Mân Côi
Chương 76
Lâm Mân Côi qua đó, càng đợi càng sốt ruột, lát nữa thôi là đến giờ đóng cửa rồi mà nhà bếp vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tuy cô không tin Thẩm Tường sẽ là người dễ dàng không biết không biết thương xót bản thân, nhưng cô vẫn không kiềm được lo lắng, bèn tiến lên một bước nhấc tay muốn đập cửa.
Vào lúc này, cửa cạch một tiếng từ bên trong mở ra.
Thẩm Tường hé lộ vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt Lâm Mân Côi.
"Mình mới gọi điện thoại."
Trong mắt cô kỳ lạ là không có nước mắt, chẳng qua cả người có vẻ mệt mỏi rã rời thôi.
"Mình nghĩ mình cũng chẳng còn nhỏ nữa, không thể cứ mơ hồ kiểu này... Nếu không thể sống theo bản thân muốn, thì sống theo người thương yêu muốn vậy."
Nghĩ thông suốt rồi, Thẩm Tường thở phảo nhẹ nhõm.
Cô đang giận lẫy cái gì, rõ ràng giây phút đó quan hệ giữa hai người đã không thể trở lại như quá khứ. Song trong lòng cô vẫn có chút chấp niệm, Cô muốn ra dáng trước mặt Đường Tiêu, muốn chứng minh cho hắn thấy, không có Đường Tiêu hắn, cô vẫn có thể sống tốt.
Nhưng về sau chứng minh, cô không làm được, tại sao cứ phải đau khổ giãy giụa chứ.
Buông tha chính mình.
Cũng buông tha hắn đi.
Lâm Mân Côi không biết rốt cuộc Thẩm Tường nghĩ thông suốt điều gì, nhưng nhìn mặt mày thả lỏng của cô ấy, cô nghĩ quyết định này có lẽ tốt nhất.
Thẩm Tường nói là làm liền, từ sau ngày đó, kết toán tiền lương cho người học việc, âm thầm tìm người bán cửa tiệm này.
Khi lâm Mân Côi hỏi thời gian tới cô tính thế nào, cô suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Mẹ mình vẫn muốn mình về nhà làm giáo viên, an ổn sống hết đời. Ban đầu mình nghĩ đời người rất ngắn, phải sống vì giấc mộng của mình."
Có điều, trải qua đau đớn ngập trời, Thẩm Tường chợt hiểu ra.
Bình thường lẽ nào không phải là một loại giấc mộng?
Chẳng lẽ không phải cuộc sống tốt?
Chung quy cô không muốn để ba mẹ mình lại ở sau lưng lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngày đó Thẩm Tường đi là một ngày giữa hè.
Cô đã thu xếp xong xuôi ở thành phố Nghi Châu, bán đi phòng cưới của cô và Đường Tiêu kết hôn, cũng ra quyết định với tiệm cà phê kia.
Rất nhiều năm trước, cô mang theo khát vọng và ảo tưởng đi tới thành phố này, nhưng chưa từng nghĩ đến rất nhiều năm sau, cô sẽ mang thương tích đầy mình rời đi.
Bất quá đối với cô mà nói, đó là một sự khởi đầu.
Thẩm Tường tích cực bắt đầu cuộc sống mới của mình, nhưng từ ngày đó trở đi, Đường Tiêu lại không buông tha cô.
Gần như ba ngày hai bữa Đường tiêu lại chạy đến chỗ này.
Thái độ của Thẩm Tường đối với hắn luôn lạnh lùng trước sau như một, nhưng Đường Tiêu cũng không tức giận, còn cười đùa tí tửng đi theo sau cô.
Lâm Mân Côi không thích tên Đường Tiêu này, trước đây cô cảm thấy tên này rất lỗ mãng, sau khi xảy ra chuyện léng phéng càng thấy tên đàn ông này tội ác tày trời.
Lâm Mân Côi gần như không cho Đường tiêu bất kỳ hòa nhã nào, mỗi ngày Đường Tiêu tới, Lâm Mân Côi đều không kiềm được muốn lấy chổi đuổi hắn ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Tường cũng có chút ngồi không yên. Cô cởi tạp dề đưa cho Lâm Mân Côi, "Mình ra ngoài một chuyến."
Lâm Mân Côi hơi lo lắng, nhưng Thẩm Tường đã đè tay cô, "Mình biết chừng mực. Tin mình đi, có một số chuyện mình phải nói rõ với anh ta."
Thẩm Tường dẫn Đường Tiêu ra công viên gần đó. Có lẽ là giờ làm việc, lại giữa hè, nên công viên không có ai.
Thẩ m Tường mua cho hắn một cây kem que, bản thân thì mở chai nước khoáng nhẹ nhànguống một ngụm.
Tuy Đường Tiêu cặn bã, nhưng hắn còn nhớ một vài thói quen nhỏ của Thẩm Tường. Chẳng hạn như cô thích ăn kem, dôi khi mùa đông cô cũng ăn.
Nhưng giờ sao không ăn nhỉ?
Nghi hoặc vung que kem lên, Đường Tiêu không hành động, chỉ thử dò xét hỏi: "Em không ăn sao?"
Thẩm Tường lắc đầu, "Sau khi tôi sinh non, bác sĩ nói không thể ăn kem."
Cô cảm thấy không hề gì, trong lòng vẫn sẽ đau như cũ, nhưng ít ra cô có thể đối diện với quá khứ đau thương rồi.
Trái lại vẻ mặt Đường Tiêu trắng bệch, kem que cũng không cần, ném qua một bên cầm tay Thẩm Tường, "Vi Vi, anh có lỗi với em. Khi đó anh thực sự... thực sự rất xin lỗi..."
"Không sao."
Mùa hè, khí trời khô nóng đến mức người ta hơi bực bội.
Rõ ràng không hề ăn kem, nhưng lòng Đường Tiêu lại lạnh buốt từ đầu tới cuối. Hắn gắng gượng nở nụ cười, "Vi Vi, anh không hiểu ý em."
Thẩm Tường uống một hớp nước.
Dưới ánh mặt trời, nước nhanh chóng trở nên ấm áp.
Rất thích hợp với cô.
Song, người đàn ông bên cạnh cô đã không còn hợp với cô nữa.
Thẩm Tường cười cười, cũng mặc kệ vẻ mặt Đường Tiêu thế nào, chỉ từ từ gạt tay hắn ra, "Thực ra tôi không phải kẻ ngốc. Tôi biết lúc mới bắt đầu anh đã lừa dối tôi, khi ấy tôi còn hỏi Mân Côi, nếu tình yêu toàn sự dối trá, tôi có thể kiên trì không?"
Sự thật chứng minh, cho dù không có sự khuyên bảo của Lâm Mân Côi, Thẩm Tường cũng sẽ kiên trì. Cô là một người kiên cường, vì yêu Đường Tiêu mà cả ranh giới cuối cùng cô cũng hạ thấp xuống.
Cô không muốn mình phải hối hận.
Sự thật chứng minh mặc dù cô căm hận Đường Tiêu, mặc dù căm hận kẻ thứ ba ghê tởm kia, nhưng cô chẳng hề hối hận.
Chưa từng cố gắng, sao có thể nếm được ngon ngọt.
"Anh thường xuyên không nhận điện thoại của tôi. Tôi ở trên mạng hỏi anh, lần nào anh cũng miễn cưỡng trả lời. Lúc tôi có kinh nguyệt, anh lại tặng kem cho tôi. Tôi bảo anh giành chút thời gian dẫn tôi ra ngoài chơi, anh nói anh phải tăng ca. Tôi nói tôi muốn tham gia tụ họp với bạn bè anh, anh bảo rất phức tạp không thích hợp với tôi. Tôi hỏi khi nào anh dẫn tôi ra mắt mẹ anh, anh lại nói tôi đừng vội vã..." Thẩm Tường nói một hơi rất nhiều thứ, cũng không hề thở dốc.
Nhưng Đường Tiêu đã không dám thở mạnh, rất lâu mới nở một nụ cười cậy mạnh, "Giờ em đang thu sau tính sổ với anh sao?"
Quả nhiên vẫn là người đàn ông cao ngạo khiến người ta căm hận, muốn hung hăng đạp bộ mặt cao ngạo ấy dưới lòng bàn chân.
Có lẽ một năm trước, Thẩm Tường còn có tâm tình này và ý chỉ chiến đấu, nhưng bây giờ trong lòng cô vô cùng bình tĩnh.
Hoặc có thể nói là hờ hững.
Cô lắc đầu, chậm rãi nhìn Đường Tiêu, "Không phải. Tôi chỉ muốn anh biết, anh không thích tôi như anh nghĩ."
Phù...
Rốt cuộc nói ra rồi.
Trái tim đau đớn ác liệt, nhưng không hề trầm trọng như tưởng tượng.
Thẩm Tường tiếp tục uống nước, "Chia tay trong vui vẻ đi, Đường Tiêu. Chuyện đến nước này, tôi không có cách nào chúc anh hạnh phúc, nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh. Tôi đã quyết định làm giáo viên dạy thế cho trường học ba mẹ tôi sắp xếp trước, đợi đến lúc có cơ hội sẽ thi lên chính thức. Tôi nghĩ kỹ cho cuộc đời mình rồi, vì vậy chúng ta chia tay trong vui vẻ đi."
"Thẩm Tường!"
Sự ấm áp lướt qua đầu ngón tay khiến Đường Tiêu bỗng dưng hiểu rõ mình đánh mất cái gì, muốn bắt lại nhưng đối phương đã khéo léo tránh ra.
Gương mặt, nụ cười khanh khách, tựa như lần đầu gặp gỡ.
"Đường Tiêu! Về sau anh nhớ làm người đàn ông tốt nhé!"
Đừng –
Đừng tổn thương cô gái khác như từng tổn thương tôi.
Thẩm tường trở về, lại mỉm cười, sau lưng không hề có bóng dáng của Đường Tiêu.
Lâm Mân Côi khẩn trương tiến lên đón, nhìn Thẩm Tường từ trên xuống dưới mới lên tiếng: "Giải quyết xong rồi?"
Thẩm Tường gật đầu, dùng sức ôm người bạn tốt này.
"Ừ, xong rồi."
Thẩm Tường ôm cô rất lâu, lâu đến mức cô cảm thấy vai ấm ấm. Cô tháng sững sờ, càng thêm ôm chặt bạn thân của mình.
Cũng tốt.
Như vậy cũng tốt.
Thẩm Tường quyết định rời đi, trở về nhà.
Tuy việc làm ăn của tiệm cà phê không tốt, nhưng Lâm Mân Côi lại có chút cảm tình. Nghĩ lại, co bèn tiếp tục chống đỡ.
Đối với quyết định này, Thẩm Tường cũng rất vui vẻ.
Dù gì chỗ này là một tay hai người tạo dựng, dễ dàng nhường cho người khác thế, cũng có chút không nỡ.
Từ ngày đó trở đi, Đường Tiêu không tới nữa.
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm. Trong ngày trời quang mây tạnh, cô tiễn người bạn tốt của kiếp này.
Nhưng chẳng biết tại sao ngay bước ngoạt cuối cùng, cô nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Tường từ từ đi xa, lại có loại tiếc nuối không rõ.
Tuy cô không thích Đường Tiêu, nhưng cô liều mạng mong muốn Đường Tiêu có thể xuất hiện vào lúc này.
Sự thật chứng minh, snags sớm Đường Tiêu đã nhận được tin tức. Hắn cầm di động muốn đi ra ngoài.
Song đụng độ mẹ Đường mua thức ăn trở về ngay cửa, bà ta níu tay Đường Tiêu, nổi giận đùng đùng nói: "Con đi đâu thế?"
Đường tiêu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Mẹ, mẹ buông tay ra, Vi Vi muốn đi rồi."
"Loại người như cô ta muốn đi thì để đi đi! Có phải đồ tốt hiếm có gì đâu! Con trai mẹ tốt vậy, còn lo không tìm được người tốt ư? Mẹ thấy Dao Dao sát vách rất tốt, hơn nữa chả phải hai đứa đã có gì gì đó sao? Con còn muốn bội tình bạc nghĩa hả?"
Lời của mẹ Đường khiến thần trí Đường Tiêu trở về hiện thực, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô gái sắm vai đóa hoa trắng thuần khiết trốn sau lưng mẹ, trong lòng cười lạnh, tay chán nản hạ xuống.
Cái gọi là sai một ly, đi một dặm đúng thật.
Lúc đó khi trêu trọc Phương Tử Dao, hắn chỉ thấy cô gái này có ngoại hình không tệ, không tính là đơn thuần lắm.
Hai người từng có tình một đêm, nhưng không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện đại náo hôn lễ, chẳng những như vậy, còn hại hắn mất đi Thẩm Tường, mất đi đứa con.
Hắn rắc thiên la địa võng, nghĩ nhất định phải tìm ra cô gái này.
Song thật không ngờ, cô gái này lại trốn bên cạnh mình, hơn nữa còn được mẹ yêu thích.
Cái gọi là sai lại càng sai quả thật dành cho hắn.
Ngày đó, sau khi chia tay với Thẩm Tường, hắn chịu đả kích trước nay chưa từng có. Trước giờ hắn đâu nghĩ tới Thẩm Tường sẽ không cần hắn.
Hắn cho rằng cô chỉ quật cường.
Hắn cho rằng cô chỉ dỗi thôi.
Ai ngờ, cô muốn đi thật, thực sự không cần hắn nữa.
Tối đó Đường Tiêu uống không ít rượu. Rất nhiều rất nhiều ồn làm tê dại thần kinh hắn, thậm chí ngay cả bản thân trở về lúc nào hắn cũng không biết.
Song lúc tỉnh lại, hắn và Phương Tử Dao lại trần truồng nằm chung một giường. Hắn là người trưởng thành, thân thể có tình huống khác thường tất nhiên hiểu rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt, lòng hắn rét run, tay cứng rắn tóm lấy cô gái kia, chỉ muốn bóp chết cô ta.
Tuy cô không tin Thẩm Tường sẽ là người dễ dàng không biết không biết thương xót bản thân, nhưng cô vẫn không kiềm được lo lắng, bèn tiến lên một bước nhấc tay muốn đập cửa.
Vào lúc này, cửa cạch một tiếng từ bên trong mở ra.
Thẩm Tường hé lộ vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt Lâm Mân Côi.
"Mình mới gọi điện thoại."
Trong mắt cô kỳ lạ là không có nước mắt, chẳng qua cả người có vẻ mệt mỏi rã rời thôi.
"Mình nghĩ mình cũng chẳng còn nhỏ nữa, không thể cứ mơ hồ kiểu này... Nếu không thể sống theo bản thân muốn, thì sống theo người thương yêu muốn vậy."
Nghĩ thông suốt rồi, Thẩm Tường thở phảo nhẹ nhõm.
Cô đang giận lẫy cái gì, rõ ràng giây phút đó quan hệ giữa hai người đã không thể trở lại như quá khứ. Song trong lòng cô vẫn có chút chấp niệm, Cô muốn ra dáng trước mặt Đường Tiêu, muốn chứng minh cho hắn thấy, không có Đường Tiêu hắn, cô vẫn có thể sống tốt.
Nhưng về sau chứng minh, cô không làm được, tại sao cứ phải đau khổ giãy giụa chứ.
Buông tha chính mình.
Cũng buông tha hắn đi.
Lâm Mân Côi không biết rốt cuộc Thẩm Tường nghĩ thông suốt điều gì, nhưng nhìn mặt mày thả lỏng của cô ấy, cô nghĩ quyết định này có lẽ tốt nhất.
Thẩm Tường nói là làm liền, từ sau ngày đó, kết toán tiền lương cho người học việc, âm thầm tìm người bán cửa tiệm này.
Khi lâm Mân Côi hỏi thời gian tới cô tính thế nào, cô suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Mẹ mình vẫn muốn mình về nhà làm giáo viên, an ổn sống hết đời. Ban đầu mình nghĩ đời người rất ngắn, phải sống vì giấc mộng của mình."
Có điều, trải qua đau đớn ngập trời, Thẩm Tường chợt hiểu ra.
Bình thường lẽ nào không phải là một loại giấc mộng?
Chẳng lẽ không phải cuộc sống tốt?
Chung quy cô không muốn để ba mẹ mình lại ở sau lưng lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngày đó Thẩm Tường đi là một ngày giữa hè.
Cô đã thu xếp xong xuôi ở thành phố Nghi Châu, bán đi phòng cưới của cô và Đường Tiêu kết hôn, cũng ra quyết định với tiệm cà phê kia.
Rất nhiều năm trước, cô mang theo khát vọng và ảo tưởng đi tới thành phố này, nhưng chưa từng nghĩ đến rất nhiều năm sau, cô sẽ mang thương tích đầy mình rời đi.
Bất quá đối với cô mà nói, đó là một sự khởi đầu.
Thẩm Tường tích cực bắt đầu cuộc sống mới của mình, nhưng từ ngày đó trở đi, Đường Tiêu lại không buông tha cô.
Gần như ba ngày hai bữa Đường tiêu lại chạy đến chỗ này.
Thái độ của Thẩm Tường đối với hắn luôn lạnh lùng trước sau như một, nhưng Đường Tiêu cũng không tức giận, còn cười đùa tí tửng đi theo sau cô.
Lâm Mân Côi không thích tên Đường Tiêu này, trước đây cô cảm thấy tên này rất lỗ mãng, sau khi xảy ra chuyện léng phéng càng thấy tên đàn ông này tội ác tày trời.
Lâm Mân Côi gần như không cho Đường tiêu bất kỳ hòa nhã nào, mỗi ngày Đường Tiêu tới, Lâm Mân Côi đều không kiềm được muốn lấy chổi đuổi hắn ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Tường cũng có chút ngồi không yên. Cô cởi tạp dề đưa cho Lâm Mân Côi, "Mình ra ngoài một chuyến."
Lâm Mân Côi hơi lo lắng, nhưng Thẩm Tường đã đè tay cô, "Mình biết chừng mực. Tin mình đi, có một số chuyện mình phải nói rõ với anh ta."
Thẩm Tường dẫn Đường Tiêu ra công viên gần đó. Có lẽ là giờ làm việc, lại giữa hè, nên công viên không có ai.
Thẩ m Tường mua cho hắn một cây kem que, bản thân thì mở chai nước khoáng nhẹ nhànguống một ngụm.
Tuy Đường Tiêu cặn bã, nhưng hắn còn nhớ một vài thói quen nhỏ của Thẩm Tường. Chẳng hạn như cô thích ăn kem, dôi khi mùa đông cô cũng ăn.
Nhưng giờ sao không ăn nhỉ?
Nghi hoặc vung que kem lên, Đường Tiêu không hành động, chỉ thử dò xét hỏi: "Em không ăn sao?"
Thẩm Tường lắc đầu, "Sau khi tôi sinh non, bác sĩ nói không thể ăn kem."
Cô cảm thấy không hề gì, trong lòng vẫn sẽ đau như cũ, nhưng ít ra cô có thể đối diện với quá khứ đau thương rồi.
Trái lại vẻ mặt Đường Tiêu trắng bệch, kem que cũng không cần, ném qua một bên cầm tay Thẩm Tường, "Vi Vi, anh có lỗi với em. Khi đó anh thực sự... thực sự rất xin lỗi..."
"Không sao."
Mùa hè, khí trời khô nóng đến mức người ta hơi bực bội.
Rõ ràng không hề ăn kem, nhưng lòng Đường Tiêu lại lạnh buốt từ đầu tới cuối. Hắn gắng gượng nở nụ cười, "Vi Vi, anh không hiểu ý em."
Thẩm Tường uống một hớp nước.
Dưới ánh mặt trời, nước nhanh chóng trở nên ấm áp.
Rất thích hợp với cô.
Song, người đàn ông bên cạnh cô đã không còn hợp với cô nữa.
Thẩm Tường cười cười, cũng mặc kệ vẻ mặt Đường Tiêu thế nào, chỉ từ từ gạt tay hắn ra, "Thực ra tôi không phải kẻ ngốc. Tôi biết lúc mới bắt đầu anh đã lừa dối tôi, khi ấy tôi còn hỏi Mân Côi, nếu tình yêu toàn sự dối trá, tôi có thể kiên trì không?"
Sự thật chứng minh, cho dù không có sự khuyên bảo của Lâm Mân Côi, Thẩm Tường cũng sẽ kiên trì. Cô là một người kiên cường, vì yêu Đường Tiêu mà cả ranh giới cuối cùng cô cũng hạ thấp xuống.
Cô không muốn mình phải hối hận.
Sự thật chứng minh mặc dù cô căm hận Đường Tiêu, mặc dù căm hận kẻ thứ ba ghê tởm kia, nhưng cô chẳng hề hối hận.
Chưa từng cố gắng, sao có thể nếm được ngon ngọt.
"Anh thường xuyên không nhận điện thoại của tôi. Tôi ở trên mạng hỏi anh, lần nào anh cũng miễn cưỡng trả lời. Lúc tôi có kinh nguyệt, anh lại tặng kem cho tôi. Tôi bảo anh giành chút thời gian dẫn tôi ra ngoài chơi, anh nói anh phải tăng ca. Tôi nói tôi muốn tham gia tụ họp với bạn bè anh, anh bảo rất phức tạp không thích hợp với tôi. Tôi hỏi khi nào anh dẫn tôi ra mắt mẹ anh, anh lại nói tôi đừng vội vã..." Thẩm Tường nói một hơi rất nhiều thứ, cũng không hề thở dốc.
Nhưng Đường Tiêu đã không dám thở mạnh, rất lâu mới nở một nụ cười cậy mạnh, "Giờ em đang thu sau tính sổ với anh sao?"
Quả nhiên vẫn là người đàn ông cao ngạo khiến người ta căm hận, muốn hung hăng đạp bộ mặt cao ngạo ấy dưới lòng bàn chân.
Có lẽ một năm trước, Thẩm Tường còn có tâm tình này và ý chỉ chiến đấu, nhưng bây giờ trong lòng cô vô cùng bình tĩnh.
Hoặc có thể nói là hờ hững.
Cô lắc đầu, chậm rãi nhìn Đường Tiêu, "Không phải. Tôi chỉ muốn anh biết, anh không thích tôi như anh nghĩ."
Phù...
Rốt cuộc nói ra rồi.
Trái tim đau đớn ác liệt, nhưng không hề trầm trọng như tưởng tượng.
Thẩm Tường tiếp tục uống nước, "Chia tay trong vui vẻ đi, Đường Tiêu. Chuyện đến nước này, tôi không có cách nào chúc anh hạnh phúc, nhưng cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh. Tôi đã quyết định làm giáo viên dạy thế cho trường học ba mẹ tôi sắp xếp trước, đợi đến lúc có cơ hội sẽ thi lên chính thức. Tôi nghĩ kỹ cho cuộc đời mình rồi, vì vậy chúng ta chia tay trong vui vẻ đi."
"Thẩm Tường!"
Sự ấm áp lướt qua đầu ngón tay khiến Đường Tiêu bỗng dưng hiểu rõ mình đánh mất cái gì, muốn bắt lại nhưng đối phương đã khéo léo tránh ra.
Gương mặt, nụ cười khanh khách, tựa như lần đầu gặp gỡ.
"Đường Tiêu! Về sau anh nhớ làm người đàn ông tốt nhé!"
Đừng –
Đừng tổn thương cô gái khác như từng tổn thương tôi.
Thẩm tường trở về, lại mỉm cười, sau lưng không hề có bóng dáng của Đường Tiêu.
Lâm Mân Côi khẩn trương tiến lên đón, nhìn Thẩm Tường từ trên xuống dưới mới lên tiếng: "Giải quyết xong rồi?"
Thẩm Tường gật đầu, dùng sức ôm người bạn tốt này.
"Ừ, xong rồi."
Thẩm Tường ôm cô rất lâu, lâu đến mức cô cảm thấy vai ấm ấm. Cô tháng sững sờ, càng thêm ôm chặt bạn thân của mình.
Cũng tốt.
Như vậy cũng tốt.
Thẩm Tường quyết định rời đi, trở về nhà.
Tuy việc làm ăn của tiệm cà phê không tốt, nhưng Lâm Mân Côi lại có chút cảm tình. Nghĩ lại, co bèn tiếp tục chống đỡ.
Đối với quyết định này, Thẩm Tường cũng rất vui vẻ.
Dù gì chỗ này là một tay hai người tạo dựng, dễ dàng nhường cho người khác thế, cũng có chút không nỡ.
Từ ngày đó trở đi, Đường Tiêu không tới nữa.
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm. Trong ngày trời quang mây tạnh, cô tiễn người bạn tốt của kiếp này.
Nhưng chẳng biết tại sao ngay bước ngoạt cuối cùng, cô nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Tường từ từ đi xa, lại có loại tiếc nuối không rõ.
Tuy cô không thích Đường Tiêu, nhưng cô liều mạng mong muốn Đường Tiêu có thể xuất hiện vào lúc này.
Sự thật chứng minh, snags sớm Đường Tiêu đã nhận được tin tức. Hắn cầm di động muốn đi ra ngoài.
Song đụng độ mẹ Đường mua thức ăn trở về ngay cửa, bà ta níu tay Đường Tiêu, nổi giận đùng đùng nói: "Con đi đâu thế?"
Đường tiêu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, "Mẹ, mẹ buông tay ra, Vi Vi muốn đi rồi."
"Loại người như cô ta muốn đi thì để đi đi! Có phải đồ tốt hiếm có gì đâu! Con trai mẹ tốt vậy, còn lo không tìm được người tốt ư? Mẹ thấy Dao Dao sát vách rất tốt, hơn nữa chả phải hai đứa đã có gì gì đó sao? Con còn muốn bội tình bạc nghĩa hả?"
Lời của mẹ Đường khiến thần trí Đường Tiêu trở về hiện thực, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô gái sắm vai đóa hoa trắng thuần khiết trốn sau lưng mẹ, trong lòng cười lạnh, tay chán nản hạ xuống.
Cái gọi là sai một ly, đi một dặm đúng thật.
Lúc đó khi trêu trọc Phương Tử Dao, hắn chỉ thấy cô gái này có ngoại hình không tệ, không tính là đơn thuần lắm.
Hai người từng có tình một đêm, nhưng không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện đại náo hôn lễ, chẳng những như vậy, còn hại hắn mất đi Thẩm Tường, mất đi đứa con.
Hắn rắc thiên la địa võng, nghĩ nhất định phải tìm ra cô gái này.
Song thật không ngờ, cô gái này lại trốn bên cạnh mình, hơn nữa còn được mẹ yêu thích.
Cái gọi là sai lại càng sai quả thật dành cho hắn.
Ngày đó, sau khi chia tay với Thẩm Tường, hắn chịu đả kích trước nay chưa từng có. Trước giờ hắn đâu nghĩ tới Thẩm Tường sẽ không cần hắn.
Hắn cho rằng cô chỉ quật cường.
Hắn cho rằng cô chỉ dỗi thôi.
Ai ngờ, cô muốn đi thật, thực sự không cần hắn nữa.
Tối đó Đường Tiêu uống không ít rượu. Rất nhiều rất nhiều ồn làm tê dại thần kinh hắn, thậm chí ngay cả bản thân trở về lúc nào hắn cũng không biết.
Song lúc tỉnh lại, hắn và Phương Tử Dao lại trần truồng nằm chung một giường. Hắn là người trưởng thành, thân thể có tình huống khác thường tất nhiên hiểu rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Trong nháy mắt, lòng hắn rét run, tay cứng rắn tóm lấy cô gái kia, chỉ muốn bóp chết cô ta.
Bình luận truyện