Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 272: 272: Về Thuyền





Bên trong căn phòng nho nhã thanh lệ, có một vị mỹ lệ nữ tử đang yên lặng ngồi trên giường, dáng vẻ của nàng lúc này hết sức tú lệ động lòng người, có lẽ bởi mang theo thần sắc vui vẻ hòa ái, mà đặc biệt trên người mang theo một phong vị thành thục mê người, có mẫu tính cảm vị.

Nữ tử đúng là Thượng Lan Kỷ Linh, nàng bây giờ so với khi trước không khác, nhưng lại tạo ra cảm giác thu hút hơn xa trước kia.
Thượng Lan Kỷ Linh cẩn thận ngồi trên giường, bàn tay đặt tại trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve không ngừng, mặc dù nhìn so với khi trước không mấy khác, nhưng chỉ cần cẩn thận thì có thể cảm nhận tia khí tức sinh mệnh mãnh liệt đang ở bên trong người nàng.

Người tu đạo so với người thường thì thời gian mang thai kéo dài hơn nhiều, thậm chí có thể tốn vài trăm năm thời gian, đều dựa vào thể chất và thiên phú của phụ mẫu.
" Không ngờ ta lại có thể làm mẫu thân, đời này cũng không còn gì luyến tiếc… "
Thượng Lan Kỷ Linh mân mê bụng không nỡ buông tay, nàng dĩ nhiên rõ người tu đạo cảnh giới càng cao thì có thể mang thai hài tử không dễ, đặc biệt Dạ Khinh Ưu có cảnh giới vượt xa người thường, càng khó khăn hơn gấp ngàn lần.
" Không biết là nam hài hay nữ hài… "
Nàng chợt lẩm bẩm, tựa hồ đối với chuyện này cũng rất quan tâm, dù sao thế giới này vẫn trọng thị nam nhân hơn.

Chẳng qua không để nàng suy nghĩ lâu hơn, từ bên cạnh vang lên giọng nói lãnh đạm của nam tử.
" Không quan hệ, chuyện như vậy không cần suy nghĩ… "
Nghe đến giọng nói quen thuộc, làm Thượng Lan Kỷ Linh vốn dĩ bình thường trầm ổn phải run lên, mau chóng ngước đầu lên nhìn.

Dạ Khinh Ưu mỉm cười, ôn nhu nhìn lấy nàng, hắn đi đến ngồi bên cạnh nàng, cẩn thận một chút cầm lấy cổ tay nàng kiểm tra lần nữa, mới an tâm buông lỏng.

" Dạ lang… "
Thượng Lan Kỷ Linh vừa nhìn thấy hắn, không hiểu sao hai mắt ngấn nước, lời nói cũng không ra.


Dạ Khinh Ưu ra hiệu nàng không cần nói, để cho nữ tử ngã vào trong lòng, thâm tình không một lời, cả hai tự hiểu lẫn nhau, lời nói cũng không mấy ý nghĩa nữa.

Tình tứ một hồi với Thượng Lan Kỷ Linh xong, hắn lại cẩn thận đề xuất và luyện phối một số loại đan dược để cho nàng phục dụng giúp hỗ trợ dưỡng thai.

Dù sao Thượng Lan Kỷ Linh từng luyện hóa qua Bạch Thi Thủy, loại Thiên Địa Dị Vật này chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hài tử chưa ra đời.

Mà chúng nữ sau khi biết tin hắn quay về, liền ríu rít đến gặp, chẳng qua số lượng hình như so với lần trước ít hơn.

Quả thật bởi vì sự kiện Thiên Trung Hội xảy ra mà một số người đã rời khỏi Phi Nguyệt Đăng đi tham gia.
Nghe các nàng nói mới biết, hóa ra Thiên Trung Hội diễn ra cũng được một tháng, đã đi đến sơ thí vòng loại, mà mấy nữ cũng có người tham gia, đều lọt thẳng vào vòng trong.

Dĩ nhiên nếu không phải đột nhiên nghe tin hắn quay lại, thì mấy nàng đã đi cổ vũ tỷ muội thi đấu rồi.
Trong lúc này, tin tức Vũ Hồ truyền đến cũng làm chúng nữ giật mình, đặc biệt Vũ Điệp nét mặt trở nên u sầu hơn trước, tất nhiên bị tin tức kia đả kích.

Dạ Khinh Ưu có thể lờ mờ nhận thấy, nhân cách hiền lành của nàng dần thu liễm, dường như để cho cái linh hồn của vị tỷ tỷ sử dụng, lộ ra bộ dáng như mang thâm cừu đại hận.
" Họ Dạ, ta muốn quay trở lại Thiên Giới… "
Vũ Điệp mang theo vẻ không khách sáo tìm tới hắn nói, Dạ Khinh Ưu khẽ nhướng mày, dĩ nhiên biết trước mắt là một cái Vũ Điệp khác.

Nghe nàng muốn đi, hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, liền từ chối.

" Ngươi đi là chết, ngươi thì có ra sao ta không quan tâm… Còn về phần Vũ Điệp thì ta không thích để nàng ấy mạo hiểm.

"
Dạ Khinh Ưu sau một hồi giao hảo, liền trực tiếp đem danh tính đối phương tra hỏi, để dễ xưng hô, biết trước mặt một Vũ Điệp mang dáng vẻ ngang ngược trái ngược với vẻ nhu thuận bình thường là Vũ Yên, cũng là tỷ tỷ cộng sinh linh hồn cùng Vũ Điệp.

Vũ Yên nghe thấy vậy, nhíu mày, dĩ nhiên bất mãn hắn không cho nàng rời đi.
" Ngươi là cái gì của ta? Đây là chuyện của Hoa Hoa Thiên Tộc, muội muội cũng là người của tộc, dĩ nhiên bọn ta đều có chung một cái ý nguyện.

"
" Đi cũng tốt… Nhưng trừ khi ngươi thắng bọn họ đi đã.

"
Dạ Khinh Ưu ngồi ngửa trên ghế, tay nhấp ngụm trà, liền hướng về tam nữ ma tộc bên cạnh mà nói.

Vũ Yên dĩ nhiên cảm nhận được Ma Khí trên người ba vị mỹ nữ kia, nét mặt liền trầm xuống, bản thân nàng đối với Ma Tộc có thành kiến rất cao.

Vũ Yên không nghĩ nhiều liền đồng ý, Lưu Chỉ Tình nghe vậy cười lạnh, không khách sáo lập tức cùng Vũ Yên giao đấu, kết quả Lưu Chỉ Tình nhanh chóng đánh bại Vũ Yên, làm cho nữ nhân kia hoàn toàn không cam lòng.
Không quan tâm biểu hiện không cam lòng của nàng, Dạ Khinh Ưu ngồi dậy, lạnh lùng nhìn qua nàng một cái, liền bước ra ngoài.


Hắn muốn đi xem thử Thiên Trung Hội kia có gì đặc sắc.
Dạ Khinh Ưu không biết rằng, lúc này thế lực ma đạo đang nổi lên sóng lớn, thậm chí đả động nhiều thế lực lớn, ngay cả thành chủ Hoàng Uyên Thành cũng phải đối với đám người ma đạo hỗ trợ, tìm cho ra kẻ đã diệt sát toàn bộ đệ tử ma đạo.
Thiên Trung Hội diễn ra tại võ trường Đại Hoàng Diễn Trường, nơi vốn dĩ là chỗ mà các đạo sĩ cá cược, giao đấu với nhau, hoặc là yêu thú.

Được coi là diễn trường lớn nhất Lạc Uyên Tinh Cầu, nơi này quy mô phô trương, khán đài có thể dung chứa đến một vạn người.
Nơi diễn ra giao đấu nằm ngay tại phía trung tâm, mà xung quanh theo vòng xoắn ốc là vị trí khán đài, có thể giúp toàn bộ người nhìn thấy tình hình giao đấu bên trong.

Bên dưới diễn trường khá rộng, được chia làm hai mươi cái liên đài giao đấu, liên tục có tiếng binh khí, đạo pháp thi triển, xung quanh có tiếng hò hét cổ vũ không ngừng của khán giả.

Dạ Khinh Ưu lần này đến đây mang theo Lưu Chỉ Tình, Hỏa Linh Nhi, Lạc Tú Hồng tam nữ.

Hỏa Linh Nhi sau một thời gian gặp lại, mãi bám lấy hắn không buông, hắn cũng chỉ tùy tiện đi theo Lạc Tú Hồng dẫn đường đi đến chỗ ngồi đã định sẵn.

Tam nữ đều là hồng nhan họa thủy, dẫn đến nhiều ánh mắt dõi theo, phải khiến Dạ Khinh Ưu tỏa ra khí thế bức nhân làm cho đám người đang nhìn tam nữ mặt mày tái xanh, đều dời mắt đi không dám nhìn nữa.

Dạ Khinh Ưu ngồi xuống, ngay xung quanh hắn chỗ ngồi đều được đặt trước cho nên không thấy có người.

Hỏa Linh Nhi thoải mái ngồi bên cạnh, Lưu Chỉ Tình không khách sáo ngồi một bên còn lại, chỉ có Lạc Tú Hồng thoải mái ung dung ngồi cạnh Hỏa Linh Nhi, điệu bộ sâu xa liếc Lưu Chỉ Tình một cái, lại quay sang Dạ Khinh Ưu cười nói.
" Ca ca, ca đúng là không làm tiểu muội này thất vọng… Mỗi lần đều dẫn theo tỷ muội mới về gặp mặt.

Sợ rằng ngay cả mấy vị Thiên Mệnh Chi Chủ cũng không có được bản lĩnh này.


"
Dạ Khinh Ưu lờ mờ nhận được ý châm chọc trong lời nói của nàng, cũng không có để ý, mà chỉ đặc biệt quan tâm nữ tử này không ngờ vậy mà mấy lâu không gặp thực lực đã tăng đến Tố Đạo Cảnh.

Mới nhớ khi trước, lúc chỉ mới lấy lại được thân thể, nàng chỉ là tu vi so với Lục Kiều Vân còn chưa chắc cao hơn.
" Ngươi sao thực lực tăng mạnh như vậy? "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, khó hiểu hỏi, Lạc Tú Hồng che miệng cười, bộ dáng so với lúc lần đầu gặp thật không mấy khác, chẳng qua lúc này không còn mang theo cỗ khí tức quái ác trước kia, mà thanh linh tiên dục, giống như một tiên nữ tinh nghịch.

Cặp gò bồng của Lạc Tú Hồng không ngừng nhấp nhô, mỉm cười.
" Ca ca quên tiểu muội xuất thân từ đâu sao? Một chút thực lực này nếu muốn đều có thể dễ dàng đạt được.

Mà nói ra cũng nhờ Nghịch Đảo Càn Khôn giúp muội có thể dung hòa Chân Thiên Linh Khí mà không gặp bài xích.

"
Dạ Khinh Ưu cau mày, cũng không rõ ràng nàng đang nói cái gì, Lạc Tú Hồng dường như cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Nàng nhìn lên đài, một bộ đánh trống lảng, chỉ tay về một phía, lém lỉnh cười.
" Ca ca, nhìn kìa… Đến lượt Linh Lung muội tử, còn có Nguyệt tỷ tỷ và Hàm tỷ… "
Quả nhiên nghe lúc này tiếng reo hò càng kịch liệt hơn, dĩ nhiên tràng thi đấu kế tiếp, đông đảo mỹ nhân xuất hiện, trong đó đúng như Lạc Tú Hồng nói.

Linh Lung đang cùng một đạo sĩ của Thiên Cực Tông đối chiến, kết quả nàng không mấy khó khăn mà giành chiến thắng.
Mà Nguyệt Vô Song và Hàm Sương, không ngờ lại là đối thủ của nhau, còn là tình trạng chiến đấu sống chết, nhìn đạo pháp của hai nàng, rõ ràng là muốn lấy tính mạng của đối phương...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện