Ma Y Độc Phi
Chương 128: Chiến Vương bị thương, huyết tế
Edit: susublue
Người chung quanh cũng đã sớm ngây người, các Đại thần cũng không khóc không náo loạn, nhìn cảnh tượng này, tâm trạng của bọn họ đều vô cùng trầm trọng, Chiến Vương đã chết.
Mộ Túy Tình thu tay lại, đầu bị choáng váng, nàng ngã xuống, Duẫn Tuyết Nghiên nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nhưng cơ thể nho nhỏ không chịu nổi sức nặng của nàng: "Ca ca, nhanh đến đây giúp ta!"
Duẫn Minh Hi không cam tâm tình nguyện tiến lên đỡ Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình nở nụ cười cảm kích, Duẫn Minh Hi sửng sốt một chút rồi lập tức quay mặt đi không nhìn nàng nữa.
"Tình tỷ tỷ, Hạo Thần ca ca có thể sống được không?" Duẫn Tuyết Nghiên dè dặt cẩn thận hỏi, sợ giọng nói quá lớn sẽ đánh thức nam tử đang ngủ say.
Mộ Túy Tình lắc đầu: "Ta vốn cho là mình có thể cứu hắn nhưng loại vu thuật này là một loại cấm thuật, người thi triển sẽ không sống được mà người bị trúng thuật cũng không thể sống."
Mọi người đều cảm giác như mình hít thở không thông, Hạ Thi Lan đã khóc đến đau thấu tim gan, Duẫn Ức Liễu cũng đau đớn vô cùng, đứng bên cạnh đỡ nàng, diendanf;lle3<quysdo0n trải qua hai đại kiếp nạn như vậy, cơ thể Hạ Thi Lan sao có thể chịu đựng được.
Duẫn Ức Liễu không dám tưởng tượng, nếu Hạo Thần gặp chuyện không may thì Vũ nhi sẽ thế nào, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của Vũ nhi lúc đó thì nàng liền nhịn không được mà đau lòng.
Hiện tại đã không ai lại đi quan tâm vì sao Mộ Túy Tình hội đối vu thuật như vậy tinh thông, bọn họ tâm, đều gắt gao hệ ở Lam Hạo Thần một người trên người.
Trong ngực Bạch Vũ Mộng có tiếng nỉ non: "Mộng Nhi!" Bạch Vũ Mộng vội vàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào nam tử đang hấp hối.
Mộ Túy Tình cười khổ, nàng có thể làm rất nhiều nhất, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, uổng công nàng tự khoe mình có thể dự tính được mọi chuyện nhưng lại không tính ra được số mệnh của hai người này.
"Thần, Thần, ta ở đây, chàng đừng bỏ lại ta được không?" Bạch Vũ Mộng nắm chặt lấy tay Lam Hạo Thần, bắt đầu chảy nước mắt.
Lam Hạo Thần thở hổn hển, cố hết sức mở miệng: "Mộng... Nhi, ta không thể... Không thể tiếp tục chăm sóc nàng nữa rồi, nàng... nhất định phải.... sống cho tốt, sống... thật hạnh phúc, ta thích nhất là nhìn thấy... Mộng Nhi nở nụ cười..." Nói xong, muốn vươn tay ra sờ dung nhan đã khắc sâu vào trái tim hắn, nhưng cuối cùng lại vô lực rũ tay xuống, trong mắt cũng chảy một giọt lệ.
Người bên cạnh đều không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng đau lòng này, đồng loạt cúi đầu, Bạch Vũ Mộng luôn ngây người nhìn Lam Hạo Thần, nắm tay hắn đặt lên má của mình, muốn khiến hắn mở mắt ra nhìn nàng một cái.
"Thần, chàng đã nói sẽ không vứt bỏ ta, chàng đã nói sẽ mãi mãi ở cùng với ta, chàng tỉnh lại đi được không, chàng nhìn ta một cái đi được không, ta sẽ không bao giờ cáu kỉnh nữa, chàng đừng tức giận nữa được không?"
Bạch Vũ Mộng không ngừng nói, nhưng người trước mắt lại không nghe thấy, ánh mắt dịu dàng, yêu chiều chỉ dành riêng cho nàng đã không còn nữa, không còn nữa, nó đã biến mất cùng với lòng của nàng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Bạch Vũ Mộng cầm lấy kiếm, cắt cổ tay của mình, mọi người đang muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, Bạch Vũ Mộng đưa tay mình đến bên miệng Lam Hạo Thần, để máu của mình chảy vào miệng của hắn.
Mọi người cho là nàng muốn tự sát, khi thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn Bạch Vũ Mộng như vậy thì lại cảm thấy đau lòng, Thu Hằng Duệ đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Vũ nhi, ngoan, Hạo Thần đã đi rồi, hắn nói hắn thích nhìn muội cười, muội đừng như vậy, hắn sẽ đau lòng."
Bạch Vũ Mộng mờ mịt nhìn thoáng qua Thu Hằng Duệ, sự tuyệt vọng trong mắt hắn làm tổn thương nàng, trong lòng lại bắt đầu đau đớn, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Trúc Đạp Vũ cố hết sức ngồi dậy, cầm chặt lấy tay Bạch Vũ Mộng: "Vũ nhi, ngươi phải kiên trì, máu của ngươi cũng vô dụng thôi nhanh chóng đi băng bó đi, như vậy thì Lam Hạo Thần mới có thể ra đi vui vẻ đúng không?"
Bạch Vũ Mộng đột nhiên nắm chặt lấy tay Trúc Đạp Vũ giống như bắt được một cái phao cứu mạng: "Ngươi nói cho ta biết, hắn không có chết đúng không, ngươi có thể cứu hắn đúng không, ngươi mau cứu hắn đi, mau cứu hắn đi..."
Trúc Đạp Vũ rơi một giọt nước mắt nhìn xem nữ tử thất hồn lạc phách trước mắt, ông trời quá tàn nhẫn, bắt nàng trải qua hai lần sinh ly tử biệt, nàng nên có được hạnh phúc, nhưng ông trời lại tước đoạt tất cả mọi thứ của nàng.
"Đều là ta hại hắn, nếu không phải vì cứu ta, hắn sẽ không chết, người đáng chết là ta!" Giọng nói của Bạch Vũ Mộng đầy đau đớn, còn có đầy sự hối hận.
Lam Ngạo Thiên và Hạ Thi Lan đã ngã ngồi trên đất, Hoàng đế, Hoàng hậu tôn quý ngày xưa, lúc này đã không còn phong phạm đế vương, đế hậu nữa, mà họ chỉ là một đôi phụ mẫu mang nỗi đau mất con thôi.
Lam Ngạo Thiên bỗng chốc già đi vài tuổi, đây là đứa con khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo nhất, nhưng lại chết như vậy, tim của hắn thật sự rất đau.
Bạch Vũ Mộng vẫn thì thào tự nói như cũ, nhìn dung nhan của Lam Hạo Thần, nghĩ đến câu nói cuối cùng mà hắn nói với nàng, đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm bi thương, cực kỳ tuyệt vọng.
Mọi người thấy mắt nàng dần dần biến thành màu đỏ, đẩy Thu Hằng Duệ ra, nhào về phía Lam Cảnh Diệp và đám người mà Dương Dịch Triết mang đến, dien[dannlle3<quyydo0n giết chết Lam Cảnh Diệp, chặt xác hắn và Dương Dịch Triết thành từng khối, nhưng hình như vẫn chưa hết giận, nàng chém đến khi bọn họ trở thành đống thịt nát mới thôi.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều ói, trong mắt đầy sự hoảng sợ, nhìn nữ tử đang tức giận, kinh hồn co rúm người lại.
Bạch Vũ Mộng vẫn chưa hết giận, đi về phía đám binh lính, những người đó còn chưa kịp phản kháng đã biến thành vong hồn dưới đao của Bạch Vũ Mộng.
Đúng vậy, bọn họ cũng là người vô tội, bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, nhưng Lam Hạo Thần không vô tội sao, dựa vào cái gì mà bắt Lam Hạo Thần chết, dựa vào cái gì muốn chủ tử bọn họ sống mà hy sinh Lam Hạo Thần.
Nếu là lúc trước thì Bạch Vũ Mộng chắc chắn sẽ bình tĩnh suy nghĩ một chút, dù sao đám binh lính này đều là người sống, bọn họ cũng có người nhà, nhưng lúc này, Bạch Vũ Mộng không nghĩ được nhiều như vậy, thiên hạ thì thế nào, Thần của nàng cũng không thể về được.
Trong vòng một ngày, hoàng cung có gần trăm vạn thi thể, máu chảy thành sông, ngoại trừ người ủng hộ Hoàng Thượng thì những người khác đều bị Bạch Vũ Mộng giết hết.
Mùi máu tươi bay từ trong hoàng cung ra ngập tràn toàn bộ Đô thành, giống như là tế điện Chiến Vương, máu chảy từ hoàng cung ra ngoài nhiễm đầy ngõ lớn ngõ nhỏ.
Tin tức Chiến Vương chết đã sớm truyền khắp nơi, nam tử bảo hộ bọn họ không còn nữa, dân chúng cũng không oán hận Bạch Vũ Mộng giết nhiều người như vậy mà chỉ nói nàng cực kỳ yêu trượng phu mình nên tức giận quá độ.
Dân chúng đều tự treo vải trắng ở trong nhà, mặc áo trắng để tang Chiến Vương. Bầu không khí trên đường trầm lặng, không còn một chút vui vẻ náo nhiệt gì, ai cũng đều mang vẻ mặt đau thương.
Ở trong hoàng cung, Bạch Vũ Mộng giết sạch mọi người, người nào không bị giết cũng bị dọa cho hôn mê, rốt cục Bạch Vũ Mộng cũng nở nụ cười nhợt nhạt, ôm Lam Hạo Thần rồi hôn mê bất tỉnh.
Người chung quanh cũng đã sớm ngây người, các Đại thần cũng không khóc không náo loạn, nhìn cảnh tượng này, tâm trạng của bọn họ đều vô cùng trầm trọng, Chiến Vương đã chết.
Mộ Túy Tình thu tay lại, đầu bị choáng váng, nàng ngã xuống, Duẫn Tuyết Nghiên nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nhưng cơ thể nho nhỏ không chịu nổi sức nặng của nàng: "Ca ca, nhanh đến đây giúp ta!"
Duẫn Minh Hi không cam tâm tình nguyện tiến lên đỡ Mộ Túy Tình, Mộ Túy Tình nở nụ cười cảm kích, Duẫn Minh Hi sửng sốt một chút rồi lập tức quay mặt đi không nhìn nàng nữa.
"Tình tỷ tỷ, Hạo Thần ca ca có thể sống được không?" Duẫn Tuyết Nghiên dè dặt cẩn thận hỏi, sợ giọng nói quá lớn sẽ đánh thức nam tử đang ngủ say.
Mộ Túy Tình lắc đầu: "Ta vốn cho là mình có thể cứu hắn nhưng loại vu thuật này là một loại cấm thuật, người thi triển sẽ không sống được mà người bị trúng thuật cũng không thể sống."
Mọi người đều cảm giác như mình hít thở không thông, Hạ Thi Lan đã khóc đến đau thấu tim gan, Duẫn Ức Liễu cũng đau đớn vô cùng, đứng bên cạnh đỡ nàng, diendanf;lle3<quysdo0n trải qua hai đại kiếp nạn như vậy, cơ thể Hạ Thi Lan sao có thể chịu đựng được.
Duẫn Ức Liễu không dám tưởng tượng, nếu Hạo Thần gặp chuyện không may thì Vũ nhi sẽ thế nào, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng của Vũ nhi lúc đó thì nàng liền nhịn không được mà đau lòng.
Hiện tại đã không ai lại đi quan tâm vì sao Mộ Túy Tình hội đối vu thuật như vậy tinh thông, bọn họ tâm, đều gắt gao hệ ở Lam Hạo Thần một người trên người.
Trong ngực Bạch Vũ Mộng có tiếng nỉ non: "Mộng Nhi!" Bạch Vũ Mộng vội vàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào nam tử đang hấp hối.
Mộ Túy Tình cười khổ, nàng có thể làm rất nhiều nhất, nhưng cũng chỉ đến đây thôi, uổng công nàng tự khoe mình có thể dự tính được mọi chuyện nhưng lại không tính ra được số mệnh của hai người này.
"Thần, Thần, ta ở đây, chàng đừng bỏ lại ta được không?" Bạch Vũ Mộng nắm chặt lấy tay Lam Hạo Thần, bắt đầu chảy nước mắt.
Lam Hạo Thần thở hổn hển, cố hết sức mở miệng: "Mộng... Nhi, ta không thể... Không thể tiếp tục chăm sóc nàng nữa rồi, nàng... nhất định phải.... sống cho tốt, sống... thật hạnh phúc, ta thích nhất là nhìn thấy... Mộng Nhi nở nụ cười..." Nói xong, muốn vươn tay ra sờ dung nhan đã khắc sâu vào trái tim hắn, nhưng cuối cùng lại vô lực rũ tay xuống, trong mắt cũng chảy một giọt lệ.
Người bên cạnh đều không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng đau lòng này, đồng loạt cúi đầu, Bạch Vũ Mộng luôn ngây người nhìn Lam Hạo Thần, nắm tay hắn đặt lên má của mình, muốn khiến hắn mở mắt ra nhìn nàng một cái.
"Thần, chàng đã nói sẽ không vứt bỏ ta, chàng đã nói sẽ mãi mãi ở cùng với ta, chàng tỉnh lại đi được không, chàng nhìn ta một cái đi được không, ta sẽ không bao giờ cáu kỉnh nữa, chàng đừng tức giận nữa được không?"
Bạch Vũ Mộng không ngừng nói, nhưng người trước mắt lại không nghe thấy, ánh mắt dịu dàng, yêu chiều chỉ dành riêng cho nàng đã không còn nữa, không còn nữa, nó đã biến mất cùng với lòng của nàng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Bạch Vũ Mộng cầm lấy kiếm, cắt cổ tay của mình, mọi người đang muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, Bạch Vũ Mộng đưa tay mình đến bên miệng Lam Hạo Thần, để máu của mình chảy vào miệng của hắn.
Mọi người cho là nàng muốn tự sát, khi thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn Bạch Vũ Mộng như vậy thì lại cảm thấy đau lòng, Thu Hằng Duệ đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Vũ nhi, ngoan, Hạo Thần đã đi rồi, hắn nói hắn thích nhìn muội cười, muội đừng như vậy, hắn sẽ đau lòng."
Bạch Vũ Mộng mờ mịt nhìn thoáng qua Thu Hằng Duệ, sự tuyệt vọng trong mắt hắn làm tổn thương nàng, trong lòng lại bắt đầu đau đớn, nhưng lại không thể thay đổi được gì.
Trúc Đạp Vũ cố hết sức ngồi dậy, cầm chặt lấy tay Bạch Vũ Mộng: "Vũ nhi, ngươi phải kiên trì, máu của ngươi cũng vô dụng thôi nhanh chóng đi băng bó đi, như vậy thì Lam Hạo Thần mới có thể ra đi vui vẻ đúng không?"
Bạch Vũ Mộng đột nhiên nắm chặt lấy tay Trúc Đạp Vũ giống như bắt được một cái phao cứu mạng: "Ngươi nói cho ta biết, hắn không có chết đúng không, ngươi có thể cứu hắn đúng không, ngươi mau cứu hắn đi, mau cứu hắn đi..."
Trúc Đạp Vũ rơi một giọt nước mắt nhìn xem nữ tử thất hồn lạc phách trước mắt, ông trời quá tàn nhẫn, bắt nàng trải qua hai lần sinh ly tử biệt, nàng nên có được hạnh phúc, nhưng ông trời lại tước đoạt tất cả mọi thứ của nàng.
"Đều là ta hại hắn, nếu không phải vì cứu ta, hắn sẽ không chết, người đáng chết là ta!" Giọng nói của Bạch Vũ Mộng đầy đau đớn, còn có đầy sự hối hận.
Lam Ngạo Thiên và Hạ Thi Lan đã ngã ngồi trên đất, Hoàng đế, Hoàng hậu tôn quý ngày xưa, lúc này đã không còn phong phạm đế vương, đế hậu nữa, mà họ chỉ là một đôi phụ mẫu mang nỗi đau mất con thôi.
Lam Ngạo Thiên bỗng chốc già đi vài tuổi, đây là đứa con khiến hắn cảm thấy kiêu ngạo nhất, nhưng lại chết như vậy, tim của hắn thật sự rất đau.
Bạch Vũ Mộng vẫn thì thào tự nói như cũ, nhìn dung nhan của Lam Hạo Thần, nghĩ đến câu nói cuối cùng mà hắn nói với nàng, đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm bi thương, cực kỳ tuyệt vọng.
Mọi người thấy mắt nàng dần dần biến thành màu đỏ, đẩy Thu Hằng Duệ ra, nhào về phía Lam Cảnh Diệp và đám người mà Dương Dịch Triết mang đến, dien[dannlle3<quyydo0n giết chết Lam Cảnh Diệp, chặt xác hắn và Dương Dịch Triết thành từng khối, nhưng hình như vẫn chưa hết giận, nàng chém đến khi bọn họ trở thành đống thịt nát mới thôi.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều ói, trong mắt đầy sự hoảng sợ, nhìn nữ tử đang tức giận, kinh hồn co rúm người lại.
Bạch Vũ Mộng vẫn chưa hết giận, đi về phía đám binh lính, những người đó còn chưa kịp phản kháng đã biến thành vong hồn dưới đao của Bạch Vũ Mộng.
Đúng vậy, bọn họ cũng là người vô tội, bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, nhưng Lam Hạo Thần không vô tội sao, dựa vào cái gì mà bắt Lam Hạo Thần chết, dựa vào cái gì muốn chủ tử bọn họ sống mà hy sinh Lam Hạo Thần.
Nếu là lúc trước thì Bạch Vũ Mộng chắc chắn sẽ bình tĩnh suy nghĩ một chút, dù sao đám binh lính này đều là người sống, bọn họ cũng có người nhà, nhưng lúc này, Bạch Vũ Mộng không nghĩ được nhiều như vậy, thiên hạ thì thế nào, Thần của nàng cũng không thể về được.
Trong vòng một ngày, hoàng cung có gần trăm vạn thi thể, máu chảy thành sông, ngoại trừ người ủng hộ Hoàng Thượng thì những người khác đều bị Bạch Vũ Mộng giết hết.
Mùi máu tươi bay từ trong hoàng cung ra ngập tràn toàn bộ Đô thành, giống như là tế điện Chiến Vương, máu chảy từ hoàng cung ra ngoài nhiễm đầy ngõ lớn ngõ nhỏ.
Tin tức Chiến Vương chết đã sớm truyền khắp nơi, nam tử bảo hộ bọn họ không còn nữa, dân chúng cũng không oán hận Bạch Vũ Mộng giết nhiều người như vậy mà chỉ nói nàng cực kỳ yêu trượng phu mình nên tức giận quá độ.
Dân chúng đều tự treo vải trắng ở trong nhà, mặc áo trắng để tang Chiến Vương. Bầu không khí trên đường trầm lặng, không còn một chút vui vẻ náo nhiệt gì, ai cũng đều mang vẻ mặt đau thương.
Ở trong hoàng cung, Bạch Vũ Mộng giết sạch mọi người, người nào không bị giết cũng bị dọa cho hôn mê, rốt cục Bạch Vũ Mộng cũng nở nụ cười nhợt nhạt, ôm Lam Hạo Thần rồi hôn mê bất tỉnh.
Bình luận truyện