Chương 56: Cái khó của thành phố
Trương Hoà ngừng tinh xe lại trước khu mỏ quặng, Viên Uy ra đón hắn: "Ngươi đến rồi?".
"Ta có mang theo bánh bao, là lão bản gửi cho chúng ta thêm đồ ăn.". Trương Hòa xuống tinh xe.
Viên Uy cười cười nhìn Trương Hòa, Trương Hoà trông tuy có chút mệt mỏi, thế nhưng rất có tinh thần, trước kia quanh người hắn luôn có khí tức âm u, giờ đã được quét đi sạch sẽ.
"Lão bản rất phúc hậu nha." Viên Uy nhìn từng cái bánh bao trắng trắng mập mập, nhịn không được cảm thán nói.
"Đúng rồi, còn có cái này nữa." Trương Hòa lấy ra một lọ dược tề.
"Thứ này có thể là giải dược, nhưng dược tính không chắc chắn lắm, cũng có thể có độc, lão bản kiến nghị chúng ta tìm một người thử thuốc." Trương Hòa nói.
"Thử cái gì vậy? Ăn thử sao? Để ta làm có được không?". Hoàng Phi nghe được nửa câu chuyện, tiến tới hỏi.
Viên Uy tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phi: "Ngươi cái tên này, suốt ngày cứ nghĩ cái gì đâu không! Không phải mà đồ ăn đâu, có khả năng có độc nữa đấy.".
"Có thể có độc? Dược tề này dùng để làm gì vậy?". Hoàng Phi tò mò hỏi.
Trương Hòa quét mắt nhìn Hoàng Phi: " Có thể giải trừ Tội dược, cũng có thể khiến ngươi đi đời nhà ma.".
"Trương Hòa, ngươi tìm được thuốc giải của Tội dược?". Hoàng Phi ngạc nhiên lẫn nghi ngờ hỏi.
"Còn không xác định được đây." Trương Hòa nói.
"Đừng nói với ta là ngươi mua được từ một tên gian thương trong chợ đen nhá?" Hoàng Phi nghi vấn.
Trương Hòa lắc đầu: "Không phải, là lão bản đưa.".
Hoàng Phi mắt sáng ngời: "Lão bản đưa sao? Vậy cho ta uống đi.".
Trương Hòa: "Có thể có độc đó, lão bản có nói, trước tiên chúng ta nên kiểm tra một chút rồi tính.".
"Không cần, không cần, đồ của lão bản đều là đồ tốt, bánh bao nè, đường đỏ nè, kem ly nữa...Ta tin tưởng lão bản, nếu thuốc này thật sự giải được Tội dược, A Hoà ngươi làm cho ta một cái thẻ chứng minh giả, ta muốn đi làm bảo tiêu cho lão bản." Hoàng Phi cười hớn hở.
Trương Hòa tức giận nhìn hắn: "Làm bảo tiêu cho lão bản là công việc béo bở a! Ngươi mơ đẹp thật đấy.".
Hoàng Phi vuốt mặt năn nỉ: "Cho ta thử đi mà.".
"Hồ đồ, cứ như vậy mà uống có thể xảy ra chuyện đó." Viên Uy không vui nói.
"Vậy càng phải để ta uống thử, trước sau gì cũng phải tìm người thử thuốc, ta da dày thịt béo, dù dược tề có vấn đề cũng không ảnh hưởng gì hết." Hoàng Phi nói.
Viên Uy: "Hay là để ta đi.".
Hoàng Phi đoạt lấy dược tề, nhanh chóng vọt qua một bên, uống một hơi cạn sạch.
Viên Uy nhìn thấy hành động của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu bất đắc dĩ.
Trương Hòa nhìn Hoàng Phi, có chút kích động hỏi: "Ngươi không sao chứ?".
Hoàng Phi liếm liếm môi: "Vẫn tốt.".
..................
Công ty Phi Vân.
Huống Ly đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Thẩm Hiên giao cho hắn.
"Cho ngươi, đây là báo cáo gien của ngươi." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên nhận báo cáo, nhìn một chút, không khỏi trợn to mắt: "Tại sao lại như vậy?".
Huống Ly cười cười: "Ta cũng không nghĩ tới, đại khái là bởi vì ngươi mang thai, cho nên gien đã bị biến đổi, mà nói vậy cũng không đúng lắm, phải là do ngươi mang thai, nên gien đích thực bị ẩn giấu từ từ lộ ra.".
Thẩm Hiên nhìn Huống Ly: "Đại sư biết chuyện gien của ta có vấn đề?".
"Ta chỉ là hoài nghi mà thôi, ngươi đã tự điều tra được những gì rồi?" Huống Ly hỏi.
Thẩm Hiên nhíu nhíu mày lại, thẳng thắn nói: "Lúc trước ta đến chợ đen mua dược tề cấp D, nhưng sau khi uống vào một chút hiệu quả cũng không có.".
"Nơi đó là do Đinh thiếu gia Đinh Chiêm Hạo giới thiệu, ông chủ có vẻ là người rất hiểu biết, hắn nói ta có thể đã từng dùng qua dược tề nguỵ trang.".
Huống Ly cười cười: "Nói như thế, Đinh Chiêm Phong cũng biết gien của ngươi có vấn đề, ta nói mà, chẳng trách tên kia lại đề cao ngươi như vậy.".
"Đại sư, gien của ta có vấn đề rất lớn sao?".
Huống Ly gật đầu: "Đương nhiên, ngươi hẳn là từng dùng dược tề nguỵ trang, người uống phải loại thuốc đó thông thường gien sẽ biến thành cấp F, nhưng nếu xuất hiện tình huống khác, vậy rõ ràng là đẳng cấp gien của người này nguyên bản phi thường cao.".
Thẩm Hiên cau mày: "Nói như vậy, đẳng cấp gien thực sự của ta có khả năng là rất cao sao?.".
"Hẳn là vậy, có thể là cấp S cũng không chừng." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên cúi đầu, tuy nói trúc xấu cũng có thể mọc ra măng ngon, nhưng tình hình chung vẫn là gien của cha mẹ tốt, đứa bé sinh ra mới có thể có gien tốt, nếu nguyên bản gien của hắn có đẳng cấp rất cao, vậy có phải cha mẹ của hắn cũng không phải là người bình thường hay không?.
Là ai cũng được, dù gì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, bọn họ đem hắn cho vợ chồng Thẩm gia nuôi nấng, ngần ấy năm không quan tâm, nếu như không chết, thì chính là không hề để tâm đến hắn.
Thời gian qua lâu như vậy, hai chữ cha mẹ này với hắn, thực sự là có chút xa vời.
Thẩm Hiên nhìn báo cáo gien: "Bây giờ là cấp D rồi.".
Huống Ly cười cười: "Sau này sẽ còn tăng lên, chỉ là không biết có thể lên cao bao nhiêu, nhưng e rằng chỉ mang thai thì không thể khôi phục hoàn toàn đẳng cấp của ngươi đâu.".
Thẩm Hiên cười cười: "Không sao cả.". Đẳng cấp gien cũng không có nghĩa là năng lực.
"Mấy ngày nay vẫn luôn có người một mực muốn tìm ngươi, đã tìm đến tận công ty rồi." Huống Ly nói.
Thẩm Hiên sửng sốt: "Xin lỗi Đại sư!".
Huống Ly không thèm để ý: "Không có gì, người tới tìm ngươi thoạt nhìn cũng không phải dạng tốt lành, nếu lần sau lại đến, ta sẽ cho người trực tiếp đuổi ra ngoài.".
Thẩm Hiên lúng túng cười cười: "Cứ như vậy đi.".
...............
Lục Vinh đến cửa hàng thị sát tình hình, liền nhìn thấy Hoàng Phi.
Khuôn mặt Hoàng Phi đã được hoá trang qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng dấp lúc trước.
"Chào lão bản.". Hoàng Phi cung kính hướng về Lục Vinh chào một tiếng.
Lục Vinh có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Phi: "Sao ngươi lại ở đây?.".
Trương Hòa đứng dậy, giải thích: "Ta đem dược tề tới mỏ quặng, bị cái tên này cướp lấy mà uống.".
Lục Vinh quét mắt nhìn Hoàng Phi: "Cướp lấy mà uống, cái tên nhà ngươi thật không biết sợ chết là gì." Nếu Hoàng Phi đã đến được chỗ này, xem như Tội dược đã được giải trừ.
"Lão bản, đồ của ngươi, dù có độc ta cũng không thể bỏ qua nha! Dược tề kia không hổ danh là đồ của lão bản, uống vào rất ngon a!" Hoàng Phi lấy lòng.
Lục Vinh lườm Hoàng Phi một cái, thầm nghĩ: Hoàng Phi cái tên này, cũng thật là...quá xem trọng hắn đi.
"Có chắc là hiệu quả không?" Lục Vinh hỏi Trương Hoà.
"Dấu ấn biến mất, hơn nữa, chúng ta đã thử nghiệm qua hệ thống báo động, không có bị phát hiện." Trương Hòa nói.
Lục Vinh gật đầu: "Vậy thì tốt.".
"Tiện nghi cho cái tên này, dược tề trân quý như vậy a! Lão bản, ngươi có còn dược tề không?" Trương Hòa có chút sốt sắng hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Có, bất quá phải đợi thêm mấy ngày nữa.". Giải dược này điều chế cũng không khó, có điều Lục Vinh cũng không muốn lấy ra dễ dàng như vậy.
"Dược tề kia nhất định là rất quý giá, làm lão bản phải tốn kém rồi." Trương Hòa cảm kích nói.
Hoàng Phi nhìn Lục Vinh, chần chờ một chút: "Lão bản, chúng ta tạm thời không thể trả nổi tiền, nếu ngài không chê, chúng ta chỉ có thể bán thân, ta nguyện ý đeo vòng nô dịch.".
Lục Vinh cân nhắc rồi đáp: "Vậy được." Cũng không phải là hắn không tin được những người này, nhưng bí mật trên người hắn quá lớn, chỉ có người có thể khống chế trong lòng bàn tay, mới làm cho hắn yên tâm tin tưởng.
Hoàng Phi nghe Lục Vinh nói, trong lòng dâng lên mấy phần kiên định, nếu Lục Vinh thực sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi số phận lưu vong, bán mình cho Lục Vinh cũng không có gì ghê gớm.
..................
Trong khách sạn.
"Phụ thân, mẫu thân, các ngươi đến rồi a!" Thẩm Hương Vân mừng rỡ.
Thẩm Quân vừa thấy Thẩm Hương Vân, liền không thể nhịn được mà hỏi: "Hương Vân, ngươi nói là thật sao, Thẩm Hiên bây giờ rất phát đạt?".
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Đúng vậy! Bây giờ người ta không còn giống như trước nữa đâu.".
Thẩm Hương Vân trong lòng phiền muộn, lúc Quý Hải Anh đi liền trả phòng, cũng không lưu lại tiền cho nàng, Thẩm Hương Vân căn bản là không tìm được Lục Vinh và Thẩm Hiên, một thân một mình ở Lạc thành, lòng rất mê mang, Thẩm Quân và Triệu Như vừa đến, không khỏi tiếp thêm cho Thẩm Hương Vân mấy phần sức lực.
Triệu Như nhìn một vòng căn phòng: "Ngươi ở nơi này sao? Căn phòng này thật to lớn, giá cả không thấp đi.".
Thẩm Hương Vân gật đầu: "Một ngày hai ngàn tinh tệ.".
Triệu Như vừa nghe liền đổi sắc mặt: "Ngươi cái con nhỏ chết tiệt, sống tốt như vậy còn nói không có tiền.".
Thẩm Hương Vân bất mãn: "Chỗ này vốn là Quý Hải Anh chọn, Hải Anh đi rồi, ta còn chưa kịp đổi phòng.".
Triệu Như đảo mắt: "Quý Hải Anh không có thuê tiếp sao!".
Thẩm Hương Vân lắc đầu: "Không có.".
"Cái tên keo kiệt này, thực sự là quá tính toán.". Triệu Như đi vào phòng tắm, đem hết đồ vật có thể sử dụng bỏ vào túi xách bên người: "Trả phòng, chúng ta đi thôi.".
"Thẩm tiểu thư, ngươi muốn thuê phòng này thêm mấy ngày sao?". Nhân viên phụ trách quét dọn không biết đứng ở cửa từ bao giờ, sắc mặt quỷ dị nhìn Triệu Như.
Thẩm Hương Vân lắc đầu: "Không cần.".
"Cái ly ở đầu giường sao lại không thấy nữa? Thẩm tiểu thư, ly của khách sạn chúng ta không thể tuỳ tiện mang đi, nếu như đổ vỡ cũng phải bồi thường tiền đó." Nhân viên phụ trách nói.
Triệu Như nghe vậy, không vui đáp: "Cái gì chứ? Tiền phòng đã đắt, lại còn có nhiều quy củ như vậy sao?".
"Khách sạn chúng ta giá tiền đúng là có hơi cao, nhưng phục vụ rất tốt a! Không có tiền thì có thể đến khách sạn giá rẻ mà! Mấy cái ly trong những khách sạn đó có thể tuỳ tiện mang về, nhưng ly của khách sạn chúng ta đều do nghệ nhân làm ra, là hàng đặt riêng trên trăm cái đó.".
Người phục vụ dù miệng cười, nhưng trên mặt lại không tự chủ toát ra mấy phần trào phúng.
Thẩm Hương Vân không khỏi nóng cả mặt, có chút oán giận cha mẹ làm chuyện không ra gì, hại nàng cũng bị mất mặt theo.
Triệu Như bực bội nhìn nhân viên phục vụ: "Ngươi có ý gì a!".
Nhân viên phục vụ nhìn Triệu Như, cười cười: "Không có ý gì, nếu muốn trả phòng thì nên nhanh một chút, nếu không để lố giờ, sẽ phải chịu thêm 20% phí dụng.".
Thẩm Hương Vân nhìn nhân viên rời đi, trong lòng nghẹn đến lợi hại.
Triệu Như bất mãn: "Bất quá cũng chỉ là một kẻ quét dọn vệ sinh, tính tình thật lớn a!".
Thẩm Hương Vân nhìn Triệu Như: "Mẫu thân, ngươi bớt tranh cãi một chút đi.".
Bình luận truyện