Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 164: Sinh non
____ "Có gì nói th ẳng !" ____
Chương thứ một trăm sáu mươi tư: Sinh non
Lần này tất cả mọi người đều hồ đồ, Khang phi nói, "Ngươi có quan hệ gì với Đỗ Sung viện?"
Tố Tranh nói: "Thật ra Như Quyên tỷ tỷ nói không sai. Bên ngoài, thân phận của Đỗ Sung viện chính là muội muội của Thiên Linh. Như vây, Đỗ Sung viện mới được Trịnh Quý phi đề bạt, mục đích cũng là vì muốn mua chuộc Thiên Linh. Nô tì và Đỗ Sung viện đều đến từ một gánh hát, có điều nô tì tư chất bình thường, vẫn chỉ có thể làm chút việc lặt vặt, còn Đỗ Sung viện thông minh lanh lợi, rất nhanh đã trở thành vai chính trong gánh. Chẳng qua tiệc vui chóng tàn, chủ gánh xảy ra chuyện, gánh hát cũng bị giải tán. Nô tì và Đỗ Sung viện có cảm tình tốt, chúng nô tì liền cùng nhau đến một gánh hát khác. Giọng của nô tì không tốt, cho nên chủ gánh không nhận, là Đỗ Sung viện uy hiếp muốn ở thì cùng ở, muốn đi thì cũng đi, nên nô tì mới được giữ lại. Sau đó nàng bị Châu phủ đại nhân nhìn trúng, đưa vào cung. Khi đó nô tì cũng cùng bị đưa vào cung làm cung nữ."
Tố Tranh tiếp tục nói, "Về sau, nô tì và Thiên Linh gặp lại. Có điều khi đó Thiên Linh đã bị Trịnh Quý phi theo dõi. Nàng vì muốn bảo vệ nô tì liền đi hỏi Đỗ Sung viện có nguyện ý đổi thân phận với nô tì hay không, thừa nhận là muội muội của Thiên Linh, làm như vậy có thể được Trịnh Quý phi chống đỡ. Khi đó Đỗ Sung viện đang muốn được tấn phong nhưng lại không có cửa. Xuất thân của nàng quá thấp nên ai cũng không muốn giúp nàng, có chỗ tốt này, đương nhiên nàng đồng ý. Chuyện về sau, nương nương người cũng biết rồi."
Đỗ Sung viện thừa nhận mình là muội muội của Thiên Linh, Trịnh Quý phi nghĩ rằng đã bắt được nàng cho nên uy hiếp Thiên Linh. Thiên Linh làm rất nhiều chuyện cho Trịnh Quý phi, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại quay lưng phản một kích. Như vậy thì có thể mê hoặc được Trịnh Quý phi, làm cho nàng tin tưởng rằng muội muội của Thiên Linh chính là Đỗ Sung viện, mà Tố Tranh lại vẫn được Thiên Linh giấu ở Cung Lung Hoa.
"Vậy bây giờ Đỗ Sung viện muốn giết ngươi là vì..." Như Quyên suy nghĩ một lúc, dò hỏi: "vì muốn bịt miệng?"
Tố Tranh nặng nề gật đầu, "Nô tì cũng nghĩ như vậy. Dù sao Thiên Linh đã mất, người biết chuyện này chỉ còn mình nô tì. Nếu như nô tì nói chuyện này ra, thì chính là nàng lừa dối Trịnh Quý phi, dựa vào thế lực trước mắt của Trịnh Quý phi, có hậu quả gì nàng rất rõ ràng. Cho nên..."
"Cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý. Các ngươi đã từng trong lúc hoạn nạn mà giúp đỡ nhau, không ngờ sẽ lại tương tàn như ngày hôm nay." Khang phi thở dài, "Tuy Thiên Linh từng hại bổn cung, thế nhưng bổn cung cũng không hận nàng. Không thể bảo vệ nàng, trong lòng bổn cung cũng rất tiếc. Bổn cung hy vọng, cuộc sống về sau có thể bảo vệ cho ngươi bình an."
"Tạ nương nương ân điển!" Tố Tranh quỳ xuống đất tạ ân.
Ba người còn lại cũng thổn thức, nhất là Dương Quỳnh. Nàng kéo Tố Tranh đứng lên, "Tỷ tỷ ngươi vì cứu ta mà chết, về sau ta liền thành tỷ tỷ của ngươi, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp chuyện."
Tố Tranh nhìn Dương Quỳnh, nước mắt chảy xuống.
Như Quyên nhìn thấy cũng cảm động, len lén lau khóe mắt.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhớ tới Thiên Linh, không khỏi cảm thấy bi thương, vẫn là Khang phi tỉnh táo nói: "Được rồi, chuyện cũ đã qua, lúc này chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn."
Mọi người lau nước mắt, Khang phi dặn dò: "Thân phận của Tố Tranh tuyệt đối phải giữ kín. Bất luận là tình huống gì cũng không được nói thân phận này ra với mọi người. Đây là chuyện cuối cùng mà chúng ta có thể làm cho Thiên Linh."
Tất cả mọi người đều gật đầu đáp, sau đó lại thảo luận tình hình trước mắt, cảm thấy hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ có chuyện phát sinh. Lúc này chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Sự thật chứng minh, các nàng cũng không phải đợi quá lâu. Buổi tối thứ ba Trịnh Quý phi cho tăng số thị vệ canh giữ bên ngoài Cung Hưng Hòa, trong Hoàng cung rốt cuộc xảy ra chuyện.
Trịnh Quý phi sinh non, là một đứa bé trai vừa mới thành hình.
Nhất thời Hoàng cung rung động. Hoàng hậu kéo theo thân thể bị bệnh ngay trong đêm đi tới Cung Hưng Hòa hỏi thăm, chỉ thấy Trịnh Quý phi mặt như tờ giấy vàng, vẫn chưa tỉnh lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng hậu trầm giọng hỏi.
Nguyễn Viện phán của Thái Y viện đừng ở một bên, nghe vậy vội vàng khom người nói: "Thưa Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương... nương nương..."
"Có gì nói thẳng!" Hoàng hậu cả giận nói.
"Vâng. Thai của Quý phi nương nương chính là một tử thai." Thời điểm Nguyện Viện phán nói ra lời này cũng toát mồ hôi lạnh. Lúc hắn chạy tới bắt mạch kiểm tra cho Trịnh Quý phi, thì theo kinh nghiệm nhiều năm, hắn kết luận hài tử trong bụng Trịnh Quý phi đã chết rồi, hơn nữa phải lập tức lấy đứa bé ra, nếu không ngay cả mạng cũng không giữ được.
"Tử thai!" Hoàng hậu giật mình không nhỏ. Tuy nàng và Khang phi liên thủ đối phó với Trịnh Quý phi, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại đứa bé trong bụng Trịnh Quý phi, bằng không thì sao nàng phải chờ đến hôm nay?
Tử thai nhiều điềm xấu, là chuyện rất kiêng kỵ trong cung.
"Sao lại là tử thai?"
Nguyễn Viện Phán lặng im không nói. Câu hỏi này hắn không có cách nào trả lời được. Lúc trước hắn từng chẩn mạch cho Trịnh Quý phi, cảm thấy cái thai này rất đáng ngờ. Thế nhưng sau đó Trịnh Quý phi dưỡng thai rất tốt, hắn cũng không nghi ngờ nữa. Những chủ nhân trong cung này có thể làm chuyện gì, thì thông thường thái y sẽ biết được một vài bí mật, cho nên người khôn giữ mình mới là chuyện mà các thái y nên làm. Nguyễn Viện phán có thể lên được chức Viện phán của Thái Y Viện, xem ra bản lĩnh này cũng rất lợi hại.
Hoàng hậu thấy không có ai đáp, cũng biết đây là vấn đề làm khó người khác, vì vậy chuyển giọng nói, "Hiện giờ Trịnh Quý phi thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Nguyễn Viện phán trả lời, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, thân thể của Trịnh Quý phi suy yếu, thế nhưng tính mạng cũng không cần lo lắng, xin Hoàng hậu nương nương yên tâm."
"Yên tâm?" Hoàng hậu cười lạnh nói, "Một đứa bé đang yên đang lành cứ như vậy không còn nữa, bổn cung có thể yên tâm được sao? Đã bẩm báo Hoàng thượng chưa?"
Cung nữ Thu Lan nói, "Đã phái người đi bẩm báo rồi."
Hoàng hậu gật đầu, "Chiến sự biên quan căng thẳng. Hoàng thượng bận rộn chính vụ, có thể đến thăm tất nhiên là tốt. Nếu không đến được, các ngươi cũng phải khuyên nhủ Trịnh Quý phi, lúc này đừng nên tức giận."
Cung nữ của Cung Hưng Hòa vội vàng đáp. Lúc này Chu Cẩm phi cũng chạy tới, trước tiên thi lễ với Hoàng hậu, sau đó hỏi thăm tình hình của Trịnh Quý phi, Nguyễn Viện phán lại trả lời một lần nữa.
Vẻ mặt Trịnh Quý phi thương xót, "Đáng tiếc, là một bé trai."
Hoàng hậu cũng thở dài, suy nghĩ một lúc nói, "Cái thai này của Trịnh Quý phi vẫn dưỡng rất tốt, sao tự dưng lại có thể trư ợt thai (b ỗng dưng sinh non) được? Chuyện này liên quan đến huyết mạch của Thiên gia, nhất định phải tra ra manh mối. Phân phó xuống dưới, chuyện này giao cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti liên thủ điều tra, bổn cung muốn có khai báo."
Mệnh lệnh lập tức được truyền ra ngoài, Chu Cẩm phi nói, "Hoàng hậu nương nương, người còn bệnh, vạn lần phải chăm sóc phượng thể! Chuyện ở đây giao cho thần thiếp là được, người nhanh về nghỉ ngơi đi."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Trịnh Quý phi còn đang hôn mê, lắc đầu, đứng dậy hồi cung.
Chu Cẩm phi ở Cung Hưng Hòa chỉ huy chúng cung nữ thái giám làm việc. Nàng tính tình ngay thẳng, cũng không phải hoàn toàn không có năng lực, chỉ huy cung nhân làm việc, chút bản lĩnh này vẫn là phải có.
Tin tức được Mặc Diệp truyền tới Cung Lung Hoa. Khang phi cũng giật mình.
"Sao lại có thể trượt thai?" Câu hỏi này của Khang phi tất nhiên không ai trả lời. Nàng thiên tính vạn toán cũng thật không ngờ sự tình lại biến hóa như vậy, "Là ai tính kế Trịnh Dung?" Nàng tự hỏi trong lòng.
Đầu của Dương Quỳnh cũng to lên rồi. Lúc đầu các nàng dùng khổ nhục kế là vì muốn dụ Trịnh Quý phi động thủ. Kết quả Trịnh Quý phi lại tự mình xảy ra chuyện, lẽ nào Trịnh Quý phi còn chưa phải là boss lớn phía sau sao? Vậy sẽ là ai? Trịnh Quý phi lại chơi trò gì đây?
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi từ từ tỉnh lại. Một đám người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Cẩm phi dịu dàng nói, "Quý phi tỷ tỷ tỉnh là tốt rồi, dưỡng thân mình thật tốt, đừng nên suy nghĩ quá nhiều."
Ánh mắt của Trịnh Quý phi hơi chần chừ, dường như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên lấy tay sờ bụng mình, nơi đó bỗng nhiên đã xẹp xuống, "Con của ta đâu? Hả? Con của ta đâu?" Nàng hốt hoảng bắt lấy tay của Chu Cẩm phi, lớn tiếng hỏi.
Chu Cẩm phi là người ghét cái ác như kẻ thù, đối với động tác của Trịnh Quý phi nàng cũng vô cùng chán ghét. Nhưng khi nhìn dáng vẻ thảm hại của Trịnh Quý phi, lại không khỏi mềm lòng, "Tỷ tỷ, người còn trẻ, vẫn sẽ có con."
Động tác của Trịnh Quý phi trong nháy mắt cứng lại. Nàng chậm rãi buông tay Chu Cẩm phi ra, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, "Sẽ không còn nữa rồi. Chuyện bổn cung làm lúc trước, Hoàng hậu và Khang phi sẽ không bỏ qua cho bổn cung. Đứa bé này là chỗ dựa duy nhất của bổn cung, bây giờ không còn nữa, bổn cung cũng mất hết rồi."
"Tỷ tỷ, người còn công chúa Triêu Vân mà." Mặc dù chỉ là công chúa, nhưng cũng đã để Chu Cẩm phi hâm mộ.
Trịnh Quý phi cười khổ một cái, "Đúng vậy, bổn cung còn có Triêu Vân, nhưng nàng không bảo vệ được bổn cung." Nàng quay đầu nhìn Chu Cẩm phi, "Cẩm phi muội muội, cảm ơn ngươi đã chăm sóc bổn cung. Bổn cung không sao, là bổn cung tự gây nghiệt, liên lụy đứa bé này. Trời xanh có trừng phạt gì, bổn cung sẽ chịu. Ngươi trở về đi."
Giao tình của Chu Cẩm phi và nàng vốn cũng chỉ hời hợt, có thể ở lại đây cũng là do nể giao tình của Hoàng hậu và Khang phi. Bây giờ nhìn Trịnh Quý phi không còn hy vọng, trong lòng không khỏi thổn thức. Nhưng cũng chỉ là thổn thức mà thôi, cái này gọi là "Trời làm bậy, có thể tha. Tự gây nghiệt, không thể sống." Tương lai của Trịnh Quý phi cũng có thể tưởng tượng ra được rồi.
Sau khi Chu Cẩm phi rời đi, Trịnh Quý phi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng không phải là người không có chủ kiến. Hài tử không còn nữa, tuy nàng đau lòng, thế nhưng chuyện mấu chốt nhất bây giờ là bảo vệ địa vị của mình. Vừa rồi nói mấy câu ổn định Chu Cẩm phi, Khang phi bị cấm túc tạm thời có thể mặc kệ, nhưng đối phó với Hoàng hậu như thế nào mới là vấn đề khó khăn. Còn có... con của mình sao có thể đột nhiên không còn nữa? Nàng là đương sự, rõ ràng không có ai động tay động chân gì, trong nháy mắt nàng liền trượt thai.
"Thu Lan, chuyện bổn cung trượt thai Hoàng hậu xử lý thế nào?"
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương mệnh cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti liên hợp điều tra." Cung nữ Thu Lan cẩn thận bẩm báo.
Trịnh Quý phi hiểu rõ, nếu như điều tra thì không biết chừng sẽ tra ra chuyện gì đó gây bất lợi cho nàng. Hoàng hậu cũng tốt, Khang phi cũng tốt, thời điểm thật sự động thủ đều phải là người sát phạt quyết đoán. Danh Quý phi của nàng có thể giữ được hay không, hiện giờ còn rất khó nói.
_________________________________________
Tác gi ả : Tình tiết đoạn này là mới thêm vào, trong phiên bản lúc đầu không có.
Editor: Hờ hờ, có vẻ tình tiết của Trịnh Quý phi được đẩy nhanh hơn rồi, cũng không biết kết cục sau này thế nào nữa, bản mới editor chưa có đọc:)) nhưng có vẻ tác giả nhân ái khoan dung với nhân vật phản diện hơn thì phải:]]
Chương thứ một trăm sáu mươi tư: Sinh non
Lần này tất cả mọi người đều hồ đồ, Khang phi nói, "Ngươi có quan hệ gì với Đỗ Sung viện?"
Tố Tranh nói: "Thật ra Như Quyên tỷ tỷ nói không sai. Bên ngoài, thân phận của Đỗ Sung viện chính là muội muội của Thiên Linh. Như vây, Đỗ Sung viện mới được Trịnh Quý phi đề bạt, mục đích cũng là vì muốn mua chuộc Thiên Linh. Nô tì và Đỗ Sung viện đều đến từ một gánh hát, có điều nô tì tư chất bình thường, vẫn chỉ có thể làm chút việc lặt vặt, còn Đỗ Sung viện thông minh lanh lợi, rất nhanh đã trở thành vai chính trong gánh. Chẳng qua tiệc vui chóng tàn, chủ gánh xảy ra chuyện, gánh hát cũng bị giải tán. Nô tì và Đỗ Sung viện có cảm tình tốt, chúng nô tì liền cùng nhau đến một gánh hát khác. Giọng của nô tì không tốt, cho nên chủ gánh không nhận, là Đỗ Sung viện uy hiếp muốn ở thì cùng ở, muốn đi thì cũng đi, nên nô tì mới được giữ lại. Sau đó nàng bị Châu phủ đại nhân nhìn trúng, đưa vào cung. Khi đó nô tì cũng cùng bị đưa vào cung làm cung nữ."
Tố Tranh tiếp tục nói, "Về sau, nô tì và Thiên Linh gặp lại. Có điều khi đó Thiên Linh đã bị Trịnh Quý phi theo dõi. Nàng vì muốn bảo vệ nô tì liền đi hỏi Đỗ Sung viện có nguyện ý đổi thân phận với nô tì hay không, thừa nhận là muội muội của Thiên Linh, làm như vậy có thể được Trịnh Quý phi chống đỡ. Khi đó Đỗ Sung viện đang muốn được tấn phong nhưng lại không có cửa. Xuất thân của nàng quá thấp nên ai cũng không muốn giúp nàng, có chỗ tốt này, đương nhiên nàng đồng ý. Chuyện về sau, nương nương người cũng biết rồi."
Đỗ Sung viện thừa nhận mình là muội muội của Thiên Linh, Trịnh Quý phi nghĩ rằng đã bắt được nàng cho nên uy hiếp Thiên Linh. Thiên Linh làm rất nhiều chuyện cho Trịnh Quý phi, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại quay lưng phản một kích. Như vậy thì có thể mê hoặc được Trịnh Quý phi, làm cho nàng tin tưởng rằng muội muội của Thiên Linh chính là Đỗ Sung viện, mà Tố Tranh lại vẫn được Thiên Linh giấu ở Cung Lung Hoa.
"Vậy bây giờ Đỗ Sung viện muốn giết ngươi là vì..." Như Quyên suy nghĩ một lúc, dò hỏi: "vì muốn bịt miệng?"
Tố Tranh nặng nề gật đầu, "Nô tì cũng nghĩ như vậy. Dù sao Thiên Linh đã mất, người biết chuyện này chỉ còn mình nô tì. Nếu như nô tì nói chuyện này ra, thì chính là nàng lừa dối Trịnh Quý phi, dựa vào thế lực trước mắt của Trịnh Quý phi, có hậu quả gì nàng rất rõ ràng. Cho nên..."
"Cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý. Các ngươi đã từng trong lúc hoạn nạn mà giúp đỡ nhau, không ngờ sẽ lại tương tàn như ngày hôm nay." Khang phi thở dài, "Tuy Thiên Linh từng hại bổn cung, thế nhưng bổn cung cũng không hận nàng. Không thể bảo vệ nàng, trong lòng bổn cung cũng rất tiếc. Bổn cung hy vọng, cuộc sống về sau có thể bảo vệ cho ngươi bình an."
"Tạ nương nương ân điển!" Tố Tranh quỳ xuống đất tạ ân.
Ba người còn lại cũng thổn thức, nhất là Dương Quỳnh. Nàng kéo Tố Tranh đứng lên, "Tỷ tỷ ngươi vì cứu ta mà chết, về sau ta liền thành tỷ tỷ của ngươi, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi gặp chuyện."
Tố Tranh nhìn Dương Quỳnh, nước mắt chảy xuống.
Như Quyên nhìn thấy cũng cảm động, len lén lau khóe mắt.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhớ tới Thiên Linh, không khỏi cảm thấy bi thương, vẫn là Khang phi tỉnh táo nói: "Được rồi, chuyện cũ đã qua, lúc này chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn."
Mọi người lau nước mắt, Khang phi dặn dò: "Thân phận của Tố Tranh tuyệt đối phải giữ kín. Bất luận là tình huống gì cũng không được nói thân phận này ra với mọi người. Đây là chuyện cuối cùng mà chúng ta có thể làm cho Thiên Linh."
Tất cả mọi người đều gật đầu đáp, sau đó lại thảo luận tình hình trước mắt, cảm thấy hẳn là chẳng mấy chốc nữa sẽ có chuyện phát sinh. Lúc này chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Sự thật chứng minh, các nàng cũng không phải đợi quá lâu. Buổi tối thứ ba Trịnh Quý phi cho tăng số thị vệ canh giữ bên ngoài Cung Hưng Hòa, trong Hoàng cung rốt cuộc xảy ra chuyện.
Trịnh Quý phi sinh non, là một đứa bé trai vừa mới thành hình.
Nhất thời Hoàng cung rung động. Hoàng hậu kéo theo thân thể bị bệnh ngay trong đêm đi tới Cung Hưng Hòa hỏi thăm, chỉ thấy Trịnh Quý phi mặt như tờ giấy vàng, vẫn chưa tỉnh lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng hậu trầm giọng hỏi.
Nguyễn Viện phán của Thái Y viện đừng ở một bên, nghe vậy vội vàng khom người nói: "Thưa Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương... nương nương..."
"Có gì nói thẳng!" Hoàng hậu cả giận nói.
"Vâng. Thai của Quý phi nương nương chính là một tử thai." Thời điểm Nguyện Viện phán nói ra lời này cũng toát mồ hôi lạnh. Lúc hắn chạy tới bắt mạch kiểm tra cho Trịnh Quý phi, thì theo kinh nghiệm nhiều năm, hắn kết luận hài tử trong bụng Trịnh Quý phi đã chết rồi, hơn nữa phải lập tức lấy đứa bé ra, nếu không ngay cả mạng cũng không giữ được.
"Tử thai!" Hoàng hậu giật mình không nhỏ. Tuy nàng và Khang phi liên thủ đối phó với Trịnh Quý phi, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại đứa bé trong bụng Trịnh Quý phi, bằng không thì sao nàng phải chờ đến hôm nay?
Tử thai nhiều điềm xấu, là chuyện rất kiêng kỵ trong cung.
"Sao lại là tử thai?"
Nguyễn Viện Phán lặng im không nói. Câu hỏi này hắn không có cách nào trả lời được. Lúc trước hắn từng chẩn mạch cho Trịnh Quý phi, cảm thấy cái thai này rất đáng ngờ. Thế nhưng sau đó Trịnh Quý phi dưỡng thai rất tốt, hắn cũng không nghi ngờ nữa. Những chủ nhân trong cung này có thể làm chuyện gì, thì thông thường thái y sẽ biết được một vài bí mật, cho nên người khôn giữ mình mới là chuyện mà các thái y nên làm. Nguyễn Viện phán có thể lên được chức Viện phán của Thái Y Viện, xem ra bản lĩnh này cũng rất lợi hại.
Hoàng hậu thấy không có ai đáp, cũng biết đây là vấn đề làm khó người khác, vì vậy chuyển giọng nói, "Hiện giờ Trịnh Quý phi thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Nguyễn Viện phán trả lời, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, thân thể của Trịnh Quý phi suy yếu, thế nhưng tính mạng cũng không cần lo lắng, xin Hoàng hậu nương nương yên tâm."
"Yên tâm?" Hoàng hậu cười lạnh nói, "Một đứa bé đang yên đang lành cứ như vậy không còn nữa, bổn cung có thể yên tâm được sao? Đã bẩm báo Hoàng thượng chưa?"
Cung nữ Thu Lan nói, "Đã phái người đi bẩm báo rồi."
Hoàng hậu gật đầu, "Chiến sự biên quan căng thẳng. Hoàng thượng bận rộn chính vụ, có thể đến thăm tất nhiên là tốt. Nếu không đến được, các ngươi cũng phải khuyên nhủ Trịnh Quý phi, lúc này đừng nên tức giận."
Cung nữ của Cung Hưng Hòa vội vàng đáp. Lúc này Chu Cẩm phi cũng chạy tới, trước tiên thi lễ với Hoàng hậu, sau đó hỏi thăm tình hình của Trịnh Quý phi, Nguyễn Viện phán lại trả lời một lần nữa.
Vẻ mặt Trịnh Quý phi thương xót, "Đáng tiếc, là một bé trai."
Hoàng hậu cũng thở dài, suy nghĩ một lúc nói, "Cái thai này của Trịnh Quý phi vẫn dưỡng rất tốt, sao tự dưng lại có thể trư ợt thai (b ỗng dưng sinh non) được? Chuyện này liên quan đến huyết mạch của Thiên gia, nhất định phải tra ra manh mối. Phân phó xuống dưới, chuyện này giao cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti liên thủ điều tra, bổn cung muốn có khai báo."
Mệnh lệnh lập tức được truyền ra ngoài, Chu Cẩm phi nói, "Hoàng hậu nương nương, người còn bệnh, vạn lần phải chăm sóc phượng thể! Chuyện ở đây giao cho thần thiếp là được, người nhanh về nghỉ ngơi đi."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Trịnh Quý phi còn đang hôn mê, lắc đầu, đứng dậy hồi cung.
Chu Cẩm phi ở Cung Hưng Hòa chỉ huy chúng cung nữ thái giám làm việc. Nàng tính tình ngay thẳng, cũng không phải hoàn toàn không có năng lực, chỉ huy cung nhân làm việc, chút bản lĩnh này vẫn là phải có.
Tin tức được Mặc Diệp truyền tới Cung Lung Hoa. Khang phi cũng giật mình.
"Sao lại có thể trượt thai?" Câu hỏi này của Khang phi tất nhiên không ai trả lời. Nàng thiên tính vạn toán cũng thật không ngờ sự tình lại biến hóa như vậy, "Là ai tính kế Trịnh Dung?" Nàng tự hỏi trong lòng.
Đầu của Dương Quỳnh cũng to lên rồi. Lúc đầu các nàng dùng khổ nhục kế là vì muốn dụ Trịnh Quý phi động thủ. Kết quả Trịnh Quý phi lại tự mình xảy ra chuyện, lẽ nào Trịnh Quý phi còn chưa phải là boss lớn phía sau sao? Vậy sẽ là ai? Trịnh Quý phi lại chơi trò gì đây?
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi từ từ tỉnh lại. Một đám người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Cẩm phi dịu dàng nói, "Quý phi tỷ tỷ tỉnh là tốt rồi, dưỡng thân mình thật tốt, đừng nên suy nghĩ quá nhiều."
Ánh mắt của Trịnh Quý phi hơi chần chừ, dường như rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên lấy tay sờ bụng mình, nơi đó bỗng nhiên đã xẹp xuống, "Con của ta đâu? Hả? Con của ta đâu?" Nàng hốt hoảng bắt lấy tay của Chu Cẩm phi, lớn tiếng hỏi.
Chu Cẩm phi là người ghét cái ác như kẻ thù, đối với động tác của Trịnh Quý phi nàng cũng vô cùng chán ghét. Nhưng khi nhìn dáng vẻ thảm hại của Trịnh Quý phi, lại không khỏi mềm lòng, "Tỷ tỷ, người còn trẻ, vẫn sẽ có con."
Động tác của Trịnh Quý phi trong nháy mắt cứng lại. Nàng chậm rãi buông tay Chu Cẩm phi ra, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, "Sẽ không còn nữa rồi. Chuyện bổn cung làm lúc trước, Hoàng hậu và Khang phi sẽ không bỏ qua cho bổn cung. Đứa bé này là chỗ dựa duy nhất của bổn cung, bây giờ không còn nữa, bổn cung cũng mất hết rồi."
"Tỷ tỷ, người còn công chúa Triêu Vân mà." Mặc dù chỉ là công chúa, nhưng cũng đã để Chu Cẩm phi hâm mộ.
Trịnh Quý phi cười khổ một cái, "Đúng vậy, bổn cung còn có Triêu Vân, nhưng nàng không bảo vệ được bổn cung." Nàng quay đầu nhìn Chu Cẩm phi, "Cẩm phi muội muội, cảm ơn ngươi đã chăm sóc bổn cung. Bổn cung không sao, là bổn cung tự gây nghiệt, liên lụy đứa bé này. Trời xanh có trừng phạt gì, bổn cung sẽ chịu. Ngươi trở về đi."
Giao tình của Chu Cẩm phi và nàng vốn cũng chỉ hời hợt, có thể ở lại đây cũng là do nể giao tình của Hoàng hậu và Khang phi. Bây giờ nhìn Trịnh Quý phi không còn hy vọng, trong lòng không khỏi thổn thức. Nhưng cũng chỉ là thổn thức mà thôi, cái này gọi là "Trời làm bậy, có thể tha. Tự gây nghiệt, không thể sống." Tương lai của Trịnh Quý phi cũng có thể tưởng tượng ra được rồi.
Sau khi Chu Cẩm phi rời đi, Trịnh Quý phi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng không phải là người không có chủ kiến. Hài tử không còn nữa, tuy nàng đau lòng, thế nhưng chuyện mấu chốt nhất bây giờ là bảo vệ địa vị của mình. Vừa rồi nói mấy câu ổn định Chu Cẩm phi, Khang phi bị cấm túc tạm thời có thể mặc kệ, nhưng đối phó với Hoàng hậu như thế nào mới là vấn đề khó khăn. Còn có... con của mình sao có thể đột nhiên không còn nữa? Nàng là đương sự, rõ ràng không có ai động tay động chân gì, trong nháy mắt nàng liền trượt thai.
"Thu Lan, chuyện bổn cung trượt thai Hoàng hậu xử lý thế nào?"
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương mệnh cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti liên hợp điều tra." Cung nữ Thu Lan cẩn thận bẩm báo.
Trịnh Quý phi hiểu rõ, nếu như điều tra thì không biết chừng sẽ tra ra chuyện gì đó gây bất lợi cho nàng. Hoàng hậu cũng tốt, Khang phi cũng tốt, thời điểm thật sự động thủ đều phải là người sát phạt quyết đoán. Danh Quý phi của nàng có thể giữ được hay không, hiện giờ còn rất khó nói.
_________________________________________
Tác gi ả : Tình tiết đoạn này là mới thêm vào, trong phiên bản lúc đầu không có.
Editor: Hờ hờ, có vẻ tình tiết của Trịnh Quý phi được đẩy nhanh hơn rồi, cũng không biết kết cục sau này thế nào nữa, bản mới editor chưa có đọc:)) nhưng có vẻ tác giả nhân ái khoan dung với nhân vật phản diện hơn thì phải:]]
Bình luận truyện