Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 5: Phương pháp của thu tam tiểu thư



Võ công của Thu Địch Phỉ thật khác thường.

Người trong võ lâm, kẻ dùng kiếm thì chính là đâm – một kiếm đâm xuống, trên thân địch thủ tất sẽ có lỗ thủng, máu tươi trào ra…

Người trong võ lâm, nếu dùng đao thì sẽ chém – một đao chém xuống như chém dưa hấu, đã thấy địch thủ đầu mình hai nơi.

Thu tam tiểu thư lại rất có sáng tạo, nàng cầm kiếm nhưng điên cuồng hét to : ta chém ngươi.

Hắc y nhân vẻ mặt tràn đầy kinh miệt, hắn cảm thấy sự tồn tại của nàng trong võ lâm là sỉ nhục đối với kiếm, là bi ai cho đao.

Hắc y nhân giơ tay lên, âm thầm vận lực, chuẩn bị trong vòng một chiêu sẽ đập chết nữ nhân ngu xuẩn này, giải thoát cho kiếm, giữ trong sạch cho đao.

Thu Địch Phỉ rút kiếm định chém xuống, thân kiếm sắp sửa chạm vào cánh tay hắn y nhân, hay nói cách khác là nàng sắp bị nội lực của hắn phản công mà chết thì ngay lúc đó, Mộ Thiên Sơn vốn vẫn khoan thai ngồi yên trên ghế, khuông mặt tuyệt sắc đang tỉnh lặng nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, nhìn hắn chẳng khác nào một trích tiên lại mở miệng nói mấy từ.

Thanh âm của hắn nhẹ vô cùng, phảng phất như mấy từ đó vừa chui ra khỏi miệng hắn liền lập tức tan rã trong không khí.

Nhưng Thu Địch Phỉ vẫn nghe rất rõ:

Hương Hương, cho ngươi giải dược

Vì vậy, Thu Địch Phỉ rút kiếm muốn chém xuống thì lập tức thu kiếm rồi nháy mắt đã đảo đến bên cạnh Mộ Thiên Sơn.

Chưởng lực của hắc y nhâ gần như đã phát ra rồi nhưng Thu Địch Phỉ lại đột nhiên dừng tay, vì thể diện nam nhân hắn chỉ có thể cắn răng thu hồi chưởng lực còn làm ra vẻ không để ý.

Không thu hồi trở lại mà đem chưởng lực đánh vào bức tường, mất mặt còn chưa tính, không chừng hắn còn bị ăn đau cho nên nhất định phải thu hồi chưởng lực.

Nhưng mà, cảm giác bị nội thương cũng từ từ dâng lên.

Hắc ý nhân lặng lẽ ngồi điều tức khí huyết có chút hỗn loạn.

Thu Địch Phỉ bổ nhào đến bên cạnh Mộ Thiên Sơn, bày ra tư thế trông mong hi vọng với tuyệt sắc nam tử “ đại ca, ngươi muốn cho ta giải dược đúng không? cho ta đi, cầu ngươi, mau cho ta đi” Thu Địch Phỉ cảm giác thời gian của mình chỉ còn lại khoảng một nén nhang.

Mộ Thiên Sơn nhẹ nhàng quay đầu, tươi cười sáng lạn nói với nàng “ muội tử, đại ca vừa rồi định nói với người: Hương Hương, cho ngươi giải dược…cũng vô dụng, ngươi, đã bắt đầu phát tác rồi”

Thu Địch Phỉ không nói hai lời, đứng thẳng người, rút kiếm nhắm ngay cổ mình chém xuống.

Chỉ thấy, tay nâng kiếm rơi!

Sau đó

Kiếm rơi trên mặt đất còn Thu Địch Phỉ thì đứng yên bất động.

Nàng bị Mộ Thiên Sơn điểm huyệt nên không thể tự sát.

Thu Địch Phỉ hai mắt mở to, tràn ngập oán giận, đau lòng rồi lại rưng rưng nhìn Mộ Thiên Sơn, trong mắt nàng như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn…muốn hung hăng mắng chửi, trong lòng cũng muốn phanh thây xé xác hắn, muốn dùng lực đánh cho hắn một cái, mà trên mặt nàng dĩ nhiên cũng bắt đầu khô nóng ửng đỏ.

Mộ Thiên Sơn điểm huyệt Địch Thu Phỉ xong, nhàn nhạt nói với hắc y nhân “ sư huynh, ngươi dây dưa ta cũng được mười năm, như thế nào lại có kiên nhẫn đến tận bây giờ cũng không chịu buông tha cho ta chứ?”

Hắc y nhân vốn đang âm thầm điều trị nội tức, nghe Mộ Thiên Sơn nói vậy thì tức giận bùng lên, khí tức vừa mới vận hành tới thời điểm mấu chốt lại bị đảo lộn, một ngụm ngai ngái liền xông thẳng lên yết hầu.

Hắc y nhân cố nén lại, nghiêm nghị quát to với Mộ Thiên Sơn “ câm miệng. Đừng làm cho người ta lại hiểu lầm ta có ý đồ gì đồ với ngươi. Ta dây dưa mười năm với ngươi cái rắm, ta chỉ là dây dưa với cái ở trong ngực ngươi…khụ khụ khụ” mói tới đây thì vì quá mức kích động nên ho khan.

Mộ Thiên Sơn vẻ mặt không thay đổi lên tiếng “ sư huynh, không phải ngươi muốn tâm của Thiên Sơn chứ? E là cả đời này Thiên Sơn đành phải cô phụ chân tình của sư huynh rồi, Thiên Sơn chỉ thích nữ nhân mà thôi”

Hắc y nhân không nhịn được nữa mà thổ huyết, vừa phun máu vừa không ngừng gào rú “ ngươi, ngươi, ngươi câm miệng cho ta. Ta không nói tâm của ngươi, ngươi biết rõ là ta muốn nói tới Thiên Khuyết Tâm Kinh. Mộ Thiên Sơn, ngươi đừng tưởng ta không biết Thiên Khuyết Tâm Kinh khi luyện tới tầng cuối cùng thì sẽ có mười hai ngày bị mất hết nội lực, ta đã cẩn thận tính toán những ngày này chính là thời điểm ngươi mất hết công lực a”

Mộ Thiên Sơn khẽ mỉm cười, nhẹ hỏi “ ngươi dám chắc vậy sao?”

Hắc y nhân trừng mắt nhìn Mộ Thiên Sơn, rất không xác định lắp bắp nói “ dám chắc…khẳng định…sao lại không khẳng định”

Nói là nói thế thôi.

Hắn cũng không dám chắc a. Hắn chẳng qua suy bụng ta ra bụng người, từ phương thức của bản thân mà phỏng đoán tình trạng của Mộ Thiên Sơn mà thôi. Hắn vốn cho rằng lúc này Mộ Thiên Sơn đã mất hết nội lực, dù võ công hắn đứng sau Mộ Thiên Sơn nhưng khả năng tính toán thì vẫn là đệ nhất võ lâm nha. Điều này không phải hắn nói khoác mà thực sự hắn đã trải qua quá trình rèn luyện nghiệm túc, tính cái gì thì trúng cái đó, có sai sót thì cũng là rất nhỏ. Hắn vốn tin chắc Mộ Thiên Sơn lúc này đã mất hết nội lực nhưng vừa rồi hắn cũng tận mắt nhìn thấy Mộ Thiên Sơn cách không điểm huyệt Thu Địch Phỉ, hơn nữa nhìn mặt mũi nha đầu ngu xuẩn kia bắt đầu đỏ hồng cũng biết là nàng bắt đầu phát tác xuân dược, nhất định là nha đầu này chuẩn bị tự cởi quần áo của mình a.

Như vậy, nội lực của Mộ Thiên Sơn rốt cuộc là còn hay mất? thực ra, chuyện này không thể có, không thể nào.

Mộ Thiên Sơn nhìn hắc y nhân đang trầm tư rối rắm nói “ sư huynh, sao không tự mình kiểm tra xem, thử một lần rồi sẽ biết ngay thôi mà, rốt cuộc là Thiên Sơn có mất nội lực hay không, sư huynh, thực ra chuyện này có thể không có, thực sự là có thể không đó. Ha hahaha”

Hắc y nhân lại muốn thổ huyết.

Hắn từ nhỏ tính tình đã nóng nảy, thô bạo, từ lúc luyện được nội công thì hễ tức giận, khí tức bất ổn là lại phun máu thổ huyết.

Chuyện này cũng là một chuyện hiếm trong võ lâm a.

Bất quá trong mấy năm qua, có thể làm cho hắn tức giận đến mức thổ huyết cũng chỉ có hai người.

Mà hôm nay vừa vặn hắn gặp đúng hai sát tinh.

Thật đáng thương cho hắn, hôm nay gặp phải hai sát tinh cũng chính là hai đóa hoa hiếm thấy trong vườn hoa võ lâm. Mộ đóa là phẫn trư ăn hổ, giả ngu, vô hình vô ảnh mà làm hắn thổ huyết. Đối với đóa còn lại hắn lại hận mìn sao không ngu một chút, để không hiểu những gì Thiên Sơn nói, để hắn không phải thổ huyết vì từng câu từng chữ của hắn ta a…

Hắc y nhân dù sao cũng xếp hạng tư trên bảng xếp hạng của võ lâm nha, thế nhưng hôm nay lại bị một nha đầu ngu xuẩn cùng một nhân sĩ bị hiềm nghi là đã mất hết nội lực làm cho thổ huyết không ngừng. Haizzzzzzz

Mộ Thiên Sơn lần thứ tư nâng chung trà lên sau đó cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Địch Thu Phỉ đang bất động bên cạnh. Nàng thực sự vẫn không nhúc nhích.

Rốt cuộc hắn có thể bình an uống ngụm trà này rồi.

Thế nhưng khi hắn định nuốt ngụm trà xuống thì hắc y nhân dùng tốc độ sét đánh, lực như thiên quân vạn mã mà bất ngờ đánh thẳng xuống đỉnh đầu của hắn.

Hắc y nhân vừa đánh vừa điên cuồng thét to “ Mộ Thiên Sơn, lão tử ta đánh cược một lần, ta cá là ngươi không còn nội lực, ta cá là trên tóc ngươi không có xích rực phấn. Ngươi mau nộp mạng đi, mau giao Thiên Khuyết Tâm Kinh ra đây…”

Nói thì lâu nhưng sự việc lại diễn ra nhanh chóng, huống chi hắc y nhân và Mộ Thiên Sơn cách nhau không xa, chẳng qua như một pha quay chậm khi cao thủ so chiêu thôi. Thân ảnh nhẹ nhàng lắc lư thoáng cái đã xuất hiện trước mắt, sau đó máu tươi điên cuồng phu ra khắp bốn phương tám hướng cùng tiếng hét ngạo ngễ vang tận trời xanh “ lão tử thắng” thắng lợi ngu ngốc…

Khi hắc y nhân há to mồm kéo dài âm tiết cuối cùng “ đến..” thì cùng lúc xảy ra ba sự kiện.

Chuyện thứ nhất là Mộ Thiên Sơn băn khoăn do dự, nên nuốt xuống hay phun ra, cuối cùng ngụm trà thứ tư có một kết cuộc: một nửa phun ra, một nửa chui vào bụng hắn, hắn còn dùng sức ho khan hai tiếng.

Sự kiện thứ hai là Thu tam tiểu thư lẽ ra bị điểm huyện đứng yên bất động đột nhiên lại như xác chết vùng dậy, dùng tốc độ sét đánh ngay khi hắc y nhân há to mồm hét chữ đến thì nàng vung một nắm to bột phấn không biết tên vào miệng hắn.

Sự kiện thứ ba liên kết với sự kiện thứ hai, đó chính là hắc y nhân trong lúc không có sự phòng bị, còn chưa kịp nói hết câu, ngạc nhiên với tình huống trước mắt mà lực đạo trong tay dừng lại, người cũng dừng lại rồi…không cẩn thận nuốt hết số bột phấn kia vào bụng.

Ba sự kiện diễn ra cùng môt lúc, sau đó, ba người cùng bảo trì sự trầm mặc.

Còn các nữ nhân khác trong phòng? Ân? Phần đông bọn họ cũng đã sớm im lặng.

Cho nên khi ba sự kiện kia diễn ra thì cả phòng đều rơi vào tình trạng yên lặng.

Sau đó, Hắc y nhân ngã xuống.

Hắc y nhân trước khi ngã xuống còn dùng tia lý trí cuối cùng mà kết luận về Thu Địch Phỉ: Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn giảo hoạt.

Còn Thu Địch Phỉ thì rơi vào mâu thuẫn, vừa muốn cởi bỏ quần áo vừa muốn tự sát để giữ trong sách cho nên vừa nắm cổ áo, vừa lao đầu vào tường.

Thu Địch Phỉ vừa chuẩn bị tự sát còn tha thiết dặn dò Mộ Thiên Sơn “ đại gia đệ nhất thiên hạ, ta không phải muốn tự sát, ta chỉ mong bất tỉnh chứ không cầu chết, ta sợ không chờ được giải dược của ngươi nữa rồi, ta chỉ sợ không kiềm chế được mà tự cởi y phục, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng chôn ta..thực ra ta vẫn còn sống nha”

Mộ Thiên Sơn trong lúc không ai nhìn thấy, hai tay run rẩy cầm lấy chén trà thứ năm, bình an uống cạn sau đó ngủa cổ thét dài

Lão tử ta tốt xấu gì cũng là đại gia đệ nhất thiên hạ, ta không tin hôm nay không thể bình an uống cạn một chén trà a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện