Mãi Nhớ
Chương 13
Dịch: Yume
“Quên mất,” Trình Thần cũng không biết làm sao, “Ban nãy nói đến đâu rồi?”
“… Nói em phải về Thượng Hải.”
Hình như không phải nói đến đâu mà làm đến đâu rồi ấy chứ?
Anh lại lùi về sau ngồi lên ghế sô pha: “Tại sao muốn về?”
Tư Niệm còn đang yên lặng suy nghĩ hình ảnh ban nãy, thuận miệng nói: “Kịch bản phim anh cũng coi như là một người sáng tác, thực ra nếu có vấn đề, anh nói qua điện thoại với em là được rồi, cũng không phải là phim truyền hình cần phải sửa nhiều cảnh…”
Cô còn đang nói thì Trình Thần đã kéo tay cô, hơi dùng lực muốn kéo cô đến trước người anh.
Tư Niệm vô cùng kinh ngạc nhìn anh, Trình Thần rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Em cảm thấy như vậy không tốt”
Muốn hôn thì anh hôn đi, không hôn thì đừng có mà cứ động chân động tay…
Lẽ nào muốn nhập nhằng với mình sao?
Tư Niệm bỗng nhiên hơi giận muốn rút tay ra nhưng Trình Thần lại cầm rất chặt: “Lại đây.”
“Anh nói trước muốn làm gì đã.”
“Em nhìn không ra anh muốn làm gì sao?”
…
Trình Thần cũng giận đến mức huyệt Thái Dương giật giật.
Hai người liền lôi kéo, tôi lườm anh anh nhìn tôi.
Không hiểu sao lại gương cung bạt kiếm…
Tư Niệm đang do dự hất tay anh ra hay là tiếp tục cãi nhau thì cơ thể bỗng nhiên bị anh kéo lại, cả người ngã vào lòng anh.
Cơ thể dùng một tư thế cực kì kì cục bị anh ôm lấy…
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, giống như cảm nhận được cô mất tự nhiên, cuối cùng anh ôm ngang người cô đặt lên chân mình.
Dáng người anh cao, người cô lại thấp vì thể đương nhiên giống như nép vào trong lòng anh vậy.
“Tư Niệm?”
Không lên tiếng, không dám cử động.
Sự tức giận ban đã đều đã tiêu tan hết, hoàn toàn hết giận rồi. Tiếng tim đập của anh dường như cũng hơi hỗn loạn. Tư Niệm cắn môi lặng lẽ cười.
“Tiếp tục?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Tư Niệm mím môi yên lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh định làm lành à?”
Anh khẽ nhíu mày, dán vào tai cô hỏi ngược lại: “Chúng ta… đã nói chia tay à?”
Một lời thoại khéo léo ung dung hóa giải sự chia cách rất nhiều năm.
Cô nhìn vào mắt anh, hé miệng nhưng không có bất cứ câu nói phản bác nào, sau đó nhìn ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống dưới, đôi môi bạc rất tự nhiên chặn lấy môi cô.
Rất mềm, cũng rất dịu dàng.
Sự đụng chạm rất đơn giản nhưng tim của cô có chút tê dại, nói không được là dễ chịu hay khó chịu… Trái tim đập chậm rãi rồi lại dồn dập. Ngoài cửa có tiếng người qua lại, to to nhỏ nhỏ không biết đang nói gì, bỗng nhiên cô nhớ ra cửa phòng vẫn chưa khóa, hé miệng muốn nhắc nhở anh thì Trình Thần đã hơi hé miệng hôn cô càng sâu hơn.
Đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, mùi thuốc là đậm đặc.
Tư Niệm nhíu mày, cô không hút thuốc thậm chí còn hơi dị ứng với khói thuốc. Trước đây lúc còn đi học anh chưa từng hút thuốc, nhiều năm đã qua gặp lại anh thì thấy thuốc không rời tay, nhiều năm qua anh còn có bao nhiều thói quen mà cô không quen thuộc?
“Có phải không thích mùi thuốc lá không?” Anh tách khỏi cô, xác nhận ngắn gọn.
Tư Niệm ừ một tiếng, lúc muốn giải thích mình dị ứng với mùi thuốc lá thì anh rất nhanh lại chặn lấy miệng cô, không chừa cho cô chỗ trống nào để trả lời. Tư Niệm chớp chớp mắt cuối cùng nhắm mắt lại, cam chịu mặc cho mùi thuốc lá lan vào miệng.
Nếu không phải Trình Thần.
Nếu không phải Trình Thần chắc chắn sẽ đẩy kiểu đàn ông hút thuốc này ra.
Nhưng sao có thể không phải anh.
Thậm chí nhiều năm trôi qua mà cô chưa từng có bất cứ liên tưởng nào đối với người khác.
Đến cuối cùng lúc anh bế cô lên thì ánh mắt đã nóng đến bỏng người.
Tư Niệm qua loa tìm lại một chút lí trí, thấp giọng lẩm bẩm: “Trình Thần, ban ngày ban mặt…” Trình Thần ừ một tiếng, buông cô ra xoạt một tiếng kéo rèm cửa sổ lại rồi lại trở về giường. Cô sống chết dùng chăn cuộn mình thành một cục, không để anh xốc chăn lên.
Trong căn phòng mờ tối không có đèn điện thế nhưng ánh mắt anh lại rất sáng, tay phải chống cằm không nói lời nào mà nhìn Tư Niệm chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng.
Tư Niệm bị anh nhìn đến mức sắp không thể hít thở được nữa, nắm chặt lấy chăn cố gắng khuyên anh đừng háo sắc như thế: “Không phải có rất nhiều người đợi anh sao…”
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay trái: “Không vội.”
Sau đó tiện tay mở khóa cởi đồng hồ ra rồi đặt trên kệ đầu giường.
“Lúc đó anh không tìm được em,” Anh chống cằm nhìn cô, “rất khó chịu. Em thích giận dỗi, anh tưởng rằng em chỉ mất tích vài ngày để anh lo lắng thôi ai ngờ mấy tháng liền không tìm được em.”
Tư Niệm mím môi, thấy thương thương.
“Vốn muốn mua hai bình rượu uống say một lần thì không tìm em nữa, ai dè đen đủi mua phải rượu giả. Vẫn may cuối cùng có người phát hiện đưa đi bệnh viện. Quãng thời gian đó rất khổ sở, sau này học lại một năm,” Anh kéo góc chăn bị cô nắm chặt ra, xốc lên ôm cô vào lòng, môi mím lại thành một đường cong đẹp đẽ, cười một lúc lâu mới tiếp tục nói, “Em nói xem anh cũng sắp ba mươi rồi, sao mỗi lần đối diện với em là anh lại có thể nhớ đến những chuyện lúc mười mấy tuổi vậy?”
“Sau đó thì sao?” Cô truy hỏi, rõ ràng đã là thì quá khứ nhưng vẫn vô cùng căng thẳng.
Từng khoảng từng khoảng trống lớn, rất rất nhiều năm. Những điều cô biết chỉ là sau khi anh có chút danh tiếng, những bài phỏng vấn theo thông lệ. Anh chưa từng nhắc đến thời đi học, dường như đó là điều cấm kị vô cùng lớn.
“Sau đó à?” Dường như anh đang nghớ lại.
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ nụ hôn sâu dài đằng đẵng.
Cô nhắm chặt mắt lại, mặc kệ tất cả, cuối cùng nhịn không được, nước mắt lưng tròng mở mắt ra: “Không được, đau…”
…
“Thử lại nhé?”
…
“Không được, không được, đau chết em mất…”
Tư Niệm tố cáo trong làn nước mắt.
Trình Thần không dám thử nữa, dùng tay lau nước mắt cho cô, cuối cùng thực sự nhiều nước mắt quá chỉ đành lôi hộp khăn giấy qua rút mấy tờ lau nước mắt cho cô. Tư Niệm hung hăng cắn lên cánh tay anh, hung hăng phát tiết xong mới hỏi anh: “Rốt cuộc là anh có biết không thế?”
…
“Trên lý thuyết thì rất có kinh nghiệm,” Trình Thần dùng giấy ăn lau nước mắt cho cô, “Anh đã chỉ đạo một số cảnh nóng.”
Tư Niệm trừng to mắt, trong lòng phì cười: “Nhiều năm qua anh không có bạn gái à?”
Trình Thần thở dài một hơi: “Thực sự có bạn gái rồi còn có thể có chuyện gì với em chứ?”
Tư Niệm bỗng nhiên yên lặng: “Không có bạn giường gì gì đó?”
…
Trình Thần cẩn thận lau nước mắt cho cô, cô vui vẻ đắc ý chui vào chăn ôm chặt lấy eo anh, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh và làn da mướt mồ hôi bỗng nhiên nói đùa một câu: “Đạo diễn Trình anh đáng thương quá, nhiều năm thế mà vẫn là lao động thủ công…”
Lời nói còn chưa dứt Trình Thần đã kéo cô ra khỏi chăn: “Có phải không đau nữa hả?”
“Đau…”
Mãi cho đến lúc ăn cơm mắt của Tư Niệm vẫn còn sưng, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn Trình Thần.
Thứ tự chỗ ngồi quá đặc biệt, ngồi bên trái Trình Thần là cô, bên phải vốn là để dành cho một nhà sản xuất ai ngờ lại bị Đồng Giai cướp mất. Vừa ngồi xuống Đồng Giai liền tìm một chủ đề vô cùng bình thường thỉnh giáo Trình Thần, Thẩm Triết từ đầu đến cuối cười đến là khó hiểu, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tư Niệm.
Lúc món gà xốt được đưa lên, Trình Thần gắp một miếng cho Tư Niệm trước.
Tư Niệm dùng đũa chọc chọc thịt gà: “Có da.”
Trình Thần gắp thịt gà về bát mình, lột da rồi lại để vào bát cô.
Cô ăn một miếng rồi buông xuống: “Béo quá.”
Trình Thần im lặng không lên tiếng, gắp cho cô một miếng khoai tây.
“Ngấy quá.”
Trình Thần vẫn không hé răng, chuyển bắp cải chua cay đặc sản Tân Cương qua gắp cho Tư Niệm.
Đồng Giai là người càng vấp ngã thì càng dũng cảm vẫn cười nhìn Tư Niệm, quan tâm vô cùng: “Có phải biên kịch không quen với khẩu vị của đồ ăn Tân Cương không? Món gà sốt này mùi vị chính là như vậy đấy, ăn quen rồi thì tuyệt nhất.”
“Cũng được,” Tư Niệm trả lời rất ngắn gọn, ăn một miếng cơm rồi bỗng nhiên nhìn Trình Thần: “Anh thích ăn đồ ăn Tân Cương không?”
“Không thích,” Trình Thần ngừng một chút rồi bổ xung thêm câu, “Cực kì không thích.”
Thẩm Triết vốn đang uống rượu, cuối cùng nhịn không được mà cười, bắn cả rượu ra ngoài..
Đợi đến khi từ phòng ăn ra đi vào thang máy, Thẩm Triết vẫn cười không ngừng, vỗ vai Trình Thần nói: “Đạo diễn Trình tối nay tớ không ngủ được hay là tới phòng cậu chúng ta buôn chuyện?”
Trình Thần ấn tầng ba: “Tối nay phòng tớ có người.”
…
Toàn bộ thang máy đều yên tĩnh, Đồng Giai cả đêm vo ve vo ve cuối cùng triệt để tắt đài, theo thang máy lên tầng ba, sau khi nghe thấy một tiếng tinh nhỏ, nhìn Trình Thần một mình ra khỏi thang máy rồi quay đầu lại: “Tư Niệm?”
“Quên mất,” Trình Thần cũng không biết làm sao, “Ban nãy nói đến đâu rồi?”
“… Nói em phải về Thượng Hải.”
Hình như không phải nói đến đâu mà làm đến đâu rồi ấy chứ?
Anh lại lùi về sau ngồi lên ghế sô pha: “Tại sao muốn về?”
Tư Niệm còn đang yên lặng suy nghĩ hình ảnh ban nãy, thuận miệng nói: “Kịch bản phim anh cũng coi như là một người sáng tác, thực ra nếu có vấn đề, anh nói qua điện thoại với em là được rồi, cũng không phải là phim truyền hình cần phải sửa nhiều cảnh…”
Cô còn đang nói thì Trình Thần đã kéo tay cô, hơi dùng lực muốn kéo cô đến trước người anh.
Tư Niệm vô cùng kinh ngạc nhìn anh, Trình Thần rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Em cảm thấy như vậy không tốt”
Muốn hôn thì anh hôn đi, không hôn thì đừng có mà cứ động chân động tay…
Lẽ nào muốn nhập nhằng với mình sao?
Tư Niệm bỗng nhiên hơi giận muốn rút tay ra nhưng Trình Thần lại cầm rất chặt: “Lại đây.”
“Anh nói trước muốn làm gì đã.”
“Em nhìn không ra anh muốn làm gì sao?”
…
Trình Thần cũng giận đến mức huyệt Thái Dương giật giật.
Hai người liền lôi kéo, tôi lườm anh anh nhìn tôi.
Không hiểu sao lại gương cung bạt kiếm…
Tư Niệm đang do dự hất tay anh ra hay là tiếp tục cãi nhau thì cơ thể bỗng nhiên bị anh kéo lại, cả người ngã vào lòng anh.
Cơ thể dùng một tư thế cực kì kì cục bị anh ôm lấy…
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, giống như cảm nhận được cô mất tự nhiên, cuối cùng anh ôm ngang người cô đặt lên chân mình.
Dáng người anh cao, người cô lại thấp vì thể đương nhiên giống như nép vào trong lòng anh vậy.
“Tư Niệm?”
Không lên tiếng, không dám cử động.
Sự tức giận ban đã đều đã tiêu tan hết, hoàn toàn hết giận rồi. Tiếng tim đập của anh dường như cũng hơi hỗn loạn. Tư Niệm cắn môi lặng lẽ cười.
“Tiếp tục?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Tư Niệm mím môi yên lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh định làm lành à?”
Anh khẽ nhíu mày, dán vào tai cô hỏi ngược lại: “Chúng ta… đã nói chia tay à?”
Một lời thoại khéo léo ung dung hóa giải sự chia cách rất nhiều năm.
Cô nhìn vào mắt anh, hé miệng nhưng không có bất cứ câu nói phản bác nào, sau đó nhìn ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống dưới, đôi môi bạc rất tự nhiên chặn lấy môi cô.
Rất mềm, cũng rất dịu dàng.
Sự đụng chạm rất đơn giản nhưng tim của cô có chút tê dại, nói không được là dễ chịu hay khó chịu… Trái tim đập chậm rãi rồi lại dồn dập. Ngoài cửa có tiếng người qua lại, to to nhỏ nhỏ không biết đang nói gì, bỗng nhiên cô nhớ ra cửa phòng vẫn chưa khóa, hé miệng muốn nhắc nhở anh thì Trình Thần đã hơi hé miệng hôn cô càng sâu hơn.
Đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, mùi thuốc là đậm đặc.
Tư Niệm nhíu mày, cô không hút thuốc thậm chí còn hơi dị ứng với khói thuốc. Trước đây lúc còn đi học anh chưa từng hút thuốc, nhiều năm đã qua gặp lại anh thì thấy thuốc không rời tay, nhiều năm qua anh còn có bao nhiều thói quen mà cô không quen thuộc?
“Có phải không thích mùi thuốc lá không?” Anh tách khỏi cô, xác nhận ngắn gọn.
Tư Niệm ừ một tiếng, lúc muốn giải thích mình dị ứng với mùi thuốc lá thì anh rất nhanh lại chặn lấy miệng cô, không chừa cho cô chỗ trống nào để trả lời. Tư Niệm chớp chớp mắt cuối cùng nhắm mắt lại, cam chịu mặc cho mùi thuốc lá lan vào miệng.
Nếu không phải Trình Thần.
Nếu không phải Trình Thần chắc chắn sẽ đẩy kiểu đàn ông hút thuốc này ra.
Nhưng sao có thể không phải anh.
Thậm chí nhiều năm trôi qua mà cô chưa từng có bất cứ liên tưởng nào đối với người khác.
Đến cuối cùng lúc anh bế cô lên thì ánh mắt đã nóng đến bỏng người.
Tư Niệm qua loa tìm lại một chút lí trí, thấp giọng lẩm bẩm: “Trình Thần, ban ngày ban mặt…” Trình Thần ừ một tiếng, buông cô ra xoạt một tiếng kéo rèm cửa sổ lại rồi lại trở về giường. Cô sống chết dùng chăn cuộn mình thành một cục, không để anh xốc chăn lên.
Trong căn phòng mờ tối không có đèn điện thế nhưng ánh mắt anh lại rất sáng, tay phải chống cằm không nói lời nào mà nhìn Tư Niệm chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng.
Tư Niệm bị anh nhìn đến mức sắp không thể hít thở được nữa, nắm chặt lấy chăn cố gắng khuyên anh đừng háo sắc như thế: “Không phải có rất nhiều người đợi anh sao…”
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay trái: “Không vội.”
Sau đó tiện tay mở khóa cởi đồng hồ ra rồi đặt trên kệ đầu giường.
“Lúc đó anh không tìm được em,” Anh chống cằm nhìn cô, “rất khó chịu. Em thích giận dỗi, anh tưởng rằng em chỉ mất tích vài ngày để anh lo lắng thôi ai ngờ mấy tháng liền không tìm được em.”
Tư Niệm mím môi, thấy thương thương.
“Vốn muốn mua hai bình rượu uống say một lần thì không tìm em nữa, ai dè đen đủi mua phải rượu giả. Vẫn may cuối cùng có người phát hiện đưa đi bệnh viện. Quãng thời gian đó rất khổ sở, sau này học lại một năm,” Anh kéo góc chăn bị cô nắm chặt ra, xốc lên ôm cô vào lòng, môi mím lại thành một đường cong đẹp đẽ, cười một lúc lâu mới tiếp tục nói, “Em nói xem anh cũng sắp ba mươi rồi, sao mỗi lần đối diện với em là anh lại có thể nhớ đến những chuyện lúc mười mấy tuổi vậy?”
“Sau đó thì sao?” Cô truy hỏi, rõ ràng đã là thì quá khứ nhưng vẫn vô cùng căng thẳng.
Từng khoảng từng khoảng trống lớn, rất rất nhiều năm. Những điều cô biết chỉ là sau khi anh có chút danh tiếng, những bài phỏng vấn theo thông lệ. Anh chưa từng nhắc đến thời đi học, dường như đó là điều cấm kị vô cùng lớn.
“Sau đó à?” Dường như anh đang nghớ lại.
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ nụ hôn sâu dài đằng đẵng.
Cô nhắm chặt mắt lại, mặc kệ tất cả, cuối cùng nhịn không được, nước mắt lưng tròng mở mắt ra: “Không được, đau…”
…
“Thử lại nhé?”
…
“Không được, không được, đau chết em mất…”
Tư Niệm tố cáo trong làn nước mắt.
Trình Thần không dám thử nữa, dùng tay lau nước mắt cho cô, cuối cùng thực sự nhiều nước mắt quá chỉ đành lôi hộp khăn giấy qua rút mấy tờ lau nước mắt cho cô. Tư Niệm hung hăng cắn lên cánh tay anh, hung hăng phát tiết xong mới hỏi anh: “Rốt cuộc là anh có biết không thế?”
…
“Trên lý thuyết thì rất có kinh nghiệm,” Trình Thần dùng giấy ăn lau nước mắt cho cô, “Anh đã chỉ đạo một số cảnh nóng.”
Tư Niệm trừng to mắt, trong lòng phì cười: “Nhiều năm qua anh không có bạn gái à?”
Trình Thần thở dài một hơi: “Thực sự có bạn gái rồi còn có thể có chuyện gì với em chứ?”
Tư Niệm bỗng nhiên yên lặng: “Không có bạn giường gì gì đó?”
…
Trình Thần cẩn thận lau nước mắt cho cô, cô vui vẻ đắc ý chui vào chăn ôm chặt lấy eo anh, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh và làn da mướt mồ hôi bỗng nhiên nói đùa một câu: “Đạo diễn Trình anh đáng thương quá, nhiều năm thế mà vẫn là lao động thủ công…”
Lời nói còn chưa dứt Trình Thần đã kéo cô ra khỏi chăn: “Có phải không đau nữa hả?”
“Đau…”
Mãi cho đến lúc ăn cơm mắt của Tư Niệm vẫn còn sưng, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn Trình Thần.
Thứ tự chỗ ngồi quá đặc biệt, ngồi bên trái Trình Thần là cô, bên phải vốn là để dành cho một nhà sản xuất ai ngờ lại bị Đồng Giai cướp mất. Vừa ngồi xuống Đồng Giai liền tìm một chủ đề vô cùng bình thường thỉnh giáo Trình Thần, Thẩm Triết từ đầu đến cuối cười đến là khó hiểu, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tư Niệm.
Lúc món gà xốt được đưa lên, Trình Thần gắp một miếng cho Tư Niệm trước.
Tư Niệm dùng đũa chọc chọc thịt gà: “Có da.”
Trình Thần gắp thịt gà về bát mình, lột da rồi lại để vào bát cô.
Cô ăn một miếng rồi buông xuống: “Béo quá.”
Trình Thần im lặng không lên tiếng, gắp cho cô một miếng khoai tây.
“Ngấy quá.”
Trình Thần vẫn không hé răng, chuyển bắp cải chua cay đặc sản Tân Cương qua gắp cho Tư Niệm.
Đồng Giai là người càng vấp ngã thì càng dũng cảm vẫn cười nhìn Tư Niệm, quan tâm vô cùng: “Có phải biên kịch không quen với khẩu vị của đồ ăn Tân Cương không? Món gà sốt này mùi vị chính là như vậy đấy, ăn quen rồi thì tuyệt nhất.”
“Cũng được,” Tư Niệm trả lời rất ngắn gọn, ăn một miếng cơm rồi bỗng nhiên nhìn Trình Thần: “Anh thích ăn đồ ăn Tân Cương không?”
“Không thích,” Trình Thần ngừng một chút rồi bổ xung thêm câu, “Cực kì không thích.”
Thẩm Triết vốn đang uống rượu, cuối cùng nhịn không được mà cười, bắn cả rượu ra ngoài..
Đợi đến khi từ phòng ăn ra đi vào thang máy, Thẩm Triết vẫn cười không ngừng, vỗ vai Trình Thần nói: “Đạo diễn Trình tối nay tớ không ngủ được hay là tới phòng cậu chúng ta buôn chuyện?”
Trình Thần ấn tầng ba: “Tối nay phòng tớ có người.”
…
Toàn bộ thang máy đều yên tĩnh, Đồng Giai cả đêm vo ve vo ve cuối cùng triệt để tắt đài, theo thang máy lên tầng ba, sau khi nghe thấy một tiếng tinh nhỏ, nhìn Trình Thần một mình ra khỏi thang máy rồi quay đầu lại: “Tư Niệm?”
Bình luận truyện