Chương 154-155
154: Ngược Tâm 1
Huyết Tam Thiên Thành chính xác là nơi vị Ma Đế của Ma Giới chọn làm nơi lưu đóng, Cuồng Huyết Tà Đế bản lĩnh thông thiên, thực lực áp đảo hai đế vị còn lại, khởi đầu năm trăm năm cuộc chiến Nhân - Ma tàn khốc.
Sau kết quả thắng lợi, hắn có được thứ mà bản thân mỗi lần đều mong muốn, đệ nhất mỹ nữ tam giới lúc bấy giờ, Bách Nguyệt Tử Tiên - Hân Phong Tiểu Nguyệt.
Có mỹ nữ trong tay, gã không có vội vàng thi triển ma trảo, mà hết sức lấy lòng nàng, mỗi lần đều muốn thấy mỹ nữ cười.
Cứ vậy trải qua năm trăm năm, đến thế hệ tân bảng kế nhiệm, vị Ma Đế vẫn không cách nào chiếm lấy được tình cảm của vị đệ nhất mỹ nữ, quyết định không chờ nữa, mà sử dụng thủ đoạn hạ dược, trực tiếp muốn ngắt đóa hoa kiều diễm này.
Nhưng ngày lão đưa ra kế hoạch, cũng là lúc có kẻ đến phá đám.
Huyết Tam Thiên Thành bị một người phá nát, thuộc hạ chết hơn cả nửa, mà điều đặc biệt nhất kẻ ra tay chỉ là một thiếu niên tân nhân bảng.
Rầm…
Phủ chủ của Huyết Cuồng Tà Đế bị đục một lỗ to trên tường, phía đằng sau bước vào một thiếu niên tà dị đến cực điểm, mang trên mình một chiếc mặt nạ quỷ hai sừng, bước đi vào, ánh mắt đỏ rực đằng sau lớp mặt nạ phát ra giọng non trẻ.
" Đế vị ta đến đoạt đây… "
" Tiểu tử ngông cuồng, ngươi nghĩ mình là đệ nhất Đại Thần Bảng mà tự cao sao… "
Huyết Cuồng Tà Đế tức giận, giọng nói phẫn nộ phát ra, huyết sát chi khí lan tỏa, như cuồng sư nộ hống, nếu có ai xui xẻo trong phạm vi nộ hống nhiều khi sẽ huyết tương tung tóe, da thịt nát vụn.
Dạ Khinh Ưu cầm Huyết Tâm Kiếm, vung mạnh, áp lực vô hình như bị chẻ đôi, ánh mắt di dời lên một nam trung niên tuổi tầm tứ niên, uy vũ bức nhân, đằng đằng sát khí nhìn xuống vị trí của hắn, lửa nộ dâng cao đầu.
" Bản lĩnh của tiểu tử ngươi không tệ, chỉ tiếc là chọc nhầm người… Để ta cho ngươi hiểu, thế nào là kính lão đắc thọ.
"
" Lão già nói nhiều… Xuất chiêu đi.
"
Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo rên, nghiêm túc ra tay, không bảo trì mấy phần thực lực, dốc sức giải quyết nhanh gọn.
Phía đằng sau Dạ Khinh Ưu ẩn hiện hình dáng một huyết ma cuồng dị, như tu ma bước lên từ 18 tầng địa ngục.
" Ồ, hóa ra cùng là huyết tu… "
Huyết Cuồng Tà Đế cười nhạt, vẻ mặt dữ tợn, sóng biển máu cuộn trào, tràn ngập một mảng thiên địa, dần dần không còn thấy thứ gì khác… Dạ Khinh Ưu nhảy lên, một kiếm chém ra, trảm nửa khoảng huyết hải, mắt nhìn thẳng lao tới…
Âm thanh phá hoại vang vọng khắp nơi, hai thân hình một lớn một nhỏ liên tục đối chiến, càng đánh Huyết Cuồng Tà Đế từ trong khinh thường tỉnh lại, càng kinh hãi sức chiến đấu của một Thiên Tôn tu vi chỉ là Thần Tôn ngũ giai có thể đánh ngang ngửa cùng lão.
Đến cuối cùng, khi bị một kiếm của Dạ Khinh Ưu đâm xuyên một ngàn tám trăm lỗ trên người, ngã gục trong vũng máu khô cạn, lão vẫn không hiểu gằn giọng lên, hận hận nhìn hắn chằm chằm.
" Tại sao… Tiểu tử ngươi rốt cuộc tu luyện thế nào, chúng ta đều là huyết tu.
Đáng lẽ ta phải mạnh hơn ngươi, tại sao?? "
Lòng kiêu ngạo vạn năm nay bị một tên tiểu tử dập tắt, làm Huyết Cuồng Tà Đế lâm vào điên cuồng.
Dạ Khinh Ưu bước từng bước đến, giọng ngay thẳng lạnh tanh.
" Ta chính là dùng máu của mình để luyện… Còn ngươi là dùng máu của kẻ khác.
Căn bản chúng ta không cùng đẳng cấp.
"
Nói xong, một kiếm chém ra, dẫn đến huyết vụ lan tràn, máu tươi hóa thành huyết vũ từ trên trời rơi xuống, mưa máu đủ kéo dài hai năm ròng không dứt.
Dạ Khinh Ưu hạ sát xong Huyết Cuồng Tà Đế, chính bản thân cũng bị thương nặng, chiếc mặt nạ hai sừng nay chỉ còn một, rơi lạch cạch trên nền đất.
" Ai ở đó… "
Dạ Khinh Ưu nén vết thương dữ dội ở ngực, mắt quay qua nhìn, sau lớp gạch vụn một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc, khuôn mặt vốn hững hờ vô tâm nay thêm một chút huyết sắc, nhìn vào Dạ Khinh Ưu có điểm kỳ lạ.
" Ngươi bị thương? "
Thiếu nữ tuyệt sắc chấn kinh trước vẻ ngoài tuấn mỹ cực hạn của thiếu niên, lòng khẽ run nhẹ, ngoài ý muốn nhất là nam nhân không hề có một chút nào là tỏ ra mê luyến nàng, ngược lại còn tỏa ra sát khí ngày càng tăng cao, nhìn nàng như trực sát.
Thiếu nữ rất ngạc nhiên, cũng là lần đầu đối diện một nam nhân không hề bị nhan sắc của nàng rung động, từ trước tới giờ bất cứ ai thấy nàng đều chao đảo thần hồn, kiên định nhất cũng xem như cùng nàng giao tiếp bình thường.
Chưa hề có ai có sát ý đối với nàng như nam tử này.
Dạ Khinh Ưu cẩn thận xem xét nữ tử vừa xuất hiện, tu vi của nàng cũng không thấp, cũng là Thiên Tôn như hắn, nhưng cao hơn hẳn ba tiểu giai, trong tình trạng đối chiến hiện tại, hắn không có nhiều cơ hội thắng, tuy nhiên cũng chỉ có vậy, chỉ cần giết nàng là xong.
Không quan tâm câu hỏi của nàng, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, nói.
" Ngươi là Hân Phong Tiểu Nguyệt, thất thê của lão Huyết Cuồng… "
" Không… Ta không phải thê tử của hắn, càng không có quan hệ.
Đừng hiểu lầm.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt trực tiếp phủ nhận, nàng nghĩ đến Huyết Cuồng Tà Đế càng thấy chán ghét, tuy rằng trước đó đối xử với nàng không tệ, nhưng hôm nay lại hạ xuân dược, chí dược Thiên Âm Liễu Tâm Tán khiến nàng không cách nào kìm nén dục hỏa trong người, cũng may thứ nàng học là Bách Nguyệt Tán Tâm Kinh, có thể tạm thời kìm nén dục hỏa trong thời gian dài, nhưng khi hiệu quả biến mất thì dục hỏa càng gia tăng kinh người.
Kìm nén rất lâu, nàng mới tỉnh táo, quan sát hai người huyết chiến, liền cảm thấy kinh tâm động phách, đặc biệt lại bị thiếu niên kia thu hút.
Cũng có thể do hỏa dược công tâm, khiến nàng khao khát nam nhân, càng đối với thiếu niên ưu tú truy cầu.
" Mặc kệ ngươi có liên quan đến lão hay không.
Nếu không muốn chết thì cút đi… "
" Ngươi… "
Hân Phong Tiểu Nguyệt lần đầu bị đối xử như vậy, trong lòng ủy khuất, nước mắt trực chảy, Dạ Khinh Ưu không hề cảm thấy một chút thương tiếc, phóng ra Huyết Tâm Kiếm, một phát liền sượt qua cánh tay trắng nõn của mỹ nhân, làm rách một tay áo, Huyết Tâm Kiếm cắm thẳng sau cột đá gãy nứt phía sau ghim chặt.
Máu tươi đỏ hồng chảy ra, cùng với sự ngạc nhiên của mỹ nhân.
" Ngươi thật muốn giết ta… "
" Nói nhiều, là ta cho ngươi cơ hội… Không trốn, liền chết.
"
Dạ Khinh Ưu lạnh lùng nói, vừa mới vươn tay, đột ngột nằm ngã xuống… bất tỉnh.
Hân Phong Tiểu Nguyệt giật mình, còn tưởng hắn giở trò, nhưng chờ đợi hơn canh giờ thiếu niên vẫn không nhúc nhích.
Nàng mới can đảm đến gần, nàng có cảm giác nam nhân này rất đặc biệt, tuy vừa mới muốn giết nàng, nhưng có lẽ là dọa suông, chỉ muốn nàng rời đi thì đúng hơn.
" Này, ngươi không sao chứ? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt ngồi bên cạnh, tay lay lắc thân thể hắn, thấy không có phản hồi, nàng mới đỡ hắn dậy, nhìn không biết nên giết hay nên tha cho hắn.
Đột nhiên cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, nàng càng hết sức khó chịu, nhìn xuống nam nhân, tự nhiên cảm giác càng mạnh mẽ.
Sau một lúc, nàng cầm một tiểu trâm nhỏ, đâm xuống người Dạ Khinh Ưu, động tác nhanh nhẹn, cùng lúc Dạ Khinh Ưu tỉnh lại, cảm giác như đe dọa ập đến, mắt mở ra một chưởng liền đánh văng Hân Phong Tiểu Nguyệt bay ra xa, va đụng một vách tường, khóe miệng cũng chảy máu.
" Lại còn muốn giết ta… "
Dạ Khinh Ưu mệt nhọc thở ra, hắn dùng hết sức nâng cao tay, Huyết Tâm Kiếm lượn một vòng, đột ngột chuyển hướng đâm tới Hân Phong Tiểu Nguyệt.
Mỹ nhân bị thương trong lòng cũng khô tàn, nhắm mắt buông xuôi, có khi chết nàng mới được giải thoát.
Phập…
Kiếm cũng không đâm trúng nàng, mà ghim thẳng một cổ huyết trùng đang tìm cách bò vào người nàng.
Hân Phong Tiểu Nguyệt tỉnh ngộ, kịp thời né ra, hoảng sợ nhìn.
Cổ trùng kia chính là Huyết Phệ Trùng Tâm của Huyết Cuồng Tà Đế dùng để hút lấy máu huyết nuôi dưỡng cho Huyết Giới của lão.
Có thể con cổ trùng này còn sống muốn chui vào người nàng nhưng bị Dạ Khinh Ưu giết chết.
Đồng thời Dạ Khinh Ưu cũng lấy chút sức, lấy ra Lạc Đạo Đan nuốt vào hồi phục thương thế, chú ý một con Huyết Phệ Trùng Tâm cũng dính trên người bị cổ trâm của Hân Phong Tiểu Nguyệt giết chết.
Nàng hóa ra muốn giết chết cổ trùng, cũng không phải có ý nhắm vào hắn, Dạ Khinh Ưu ân oán rạch ròi, kịp thời thu hồi sát ý với nàng.
Nhìn Huyết Phệ Trùng Tâm, hắn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
" Xem ra lão Huyết Cuồng này còn chưa có chết… "
Hắn mất nửa ngày để lấy lại tự do, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Hân Phong Tiểu Nguyệt nằm ngã tại trên đất, mặt hồng da son, hơi thở thơm ngát dịu nhẹ lan ra, có phần gấp gáp.
Dạ Khinh Ưu đi đến, nhìn tình trạng của nàng, mày khẽ nhíu.
" Vật này, Thiên Âm Liễu Tâm Tán...!Hóa ra là bị hạ dược.
"
Trông dáng vẻ này của nàng xem ra đã chịu đựng khá lâu, hỏa khí càng nhiều so với bình thường, Hân Phong Tiểu Nguyệt cảm thấy huyết khí của hắn, ngẩng đầu, dùng sức trèo lên, ôm lấy thân thể của nam nhân, chèo chống rên rỉ mê hồn.
" Ta nóng, thật muốn… Cho ta đi… "
" Phiền phức… "
Dạ Khinh Ưu hất tay, mỹ nữ liền bị hắn đẩy ngã trên đất, Dạ Khinh Ưu đứng đó, mắt nhìn xuống, lắng đọng mấy giây, liền cúi xuống, lấy ra dị dược pha chế, kinh châm lắng đọng, xuyên thấu thân thể của Hân Phong Tiểu Nguyệt.
Dù sao hắn cũng là một Thần Y, để giải được chí dược này cũng cần chút thời gian.
Mất hơn một ngày rưỡi, Thiên Âm Liễu Tâm Tán mới tan đi hết, mỹ nữ nhi cũng từ trong mê man mở mắt, nghĩ tới cảnh về trước, hai má liền đỏ.
" Xong việc, ta với ngươi không còn có liên quan… "
Dạ Khinh Ưu tùy tiện đứng dậy, một câu liền nói, đã bước đi, Hân Phong Tiểu Nguyệt còn không kịp thích ứng.
Thấy hắn nói đi liền đi xa cả dặm, Hân Phong Tiểu Nguyệt cắn môi nhìn hận, nàng vốn cô đơn năm trăm năm, thân bạn hữu không có nhiều, ngay cả tình lang cũng đem nàng dâng cho kẻ địch, nàng từng muốn tự kết liễu nhưng sợ như vậy lại làm Ma Đế phật ý, lần nữa nổi lên chiến loạn.
Mãi chờ đến sau này, có người giết được Huyết Cuồng Tà Đế, cũng là nam tử đặc biệt nhất nàng từng gặp.
Có cảm giác bị thiếu niên tuấn tà yêu dụ, không cách nào lại quên hắn, nàng sau khi đứng dậy đuổi liền theo sau Dạ Khinh Ưu.
(Ôi, vô tâm cũng được gái theo :>) *Chú ý: không thực hành tại cuộc sống thực.
" Đợi ta… "
Tỉnh lại trong một căn phòng lớn, mọi vật bên trong đều làm bằng băng, Hân Phong Tiểu Nguyệt hoảng sợ, nàng nhớ đến bản thân theo đuổi Dạ Khinh Ưu lại lạc vào Ma Băng Vực. Nơi này nghe nói là nơi trú ngụ của Ma Băng Thần - Mộc Kiêu Quân, một đại ác ma xếp hạng đệ nhị trên Đại Thần Bảng thời của nàng. Qua ngàn năm, có lẽ tu vi của Mộc Kiêu Quân đã tăng tiến vượt bậc.
Mở mắt tỉnh lại, Hân Phong Tiểu Nguyệt rùng mình, cảm giác lạnh lẽo, mơ hồ không chân thật, mắt mở ra nhìn xung quanh, toàn là băng tuyết lạnh giá. Nghe nói phạm vi vạn dặm nơi Ma Băng Thần sinh sống không có một sinh vật sống, âm u lạnh lẽo đến cực hàn.
" Nàng tỉnh lại rồi… "
Giọng nói nam tử vang lên, nghe băng lãnh vô thần, ngước đầu nhìn, Hân Phong Tiểu Nguyệt nhìn thấy một nam tử cực độ anh tuấn, mái tóc lam nhạt chải dài sau lưng, đôi mắt băng giá lạnh thấu tâm can, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ đóng băng tâm trí bất cứ ai có tâm cảnh yếu kém. Hân Phong Tiểu Nguyệt dần nhận ra toàn thân bị băng tuyết bọc lấy, cảm giác tê buốt lan tỏa toàn thân, cơ thể đông cứng không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở mắt, mấp máy miệng.
Nàng chỉ nói được một chữ, liền đã cảm thấy thoát hết lực, Mộc Kiêu Quân bước đến, tay vươn lên vuốt ve khuôn mặt của nàng.
" Tiểu Nguyệt, ta cuối cùng cũng có được nàng. "
" ... "
Hân Phong Tiểu Nguyệt không thể di động, lời cũng không thể thốt. Mộc Kiêu Quân vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng, ánh mắt hiếm có hiện ra thâm tình.
" Tiểu Nguyệt, ta thật sự rất thích nàng… "
" ... "
Bộ dáng lúc này của Hân Phong Tiểu Nguyệt không khác nào một băng tượng, chỉ biết im lặng làm một phô tượng trong tay Mộc Kiêu Quân, nàng không hề hay biết rằng nam tử này mến mộ nàng. Ma Băng Thần vốn là một kẻ lạnh lùng ít nói, thân phận bí ẩn, rất ít thông tin về hắn. Mà dù sao, nàng cũng không quan tâm, chỉ cảm thấy mờ nhạt lặng im, nghe nam tử lạnh âm tại trước mặt.
Mộc Kiêu Quân hiếm có ôn nhu nói, hắn si mê nhìn khuôn mặt tuyệt sắc họa nguyệt nhan của Hân Phong Tiểu Nguyệt, ánh mắt mãi nhìn một chỗ không nỡ tách ra. Hân Phong Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, nàng không sợ chết, nhưng việc bị biến thành một bức tượng suốt quãng đời còn lại còn đáng sợ hơn.
Rầm…
Đột nhiên âm thanh băng đá tan vỡ, một bóng người bước vào bên trong, Hân Phong Tiểu Nguyệt dùng hết sức ngẩng đầu, nhìn thấy dáng người, không hiểu sao lại cảm thấy mừng rỡ. Mà Mộc Kiêu Quân lại lạnh lẽo quay đầu, nhìn vào thân ảnh thiếu niên cầm một thanh huyết sát ma kiếm, khuôn mặt tuấn dị suất ưu đến cực điểm, so ra không chút kém cạnh Mộc Kiêu Quân chút nào, còn có một cổ khí tức thanh lãnh, yêu tà mà Mộc Kiêu Quân không hề có.
Mộc Kiêu Quân lạnh lùng quay mặt đối diện cùng thiếu niên trước mặt, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng bước đi vào, mái tóc dài bay phong phanh trong gió, hiếm có nở ra nụ cười tà.
" Ma Băng Thần, làm phiền rồi… "
" Thứ ngươi muốn không có ở chỗ ta… "
Mộc Kiêu Quân lạnh nhạt đáp, hắn quay đầu tỏ ra không chút để ý, mặc kệ thiếu niên muốn làm gì thì làm. Mắt thiếu niên chợt chuyển, nhìn thấy Hân Phong Tiểu Nguyệt có phần ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chuyển đi, máu huyết sắc trên mắt đổi màu đỏ rực, cười khan.
" Có hay không, ta tự mình đến… "
Vừa nói, thân ảnh hắn hóa thành một dáng người đỏ yêu tà, trong chốc lát hóa thành một cái bóng, tiếp xúc Mộc Kiêu Quân. Chỉ thấy Mộc Kiêu Quân vươn tay, toàn bộ xung quanh đều lạnh giá, nơi bàn tay hắn chạm, một mảnh băng kết ngưng tụ đóng băng bất cứ vật gì chạm phải.
Ầm…
Chỉ thấy tuyết băng trắng xóa nhuộm đỏ một màu, trong giây lát, Mộc Kiêu Quân kịp hoàng hồn đã thấy Dạ Khinh Ưu ôm Hân Phong Tiểu Nguyệt trong lòng, nhìn về hắn trêu tức.
" Người này hình như đối với ngươi rất quan trọng… "
" Trả nàng lại cho ta!!! "
Mộc Kiêu Quân dữ dằn kêu lên, tức giận vươn tay ra ngưng kết một băng thương dài ba xích, chĩa về phía Dạ Khinh Ưu làm một mảng không gian hóa thành băng.
Va chạm lần nữa, Dạ Khinh Ưu đã xuất hiện tại trên không, nhìn xuống, hắn một bên tay còn mang theo một nữ hài tử. Nữ hài tử này hoảng sợ nhìn Mộc Kiêu Quân, run rẩy kêu.
" Phụ thân… "
" Băng Nhi… "
Mộc Kiêu Quân nhíu mày, lửa giận trong lòng bùng phát, ánh mắt trừng thẳng Dạ Khinh Ưu, chỉ thấy hắn hai tay ôm hai người, nhạt nhòa nhìn xuống.
" Giao cho ta "Bạch Tọa Băng Liên"... "
" Vô ích, đồ của ta không bao giờ giao ra cho kẻ khác… "
Mộc Kiêu Quân lạnh lẽo kêu, cuối cùng trong tay xuất hiện một đóa băng liên nhỏ trong lòng bàn tay, ném lên giữa không trung, một tòa liên tọa xuất hiện. Mộc Kiêu Quân đứng lên, huy động băng tuyết vạn dặm, đâm ra từ dưới mặt đất là một vườn băng địa toàn băng hoa tuyết tiên đẹp mắt nhưng không kém phần lạnh lẽo.
Dạ Khinh Ưu nghiêm túc buông nữ hài và Hân Phong Tiểu Nguyệt, không dám lơ là trước kẻ đối diện, theo cảm nhận của riêng hắn, Mộc Kiêu Quân còn mạnh hơn Huyết Cuồng Tà Đế mấy phần, còn có đệ ngũ thần khí - Bạch Tọa Băng Liên tại thân, sức chiến đấu càng khủng bố.
Một dáng người cô độc trong bão tuyết đan xen cùng Mộc Kiêu Quân giao chiến, băng gió mịt mù, cơn lạnh thấu xương tủy.
Hân Phong Tiểu Nguyệt cách xa khoảng trăm dặm, mắt nhìn lo lắng, đồng thời cũng để ý một nữ hài tại bên cạnh, nhíu mày nhìn có điểm quen thuộc. Cuối cùng nhớ ra nữ hài này là Mộc Băng, nữ nhi của Mộc Kiêu Quân và Băng Vân Liên - đệ tam (3) mỹ nữ Bách Hoa Bảng. Nữ hài này da thịt trắng bạch, da thịt chạm vào lạnh thấu xương, cảm giác khiến cho nàng nảy sinh thương cảm.
Bất ngờ, một đợt hàn ý ập tới, Hân Phong Tiểu Nguyệt ngước đầu, thấy hai băng thương lớn đâm tới, cơn lạnh kèm theo sát ý kinh thiên, làm Hân Phong Tiểu Nguyệt dậy không nổi một lần phản kháng.
Trơ mắt nhìn mũi băng thương chĩa tới trước mặt, kèm theo giọng điệu điên cuồng của nam nhân.
" Nàng là của ta, ai cũng không được động… "
Chốc lát, tưởng chừng như lần nữa bị bắt, một thân ảnh tại trước mặt nàng che chắn, băng thương vậy mà đâm xuyên người hắn, máu tươi nhỏ giọt từ đỉnh nhọn chảy ra rơi trên mặt nàng. Ngạc nhiên ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu, nàng không ngờ hắn có thể làm như vậy vì nàng, xem có điểm không giống tính cách của hắn.
" Ngu ngốc, đỡ "Hủ Tạng Băng Thương" của ta… Ngươi chết chắc. "
Mộc Kiêu Quân xuất hiện, nhìn thấy bụng Dạ Khinh Ưu bị đâm một lỗ lớn, cảm thấy tên tiểu tử này chết chắc. Dạ Khinh Ưu ngẩng đầu, không có bao nhiêu hoảng sợ, mắt nhìn thẳng, ngón tay kết tụ huy động vỗ từ trên cao xuống.
" Huyết Kiếm - Thiên Tru… "
Cùng với âm thanh của nam nhân, từ trời cao giáng xuống một thanh huyết kiếm, bao phủ bởi màu máu tươi đỏ ửng, lao xuống một đường va chạm cùng băng thương của Mộc Kiêu Quân, một đường hủy diệt cắm thẳng xuống, uy thế không chút giảm, mũi kiếm đến khi ghim chặt trên mặt đất, tạo ra dư chấn xóa xổ một vùng băng địa.
" Uy lực này… "
Mộc Kiêu Quân lần đầu hoảng sợ, hắn còn chưa kịp tỉnh táo, đã thấy Dạ Khinh Ưu tại trước mặt, vươn tay chụp lấy "Bạch Tọa Băng Liên" khiến Mộc Kiêu Quân hoàng hồn, có phần hoảng sợ.
" Ngươi điên rồi… "
Dạ Khinh Ưu vậy mà trực tiếp tước đoạt "Bạch Tọa Băng Liên", bàn tay hắn vừa chạm phải đã lan tỏa một cỗ hàn khí đáng sợ, càng lúc càng cảm thấy lạnh, ngay cả Mộc Kiêu Quân cũng không cách nào chế ngự được, cánh tay phải run rẩy, đơ cứng không thể phản kháng. Mắt thấy Dạ Khinh Ưu còn điên hơn, hắn lấy huyết kiếm đâm xuyên qua cánh tay, lấy lại cảm giác chụp lấy "Bạch Tọa Băng Liên" liền quay đầu ôm hai người kia chạy đi.
Đến khi Mộc Kiêu Quân tỉnh lại, tức giận muốn đuổi theo, đã không thấy bóng hình…
Dẫn theo hai người trốn đi vào băng địa, Dạ Khinh Ưu thân lâm trọng thương, tại một băng động bên trong, nằm dựa một bờ tường, thân thể tàn tạ, lấy ra "Bạch Tọa Băng Liên" đưa ra giao cho nữ hài.
" Giữ lấy đi, luyện hóa nó… "
" A… không lẽ ngươi đoạt nó để đưa cho nữ nhi của hắn? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt kinh ngạc, Dạ Khinh Ưu nhìn nàng không nói, lại tập trung vào chữa thương. Hỏi không được hắn, nàng quay qua hỏi thăm nữ hài, cũng đại khái biết được vài việc.
Mộc Kiêu Quân sau một lần lỡ cùng Băng Vân Liên nảy sinh quan hệ, cũng không hề chịu trách nhiệm mặc kệ nữ tử kia thất thân trong tay hắn. Mà môn phái của Băng Vân Liên rất coi trọng trinh tiết, trở về chắc chắn nàng sẽ bị trọng phạt, thậm chí nàng còn ngỡ bản thân mình có thai, mang trong mình hài cốt của Mộc Kiêu Quân.
Lội trăm sông nghìn suối đến tìm Mộc Kiêu Quân đổi lại nam tử lạnh lùng, nhưng nhận ra nàng mang thai, cho nên cho nữ tử ở lại. Ngay cả khi hạ sinh, Băng Vân Liên cũng chỉ có một mình, hạ sinh Mộc Băng về sau, nàng liền trút hơi thở cuối cùng.
Mộc Kiêu Quân nhận nuôi Mộc Băng, cũng không hề quan tâm bao nhiêu cái nữ nhi này, về sau thân thể Mộc Băng nhiễm hàn độc, xuất phát từ thể chất "Độc Băng Âm Thể" của nàng, cần có "Bạch Tọa Băng Liên" để áp chế hàn độc, tuy nhiên Mộc Kiêu Quân lại không hề đem ra dù cho Mộc Băng là nữ nhi của hắn.
Dạ Khinh Ưu trước kia từng một lần được Băng Vân Liên giúp đỡ, cho nên để đền ơn hắn mới ra tay tước đoạt "Bạch Tọa Băng Liên" cứu giúp nữ hài này.
Hân Phong Tiểu Nguyệt giờ mới hiểu ra, Dạ Khinh Ưu dù tỏ ra vô tình, nhưng là dạng người ân oán trả đủ, quy tắc làm việc bất chấp như vậy.
Bình luận truyện