Chương 33: Gắp lửa bỏ tay người
Hồng thành.
Từ Á Xuân đẩy cửa, đi vào phòng ngủ của Thẩm Hương Vân.
Thẩm Hương Vân thấy Từ Á Xuân không chào hỏi gì mà xông tới, sắc mặt không khỏi nặng nề.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến chỗ này của ta?".
Thẩm Hương Vân thầm nghĩ trong đầu: Từ Á Xuân là đại gia khuê nữ, vậy mà đến cửa cũng không thèm gõ, thực sự là thiếu lễ phép.
"Hừ, nếu không phải cha mẹ ngươi làm chuyện quá đáng, ai lại thèm tới nơi quái quỷ này a!" Từ Á Xuân bất mãn.
Thẩm Hương Vân lập tức có dự cảm không tốt: "Tỷ tỷ, ngươi nói vậy là có ý gì?".
"Đi mà hỏi cha mẹ của ngươi ấy, đòi tiền lại đòi đến tận cửa công ty, Hải Anh đang đàm phán cùng người ta, cha mẹ ngươi liền xông tới, ăn mặc như ăn mày, thực sự là xấu hổ chết người, chuyện làm ăn đang tốt cũng bị cha mẹ ngươi quấy nhiễu." Từ Á Xuân chán ghét nói.
Thẩm Hương Vân nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Thẩm Hương Vân đã đưa tiền cho cha mẹ mấy lần rồi, gộp lại cũng hơn hai mươi vạn, thế nhưng cha mẹ lại muốn mua xe cho đại ca, chút tiền kia căn bản là không đủ dùng.
Mỗi lần Thẩm Hương Vân đến thăm Thẩm Quân và Triệu Như, đều bị hai người đòi tiền, bị Thẩm Quân cùng Triệu Như bức đến nóng nảy, Thẩm Hương Vân liền đơn giản không đến gặp bọn họ nữa.
Thẩm Hương Vân không nghĩ tới mình không đến gặp họ, cha mẹ cư nhiên lại tìm đến công ty của Quý Hải Anh.
Thẩm Hương Vân đỏ mặt, không còn gì để nói.
Từ Á Xuân nhìn bộ dáng im thin thít của Thẩm Hương Vân, oán hận nói: "Xuất thân xóm nghèo đúng là không lên được mặt bàn, da mặt quả thực đủ dày, nhanh xử lý chuyện cha mẹ của ngươi đi, thật xúi quẩy.".
Thẩm Hương Vân: "...".
Thẩm Hương Vân nắm chặt tay, mọi người đều muốn xu nịnh kẻ có quyền, Từ Á Xuân ở trong nhà một tay che trời, hạ nhân trong nhà cũng không xem nàng ra gì.
Thẩm Hương Vân chờ đến khi Từ Á Xuân rời đi, cắn răng, bất đắc dĩ đến tầng hầm tìm cha mẹ.
...............
"Ngươi đến rồi a!" Triệu Như nhìn thấy Thẩm Hương Vân, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười.
"Mẫu thân, ngươi và phụ thân đi tìm Hải Anh làm gì? " Thẩm Hương Vân trách cứ.
Triệu Như thấy Thẩm Hương Vân sắc mặt không tốt, liền bất mãn: "Ngươi cho rằng ta muốn đi sao? Tên Quý Hải Anh kia, dù gì chúng ta cũng là nhạc phụ, nhạc mẫu (Edt: ba mẹ vợ) của hắn a! Vậy mà hắn một chút mặt mũi cũng không chừa lại, nhìn bọn ta như người xa lạ, ngươi biết không, hắn còn cho người đuổi chúng ta đi, có người nào làm con rể như vậy sao?".
Triệu Như nghĩ đến thái độ của Quý Hải Anh, giận đến sôi máu.
Lúc Triệu Như gả Thẩm Hương Vân cho Quý Hải Anh, Triệu Như tưởng tượng rất nhiều chuyện tốt, nghĩ rằng có Quý Hải Anh chống đỡ, bọn họ sẽ mua một căn nhà trong nội thành, sau đó mỗi tháng xin Thẩm Hương Vân chút tiền tiêu vặt.
Kết quả...
"Không phải ta đã cho các ngươi một khoản tiền rồi sao?"
"Tiền của ngươi cho gộp lại vẫn chưa tới ba mươi vạn, mua một chiếc tinh xe cho đại ca cũng không đủ thì có thể làm gì được a!" Triệu Như bất mãn lên tiếng.
Thẩm Hương Vân khó chịu: "Đại ca mua một chiếc xe kém một chút không phải là tốt rồi sao?".
"Ngươi nói vậy sao được, mua xe kém rất mất mặt a!".
"Hiện tại không phải đều lưu hành chuyện làm thêm ngoài giờ sao? Đại ca cứ vừa học vừa làm là được." Thẩm Hương Vân thuận miệng nói.
Triệu Như vừa nghe Thẩm Hương Vân nói thế liền bùng nổ: "Ngươi đang nói linh tinh gì thế? Đã gả được cho một đại phú hào, lại không chịu giúp đỡ đại ca mình một chút, ngươi có lương tâm không? Đại ca ngươi bây giờ không có tiền, nhưng rồi sẽ thăng tiến rất nhanh. Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, lấy được ông chủ lớn liền muốn từ bỏ đại ca hay sao?".
Thẩm Hương Vân có chút bất đắc dĩ: "Chồng ta không chịu bỏ tiền, ta còn có biện pháp gì a?".
Triệu Như oán hận nhìn Thẩm Hương Vân: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ta nuôi ngươi có được ích lợi gì a! Phu quân không chịu bỏ tiền, ngươi cũng không biết nói giúp sao?".
Thẩm Hương Vân cảm thấy bi phẫn trong lòng, nói đến cùng thì người mà mẹ quan tâm nhất cũng chỉ có đại ca, vì đại ca, cha mẹ có thể không thèm báo cho mình một tiếng, chạy đi tìm Quý Hải Anh đòi tiền, không hề suy xét đến tình cảnh của con gái tại Quý gia.
"Mẫu thân, sau này ngươi không nên đến tìm phu quân của ta nữa, ngươi không biết đã gây cho ta bao nhiêu xấu hổ đâu!" Thẩm Hương Vân có chút tức giận nói.
Triệu Như bất bình: "Ngươi nói thế là như thế nào? Ta làm sao mà ngươi xấu hổ? Ngươi ăn ngon mặc đẹp, mặc kệ sống chết của cha mẹ, vậy mà còn muốn quở trách ta?".
..................
"Ta nghe được một chuyện." Thẩm Hương Vân nói.
"Gì? Có chuyện gì chứ? " Triệu Như thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Lục Vinh đã thay đổi thuộc tính hôn nhân với Thẩm Hiên thành bình đẳng, còn có, Lục Vinh đổ ra được một khối ngọc thạch, rất có thể Lục Vinh đã trở thành một cao thủ đổ thạch." Thẩm Hương Vân cũng không nghĩ Lục Vinh sẽ trở thành cao thủ đổ thạch gì, thế nhưng, Thẩm Hương Vân vội vã muốn chuyển tầm mắt của Triệu Như từ trên người mình đi nơi khác, cũng chỉ có thể nói như thế.
Triệu Như nhìn chằm chằm Thẩm Hương Vân: "Lục Vinh thay đổi thuộc tính hôn nhân với Thẩm Hiên? Không thể nào a! Không phải tên Lục Vinh này say mê ngươi đến thần hồn điên đảo sao? Biết chuyện hoán hôn, Lục Vinh cũng đã tức điên lên rồi, làm sao lại đi thay đổi thuộc tính hôn nhân được?".
Thẩm Hương Vân cúi đầu: "Ta cũng không rõ ràng lắm." Về điểm này, nàng cũng vô cùng nghi hoặc.
Hai mắt Triệu Như chăm chú nhìn Thẩm Hương Vân: "Xem ra, là ta đã đánh giá quá cao mị lực của ngươi, vốn cho là ngươi có thể câu được Quý Hải Anh, kết quả, lão bà xấu xí kia của hắn ngươi cũng không đối phó được, rất có khả năng, không chỉ có Quý Hải Anh, Lục Vinh hắn cũng đã thay lòng rồi.".
Thẩm Hương Vân bị Triệu Như quở trách đến mặt đỏ tai hồng.
"Lục Vinh không thể nào thay lòng đổi dạ, trong chuyện này sợ là có duyên cớ gì đó." Thẩm Hương Vân nói.
Triệu Như híp mắt: "Được, Lục Vinh thì không cần phải nói, hắn là bùn nhão không trát được tường, có thể có bao nhiêu tiền đồ? Nếu ngươi rảnh rỗi thì đem tinh lực đặt hết lên người của Quý Hải Anh đi, tên kia rốt cục khi nào mới chịu mua nhà cho chúng ta a?".
Thẩm Hương Vân cúi đầu, hơi do dự, nàng vốn tưởng rằng dùng tài lực của Quý Hải Anh mua nhà là chuyện rất dễ dàng, không ngờ Quý Hải Anh lại là một tên keo kiệt, tiền tiêu vặt trong tay Thẩm Hương Vân thực sự cũng không có bao nhiêu mà nói.
...............
Sau khi Thẩm Hương Vân ra về, Thẩm Diệu Huy cũng quay về tầng hầm.
"Mẫu thân, tiền mua xe xoay xở thế nào rồi?" Thẩm Diệu Huy hỏi.
Triệu Như do dự: "Vẫn không có, cái tên Quý Hải Anh này keo kiệt muốn chết, hắn căn bản không xem chúng ta là thân thích a.".
Thẩm Diệu Huy cau mày: "Như vậy à! Muội muội cũng thật vô dụng, không chen mồm vào một chút được sao?".
"Việc này không thể trách muội muội ngươi, nó cũng là không thể làm gì khác." Triệu Như nói.
Thẩm Diệu Huy híp mắt: "Những kẻ có tiền này quả thật là khôn khéo!".
"Đúng rồi, muội muội ngươi có nói một chuyện.".
"Chuyện gì?" Thẩm Diệu Huy hỏi.
"Muội muội ngươi nói, nàng nghe được tin tức của Lục Vinh, Lục Vinh đã thay đổi thuộc tính hôn nhân với Thẩm Hiên, sau đó đổ được một khối ngọc thạch, bọn họ dời ra khỏi xóm nghèo, muội muội ngươi cho rằng, hiện tại Lục Vinh đã trở thành cao thủ đổ thạch." Triệu Như nói.
Thẩm Diệu Huy nhăn mày: "Muội muội đang nói linh tinh gì thế a! Lục Vinh toàn thân từ trên xuống dưới có điểm nào nhìn giống cao thủ đâu!".
Triệu Như gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng muội muội ngươi nói rất chắc chắn, biết đâu chừng...".
Thẩm Diệu Huy híp mắt: "Muội muội bất quá là muốn tìm một kẻ thế mạng mà thôi, hừ, nói cho cùng là nha đầu này lấy chồng, liền không quan tâm tới nhà mẹ đẻ nữa, hừ, nữ nhân sau khi gả đi đều là bộ dạng cùi chỏ hướng ra ngoài (Edt: bênh người ngoài không bênh người nhà).".
Triệu Như nghe Thẩm Diệu Huy nói như vậy, ánh mắt thoáng lạnh lùng: "Nói cũng đúng, con nhỏ chết tiệt đó, chính mình thì sống sung sướng, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của chúng ta.".
Nghe Triệu Như nói đến Lục Vinh, Thẩm Diệu Huy nổi lên cảm giác không cam lòng, Thẩm Diệu Huy hiện tại có chút hâm mộ vận may của Lục Vinh, trên thực tế, Thẩm Diệu Huy gạt cha mẹ Thẩm, cũng đi đổ thạch một lần, chỉ có điều bỏ ra mười mấy vạn, không thu hoạch được gì mà thôi.
..................
Buổi tối, Quý Hải Anh về tới nhà, sắc mặt rõ ràng không tốt.
Thẩm Hương Vân nhìn Quý Hải Anh, có chút lúng túng hỏi: "Phu quân, tâm tình ngươi không tốt sao?".
"Cha mẹ ngươi tìm tới công ty ta đòi tiền, ngươi nói xem tâm tình của ta có thể tốt được hay không?". Quý Hải Anh nghiêm mặt mắng: "Cha mẹ ngươi là nghèo đến phát điên rồi à, bọn họ gả con gái hay là bán con gái đây! Lúc trước không phải đã cho một khoản tiền rồi hay sao? Còn chưa chịu dừng?".
Thẩm Hương Vân xấu hổ: "Bọn họ dù gì cũng là cha mẹ vợ của ngươi! Ta gả cho ngươi lâu như vậy rồi, ngươi cũng không chịu mua một căn nhà cho họ sao?".
"Hoang đường, ta thú ngươi làm vợ, cũng không phải là thú cả nhà ngươi, nhà của cha mẹ ngươi thì bọn họ tự nghĩ cách, liên quan gì đến ta? Lẽ nào chuyện gì cũng muốn ta ra mặt? Tiền là do ta khổ cực kiếm được, cũng không phải là nhặt được trên đường." Quý Hải Anh không vui nói.
Thẩm Hương Vân hơi chần chờ: "Ngươi làm ăn lớn như vậy, mua một căn nhà chẳng phải là chuyện một sợi lông trên chín con trâu hay sao?".
Quý Hải Anh bực mình: "Ngươi nói nghe hay nhỉ, Hương Vân ngươi nếu đã gả vào Quý gia, thì là người của Quý gia, nên cùng những tên quỷ nghèo Thẩm gia phủi sạch quan hệ đi. Cha mẹ ngươi ngoại trừ liên luỵ người khác, còn có thể làm gì ra hồn sao?".
Thẩm Hương Vân: "...".
Thẩm Hương Vân nghe Quý Hải Anh nói, tâm tình tệ hại cực kỳ, Thẩm Hương Vân nguyên bản còn muốn oán giận cách làm của Từ Á Xuân trước mặt Quý Hải Anh, nhưng khi Quý Hải Anh nói ra những lời này, nàng đã biết hắn sẽ không đứng về phe mình, liền dứt khoát không nói nữa.
Hoan ái đi qua, Thẩm Hương Vân nhìn Quý Hải Anh nằm bên cạnh ngủ say như chết, trong lòng rầu rĩ.
Thẩm Hương Vân phát hiện Quý Hải Anh cũng không quá quan tâm mình, cưới về chỉ xem như mua một món đồ chơi, người đàn ông này lúc đối mặt với Từ Á Xuân thì luôn khúm núm, với nàng thì lại kén cá chọn canh.
Thẩm Hương Vân nhìn Quý Hải Anh, không khỏi có chút hoài niệm sự ôn nhu của Lục Vinh.
Lúc trước Lục Vinh đối với nàng rất ôn nhu, phủng nàng như phủng một nữ thần.
Nghĩ đến Lục Vinh, Thẩm Hương Vân không thể ngừng tưởng tượng, nếu nàng là người gả cho Lục Vinh thì sẽ thế nào, Thẩm Hương Vân lắc lắc đầu, rất nhanh đem cái ý niệm này dứt bỏ, coi như Lục Vinh biết cách đổ thạch, cũng không thể nào sánh được với Quý Hải Anh a!.
———————————
Edt:
Edit khó thực sự luôn ấy, edit mỗi từ "mẹ" không thì nhiều đoạn nhìn như chửi thề, mà ghi "mẫu thân" thì phải đi kèm luôn với "phụ thân". Trong khi mấy chương trước mình toàn edit Lục Viễn gọi "cha" không 😢. Mong rằng sau này trình edit cao lên để có thể quay lại beta mấy phần này.
Bình luận truyện