Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 151: Chuyển biến
___ "T ại sao ph ải báo với nương nương, nương nương cũng đâu có h ỏi ta?" ___
Chương thứ một trăm năm mươi mốt: Chuyển biến
Khang phi biết mình làm như vậy thật sự rất hồ đồ, chỉ là trong khoảng thời gian này tâm tình của nàng bị đè nén quá mức. Dương Quỳnh gặp chuyện không may, nàng lại không có cách nào hành động, mỗi ngày đều suy tính tiền căn hậu quả, thành bại lợi hại của từng sự kiện.
Suy cho cùng thì Khang phi cũng chỉ là một nữ tử, dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng cần có người che chở. Nhưng khoảng thời gian đó, nàng chỉ có thể tự mình gắng gượng chống đỡ, bởi vì chỉ cần một ngày nàng không chịu nổi, thì người đầu tiên chết chính là Dương Quỳnh.
Bây giờ tuy thế cục còn chưa sáng tỏ, thế nhưng chí ít Dương Quỳnh đã về bên cạnh nàng. Lúc nàng mỏi mệt, sẽ vẫn có một bờ vai cho nàng dựa. Cho nên, buông thả một lần thì có làm sao?
Khang phi nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này khoảng chừng hai canh giờ, trong lúc đó Dương Quỳnh lau thân thể, thay y phục giúp nàng.
Như Quyên đến xem một lần, nói với Dương Quỳnh, "Mấy ngày nay nương nương vẫn ngủ không yên giấc, chỉ là nàng gắng gượng chống đỡ mà thôi. Bây giờ ngươi đã về rồi, nương nương mới yên tâm ngủ được."
"Như Quyên, cảm ơn ngươi trong thời gian này đã chăm sóc nương nương." Dương Quỳnh thật lòng cảm tạ Như Quyên và Nguyên Hương, bất luận lúc nào, các nàng cũng đều trung thành và tận tâm với Khang phi.
Như Quyên cười, "Ta và Nguyên Hương đều được nương nương cứu. Không có nương nương, chúng ta đã sớm chết rồi. Có thể làm việc cho nương nương, trong lòng chúng ta rất vui vẻ. Thế nhưng, bất luận chúng ta chăm sóc nương nương tỉ mỉ như thế nào, thì vẫn không thể thay thế được tác dụng của ngươi. Thanh Diệp, hầu hạ bên cạnh nương nương, đừng rời đi."
Dương Quỳnh gật đầu, "Ta biết rồi."
Như Quyên nói, "Ta đi chuẩn bị bữa tối, chờ nương nương tỉnh, hai người cùng qua đây ăn."
Dương Quỳnh nhìn Như Quyên rời đi. Phía bên ngoài, đường chân trời bị cửa phòng cắt ngang, trong phòng, bóng tối dần thay thế. Khang phi ngủ rất an ổn, một tay đưa ra khỏi chăn, Dương Quỳnh sợ nàng cảm lạnh, lại nhét tay nàng vào trong chăn.
Cái gọi là năm tháng tốt đẹp, có lẽ đại khái chính là như vậy! Không có kinh tâm động phách, không có sinh ly tử biệt, nếu có, thì cũng chỉ là ta lẳng lặng ngắm nhìn ngươi, cho đến khi thiên hoang địa lão.
Lúc Khang phi tỉnh lại, thấy một khuôn mặt phóng đại lớn ở trước mặt mình. Nàng không nhịn được cười, đáy lòng bỗng nhiên được hạnh phúc lấp đầy. Nàng đưa tay chọc chọc chóp mũi Dương Quỳnh, Dương Quỳnh lại đột nhiên mở miệng ngậm ngón tay nàng. Khang phi cũng không vội vàng rụt về, cảm giác đầu ngón tay bị lưỡi Dương Quỳnh đảo qua, đó thật sự là một cảm giác vô cùng câu nhân.
Ngón tay Khang phi rụt về giống như bị điện giật, "Ngươi gọi Như Quyên đến đây, hầu hạ bổn cung trang điểm."
Dương Quỳnh ỉu xìu nói, "Nương nương, ta cũng biết mà."
"Ngươi?" Ngay cả phản bác Khang phi cũng lười nói, trực tiếp dùng ánh mắt khinh bỉ minh chứng cảm nhận của bản thân.
Dương Quỳnh cong môi, đẩy cửa ra ngoài, thấy Như Quyên từ đằng xa bước tới, tay bưng chậu nước. Nhìn thấy Dương Quỳnh mở rộng cửa, nhẹ giọng hỏi, "Nương nương tỉnh rồi?"
Dương Quỳnh gật đầu, nghiêng mình cho Như Quyên bước vào, "Nương nương gọi ngươi giúp nàng trang điểm."
Như Quyên múc nước nóng trong chậu đồng bước vào, giúp Khang phi rửa mặt, thay y phục, sau đó là chải đầu trang điểm.
"Nương nương ngủ rất sâu, sắc mặt cũng hồng thuận rất nhiều." Như Quyên vừa chải đầu vừa nói.
"Quỷ nha đầu, dám trêu ghẹo bổn cung, càng ngày càng không có quy củ." Trong lòng Khang phi vui vẻ, cũng không cứng rắn quát lớn.
Như Quyên nói, "Thanh Diệp, ngươi mau cầu xin nương nương giúp ta, đừng để nương nương tức giận với nô tì."
Dương Quỳnh than thở, "Đây là nương nương dạy bảo ngươi, ta cũng không dám chen miệng."
Như Quyên cười nói, "Quả nhiên là ngươi theo nương nương mà!"
Da mặt Khang phi rất mỏng, thấy thế thì mặt càng đỏ hơn. Dương Quỳnh sợ nếu đùa lớn hơn nữa thì Khang phi sẽ thật sự trở mặt, vội vàng nháy mắt với Như Quyên. Hôm nay Như Quyên cũng vui vẻ, lúc này mới dám cả gan vui đùa với Khang phi, thấy tốt liền ngừng, mềm giọng nói, "Nương nương, nô tì nói không biết lựa lời, người tạm tha cho nô tì lần này đi! Lần sau nô tì cũng không dám nữa."
Khang phi nói, "Nếu có lần sau, để xem bổn cung giáo huấn ngươi như thế nào." Nói xong, chính mình cũng nở nụ cười.
Bữa tối là một ít thức ăn thanh đạm vừa miệng. Tâm tình Khang phi tốt, ăn thêm mấy miếng, buổi tối ở trong sân đi dạo tiêu cơm với Dương Quỳnh.
Tối nay khí trời sáng sủa, trời sao rực rỡ, ngân hà vắt ngang chân trời. Vầng trăng cô độc uốn cong ở ngọn cây, vô cùng vắng lặng.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo cảm giác man mát.
"Nương nương, khi ta ở phòng giam của Cục Cung Chính có nghe một cung nữ nói, gần đây tính tình của Chu Tiệp dư thay đổi rất lớn."
"Ừ?" Khang phi dừng bước, nhìn Dương Quỳnh, ánh mắt chứa sự nghi vấn.
Dương Quỳnh gật đầu, biểu thị lời mình nói không phải chuyện đùa.
Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh đi tới hòn non bộ của hậu viện, vừa đi vừa nói, "Ngươi nói đi."
Dương Quỳnh liền kể lại chuyện mình nghe được. Nàng bị giam trong phòng giam của Cục Cung Chính, mặc dù Doãn Cung chính chiếu cố rất nhiều, nhưng có điều, nếu đã là người bị tình nghi, thì cũng không khác gì so với những người ở trong lao ngục. Ở sát vách nàng chính là đại cung nữ của Chu Tiệp dư, bởi vì làm vỡ ngọc như ý mà Chu Tiệp dư thích, liền bị bắt vào Chấp Hình Ti. Mà bên phía nhà lao của Chấp Hình Ti đã kín người hết chỗ, hơn nữa mấy hôm trước Chấp Hình Ti và Cục Cung Chính liên thủ điều tra chuyện hạ cổ, nên cung nữ này bị đưa vào phòng giam của Cục Cung Chính. Dương Quỳnh đi đến đâu thì việc đầu tiên cũng là chú ý quan sát tất cả mọi người. Nàng nhìn ra cung nữ này rất thông minh lanh lợi, nên liền chủ động bắt chuyện với nàng. Cung nữ kia tên là Tinh Phương, theo chân Chu Tiệp dư cùng tiến cung.
Dương Quỳnh kì lạ, nếu đã là nha đầu đi theo thì tất sẽ sẽ phải tin tưởng hơn so với cung nữ trong nội cung mới đúng, sao lại có thể vì một miếng ngọc mà trị tội được? Tuy ngọc như ý quý giá, thế nhưng lấy địa vị hiện tại của Chu Tiệp dư thì cũng không phải là thiệt hại gì. Hỏi thăm một chút, Tinh Phương mới nói chuyện gần đây tính tình Chu Tiệp dư thay đổi. Tuy Chu Tiệp dư cũng sinh ra trong nhà quan hầu, nhưng không thể so sánh được với đại gia tộc như Thẩm gia và Chu gia. Tổ tiên Chu gia cũng từng giữ chức quan lớn nhất là Công bộ tả thị lang, truyền tới đời phụ thân của Chu Tiệp dư, tuy cũng thi đậu Tiến sĩ, nhưng miễn cưỡng lại chỉ làm một chức ngũ phẩm Quang Lộc tự Thiếu Khanh.
Tuy dòng dõi của Chu gia không được tính là vinh quang lừng lẫy, thế nhưng đối với việc bồi dưỡng nhi nữ quả thực chưa từng buông lỏng, cho nên Chu Tiệp dư tuổi còn trẻ mà đã tinh thông cầm kì thi họa, là tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Bản thân Chu Tiệp dư từ thuở nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư (kinh thi và thư kinh), đối xử với mọi người hòa nhã khiêm tốn. Cho dù là đỗi đãi với hạ nhân, nàng cũng không đánh không chửi. Nhưng từ khi nàng được phong Tiệp dư không bao lâu thì tính tình bắt đầu thay đổi. Mọi việc đều thích hiếu thắng, tính tình khiêm tốn ban đầu cũng biến thành thích khoe khoang tài hoa của nàng với tất cả mọi người xung quanh. Trước đây ở trong nhóm Tài nhân thì nàng rất có duyên, nhưng bây giờ thì tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không ai gần gũi với nàng. Chu Tiệp dư càng ngày càng trở nên dễ tức giận, có đôi khi chỉ vì một chuyện cỏn con liền phát cáu, chúng cung nữ thái giám trong cung đều run rẩy nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.
Tinh Phương nói, mình làm vỡ ngọc như ý là sự thật, cũng không oan uổng, chỉ là nàng không ngờ, vị chủ tử luôn ôn hòa bao dung sao lại biến thành như bây giờ?
Khang phi nghe Dương Quỳnh nói, liền rơi vào trầm tư. Rất nhiều tình tiết nhỏ hợp lại thành một tổ hợp, ở trong đầu nàng dần dần sâu chuỗi thành một cảnh tượng hoàn chỉnh.
"Lẽ nào lại như vậy?"
Dương Quỳnh thấy Khang phi có đầu mối, vừa định hỏi, lại bị Khang phi giơ tay ngăn chặn, "Ngươi để bổn cung ngẫm lại một chút."
Dương Quỳnh không dám quấy nhiễu, không thể làm gì khác là ở bên cạnh im lặng bảo vệ.
Suy nghĩ của Khang phi cực nhanh. Ở Tiết Thượng Tỵ nàng đã cảm thấy lạ, trước kia Chu Tiệp dư vẫn ẩn nhẫn không bộc lộ, thì nay tại sao lại đột nhiên khiêu khích nàng? Về mặt này tất nhiên có sự bố trí của Trịnh Quý phi, nhưng Chu Tiệp dư cũng không ngốc, lẽ nào sẽ bất chấp hậu quả như vậy sao? Tuy Trịnh Quý phi không dễ đắc tội, nhưng Khang phi nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người khác bắt nạt. Đây chính là vấn đề nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tính tình thay đổi? Khang phi nhớ lại Chu Cẩm phi đã từng nói qua, lão ma ma bên cạnh Trịnh Quý phi thường thường đến tìm Chu Tiệp dư, mỗi lần đều lén lút tránh tai mắt của người khác. Lão ma ma bên cạnh Trịnh Quý phi không phải là Khánh ma ma sao? Nàng đến tìm, sau đó tính tình của Chu Tiệp dư bắt đầu thay đổi, chuyện này chẳng lẽ là trùng hợp?
Xem ra lại phải làm phiền Ngô Đồng rồi.
Có điều lần này Khang phi không muốn Dương Quỳnh đi, trực tiếp tìm Mặc Diệp, để hắn đi tìm Ngô Đồng, nghĩ biện pháp kiểm tra xem Chu Tiệp dư có trúng cổ độc gì đó hay không.
Mặc Diệp lĩnh mệnh rời đi, lúc gần đi thấy Dương Quỳnh không bị hao tổn gì, liền tỏ vẻ yên tâm.
Khang phi nói, "Hắn là một hài tử trong nóng ngoài lạnh. Thật ra hắn vẫn luôn rất quan tâm ngươi."
"Ta biết." Dương Quỳnh đối với đệ đệ sinh đôi tự dưng xuất hiện này cũng cảm thấy rất ấm lòng.
Mặc Diệp trèo vào phòng Ngô Đồng, Ngô Đồng đang ở dưới ánh đèn phối dược, thấy Mặc Diệp bước đến, ngay cả mí mắt cũng chưa chớp tiếp tục lấy những bột phấn màu sắc khác nhau bỏ vào trong lọ.
"Nương nương lại có phân phó?"
Mặc Diệp đi tới cạnh bàn, kéo cái ghế ngồi xuống nói, "Nương nương muốn ngươi đi xác nhận xem có phải Chu Tiệp dư trúng cổ độc hay không."
"Ừ." Ngô Đồng lên tiếng, tiếp tục rắc thuốc bột.
Mặc Diệp hỏi, "Ngươi định khi nào đi?"
Thuốc bột trong tay Ngô Đồng rốt cuộc cũng xong, lúc này mới ngẩng đầu lên,"Ngươi nói Chu Tiệp dư?"
Mặc Diệp gật đầu.
"Vậy thì không cần đi. Nàng trúng cổ, nếu như không cứu, ba tháng sau sẽ phát điên."
Mặc Diệp trợn tròn mắt, "Làm sao ngươi biết?"
Ngô Đồng đậy nắp những cái lọ khác nhau lại, đặt vào trong ngăn kéo, lúc này mới nói, "Ngươi quên là lần trước ta tham gia lục soát Hậu cung à, có chủ tử nào mà ta chưa gặp qua? Bộ dạng của Chu Tiệp dư vừa nhìn là đã biết trúng cổ rồi, chỉ là chính bản thân nàng không biết mà thôi."
"Vậy tại sao ngươi không báo với nương nương?" Mặc Diệp nói.
Lần này đến lượt Ngô Đồng không giải thích được, "Tại sao phải báo với nương nương? Nương nương cũng đâu có hỏi ta."
Mặc Diệp đỡ trán. Ngô Đồng này quả nhiên vô cùng không đáng tin.
Một cái bình sứ bị ném vào tay Mặc Diệp, Mặc Diệp nhìn một chút, trên bình sứ có gắn một mảnh giấy đỏ nhưng một chữ cũng không viết.
"Đây là giải dược cổ độc mà Chu Tiệp trúng phải. Ngươi về giao lại cho nương nương, về phần nàng muốn dùng như thế nào, ta không quản." Ngô Đồng nói xong, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Diệp.
Mặc Diệp bị hắn nhìn dựng lông tóc, nuốt nước miếng nói, "Ngươi lại làm sao?"
Chương thứ một trăm năm mươi mốt: Chuyển biến
Khang phi biết mình làm như vậy thật sự rất hồ đồ, chỉ là trong khoảng thời gian này tâm tình của nàng bị đè nén quá mức. Dương Quỳnh gặp chuyện không may, nàng lại không có cách nào hành động, mỗi ngày đều suy tính tiền căn hậu quả, thành bại lợi hại của từng sự kiện.
Suy cho cùng thì Khang phi cũng chỉ là một nữ tử, dù có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng cần có người che chở. Nhưng khoảng thời gian đó, nàng chỉ có thể tự mình gắng gượng chống đỡ, bởi vì chỉ cần một ngày nàng không chịu nổi, thì người đầu tiên chết chính là Dương Quỳnh.
Bây giờ tuy thế cục còn chưa sáng tỏ, thế nhưng chí ít Dương Quỳnh đã về bên cạnh nàng. Lúc nàng mỏi mệt, sẽ vẫn có một bờ vai cho nàng dựa. Cho nên, buông thả một lần thì có làm sao?
Khang phi nghĩ như vậy, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này khoảng chừng hai canh giờ, trong lúc đó Dương Quỳnh lau thân thể, thay y phục giúp nàng.
Như Quyên đến xem một lần, nói với Dương Quỳnh, "Mấy ngày nay nương nương vẫn ngủ không yên giấc, chỉ là nàng gắng gượng chống đỡ mà thôi. Bây giờ ngươi đã về rồi, nương nương mới yên tâm ngủ được."
"Như Quyên, cảm ơn ngươi trong thời gian này đã chăm sóc nương nương." Dương Quỳnh thật lòng cảm tạ Như Quyên và Nguyên Hương, bất luận lúc nào, các nàng cũng đều trung thành và tận tâm với Khang phi.
Như Quyên cười, "Ta và Nguyên Hương đều được nương nương cứu. Không có nương nương, chúng ta đã sớm chết rồi. Có thể làm việc cho nương nương, trong lòng chúng ta rất vui vẻ. Thế nhưng, bất luận chúng ta chăm sóc nương nương tỉ mỉ như thế nào, thì vẫn không thể thay thế được tác dụng của ngươi. Thanh Diệp, hầu hạ bên cạnh nương nương, đừng rời đi."
Dương Quỳnh gật đầu, "Ta biết rồi."
Như Quyên nói, "Ta đi chuẩn bị bữa tối, chờ nương nương tỉnh, hai người cùng qua đây ăn."
Dương Quỳnh nhìn Như Quyên rời đi. Phía bên ngoài, đường chân trời bị cửa phòng cắt ngang, trong phòng, bóng tối dần thay thế. Khang phi ngủ rất an ổn, một tay đưa ra khỏi chăn, Dương Quỳnh sợ nàng cảm lạnh, lại nhét tay nàng vào trong chăn.
Cái gọi là năm tháng tốt đẹp, có lẽ đại khái chính là như vậy! Không có kinh tâm động phách, không có sinh ly tử biệt, nếu có, thì cũng chỉ là ta lẳng lặng ngắm nhìn ngươi, cho đến khi thiên hoang địa lão.
Lúc Khang phi tỉnh lại, thấy một khuôn mặt phóng đại lớn ở trước mặt mình. Nàng không nhịn được cười, đáy lòng bỗng nhiên được hạnh phúc lấp đầy. Nàng đưa tay chọc chọc chóp mũi Dương Quỳnh, Dương Quỳnh lại đột nhiên mở miệng ngậm ngón tay nàng. Khang phi cũng không vội vàng rụt về, cảm giác đầu ngón tay bị lưỡi Dương Quỳnh đảo qua, đó thật sự là một cảm giác vô cùng câu nhân.
Ngón tay Khang phi rụt về giống như bị điện giật, "Ngươi gọi Như Quyên đến đây, hầu hạ bổn cung trang điểm."
Dương Quỳnh ỉu xìu nói, "Nương nương, ta cũng biết mà."
"Ngươi?" Ngay cả phản bác Khang phi cũng lười nói, trực tiếp dùng ánh mắt khinh bỉ minh chứng cảm nhận của bản thân.
Dương Quỳnh cong môi, đẩy cửa ra ngoài, thấy Như Quyên từ đằng xa bước tới, tay bưng chậu nước. Nhìn thấy Dương Quỳnh mở rộng cửa, nhẹ giọng hỏi, "Nương nương tỉnh rồi?"
Dương Quỳnh gật đầu, nghiêng mình cho Như Quyên bước vào, "Nương nương gọi ngươi giúp nàng trang điểm."
Như Quyên múc nước nóng trong chậu đồng bước vào, giúp Khang phi rửa mặt, thay y phục, sau đó là chải đầu trang điểm.
"Nương nương ngủ rất sâu, sắc mặt cũng hồng thuận rất nhiều." Như Quyên vừa chải đầu vừa nói.
"Quỷ nha đầu, dám trêu ghẹo bổn cung, càng ngày càng không có quy củ." Trong lòng Khang phi vui vẻ, cũng không cứng rắn quát lớn.
Như Quyên nói, "Thanh Diệp, ngươi mau cầu xin nương nương giúp ta, đừng để nương nương tức giận với nô tì."
Dương Quỳnh than thở, "Đây là nương nương dạy bảo ngươi, ta cũng không dám chen miệng."
Như Quyên cười nói, "Quả nhiên là ngươi theo nương nương mà!"
Da mặt Khang phi rất mỏng, thấy thế thì mặt càng đỏ hơn. Dương Quỳnh sợ nếu đùa lớn hơn nữa thì Khang phi sẽ thật sự trở mặt, vội vàng nháy mắt với Như Quyên. Hôm nay Như Quyên cũng vui vẻ, lúc này mới dám cả gan vui đùa với Khang phi, thấy tốt liền ngừng, mềm giọng nói, "Nương nương, nô tì nói không biết lựa lời, người tạm tha cho nô tì lần này đi! Lần sau nô tì cũng không dám nữa."
Khang phi nói, "Nếu có lần sau, để xem bổn cung giáo huấn ngươi như thế nào." Nói xong, chính mình cũng nở nụ cười.
Bữa tối là một ít thức ăn thanh đạm vừa miệng. Tâm tình Khang phi tốt, ăn thêm mấy miếng, buổi tối ở trong sân đi dạo tiêu cơm với Dương Quỳnh.
Tối nay khí trời sáng sủa, trời sao rực rỡ, ngân hà vắt ngang chân trời. Vầng trăng cô độc uốn cong ở ngọn cây, vô cùng vắng lặng.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo cảm giác man mát.
"Nương nương, khi ta ở phòng giam của Cục Cung Chính có nghe một cung nữ nói, gần đây tính tình của Chu Tiệp dư thay đổi rất lớn."
"Ừ?" Khang phi dừng bước, nhìn Dương Quỳnh, ánh mắt chứa sự nghi vấn.
Dương Quỳnh gật đầu, biểu thị lời mình nói không phải chuyện đùa.
Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh đi tới hòn non bộ của hậu viện, vừa đi vừa nói, "Ngươi nói đi."
Dương Quỳnh liền kể lại chuyện mình nghe được. Nàng bị giam trong phòng giam của Cục Cung Chính, mặc dù Doãn Cung chính chiếu cố rất nhiều, nhưng có điều, nếu đã là người bị tình nghi, thì cũng không khác gì so với những người ở trong lao ngục. Ở sát vách nàng chính là đại cung nữ của Chu Tiệp dư, bởi vì làm vỡ ngọc như ý mà Chu Tiệp dư thích, liền bị bắt vào Chấp Hình Ti. Mà bên phía nhà lao của Chấp Hình Ti đã kín người hết chỗ, hơn nữa mấy hôm trước Chấp Hình Ti và Cục Cung Chính liên thủ điều tra chuyện hạ cổ, nên cung nữ này bị đưa vào phòng giam của Cục Cung Chính. Dương Quỳnh đi đến đâu thì việc đầu tiên cũng là chú ý quan sát tất cả mọi người. Nàng nhìn ra cung nữ này rất thông minh lanh lợi, nên liền chủ động bắt chuyện với nàng. Cung nữ kia tên là Tinh Phương, theo chân Chu Tiệp dư cùng tiến cung.
Dương Quỳnh kì lạ, nếu đã là nha đầu đi theo thì tất sẽ sẽ phải tin tưởng hơn so với cung nữ trong nội cung mới đúng, sao lại có thể vì một miếng ngọc mà trị tội được? Tuy ngọc như ý quý giá, thế nhưng lấy địa vị hiện tại của Chu Tiệp dư thì cũng không phải là thiệt hại gì. Hỏi thăm một chút, Tinh Phương mới nói chuyện gần đây tính tình Chu Tiệp dư thay đổi. Tuy Chu Tiệp dư cũng sinh ra trong nhà quan hầu, nhưng không thể so sánh được với đại gia tộc như Thẩm gia và Chu gia. Tổ tiên Chu gia cũng từng giữ chức quan lớn nhất là Công bộ tả thị lang, truyền tới đời phụ thân của Chu Tiệp dư, tuy cũng thi đậu Tiến sĩ, nhưng miễn cưỡng lại chỉ làm một chức ngũ phẩm Quang Lộc tự Thiếu Khanh.
Tuy dòng dõi của Chu gia không được tính là vinh quang lừng lẫy, thế nhưng đối với việc bồi dưỡng nhi nữ quả thực chưa từng buông lỏng, cho nên Chu Tiệp dư tuổi còn trẻ mà đã tinh thông cầm kì thi họa, là tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Bản thân Chu Tiệp dư từ thuở nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư (kinh thi và thư kinh), đối xử với mọi người hòa nhã khiêm tốn. Cho dù là đỗi đãi với hạ nhân, nàng cũng không đánh không chửi. Nhưng từ khi nàng được phong Tiệp dư không bao lâu thì tính tình bắt đầu thay đổi. Mọi việc đều thích hiếu thắng, tính tình khiêm tốn ban đầu cũng biến thành thích khoe khoang tài hoa của nàng với tất cả mọi người xung quanh. Trước đây ở trong nhóm Tài nhân thì nàng rất có duyên, nhưng bây giờ thì tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không ai gần gũi với nàng. Chu Tiệp dư càng ngày càng trở nên dễ tức giận, có đôi khi chỉ vì một chuyện cỏn con liền phát cáu, chúng cung nữ thái giám trong cung đều run rẩy nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.
Tinh Phương nói, mình làm vỡ ngọc như ý là sự thật, cũng không oan uổng, chỉ là nàng không ngờ, vị chủ tử luôn ôn hòa bao dung sao lại biến thành như bây giờ?
Khang phi nghe Dương Quỳnh nói, liền rơi vào trầm tư. Rất nhiều tình tiết nhỏ hợp lại thành một tổ hợp, ở trong đầu nàng dần dần sâu chuỗi thành một cảnh tượng hoàn chỉnh.
"Lẽ nào lại như vậy?"
Dương Quỳnh thấy Khang phi có đầu mối, vừa định hỏi, lại bị Khang phi giơ tay ngăn chặn, "Ngươi để bổn cung ngẫm lại một chút."
Dương Quỳnh không dám quấy nhiễu, không thể làm gì khác là ở bên cạnh im lặng bảo vệ.
Suy nghĩ của Khang phi cực nhanh. Ở Tiết Thượng Tỵ nàng đã cảm thấy lạ, trước kia Chu Tiệp dư vẫn ẩn nhẫn không bộc lộ, thì nay tại sao lại đột nhiên khiêu khích nàng? Về mặt này tất nhiên có sự bố trí của Trịnh Quý phi, nhưng Chu Tiệp dư cũng không ngốc, lẽ nào sẽ bất chấp hậu quả như vậy sao? Tuy Trịnh Quý phi không dễ đắc tội, nhưng Khang phi nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người khác bắt nạt. Đây chính là vấn đề nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Tính tình thay đổi? Khang phi nhớ lại Chu Cẩm phi đã từng nói qua, lão ma ma bên cạnh Trịnh Quý phi thường thường đến tìm Chu Tiệp dư, mỗi lần đều lén lút tránh tai mắt của người khác. Lão ma ma bên cạnh Trịnh Quý phi không phải là Khánh ma ma sao? Nàng đến tìm, sau đó tính tình của Chu Tiệp dư bắt đầu thay đổi, chuyện này chẳng lẽ là trùng hợp?
Xem ra lại phải làm phiền Ngô Đồng rồi.
Có điều lần này Khang phi không muốn Dương Quỳnh đi, trực tiếp tìm Mặc Diệp, để hắn đi tìm Ngô Đồng, nghĩ biện pháp kiểm tra xem Chu Tiệp dư có trúng cổ độc gì đó hay không.
Mặc Diệp lĩnh mệnh rời đi, lúc gần đi thấy Dương Quỳnh không bị hao tổn gì, liền tỏ vẻ yên tâm.
Khang phi nói, "Hắn là một hài tử trong nóng ngoài lạnh. Thật ra hắn vẫn luôn rất quan tâm ngươi."
"Ta biết." Dương Quỳnh đối với đệ đệ sinh đôi tự dưng xuất hiện này cũng cảm thấy rất ấm lòng.
Mặc Diệp trèo vào phòng Ngô Đồng, Ngô Đồng đang ở dưới ánh đèn phối dược, thấy Mặc Diệp bước đến, ngay cả mí mắt cũng chưa chớp tiếp tục lấy những bột phấn màu sắc khác nhau bỏ vào trong lọ.
"Nương nương lại có phân phó?"
Mặc Diệp đi tới cạnh bàn, kéo cái ghế ngồi xuống nói, "Nương nương muốn ngươi đi xác nhận xem có phải Chu Tiệp dư trúng cổ độc hay không."
"Ừ." Ngô Đồng lên tiếng, tiếp tục rắc thuốc bột.
Mặc Diệp hỏi, "Ngươi định khi nào đi?"
Thuốc bột trong tay Ngô Đồng rốt cuộc cũng xong, lúc này mới ngẩng đầu lên,"Ngươi nói Chu Tiệp dư?"
Mặc Diệp gật đầu.
"Vậy thì không cần đi. Nàng trúng cổ, nếu như không cứu, ba tháng sau sẽ phát điên."
Mặc Diệp trợn tròn mắt, "Làm sao ngươi biết?"
Ngô Đồng đậy nắp những cái lọ khác nhau lại, đặt vào trong ngăn kéo, lúc này mới nói, "Ngươi quên là lần trước ta tham gia lục soát Hậu cung à, có chủ tử nào mà ta chưa gặp qua? Bộ dạng của Chu Tiệp dư vừa nhìn là đã biết trúng cổ rồi, chỉ là chính bản thân nàng không biết mà thôi."
"Vậy tại sao ngươi không báo với nương nương?" Mặc Diệp nói.
Lần này đến lượt Ngô Đồng không giải thích được, "Tại sao phải báo với nương nương? Nương nương cũng đâu có hỏi ta."
Mặc Diệp đỡ trán. Ngô Đồng này quả nhiên vô cùng không đáng tin.
Một cái bình sứ bị ném vào tay Mặc Diệp, Mặc Diệp nhìn một chút, trên bình sứ có gắn một mảnh giấy đỏ nhưng một chữ cũng không viết.
"Đây là giải dược cổ độc mà Chu Tiệp trúng phải. Ngươi về giao lại cho nương nương, về phần nàng muốn dùng như thế nào, ta không quản." Ngô Đồng nói xong, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Diệp.
Mặc Diệp bị hắn nhìn dựng lông tóc, nuốt nước miếng nói, "Ngươi lại làm sao?"
Bình luận truyện