Mãng Hoang Kỷ
Thanh Diễm Điểu hạ xuống trong sân. Kỷ Cửu Hỏa mặc áo màu xám toàn thân, đầu tóc màu đỏ lửa bước khoan thai xuống nhưng chỉ hai bước là đã tới của phòng.
"Nhất Xuyên." Kỷ Cửu Hỏa với vẻ tươi cười làm người khác thầm hiểu được tâm tư. Truyền thuyết kể lại, khi Kỷ Cửu Hỏa còn trẻ thì tính tình đã không nóng nảy với ai bao giờ. Có điều bởi vì Kỷ Cửu Hỏa đã sống gần bốn trăm năm rồi mà người lớn nhất ở Kỷ tộc Tây Phủ mới có hơn trăm tuổi nên dĩ nhiên những chuyện về Kỷ Cửu Hỏa lúc còn trẻ cũng chỉ được biết đến như truyền thuyết mà thôi.
"Tộc trưởng." Kỷ Nhất Xuyên nhìn tộc trưởng, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng. "Tuyết nhi, nàng..."
"Ta đã nghe Hồng Hoa nói rồi." Kỷ Cửu Hỏa gật đầu. "Để ta đi xem trước đã."
"Vâng." Lúc này Kỷ Nhất Xuyên đi trước, mà Uất Trì Tuyết thì cũng đã xuống giường cung kính hành lễ. "Uất Trì Tuyết bái kiến tộc trưởng."
Kỷ Cửu Hỏa nói: "Hiện tại thân thể ngươi đang suy yếu. Trước tiên hãy nằm xuống không cần phải quan tâm tới nghi thức xã giao."
Nghe thế thì Uất Trì Tuyết mới nửa nằm nửa ngồi ở trên giường còn Kỷ Cửu Hỏa thì ngồi vào ghế ở bên, vươn một tay ra đặt vào cổ tay Uất Trì Tuyết, ngón tay hơi ấn xuống...lập tức một điểm màu đỏ liền nhanh chóng tỏa ra bao phủ người Uất Trì Tuyết. Lúc này cả người Uất Trì Tuyết như đang được bao phủ bởi một ngọn lửa vậy.
Kỷ Nhất Xuyên đứng bên cạnh hồi hộp nhìn. Còn Kỷ Cửu Hỏa thì nhắm mắt lại.
Qua thời gian đủ uống một chung trà, quầng sáng màu đỏ bao phủ quanh thân Uất Trì Tuyết mới biến mất. Kỷ Cửu Hỏa cũng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Kỷ Nhất Xuyên thì Kỷ Cửu Hỏa cũng không nhịn được phải thở dài một hơi rồi lắc đầu nhẹ: "Mầm bệnh đã bám sâu vào, không thể nào chữa được như trước nữa."
"A." Kỷ Nhất Xuyên tái cả mặt.
Kỷ Cửu Hỏa lại nói: "Năm đó thê tử của ngươi cũng đã đạt tới Tiên Thiên viên mãn. Nhưng sau khi trải qua một trường kiếp nạn lại chậm chễ không kịp cứu chữa. Thê tử ngươi lại còn thi triển bí thuật tiêu hao sức sống...với thân thể bị trọng thương thế này thì chỉ cần thêm một dao là mầm bệnh sẽ đâm sâu vào! Trừ khi kiếm được đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân. Nếu không thì cũng không còn cách nào nữa."
"Đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cũng nhìn lại. Khi cả hai ánh mắt gặp nhau thì Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng nói: "Nhất Xuyên, bệnh của ta ta biết."
Nếu như chỉ là loại đan dược kéo dài tuổi thọ dẫu vô cùng trân quý thì Kỷ Nhất Xuyên vẫn có thể táng gia bại sản bán mấy ngàn kiện pháp bảo mà Kỷ Ninh đã cho hắn ra bên ngoài Kỷ tộc để kiếm chút ít. Nhưng nếu như thêm cái điều kiện 'thích hợp với phàm nhân' thì giá trị này lập tức tăng lên rất nhiều cấp độ.
Đan dược càng lợi hại thì công hiệu của thuốc lại càng mạnh. Có thể kéo dài tuổi thọ là thứ đan dược nghịch thiên rồi. Còn loại đan dược mà thân thể yếu ớt của phàm nhân thừa nhận được thì tầm cỡ trân quý của nó vẫn còn cách xa rất nhiều với những con người ở Kỷ tộc.
"Nhất Xuyên." Kỷ Cửu Hỏa cũng chậm rãi nói. "Ta cũng sẽ luyện chế ra chút ít đan dược rồi bố trí người đưa tới. Phu nhân ngươi có lẽ chỉ còn sống được ba tháng."
"Ba tháng!" Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên biến đổi.
Uất Trì Tuyết nghe thấy thế thì lại mỉm cười, mở miệng nói: "Nhất Xuyên." Kỷ Nhất Xuyên lập tức quay đầu nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cười nói: "Có thể sống ba tháng là đã nhiều hơn so với dự đoán của ta rồi. Ta không hối hận. Lúc trước ta làm như vậy là để sinh hạ được Ninh nhi. Nếu như không sinh Ninh nhi thì ta có thể sống thêm được hai mươi năm. Thế nhưng trong hai mươi năm đó ta sẽ phải sống trong hối hận. Mà hiện tại ta lại có thể sống hơn mười năm trong vui vẻ, như vậy là đã đủ rồi, đủ lắm rồi. Chàng đi gọi Kỷ Ninh quay về, ta muốn nhìn thấy nó. Có nó ở bên cạnh thì mọi chuyện đều tốt với ta!"
"Được." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu. Sau một chút lưỡng lự hắn hô lên: "Hắc huynh, Thanh Diễm Điểu."
Lập tức từ bên ngoài có một bóng người mặc đồ đen cùng một cô gái mặc đồ xanh đi tới. Đúng là con rắn lớn màu đen và Thanh DIễm Điểu hóa thành.
"Hắc huynh." Kỷ Nhất Xuyên liền nói. "Kỷ Ninh có thể dễ dàng nhận ra âm thanh của huynh. Cho nên bây giờ huynh cưỡi Thanh Diễm Điểu nhanh chóng tiến về vùng giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc." Kỷ Nhất Xuyên nói xong thì trong tay xuất hiện một bản đồ. Hắn thoáng nhìn qua một cái thì xác định phương hướng nhờ cảm nhân được vị trí của ngọc kiếm.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem bản đồ, rất nhanh xác định được một điểm. Ngón tay của hắn ấn nhẹ lên một chỗ ngọn núi trên bản đồ, một vết máu liền nhuộm đỏ cả chỗ đó: "Kỷ Ninh hiên đang ở nguyên vị trí này. Dựa theo cảm ứng của ta, tuy có thể xê dịch đôi chút nhưng chắc chắn đang ở trong trăm dặm quanh ngọn núi này. Huynh chỉ cần cưỡi Thanh Diễm Điểu đến ngọn núi đó, đứng trên cao gọi lớn với Kỷ Ninh. Nói mẫu than của nó đang bệnh tình nguy kịch muốn nó mau chóng trở về. Nó nhất định sẽ nghe thấy."
"Được." Người áo đen liền đáp. "Nhất Xuyên yên tâm. Một tiếng hô của ta với thị lực hơn hẳn người thường của Kỷ Ninh thì dù cách hai ba trăm dặm cũng vẫn có thể nghe được."
Việc làm âm thanh truyền đi xa trăm dặm thì phàm nhân không thể làm được nhưng đối với Tiên Thiên sinh linh thì lại rất dễ dàng. Như lúc trước Kỷ Ninh hô một tiếng ở hồ Dực Xà cũng truyền đi khắp hồ Dực Xà đó.
"Thanh Diễm Điểu, lại phải nhờ ngươi một chuyến rồi." Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía cô gái áo xanh.
"Chỉ là chuyện nhỏ." Thanh âm của Thanh Diễm Điểu rất nhẹ nhàng." Việc này là việc không nên để chậm trễ. Ta sẽ cùng Hắc ca xuất phát ngay."
"Đi." Người áo đen cũng gật đầu liên tục.
Rất nhanh người áo đen cầm theo tấm bản đồ leo lên lưng Thanh Diễm Điểu. Cả hai nhanh chóng bay về chỗ giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc.
"Ninh nhi." Uất Trì Tuyết nhìn theo Thanh Diễm Điểu đang bay xa dần trên trời mà trong lòng lại càng thêm lo lắng cho đứa con trai của mình. Càng gần tới cái chết thì nàng càng muốn được nhìn thấy con. Đứa con trai mà nàng yêu quí nhất.
...
Với tốc độ cực nhanh của Thanh Diễm Điểu, chỉ cần chưa tới một canh giờ là đã có thể tới được vùng trời của ngọn núi kia rồi.
"Chính là ngọn núi này." Hắc Xà(rắn đen) gật đầu, từ trên cao có thể nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh hơn.
"Hắc ca, lập tức gọi luôn đi." Thanh Diễm Điểu cũng thúc giục.
"Được." Hắc Xà nhìn xuống phía dưới. Lúc này yêu lực ẩn chứa trong thanh âm hét lên: "Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà."
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Một tiếng hô này từ trên cao rất nhanh đã truyền đi hai trăm dặm trong khu vực núi rừng. Mà ở ngay phía dưới hai người này, sâu trong ngọn núi lớn...có tới hơn trăm vạn kẻ phàm nhân đang trong đó.
...
Trong lòng núi.
Nguyên một đám Tiên Thiên sinh linh bị trói chặt trên cột sắt đang phải hứng chịu sự tra tấn mãnh liệt. Những kẻ tra tấn kia vừa muốn bọn họ phải chịu đau khổ vô tận nhưng lại vẫn muốn bọn họ sống càng lâu càng tốt. Bởi vì chịu tra tấn càng nhiều thì những Tiên Thiên sinh linh này mới càng có oán khí lớn! Oán khí, hận thù càng mạnh thì ác quỷ được tạo ra cũng càng mạnh hơn.
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Từ nơi xa xôi truyền đến âm thanh.
Mặc dù ở xung quanh núi này có đại trận để làm cho tiếng kêu gào chửi bới của trăm vạn phàm nhân không lọt ra ngoài. Thế nhưng âm thanh từ phía ngoài thì vẫn có thể truyền vào...Giống như Tử Phủ Tu Sĩ 'Bột Tử Thiên' ở mật thất sâu trong lòng núi, tuy ở trong không có âm thanh nào truyền ra nhưng âm thanh ở bên ngoài vẫn có thể truyền vào.
Nhờ vậy hắn mới có thể rõ ràng được tình hình bên ngoài.
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Âm thanh lớn đến kinh người vang vọng khắp trong lòng núi.
"Tiếng gọi thật lớn."
"Ai ở phía trên hô đấy?"
Sáu tên nam nữ ăn mặc cầu kỳ đều leo ra ngoài núi. Một gã có chòm râu dê liền nói :" Chư vị sư đệ sư muội, có nghe thấy gì không. Kẻ đó đang gọi Kỷ Ninh đó."
"Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kịch?" Cô gái có con bọ cạp thì kinh ngạc nói: "Mẫu thân của tên Kỷ Ninh kia đang bệnh tình nguy kịch sao?"
"Ha ha ha..." Một nam tử có tướng mạo khôi ngô nhất, tóc màu xanh cười nói: "Tên Kỷ Ninh này đúng là nhân vật thiên tài biến thái nhất. Nếu cứ để hắn tự phát triển thì sau này không biết sẽ đáng sợ đến mức nào. Thế nhưng hiện tại hắn không thể sống được quá ba ngày nữa rồi, lại còn đang bị vây trong đại trận. Rõ ràng hắn đã biết được mẫu thân đang bệnh tình nguy kịch nhưng hiện tại dù có hét rách cổ họng thì cũng không có tiếng nào truyền ra ngoài được đâu!"
"Đúng vậy đó." Thiếu niên tuấn tú cảm thán. "Chỉ sợ hiện tại hắn cũng đang giận đến bốc khói trên đầu ấy."
"Không thể không nói tên Kỷ Ninh này là một kẻ thực sự giỏi. Mười một mười hai tuổi đã có thể giết đại sư huynh của chúng ta. Nhưng kết cục lại bi thảm như vậy. Ôm tuyệt vọng, tức giận, đau khổ, hối hận mà chết đi. Ha ha ha...Đó chính là số phận của một thiên tài đó!"
Đám sư huynh muội này bàn tán lẫn nhau. Bọn chúng đều có thể cảm nhận được trạng thái tình cảm của Kỷ Ninh lúc này, thấy thế thì chúng lại càng khoái chí.
"Bệnh tình của phu nhân đang nguy kịch sao?"
"Uất Trì Tuyết bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng rồi sao?"
Cả đám người Mông Ngư, Kỷ Vu Ngọc, Ngõa Cùng ở Kỷ tộc Tây phủ đều giật mình, phẫn nộ, tức giận. Trong lòng mỗi người cũng sinh ra chút thương cảm với Kỷ Ninh. Dù sao thì hắn cũng không sống được quá ba ngày, mẫu thân thì đang bệnh tình nguy kịch mà không có cách nào trở về...loại đau khổ này đúng là như cắt ruột cắt gan.
...
Đúng. Tất cả đều giống như tưởng tượng của đám sư huynh muội kia, giống như sự lo lắng của đám Mông Ngư. Vào lúc này Kỷ Ninh thật sự cảm thấy đau tới tận ruột gan.
"Mẫu thân!"
"Mẫu thân!" Kỷ Ninh không giữ nổi nước mắt nữa, cả người cứng đờ run rẩy, tim như bị dao cắt. Người đó chính là người yêu thương chăm nom cho hắn từ nhỏ. Người đó chính là người đã cho hắn tất cả...Người đó luôn tươi cười yêu chiều mỗi khi gặp hắn. Vậy mà lại đang bệnh tình nguy kịch? Tại sao lại bệnh tình nguy kịch?
"A! ! !" Kỷ Ninh ngửa đầu lên trời gào to. Tiếng kêu truyền khắp ngọn núi nhưng không truyền ra ngoài chút nào.
Mà sáu tên nam nữ ở trong động phủ nghe thất tiếng kêu đó thì không khỏi run sợ. Bọn chúng đều cảm nhận được sư đau khổ vô cùng ẩn chứa trong tiếng kêu đó.
"Công tử."
"Công tử Kỷ Ninh." Mông Ngư cũng không kìm lòng được, nước mắt chảy xuống. Người kia chính là đứa nhỏ thông minh hồi bốn tuổi theo hắn học bắn tên. Như thế nào lại có kết cục như vậy? Thứ này còn đau khổ, đáng sợ hơn nhiều so với tra tấn thể xác.
...
"Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn đi ra ngoài." Giọng của Kỷ Ninh run rẩy. "Phá trận! Ta muốn phá trận!"
Kỷ Ninh cố gắng nhắm mắt lại.
Một cảm xúc vô cùng mãnh liệt tràn ngập trong con người hắn, trong linh hồn hắn. Hắn muốn phá trận! ! ! Phải ra ngoài. Hắn muốn đi gặp người phụ nữ đã cho hắn tính mạng. Hắn muốn gặp! ! ! Nếu không thì dù hắn có chết xuống Âm Tào Địa Phủ cũng không thể nào nhắm mắt được!
"Phá trận, ta muốn phá trận." Kỷ Ninh nhắm mắt lại, thân thể run lẩy bẩy. Hồn phách của hắn dưới cảm xúc vô cùng mãnh liệt vượt qua cả sống chết tiến tới tận cùng, đầu óc đang điên cuồng suy diễn trận pháp.
Máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, lỗ tai của Kỷ Ninh.
Hiển nhiên là cảm xúc mãnh liệt đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể hắn. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Là nó!" Thần hồn của Kỷ Ninh đang không ngừng biến đổi trận pháp thì bỗng nhiên dừng lại. Một cái mô hình đại trận vô cùng phức tạp xuất hiện trong đầu hắn, tất cả các nhân tố đều ẩn chứa trong đó.
Kỷ Ninh mở mắt ra.
"Mẫu thân!" Kỷ Ninh ngửa đầu lên trời gào lên. "Con sẽ trở về gặp người, nhất định sẽ trở về gặp người! Chờ con nhé!"
Lúc này hắn đứng dậy hóa thành một đường ảo ảnh chạy trong đại trận. Dưới thân pháp ma quỷ, rất nhanh Kỷ Ninh đã tới một chỗ cũng toàn khói đen. Có điều trên mặt đất ở chỗ đó lại có một cây trận kỳ, bên trên có phù văn lóe lên. Kỷ Ninh đưa tay ra túm vào cây trận kỳ rồi rút mạnh lên.
Lập tức khói đen mịt mù che khuất bốn phía bỗng biến mất, khung cảnh ngọn núi hiện lên rõ ràng trước mặt. Ở xa xa có không ít tên tay sai đang kinh ngạc nhìn về phía này.
"Cái gì." Chỉ thấy sáu tên nam nữ vội vàng chạy ra khỏi lòng núi, kinh ngạc nhìn về chỗ này. "Trận đã bị phá!"
Kỷ Ninh cầm trận kỳ trên tay, trong mắt hiện lên sự điên cuồng.
"Giết! Giết chết hắn! Không cần quan tâm, giết chết hắn! Không thể để hắn sống sót rời nơi này được!" Bỗng nhiên một âm thanh chói tai mang theo sự tực giận truyền ra từ trong lòng núi.
Chương 74: Chờ con (cuối quyển 4)
Thanh Diễm Điểu hạ xuống trong sân. Kỷ Cửu Hỏa mặc áo màu xám toàn thân, đầu tóc màu đỏ lửa bước khoan thai xuống nhưng chỉ hai bước là đã tới của phòng.
"Nhất Xuyên." Kỷ Cửu Hỏa với vẻ tươi cười làm người khác thầm hiểu được tâm tư. Truyền thuyết kể lại, khi Kỷ Cửu Hỏa còn trẻ thì tính tình đã không nóng nảy với ai bao giờ. Có điều bởi vì Kỷ Cửu Hỏa đã sống gần bốn trăm năm rồi mà người lớn nhất ở Kỷ tộc Tây Phủ mới có hơn trăm tuổi nên dĩ nhiên những chuyện về Kỷ Cửu Hỏa lúc còn trẻ cũng chỉ được biết đến như truyền thuyết mà thôi.
"Tộc trưởng." Kỷ Nhất Xuyên nhìn tộc trưởng, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng. "Tuyết nhi, nàng..."
"Ta đã nghe Hồng Hoa nói rồi." Kỷ Cửu Hỏa gật đầu. "Để ta đi xem trước đã."
"Vâng." Lúc này Kỷ Nhất Xuyên đi trước, mà Uất Trì Tuyết thì cũng đã xuống giường cung kính hành lễ. "Uất Trì Tuyết bái kiến tộc trưởng."
Kỷ Cửu Hỏa nói: "Hiện tại thân thể ngươi đang suy yếu. Trước tiên hãy nằm xuống không cần phải quan tâm tới nghi thức xã giao."
Nghe thế thì Uất Trì Tuyết mới nửa nằm nửa ngồi ở trên giường còn Kỷ Cửu Hỏa thì ngồi vào ghế ở bên, vươn một tay ra đặt vào cổ tay Uất Trì Tuyết, ngón tay hơi ấn xuống...lập tức một điểm màu đỏ liền nhanh chóng tỏa ra bao phủ người Uất Trì Tuyết. Lúc này cả người Uất Trì Tuyết như đang được bao phủ bởi một ngọn lửa vậy.
Kỷ Nhất Xuyên đứng bên cạnh hồi hộp nhìn. Còn Kỷ Cửu Hỏa thì nhắm mắt lại.
Qua thời gian đủ uống một chung trà, quầng sáng màu đỏ bao phủ quanh thân Uất Trì Tuyết mới biến mất. Kỷ Cửu Hỏa cũng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Kỷ Nhất Xuyên thì Kỷ Cửu Hỏa cũng không nhịn được phải thở dài một hơi rồi lắc đầu nhẹ: "Mầm bệnh đã bám sâu vào, không thể nào chữa được như trước nữa."
"A." Kỷ Nhất Xuyên tái cả mặt.
Kỷ Cửu Hỏa lại nói: "Năm đó thê tử của ngươi cũng đã đạt tới Tiên Thiên viên mãn. Nhưng sau khi trải qua một trường kiếp nạn lại chậm chễ không kịp cứu chữa. Thê tử ngươi lại còn thi triển bí thuật tiêu hao sức sống...với thân thể bị trọng thương thế này thì chỉ cần thêm một dao là mầm bệnh sẽ đâm sâu vào! Trừ khi kiếm được đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân. Nếu không thì cũng không còn cách nào nữa."
"Đan dược kéo dài tuổi thọ thích hợp với phàm nhân?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cũng nhìn lại. Khi cả hai ánh mắt gặp nhau thì Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng nói: "Nhất Xuyên, bệnh của ta ta biết."
Nếu như chỉ là loại đan dược kéo dài tuổi thọ dẫu vô cùng trân quý thì Kỷ Nhất Xuyên vẫn có thể táng gia bại sản bán mấy ngàn kiện pháp bảo mà Kỷ Ninh đã cho hắn ra bên ngoài Kỷ tộc để kiếm chút ít. Nhưng nếu như thêm cái điều kiện 'thích hợp với phàm nhân' thì giá trị này lập tức tăng lên rất nhiều cấp độ.
Đan dược càng lợi hại thì công hiệu của thuốc lại càng mạnh. Có thể kéo dài tuổi thọ là thứ đan dược nghịch thiên rồi. Còn loại đan dược mà thân thể yếu ớt của phàm nhân thừa nhận được thì tầm cỡ trân quý của nó vẫn còn cách xa rất nhiều với những con người ở Kỷ tộc.
"Nhất Xuyên." Kỷ Cửu Hỏa cũng chậm rãi nói. "Ta cũng sẽ luyện chế ra chút ít đan dược rồi bố trí người đưa tới. Phu nhân ngươi có lẽ chỉ còn sống được ba tháng."
"Ba tháng!" Sắc mặt Kỷ Nhất Xuyên biến đổi.
Uất Trì Tuyết nghe thấy thế thì lại mỉm cười, mở miệng nói: "Nhất Xuyên." Kỷ Nhất Xuyên lập tức quay đầu nhìn về phía thê tử. Uất Trì Tuyết cười nói: "Có thể sống ba tháng là đã nhiều hơn so với dự đoán của ta rồi. Ta không hối hận. Lúc trước ta làm như vậy là để sinh hạ được Ninh nhi. Nếu như không sinh Ninh nhi thì ta có thể sống thêm được hai mươi năm. Thế nhưng trong hai mươi năm đó ta sẽ phải sống trong hối hận. Mà hiện tại ta lại có thể sống hơn mười năm trong vui vẻ, như vậy là đã đủ rồi, đủ lắm rồi. Chàng đi gọi Kỷ Ninh quay về, ta muốn nhìn thấy nó. Có nó ở bên cạnh thì mọi chuyện đều tốt với ta!"
"Được." Kỷ Nhất Xuyên gật đầu. Sau một chút lưỡng lự hắn hô lên: "Hắc huynh, Thanh Diễm Điểu."
Lập tức từ bên ngoài có một bóng người mặc đồ đen cùng một cô gái mặc đồ xanh đi tới. Đúng là con rắn lớn màu đen và Thanh DIễm Điểu hóa thành.
"Hắc huynh." Kỷ Nhất Xuyên liền nói. "Kỷ Ninh có thể dễ dàng nhận ra âm thanh của huynh. Cho nên bây giờ huynh cưỡi Thanh Diễm Điểu nhanh chóng tiến về vùng giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc." Kỷ Nhất Xuyên nói xong thì trong tay xuất hiện một bản đồ. Hắn thoáng nhìn qua một cái thì xác định phương hướng nhờ cảm nhân được vị trí của ngọc kiếm.
Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem bản đồ, rất nhanh xác định được một điểm. Ngón tay của hắn ấn nhẹ lên một chỗ ngọn núi trên bản đồ, một vết máu liền nhuộm đỏ cả chỗ đó: "Kỷ Ninh hiên đang ở nguyên vị trí này. Dựa theo cảm ứng của ta, tuy có thể xê dịch đôi chút nhưng chắc chắn đang ở trong trăm dặm quanh ngọn núi này. Huynh chỉ cần cưỡi Thanh Diễm Điểu đến ngọn núi đó, đứng trên cao gọi lớn với Kỷ Ninh. Nói mẫu than của nó đang bệnh tình nguy kịch muốn nó mau chóng trở về. Nó nhất định sẽ nghe thấy."
"Được." Người áo đen liền đáp. "Nhất Xuyên yên tâm. Một tiếng hô của ta với thị lực hơn hẳn người thường của Kỷ Ninh thì dù cách hai ba trăm dặm cũng vẫn có thể nghe được."
Việc làm âm thanh truyền đi xa trăm dặm thì phàm nhân không thể làm được nhưng đối với Tiên Thiên sinh linh thì lại rất dễ dàng. Như lúc trước Kỷ Ninh hô một tiếng ở hồ Dực Xà cũng truyền đi khắp hồ Dực Xà đó.
"Thanh Diễm Điểu, lại phải nhờ ngươi một chuyến rồi." Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía cô gái áo xanh.
"Chỉ là chuyện nhỏ." Thanh âm của Thanh Diễm Điểu rất nhẹ nhàng." Việc này là việc không nên để chậm trễ. Ta sẽ cùng Hắc ca xuất phát ngay."
"Đi." Người áo đen cũng gật đầu liên tục.
Rất nhanh người áo đen cầm theo tấm bản đồ leo lên lưng Thanh Diễm Điểu. Cả hai nhanh chóng bay về chỗ giao giới giữa Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc.
"Ninh nhi." Uất Trì Tuyết nhìn theo Thanh Diễm Điểu đang bay xa dần trên trời mà trong lòng lại càng thêm lo lắng cho đứa con trai của mình. Càng gần tới cái chết thì nàng càng muốn được nhìn thấy con. Đứa con trai mà nàng yêu quí nhất.
...
Với tốc độ cực nhanh của Thanh Diễm Điểu, chỉ cần chưa tới một canh giờ là đã có thể tới được vùng trời của ngọn núi kia rồi.
"Chính là ngọn núi này." Hắc Xà(rắn đen) gật đầu, từ trên cao có thể nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh hơn.
"Hắc ca, lập tức gọi luôn đi." Thanh Diễm Điểu cũng thúc giục.
"Được." Hắc Xà nhìn xuống phía dưới. Lúc này yêu lực ẩn chứa trong thanh âm hét lên: "Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà."
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Một tiếng hô này từ trên cao rất nhanh đã truyền đi hai trăm dặm trong khu vực núi rừng. Mà ở ngay phía dưới hai người này, sâu trong ngọn núi lớn...có tới hơn trăm vạn kẻ phàm nhân đang trong đó.
...
Trong lòng núi.
Nguyên một đám Tiên Thiên sinh linh bị trói chặt trên cột sắt đang phải hứng chịu sự tra tấn mãnh liệt. Những kẻ tra tấn kia vừa muốn bọn họ phải chịu đau khổ vô tận nhưng lại vẫn muốn bọn họ sống càng lâu càng tốt. Bởi vì chịu tra tấn càng nhiều thì những Tiên Thiên sinh linh này mới càng có oán khí lớn! Oán khí, hận thù càng mạnh thì ác quỷ được tạo ra cũng càng mạnh hơn.
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Từ nơi xa xôi truyền đến âm thanh.
Mặc dù ở xung quanh núi này có đại trận để làm cho tiếng kêu gào chửi bới của trăm vạn phàm nhân không lọt ra ngoài. Thế nhưng âm thanh từ phía ngoài thì vẫn có thể truyền vào...Giống như Tử Phủ Tu Sĩ 'Bột Tử Thiên' ở mật thất sâu trong lòng núi, tuy ở trong không có âm thanh nào truyền ra nhưng âm thanh ở bên ngoài vẫn có thể truyền vào.
Nhờ vậy hắn mới có thể rõ ràng được tình hình bên ngoài.
"Công tử Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kich, ngươi mau chóng về nhà." Âm thanh lớn đến kinh người vang vọng khắp trong lòng núi.
"Tiếng gọi thật lớn."
"Ai ở phía trên hô đấy?"
Sáu tên nam nữ ăn mặc cầu kỳ đều leo ra ngoài núi. Một gã có chòm râu dê liền nói :" Chư vị sư đệ sư muội, có nghe thấy gì không. Kẻ đó đang gọi Kỷ Ninh đó."
"Kỷ Ninh, mẹ ngươi đang bệnh tình nguy kịch?" Cô gái có con bọ cạp thì kinh ngạc nói: "Mẫu thân của tên Kỷ Ninh kia đang bệnh tình nguy kịch sao?"
"Ha ha ha..." Một nam tử có tướng mạo khôi ngô nhất, tóc màu xanh cười nói: "Tên Kỷ Ninh này đúng là nhân vật thiên tài biến thái nhất. Nếu cứ để hắn tự phát triển thì sau này không biết sẽ đáng sợ đến mức nào. Thế nhưng hiện tại hắn không thể sống được quá ba ngày nữa rồi, lại còn đang bị vây trong đại trận. Rõ ràng hắn đã biết được mẫu thân đang bệnh tình nguy kịch nhưng hiện tại dù có hét rách cổ họng thì cũng không có tiếng nào truyền ra ngoài được đâu!"
"Đúng vậy đó." Thiếu niên tuấn tú cảm thán. "Chỉ sợ hiện tại hắn cũng đang giận đến bốc khói trên đầu ấy."
"Không thể không nói tên Kỷ Ninh này là một kẻ thực sự giỏi. Mười một mười hai tuổi đã có thể giết đại sư huynh của chúng ta. Nhưng kết cục lại bi thảm như vậy. Ôm tuyệt vọng, tức giận, đau khổ, hối hận mà chết đi. Ha ha ha...Đó chính là số phận của một thiên tài đó!"
Đám sư huynh muội này bàn tán lẫn nhau. Bọn chúng đều có thể cảm nhận được trạng thái tình cảm của Kỷ Ninh lúc này, thấy thế thì chúng lại càng khoái chí.
"Bệnh tình của phu nhân đang nguy kịch sao?"
"Uất Trì Tuyết bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng rồi sao?"
Cả đám người Mông Ngư, Kỷ Vu Ngọc, Ngõa Cùng ở Kỷ tộc Tây phủ đều giật mình, phẫn nộ, tức giận. Trong lòng mỗi người cũng sinh ra chút thương cảm với Kỷ Ninh. Dù sao thì hắn cũng không sống được quá ba ngày, mẫu thân thì đang bệnh tình nguy kịch mà không có cách nào trở về...loại đau khổ này đúng là như cắt ruột cắt gan.
...
Đúng. Tất cả đều giống như tưởng tượng của đám sư huynh muội kia, giống như sự lo lắng của đám Mông Ngư. Vào lúc này Kỷ Ninh thật sự cảm thấy đau tới tận ruột gan.
"Mẫu thân!"
"Mẫu thân!" Kỷ Ninh không giữ nổi nước mắt nữa, cả người cứng đờ run rẩy, tim như bị dao cắt. Người đó chính là người yêu thương chăm nom cho hắn từ nhỏ. Người đó chính là người đã cho hắn tất cả...Người đó luôn tươi cười yêu chiều mỗi khi gặp hắn. Vậy mà lại đang bệnh tình nguy kịch? Tại sao lại bệnh tình nguy kịch?
"A! ! !" Kỷ Ninh ngửa đầu lên trời gào to. Tiếng kêu truyền khắp ngọn núi nhưng không truyền ra ngoài chút nào.
Mà sáu tên nam nữ ở trong động phủ nghe thất tiếng kêu đó thì không khỏi run sợ. Bọn chúng đều cảm nhận được sư đau khổ vô cùng ẩn chứa trong tiếng kêu đó.
"Công tử."
"Công tử Kỷ Ninh." Mông Ngư cũng không kìm lòng được, nước mắt chảy xuống. Người kia chính là đứa nhỏ thông minh hồi bốn tuổi theo hắn học bắn tên. Như thế nào lại có kết cục như vậy? Thứ này còn đau khổ, đáng sợ hơn nhiều so với tra tấn thể xác.
...
"Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn đi ra ngoài. Ta muốn đi ra ngoài." Giọng của Kỷ Ninh run rẩy. "Phá trận! Ta muốn phá trận!"
Kỷ Ninh cố gắng nhắm mắt lại.
Một cảm xúc vô cùng mãnh liệt tràn ngập trong con người hắn, trong linh hồn hắn. Hắn muốn phá trận! ! ! Phải ra ngoài. Hắn muốn đi gặp người phụ nữ đã cho hắn tính mạng. Hắn muốn gặp! ! ! Nếu không thì dù hắn có chết xuống Âm Tào Địa Phủ cũng không thể nào nhắm mắt được!
"Phá trận, ta muốn phá trận." Kỷ Ninh nhắm mắt lại, thân thể run lẩy bẩy. Hồn phách của hắn dưới cảm xúc vô cùng mãnh liệt vượt qua cả sống chết tiến tới tận cùng, đầu óc đang điên cuồng suy diễn trận pháp.
Máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, lỗ tai của Kỷ Ninh.
Hiển nhiên là cảm xúc mãnh liệt đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể hắn. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Là nó!" Thần hồn của Kỷ Ninh đang không ngừng biến đổi trận pháp thì bỗng nhiên dừng lại. Một cái mô hình đại trận vô cùng phức tạp xuất hiện trong đầu hắn, tất cả các nhân tố đều ẩn chứa trong đó.
Kỷ Ninh mở mắt ra.
"Mẫu thân!" Kỷ Ninh ngửa đầu lên trời gào lên. "Con sẽ trở về gặp người, nhất định sẽ trở về gặp người! Chờ con nhé!"
Lúc này hắn đứng dậy hóa thành một đường ảo ảnh chạy trong đại trận. Dưới thân pháp ma quỷ, rất nhanh Kỷ Ninh đã tới một chỗ cũng toàn khói đen. Có điều trên mặt đất ở chỗ đó lại có một cây trận kỳ, bên trên có phù văn lóe lên. Kỷ Ninh đưa tay ra túm vào cây trận kỳ rồi rút mạnh lên.
Lập tức khói đen mịt mù che khuất bốn phía bỗng biến mất, khung cảnh ngọn núi hiện lên rõ ràng trước mặt. Ở xa xa có không ít tên tay sai đang kinh ngạc nhìn về phía này.
"Cái gì." Chỉ thấy sáu tên nam nữ vội vàng chạy ra khỏi lòng núi, kinh ngạc nhìn về chỗ này. "Trận đã bị phá!"
Kỷ Ninh cầm trận kỳ trên tay, trong mắt hiện lên sự điên cuồng.
"Giết! Giết chết hắn! Không cần quan tâm, giết chết hắn! Không thể để hắn sống sót rời nơi này được!" Bỗng nhiên một âm thanh chói tai mang theo sự tực giận truyền ra từ trong lòng núi.
Bình luận truyện