăng đoạt lấy Ngũ Ấn, còn chưa kịp động thì trên cao giáng xuống một luồng tia sáng.
Tia sáng này không đơn giản như ánh sáng chiếu xuống, chính là uy lực của ngoại không gian, vượt qua cả quy tắc của Thiên Đạo giáng xuống người hắn.
" To gan, dám phá hỏng quy tắc của ta.

"
Giọng nói quái lạ lần nữa vang lên, cảm giác rung động khiến tâm linh mọi sinh vật đều sợ hãi, Dạ Khinh Ưu lần này vô cùng nghiêm túc.

Tuy nhìn Thánh Quang giáng xuống đơn giản, nhưng uy áp so với Lôi Phạt còn đáng sợ hơn, vừa may hắn đột phá Tố Đạo, nếu không thì bị luồng Thánh Quang này một phát xóa sổ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện