Chương 51: 51: Ký Thệ Ước
Quang Chi Ngọc nghe tiếng rên rỉ của cặp nam nữ phát ra, biết là đang có chuyện hay ho xảy ra, hắn còn tưởng giọng nữ kia là của Liễu Vân Nguyệt, liều mình di động "Vấn Đạo Kính".
Vậy mà thế nào mà đạo kính không thể di động, dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thể làm đạo kính mảy may chuyển dịch.
Hắn chỉ còn cách im lặng lắng nghe âm thanh rên rỉ đầy dục vọng, càng nghe hắn mới cảm giác có gì đó không đúng, sau đó nghe cặp nam nữ trò chuyện mới biết hóa ra nãy giờ hắn nhận nhầm người, tránh không khỏi chảy mồ hôi, đầu cũng đầy dấu chấm hỏi.
Hà Thiết Tường sau khi vận động mạnh, ôm lấy thân thể lẳng lơ của Loan Hàn vào trong lòng, vuốt ve cặp nhũ câu bị hắn bóp đến xệ, rồi nói.
"Chừng nào nàng mới giúp ta hạ dược Liễu Vân Nguyệt...!Chẳng phải nên làm càng sớm càng tốt sao."
"Hiện giờ còn chưa có cơ hội...!Sư muội này của ta cũng rất khôn ngoan, không thể tùy tiện mà ra tay được."
Loan Hàn khuôn mặt đẹp chuyển sang cau có, vẻ lẳng lơ hiện rõ, động thân thể khiêu khích Hà Thiết Tường khiến hắn mắt đã nóng lên nhưng cũng bất lực vì chỗ phía dưới không lên được nữa.
Hắn nén khó chịu, nhăn trán, tiếp tục hỏi.
"Vậy nàng bảo ta phải chờ bao lâu."
"Cũng sắp rồi...!Dạo này ta thấy nàng thường không tập trung, hay lơ đãng, dường như còn đang nhớ nam nhân nào thì phải..."
Loan Hàn nói như vậy, mắt lại nhìn tới Hà Thiết Tường, thấy hắn đang tỏ ra rất khó chịu, hầm hừ.
"Nàng nói xem nàng ta nhớ ai."
"Ai biết...!Nữ nhân xinh đẹp như nàng thì có là bao nam nhân chứ."
Loan Hàn cười lạnh, ý tứ châm chọc xen lẫn ganh ghét, Hà Thiết Tường lần này tối sầm mặt, quát một cái.
"Nàng ta không giống nàng."
"Ý ngươi là gì...!Có phải nói ta lăng loàn, không biết xấu hổ chứ gì..."
Nữ nhân ngay lập tức giận dữ gầm lên, vẻ dữ dằn oán độc nhìn Hà Thiết Tường.
Hắn biết mình lỡ lời, vội muốn bào chữa, đúng lúc này thì trước mặt xuất hiện hai người khiến cả hai đứng như đá.
Dạ Khinh Ưu nhìn cả hai còn đang trần truồng vô cùng chán ghét, phẩy tay một cái mấy mảnh quần áo trên đất tự động đập vào người của cả hai.
Cặp nam nữ nhanh chóng chui ra sau bụi cây mặc lại y phục chỉnh trang, tâm trạng lúc này là một mảng hoảng loạn.
Liễu Vân Nguyệt được nam tử ôn dưỡng thân thể giúp toàn thân khỏe hơn, lại vừa kịp nghe cuộc đối thoại của hai người kia, lập tức sinh ra tức giận, nàng không ngờ tới vị sư tỷ thường ngày nàng vẫn còn kính trọng lại là một người không biết xấu hổ lại còn muốn hãm hại nàng.
Bây giờ nàng đối với Loan Hàn không còn một chút điểm cảm tình, khuôn mặt lạnh lẽo đưa quét nhìn hai thân ảnh đã mặc lại y trang đàng hoàng bước ra.
"Vì sao tỷ lại muốn hại ta..."
Liễu Vân Nguyệt ngay lập tức đã hỏi, còn không cho Loan Hàn cơ hội giải thích.
Loan Hàn biết hóa ra từ nãy tới giờ Liễu Vân Nguyệt đã nghe hết, ả cười, một nụ cười khá điên dại, ánh mắt dữ dằn oán độc nhìn Liễu Vân Nguyệt rồi nói.
"Vì ta căm thù ngươi...!Tại sao sư phụ lúc nào cũng chọn..."
Lời ả còn chưa dứt, đầu đã rời khỏi cổ, Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nhìn một cái, lãnh đạm nói.
"Chả ai rảnh ngồi nghe ngươi nói nhảm đâu...!Còn ngươi, cũng muốn kể lể."
Dạ Khinh Ưu đưa mắt nhìn Hà Thiết Tường khiến gã cảm thấy lạnh sống lưng, nuốt nước bọt, từng bước lùi lại, cười khó khăn.
"Không dám...!Ta chỉ là nhất thời dại dột."
"Chết."
Dạ Khinh Ưu không nhìn nữa, tay phất một cái, thân thể Hà Thiết Tường hóa thành ngàn mảnh nhỏ, máu me nhuốm trên nền cỏ.
Mắt thấy hai người cứ như vậy mà chết, trong lòng Liễu Vân Nguyệt cũng không có di động nhiều, chỉ quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu nói.
"Hà Thiết Tường trong Bạch Vân Tông thân phận không đơn giản...!Chỉ sợ..."
"Đừng lo, trên đời này không có ai đủ bản lĩnh tổn hại tướng công nàng đâu."
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, gương mặt cách sát Liễu Vân Nguyệt, trong lúc nữ nhân đang xẩu hổ hai má ửng hồng, bộ dáng thẹn thùng xen lẫn hạnh phúc, ngập ngừng tránh né ánh nhìn nam nhân.
"Ai là tướng công của ta chứ..."
Dạ Khinh Ưu biết nàng xấu hổ, không tiếp tục bắt ép nàng, hắn quay sang cầm "Vấn Đạo Kính" lên quan sát, hai mắt híp lại, nhìn thấy Quang Chi Ngọc đang có một bộ mặt sợ hãi không có cách nào trốn.
"Nói đi.
Ngươi là Quang Chi Ngọc, hay là Linh của "Vấn Đạo Kính"."
"Ngươi nói cái gì...!Ta quả thật là Quang Chi Ngọc, thánh tử của Quang Đình Giáo."
Quang Chi Ngọc trưng ra bộ mặt hoảng hốt, chỉ là đang kìm nén, cẩn thận mà trả lời câu hỏi của Dạ Khinh Ưu.
Không thấy nam nhân hỏi mình nói tiếp, Quang Chi Ngọc mới ghé mắt nhìn, trông thấy Dạ Khinh Ưu toàn thân rét lạnh, tỏa ra một luồng khí thế đáng sợ chỉ có Quang Chi Ngọc mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu khiến Quang Chi Ngọc bị dọa cho muốn tè, cảm giác tử vong đang nhìn chằm chằm khiến hắn không kìm được phải khóc thét a, ngay sau cái cảm xúc tiêu cực phát ra, Quang Chi Ngọc hai mắt liên chảy nước mắt tèm hem, miệng mũi cũng chảy nước, nhìn Dạ Khinh Ưu vô cùng thành thật.
"Ta nói mà...!Ta không lừa dối ngươi mà...!Ta quả thật là Quang Chi Ngọc, nhưng mà cũng là Linh của "Vấn Đạo Kính"...!Chỉ là cả hai bọn ta đã hợp một, chính xác ra ta cũng không rõ ràng..."
"Nói như vậy ngươi quả thật là Linh..."
Dạ Khinh Ưu híp mắt cười, trong mắt Quang Chi Ngọc thì vô cùng đáng sợ, toàn thân không hiểu run rẩy, liên tục gật đầu.
Thấy cả hai nói chuyện làm Liễu Vân Nguyệt thấy mơ hồ, quay đầu nhìn Dạ Khinh Ưu hỏi.
"Dạ lang...!Linh mà chàng nói là cái gì."
"Đây cũng không phải là cái gì ghê gớm...!Nói chung ra Linh là một dạng hồn thể tồn tại bên trong mỗi loại Thần khí có được vài phần ý thức.
Chỉ có Thần khí mới sinh ra Linh, mà Linh lại có nhiều loại khác nhau, hình dạng xuất hiện tùy thuộc vào mỗi loại."
Dạ Khinh Ưu rất có phong phạm giải thích cho Liễu Vân Nguyệt, thấy nàng cái gật cái không chứng tỏ còn có chỗ không rõ, hắn cũng không có nói nhiều.
Cầm lấy "Vấn Đạo Kính" đưa cho nàng, nói.
"Đây là một kiện Thần khí, dù chỉ là hạ phẩm nhưng cũng dùng được.
Nàng mau lập thệ ước với Linh của nó."
"Là Thần khí thật sao..."
Liễu Vân Nguyệt ngơ ngác nhìn "Vấn Đạo Kính", cảm giác không ngờ tới, mắt quay lại nhìn nam nhân thấy hắn không chút mảy may để ý, nàng lập tức liền cảm thấy hạnh phúc, định lắc đầu từ chối nhường cho Dạ Khinh Ưu thì hắn đã cắt đầu ngón tay nàng để vài giọt máu nhỏ lên mặt kính.
Dạ Khinh Ưu mắt nhìn vào kính, dữ tợn mà nói.
"Nếu ngươi không ký thệ ước với nàng, ta liền biến ngươi thành đống phế thải..."
"Đừng a...!Ta ký mà..."
Quang Chi Ngọc cảm thấy hắn rất uất ức, dù biết bản thân dung hợp với "Linh", nhưng một nửa của hắn vẫn là người, ký thệ ước này khác nào khế ước bán thân đâu, cũng không khác nô lệ là mấy.
Nhưng không ký hắn tin nam nhân kia làm thật, sẵn sàng biến hắn thành gương vỡ vô dụng, như vậy thì càng thảm rồi.
Ngay lập tức một luồng sáng mờ ảo xuất hiện, trong thoáng chốc linh khí xung quanh cũng lưu thoát một mảng, Liễu Vân Nguyệt cảm thấy toàn thân thoải mái, ánh sáng màu trắng làm toàn thân nàng tăng thêm một tầng năng lượng tích lũy.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng sau khi được Dạ Khinh Ưu chăm chút đã đẹp thêm mấy phần, giờ lại tăng thêm sự bạch ngọc sáng sủa, mà da thịt nàng như phát quang, chỉ qua một đoạn thời gian ngắn, tu vi của Liễu Vân Nguyệt đã đột phá, đạt tới cảnh giới Đạo Hoàng nhất giai.
Quang Chi Ngọc sau khi ký thệ ước với Liễu Vân Nguyệt mới biết nàng thật sự chỉ là mới đột phá thôi, hắn khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng hiểu từ đầu tới giờ kẻ ở đằng sau trêu đùa hắn là nam tử đang mỉm cười trước mặt, đây mới là kẻ nguy hiểm a, ra tay chuyên giấu mặt, âm hiểm thấy sợ.
Liễu Vân Nguyệt sau khi nắm được một kiện thần binh, cảm giác rất không chân thật, nàng ngẩng đầu thật cao, biết lời cảm tạ cũng không nói hết tâm tình của mình nhưng nàng vẫn nhìn lấy Dạ Khinh Ưu, mỉm cười ngọt ngào.
"Dạ lang, chàng thật tốt..."
"Chỉ là một kiện Thần khí mà thôi...!Còn chưa đáng như vậy..."
Dạ Khinh Ưu bàn tay hướng tới vén tóc mai của nàng, dịu dàng mỉm cười khiến cho Liễu Vân Nguyệt cảm thấy vô vàn hạnh phúc.
Đến khi hắn buông tay, nàng mới thấy hơi mất mát, ngước đầu nhìn, đã thấy nam tử lấy ra một loại quả có hai màu xanh đỏ đối xứng, cuốn xoắn ốc, vỏ bên ngoài nhẵn nhụi.
Trong sự tò mò của nàng, Dạ Khinh Ưu cười đầy vẻ bí hiểm làm Quang Chi Ngọc rùng mình, dự đoán không tốt rồi.
Quả nhiên Dạ Khinh Ưu lấy loại quả kia ra ném vào trong gương vô cùng thản nhiên, sau đó hắn âm trầm nói.
"Mau ăn đi."
"Cái này..."
Quang Chi Ngọc nhìn loại quả xanh đỏ mà toàn thân ớn lạnh, không hiểu sao mà lại thấy quen quen.
Sau một hồi suy nghĩ, với kiến thức của chính Quang Chi Ngọc hay của "Linh" thì hắn đã dần nhận ra, hãi hùng mà kêu.
"Âm Dương Quả a..."
"Biết rồi thì mau ăn..."
Dạ Khinh Ưu không dài dòng, mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Quang Chi Ngọc, biết bản thân không ăn sẽ ngay lập tức bị nam nhân dữ dằn kia không thương tiếc.
Quang Chi Ngọc chỉ biết ngậm đắng nuốt cay nuốt vào "Âm Dương Quả."
Đây là loại quả mọc tại Ma giới Đại Hư Vực, công dụng của nó cũng không dùng để luyện đan hay chữa bệnh, chỉ có một tác dụng nhưng đã khiến nó trở thành Ma Quả tương đương dược thảo bát cấp, dù cho có là linh hồn hay là ma thú nếu ăn phải loại quả này thì giới tính hoàn toàn chuyển nghịch, là nam thì hóa nữ, mà là nữ thì biến thành nam.
Ngay cả cơ quan cần thiết cũng biến hóa, trừ khi phải đợi 2 năm rồi ăn một Âm Dương quả thứ 2 nếu không vĩnh viễn không có cơ hội biến trở lại.
Quang Chi Ngọc chỉ mới nghe nói chứ chưa chứng kiến, dù vậy hắn vẫn đã nhìn thấy hình minh họa, rất ớn lạnh mà nuốt "Âm Dương Quả" vào trong bụng.
Trong thoáng mắt chỉ qua vài phút, Liễu Vân Nguyệt liền tròn mắt nhìn vào bên trong "Vấn Đạo Kính", Quang Chi Ngọc từ một nam nhân tuấn mỹ biến thành một mỹ nữ tóc dài, xinh đẹp dịu dàng, thậm chí bộ ngực hình thành to lớn còn không thua kém nàng.
Quang Chi Ngọc nhìn bản thể mới của mình, hắn lại tiếp tục muốn khóc, sờ lấy phần dưới của mình đã thấy cái vật cần thiết biến mất, hắn đã không còn muốn sống.
Hắn nhìn Dạ Khinh Ưu lại muốn chửi.
"Con mẹ nó...!Ta đã là Linh rồi ngươi còn sợ cái rắm...!Biến ta thành mỹ nữ để làm gì...!Ôi! số ta thật khổ mà..."
Đối với sự oán trách của Quang Chi Ngọc, Dạ Khinh Ưu không thèm để tâm chút nào.
Hắn bắt đầu quay qua cùng Liễu Vân Nguyệt hàn huyên vài câu, sau đó lại tiếp tục rời đi, hắn có một cảm giác, bản thân đang chuẩn bị gặp chuyện không tốt.
Bình luận truyện